Liệp Bộ



Thời điểm Conan quay lại phòng là đã gần bình minh, trèo lên giường, bởi vì khí lạnh trên người vẫn chưa hết nên cậu không cảm thấy buồn ngủ.

Thứ vừa rồi cậu nhìn thấy, tuyệt đối không đơn giản là trùng hợp. Quả thật đối với một thám tử, có những thứ tưởng là trùng hợp, hoặc những thứ không có khả năng kết hợp, xâu chuỗi lại, sẽ tìm được sự thật chân chính duy nhất.

Chỉ riêng cậu nhìn thấy được, hiển nhiên là không đủ, Carters làm như vậy là vì nguyên nhân gì? Một chủ nhân lâu đài được mọi người ca ngợi… Ánh mắt chán ghét của người làm vườn, những vị khách chưa từng xuất hiện…

Xem ra phải đợi đến khi bác tiến sĩ điều tra được chủ nhân của cuộc gọi, mọi chuyện mới sáng tỏ, mà cậu hiện tại cần phải phân tích chủ nhân lâu đài này kỹ càng, cùng với vị quản gia trẻ tuổi, tái nhợt, gầy yếu, mặt đầy cấm dục và là tín đồ Thanh giáo (1) này đến tột cùng là người như thế nào?

Conan nghĩ như vậy, cuối cùng mông mông lung lung ngủ mất. Vấn đề rối rắm trong đầu khiến cậu cho dù đã ngủ say thì đôi mày vẫn nhíu chặt.

“Này, nhóc thối kia, mày còn muốn ngủ đến lúc nào?”

Ngày hôm sau, lúc Kogoro Mori lớn giọng mắng, Conan xoa xoa mắt tỉnh lại, bởi vì ngày hôm qua “mộng du”, cho dù trước nửa đêm đã có ngủ, nhưng cảm giác ngủ thẳng đến mười giờ, phía sau gáy vẫn từng đợt đau, căn bản là không có ngủ đủ.

Đây chính là nhược điểm của cơ thể con nít, nếu là trước đây, cậu vài ngày không ngủ, đầu óc tuyệt đối vẫn tỉnh táo.

Lê dép lê, đi vào toilet rửa mặt.

“Conan, sao lại dậy muộn như vậy?” Lúc Ran Mori hỏi câu này, trên mặt tràn đầy hồ nghi, ánh mắt nhìn xuyên qua gương phía trên bồn rửa tay trong toilet, nhìn chăm chú…

Conan bị nhìn có chút xấu hổ, súc miệng sạch kem đánh răng, mới hỏi Ran: “Chị Ran, chị nhìn cái gì vậy?”

“Conan, đêm qua em không có chạy qua ngoài… điều tra chứ?” Ran Mori híp mắt lại, mặt đầy nguy hiểm hỏi.

Conan trong lòng cười khổ, thật đúng là hiểu cậu! Trên mặt lại liên tục lắc lắc, “Không có, không có mà, chị Ran, em chỉ là do lạ giường nên ngủ không ngon thôi, không tin chị hỏi bác Mori đi, em vẫn luôn ở trong phòng.”

Nói như vậy, cũng để đem đề tài câu chuyện chuyển hướng về phía ông Mori.

“Ờ, không chừng tiểu quỷ này chỉ là muốn ngủ lười mà thôi, đói chết rồi, có gì ăn không?” Trên thực tế, Kogoro Mori cũng vừa mới tỉnh ngủ, hiện tại trên người tuỳ ý mặc áo sơ mi, caravat nghiêng lệch, đầu tóc lộn xộn, bộ dáng kia ngược lại cùng với những kẻ lang thang đầu đường xó chợ chẳng có gì khác biệt.

“Bố, bố cũng không xem hiện tại mấy giờ rồi, quản gia vốn đã chuẩn bị bữa sáng phong phú, nhưng mà hai người, ngủ đến mức tiếng đập cửa của quản gia cũng không nghe được. Đói thì tuỳ tiện ăn cái gì đó, đợi giờ ăn trưa đi!” Ran Mori nhíu mi oán giận nói, hiển nhiên đối với biểu hiện của hai người này, cảm giác mười phần mất mặt.

Mà lời nói của ông Mori đã dời đi lực chú ý của Ran, Conan dùng khăn lau nước trên mặt, tuỳ tiện lau lau vài cái, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, có khi thật sự không thể xem nhẹ giác quan thứ sáu của con gái, thật thần kỳ!

Chuyện sau đó, tự nhiên sẽ là bữa trưa, may mà thời gian ăn trưa cũng sớm, mười một giờ đồ ăn đã được mang lên.

“Carters, anh cũng ngồi cùng đi. Dù sao bây giờ trong nhà cũng không có người khác, đúng rồi, tên Carl kia hôm nay không đến sao? Bảo cậu ta cùng ngồi ăn đi!” Eric ngồi ở vị trí chủ nhân, tuy rằng vẫn không có tinh thần, nhưng đau thương trong mắt cũng không còn quá bi thiết.

“Vâng, cậu chủ! Tôi ra ngoài gọi Carl.” Vẫn thập phần cung kính như trước, thế nhưng lại lộ ra vài phần bướng bỉnh.

Eric nhìn bóng dáng Carters, có chút bất đắc dĩ, nhân tiện nói: “Bố Carters vốn dĩ là quản gia lâu đài này, dường như đã làm cho bố tôi một thời gian dài trước đây, cũng rất tận tâm tận lực, chỉ là hai năm trước xảy ra tai nạn… Lại nói, tôi còn phải cảm ơn Carters, nếu không phải nhờ bố anh ấy, bố tôi lúc ấy có lẽ cũng đã…” Nói tới đây, Eric hơi hơi xoa thái dương, hiển nhiên là nhớ lại người bố đã chết thê thảm.

“Chuyện gì đã xảy ra?” Conan cùng Kogoro Mori đồng thời mở miệng, hiển nhiên chỉ cần là thám tử, đều sẽ nghe ra được manh mối bất đồng.

Ran Mori bất đắc dĩ thở dài, nhẹ tay khoác lên vai Eric cũng không biết nói gì, “Đừng khổ sở, Eric, bố anh cũng không hi vọng thấy anh khó xử như vậy.”

Eric ngẩng đầu, nhìn Ran Mori một cái, rồi sau đó chậm rãi gật đầu, “Hai năm trước, khi đó tôi mới bắt đầu học đại học, nghe nói là có tổ chức mafia theo dõi bố, bố còn ngoan cố chọc giận bọn họ, cuối cùng liền biến thành một trận bắn nhau, bố của Carters chính là lúc ấy, vì cứu bố tôi mà thay bố cản một viên đạn, bị bắn thẳng vào trái tim…” Eric chậm rãi kể ra, hiển nhiên không phải tận mắt chứng kiến, rất nhiều chi tiết cực kỳ mơ hồ.

Conan trong lòng nghiền ngẫm, Thuỵ Sĩ là nước trung lập, cực kỳ giàu có, tổ chức mafia càng hiếm thấy, đương nhiên cũng không thể hoàn toàn loại trừ khả năng này, nhưng tựa hồ vẫn cảm giác có gì đó rất khác thường… Nhất là sau hôm qua thấy được “cái kia”…

“Cậu chủ, Carl đến rồi.” Trong lúc mọi người trên bàn ăn đang trầm lặng suy tư, một thanh âm đột ngột vang lên.

Conan hơi hơi nhíu mi, quay đầu, liền thấy Carters sắc mặt vẫn trắng nhợt đứng ở cửa, thần sắc trên mặt thản nhiên, cơ hồ nhìn không ra cảm xúc.

Nếu không phải là bàn tay đang nắm chặt, mà băng dán cá nhân kia bởi vì dùng lực nắm mà bật lên… Dùng lực, gắt gao nắm.

“Cậu chủ.” Carl xoa xoa đầu, trên tóc bởi vì hành động của hắn, rơi xuống vài chiếc lá cây.

Ánh mắt Eric hơi hơi dừng lại trên mặt Carters một lát, tựa hồ không phát hiện điều gì khác thường, hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, nhân tiện nói: “Hai người đều lại đây ngồi đi! Carters chuẩn bị đồ ăn rất phong phú, chỉ bốn người chúng tôi phỏng chừng ăn không hết.”

“A… Cảm ơn cậu chủ.” Carl cũng không khách khí, nói như vậy liền tiến tới, kéo ghế ra ngồi xuống.

Đối với Carl không chút khách khí, Conan hơi hơi nghiêng đầu, cũng thấy Carl nghiêng đầu đánh giá cậu, ánh mắt kia rất sắc bén…

Conan nao nao, tuy rằng gương mặt giống nhau, nhưng mà cặp mắt kia, tựa hồ có chút không giống với… Lúc cậu vẫn giương mắt, Carl đã bắt đầu cầm thìa ăn salad… Tựa hồ ánh mắt vừa rồi chỉ là ảo giác của Conan.

Conan dừng mắt trên người Carl một chút, rồi sau đó không khỏi tự giễu, chính cậu ngược lại sợ hãi… Nhưng mà, người làm vườn này, nhìn biểu hiện ngày hôm qua, hẳn là cũng biết được cái gì… Cho dù hành vi hôm nay tựa hồ có chút bất đồng. Ngoại trừ ánh mắt sắc bén không biết có phải ảo giác hay không, còn có cả vui sướng che giấu trong đôi mắt… Hôm nay lại bình tĩnh vô ba (không xao động, vô ba này vốn rất ít người dùng, từ “ba” trong phong ba, hoặc dư ba, mình cũng hay dùng từ này khi viết nên cũng để lại theo QT).

Conan câu được câu không ăn một chút, toà lâu đài này, giống như một mạng nhện bí mật được che giấu hoàn toàn, bên trong đến cùng cất giấu điều gì?

“Carters, anh cũng lại đây ngồi đi?”

Eric nói như vậy, mọi người mới ý thức được, Carl tuy rằng ngồi xuống, nhưng quản gia vẫn rất cung kính đứng một bên.

“Không, không cần, trong bếp còn súp, tôi đi xem trước. Cậu chủ và mọi người cứ từ từ ăn.” Carters nói như vậy đã xoay người, rời khỏi phòng khách.

Eric bên này buông dao nĩa xuống, trên mặt tựa hồ có chút lo lắng, liền đứng lên nói với mọi người, “Tôi ra ngoài một lát.”

Cũng không đợi mọi người phản ứng, hắn đã vội vã đi ra ngoài.

“A, em đi WC.” Conan nói xong cũng nhanh chóng nhảy khỏi ghế bành, theo Eric chạy ra khỏi phòng khách.

“A, Conan!” Ran hô một tiếng, tất nhiên không có ai đáp lại, “WC ở trên lầu.” Thì thào tự nói, Ran cuối cùng cũng quay lại với món ăn của mình.

——————

"Salad

Salad – Mình không ăn được món này:3

Chú thích: 

(1) Thanh giáo (Puritanism): Các sử gia và những người chỉ trích xem các tín hữu Cơ Đốc theo khuynh hướng Thanh giáo ở Anh vào thế kỷ 16 và 17 là những người tìm kiếm “sự tinh tuyền” trong thần học và thờ phụng. Thuật từ này cũng được dùng để chỉ những người từ chối chấp nhận cuộc cải cách tôn giáo của Giáo hội Anh, và những người chủ trương tách rời khỏi quốc giáo được xác lập theo Định chế Tôn giáo thời Elizabeth. Theo một ý nghĩa đặc biệt, thuật từ này được áp dụng cho những người muốn nhổ bỏ khỏi Anh giáo mọi giáo thuyết và giáo nghi, theo quan điểm của họ, không xuất phát từ giáo huấn của Kinh Thánh. Dù đã được nhắc đến từ thế kỷ 3, thuật từ “Thanh giáo” chỉ được áp dụng cho một số giáo hội Kháng Cách kể từ thế kỷ 16 đến nay. Cũng nên biết rằng những người Thanh giáo không sử dụng thuật từ này cho chính họ. Từ những năm 1560, thuật từ này được xem như một cách gọi thể hiện sự chế giễu. “Thanh giáo” được dùng để chỉ một khuynh hướng tôn giáo hơn là một giáo phái riêng biệt.

Xem thêm tại wiki 

Băng: Để coi, mình  một chút nào. Theo như wiki và tài liệu trên mạng nói, Thanh giáo là khuynh hướng thiên giáo theo Jesus và kinh thánh, thì việc ông Carters có biểu tượng chữ thánh giá ngược trên áo thì hơi lạ. Vì thánh giá ngược (inverted cross) là một trong những biểu tượng của Satan, người phản bội Jesus. Như vậy rốt cuộc ông Carters là người theo Thanh giáo (Puritan) hay theo Satan (Satanist)? Cũng có thể thánh giá ngược dây hoa hồng thuộc một giáo phái khác. 

Mình chưa đọc mấy chương sau, vừa làm vừa đọc vui hơn:3 Nhưng hiện tại thì cơ bản đã biết được hung thủ giết bố Eric là ai rồi, chỉ hi vọng sẽ có cách thức giết người sáng tạo và không có lỗ hổng.

Không liên quan lắm nhưng mà mình bị thích mấy vụ án bên SCI nha, nhất là dính tới tâm lý học tội phạm, ực:-< Sau này cũng phải gắng kiếm bộ nào trinh thám có liên quan tâm lý học mà edit mới được =p~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui