Liệp Ái (Săn Tình)

Bên dưới lòng đất, ban đêm phong tình lại càng thêm quỷ dị.

Linh Độ Phí âm nhạc du dương. Ánh nến như sao, nhiều điểm lấp lánh, chiếu lên từng khuôn mặt từng sắc thái khác khác nhau.

Trong quán, đều là nam nhân, tốp năm tốp ba, ngồi quanh mọi góc.

Trước quầy bar, chỗ ngồi thường lệ của Mộ Danh vào mỗi đêm, lúc này xuất hiện thêm Diệp Sâm.

“Tiểu Nghĩa, thêm một ly” Mộ Danh mặt nhăn nhó, không biết đêm nay đã kêu bao nhiêu ly Linh Lộ Phí.

Diệp Sâm nhíu mày đè lại chén rượu, đối Tiểu Nghĩa nói “Cho hắn một ly nước trà”

“Làm gì, ta muốn uống” Mộ Danh lạnh lùng vẫy tay ra lệnh.

“Ngươi uống nhiều quá rồi, Mộ Danh” Diệp Sâm hai hàng lông mày nhăn tít, vẻ mặt lại càng thêm u buồn động tâm.

“Đừng giống như cái tên cáo già kia đối ta lải nhải lẩm bẩm” Mộ Danh đem ly rượu đưa Tiểu Nghĩa.

“Ngươi có phiền não gì?” Diệp Sâm hỏi, hắn chưa bao giờ gặp Mộ Danh có cái dạng này. Nhất định có chuyện gì phát sinh, mới có thể làm hắn mượn rượu giải sầu vậy.

“Ngươi có bị nam nhân hôn qua chưa?” Mộ Danh đảo mắt, hơi giật mình nói.

Diệp Sâm trong lòng chấn động, nói: “Vì sao đột nhiên hỏi vậy?”

“Nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc có bị nam nhân hôn qua chưa?”

Diệp Sâm châm một điếu thuốc, chậm rãi phun một ngụm, trầm mặc không nói.

“Ngươi không nói lời nào, chính là thừa nhận.” Mộ Danh bắt lấy tay Diệp Sâm, nói: “Nói cho ta biết, có cảm giác gì?”

“Ngươi say thật rồi, Mộ Danh” Diệp Sâm cười khổ nhìn hắn.

“Không, ta không say”. Mộ Danh luống cuống trảo trảo mái tóc dài của mình, nói: ”Ngươi có thể hôn ta không?”

“Cái gì?” Diệp Sâm giật mình, trên mặt vô cùng kinh ngạc.

“Ta muốn thử xem, người khác hôn có gì khác y không…….”. Mộ Danh lẩm bẩm nói, gương mặt tuấn mỹ có vẻ vô cùng yếu ớt, khác xa vẻ lãnh ngạo bình thường.

“Ngươi thật sự muốn sao?” Diệp Sâm khinh phủi khói bụi, thản nhiên nói.

“Ân” Mộ Danh gật gật đầu, như cầu cứu nhìn hắn.

“Kia ít nhất phải đổi chỗ khác” Nhìn quanh bốn phía, gần hai ba chục khách nhân, anh cũng không muốn biểu diễn ở đây.

“Không, ta muốn ngay bây giờ”. Mộ Danh rõ ràng say khướt chính mình cái gì cũng không hiểu được sắp làm cái gì, hắn liền đã theo bản năng bắt lấy Diệp Sâm, áp đến sát người.

Sau đó, chưa thấy rõ biểu tình trên mặt hắn, Mộ Danh đã phủ đầu đi xuống.

Ngay tại lúc môi bọn họ sắp chạm nhau, đột nhiên, Mộ Danh nghe được một câu lạnh lùng “Thực xin lỗi, em trai, hắn là của ta”

Sau đó, liền bị một cỗ mạnh mẽ kéo li khai. Mà Diệp Sâm đã bị người khác ôm cổ, Mộ Danh đang say mông lung cũng thấy rõ ràng một nam tử toàn thân đồ đen, thân hình cao lớn cường tráng đem Diệp Sâm ôm vào trong lòng, thật sâu hôn trụ anh. Tiếng cụng ly huýt sáo nhất thời vang lên như sấm cùng thanh âm trầm trồ khen ngợi.

Người kia là ai vậy! Thật cao! Cơ hồ cùng tên kia cao bằng nhau! Mộ Danh chăm chăm nhìn hắn.

Thật lâu, thật lâu sau, lâu đến cơ hồ có thể đạt được kỉ lục hôn thế giới, nam tử kia mới buông Diệp Sâm ra, dưới ngọn đèn nhu hòa, một khuôn mặt đường hoàng suất khí, hiện ra trước mắt mọi người, cùng thân hình cao lớn, và nụ cười sáng lạn bên môi, nam tử kia thực là có đủ tự tin cùng tuấn mỹ đến khiến kẻ khác hít thở không thông.

Diệp Sâm trong ngực hơi hơi phập phồng, hai má hao gầy phẫn nộ mà nhiễm một tầng đỏ ửng. Anh hung hăng trừng mắt hắn!

Bình tĩnh, bình tĩnh, ngươi không phải là tên nhóc trước kia cái gì cũng đều không biết!

Anh ở trong lòng liều mạng nhắc nhở nửa ngày, cuối cùng khôi phục lại được vẻ mặt trầm mặc bình tĩnh thường ngày.

“Ngươi luôn như vậy khiến kẻ khác chán ghét” Ngữ khí bình tĩnh, không có một tia gợn sóng cảm tình nào.

“Nếu ngươi không thể thích ta, ta sẽ làm ngươi chán ghét” Người nọ mở miệng nói, khẩu khí vô cùng tự tin cuồng vọng.

“Ngươi chung quy muốn như thế nào nữa?”

“Ngươi nói xem?” Một mạt hứng thú tươi cười hiện lên bên môi, nam tử kia nói “Nhớ kĩ, ta mỗi ngày sẽ đều đến”. Dứt lời, liền đi ra ngoài, bóng dáng cao lớn khiếp người chỉ chốc lát đã biến mất sau ánh đèn.

“Diệp Sâm, hắn…….” Mộ Danh quay đầu lại nhìn Diệp Sâm, Diệp Sâm đành cười khổ, ánh mắt u buồn càng sâu thêm vài phần.

Anh chịu khổ còn chưa đủ sao, khó khăn lắm mới có thể thở được sao hắn lại như ác mộng cứ muốn đến dây dưa không rõ.

Rốt cuộc thì đến khi nào, cả thể xác và tâm hồn mới được tự do, như loài bướm phá kén mà ra, không còn trói buộc, đón ánh mặt trời mà giang cánh bay lượn.

Diệp Sâm nhìn lên ngọn đèn, cũng chỉ thấy mù mờ hai tầng sương phủ.

Nửa đêm trong khu hoa viên trung tâm, một chiếc ô tô vô thanh vô tức dừng lại, đứng ở trước cổng biệt thự Mộ thị.

“Mộ Danh, tỉnh tỉnh, đến nhà ngươi rồi”. Diệp Sâm đánh thức Mộ Danh, đưa hắn ra ngoài xe.

Đây là kết quả của việc uống quá nhiều, say đến bất tỉnh nhân sự không hay biết.

Diệp Sâm cố hết sức đem Mộ Danh đi đến cửa phòng khách, anh chỉ cao tương tự Mộ Danh, nhưng người còn gầy hơn, nên sức nặng như vậy thật khiến anh có điểm chịu không được.

Thật vất vả đi đến đại sảnh, anh nhìn chung quanh, hy vọng tìm được ai giúp đỡ.

Đột nhiên, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, một bóng người cao lớn che trước mặt anh, một tay đỡ lấy Mộ Danh đang tựa vào người cướp đi, nhét vào ***g ngực y.

“Đừng đụng vào hắn!” Người nọ mở miệng nói, khẩu khí lạnh lẽo ngưng trọng muốn làm người khác đóng băng.

Diệp Sâm vừa ngẩng đầu, chỉ thấy một nam tử anh tuấn trầm lặng trước mặt, đôi mắt sắc bén như diều hâu vô cùng lợi hại, khí thế bức người, lạnh lùng đem anh toàn thân cao thấp nhìn kĩ.

“Ngươi là ai?” Mộ Phong ôm Mộ Danh đang đứng không vững, lạnh lùng hỏi, khí chất bình thường trầm ổn đều thay thế bằng khẩu khí bức nhân.

“Ta là bằng hữu của hắn, hắn uống say, nên ta đưa hắn trở về” Diệp Sâm trấn tĩnh nói.

“Hiện tại ngươi có thể đi rồi!” Mộ Phong không khách khí lệnh đuổi khách, nam tử đoan nhã trước mắt này chính là tình địch, y không thể cho phép bất luận kẻ nào chạm vào hắn dù chỉ một cọng lông tơ, trừ bỏ chính y.

“Ngươi là anh trai hắn?” Diệp Sâm nói, sau mắt kính là ánh mắt sắc sảo có chút đăm chiêu.

“Đúng vậy!”

“Thì ra là thế”. Anh nhẹ giọng nói, hiện tại cuối cùng có thể hiểu được nguyên nhân Mộ Danh buồn rầu. Bằng trực giác, anh cảm thấy được hai huynh đệ không huyết thống này, hẳn sẽ có tiết mục thật phấn khích đây.

“Danh thiếp của ta, có rảnh hoan nghênh đến Linh Độ Phí, Mộ Danh cũng thường xuyên đến”. Anh đưa danh thiếp cho y.

Mộ Phong nhận danh thiếp, ánh mắt cảnh giác một mực dõi theo bóng dáng đến khi biến mất mới thu liễm.

Sau đó, hắn nhẹ nhàng ôm lấy Mộ Danh đã muốn say đến thần trí không rõ lên lầu hai, đưa hắn đặt lên giường nhẹ nhàng.

Chỉ có tại thời điểm ngủ say, hắn mới có thể mềm mại như vậy! Như một chú nhím con bình thường xù đầy gai nhọn, nháy mắt thu lại lợi trảo, có vẻ đáng yêu động lòng người, vẻ trẻ con yếu ớt cùng non nớt, cùng thái độ bình thường lạnh lùng như băng, tuyệt không còn dấu vết.

Y vươn tay, nín thở quyến luyến vuốt khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ của hắn, lông mi thật đẹp, hai mắt nhắm chặt, trong căn phòng rộng lớn cơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập mãnh liệt của chính y.

Lại một tiếng, bùm, bùm, bùm….

Tiểu Danh, ngươi có nghe thấy không?

Kia, là tiếng lòng ta.

Ngươi rốt cuộc có nghe được không?

Ngươi rốt cuộc đến khi nào mới chịu dụng tâm nghe một chút?

Y thật sâu thở dài, cúi xuống, tại làn môi mỏng hơi nhếch, nhẹ nhàng ấn một nụ hôn.

Say rượu xong cơn đau đầu làm hắn nhăn mày, vừa mở mắt lại không thích ứng được ánh nắng sáng sớm, hắn nhu nhu đôi mắt, duỗi tay ra, lại chạm phải một vật thể trơn bóng.

Gặp quỷ! Là cái gì vậy?

Mộ Danh ngạc nhiên xoa bóp cái đồ vật nọ, không phải thực mềm, mà lại rắn chắc, co dãn, sờ lên lại còn có độ ấm!

Hắn quay đầu, khuôn mặt cáo già xuất hiện vô số lần trong ác mộng gần trong gang tấc, vẻ mặt giảo hoạt nhìn hắn, mà nơi hắn đang sờ, chính là ***g ngực trần trụi của y.

“A!” Một tiếng phát ra thảm thiết, Mộ Danh giật lùi về sau, đầu đụng vào tủ đầu giường, nhất thời kêu lên.

“Có sao không?” Mộ Phong nói, kéo hắn vào ***g ngực, nhu nhu gáy cho hắn, thở dài “Ngươi như thế nào cứ như vậy, không cẩn thận!” Khuôn mặt anh tuấn truớc mặt làm hắn hô hấp trở nên dồn dập “Ngươi………. Ngươi như thế nào lại…… ở trong này?” Quá mức khiếp sợ làm hắn nói chuyện đều lắp bắp.

“Đêm qua ngươi uống say, bằng hữu ngươi đem ngươi về đây”. Nhẹ nhàng nhu trứ cái gáy hắn, y thật hưởng thụ nghe thấy hơi thở nhẹ nhàng của hắn, cùng cái cảm giác tuyệt vời thân hình kề sát hắn.

“Ta không phải nói cái này, ta là nói ngươi tại sao lại……. ở trên giường ta”. Cau mày, hắn nghĩ muốn thoát khỏi ôm ấp của y, tay chân lại bủn rủn vô lực, vừa động liền một trận đau đầu.

“Ngươi không nhớ rõ sao?” Mộ Phong trong đôi mắt sâu thẳm như biển không che dấu được ý cười. Trời ạ, hắn cái dạng này thật sự rất đáng yêu, y quyết định phải hảo hảo trêu chọc hắn một lúc.

“Ta…. Nhớ rõ cái gì?” Lại nữa, lại là kiểu cười làm hắn xương cốt rụng rời, cười đến làm hắn trong lòng sợ hãi.

“Đêm qua, ngươi đối ta làm nhiều chuyện như vậy, ngươi cũng không nhớ rõ à?” Mộ Phong mỉm cười nhìn hai tròng mắt thất kinh của hắn.

“Ta……. Ta…… Ta đối với ngươi đã làm gì?” Hắn chưa bao giờ bối rối như vậy, bình tĩnh thường ngày của hắn không biết chạy đi đâu. Rượu vào loạn tính, hắn thật sự không biết mình đã làm gì!

“Kỳ thật cũng không có gì!” Mộ Phong hơi hơi cúi người, đặt hắn dưới thân, thật sâu chăm chú nhìn vào mắt hắn, nói “Chẳng qua là vào lúc đầu ngươi yêu cầu ta hôn ngươi mà thôi …… Sau lại…….”

“Sau lại như thế nào?” Mộ Danh đen mặt, không dám nhìn ánh mắt y.

Rất mất mặt, hắn cư nhiên làm ra loại sự tình này!

“Sau lại……. Ngươi đoạt hết quần áo của ta………” Mộ Phong đem cánh tay che mặt hắn ra, trong lòng cuồng tiếu, mặt lại giả vộ vẻ nghiêm trọng, để tăng độ tin tưởng cho hắn.

“Cái gì?” Mộ Danh lại hét thảm một tiếng, trừng mắt nhìn kiện cơ thể trần trụi tráng kiện màu đồng của y, mặt lập tức đỏ hồng tới mang tai, trời ạ, hắn thật sự làm như vậy? Bảo hắn làm sao có mặt mũi đứng trước mặt y được?

“Sau đó……..” Mộ Phong mê muội bao lấy gương mặt trắng nõn giờ đã đỏ ửng của hắn, như đóa hồng mai trên tuyết, thật đẹp!

“Còn có sau đó……..” Mộ Danh cơ hồ điên cuồng hét lên, lại phát giác Mộ Phong đang đè trên người, toàn thân bắt đầu kịch liệt run rẩy, theo áp lực nặng nề truyền đến tiếng cười, liền biết y cười đến có bao nhiêu vui vẻ.

Sửng sốt nửa ngày, hắn mới hiểu được, chính mình đã mắc mưu y.

“Ngươi tên hỗn đản này, dám gạt ta” Không biết dùng bao nhiêu khí lực, hắn một tay đẩy y ra, nhảy xuống giường.

“Chính là đùa một chút, ngươi sinh khí sao?” Mộ Phong cũng đi xuống dưới, bước đến trước mặt hắn.

Cái gì chứ! Biết dáng người y đẹp cũng không cần phải bại lộ như vậy! Y chỉ mặc một cái quần lót, bả vai rộng lớn, đường cong kiện mỹ cùng da thịt săn chắc màu đồng, mọi thứ đều hiện ra trước mặt hắn, loại khí thế mãnh liệt và áp bách này làm hắn không khỏi lui về phía sau từng bước, mất tự nhiên tránh ánh mắt y, cảm thấy trên mặt càng thêm nóng lên như hỏa thiêu.

“Đêm qua cái người đưa ngươi về kia, với ngươi là quan hệ gì?” Mộ Phong bước lên từng bước, đến khi chỉ còn cách hắn một gang.

“Chuyện ngày hôm qua, ta cũng không nhớ rõ” Đối mặt với ánh mắt thâm trầm của y, hắn thế nhưng lại bối rối đứng lên.

“Hắn nói hắn là Diệp Sâm” Mộ Phong thật sâu nhìn hắn chăn chú, nói.

“Là Diệp Sâm a, hắn là bạn tốt của ta” Lúc này mới tỉnh ngộ, nguyên lai ngày hôm qua là Diệp Sâm đưa hắn về!

“Tốt tới trình độ nào?” Mộ Phong không khỏi nghiến răng nghiến lợi đứng lên.

“Cái gì trình độ nào?” Hắn ngây thơ không hiểu, nhìn trên mặt y âm trầm phát ra khí thế bức người, không khỏi lui về sau từng bước, đến khi lưng đụng phải vách tường.

Xem đi, đây chính là cáo già đích thực ngay trước mắt! Người này bên ngoài luôn là bộ dáng trầm tĩnh hòa ái, một khi cùng hắn ở một chỗ, liền trưng ra vẻ đáng sợ như dã thú, tựa như tùy thời đều muốn đem hắn nuốt vào bụng!

Tưởng tượng đến mười mấy năm qua đều ở dưới loại uy hiếp này mà sống, trong lòng một phen lửa nóng xông lên!

Mộ Danh kinh ngạc đang tựa vào tường, hai chân vẫn cảm thấy suy yếu vô lực. Người này, thật chính là anh trai mười mấy năm sống chung với hắn đây sao?

Trước kia, y luôn làm hắn tức giận, mà hiện tại, lại làm hắn sợ đến hai chân nhũn ra, loại cảm giác này thật đáng sợ! Thực sự là đáng sợ!

Hắn một chút cũng không thể hiểu, cặp mắt y thâm trầm như nước sông sâu thẳm luôn tóe ra sự phức tạp khó hiểu, hơn nữa khi y nhìn chăm chú hắn, ánh mắt kia, cơ hồ luôn định trụ gắt gao tâm hồn hắn, khiến hắn không thể động đậy.

Hắn tự trấn định trong lòng, che dấu biểu tình yếu ớt của mình, đến khi đã đem vẻ mặt lạnh lùng ngưng trọng đến bên mặt, mới bắt đầu đi xuống lầu.

“Ta muốn dọn ra ngoài” Một câu trảm đinh tiệt thiết buông ra, Mộ Danh tại phòng khách nhìn Mộ Phong cùng Mộ Bồi Quốc, kiên định nói.

“Không được” Mộ Phong lập tức đứng lên sắc mặt u ám.

“Ta không phải hỏi ngươi, chính là đến nói cho ngươi……” Mộ Danh lạnh lùng nói, buộc mình nhìn thẳng vào ánh mắt đáng sợ của y, gằn từng chữ: “Ta, phải, dọn, ra, ngoài”.

Nhất định phải đấu tranh! Không thể luôn khuất phục dưới *** uy con cáo già này được, nếu cứ như vậy, hắn nhất định sẽ bị hủy hoại trên tay y! Nếu hắn đoán không sai, tên này nhất định là trời gửi xuống để trừng phạt hắn!

“Không bàn nữa” Quả nhiên không ngoài sở liệu, gió lạnh băng lãnh như quét qua, từ đôi mắt thâm trầm của y.

“Ngươi không có quyền can thiệp ta! Ta muốn đi chỗ nào là quyền của ta” Mộ Danh mặt đỏ lên, lớn tiếng nói.

“Ngươi nói cái gì?” Mộ Phong gầm lên giận dữ, khiến màng nhĩ hắn muốn ông ông tác hưởng.

Mộ Bồi Quốc nhìn thấy cảnh giương cung bạt kiếm này, vội vàng đứng ra khuyên can.

“Tiểu Danh, ngươi ở đây không tốt sao? Tại sao đột nhiên nghĩ muốn ra ngoài?”

“Cha, kì thật ngươi cũng biết, ta đã sớm muốn dọn ra ngoài, hiện tại vừa có một bằng hữu muốn ra nước ngoài, ta có thể ở phòng của hắn. Hiện tại ta đang sửa sang lại, lập tức có thể đi”. Mộ Danh nói.

“Ngươi thật sự quyết định đi?”

“Đúng vậy”. Mộ Danh nói.

“Được rồi, ngươi đều đã lớn như vậy, hẳn là có thể tự chiếu cố mình, về sau không có ai bên người, lại không có người hầu, làm việc gì cũng phải tự mình cẩn thận”. Mộ Bồi Quốc không rời mắt nhìn hắn.

“Cha.” Mộ Phong quay đầu, trầm giọng đối Mộ Bồi Quốc nói.

Mộ Bồi Quốc thật sâu nhìn hắn, rất có ý nói: “Tiểu Phong, đừng nóng vội mà việc không thành”

Người sau đôi mắt hàn quang chợt lóe, nhưng sau bình tĩnh lại, không nói gì.

Bọn họ đang thì thầm cái gì? Mặc kệ! Chỉ cần lão nhân đồng ý là được, tên cáo già kia cũng không dám phản đối nữa.

Trong lòng liền thoải mái, nghĩ đến sắp thoát ly khỏi ma chưởng của y, trên khuôn mặt lạnh lùng không khỏi mỉm cười hạnh phúc.

Ngày tân gia đầu tiên, liền có một vị khách không mời mà đến!

Khi nhìn thấy cái thân ảnh cao lớn uy nghi kia, hắn không khỏi kinh hoàng đứng lên, tên kia rốt cuộc đến làm gì!

Lại nói như thế nào y cũng là huynh đệ hắn, cũng không thể đem đóng cửa để y bên ngoài, đành không cam lòng mở cửa.

Mang theo một bao đồ vật này nọ, Mộ Phong vẻ mặt âm trầm khóa cửa lại, nhìn đến đống hỗn độn dưới sàn, lại một mảnh lộn xộn xung quanh khiến y càng thêm khó coi.

Phòng ở kì thật cũng không tệ lắm, là căn hộ trung bình, cũng không quá xa hoa viên trung tâm, này cũng là nguyên nhân quan trọng mà cuối cùng y có thể chấp nhận hắn rời đi. Nhưng giờ nhìn phòng ở này, y cảm thấy khó có thể chịu nổi, hơn nữa bốn phía tường lại trống trơn, ngoại trừ một cái bàn, không còn gì khác.

“Ngươi sẽ ở nơi này sao?” Mộ Phong không hờn giận hỏi han, mới bước vài bước, chân trái liền đá phải một cái lon rỗng, văng vào góc tường kêu vang lên.

“Đồ dùng ngày mai sẽ đưa đến” Mộ Danh ngậm một điếu thuốc bên miệng, mơ hồ nói không rõ.

Y đi chung quan xem xét, mở ra từng phòng, xem kĩ.

Mộ Danh khó chịu đi theo phía sau, tên cáo già này, lại làm cái gì! Y nghĩ y là ai vậy! Thật là xấc xược, đừng quên chủ nhân phòng này mới là hắn!

Đột nhiên, Mộ Phong dừng bước, làm hắn như đang bước trên mây không đứng lại kịp, đâm sầm vào sau lưng y.

Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, thuốc lá rơi trên mặt đất, hắn xoa cái mũi mình thở một hơi, cái tên cáo già này, lưng làm bằng xi măng sao lại cứng như vậy!

“Ngươi lại làm sao vậy?” Mộ Phong quay đầu lại, nhíu mày nhìn hắn.

Mộ Danh hai má lập tức đỏ lên, lại xấu mặt trước y, thôi quên đi!

Mộ Phong thở dài, kéo hắn lại gần, khẽ khàng vuốt mũi hắn nói: “Ngươi căn bản không thể tự chiếu cố mình, còn thích cậy mạnh.”

Mộ Danh chăm chăm nhìn gương mặt y gần trong gang tấc, đường nét cương nghị lại ôn hòa, biết rõ là y giả hảo tâm, diễn trò! Nhưng không thể phủ nhận, hắn vẫn rung động trước sự dịu dàng này.

“Đã ăn cơm chiều chưa?” Mộ Phong ngừng tay, hỏi.

“Chưa” Hắn lắc đầu, tủ lạnh ngày mai mới chuyển đến, hiển nhiên không thể đi siêu thị mua sắm, vốn định đi vài quán ven đường ăn cho xong.

Hắn vươn tay rút điếu thuốc từ trong túi ra, vừa đưa đến bên miệng, liền bị Mộ Phong rút đi.

“Đừng hút thuốc nhiều như vậy.” Mộ Phong khẽ nhíu mày nhìn hắn, hàng lông mày lờ mờ nghiêm lại.

“Không cần ngươi quản”. Hắn căm tức nói, quản thực nghiêm, ngay cả Mộ Bồi Quốc còn không có quản hắn như vậy!

Mộ Phong thở dài, đem thứ gì đó đang cầm để trên bàn mở ra “Ta mua hoành thánh ngươi thích, còn có già chiên giòn. Nhanh còn nóng ăn đi”

Mộ Danh không thể tin nhìn y lấy ra đồ ăn, lẩm bẩm nói: “Ngươi làm sao biết ta thích ăn hoành thánh và gà chiên?”

“Chuyện ngươi không biết, còn nhiều lắm.” Mộ Phong có chút đăm chiêu nhìn hắn.

Nhìn thấy tia ôn nhu như gió xuân trong ánh mắt thâm trầm của y, trong lòng hắn nhất thời lại dấy lên cảnh giác! Cẩn thận a, y luôn là cái dạng này, vẻ ngoài trầm ổn đáng tin cậy, mà bên trong, không biết khi nào lại đâm hắn một đao, mấy chuyện trước kia còn chưa đủ sao? Ngàn vạn lần đừng bị hắn mê hoặc lừa gạt nữa!

Biểu tình lạnh lùng xa cách lập tức xuất hiện trong ánh mắt, hắn không nói một câu, lôi cái ghế duy nhất đến, ngồi xuống liền ăn.

Đợi hắn ăn xong, thu dọn bàn, pha trà…… Một loạt công việc này, Mộ Danh vẫn luôn cảm thấy ánh mắt y lẳng lặng nhìn mình như không chớp mắt, khí tức trầm mặc kia làm hắn cả người phiền muộn.

“Sao lại nhìn ta như vậy?” Buông chén trà, Mộ Danh rốt cục không chịu nổi, trên mặt hắn có dính gì so? Sao cứ dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn.

“Cùng ta ở một chỗ, thật sự khiến ngươi khó chịu vậy sao? Vội vã muốn dọn ra ngoài?” Thanh âm trầm tĩnh như nước nghe lại ẩn một tia đau xót.

Hắn không khỏi ngây ngẩn cả người, y chung quy hôm nay là bị sao vậy? Mạc danh kì diệu chạy tới, lại mạc danh kì diệu nói những lời này.

“Quên đi, ta đi đây.” Sâu trong lòng cảm giác thật thất vọng, nhưng y tình nguyện chính mình thống khổ, cũng không bao giờ muốn làm hắn khó xử.

Dễ dàng như vậy bỏ đi? Mộ Danh trong lòng nhảy dựng, hôm nay y thật sự không giống bình thường!

Không còn khí phách độc đoán, lại thêm một phần ôn nhu săn sóc, y hôm nay, thật giống bộ dáng anh trai tốt!

Đi tới cửa, Mộ Phong dường như nghĩ đến cái gì liền dừng lại, xoay người, ôm Mộ Danh từ sau lưng.

Hắn hoảng sợ, bắt đầu dùng sức giãy dụa, đúng là cẩu không đổi được ăn thỉ, mới nghĩ hắn tốt được một ít, lại chứng nào tật nấy.

“Ngươi nghe thấy không? Mộ Phong ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói.

“Cái gì? Buông!”

“Ngươi nghe thấy tiếng tim ta đập không?” Hắn càng giãy dụa, Mộ Phong càng ôm chặt hắn.

Lại vẻ mặt giống như trước đây từng thấy! Trí nhớ hắn đột nhiên có tia sáng thoáng xoẹt qua, khiến hắn lập tức đóng băng.

Ba năm trước, tại trước cửa sân bay, y cũng ôm hắn như vậy, cũng nói mấy lời kì lạ làm hắn nghe không hiểu như vậy.

Ngươi có nghe thấy không?

Tiếng tim đập.

Bùm, bùm, bùm……

Quên đi, một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu.

Thật sâu nhìn vào đôi mắt đang bối rối động lòng người của hắn, Mộ Phong không khỏi than nhẹ một tiếng, nói: “Ngươi như thế nào vẫn không hiểu gì sao?”

Nghe y từ từ thở dài thật sâu(*), lúc này, tim hắn chợt nhất thời đập thật nhanh.

(Nguyên văn là: tựa như giữa hồ bỗng khởi một mạt khinh sầu, Ha ko biết dịch)

Tiếng tim đập……. Y rốt cuộc muốn nói gì?

“Một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu.” Giống như lời hứa, lại giống như khẳng định, y nói một câu cuối cùng, mở cửa rồi đi thẳng ra ngoài.

Còn lại một mình Mộ Danh, hắn ngơ ngác nhìn ngoài cửa trống rỗng, đứng lặng thật lâu, thật lâu sau…….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui