(13 giờ 30 phút)
Tôi rời khỏi cung điện, giờ này cũng còn sớm, tôi quyết định về nhà lấy một ít đồ rồi đến tiệm net.
Về đến nhà, tôi tiến đến trước cửa phòng của Sinestrea:
- Chị ơi! - Tôi gõ cửa.
Không có tiếng trả lời.
Tôi gõ thêm mấy cái nữa cũng không ai đáp, thầm nghĩ chắc trong phòng không có ai.
Suy nghĩ của tôi càng được củng cố khi cánh cửa bị khóa, bình thường Sinestrea đi đâu cũng khóa cửa phòng lại.
Tôi tạo một chiếc chìa khóa rồi mở cửa.
Cạch, chốt được tháo ra.
Tôi đẩy cửa tiến vào:
- CÁI GÌ? - Tôi trố mắt khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
Sinestrea và Dextra đang chơi nhau, tôi không tin nổi vào mắt mình.
Nhận ra sự xuất hiện của tôi, hai người bọn họ vội lấy chăn che người.
Dextra quát lớn:
- Mày làm gì ở đây?
- ...
- Tôi im lặng không đáp rồi tiến đến kệ sách lục mấy cuốn sách ma thuật.
Tôi lấy hai quyển năm 2 và 3 rồi ra khỏi phòng.
Dextra vẫn quát, cái giọng nghe muốn chói tai:
- Đi luôn đi nha mày!
- Xì ...
Khụ khụ ...
- Tôi bất chợt ho một cái.
Thì ra là kẹt đờm ở cổ.
Tôi nhổ ra thì thấy lạ khi cục đờm y như thạch rau câu, nó trong suốt khó hiểu.
Xách chiếc xe trượt điện, tôi chạy đến tiệm net.
Liliana nhìn thấy tôi thì vẫy gọi:
- Nhóc!
- Chào chị.
- Nhanh lên đi, đến phiên trực của nhóc rồi đấy.
Lên lầu trên đi.
Tôi gật đầu rồi ngước lên nhìn, cái lỗ thủng đã được trám lại.
Không nói gì thêm, tôi tiến lên tầng hai.
Hiện tại ở đây có khoảng 5 - 6 người, không quá nhiều.
Ngồi vào bàn, việc mà tôi nghĩ đến không phải lên mạng nghe nhạc hay chơi game gì, điều tôi bận tâm nhất lúc này chính là việc của Sinestrea và Dextra.
- Chẳng nhẽ ghệ của Dextra chính là Sinestrea hay sao? Nếu nói như vậy thì ...
họ thuộc cộng đồng LGBT à?
Nếu đúng là như vậy thật, tôi sẽ phải xoay sở sao đây? Hóa ra tất cả mọi tình cảm của tôi dành cho cô ấy đều là vô nghĩa hay sao? Tôi vướng vào một câu chuyện tình mà gần như tôi nắm chắc phần thua bởi hai lí do.
Thứ nhất, Dextra quá mạnh, một đấm là tôi đã ộc toàn máu là máu, nếu đụng vô thì tôi chỉ có nước nằm dưới mồ.
Thứ hai, nếu gạt được Dextra sang một bên thì Sinestrea cũng đâu có yêu tôi.
- Haizz ...
- Tôi thở dài một hơi.
Trong lúc không biết làm gì, tôi đánh liều lên mạng, bấm tổ hợp phím Ctrl + Shift + n rồi rõ một câu: Có thể biến người cong thành thẳng được không?.
Kết quả thì hoàn toàn có thể, song như thế dễ bị người khác dị nghị vì một hành vi ích kỉ.
Tôi chỉ là một đứa mới học cấp ba, làm sao chịu nổi lời ra tiếng vào của người đời.
Cứ như vậy, đầu óc tôi mông lung suy nghĩ để rồi quên mất mình đang trông tiệm.
- CHỦ QUÁN! - Một giọng nói khiến tôi giật mình quay lại với thực tế.
- Chuyện gì?
- Cho chai Sting coi, nãy giờ kêu chục lần rồi đó! Khỏi lấy tẩy.
Tôi đứng dậy tiến đến tủ lạnh lấy chai Sting.
Nhìn thấy người Order ở tận cuối quán, tôi đâm ra lười.
- Chinkara Hoi! - Tôi dùng ma thuật đưa chai Sting đến chỗ khách, rồi tự nhiên cảm thấy một chuyện thú vị - Đúng rồi, mình tranh thủ vừa làm vừa luyện tập ma thuật lên.
Quay trở lại bàn, tôi mở quyển sách ma thuật năm thứ hai ra xem.
Trong năm hai, ma thuật điều khiển tiếp tục được giảng dạy nhưng ở tầm cao hơn, người sử dụng giống như mọc tay trong không trung và có thể tác động lên nó.
- Để xem nào ...
Thần chú thì vẫn như cũ, các thao tác tay vẫn như vậy, việc duy nhất là vận thêm ma thuật để tạo thành một cái bàn tay ảo.
Tôi tập thử:
- Chinkara Hoi! - Rồi tôi vận ma thuật vào ngón tay xong vận ma thuật tưởng tượng trong đầu một bàn tay ảo.
Bàn tay đã được hình thành, nó mờ mờ ảo ảo trong mắt tôi.
Đọc tiếp trong sách, nó bảo là hãy tưởng tượng bàn tay nắm lấy vật, trong lúc đó tay không được nhúc nhích.
- Được rồi, lật sang trang sau.
- Tôi điều khiển bàn tay.
Những ngón tay bắt đầu cử động - Ư!
Bàn tay đang vận ma thuật của tôi như có một cảm giác chuyển động và chạm vào quyển sách.
Lật sang trang sau, tôi có cảm giác như chính tôi lật dù tay thật của tôi nãy giờ không hề chạm vào quyển sách.
- Hay lắm!
- Chủ quán, cho chai Sting.
Lại là vị khách lúc nãy.
Tôi vận ma thuật, cánh tủ lạnh được mở ra.
Tôi lấy chai Sting đến chỗ lúc nãy.
Vị khách gọi:
- Lấy thêm ly tẩy đi!
- Vâng.
- Tôi lại điều khiển ly và nước đá rồi đến chỗ vị khách kia.
Thành công mỹ mãn.
Tôi vỗ ngực - Tuyệt vời!
Giờ thì tôi đã luyện được ma thuật điều khiển của năm hai.
Tuy vậy, quyển 2 vẫn còn một bài nữa, chính là ma thuật điều khiển bằng hai tay.
Đây vốn chỉ là sử dụng hai bàn tay để điều khiển nên không khó để học, chỉ trong vòng một thoáng mà tôi đã học được, dù có hơi khó khăn tí khi tay trái hơi khó điều khiển.
Ma thuật này có hiệu quả lớn khi có thể nâng một vật nặng chỉ với một ít năng lượng truyền vào.
Để thử nghiệm, tôi nhấc thử cái tủ lạnh:
- Chinkara Hoi!
Cái tủ lạnh được nhấc lên một cách nhẹ nhàng mà tôi không tốn quá nhiều sức lực, tôi vỗ tay:
- Tuyệt vời!
- Nhóc ơi! Mở máy số 8 với số 9!
- Vâng.
- Tôi quay lại màn hình để mở máy.
Nhìn về chỗ máy của họ thì tôi nhận ra đó là Yorn và Lindis.
Bất giác tôi nhớ về việc trước đây hai người họ yêu nhau, không biết câu chuyện tình của bọn họ giờ như thế nào.
Dù muốn biết song tôi lại không thể hỏi vì nó hơi kì.
Bất chợt Yorn gọi:
- Nhóc! Lại đây, sao tai nghe không nghe được vậy?
- Sao cơ? - Tôi tiến lại.
- Không nghe được.
Game thủ mà không có tiếng thì chơi bời gì.
Tôi hỏi:
- Setting gì chưa?
- Làm rồi, chả nghe được gì cả.
Nhà anh mua năm cái tai nghe năm nghìn, xài chục năm chưa hỏng.
Tôi lẩm bẩm:
- Nói gì chứ ...
tai nghe này là hàng của Lumica đấy.
Đeo lên thử thì đúng là không hoạt động thật.
Có lẽ nó chưa nối dây chăng.
Tôi lần mò theo sợi dây, rồi quay sang Yorn mà trách:
- Ôi giời ơi! Anh nghe tai nghe bên cạnh thì nghe kiểu gì!
- Ủa thế hả? - Yorn nhìn lại kĩ thì phát hiện mình nghe nhầm.
Tai nghe của máy Yorn đang được đặt ở trên.
Lindis cười tủm tỉm:
- Lấy vợ rồi mà anh vẫn không thông minh hơn được tí nào sao?
- Hai người lấy nhau rồi à? - Tôi hỏi.
- Ừm.
Tôi hỏi tiếp:
- Vậy có con chưa?
- Chưa, công việc bận quá nên chưa thể có con được.
Còn nhóc thì sao?
Yorn huých Lindis:
- Em quên là Lunar hi sinh rồi à?
- Chết ...
xin lỗi nhóc nha.
Tôi chỉ lẳng lặng quay trở về bàn máy rồi lại suy nghĩ về câu chuyện tình trớ trêu của chính bản thân mình.
Bất giác tôi chợt nhớ tới thái độ của Sinestrea, dường như cô ấy biết tôi thích và có vẻ như muốn gợi tôi.
Hơn nữa, lúc sáng nay thì khi tôi đang nằm dưới đất, Sinestrea muốn bảo vệ tôi.
Có thật sự cô ấy là les hay không?
Những dữ kiện khá mơ hồ khiến não tôi rối tung như cục bùi nhùi, tôi thở dài một cái.
Trong lúc thẫn thờ, tôi không hề biết rằng có một ánh mắt đang dõi theo mình một cách chăm chú.
*
(Chín giờ tối)
Hết giờ mở cửa, tôi tiến xuống tầng dưới.
Các vị khách đều đã về, riêng vị khách kia vẫn ngồi chơi không biết gì.
Tôi đến và nói:
- Thưa quý khách, đến giờ quán đóng cửa rồi ạ.
Bây giờ đây tôi mới nhìn rõ vị khách kia, đó là một cô gái tóc dài màu đen.
Tôi lặp lại câu vừa rồi:
- Thưa quý khách, đến giờ quán đóng cửa rồi ạ.
Lúc bấy giờ cô ấy mới đứng dậy nhưng thay vì trả tiền, cô ấy tung một chưởng vào ngực tôi khiến tôi ngã lăn ra đằng sau.
- Cái gì vậy?
- Tiền đây! - Cô ấy để tiền trên bàn rồi nhảy qua cửa sổ xong bay đi.
Tôi chạy ra cửa sổ nhưng tôi không nhìn thấy ai, chỉ thấy một màu tăm tối của màn đêm.
Cảm thấy thật khó hiểu nhưng tôi không quan tâm nữa, tắt máy chủ rồi xuống dưới.
Liliana đưa cho tôi 720 vàng tiền lương, tôi gật đầu cảm ơn rồi lấy xe trượt điện ra về.
Về phần vị khách lúc nãy, sau khi bay đến lâu đài Bóng Đêm thì ả ta đáp xuống.
Volkath đã đợi sẵn.
- Ngươi đi đâu từ 1 chiều đến giờ?
- Thưa ngài, thần đi net.
Nhưng mà, thần đã yểm bùa chú vào tên Hùng, ngay trong đêm nay nó sẽ chết.
Volkath gật gù:
- Tốt lắm.
Maloch đâu?
- Có thần.
- Vào đây nhậu với ta, ăn mừng chiến thắng.
Maloch ngạc nhiên:
- Ăn mừng gì ạ?
- Vừa hạ được tên Hùng, cuộc chiến sắp tới của chúng ta sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nói gì thì nói, tên Hùng sở hữu ma thuật Andura, để hắn sống sẽ cực kì nguy hiểm.
(Tôi)
Về đến nhà, tôi bất giác nhớ đến Dextra nên không dám vào trong.
Giờ này là khoảng chín rưỡi, ấy thế mà gió thổi đã rất lạnh.
Tôi ôm người run cầm cập:
- Lạnh quá hắt xì ...
- Ai đấy? - Sinestrea bước ra - Nhóc đó hả? Sao không vô nhà đi, ở đây cảm lạnh đấy.
Vào đi nào.
- Cô ấy kéo tôi vào trong nhà rồi đóng cửa lại.
Tôi hỏi:
- Dextra đâu?
- Về nhà rồi, nhóc đừng lo.
Nghe vậy, tôi mới thở phào.
Sinestrea nói:
- Tắm đi, chị chuẩn bị sẵn hết rồi đó.
Sau khi tắm xong, tôi ra bếp để kiếm gì lót bụng.
Sinestrea đã chuẩn bị sẵn cơm nước cho tôi.
- Ăn đi nhóc, phần của nhóc đó.
Chị ăn rồi.
- Ấy chết ...
bỏ quên mấy quyển sách ma thuật ở tiệm rồi.
- Không sao đâu, để mai chị đi làm rồi lấy luôn.
Vừa ăn, tôi vừa hỏi:
- Mà chị này, chuyện hồi chiều ...
- Quên đi, không cần để ý.
Nghe Sinestrea nói vậy, tôi càng mông lung nhiều hơn, đầu tôi thật sự rối nên không thưởng thức được đồ ăn gì, nuốt mãi cũng chẳng trôi.
Cứ như vậy, não tôi không nghĩ được gì cho đến tận lúc đi ngủ.
.