Liệp Bộ

Đại ca, anh sao rồi?” Vodka vừa giữ tay lái, vừa nghiêng đầu hỏi, trong giọng nói có cẩn thận cũng có lo lắng.

Gin cúi mặt, mũ vành đen trên đầu không để người ta thấy rõ biểu tình của hắn lúc này. Tay phải hắn gắt gao đè chặt hai miệng vết thương trên tay trái, không thể nghi ngờ hai vết thương này đều là bởi vì một người.

Akai Shuichi!?

Nơi vốn chảy máu tươi rốt cục cũng ngừng lại, Gin tựa hồ chán ghét lắc lắc tay phải dính đầy máu, rồi sau đó không biết từ chỗ nào lôi ra một mảnh vải thưa băng lên tay trái.

“Hừ, tên nhóc FBI kia, thật đúng là phiền toái.” Thắt mảnh vải lại, Gin từ trong áo khoác lấy ra một điếu thuốc Mild Seven, tuỳ ý ngậm trong miệng.

Vodka hơi hơi bĩu môi, không có gì phủ nhận, Akai Shuichi trà trộn vào trong tổ chức mà vẫn có thể an nhiên sống đến bây giờ cũng đã chứng minh thực lực của hắn. Mỗi người trong tổ chức đều biết đến cái tên FBI kia, cơ hồ có thể so sánh với đại ca.

Bội phục? Vodka trong lòng phủ định, có lẽ có một chút, nhưng nhiều hơn là thái độ xem kịch vui, có trào phúng có thương xót, trào phúng tên tiểu tử kia không biết tự lượng sức mình, mà thương xót là, đại ca tất nhiên muốn bắt nhốt hắn.

Không, phải nói, Akai Shuichi bị phát hiện thân phận, trốn thoát được sau khi phản bội tổ chức, cũng đều bị đại ca nắm trong lòng bàn tay. Nhưng mà hiện tại đại ca còn chưa có ra tay, một mặt, quả thật tên FBI này nhất định có năng lực, nhưng về phương diện khác, có lẽ chỉ có người duy nhất đi theo hắn là Gin, biết được. Gin cho đến bây giờ cũng chưa thật sự đi đối phó với cái tên FBI kia… Không biết vì nguyên nhân gì.

“Đại ca, thằng bé kia là?” Giật mình nhớ lại lúc lái xe đến tiếp ứng, Gin đang lôi kéo một thằng bé, cho dù chỉ là nhoáng lên một cái mà thôi, nhưng người khiến Gin hao tâm tổn trí không nhiều, dưới tình huống đó, điều Gin có khả năng làm nhất, là nhặt khẩu súng của hắn lên rồi sau đó nhắm chuẩn mục tiêu mà bắn, chứ không phải mang theo cùng…

Gin luôn luôn đuổi tận giết tuyệt mục tiêu, nhưng lúc này đây… thằng bé kia là loại người nào?


Gin từ trong lòng lấy ra khẩu súng Beretta M92F vừa bị Akai Shuichi bắn rớt đã kịp thu hồi lại, dùng vải thừa lúc băng bó tinh tế chà lau.

“Việc này không quan hệ tới mày, mày đi liên hệ với Chianti và Korn.” Gin thản nhiên nói, nói xong hơi hơi giương lên khoé miệng, lộ ra chiếc răng nanh trắng bóng, giống như một con báo, trước khi đi săn, việc đầu tiên phải làm là mài sắc ranh nanh.

“Haha, đại ca rốt cuộc muốn đối phó với cái tên nhóc FBI kia?” Tuy rằng là ngữ khí nghi vấn, trên mặt Vodka lại mười phần xác định.

“Hừ.” Gin hừ lạnh một tiếng, không đáp lại, chỉ là hướng đôi mắt lục sắc bén nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Cơ thể của đứa bé kia lại hiện lên trước mắt hắn, có thể nói không kì diệu sao? Một học sinh trung học bỗng nhiên bị teo nhỏ thành bộ dáng học sinh tiểu học… Nhưng may mà đầu óc cậu ta không vì nguyên nhân này mà biến hoá, nếu không… không còn gì thú vị! Gin lấy điếu thuốc xuống, phà ra một ngụm khói, cửa sổ đang đóng, khói thuốc màu trắng bị bao phủ bởi tầng thuỷ tinh nâu đậm, sau đó chậm rãi tan ra, biến mất.

Thời điểm Conan thanh tỉnh, đã là giữa trưa ngày hôm sau.

Mở mắt ra liền thấy bức tường trắng của bệnh viên, rèm cửa màu be. Xuyên qua bức rèm kia là ánh mặt trời hơi hơi chói mắt, khiến Conan không tự chủ được vươn tay chắn lại, trong miệng “A” một tiếng, ảnh hưởng đến vết thương sau lưng, cùng với mu bàn tay kia cũng hơi hơi đau.

Conan uể oải nhìn, liền thấy bản thân mình mang ống truyền dịch.

“A… Conan! Em tỉnh rồi? Cảm giác thế nào? Trên người còn đau không?” Ran Mori ngủ trên giường bên nghe được âm thanh, lập tức thân thiết hỏi thăm.

Conan miễn cưỡng nặn ra nụ cười, gật gật đầu, kỳ thật cho dù giường bệnh thoải mái như thế nào, sức nặng thân thể vẫn đặt lên lưng, rất đau đớn, mà ngực cậu bị đạp một cú kia cũng không nhẹ, cho dù cái chăn này mỏng manh đến đâu cũng khiến cậu đau đến khó thở.


Nằm nghiêng? Thật ra còn đau hơn, bởi vì toàn thân cơ xương đau đớn căn bản một chút nhúc nhích cũng rất khó chịu.

Người đàn ông kia, Gin, lực sát thương vĩnh viền đều làm người ta sợ hãi như vậy.

“Conan, Conan? Conan? Sao vậy?” Ran Mori gọi mấy tiếng đều không được đáp lại, không khỏi vươn tay muốn ấn chuông điện.

“A, chị Ran, em không sao cả! Chỉ có hơi đau.” Conan vừa nói chuyện, vừa hít lãnh khí.

Trong ánh mắt Ran có chút ẩm ướt, buông cánh tay đang chuẩn bị ấn chuông xuống, cô đã nhìn thấy bác sĩ kiểm tra vết thương trên người Conan.

Toàn bộ phía sau lưng đều xanh tím, thậm chí sưng đỏ, mà trước ngực, xương sườn tuy rằng không nát, nhưng có nhiều xương bị gãy, cái loại đau đớn này đối với một đứa bé thật sự quá mức khó khăn, đáng sợ.

Rất khó tưởng tượng được, đến tột cùng là loại người nào lại ra tay dã man như vậy đối với một đứa bé.

“Một lát nữa bác Megure cùng cảnh sát sẽ tới lấy khẩu cung của em, thân thể em chịu được không? Conan!” Ran Mori hỏi, vươn tay rót một ly nước, hơi hơi nâng đầu Conan, nhẹ nhàng rót nước vào miệng cậu.

Conan gật gật đầu, há mồm uống vào mấy ngụm nước.


Kỳ thật quá trình lấy khẩu cung không có phức tạp, đoàn người thanh tra Megure cùng Conan cũng coi như quen biết đã lâu.

“Em nói là người đàn ông tóc vàng kia mang theo súng, em đụng phải hắn, sau đó súng phát nổ?” Takagi Wataru phụ trách ghi chép mặt không thể tin được.

Conan trong lòng run rẩy, nói dối như vậy quả thật ngay cả người bình thường chất phác như anh Takagi cũng không lừa được. Nhưng mà giờ phút này cậu chỉ có thể nghiêm túc gật gật đầu: “Dạ dạ”

Thanh tra Megure cùng Takagi nhìn nhau một chút, rồi sau đó Takagi tiếp tục ghi chép, mà Megure tiếp tục công việc.

“Như vậy diện mạo người đó cháu còn nhớ rõ không?” Thanh tra Megure hỏi.

Vì để che giấu cho tên FBI kia mà Conan vụng về nói dối, may mà lúc ấy trời tối, lại là tiếng súng, người thật sự nhìn thấy không nhiều. Mặc dù bộ dạng Gin, cho dù hiện tại bị hoá thành tro cậu cũng nhận ra được, chỉ là không muốn lộ ra thông tin về tổ chức kia trước mặt cảnh sát… Nếu FBI cũng đã tham gia, như vậy chứng minh một đội cảnh sát ở thành phố không thể đối phó được.

Vài giây gắt gao do dự, trong lòng Conan tâm sự ngổn ngang.

“Lúc đó trời rất tối, người đó lại mặc bộ đồ đen, cháu không có thấy rõ đâu.” Conan khàn khàn nói.

Tựa hồ là đoán trước được kết quả, Megure gật gật đầu, rồi sau đó có ý bảo Takagi đóng hồ sơ lại.

“Bác cùng mọi người đi trước, ngoài cửa có cảnh sát thường trực. Vụ việc lần này, bởi vì kẻ bắt cóc có súng, tuy rằng Conan không nhìn thấy bộ dạng của hắn, cũng sẽ có khả năng hắn tìm đến diệt khẩu.” Thanh tra Megure trước khi rời đi không quên nhắc nhở Ran.

Conan nghe thấy, bản thân cậu vốn không nghĩ gì, ngược lại thanh tra Megure lại có thể nói ra được như vậy…

Sau khi thanh tra Megure và Takagi rời khỏi không được bao lâu, có lẽ là thân thể đau đớn khiến cho người càng thêm mệt mỏi, Conan rất nhanh chìm vào giấc ngủ.


Giấc ngủ này khi tỉnh lại tựa hồ đã nửa đêm, trên người rất nóng, là di chứng của gãy xương, sốt nhẹ.

Môi khô nứt như xé rách ra, muốn lên tiếng, nhưng vì đôi môi bị rách đau đớn mà cuối cùng đành từ bỏ.

Ran hẳn là ở giường bên! Conan nghĩ như vậy liền quay đầu.

Thình thịch thình thịch thình thịch!

Tiếng tim đập hỗn loạn, hô hấp Conan trong nháy mắt ngưng lại.

Là mơ?

“Như thế nào? Mới một ngày không gặp, đã không nhận ra tôi sao, thám tử nhí.” Ngữ khí lạnh lùng, mang theo trào phúng.

Bên giường bên cạnh không phải Ran, mà là gương mặt Conan không thể nào quên, mỏng manh dưới ánh trăng, tóc vàng kim, đôi mắt xanh trầm, hơi hơi mở miệng, như là dã thú nhìn chằm chằm vào Conan.

Ánh mắt Conan hơi nghiêng, liền thấy dưới chân giường, Ran nằm nghiêng trên mặt đất.

“Ran!” Bởi vì kinh hoàng không tự chủ được hô lên một tiếng, lại lập tức bị bịt kín miệng… Một mùi hương gay mũi, sau đó cho dù cậu mạnh mẽ muốn bảo trì thanh tỉnh cũng không được.

Trước khi chìm vào bóng tối, chỉ nghe thấy tiếng bước chân lẹt xẹt, cùng với tiếng mắng loáng thoáng của đàn ông… Xem ra tiếng kêu vừa rồi của cậu đã gọi người tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận