Liên Minh Của Trúc Mã Pháo Hôi

Hôm nay Lâm Miên và Phó Tranh nghỉ phép, không cần đi làm.

Trong phòng tập thể dục riêng ở tầng một của biệt thự, Phó Tranh đang tập chống đẩy, còn Lâm Miên thì đang...

Lâm Miên đang ngồi xếp bằng trên lưng Phó Tranh, ôm một ly trà sữa và hút ngụm.

Phó Tranh có thói quen dậy tập thể dục vào lúc 7 giờ sáng, nhưng hôm nay Lâm Miên ngủ nướng, ôm chặt hắn không chịu buông tay, hai người quấn quýt lấy nhau, đến 10 giờ mới dậy.

Dậy ăn sáng trưa, tiêu hóa gần hết, Phó Tranh quyết định tập luyện, còn Lâm Miên thì quyết định gọi đồ uống chiều.

Lâm Miên mặc áo sơ mi ngủ hình con vịt vàng và quần đùi, ngồi trên lưng Phó Tranh, theo động tác chống đẩy của Phó Tranh, nhấp nhô ổn định, giúp hắn đếm số lần.

Không biết từ lúc nào, trà sữa đá trong tay Lâm Miên tan chảy dần, những giọt nước trên thành cốc chảy xuống, rơi vào lưng Phó Tranh.

Cú tấn công bất ngờ khiến Phó Tranh vô thức lắc lư.

"Ê!" Lâm Miên cũng lắc lư theo, cậu vô thức đưa tay ra, vỗ vào cơ bụng của Phó Tranh, mới có thể ngồi vững.

Cậu bất mãn gọi một tiếng: "Phó Tranh..."

Phó Tranh còn hơi tủi thân: "Lâm Miên, em sờ anh."

"Em đâu có." Lâm Miên cúi xuống nhìn, "Là trà sữa sờ anh."

Cậu đưa tay ra, lau đều những giọt nước đá rơi vào lưng Phó Tranh: "Bây giờ mới là em sờ anh nè."

Bây giờ vốn dĩ là mùa hè, đùi của Lâm Miên áp vào lưng hắn nóng hổi, nhưng bàn tay cầm trà sữa lại lạnh băng, quả thực là…

Phó Tranh căng mặt, cắn chặt hàm răng, cố gắng nhẫn nhịn, khàn giọng gọi một tiếng: "Lâm Miên..."

Lâm Miên vỗ vỗ lưng hắn, cố ý hỏi: "Phó Tranh, giọng anh khàn thế rồi, còn làm nữa không? Không thì em xuống đây."

Chân mày Phó Tranh giật mạnh một cái, sau đó hắn nghiến răng nói: "Làm, tiếp tục làm, làm thêm một trăm cái nữa."

Hắn tuyệt đối không chịu thừa nhận mình "không được" trước mặt Lâm Miên!

Lâm Miên cười: "Vậy em giúp anh đếm, một... hai..."

Mới đếm đến "ba", bỗng nhiên, điện thoại của Lâm Miên để bên ngoài reo lên.

"Chờ chút, em nghe điện thoại." Lâm Miên nhảy xuống lưng Phó Tranh, chạy ra ngoài.

Phó Tranh ngẩng đầu, nhìn Lâm Miên chạy ra ngoài với vẻ uất ức.

Hắn mới làm được ba cái, Lâm Miên sẽ không thật sự nghĩ hắn không được đâu nhỉ?

Phó Tranh không định đứng dậy, hắn tiếp tục chống đẩy, đảm bảo khi Lâm Miên trở lại, có thể nhìn thấy ngay.

Không lâu sau, Lâm Miên cầm điện thoại trở lại.

"Chúc mừng cậu, tổng giám đốc Chu! Khi nào mời chúng ta đi ăn mừng?"

Phó Tranh nhíu mày, tổng giám đốc Chu? Tổng giám đốc Chu nào? Ai là tổng giám đốc Chu? Trong số những người quen của hắn và Lâm Miên, hình như không có ai tên là "Tổng giám đốc Chu" cả?

Phó Tranh liếc nhìn Lâm Miên, Lâm Miên hiểu ý, lại ngồi lên lưng hắn, điều chỉnh tư thế.

Lâm Miên thấy cầm điện thoại mỏi tay, trực tiếp bật loa ngoài.

"Trước đây tôi không phải nói với mọi người là, đợi tôi thăng chức, sẽ tỏ tình với bạn cùng bàn của tôi sao?"

Giọng của Chu Tự Viễn truyền đến từ đầu dây bên kia.

Hóa ra là cậu ta, giờ cậu ta đã là tổng giám đốc Chu rồi.

"Hiện tại kế hoạch của tôi là, trước tiên nói với bạn cùng bàn, đi ra ngoài ăn mừng, mọi người đều có mặt, làm giảm cảnh giác của cậu ấy."

"Kết quả, đến ngày tụ họp, hai người vì đủ loại lý do, tạm thời không thể đến, chỉ có tôi và cậu ấy ăn tối dưới ánh nến, hai người một thế giới, không khí mông lung, bên cạnh còn có đàn piano."

"Đúng lúc đó, tôi lấy một chiếc nhẫn kim cương từ túi ra, quỳ một gối xuống, đưa cho bạn cùng bàn, cậu thấy thế nào?”


“Không hay chút nào!” Lâm Miên lớn tiếng nói, “Sao lại lấy tôi và Phó Tranh làm cớ? Sao tôi và Phó Tranh không thể đi ăn được?”

“Vớ vẩn! Tôi tỏ tình với bạn cùng bàn, hai người ở bên cạnh tình cảm mặn nồng như vậy tính là gì?” Chu Tự Viễn hắng giọng, giọng điệu dịu đi, “Hôm khác tôi sẽ mời hai người đi ăn, cậu thấy thế nào?”

“Cũng tạm được.” Lâm Miên miễn cưỡng hài lòng, “Nhưng tôi thấy, cậu không nên lấy ra nhẫn kim cương.”

“Tại sao?” Chu Tự Viễn không hiểu, “Tôi đã xem nhiều mẫu rồi.”

“Bởi vì nhẫn kim cương là dùng để cầu hôn, cậu bây giờ chỉ đang tỏ tình, chưa cầu hôn đến mức đó.”

“Ồ, tôi quên mất.” Chu Tự Viễn phản ứng lại, “Lộn xộn rồi.”

Lâm Miên tò mò hỏi: “Cậu có phải đã chọn cả nhà ở rồi không?”

“Chưa…” Giọng của Chu Tự Viễn rõ ràng là cố ý che giấu, “Chưa đâu! Đừng nói bậy!”

Lâm Miên cười hùa: “Wow!”

Bên cạnh, giọng của Phó Tranh trầm trầm truyền đến: “Lần trước cậu ta còn lén hỏi tôi, tổ chức đám cưới tốn bao nhiêu tiền, tìm công ty nào.”

Chu Tự Viễn sốt ruột: “Im đi!”

Lâm Miên ho khan hai tiếng, nhắc nhở cậu ta: “Hãy chú ý thái độ một chút.”

“Biết rồi.” Chu Tự Viễn nói, “Bạn à, cậu giúp tôi gọi điện thoại, hỏi bạn cùng bàn xem khi nào cậu ấy rảnh.”

“Sao cậu không tự hỏi đi?”

“Không phải tôi sợ lộ tẩy sao? Còn nữa, tôi đã xem vài nhà hàng, nhưng vẫn chưa quyết định được, còn việc trang trí nhà hàng, hai người có kinh nghiệm, giúp tôi góp ý một chút đi.”

Lâm Miên không nói gì, cố ý hắng giọng.

“Biết rồi, mời hai người đi ăn.”

“Khụ khụ…”

“Ăn hai bữa.”

“Được, cậu chờ đấy, bây giờ tôi gọi điện ngay.”

“Cảm ơn.”

Lâm Miên cúp điện thoại, liếc nhìn đồng hồ, trực tiếp gọi cho Thẩm Hành Chu.

Rất nhanh đã kết nối.

“Alo alo, học sinh giỏi!”

“Tiểu Miên.”

Lâm Miên chào hỏi yvài câu, sau đó vào thẳng vấn đề.

“Chu Tự Viễn thăng chức lên tổng giám đốc, mời chúng ta đi ăn, nên muốn hỏi học sinh giỏi xem cậu rảnh lúc nào.”

Thẩm Hành Chu lại hỏi: “Sao cậu ấy lại bảo cậu hỏi?”

“Hả?” Lâm Miên bị hỏi ngẩn người một giây.

“Theo tính cách của cậu ấy, lẽ ra phải ngay giây phút thăng chức là gọi điện thoại khoe khoang với tôi mới đúng.”

“Ờm… cái này…”

Chu Tự Viễn à Chu Tự Viễn, tự cậu xem đi, trong mắt Thẩm Hành Chu, cậu có hình tượng gì.

Lâm Miên trong lúc nguy cấp nảy ra sáng kiến: “Cậu ấy muốn đến ngày tụ họp mới khoe khoang với cậu đấy.”

Lý do này nghe cũng hợp lý, Thẩm Hành Chu cũng không truy vấn nữa, liếc nhìn lịch trình của mình, sau đó đưa ra câu trả lời.


Lâm Miên cười nói: “Vậy thì nói lời giữ lời, thứ bảy tuần sau gặp mặt, đợi chúng tôi xác định địa điểm, tôi sẽ gửi cho cậu.”

Thẩm Hành Chu lại nghi ngờ hỏi: “Sao không trực tiếp thảo luận trong nhóm?”

Họ có một nhóm nhỏ bốn người, bình thường có hoạt động gì, trực tiếp gọi một tiếng trong nhóm là được.

“Bởi vì…” Lâm Miên lại bị hỏi đến ngẩn người, “Bởi vì Chu Tự Viễn muốn khoe khoang, nên lần này địa điểm do cậu ấy quyết định…”

“Tiểu Miên, cậu vừa rồi còn nói ‘đợi chúng tôi xác định địa điểm’.”

“Hả? Tôi… tôi có nói vậy không?”

“Ừ.”

Hai đầu dây điện thoại đều im lặng.

Lâm Miên nắm chặt gấu áo sơ mi, căng thẳng đến mức gần như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.

Một lúc sau, Thẩm Hành Chu cười khẽ một tiếng, không truy vấn nữa: “Được rồi, đến lúc đó tôi trực tiếp đến là được chứ gì?”

“Ừm ừm.” Lâm Miên liên tục gật đầu, lại vội vàng chào tạm biệt y, “Thẩm Hành Chu tạm biệt, tôi không làm phiền cậu làm việc nữa.”

Cúp điện thoại, Lâm Miên lập tức nhắn tin cho Chu Tự Viễn –

【Thêm tiền! Phải thêm tiền!】

Thẩm Hành Chu quá thông minh, luôn dễ dàng bắt được sơ hở trong lời nói của cậu.

Bảo cậu nói dối để moi thông tin của Thẩm Hành Chu, quả thực còn khó hơn thi nghiên cứu sinh!

*

Chu Tự Viễn đang hăng hái chuẩn bị kế hoạch tỏ tình của mình.

Lâm Miên và Phó Tranh là người từng trải, sở hữu kinh nghiệm yêu đương phong phú, đảm nhiệm vai trò quân sư cho cậu ta.

Tiền công là năm bữa ăn, và con số này vẫn đang tăng lên không ngừng.

Chớp mắt, đã đến ngày hẹn.

Chu Tự Viễn thay xong vest, bước ra từ phòng thay đồ, đứng trước gương soi, kéo chỉnh cà vạt, không chắc chắn hỏi: “Như vậy có quá phô trương không?”

Lâm Miên được một đám chuyên viên trang điểm vây quanh, quan sát kỹ lưỡng: “Không đâu, yêu đương phải như vậy, sau này cậu còn phô trương hơn nữa đấy.”

“Phó Tranh cũng vậy à? Không thể nào, tôi thấy cậu ấy không giống.”

“Ở nhà thì sẽ như vậy.”

Được rồi, Lâm Miên có kinh nghiệm, nghe cậu là được.

Lúc này, Phó Tranh đi vào từ bên ngoài: “Miên Miên, em đang nói xấu anh.”

“Không có đâu.” Lâm Miên bình tĩnh đứng dậy, chạy nhỏ đến bên cạnh hắn, “Bên ngoài trang trí thế nào rồi?”

“Trang trí xong rồi.” Phó Tranh hỏi Chu Tự Viễn, “Cậu muốn đi xem không? Làm quen với địa điểm trước.”

“Được.” Chu Tự Viễn thẳng lưng, đi về phía bên ngoài.

Chu Tự Viễn đã bao trọn cả nhà hàng, tự tay thiết kế vài bản nháp, sau đó nhờ đội ngũ chuyên nghiệp trang trí địa điểm.

Trong quá trình trang trí, đội ngũ chuyên nghiệp đã nhiều lần bị Chu Tự Viễn, vị chủ đầu tư không biết điều, làm cho tức muốn bỏ việc.

Cậu ta muốn không gian vừa đẹp vừa phóng khoáng, vừa lãng mạn vừa táo bạo, cậu ta muốn bắn pháo hoa, muốn hoa hồng bay lơ lửng trên không, còn muốn kết hợp nghề nghiệp của Thẩm Hành Chu vào.


Cuối cùng, Lâm Miên nhắc nhở cậu ta: “Học sinh giỏi nghiên cứu vật lý thực nghiệm, chứ không phải vật lý lý thuyết, cậu muốn dẫn cậu ấy đến phòng thí nghiệm ăn cơm à? Hơn nữa, tôi cảm thấy, khi ăn cơm tốt nhất là không nên nhớ đến công việc.”

Đội ngũ chuyên nghiệp liên tục gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Tiền Chu Tự Viễn đưa thực sự quá nhiều, nên cuối cùng họ vẫn kiên trì.

Nhà hàng trên không, có thể nhìn toàn cảnh thành phố về đêm.

Ánh nến mờ ảo, trải đầy hoa hồng, nghệ sĩ dương cầm đã ngồi sẵn trước đàn piano.

Mọi thứ đã sẵn sàng, Thẩm Hành Chu cũng đã đến.

Phục vụ viên báo cáo tình hình qua máy liên lạc nội bộ, Chu Tự Viễn trong chốc lát có chút căng thẳng.

“Cậu ấy đến rồi! Lâm Miên, Phó Tranh, làm sao bây giờ?”

Lâm Miên vỗ mạnh vào vai cậu ta: “Cố lên, chờ tin tốt của cậu.”

Nói xong, Lâm Miên kéo Phó Tranh, chào một đám chuyên viên trang điểm, chuyên viên tạo mẫu, rời khỏi nhà hàng từ cửa sau.

Chu Tự Viễn căng thẳng đến mức mặt mũi tái mét, chỉnh lại cà vạt, bước nhanh về phía trước.

“Bạn cùng bàn…”

Thẩm Hành Chu hôm nay cũng mặc một bộ vest, rất trang trọng: “Chào buổi chiều.”

*

Lâm Miên kéo Phó Tranh, hai người ngồi thang máy khác rời khỏi nhà hàng, tìm một quán cà phê đối diện đường, ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ.

Phó Tranh gọi cà phê và bánh ngọt cho hai người, Lâm Miên lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Thẩm Hành Chu –

【Xin lỗi cậu nhé, tôi và Phó Tranh bị tắc đường trên đường, tối nay có lẽ không qua được, cậu và Chu Tự Viễn ăn cùng nhau đi, ăn nhiều vào nhé, ăn hết phần của tôi và Phó Tranh nữa】

Thẩm Hành Chu trả lời một chữ “Được”, Lâm Miên cũng không làm phiền họ nữa, cất điện thoại đi, lấy kính viễn vọng mang theo người ra, bắt đầu nhìn trộm tòa nhà cao tầng đối diện.

“Không nhìn thấy gì cả.” Lâm Miên bĩu môi, đặt kính viễn vọng xuống, “Nhà hàng quá cao.”

Phó Tranh đẩy chiếc bánh ngọt mà phục vụ viên mang đến trước mặt Lâm Miên: “Miên Miên, nghỉ ngơi một lát đi, cả ngày nay vất vả rồi.”

“Ừm.” Lâm Miên cầm thìa, múc một miếng kem, “Em không yên tâm về Chu Tự Viễn lắm.”

Theo giấc mơ của cậu, Chu Tự Viễn và Thẩm Hành Chu lẽ ra nên yêu đương từ thời trung học, kết quả lại kéo dài đến tận bây giờ.

Thẩm Hành Chu chắc chắn không có vấn đề gì, vậy nên chắc chắn là lỗi của Chu Tự Viễn.

Phó Tranh nhàn nhạt nói: “Cậu ta quá hài hước, không bằng anh đáng tin cậy.”

Lâm Miên nhíu mày, anh nghiêm túc đấy à? Cái kiểu âm thầm so sánh này của anh rất buồn cười đấy!

Hai người ngồi trong quán cà phê một lúc, phía nhà hàng không có động tĩnh gì, Chu Tự Viễn và Thẩm Hành Chu cũng không gọi điện, nhắn tin tìm họ nữa, chắc là không có vấn đề gì, hai người liền về nhà.

Ngày hôm sau, buổi sáng.

Lâm Miên còn đang nằm trên giường ngủ, chiếc điện thoại đặt trên đầu giường bỗng nhiên reo lên.

Lâm Miên rên rỉ một tiếng, kéo chăn, che kín đầu.

Phó Tranh bịt tai cậu, duỗi tay, cầm điện thoại, nghe điện thoại, bật chế độ loa ngoài: “Alo…”

Điện thoại vừa kết nối, bên kia liền truyền đến tiếng nổ pháo như bùm bùm: “Alo, Phó Tranh, thành công rồi! Tôi thành công rồi!”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lâm Miên chui ra khỏi chăn.

“Chu Tự Viễn?” Cậu nắm lấy tay Phó Tranh, liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại, “Bây giờ mới sáu giờ mà! Cậu làm cái gì thế?”

“Tôi sợ làm phiền hai người, cố ý đợi đến giờ này mới gọi cho hai người.”

“Cậu đợi cái gì chứ.”

“Tôi kích động đến mức cả đêm không ngủ được.”

“Nói đi nói đi.” Lâm Miên dụi dụi mắt, “Kế hoạch của chúng ta thành công rồi à?”

Giọng điệu Chu Tự Viễn không giấu được sự đắc ý: “Kế hoạch không thành công, nhưng tỏ tình thành công rồi.”

Lâm Miên nghe không hiểu: “Ý cậu là sao?”

Theo lời kể của Chu Tự Viễn, tình huống lúc đó như sau –


Thẩm Hành Chu bước vào, hai người ngồi xuống.

Chu Tự Viễn còn đang lẩm bẩm trong đầu những lời tỏ tình đã viết sẵn thì Thẩm Hành Chu đã hỏi cậu ta: “Muốn yêu đương với tôi không?”

Chu Tự Viễn ngẩng đầu lên trong sự kinh ngạc, Thẩm Hành Chu nghiêm túc nói: “Nếu là cậu thì tôi rất mong chờ, trong hai mươi năm cuộc đời của tôi, tôi chỉ mong chờ cậu như vậy. Vậy nên muốn yêu đương với tôi không?”

Chu Tự Viễn gật đầu lia lịa: “Muốn muốn muốn.”

Vậy là, họ đã xác định mối quan hệ.

“Chỉ vậy thôi à?” Lâm Miên lớn tiếng chất vấn, “Hoa hồng, chiếu ảnh, rải cánh hoa mà tôi chuẩn bị cho cậu đều không dùng đến à? Cậu tỏ tình ở đâu rồi? Chẳng phải học sinh giỏi tỏ tình với cậu sao?”

“Gần như vậy.” Chu Tự Viễn bất lực biện minh, “Chủ yếu là chưa kịp đến những khâu đó, cậu ấy đã trực tiếp hỏi tôi rồi, vậy thì tôi không thể từ chối được chứ?”

“Sao lại thế được?”

“Cậu ấy đã sớm nhận ra.”

“Hả?”

Chu Tự Viễn tiếp tục kể lại –

Trong lúc hai người ăn cơm, Chu Tự Viễn nói: “Chúng ta khá là ăn ý, đều chọn hôm nay để tỏ tình.”

Thẩm Hành Chu lại nói: “Tôi đoán được.”

“Lúc Lâm Miên gọi điện thoại cho tôi, tôi đã mơ hồ cảm nhận được.”

“Vừa bước vào nhà hàng, phát hiện ra không chỉ cậu bao trọn cả nhà hàng, mà Lâm Miên và Phó Tranh cũng không đến, tôi đã biết rồi.”

Chu Tự Viễn ngơ ngác hỏi: “Sao cậu biết?”

Thẩm Hành Chu cười, nhìn xung quanh.

Hoa hồng trải đầy sàn, ánh nến mờ ảo, chẳng lẽ y không nhìn ra à?

Quan trọng nhất là –

“Tìm kiếm nhà hàng này trên mạng, nó được ghi là ‘Thiên đường tỏ tình’. Mà bàn mà cậu bố trí lại là bàn dành cho hai người, nên Lâm Miên và Phó Tranh ngay từ đầu sẽ không đến.”

Chu Tự Viễn sững sờ, vậy là, cậu ta đã bị nhìn thấu từ sớm rồi sao?

Thẩm Hành Chu cười nói: “Tôi không muốn cậu căng thẳng, không tốt cho dạ dày, nên trước khi ăn cơm hãy xác định mối quan hệ đi, chúng ta ăn một bữa ngon lành.”

Chu Tự Viễn mãi không thể hoàn hồn, cậu ấy thật sự rất thông minh.

Nhưng mà, một người thông minh tuyệt đỉnh, lại nguyện ý bước vào cái bẫy mà mình đã sớm nhìn thấu, sao lại không phải là tình yêu chứ?

Lâm Miên nói đúng, sau khi yêu đương, sẽ trở nên vô cùng ngây thơ.

“Vậy nên, kế hoạch của chúng ta hoàn toàn không dùng đến.” Chu Tự Viễn kết luận, “Chủ yếu là dựa vào tấm lòng của tôi.”

“Ừm.” Lâm Miên gật đầu đồng ý, “May là tôi không đối đầu với học sinh giỏi, quá đáng sợ!”

“Tôi cả đêm không ngủ được, sau khi chia tay với cậu ấy, tôi muốn gọi điện thoại chia sẻ với hai người.”

“Cảm ơn nhé, nhưng đây không phải là chia sẻ, mà là khoe khoang.”

“Ê ê ê, đừng cúp máy nha, tôi còn muốn hỏi hai người, tôi đi xuống trường Hành Chu ăn sáng cùng cậu ấy, hai người nghĩ ăn gì ngon? Canteen trường họ tôi ăn vài lần rồi, dở tệ.”

Phó Tranh nhàn nhạt nói: “Bây giờ cậu đi làm bữa sáng, mang đến cho cậu ấy ăn.”

“Có lý đấy!” Giọng điệu Chu Tự Viễn cao hơn hẳn, “Quả nhiên là cậu, Phó Tranh, yêu đương sớm vài năm quả nhiên khác biệt, tôi đi làm bữa sáng đây.”

“Không có gì.”

Phó Tranh cúp điện thoại, đặt điện thoại lên đầu giường, ôm lấy Lâm Miên, chuẩn bị ngủ nướng.

Mặt trời dần ló dạng, ánh nắng rực rỡ xuyên qua rèm cửa, chiếu lên chiếc giường êm ái.

Phó Tranh ôm lấy vai Lâm Miên, Lâm Miên vòng tay qua eo Phó Tranh, hai vợ chồng ôm nhau ngủ, mãi mãi bên nhau.

••••••••

Lời tác giả:

Câu chuyện của Miên Miên và anh trai họ Phó đã kết thúc rồi, truyện tiếp theo là "Làm giáo viên dạy lại trong truyện máu chó [Xuyên nhanh]", các bạn nhỏ yêu thích có thể lưu lại, dự kiến sẽ ra mắt sau Tết âm lịch ~ Béo Béo Sinh cũng chúc các bạn nhỏ năm mới vui vẻ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận