Liệp Bộ

Mặc dù ngày ấy nhận được điện thoại, trong lòng Shinichi cũng đoán trước được, bố mẹ cậu muốn về nước kiểm tra một phen. Nhất là người mẹ hay hoá trang xuất quỷ nhập thần của cậu, nghe giọng điệu hôm ấy đã biết sẽ có vấn đề. Nhưng mà đối với sự xuất hiện của Yukiko, cậu quả thật vẫn bị dọa đến nhảy dựng.

Hôm ấy cậu ở trên lầu, thời điểm nghe tiếng chuông cửa, liền liếc mắt nhìn ra cửa sổ một cái. Một người đàn ông cao lớn mặc áo đen, bởi vì nhìn từ trên xuống, cậu cũng không thể nhìn thấy mặt của hắn ta. Thật sự thì cũng có rất nhiều manh mối, ví dụ như nếu là người nọ, hắn tất nhiên sẽ không ấn chuông cửa, hơn nữa phong cách trang phục màu đen của hai người hoàn toàn khác nhau.

Chẳng qua lúc đó, Shinichi quả thật không nghĩ nhiều.

Cho nên lúc mở cửa ra, đối diện là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, cậu thật sự bị hoảng sợ.

“Xin hỏi anh tìm ai?” Shinichi nói, ánh mắt hồ nghi nhìn người đàn ông trước mặt từ trên xuống dưới.

Người đàn ông chỉ cứng ngắc nhìn mặt Shinichi, cái loại ánh mắt này khiến Shinichi trong lòng sợ hãi.

Người đàn ông không nói gì mà chỉ nhìn như vậy, thật lâu sau, lâu đến mức đầu óc Shinichi bắt đầu thanh tỉnh, bắt đầu suy tư.

“Mẹ!” Giằng co giữa hai người cuối cùng bởi một tiếng này của Shinichi mà chấm dứt.

“A? Làm sao con lại phát hiện được?” Giọng nói nữ tính phát ra từ miệng người đàn ông, thật không thích hợp, khiến Shinichi không khỏi cau mày.

Kéo Yukiko vào nhà, Shinichi mặt đầy bất đắc dĩ nói. “Thật ra con cũng không xác định, chẳng qua là mẹ đã thừa nhận.” Mỗi một lần Yukiko tới chơi đều khiến trên trán Shinichi nổi lên gân xanh.

“A! Con thật giống bố con, chỉ thích đùa giỡn người khác.” Cô oán giận nói.

Giọng điệu này bình thường chỉ có nữ sinh mới nói, lại một lần nữa khiến Shinichi nổi gân xanh. “Mẹ này, con nói thật mẹ cũng lớn tuổi rồi, đừng giả ngây thơ như vậy nữa được không?” Shinichi giáo huấn nói, nhưng nhìn thấy gương mặt cứng nhắc của người đàn ông cũng phải nói thêm. “Mẹ tháo mặt nạ xuống trước đã!”

Yukiko nghe theo tháo mặt nạ, lộ ra gương mặt thật. Cô rất xinh đẹp, hơn nữa nhìn qua vô cùng trẻ tuổi, nếu cô nói mình là thiếu nữ, hẳn cũng sẽ không có ai hoài nghi.

Một mái tóc dài nâu vàng, do cải trang mà phải búi lên, nhưng cũng bởi vì như thế, những lọn tóc hơi quăn phủ trước trán, càng làm cô thêm trẻ tuổi. Đôi mắt xanh đậm giờ phút này mở to, cực kỳ vô tội nhìn Shinichi.

“Con sao càng ngày càng giống bố vậy, thật mất mặt, cẩn thận biến thành ông cụ non.” Yukiko tính trẻ con nói. Cô đã cởi bộ quần áo màu đen ra, để lộ hình dạng thật sự.

Thân thể của cô rất yêu kiều, cộng với quần áo thường ngày, vô cùng trẻ trung. Bình thường đi cùng Shinichi cũng không nhìn ra được hai người là mẹ con.

Shinichi nhìn mẹ mình, thở dài, hỏi. “Mẹ sao lại về Nhật Bản, bố đâu ạ?”


Yukiko nhìn quanh nhà, nhìn bài trí trong phòng. “Phòng này tựa hồ cũng không có gì khác nha?”

Cảm giác được mẹ đang chuyển đề tài, Shinichi sáng tỏ, hỏi. “Mẹ lại cãi nhau với bố?”

“Làm gì có. Mẹ chỉ là quá nhàm chán thôi.” Yukiko lập tức phản ứng kịch liệt nói.

Shinichi gật gật đầu. “Con gọi điện hỏi bố một chút.” Nói xong liền làm bộ muốn gọi điện thoại.

Mặt Yukiko vốn dĩ vẫn lạnh nhạt, nhưng lúc Shinichi chạm đến điện thoại lại bỗng nhiên nhảy dựng lên, lập tức đè tay Shinichi lại. “Thật ra…”

“Thật ra…” Shinichi nhìn chằm chằm Yukiko.

Yukiko bĩu môi. “Thật ra là mẹ muốn gặp người bạn mới của con một chút, vốn dĩ mẹ muốn bố con cũng trở về cùng, nhưng bố con lại bảo có việc. Con xem, bố chẳng quan tâm gì con hết. Cho nên mẹ mới trở về đây một mình.” Yukiko nói, bộ dáng như đang cáo trạng.

Shinichi sửng sốt, người bạn mới, ba chữ này trong cuộc điện thoại kia đã từng được nhắc qua.

Nhưng thấy sau này Yukiko cũng không có phản ứng gì, cậu tự nhiên cũng dần dần quên đi.

“Chỉ là bạn bình thường, có gì phải gặp chứ.” Shinichi nhếch miệng cười gượng nói.

“Bạn của con, chẳng lẽ không thể giới thiệu cho mẹ biết ư? Để mẹ gặp một lần không được sao? Chẳng lẽ thật sự, con trai lớn lên liền không quan tâm đến người mẹ này nữa sao?” Mặt Yukiko đầy tội nghiệp nói, đôi mắt xanh đậm vụt sáng nhìn chằm chằm Shinichi, khiến Shinichi mặt đầy bất đắc dĩ.

“Bọn con vốn không phải đặc biệt quen thuộc, cũng không nhất thiết phải liên quan đến nhau, không chừng lúc này anh ta đang bận.” Shinichi hơi hạ mắt nói, thựa ra cậu cũng không có cách nào liên lạc với người nọ, chỉ là hắn ta tự mình xuất hiện, ngẫu nhiên điện thoại cũng là hắn ta gọi đến. Người đàn ông không có nói qua chuyện này, cậu tất nhiên cũng không đề cập qua.

“Ôi ôi, cố gắng giúp mẹ đi mà?” Yukiko mặt đầy khẩn cầu nói.

Shinichi bất đắc dĩ, nếu lần nữa cự tuyệt thì cho dù có tự nhiên đơn thuần đến mấy, chắc chắn mẹ cũng sẽ hoài nghi. Vì vậy phải gật gật đầu đồng ý.

“Haha, vậy mẹ ở đây vài ngày nhé.” Yukiko vươn tay ôm lấy cổ con trai, cũng mặc kệ cậu phản kháng.

Mà Shinichi cũng chán phản kháng, đợi lúc phản ứng được lại là…


“Cái gì? Mẹ muốn ở đây?” Shinichi trừng lớn mắt hỏi.

“Làm sao? Không thể sao? Chẳng lẽ, chúng ta, Shinichi…” Yukiko mặt đầy thần bí đến gần trước mặt Shinichi. “Có bí mật gì không thể cho mẹ biết sao?”

Shinichi tất nhiên không ngừng xua tay. “Không có, không có, sao lại có bí mật được… haha, haha.” Trong lòng lại không phải đang cười.

“Nhưng mà mẹ này, mẹ ở đây, bố cũng biết sao? Bố sẽ không tìm mẹ khắp nơi chứ?” Shinichi nghĩ nghĩ lại hỏi.

Yukiko trừng mắt nhìn Shinichi. “Con yên tâm, bố con chắc chắn biết. Lại nói, khó được lúc về Nhật, chẳng lẽ Shin muốn mẹ đến khách sạn ngủ sao? Chẳng lẽ không muốn ăn cơm mẹ nấu sao?”

Trán Shinichi lại nổi gân xanh. “Mẹ!!!” Cậu thật sự không chịu nổi Yukiko diễn trò trước mặt cậu, đặc biệt là cái loại nửa giả nửa thật này. “Con biết rồi, mẹ ở lại đây!”

Yukiko lau nước mắt vốn dĩ không tồn tại, trên mặt lập tức lộ ra vẻ tươi cười thắng lợi.

Ban đêm, Shinichi nằm ở trên giường, có chút trằn trọc trăn trở, cậu không có cách nào thông báo với người đàn ông kia, cũng không có biện pháp khiến hắn không đến. Tất nhiên trong lòng cậu vẫn hi vọng người kia đừng tới. Chuyện của Ran mới chấm dứt không lâu, hơn nữa mẹ cậu, tuyệt đối là đủ rắc rối.

Thời điểm mắt mông lung buồn ngủ, bỗng nhiên cảm giác bên giường bị đè xuống, Shinichi mơ mơ màng màng vươn tay, muốn đi sờ xem thử là cái gì. Nhưng tay lại đột nhiên bị cầm…

Cậu mạnh mẽ bừng tỉnh, trong đêm tối thấy không rõ cái gì, nhưng đôi mắt xanh lục của người đàn ông như lang sói, không hề chớp mắt dõi theo cậu.

“Anh… sao lại tới đây?” Tuy rằng mỗi lần người đàn ông tới đều có phần đột nhiên, nhưng mà hiện tại… Shinichi nghiêng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã 2 giờ sáng, hắn dường như chưa từng đến đây vào giờ này!

“Tên đàn ông kia là ai?” Gin xoay người đặt Shinichi ở dưới thân, đầu cơ hồ áp trên đầu cậu, đôi mắt không hề chớp nhìn mắt Shinichi.

“Tên đàn ông kia?” Shinichi hiển nhiên trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, nhưng khí tức nguy hiểm quanh thân người đàn ông, cộng thêm hàn ý còn chưa hoàn toàn tản đi trên người, hắn từ đâu chạy đến đây vậy?

“A!” Shinichi đột nhiên hiểu được người kia hỏi cái gì, lại nghĩ đến. “Anh làm sao biết được?”

“Trả lời tôi trước?” Người đàn ông hiển nhiên không có tính nhẫn nại, nắm cằm Shinichi, trên mặt tràn đầy xơ xác tiêu điều.

Shinichi hơi hơi nghiêng đầu, nhưng trong mắt không nhịn được tràn đầy ý cười. “Là mẹ của tôi.”


Hiển nhiên Gin cũng ngây ngẩn cả người, hắn chỉ nhận được báo cáo, mới đầu tưởng là người của gia tộc Adams, nhưng người báo cáo lại liều chết nói, là thiếu niên kéo người đó vào nhà. Điều này không thể nghi ngờ khiến hắn tức giận, tuy rằng trên mặt vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng sát khí trong đôi mắt xanh lục không ngừng dâng lên.

“Anh cho người theo dõi tôi?” Shinichi ngửa đầu lại hỏi.

“Ừ.” Gin không có phủ nhận. “Nhưng cũng không can thiệp sinh hoạt của em.” Tựa hồ là nghĩ gì, lại thêm một câu.

“Anh từ đâu đến đây?” Không khí dịu lại, Shinichi liền mở miệng hỏi, trên người cậu bởi vì người đàn ông đè nặng, khí lạnh xâm nhập khiến cậu vô thức rùng mình.

“Nước Mỹ.” Người đàn ông nói xong, cơ thể ngồi thẳng, xoay người xuống giường.

Shinichi lập tức cũng dựng thẳng người lên. “Anh đi đâu?” Cậu khẩn trương hỏi, mẹ của cậu còn ở đây, nếu như bị phát hiện… Hậu quả có lẽ không chịu nổi.

“Tắm rửa! Em muốn cùng tắm?” Người đàn ông xoay người, vừa cởi áo choàng đen trên người vừa hỏi.

Shinichi nắm chặt tay, phòng ngủ của cậu không có phòng tắm độc lập, muốn tắm rửa phải đi ra ngoài. Quả thật nếu đi với hắn, bị bắt gặp, cũng có thể giải thích, nhưng mà, cùng người kia tắm rửa, hậu quả sẽ như thế nào, trong lòng cậu cũng rõ ràng.

Lúc Shinichi cùng Gin ra khỏi phòng, Gin hơi tà tà nhướn mày lên.

Trong phòng tắm.

Hơi nước mờ mịt. Bởi vì nước nóng, sinh ra nhiệt khí ngột ngạt khiến Shinichi khó có thể hô hấp.

“Ư… a!” Liều mạng ngăn tiếng rên rỉ, lại vẫn không tự chủ được mà bật ra từ đôi môi.

Lúc này Shinichi đang dán người lên bức tường ấm áp vì nước nóng, hai tay cậu gắt gao chống lên gạch tường màu trắng. Phía sau cậu, người đàn ông đang vội vã ra vào.

Làm tình trong phòng tắm, đối với Gin cũng không phải lần đầu tiên, nhưng đối với Shinichi mà nói, cậu cũng chỉ nhớ rõ một lần này mà thôi. Cái loại cảm giác nước ấm quanh thân, càng thêm cường liệt, như có gì đó sắp sửa bộc phát ra…

Lúc người đàn ông sắp lên cao trào, bỗng nhiên ngừng lại, tựa vào lưng Shinichi, cắn tai cậu. “Em hôm nay thật ngoan.”

Nói xong, cũng không đợi Shinichi đáp lại, liền mạnh mẽ đưa đẩy.

“A a a… Ưm ưm!” Shinichi chỉ có thể tận lực cắn chặt miệng, cậu chỉ sợ động tác quá mức kịch liệt sẽ khiến mẹ cậu chú ý, cho nên cậu tận lực phối hợp với động tác của người đàn ông.

Làm trong phòng tắm một lần, Gin ôm Shinichi về phòng ngủ, hai người ôm nhau rơi vào giấc ngủ.

Tình huống như vậy thật không nhiều, có thể nói là người nọ rất ít khi thoả mãn khi chỉ làm một lần, nhưng có lẽ lúc này hắn vội vã trở về từ Mỹ, cũng mệt mỏi đi!


Shinichi mơ mơ màng màng như thế, liền ngủ.

Ngày hôm sau lúc Shinichi tỉnh lại, mới phát hiện vấn đề chân chính.

Người đàn ông ngủ bên cạnh cậu, lúc này đôi mắt xanh lục mở ra, mà mẹ của cậu đã đứng gọi cửa bên ngoài.

“Anh…” Shinichi nhìn người đàn ông, vốn định bảo hắn rời đi, dù sao leo cửa sổ rời đi đối với hắn ta cũng chẳng phải cái gì khó khăn, nhưng mà…

“Rời giường! Đi ăn sáng!” Shinichi cuối cùng lại nói như thế, nghĩ là sớm muộn cũng phải đối mặt, nếu sự tình đã như thế, cậu vốn không còn khả năng quay đầu, như vậy chỉ có thể xem bố mẹ cậu có thể tiếp nhận hay không.

Người đàn ông nhìn cậu, khoé miệng nâng lên thành ý cười nhợt nhạt.

Shinichi không phủ nhận lúc mình rời khỏi phòng thật sự là nơm nớp lo sợ, nhất là bởi vì người đàn ông đi phía sau cậu.

Mà khiến cậu bất ngờ là, lúc Yukiko nhìn thấy Gin, ban đầu có giật mình, thế nhưng cũng không tỏ vẻ gì khác thường.

Cô chỉ bưng bữa sáng lên bàn, rồi sau đó ba người ngồi trên bàn ăn sáng. Không ai nói gì, chỉ là ăn bữa sáng của mình. Đối với Shinichi mà nói, đây quả thật là bữa ăn sáng quỷ dị nhất.

“Tôi phải trở về xử lý một vài việc.” Sau khi ăn sáng, Gin thản nhiên nói, rồi sau đó nói với Yukiko. “Tạm biệt.” Hai chữ ngắn gọn, lại khiến Shinichi há to miệng không biết nên nói như thể nào để biểu đạt được khiếp sợ trong lòng.

Yukiko cười gật gật đầu, bộ dáng kia như một quý bà đầy gia giáo.

Nhìn Gin rời đi, Shinichi mới từ trong khiếp sợ hồi thần lại.

“Chuyện này đến cùng là sao?” Shinichi đối mặt với Yukiko hỏi.

Yukiko lại cười, bộ dáng mười phần là vợ tốt mẹ hiền.

Yukiko kéo Shinichi ngồi xuống sô pha trong phòng khách, rồi sau đó cười cười nói. “Thật ra thân phận của tên Gin kia, bố và mẹ đều biết, ừ…” Yukiko vươn một ngón tay để bên cạnh má. “Sharon từ lâu đã đề cập với mẹ, mẹ và bố vốn dĩ không yên lòng, liền điều tra thân phận người kia. Sau khi biết được, chúng ta đều chấn động.” Nếu mình nói con trai vốn là thám tử nổi tiếng, lại ở cùng một chỗ với tội phạm truy nã quốc tế, cho dù là ai, cũng sẽ thấy giật mình thôi.

Shinichi trong lòng cười khổ.

“Nhưng mà, con yên tâm. Bố và mẹ đều không muốn ngăn cản chuyện tình cảm của các con, dù sao cũng là người mà con lựa chọn. Bố mẹ cảm giác, nếu con đã lựa chọn như vậy, tất sẽ có đạo lý của con. Nhưng nếu người kia làm chuyện gì xúc phạm tới con, mẹ và bố sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho hắn.” Yukiko khó có được lúc nói chân thành như vậy.

Shinichi nghe được có chút ngây ngốc, bỗng thấy Yukiko đột nhiên đứng lên, tựa hồ một thân thoải mái nói. “Quả nhiên nghe bố con nói là đúng. Mẹ hoá trang thành như vậy, quả thật dụ hắn ta tới đây. Lại nói, cái này có tính là hắn đang ghen không?”

Có tính là ghen không ư? Chắc là tính đi! Shinichi nghĩ trong lòng như thế, người đàn ông này, hoá ra cũng có lúc hoàn toàn không biết phân tích tình hình gì cả…Toàn Văn Hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận