Liệp Ái Đích Nam Nhân

Âu Bách Xương nhìn Khúc Tường, Khúc Tường kiểm tra di động, đem nó đặt trong tay mình, tình huống không phải là giỡn, mà biểu tình của Khúc Tường cũng thực sự không phải giỡn, cậu nhấn số, hiển nhiên là muốn báo cảnh sát, Âu Bách Xương lui ra phía sau từng bước, hắn nghi hoặc nhìn Khúc Tường, không hiểu vì cái gì mà cậu lại làm ra loại sự tình này.

“Chờ một chút, để ta suy nghĩ lại!”

“Không có gì để nghĩ cả, mời ngươi đi ra ngoài!” Khúc Tường cầm điện thoại tới phát run, nhưng thanh âm cậu lại thập phần kiên định cùng mạnh mẽ: “Bằng không ta liền báo cảnh sát.”

“Ta đã cho ngươi tiền, phòng ở cùng xe, ngươi rốt cuộc còn bất mãn cái gì? Cho dù đem chuyện này nháo loạn, cũng không có lợi cho ngươi.”

Khúc Tường nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, hắn đơn giản giải thích: “Ngày đó ta đến câu lạc bộ là để giúp bạn ta thay ca, ngươi lại lừa ta đi lên phòng, từ đó về sau lại đối với ta gây đau khổ.”

Cái này không phải là sự thật, Âu Bách Xương nói: “Không đúng, là chính ngươi mời ta lên phòng, ngươi còn nói ngươi đang thiếu tiền, hơn nữa cái tình huống kia là ngươi tình nguyện, cùng ta giao dịch, ta cơ hồ cũng bị ngươi làm bị thương, ngươi còn dám nói không có?”

Khúc Tường nghe hắn nói lung tung, tức giận quát: “Ta dù có thiếu tiền cũng sẽ không đi bán mình, ta thiếu tiền là bởi vì ta muốn mua một quyển sách nói về máy tính mới xuất bản ở Mỹ, bạn của ta nói nếu giúp hắn thay ca, hắn sẽ trả ta gấp ba lần tiền công, ta căn bản là không có mời ngươi lên phòng, ta cũng không phải nam kỹ.”

Nhắc tới phương diện tình ái, Khúc Tường cũng thật sự nói không nên lời, nhưng vì Âu Bách Xương đổi trắng thay đen, hắn mặt đỏ nói: “Mà cùng với ngươi làm —— làm cái sự tình đó, là bởi vì lúc đó ta uống thuốc trị cảm mạo, sau chưa đầy ba mươi phút lại uống rượu, có lẽ vì vậy mà sinh ra  tác dụng phụ, đêm đó ta căn bản là không biết ta đang làm chuyện gì, nói ngắn gọn, đêm hôm đó là thần trí ta không tỉnh táo.”

Âu Bách Xương nghĩ đến Khúc Tường ngày hôm sau tỉnh lại phản ứng thực sự khác thường, nhưng hắn nghĩ lúc đó cậu muốn mượn cơ hội để nâng giá, chẳng lẽ không đúng sao? Cậu khóc lóc, cuối cùng ngay cả tiền cũng không lấy, cả danh thiếp của hắn cũng không động vào, chính mình còn tưởng rằng cậu giả vờ. Nếu là cậu phải dẫn hắn cắn câu, vậy vì cái gì phải làm như vậy? Chính mình phải bỏ ra bao nhiêu tiền, mới hướng trinh thám tìm được chỗ ở của Khúc Tường, chẳng lẽ đây là hiểu lầm sao? Âu Bách Xương bắt đầu nghĩ đến tình huống này, nhưng lại lập tức nghĩ đến lúc hắn đem Khúc Tường trở về, cùng cậu bàn thảo điều kiện bao dưỡng, Khúc Tường chưa từng ra khỏi nhà, hơn nữa biểu hiện tỏ ra rất nhiệt tình.

“Vậy ngươi như thế nào giải thích việc ngươi cùng ta thỏa thuận điều kiện bao dưỡng, ngươi lại giống như nữ nhân rất nghe lời, lập tức đối với  ta rất nhiệt tình?”

Nghe được hắn đem mình ra bỡn cợt, lấy cậu so sánh cùng nữ nhân, Khúc Tường giận kêu: “Không phải, sau đêm hôm đó, ta chết cũng không nghĩ muốn gặp lại ngươi, là ngươi không biết dùng phương pháp gì tìm tới nơi này, ta khi đó nghĩ ngươi là bằng hữu của ta Lí Nghĩa Tín, hơn nữa lúc đó ta đang sốt, toàn thân đau nhức, mắt cũng không mở ra được, căn bản là không thấy được mặt của ngươi, cho nên mới không biết chính ngươi là người đã cứu ta. Ta đối với chuyện ngươi cứu ta phi thường cảm tạ, nhưng nếu biết đó là ngươi, ta căn bản sẽ không ở lại nhà ngươi.”

Khúc Tường tiếp tục nói, hơn nữa càng nói càng xúc động phẫn nộ: “Ta rốt cục biết ngươi là ai, ta đã muốn trốn, nhưng ngươi vẫn đuổi theo ta, ta sợ, ta không hiểu được ngươi vì cái gì phải đuổi theo ta, lúc ta tỉnh lại sau khi ngã cầu thang, lại phát hiện ngươi đem tay chân ta trói vào giường, ta đã sợ chết, ta nghĩ ngươi nhất định muốn làm hại ta, nghĩ ngươi có sở thích kỳ quái, nên ta tình nguyện để ngươi ôm, cũng không muốn bị ngươi trói vào giường, vũ nhục ta, thương tổn ta.”

“Chờ một chút, ngươi nói hoàn toàn không đúng, ta hướng trinh thám tìm được chỗ ở của ngươi, thấy ngươi nằm trên mặt đất, toàn thân nóng lên, mới lập tức đem ngươi tới nhà ta, hướng bác sĩ chữa bệnh cho ngươi, bởi vì ta sợ ngươi lại nhất thời nổi điên thương tổn chính mình, cho nên mới trói chặt tay chân ngươi.”

Nói cậu nổi điên? Khúc Tường hét lớn: “Ta không nổi điên, ta rất bình thường, vì nhìn thấy ngươi mới làm ta sợ hãi, ta không hiểu được ngươi vì cái gì có thể tìm được ta, rõ ràng ta cho ngươi số điện thoại giả, vậy mà ngươi vẫn tìm được ta, mà ngươi tìm ta nhất định là vì uy hiếp ta, lan truyền chuyện ta cùng ngươi trên giường, đúng hay không? Ta nói cho ngươi, ta nghèo, không có tiền, ngươi uy hiếp ta cũng không được gì.”

Âu Bách Xương xoa tóc rối, vì sao chuyện mà bọn họ nói lại không hề giống nhau: “Không đúng, hoàn toàn không đúng, như thế nào có thể mắc sai lầm như vậy, không phải ta uy hiếp ngươi, không phải ngươi cho ta tiền, mà là ngươi dùng hết tâm cơ, muốn ta bao dưỡng ngươi, cho ngươi tiền, phòng ở, cùng xe hơi.”

Khúc Tường chịu không nổi những lời nói của hắn, tức giận cầm lấy đĩa trứng trên bàn hướng Âu Bách Xương, hét lớn: “Ngươi còn nói với ta hai chữ bao dưỡng, ta liền chém chết ngươi, cho dù ngươi là lão đại xã hội đen, ta cũng không sợ, rõ ràng là ngươi bắt cóc ta, còn gọi người hầu giám sát ta, làm cho ta không thể bước ra khỏi phòng, hiện tại còn vũ nhục ta.”

Bởi vì tay chân bị thương, hành động không tiện, không có khí lực liền nhận ngay đĩa trứng của Khúc Tường, Âu Bách Xương hiển nhiên sinh khí: “Ta không kêu người hầu giám sát ngươi, là ngươi nói hươu nói vượn, ta chỉ phân phó những người đó, nói thân thể ngươi còn không tốt, nhượng bọn họ  chú ý ngươi nhiều hơn, để ngừa ngươi lại ——”

“Lại thế nào? Lại nổi điên phải không?” Âu Bách Xương không có trả lời, chỉ gật đầu, Khúc Tường tức giận ngay cả đĩa trứng của chính mình cũng hướng Âu Bách Xương ném đi, không chỉ vậy mà còn có cả đũa, gia vị cũng hướng mặt hắn hỏi thăm.

Âu Bách Xương bởi vì tay chân bị thương, tốc độ di động đương nhiên chậm. Hắn nếm đủ các loại chén đĩa, trứng chiên, gia vị, cái loại cảm giác này không hề thoải mái, mà chiếc đũa kia lại không lưu tình chọc vào người hắn thêm vào đó là gia vị, nhịn không được được kêu đau, hắn đau, đương nhiên lại càng tức giận: “Ngươi đang làm cái gì? Dừng tay! Nổi điên cũng không nhất thiết phải dùng phương pháp này, Khúc Tường, dừng tay! Nếu không ta sẽ không khách khí với ngươi.”

Còn nói cậu nổi điên, Khúc Tường giận dữ hét: “Ngươi nói ta nổi điên, ta đây liền cho ngươi xem, ngươi này lão đại xã hội đen chết tiệt.” Khúc Tường thấy trên bàn không có đồ vật gì, liền nắm lấy nó, tuy cái bàn này không nặng nhưng dùng để đánh người, hẳn là rất hiệu quả.

Âu Bách Xương nhìn cậu nâng cái bàn, nếu như bị trúng đòn, không bị thương mới là lạ, hắn nhắc cây nạng ý định rời đi, lại chưa kịp bước đi, bối rối, hắn ngã xuống đất, cánh tay còn đụng vào sàn nhà, quả thực là cảnh tượng rất khó nhìn, cả đời hắn hẳn đây là động tác buồn cười nhất.

“Ngươi phải chết, đến chỗ khác mà chết, đừng chết ở nhà ta!” Khúc Tường rống lớn kêu, Âu Bách Xương tức giận, hắn bị ngã rất đau, ngay cả đứng dậy cũng không thể, trông rất giống với mấy con trùng trên mặt đất, chính là như thế nào cũng không cử động được.

“Ngươi còn không đi ra ngoài, mau cút ra ngoài, nếu để ta nhìn thấy ngươi ta liền báo cảnh sát.”

Âu Bách Xương gầm rú: “Ta cũng muốn đi, nhưng là ta không thể đứng dậy, ngươi rống cái gì mà rống?”

Khúc Tường nghe thấy hắn gầm rú, đem cái bàn kia bỏ xuống, cẩn thận xem xét Âu Bách Xương, đúng là hắn không thể đứng dậy, vặn vẹo trên mặt đất, Khúc Tường tức giận, lấy một tay kéo hắn, nhưng là kéo không được, càng kéo càng vụng.

Bởi vì so với cậu Âu Bách Xương rất nặng, cậu như vậy tùy tay lôi kéo, như thế nào có thể nâng hắn dậy. Cho nên cậu đem hết khí lực kéo Âu Bách Xương đứng lên, Âu Bách Xương đụng vào người cậu, toàn bộ thể trọng của hắn dựa vào cậu, mà Khúc Tường thể trọng vốn không bằng hắn, lực cánh tay lại không được tốt lắm, cho nên không đỡ được, phịch một tiếng, cậu bị Âu Bách Xương đặt ở dưới thân, thân thể dính chặt tại sàn nhà.

Đầu của Khúc Tường đụng phải một cái bao, mà Âu Bách Xương đau đến nhăn mặt, cậu nhìn thấy sắc mặt hắn thay đổi, vội vàng hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Âu Bách Xương vừa đau vừa giận rống: “Ngươi ngu ngốc sao? Không thấy chân ta phải bó bột sao, vừa rồi kéo ta mạnh như vậy, tay của ta cũng đụng phải sàn nhà, ta đau đến toàn thân không khí lực.”

Làm ơn mắc oán, Khúc Tường cả giận nói: “Ngươi vừa rồi mắng ta là kẻ điên, hiện tại lại mắng ta ngu ngốc, ngươi là ai, lão đại xã hội đen có gì đặc biệt hơn người, có thể tùy tiện vũ nhục người thiện lương như ta?”

Nghe cậu nói như vậy, Âu Bách Xương cũng tương đối cả giận nói: “Ai là lão đại xã hội đen, saongươi không nói ngươi là thành viên của tổ chức khủng bố quốc tế cho rồi? Ta là doanh nhân, cùng xã hội đen không có quan hệ.”

“Ngươi là doanh nhân?” Khúc Tường lặp lại. Âu Bách Xương phát điên nói: “Hừ, ngươi có nghe đến tập đoàn Phát Huy?”

“Phát Huy?” Khúc Tường hưng phấn vui sướng, tiếng thét chói tai: “Đó là nơi sau khi tốt nghiệp ta muốn vào làm? Tập đoàn kia thực sự rất lớn, nhất là một năm gần đây, vị chủ tịch kia rất có tầm nhìn, nghe nói bọn họ muốn dành thị trường của PHS, hơn nữa máy tính của bọn họ, đều là loại tốt nhất từ Mỹ________”

Không cho Khúc Tường nói xong, Âu Bách Xương lập tức nói: “Ta chính là chủ tịch tập đoàn Phát Huy.”

Nếu voi có cánh bay trên trời, hơn nữa là bay cho Khúc Tường xem, cậu còn có thể còn hưng trí, căn bản là sẽ không cảm thấy được thế nào, nhưng là trước mắt là người giam cầm cậu, còn lần nữa bắt buộc cậu cùng hắn, nam nhân này là chủ tịch tập đoàn Phát Huy? Khúc Tường thực sự bị đả kích.

“Ngươi nói giỡn, chủ tịch tập đoàn Phát Huy rõ ràng họ Trần.”

“Đó là ông ngoại của ta, một năm nay ông đem công ty giao lại cho ta.”

Một năm này, hắn không phải là người mà cậu sùng bái sao, Khúc Tường vẻ mặt không tin: “Ngươi nhất định đang lừa ta đúng không?”

“Ta lừa ngươi?” Âu Bách Xương có chút phẫn nộ: “Ta vì cái gì phải gạt ngươi? Ngươi có cái gì để lợi dụng sao? Ngươi lúc nào cũng cho ta lừa gạt ngươi sao?” Hắn chỉ tập văn kiện: “Nơi đó là văn kiện của Phát Huy, ngươi nhìn xem, xem ta có lừa ngươi không?”

“Ngươi ở trên người ta, ta như thế nào đứng lên? Ngươi tránh ra a!”

“Ta toàn thân đau đến phải chết, không có khí lực dời đi, chính ngươi đẩy ta ra.” Hắn trừng lớn ánh mắt: “Ngươi cẩn thận một chút thôi, tay của ta đau sắp chết.”

Loại tình huống này bỗng nhiên trở nên vừa kỳ quái vừa buồn cười, Khúc Tường hồ đồ, tận lực cẩn thận đẩy Âu Bách Xương ra, đi đến cầm lấy văn kiện, mở ra, đích thực đơn vị chủ quản nộp báo cáo là Phát Huy, mà cái quan trọng ở đây là Âu Bách Xương là người kí. Nhìn đến chỗ này, Khúc Tường không thể không tin lời nói của Âu Bách xương: “Ngươi thật sự không phải lão đại xã hội đen?”

“Mẹ nó, ta giống lão đại xã hội đen ở chỗ nào?” Âu Bách Xương tức khí đến nói năng có phần thô tục, có thể thấy được hắn thực sự mệt mỏi.

Nhìn thấy người mình sùng bái ở trước mắt, Khúc Tường vội vàng nâng Âu Bách Xương dậy: “Thật có lỗi, chúng ta nhất định là hiểu lầm, ngươi không có khả năng là lão đại xã hội đen, ta cũng không có bán xuân, đây là sự thật!” Khúc Tường muốn giải thích rõ ràng: “Ta đêm hôm đó là uống thuốc lại uống rượu nên sinh tác dụng phụ, thần trí không rõ ràng, mới  phát sinh loại hành vi đó với ngươi, thật sự, ta không có lừa ngươi, sau ta nghĩ đến ngươi là lão đại xã hội đen, đem ta trói lại, muốn đối với ta bất lợi, cho nên ta mới sợ ngươi, sợ phải chết, cho nên ngươi muốn đối với ta làm cái gì, ta cũng không dám cự tuyệt.”

“Ngươi nếu là sợ hãi, vì cái gì thân thể phản ứng mãnh liệt như vậy?”

Che lại mặt, Khúc Tường thực sự không dám đối mặt với vấn đề này, cậu cũng đã tự hỏi rất nhiều lần, hắn xấu hổ nói: “Ta nói, ngươi nhất định sẽ cảm thấy kỳ quái, ta cũng không hiểu được chính mình là làm sao, nhưng là khi ngươi chạm vào ta, toàn thân ta liền nóng lên, cho tới bây giờ đều không có loại tình huống này phát sinh trên người ta, ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt, ta......làm ơn, ngươi không cần nhắc lại vấn đề này, nó sẽ làm ta xấu hổ.”

“Nói như vậy, đây là một hiểu lầm!” Khúc Tường gật đầu: “Ta nhượng ngươi quay về bệnh viện, thật cấu hổ, ta vẫn nghĩ đến ngươi là lão đại xã hội đen, cho nên mới nói với ngươi những lời khó nghe như vậy.”

Âu Bách Xương thở dài: “Quên đi, ta đem ngươi trở thành người bán xuân, ta mới là người không biết xấu hổ.”

“Làm ơn, ngươi không cần nhắc lại chuyện đó.” Khúc Tường cẩn thận nâng Âu Bách Xương dậy: “Ta đi gọi taxi, còn mấy thứ này, ta giúp ngươi nhặt lại.” Cậu nhặt chi phiếu cùng khế ước mua bán nhà trên mặt đất, rất nhanh giao lại cho Âu Bách Xương.

“Ta không biết nên xin lỗi ngươi như thế nào, bằng không ngươi giữ chi phiếu này đi!”

Khúc Tường lắc đầu: “Ta không phải loại người làm chuyện không đứng đắn, làm ơn, ngươi không cần nhắc lại, ta ——” Khúc Tường đỏ mặt: “Ta nghĩ không nên nhắc lại việc đó, ta đỡ ngươi ra bên ngoài gọi taxi.”

Âu Bách Xương cũng hiểu được lần này hiểu lầm thật sự là quá, chỉ có thể nói hết thảy đều là sai sót ngẫu nhiên.

“Được rồi, gọi xe taxi, ta trực tiếp quay về bệnh viện, nếu là ngươi có chuyện gì muốn liên lạc với ta, có thể dùng số điện thoại trong danh thiếp này gọi điện cho ta, thư kí của ta sẽ nhắn lại cho ta.”

Khúc Tường giữ danh thiếp, cậu biết cậu sẽ không có khả năng gọi cho hắn.

Đem Âu Bách Xương xuống cầu thang, thẳng đến chỗ xe taxi, cậu ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Âu Bách Xương. Âu Bách Xương cuối cùng cầm tay cậu, dùng sức một chút, thản nhiên nói: “Thật có lỗi, thật sự rất có lỗi.”

“Không có gì, làm ơn, xem như chúng ta đều đã quên chuyện này được không? Ta không muốn nhớ lại, tốt nhất ngươi cũng nên quên.” Khúc Tường không được tự nhiên khẩn cầu.

Cậu giúp Âu Bách Xương đóng cửa xe, Âu Bách Xương nhìn cậu một cái, cuối cùng lại thở dài: “Được rồi, xem như chúng ta đều đã quên, hẹn gặp lại, Khúc Tường.”

“Hẹn gặp lại, Âu tiên sinh.”

“Ngươi sau khi tốt nghiệp, có thể đến tập đoàn của ta làm việc!”

Cậu có chết cũng không đến, chính mình cùng chủ tịch tập đoàn này ở chung trên giường lâu như vậy, vào tập đoàn bọn họ, nhìn thấy Âu Bách Xương, sẽ nhớ tới chuyện đáng xấu hổ kia, mà cậu tin tưởng Âu Bách xương cũng chỉ là khách sáo mà thôi, cậu gật đầu cho có lệ: “Cám ơn ngươi, Âu tiên sinh, ta sẽ tận lực thử xem, ngươi mau quay về bệnh viện gặp bác sĩ, không biết tay chân ngươi lúc nãy bị ta đẩy ngã, có hay không bị thương càng nghiêm trọng?”

Âu Bách Xương nói nhỏ: “Ta quay về bệnh viện.”

Khúc Tường gật đầu: “Chúc ngươi sớm bình phục.”

“Cám ơn!”

Khúc Tường nhìn xe rời đi, cậu chậm rãi tiêu sái quay về nhà trọ ấm áp của mình, bỗng nhiên nhịn không được quay đầu lại nhìn, cậu nghĩ có lẽ cả đời mình sẽ không còn được gặp lại Âu Bách Xương, dù sao Âu Bách Xương không phải người mà đệ tử nghèo như cậu có thể tùy tiện nhìn thấy. Trong lòng cậu bỗng nhiên có điểm là lạ, cảm thấy được cái gì đó, mà cái này tựa hồ rất quan trọng, nhưng là còn muốn đi xuống, có thể tiếp xúc cái cậu không muống tiếp xúc, vì thế cậu không dám đi xuống nữa, tóm lại, lần này chuyện giải quyết, liền đơn giản như vậy. Đối với việc mình thất thân, cậu cũng biết không phải là lỗi của Âu Bách Xương, chỉ có thể nói là sai sót ngẫu nhiên, tất cả đều đúng vậy, chỉ hy vọng hai người bọn họ nhanh chóng quên việc này.

Khúc Tường xin phép nghỉ đã lâu, mỗi trình khóa, các giảng viên đều hỏi cậu tại sao gần đây không có đi học, cậu trả lời vì sinh bệnh nên mới xin nghỉ học.

Đối với lời nói của cậu, các giảng viên không chút hoài nghi, mà bình thường cậu là ngươi dễ gần, thường giúp bạn học ghi bài, cho nên lúc cậu đi học, không ít bạn học tự động đem vở của cậu đi sao chép chỗ còn thiếu, cho nên coi như cậu theo kịp giáo trình, kì thi giữa kì vẫn là đứng đầu khoa, các học sinh đều cười bảo cho dù cậu không đi học, cũng không tụt hạng.

Cậu cười cười hưởng ứng, chính là thời gian qua, cậu cảm thấy được mình dường như trở nên có chút hư không, trước kia sách viết về máy tính có thể cho cậu hưng phấn khoái hoạt nửa ngày, nhưng giờ khi cậu có trong tay, thì chỉ tùy tiện lật xem, bốn bề vắng lặng, nhịn không được khoanh tay thở dài, cũng không hiểu đượcvì sao mình thở dài, lại có cái gì đó chưa thỏa mãn, cậu thật sự không rõ nguyên nhân, chính là cảm thấy trong lòng trống rỗng, làm cái gì cũng không ổn.

Có khi nhớ tới Âu Bách Xương, không biết tay chân hắn hiện như thế nào, đã khỏi hay chưa? Mà Âu Bách Xương có đưa cho cậu danh thiếp, cậu thường cầm ở trong tay, nhưng rồi lại cất đi, nhưng là cậu rất muốn gọi cho hắn, cậu lại cảm thấy làm như vậy có điểm kỳ quái, dù sao bọn họ cũng không có quan hệ. Nếu nói có, thì cũng chỉ là hiểu nhầm, có thể cậu gọi điện thoại cho Âu Bách Xương, Âu Bách Xương còn không muốn đứng dậy hỏi cậu là ai, như vậy rất xấu hổ.

Một tháng sau, Khúc Tường rốt cục chịu không nổi. Quyết định gọi điện thoại hỏi hắn một chút, thương thế như thế nào? Chỉ đơn giản là quan tâm, hẳn sẽ không có chuyện gì đi! Tim cậu đập nhanh, bên kia đầu dây một giọng nói ngọt ngào của nữ nhân vang lên: ( Âu tiên sinh đang họp, xin hỏi ngươi là người của công ty nào?)

Khúc Tường ở đầu dây bên này mặt đỏ, Âu Bách Xương bận rộn như vậy, như thế nào có thể nhớ cậu, cậu nhỏ giọng nói: “Không có việc gì, ta chỉ muốn hỏi thân thể Âu tiên sinh đã khỏi hẳn hay chưa?”

( Cảm ơn sự quan tâm của ngươi, Âu tiên sinh thân thể đã tốt, cần ta nhắn lại với tiên sinh hay không?)

Khúc Tường vội vàng nói: “Không cần, ta không sao, ta chỉ hỏi một chút mà thôi.” Cậu vội vàng dập máy, ly khai nhà trọ.

Âu Bách Xương nhất định sẽ không nhớ rõ cậu, hắn ngày đó cũng chỉ nói mấy câu khách sáo mà thôi, chính mình còn gọi điện thoại, quả thực là đáng xấu hổ. Khúc Tường ở bên ngoài một ngày, sau khi trở lại nhà trọ, tâm tình cũng không tốt hơn, cảm thấy được trong lòng bồn chồn, cũng không hiểu được chính mình đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, vì cái gì lại lo lắng như vậy?

Ngày hôm sau, cậu đi học như bình thường, ly khai giảng đường, liền thấy một chiếc xa cao cấp đậu trước mặt, cửa sổ xe hạ xuống. Người bên trong gọi cậu: “Khúc Tường?”

“Âu Bách Xương, ách...... Âu tiên sinh!” Tâm Khúc Tường thiếu chút nữa nhảy ra ngoài, Âu Bách Xương đối với hắn mỉm cười: “Có chút việc phải nhờ ngươi giúp, có sao không?”

Âu Bách Xương xuống xe, ý mời phi thường rõ ràng, Khúc Tường ngồi vào trong xe: “Ta không sao, có thể giúp cái gì ta nhất định sẽ hết sức hỗ trợ.”

“Thật tốt quá, ta có một ít tin tức không hiểu lắm, bởi vì ta không học cái này, nên xem không hiểu lắm, cũng không biết tài liệu đối phương gửi có vấn đề gì hay không, nên ta muốn hỏi ngươi một chút!” Chiếc xe lăn bánh.

“Ngươi đã ăn cơm hay chưa?”

“Ta chưa!” Khúc Tường rất nhanh trả lời, giống như sợ không hiểu vấn đề Âu Bách Xương nói.

“Vậy chúng ta cùng đi ăn cơm! Thuận tiện thảo luận về vấn đề này, hy vọng ngươi có thể giảng ta một số khái niệm cơ bản.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui