Liên Minh Của Trúc Mã Pháo Hôi

Sau khi lớp phổ thông bắt đầu học, trường trở nên náo nhiệt hơn hẳn.

Chu Tự Viễn ở lớp thực nghiệm không chịu được, giờ ra chơi nào cũng chạy xuống lầu để làm quen với một vài người bạn mới.

Chỉ vài ngày sau, nhờ tính cách khá tốt và sự hào phóng, anh đã thu phục được một nhóm "đàn em".

Khi Lâm Miên đi mua đồ ăn nhẹ ở căng tin, khi đi ra sân tập thể dục giữa giờ, thậm chí khi làm bài tập trong lớp, cậu đều có thể nhìn thấy -

Chu Tự Viễn được một đám người vây quanh, ở giữa, nụ cười rạng rỡ.

Mọi người gọi Chu Tự Viễn một tiếng "anh Viễn", khiến Chu Tự Viễn rất vui, Chu Tự Viễn phất tay một cái, hoặc mời mọi người đến căng tin ăn đồ ăn vặt, hoặc dẫn mọi người trốn học đi chơi game.

Mỗi khi như vậy, Lâm Miên lại vô thức nhìn Phó Tranh.

Cậu sợ trong lòng Phó Tranh mất cân bằng.

Xét cho cùng, người được mọi người vây quanh trước đây là Phó Tranh.

Nhưng may mắn thay, Phó Tranh không có phản ứng gì, vẻ mặt bình thản.

Hắn không quan tâm, nhưng mấy tên tóc vàng lại rất sốt ruột.

"Anh Phó, gần đây tên lông đỏ kia rất vênh váo, anh còn không quan tâm sao?"

"Nếu anh không quản, cậu ta sẽ thay thế anh trở thành đại ca mới của trường."

"Đúng vậy, anh Phó, trước đây thằng Hao Tử vẫn luôn vây quanh chúng ta, bây giờ cũng không đến nữa. Vài ngày trước, tôi gặp cậu ta ở căng tin, cậu ta còn dám trợn mắt với tôi."

Phó Tranh ngồi nghiêm chỉnh ở chỗ ngồi, cầm bút đen, nghiêm túc hoàn thành bài tập mà Lâm Miên nhất định bắt hắn phải làm.

Mấy tên tóc vàng thao thao bất tuyệt, càng nói càng tức giận, cuối cùng vỗ mạnh xuống bàn, đưa ra kết luận: "Phải cho nó biết tay!"

Vừa dứt lời, mọi người đều ngẩng đầu, nhìn Phó Tranh với ánh mắt chờ mong.

Anh Phó, chắc chắn anh sẽ ra tay phải không?

Phó Tranh mặt không đổi sắc, tiếp tục làm bài tập, làm xong câu hỏi trắc nghiệm, lại viết một chữ "Giải" rồng bay phượng múa vào chỗ trống của câu hỏi tự luận.

Khi mọi người sắp mất kiên nhẫn, Phó Tranh như thể vô tình hỏi: "Vậy mấy người muốn cho cậu ta biết tay thế nào? Màu đỏ hay màu xanh lá?"

"Tất nhiên là màu đỏ..." Mọi người dừng lại một chút, "Màu gì cơ? Tất nhiên là dạy cho nó một bài học, đánh cho nó một trận rồi!"

Giọng điệu Phó Tranh bình thản: “Cậu ta cũng chẳng chọc tôi." Hắn dừng lại một chút, bổ sung thêm một câu: "Cũng không chọc Miên Miên."

"Nhưng mà cậu ta uy hiếp đến địa vị của anh Phó mà!"

"Địa vị gì cơ?"

"Địa vị đại ca trường! Anh Phó quên rồi sao? Vừa mới nhập học, anh đã đánh nhau với học sinh lớp 12 mấy lần, mới xác định được địa vị đại ca của mình..."

Tóc vàng còn chưa nói xong, Phó Tranh đột nhiên cắt ngang: "Đừng nói nữa."

Bên cạnh, Mắt Kính cũng đẩy đẩy cậu ta, ra hiệu cho cậu ta nhìn về phía cửa lớp.

Chỉ thấy Lâm Miên tay trái cầm một chiếc xúc xích giòn, tay phải cầm một chiếc xúc xích tiêu đen, trên cổ tay còn đeo một túi ni lông, cùng Mập Mập đi từ bên ngoài vào.

Nhân lúc Lâm Miên chưa đến gần, Phó Tranh nhỏ giọng nói với bọn họ: "Tôi đã hứa với Miên Miên, phải học hành chăm chỉ, sẽ không nhúng tay vào những chuyện này rồi, sau này đừng nói nữa."

Tóc vàng và những người khác nhìn nhau, đều có chút bất lực.

Nhưng bọn họ còn chưa kịp nói gì, Lâm Miên đã đến trước mặt: "Mình về rồi!”

Lâm Miên đi đến trước mặt bọn họ, đưa cho Phó Tranh chiếc xúc xích tiêu đen đã cắn một miếng, lại tháo túi ni lông trên cổ tay xuống, đặt lên bàn của Tóc vàng: "Đồ mấy người muốn đây, tự lấy đi."

Đều là đồ ăn vặt như bim bim cay, coca.

Mấy người nhìn nhau, không nói gì nữa, chia đồ ăn.

Lâm Miên ngồi xuống bên cạnh Phó Tranh, nghiêng người về phía trước, nhìn vở bài tập hắn đặt trên bàn: "Làm xong chưa?"

Phó Tranh gật đầu: "Ừ, câu hỏi trắc nghiệm đã làm xong."

Lâm Miên nhíu mày, ngẩng đầu lên: "Không phải, bài luận tiếng Anh cậu viết 'Giải' là sao?"

"Quên mất." Phó Tranh cầm bút gạch bỏ.

Lúc này, có một bạn học vừa ăn kem vừa đi ngang qua, nhìn thấy đồ ăn vặt đầy bàn của bọn họ, mắt sáng lên.

"Ê, Tiểu Miên, thằng Chu Tự Viễn lớp thực nghiệm hôm nay bao mọi người ở căng tin, cậu cũng đi à? Tiếc là lúc tôi nhận được tin chạy đến thì cậu ta đã đi rồi, cho tôi một gói đi, dù sao cậu cũng không mất tiền."

Lâm Miên ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: "Tôi không đi! Đây là đồ chúng tôi tự bỏ tiền mua!"

Bạn học ngờ vực nhìn cậu: "Kẹt xỉ thế, tôi có nói nhất định phải xin đâu."

"Tôi đã nói là tôi không lấy đồ cậu ta mời rồi mà!" Lâm Miên từ trong túi móc thẻ cơm của Phó Tranh ra, "Tôi tự quẹt thẻ, tổng cộng mười đồng năm xu..."

Bạn học nhíu mày, không đợi cậu nói xong đã quay người rời đi: "Biết rồi, biết rồi."

Lâm Miên bĩu môi, ngồi vào chỗ, hung hăng cắn một miếng xúc xích giòn.

Phiền chết đi được!

Ánh mắt của nhiều người đồng loạt đổ dồn về phía cậu, bọn Tóc vàng nhìn cậu, hỏi: "Lâm Miên, cậu gặp ai ở căng tin vậy?"

Ngay cả Phó Tranh cũng nhìn cậu: "Miên Miên?"

"Thì... ôi chao, không có gì to tát đâu."

Lâm Miên không chịu nói, mọi người lại nhìn sang Mập Mập đi mua đồ cùng cậu.

"Cậu nói đi."

Mập Mập nhìn Lâm Miên, cuối cùng vẫn không chịu được áp lực, kể hết đầu đuôi.

"Lúc tôi và Tiểu Miên đến căng tin thì thằng Chu Tự Viễn cũng ở đó, còn nói gì mà, thẻ cơm của nó có hai ba nghìn, hôm nay cả căng tin đều do nó chi trả, bảo mọi người cứ thoải mái lấy."

"Cái gì cơ?" Mọi người kinh ngạc đến nỗi suýt rớt cả cằm, "Nó điên rồi à?"

"Tất nhiên rồi, tôi và Tiểu Miên không lấy đồ của nó." Mập Mập vội vàng giải thích, "Tiểu Miên kéo tôi, hai đứa đứng bên ngoài chờ một lát, đợi bọn Chu Tự Viễn đi rồi mới vào mua đồ."

Sắc mặt Phó Tranh hơi chùng xuống, mím môi.

"Nhưng mà, hình như thằng Chu Tự Viễn quen biết Tiểu Miên. Lúc nó ra ngoài, nó còn chào Tiểu Miên, còn hỏi Tiểu Miên có muốn vào lấy đồ ăn không, nó trả tiền, vẻ mặt rất vênh váo."

"Rắc" một tiếng, Phó Tranh bẻ gãy que xúc xích nướng trong tay.

Lâm Miên vội vàng bẻ tay hắn ra, lấy que đi: "Phó Tranh, tớ đâu có tiêu tiền của cậu ta."

"Đúng vậy." Tóc vàng nhướng mày, "Tiểu Miên tiêu tiền của anh Phó."

Sắc mặt Phó Tranh u ám, không nói một lời.

"Nhưng mà trong thẻ nó có hai ba nghìn, thẻ của anh Phó chỉ có mười đồng năm xu."

"Anh Phó, thật sự không tính ra tay sao?"

Lâm Miên nắm tay Phó Tranh, chẳng có sức răn đe nào trừng mắt nhìn bọn họ: "Câm miệng, các cậu không sợ thiên hạ này loạn à."

Cậu quay sang nhìn Phó Tranh: “Cậu đã hứa với tớ rồi, sẽ không đánh nhau nữa, sẽ học hành chăm chỉ, tránh xa Chu Tự Viễn. Không có gì to tát cả, cậu ta chỉ đang phung phí tiền của thôi, hai ba nghìn ấy mà, sau này chúng ta cũng có thể kiếm được."

Đúng lúc này, chuông vào học reo lên.

Lâm Miên lắc lắc tay hắn, gọi một tiếng: "Phó Tranh?"

Sắc mặt Phó Tranh hơi dịu xuống, khẽ gật đầu: “Tớ biết rồi, sẽ không đánh nhau đâu."

"Vậy thì tốt." Lâm Miên thở phào nhẹ nhõm, quay người lại, chuẩn bị vào học.

"Không phải chứ?" Mọi người kinh ngạc, "Anh Phó, cứ thế bỏ qua luôn sao?"

Lâm Miên quay đầu lại, lớn tiếng nói: "Cứ thế! Đừng có xúi cậu ấy đánh nhau nữa!"

"Biết rồi, biết rồi, đừng dữ như vậy chứ."

Vài người rụt cổ lại, không dám nói thêm gì.

Nhưng Mắt Kính lại đẩy đẩy đám bạn, bảo bọn họ nhìn.

Chỉ thấy Phó Tranh khoanh tay, dựa vào bàn sau, sắc mặt dần trở nên u ám.

Mập Mập kể lại rằng -

Chu Tự Viễn chào hỏi Lâm Miên, còn muốn mời cậu ấy ăn gì đó.

Phó Tranh tưởng tượng ra -

Miên Miên một mình đứng bên ngoài căng tin, nắng gắt chiếu vào, gió lạnh thổi qua, tên lưu manh đầu đỏ đi ngang qua Miên Miên, chìa tay ra, chặn cậu ấy lại, nhướng mày trêu chọc: "Lâm Miên, cậu và Phó Tranh chỉ ăn những thứ này thôi à? Để tôi mời các cậu nha?"

Miên Miên giống như một chú vịt vàng tội nghiệp, trốn trong góc tường, bị bóng đen cao lớn đáng sợ bao trùm, đôi mắt đỏ hoe, không biết làm sao, chỉ dám giấu chuyện trong lòng, về rồi cũng không dám nói với hắn...

Chết tiệt, thằng đầu đỏ chết tiệt!

Phó Tranh nắm chặt tay, đột nhiên đập mạnh xuống mặt bàn.

Không chỉ Lâm Miên, ngay cả cốc nước mà Lâm Miên đặt trên bàn cũng bị hắn dọa sợ, suýt nữa thì nhảy dựng lên.

"Phó Tranh, cậu làm gì vậy?"

Lâm Miên vỗ vỗ tay hắn, cùng các bạn học khác trong lớp cúi chào giáo viên: "Thưa thầy."

Phó Tranh không nói gì, nắm chặt tay Lâm Miên, kéo cậu về phía mình.

Phải cho thằng đầu đỏ kia biết tay! Để nó tránh xa Miên Miên!

*

Trưa tan học.

Cả đám ra ngoài trường ăn cơm sườn.

Trở lại lớp, Lâm Miên vừa uống trà bí đao vừa làm bài tập.

Phó Tranh nhanh chóng chép xong từ vựng, đưa cho Lâm Miên: "Miên Miên, xong rồi."

Lâm Miên quay sang nhìn: "Ừ, tốt lắm."

"Vậy tớ có thể đi chơi bóng không?"

"Được, nhớ về sớm nửa tiếng để ngủ trưa."

"Tớ biết rồi." Phó Tranh quay sang nhìn dãy sau, "Đi."

Mọi người đang ngủ gật, nghe hắn nói thì vội vàng ngẩng đầu: "Hả? cuối cùng Tiểu Miên cũng chịu thả anh Phó đi rồi à?"

Phó Tranh dẫn đầu cả đám, từ cửa sau rời đi.

Cả đám rầm rộ, lên cầu thang, đến trước cửa lớp thực nghiệm.

Phó Tranh khoanh tay, dựa vào hành lang, những "đàn em" bên cạnh hắn xoa tay, đều chuẩn bị cho một trận chiến lớn.

Mắt kính bám ở cửa, đẩy đẩy mắt kính, quan sát bên trong: "Anh Phó, hình như không có ai."

Phó Tranh nhàn nhạt nói: "Tìm người hỏi thử."

"Được." Mắt Kính nở một nụ cười, lễ phép hỏi một học sinh ngồi ở dãy đầu, không lâu sau, cậu ta quay lại, "Anh Phó, tên nhóc đó sáng đã trốn học rồi, không biết khi nào quay lại."

Mọi người đều nhìn về phía Phó Tranh——

Anh Phó, bây giờ phải làm sao?

Phó Tranh suy nghĩ một lúc, quay đầu đi xuống cầu thang: “Chơi bóng."

Được rồi.

Người không có trong lớp, bọn họ cũng không thể đi ra ngoài tìm, đó là công việc của giáo viên.

Chỉ còn cách chờ cơ hội.

Giữa trưa, mặt trời chói chang, ngay cả ve sầu cũng không kêu mấy.

Nhưng học sinh trung học tràn đầy năng lượng, căn bản không sợ.

Quả bóng rổ vẽ một đường cong hoàn hảo trên không trung, chuẩn xác rơi trúng rổ.

"Anh Phó đỉnh quá!"

Tiếng reo hò của đồng đội vang lên, đột nhiên, một chiếc cặp sách từ trên trời rơi xuống, bị ném trước mặt bọn họ.

Mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Chu Tự Viễn ngồi trên tường rào, có vẻ như chuẩn bị trèo tường vào, chiếc cặp kia cũng là của cậu ta.

"Không phải chứ." Tóc vàng nhỏ giọng phàn nàn, "Cậu ta làm màu quá rồi không? Bây giờ trường cũng không đóng cửa, cậu ta trèo tường làm gì?"

Tiếp theo, những đàn em trốn học cùng Chu Tự Viễn cũng trèo qua tường rào bên kia.

Có mấy người bọn họ đều quen mặt.

"Trời ơi." Tóc vàng lại không nhịn được, "Hao Tử, Hầu Tử, Đầu Trọc, bây giờ các cậu cũng theo thằng đầu đỏ này rồi à?"

"Không phải, cậu nói chuyện kiểu gì vậy? Không phải bản thân cậu cũng Tóc vàng sao?"

"Đúng vậy, bản thân cậu cũng tóc vàng, còn nói người khác?"

Vài người bên kia nhìn Phó Tranh, cười với hắn: "Xin lỗi nhé anh Phó, dạo này anh bị thằng bạn nhỏ của anh quản chặt quá, suốt ngày làm bài tập, chúng tôi chịu không nổi, đến lúc nào anh đá thằng bạn nhỏ của anh đi, chúng ta lại chơi với nhau..."

"Mày nói bậy bạ gì vậy?" Một đám Tóc vàng tức giận, "Tiểu Miên là vì tốt cho bọn tao, điểm của Tiểu Miên cũng rất cao, còn bọn mày xếp hạng chót của khối, còn mặt mũi nào bảo anh Phó đá Tiểu Miên đi? Để bọn tao đá chết bọn mày trước đã nhé!"

"Lâm Miên là thằng xếp hạng hai trăm năm mươi của khối đúng không? Bạn cùng bàn của anh Viễn bọn tao còn là hạng nhất của khối đấy! Hai trăm năm mươi thì tính là cái thá gì? Dạy cho bọn mày thành hai trăm năm mươi hết!"

"Muốn đánh nhau phải không?"

"Thế nào? Sợ mày à?"

"Đến đây!"

Hai bên khí thế hừng hực, xắn tay áo, túm lấy cổ áo của đối phương, mạnh mẽ đẩy vai đối phương, nhìn như sắp đánh nhau rồi.

Nhưng Phó Tranh và Chu Tự Viễn chỉ đứng đằng sau bọn họ, từ đầu đến cuối không nói một lời.

Mọi người đẩy nhau một lúc, không nghe thấy "đại ca" ra lệnh, đều không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn.

"Anh Phó?"

"Anh Viễn?"

—— Đánh không?

Trong lớp, Lâm Miên nhìn thời gian, lấy áo khoác đồng phục của Phó Tranh trong ngăn kéo ra, trải lên bàn, chuẩn bị ngủ trưa.

Phó Tranh chắc là không về ngủ trưa rồi, cậu tự ngủ thôi.

Lâm Miên vừa nằm xuống, đột nhiên, có một bạn học vừa chạy vừa hét trên hành lang: "Phó Tranh và Chu Tự Viễn đánh nhau rồi! Mau ra xem náo nhiệt đi!"

Lâm Miên giật mình tỉnh giấc, bật dậy khỏi bàn, chạy ra khỏi lớp, theo những học sinh đang xem náo nhiệt chạy xuống lầu.

Sao lại thế này?

Chẳng phải cậu đã cố gắng hết sức để Phó Tranh và Chu Tự Viễn giữ khoảng cách với nhau rồi sao?

Phó Tranh sẽ không bị ghi lỗi phải không? Sẽ không ảnh hưởng đến kỳ thi đại học chứ?

Lâm Miên chạy đến sân bóng rổ, nhưng bị chặn ở bên ngoài đám đông, chỉ có thể kiễng chân nhìn vào bên trong.

Giây tiếp theo, cậu ngẩn người tại chỗ.

Quả bóng rổ trong tay Phó Tranh, Chu Tự Viễn và những người khác chặn lại, một động tác né người hoàn hảo, Phó Tranh giơ tay ném bóng.

Đám đông vây xem quay người rời đi: "Nhạt nhẽo, giải tán giải tán, không phải đánh nhau, là chơi bóng rổ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui