Tại sao lại ngu như vậy chứ?
Lâm Miên vừa buồn vừa giận, muốn đấm mình một cái, nhưng lại sợ đau.
Cậu chỉ có thể nằm trong lòng Phó Tranh, khóc nức nở.
“Tớ không muốn làm bánh ngọt...!Tớ không biết nấu ăn, tớ sẽ bị lò nướng làm bỏng mất một lớp da!”
“Cậu cũng không thể lái máy xúc, máy xúc cũng là xe lớn, cậu đã nói cậu không muốn lái xe lớn...”
“Không, không muốn bánh ngọt và máy xúc, tớ sẽ che chở cho cậu...”
Lâm Miên nói năng lộn xộn, nói không rõ ràng.
Phó Tranh cau mày, lại gần hơn một chút, muốn phân biệt xem cậu đang nói gì, nhưng căn bản không nghe hiểu.
Phó Tranh nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, lặng lẽ ở bên cạnh cậu.
Khoảng nửa tiếng sau, Lâm Miên mới từ từ bình tĩnh lại, tiếng khóc dần nhỏ.
Phó Tranh xoa đầu cậu: “Miên Miên, cậu tự tạo áp lực cho mình quá lớn rồi.”
Lâm Miên nắm chặt lấy quần áo hắn, giống như đà điểu, vùi đầu vào đó, không chịu ngẩng lên nhìn hắn.
Phó Tranh cúi đầu, nhìn cậu chăm chú, nhẹ giọng nói: “Miên Miên, thi thoảng xếp hạng lên xuống là chuyện bình thường, không phải vì cậu không cố gắng.”
Hắn không giỏi an ủi người khác, phải lục tung trí nhớ để tìm từ ngữ.
“Tớ cũng sẽ cố gắng, sẽ không giống như trước kia nữa, chúng ta cùng nhau che chở cho nhau.” Phó Tranh nâng mặt Lâm Miên lên, xoa má cậu, “Đừng khóc nữa.”
Lâm Miên hít mũi, đôi mắt đỏ hoe vì khóc.
Đột nhiên, Phó Tranh hỏi: “Miên Miên, cậu có muốn ăn đêm không?”
“Nhưng mà bài tập sai vẫn chưa làm xong...”
“Ăn xong rồi làm tiếp.” Phó Tranh đứng dậy, cầm lấy áo khoác lông vũ treo bên cạnh, “Đi thôi.”
Lâm Miên hơi ngạc nhiên: “Đi ra ngoài ăn à? Tớ tưởng cậu nói ở nhà ăn mì gói chứ.”
“Đi ra ngoài ăn, ăn lẩu.”
“Lẩu á? Ở đâu có lẩu? Hơn nữa bố mẹ tớ còn ở nhà, nếu bị họ phát hiện...”
Lâm Miên còn hơi do dự, Phó Tranh đã giơ tay cậu lên, mặc áo khoác lông vũ vào cho cậu.
“Chúng ta đi ăn vụng, sẽ không bị phát hiện đâu.”
Phó Tranh khoác vai cậu, dẫn cậu ra ngoài.
Lâm Miên quay đầu lại, đưa tay ra: “Sổ từ vựng của tớ còn chưa lấy.”
Phó Tranh ôm chặt lấy cậu, giọng kiên định: “Tối nay không học từ vựng.”
Nhà họ Phó đối diện với nhà họ Lâm, cửa đóng chặt, bố mẹ Lâm Miên chắc đã ngủ rồi.
Phó Tranh nhẹ nhàng đóng cửa lại, nắm tay Lâm Miên, hai người nhẹ nhàng đi xuống lầu.
Đêm đông lạnh giá, trên phố không có mấy người.
Xe máy rú ga chạy qua, Phó Tranh chở Lâm Miên, trước tiên đi vòng quanh cổng trường, phát hiện quán lẩu đó đã đóng cửa, bèn đổi hướng, dọc theo đường phố đi về phía trước.
“Miên Miên, cậu xem cậu muốn ăn gì, tớ trả tiền.”
Lâm Miên ôm lấy eo hắn, tựa đầu vào lưng hắn, nhỏ giọng giải thích: “Phó Tranh, thật ra tớ không cố ý khóc đâu, tớ cũng không biết tại sao mình lại khóc, tớ đang làm bài tập, tự nhiên lại thành ra như vậy...”
“Tớ biết.” Phó Tranh đáp, “Thật ra tớ cũng không cố ý.
Tiền của tớ để trong túi, tự nhiên lại nhảy ra, vẫy tay lớn tiếng gọi tớ——”
“'Tao muốn mời Miên Miên đi ăn đêm! Tao muốn mời Miên Miên đi ăn đêm!'”
“Cho nên mới đưa cậu ra ngoài.”
Lâm Miên cười phá lên, chỉ vào một cửa hàng vẫn còn sáng đèn ở phía trước: “Phó Tranh, tớ muốn ăn mì cá, chúng ta đi ăn mì cá.”
“Được.” Phó Tranh vừa nói vừa định rẽ vào.
Nhưng lúc này, Lâm Miên lại vỗ vào người hắn: “Trước tiên đến tiệm bánh ngọt phía trước mua vài cái bánh ngọt ăn đã.”
“Bánh ngọt?” Phó Tranh nhíu mày, “Miên Miên, bánh ngọt có ăn với mì cá được không?”
“Mặc kệ, tớ nói được là được!” Lâm Miên vịn vai hắn, đứng dậy khỏi ghế sau, giơ tay thật cao, “Xuất phát!”
Vào lúc tiệm bánh ngọt sắp đóng cửa, Phó Tranh dẫn Lâm Miên đến.
Bánh ngọt còn lại trong tủ kính không nhiều, chỉ còn lác đác vài cái.
Lâm Miên đứng trước tủ kính, phất tay ra hiệu: “Cái này, cái này, còn cái này nữa, chúng ta lấy hết!”
Một cái bánh Black Forest, một hộp bánh xoài, còn có hai cái bánh trứng nguyên vị.
Nhân viên thấy họ là học sinh, còn đặc biệt tặng họ nửa hộp bánh su kem làm hỏng, dặn đi dặn lại rằng đừng nói ra ngoài, kẻo ông chủ biết được.
Lâm Miên gật đầu đồng ý, Phó Tranh trả tiền, hai người lại xách bánh ngọt, đến tiệm mì cá bên cạnh.
Ông chủ tiệm mì cá đang ngồi trên quầy, khoanh chân xem tivi, nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn: “Hai đứa nhỏ muốn ăn gì?”
“Hai bát mì cá.”
“Được.” Ông chủ nhanh nhẹn đứng dậy, vào bếp nấu mì.
Tivi đang phát bộ phim tình cảm thời dân quốc kinh điển.
Lâm Miên mở hộp bánh su kem, cầm lấy một cái bánh su kem, hơi nghi ngờ.
Bánh su kem này hỏng chỗ nào chứ? Trông vẫn ngon lành mà.
Có lẽ là nhân viên thấy họ đáng thương nên cố tình nói vậy, đúng là người tốt bụng.
Lâm Miên nhét bánh su kem vào miệng, ngay giây tiếp theo, một đống kem từ phía bên kia bánh su kem trào ra.
Lâm Miên suýt thì bị kem làm nghẹn chết.
Bây giờ cậu mới biết bánh su kem hỏng ở chỗ nào.
Lâm Miên lặng lẽ liếm sạch kem, cố ý đưa cho Phó Tranh một cái: “Cậu cũng ăn đi.”
“Được.” Phó Tranh đưa tay ra đón, nhưng không kiểm soát được lực, “chíu” một cái, kem lại trào ra từ phía bên kia bánh su kem, bôi lên tay Lâm Miên.
Lâm Miên nghẹn lời, túm lấy tay Phó Tranh, bôi hết kem lên tay hắn: “Phó Tranh, cậu đáng ghét muốn chết.”
Không lâu sau, hai bát mì cá cũng được bưng lên.
Sợi mì dai, nước dùng cá ngọt, thịt cá đã được chiên trước ngấm đẫm nước dùng, mềm thơm.
Ông chủ mang mì cá cho họ xong thì quay lại quầy tiếp tục xem tivi.
Trong phim tình cảm, tiếng khóc vang trời, Lâm Miên và Phó Tranh ngồi đối diện nhau, cách hơi nóng nghi ngút, nhưng bỗng dưng lại không hiểu sao muốn cười.
Hai người ở bên ngoài ăn no nê, mới cảm thấy mỹ mãn về nhà.
Trở về nhà, hai người rửa mặt rồi lăn ra ngủ, vứt hết những bài toán sai, bài kiểm tra tháng sang một bên.
Chỉ là một đêm không học thôi mà, trời sẽ không sập, đất cũng không nứt ra được, nhưng trên mặt Lâm Miên sẽ nở nụ cười.
Trong bóng tối, Lâm Miên nằm trên giường, tự xoa bụng mình.
Cậu lẩm bẩm gọi: “Phó Tranh.”
“Ừ.”
“Ngoài bố mẹ ra, cậu là người mà tớ thích nhất trên thế giới này.”
“Ngủ đi.” Phó Tranh lật người, ngoan ngoãn xoa bụng cho Lâm Miên.
Ai bảo hắn là người mà Miên Miên thích nhất chứ?
*
Hôm sau là một ngày đẹp trời, nắng ấm áp.
Giáo viên chủ nhiệm tìm Lâm Miên và Phó Tranh, giúp họ phân tích kết quả kiểm tra tháng này, còn an ủi họ rằng lần này đề thi khó, bọn họ đã rất cố gắng, chỉ là mới thăng cấp, làm bài còn chưa quen tay thôi, sau này sẽ ngày càng tốt hơn.
Thẩm Hành Chu cũng đích thân xác nhận, kỳ thi lần này quả thực khó hơn.
Mọi người đều nói như vậy, Lâm Miên thấy dễ chịu hơn nhiều.
Đến cuối tuần, bố của Phó Tranh về nhà, hai bên gia đình bàn bạc với nhau, dẫn họ đến nhà hàng tự chọn mới mở ở khu đô thị mới ăn một bữa.
Nhà hàng tự chọn tính tiền theo đầu người, giá ưu đãi khai trương, một người 79,9 nhân dân tệ, hơi đắt.
Bố mẹ xoa đầu Lâm Miên: “Đừng lo chuyện tiền bạc, cứ muốn ăn gì thì ăn.”
“Nhưng mà...” Lâm Miên vẫn hơi do dự.
“Cứ coi như là phần thưởng vì con thi thụt lùi.”
“Hả?” Lâm Miên không tin nổi mà há hốc miệng.
“Mặc dù thụt lùi, nhưng rất cố gắng, cũng đáng được thưởng, vào đi.
Chỉ có hơn hai trăm tệ thôi, tiết kiệm cũng chẳng mua được gì, không bằng mua một bữa vui vẻ, con vui vẻ là quan trọng nhất.”
Lâm Miên rưng rưng nhìn họ: “Thật ạ?”
“Tất nhiên là thật rồi.
Bố mẹ rất hài lòng với con rồi, cũng không bắt con phải thi vào Đại học Kinh Hoa, cố gắng là được.”
Mãi sau này, Lâm Miên mới biết, hóa ra hôm đó cậu và Phó Tranh lén đi ăn đêm, bố mẹ đã nghe thấy tiếng xe máy quen thuộc nên đã tỉnh giấc.
Cậu càng không biết, ông chủ nấu mì cá kia thực ra là người quen của bố mẹ, sáng sớm hôm sau, ông chủ đã kể lại chuyện cậu và Phó Tranh nửa đêm đến ăn cho họ nghe.
Lâm Miên cầm đĩa, ăn một miếng bánh ngọt nhỏ.
Mẹ Lâm thực sự không nhìn nổi nữa: “Tiểu Miên, con có thể ăn tôm hùm cua không? Con sẽ không muốn ăn bánh ngọt no bụng chứ?”
Lâm Miên chớp mắt vô tội: “Nhưng mẹ bảo, miễn là con vui vẻ là được.”
“Thôi.” Mẹ Lâm hít sâu một hơi, cố nhịn, không đếm xem Lâm Miên đã ăn bao nhiêu chiếc bánh ngọt nhỏ, “Con vui vẻ là được.”
Con ruột mà.
*
Sáng thứ Hai.
Lâm Miên và Phó Tranh đang đọc bài trước ở chỗ ngồi, đột nhiên, sau lưng hai người vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Nhường đường, làm ơn nhường đường.”
Lâm Miên và Phó Tranh quay đầu lại, chỉ thấy Chu Tự Viễn đang vác bàn ghế của mình, từ cửa sau đi vào.
Lâm Miên ngạc nhiên hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”
Chu Tự Viễn đặt bàn xuống hàng ghế sau: “Không phải tôi đã cá cược với bố mẹ rồi sao? Kỳ thi tháng trước không lọt vào top 400 thì phải chuyển trường, tôi năn nỉ mãi mới đổi thành chuyển lớp, không phải nghĩ đến các cậu đang ở đây nên mới đến sao?”
Chu Tự Viễn vỗ đầu Tóc Vàng: “Ê anh bạn, cho tôi ngồi phía trước được không?”
Ánh mắt Phó Tranh thoáng lóe lên sát khí, lạnh lùng nói: “Không được, chỗ này đủ người rồi, cậu chuyển sang lớp bên cạnh đi.”
“Sao thế?”
“Cậu không hợp với lớp chúng tôi.”
“Không hợp chỗ nào chứ? Tôi thấy rất hợp.” Chu Tự Viễn nói, “Cậu yên tâm đi, sẽ không làm phiền đến thế giới riêng của cậu và bạn thân của cậu đâu, tôi vẫn có cơ hội quay lại lớp thực nghiệm.”
Phó Tranh cau mày: “Cơ hội gì?“.
ngôn tình tổng tài
“Kỳ thi cuối kỳ tới chứ sao.
Nếu tôi có thể lọt vào top 350, tôi có thể quay lại tìm bạn cùng bàn.
Cậu tưởng tôi muốn ở cùng mấy đứa như các cậu lắm sao? Chủ yếu là học cùng các cậu tiến bộ nhanh hơn thôi.”
Tóc Vàng và những người khác không chịu nhường chỗ, Chu Tự Viễn đành phải đặt bàn ghế của mình ở hàng cuối cùng.
Phó Tranh nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ.
Tan học, nhân lúc Lâm Miên và Chu Tự Viễn ra ngoài vệ sinh, hắn triệu tập tất cả “đàn em”, họp một cuộc nhỏ.
Chủ đề cuộc họp——
Đưa Chu Tự Viễn trở về lớp thực nghiệm!
Phó Tranh hạ lệnh tối cao: “Tất cả mọi người, từ hôm nay trở đi, phải tập trung tinh thần 200%, học tập nghiêm túc, giám sát Chu Tự Viễn học tập.”
Mọi người nhìn nhau: “Anh Phó, có phải anh bị điên rồi không?”
“Tôi không điên.” Phó Tranh tiếp tục, “Tất cả mọi người, phải luôn duy trì trình độ học tập cao hơn Chu Tự Viễn.
Bài nào Chu Tự Viễn không làm được, tất cả mọi người phải làm được; kiến thức nào Chu Tự Viễn chưa học, tất cả mọi người phải học.”
“Anh Phó, anh có hiểu nhầm gì về trình độ trí tuệ của chúng tôi không?”
“Trên đời không có gì khó, chỉ sợ lòng không bền, cố gắng trong kỳ thi cuối kỳ phải đá cậu ta đi.”
“Ư...” Tóc Vàng hỏi: “Anh Phó, tại sao anh lại ghét Chu Tự Viễn như vậy? Thực ra tính cậu ta cũng khá tốt, chơi với chúng tôi cũng vui lắm.”
Phó Tranh khoanh tay, nghiêm mặt nói: “Nhìn cậu ta không thuận mắt.”
Đúng lúc này, Lâm Miên và Chu Tự Viễn từ bên ngoài trở về.
Hai người đi cạnh nhau, đang nói chuyện.
Chu Tự Viễn khóc không ra nước mắt: “Tôi và bạn cùng bàn đã phải xa nhau một tiết học rồi, không biết cậu ấy có lạnh không, có đói không, nhớ cậu ấy quá.”
Lâm Miên an ủi cậu ta: “Cậu đừng buồn, lớp chúng ta và lớp thực nghiệm chỉ cách nhau có một tầng thôi mà, lần sau khi tôi lên tìm học sinh giỏi, sẽ kéo cậu đi cùng.”
Mọi người nghẹn lời, quay sang nhìn Phó Tranh, thấy sắc mặt Phó Tranh càng lúc càng tối sầm, sát khí đằng đằng.
Phó Tranh càng nhìn Chu Tự Viễn càng thấy chướng mắt! Hắn mãi mãi không thể hòa bình chung sống với Chu Tự Viễn được!
Rất nhanh sau đó, Chu Tự Viễn đã vô cùng hối hận vì quyết định chuyển đến lớp này.
Cậu ta mất tập trung trong giờ học, Tóc Vàng gõ vào bàn cậu ta, còn túm tay cậu ta: “Thưa thầy, Chu Tự Viễn muốn lên bảng làm bài!”
Cậu ta nhân lúc giờ ra chơi chợp mắt một lát, Mắt Kính lập tức gọi cậu ta dậy, nhất quyết phải so tài với cậu ta.
Cậu ta không làm được bài, tất cả mọi người, trừ Lâm Miên và Phó Tranh, đều đến dạy cậu ta.
“Bài này đơn giản lắm, thầy đã giảng trên lớp rồi.”
“Tôi cũng biết làm, Chu Tự Viễn cậu suy nghĩ lại xem nào.”
Chu Tự Viễn bị họ vây quanh kín mít, không lọt một khe hở.
Qua khe hở giữa đám đông, cậu ta nhìn thấy Lâm Miên và Phó Tranh ngồi cạnh nhau ở phía trước, đang thảo luận một bài toán.
Lâm Miên cầm bút, Phó Tranh cầm vở, hai người thì thầm trò chuyện.
Một sự ăn ý và ấm áp khó diễn tả bằng lời lan tỏa giữa hai người họ.
Một cảm xúc mang tên ghen tị nhen nhóm trong lòng Chu Tự Viễn.
Chu Tự Viễn gầm lên một tiếng, đột ngột đẩy bàn ra, đứng phắt dậy: “Tôi bóp chết hai người!”
Giây tiếp theo, cậu ta đã bị “đàn em” của Phó Tranh ấn trở lại chỗ ngồi.
“Cậu muốn bóp chết ai?”
“Anh Phó đã quan tâm đến cậu lắm rồi, học nhanh đi!”
“Đừng tìm cớ trốn tránh, bài này tất cả chúng tôi đều làm được, sao chỉ riêng cậu không làm được? Như thế này thì làm sao cậu quay lại lớp thực nghiệm được? Làm sao thi đại học được?”
Chu Tự Viễn bóp cổ mình: “Tôi bóp chết chính tôi! Rốt cuộc tại sao tôi lại chuyển đến đây chứ? Tôi hối hận rồi, tôi muốn sang lớp bên cạnh! Tôi đi, tôi đi ngay bây giờ!”
“Không kịp nữa rồi!” “Đàn em” giữ chặt cậu ta, “Quay lại đi, anh Phó đã dặn rồi, chúng tôi phải giám sát cậu học hành cho tử tế.”
“Không phải...!Nhưng mà...” Chu Tự Viễn chỉ về phía trước, vẻ mặt phẫn nộ, “Các cậu nhìn chằm chằm cả ngày như vậy, chẳng thấy có gì không ổn sao?”
“Không ổn chỗ nào?” Mọi người thắc mắc, “Anh Phó và Tiểu Miên vẫn luôn như vậy mà? Có gì lạ đâu? Làm quá lên thế.”.