Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Hoa Tiểu Ba vẫn là Hoa Tiểu Ba, chưa đánh đã chạy, chạy về gọi người đến cứu, Lục Ngọc phẫn nộ vì bị người tứ đại võ lâm thế gia bắt giữ, giống như tỷ muội của nàng bắt trói bọn Hy Bình 3 người, nàng cũng bị Hoa Tiểu Ba bắt trói.
Cũng vào lúc này, tất cả rất hỗn loạn, Hoa Tiểu Ba chỉ nghĩ ôm nàng vào giường để tiểu mỹ nhân gọi là thân ca ca, Độc Cô Minh sải bước trở về, hơn nữa trên vai mang một mỹ nhân đang kêu gào - là Lam Ngọc!
Trong lòng Hoa Tiểu Ba rất sảng khoái: hắc, Độc Cô lão huynh quả nhiên là Độc Cô lão huynh, không tưởng Hoa Tiểu Ba ta trở về theo thuờng lệ!
"Độc Cô lão huynh, huynh cũng mang nàng ấy trở về à? Hoa Tiểu Ba vui mừng gọi.
Xuân Thuỷ nói: "Hôm nay các ngươi làm cái gì vậy? một thì bị nữ nhân truy sát chạy về, một thì mang một nữ nhân trở về, 3 người khác thì không thấy trở lại."
Lam Ngọc trên vai của Độc Cô Minh nhìn thấy Lục Ngọc bị bắt trói, rất kinh hãi nói: "Lục Ngọc, muội cũng bị bắt à?"
Lục Ngọc đáp: "Bọn họ rất đông người, muội đánh không lại….
"Thật mất mặt, ài!" Triệu Tử Hào than dài, từ khi rời khỏi vợ con, hắn hợp cùng Lôi Long đánh với Lục Ngọc, hơn nữa xung quanh cũng có đại đội người trợ uy, làm hắn cảm giác không còn mặt mũi ở đây.
Lôi Long cười nói: "Ta cũng có cảm giác mất mặt chút ít, Bích Nhu, ta cùng nàng đi theo lời chỉ dẫn, nghe nói tản bộ tốt cho người có thai."
Hoàng Đại Hải nói: "Sự việc ở đây, các ngươi tự mình xử lý, ta không muốn nhìn thấy hành động phong lưu của các ngươi."
Vì vậy, đại đội mọi người giải tán, lưu lại Độc Cô Minh và Hoa Tiểu Ba, cùng một số không ít nữ nhân.
Độc Cô Thi hỏi: "Đại ca, Hy Bình bọn họ đâu rồi?"
"Bọn họ chưa trở về sao?" Độc Cô Minh kinh ngạc nói, Tứ Cẩu không có kim thương, cũng không trở về, cả Hy Bình và Triệu Tử Uy cũng không quay trở lại, thật có điểm kỳ quái.
"Huynh không ở cùng với bọn họ à?"
Hoa Tiểu Ba rào trước: "5 nam nhân chúng ta gặp gỡ 5 nữ nhân, sau đó mỗi người tự lo, các ngươi không cần lo lắng, Hoa Tiểu Ba ta còn có khả năng trở về, hà huống bọn họ có 3 người?"
Xuân Thuỷ tức giận quát: "Ngươi bổn lai chỉ biết chạy trốn."
"Xuân Thuỷ tỷ tỷ, cho ta một ít thể diện đi, nói gì thì, ta cũng là lão công thân ca ca."
"Ta có cảm nghĩ, tuỳ tiện tìm một nữ nhân đến, tất cả đều là lão bà của ngươi. Chúng ta đi đây!" Xuân Thuỷ quả nhiên không chỉ là thê thiếp Hoa Tiểu Ba mà còn là đại nhân vật cấp cao, một tiếng ra lệnh, lão bà của Hoa Tiểu Ba toàn bộ triệt hạ, cả 3 mỹ nhân thiên trúc cũng theo Xuân Thuỷ bỏ đi.
Bạch Mạt Lị ngó Độc Cố Minh cảm thán: " Chúng ta cũng đi! Ở đây đại khái không phải là việc của chúng ta." Nàng cũng cùng thê thiếp của Độc Cô Minh bỏ đi.
Hoa Tiểu Ba ngó nữ nhân của Hy Bình và Tứ Cẩu, cùng nữ nhân của Triệu Tử Uy không theo nữ nhân của hắn - hắn nói: "Các người không đi à?"
Đỗ Quyên đáp: " Chúng ta ở cửa đợi Hy Bình trở về."
"Chúng ta phải làm thế nào bây giờ?" Hoa Tiểu Ba hỏi Độc Cô Minh.
"Mang hai nữ nhân này đến đại thính( nơi hội họp)".
Hoa Tiểu Ba có dụng ý khác: "Chỗ đó có thuận tiện không?"
Độc Cô Minh nói: "Ngươi không hiểu, ta và nữ nhân này giao thủ, võ công nàng ta rất cao cường… ta hiện tại có chút lo lắng cho 3 người bọn họ, một là không có mang theo thương không thể sử dụng, một là có muốn làm gì cũng không làm được, Triệu Tử Uy trông rất được, nhưng cũng không biết kết quả như thế nào."
"Hay quá! Đệ cũng nghĩ qua, nếu như Tứ Cẩu bị bắt giữ, sẽ dùng nữ nhân trao đổi với huynh ấy.
Triệu Tử Thanh vỗ vào đầu chửi: " Hoa Tiểu Ba, ngươi nói cái gì? Tên đồ đệ xấu xa như ngươi còn có thể trở về, Tứ Cẩu mà bị bắt giữ? Chuyện này nói ra làm ai mà tin được?"
Hoa Tiểu Ba theo quán tính rút đầu lại: "Đệ chỉ giả thuyết thế thôi, Tứ Cẩu là sư phụ đệ, đương nhiên so với đồ đệ như đệ phải mạnh hơn rồi. Độc Cố lão huynh, chúng ta đi chứ?"
Hắn dùng mắt liếc nhanh về phía Độc Cô Minh, để Độc Cô Minh nhanh chóng mang hắn bỏ đi "Thuỷ thâm hoả nhiệt" là trong khốn cảnh, Độc Cô Minh cảm tạ Hoa Tiểu Ba 1 lần giúp hắn hoàn thành "Xử nam chi tác" của hắn, sỡ dĩ tha thứ cho khổ tẩm của hắn.
"Đúng vậy, đến đại thính nào."
"Đa tạ lão huynh, tại đại thính, chúng ta phải làm việc quang minh chính đại!" Hoa Tiểu Ba vừa nói vừa mang Lục Ngọc lên, nhắm hướng Đại thính đi tới….
"Không cho phép ngươi bồng ta… thả ta xuống… ngươi chỉ biết chạy trốn - đồ nhát gan!"
"Nhưng nàng hiện tại cũng bị đồ nhát gan này bồng đi, ha ha"
…..
Tuy cũng bị bắt giữ, 3 người Hy Bình thật sự không bị đối xử như hai vị mỹ nữ của Thái Âm giáo mà được đãi ngộ rất tốt. May mắn thế sao? Người ta có thể bị bồng vào đại thính, nhưng bọn họ 3 người thì bị đẩy vào địa lao của Quả Phụ cốc, thật đúng là nam nữ bất bình đẳng - thế giới này trọng nữ khinh nam, mẹ nó, không có công lý, không có đạo đức.
Ba người đang suy kiệt trong tù bỗng nhiên nở nụ cười? Trong bóng tối của phòng giam mà vẫn cười nói vui vẻ, thật chẳng biết nểu bổ đầu bọn họ ra, cẩn thận xem xét thì thấy trong đó chứa đựng những gì nữa.
"Các ngươi nói xem, bọn họ sẽ làm gì chúng ta?" Tứ Cẩu sau khi cười, lần đầu tiên nói vào vấn đề chính.
Triệu Tử Uy đáp: "Ta làm sao biết được? Ta không phải là nữ nhân, mà dù ta có là nữ nhân cũng không thể biết, bởi vì ta không phải là bọn họ."
"Chúng ta lúc mới tiến vào, thấy có rất nhiều nữ nhân, nếu như bọn họ cũng giống như Dã Mã Tộc, từ địch biết thành bạn, hắc hắc, sinh hoạt phong lưu tại Dã Mã tộc lại trở về với chúng ta. Nhớ về Dã Mã tộc rất trìu mến, ngưỡi nữ nhân nơi đó mỗi người mỗi vẻ, ta bắt đầu cảm thấy mùi vị rồi."
Triệu Tử Uy nói: "Ta chỉ thấy mùi vị ẩm thấp, mùi bị mốc, chỉ có ngươi cái chết đã gần kề mà vẫn phát tình như con chó đực trong hơi nóng không ngửi ra mùi vị thích hợp. Hơn nữa, Dã mã tộc thực sự là quá hay, ha ha."
"Nói đến Dã Mã tộc, ta nghĩ mình là tiểu tình nhân của Dã Mã tộc" Hy Bình nói.
"Ai?"
"Đương nhiên chính thật sự là ta, bọn ngươi dùng cái đầu được không hả?"
Nguyên Chân thật sự không còn nhỏ…
"Mẫu thân của nàng ta là đại tình nhân, nàng đương nhiên là tiểu tình nhân của ta, nàng không thể lớn hơn mẫu thân nàng được."
Tứ Cẩu ứng thanh nói: "Đúng, đó cũng là sự thật."
"Bất quá, Nguyên Chân là người cũng giống như Lạc Thiên." Triệu Tử Uy trí óc thật sự quá tệ, trong đầu hắn dường như thứ gì cũng đều như nhau, muốn sai cũng không sai được.
"Ngươi nói cái gì hả?" Hy Bình nghe Triệu Tử Uy nói thẳng ra, chàng liền thình lình đứng dậy.
Triệu Tử Uy không hề e sợ, tiếp tục nói: "Tại Dã Mã tộc thì, Nguyên Chân là xử nữ, nhưng ngày đó Tiểu Ba nói nhìn không giống xử nữ, ta thấy, 100% là Lạc Thiên đã xài qua."
Hy Bình hận đến nghiến răng, mở miệng chửi lớn: " Triệu Tử Uy, con mẹ ngươi không lưu lại khẩu đức, ta biết Chân Chân và Lạc Thiên không xuất hiện loại việc đó?"
Triệu Tử Uy cũng mở miệng chửi lớn: "Hoàng Hy Bình, con bà ngươi phải đối diện với sự thật, sự thật là, thời khắc này Nguyên Chân lục nữ đang bồi tiếp bên người Lạc Thiên, nhưng cũng có! Thuỷ Khuyết Thu cũng là vị hôn thê của Lạc Thiên, tuy nhiên nàng ta không thể có loại giao hoan đó."
"Ta phỉ nhổ! Con mẹ ngươi nói lời thật thô bỉ, không có giáo dục!"
"Hoàng Hy Bình, ngươi là người thô bỉ, lão thộn, dám nói ta thô bỉ, vô giáo dục?" Triệu Tử Uy thực sự muốn nổi nóng, bởi vì thình lình hắn bị lão thộn Hoàng Hy Bình nói thành "thô bỉ, vô giáo dục"?
Tứ Cẩu cảm thán: "Có sức lực cãi nhau, chi bằng cùng ta xuất lực bứt đứt dây thừng."
"Ta xin, lời nói cũng cần phải có khí lực sao?" Triệu Tử Uy đưa đầu gần bên Tứ Cẩu hét lớn.
"Ta tới xem thử, ha ha." Hy Bình từ trong bóng tối nhìn ra ánh sáng.
Tứ Cẩu và Triệu Tử Uy đồng thanh nói: "Đúng vậy! khí lực của ngươi như trâu, ngươi thử xem đi."
"Tốt, 1,2,3, đứt!" Hy Bình hét lớn một tiếng, sợi dây thừng quả nhiên đứt ra làm đôi, "Hây a ha, ta quả nhiên là quyền vương, dây thừng có lớn thế nào cũng không thể trói ta được phải không?"
Triệu Tử Uy tức giận: "Không phải là một người thô lỗ, thì làm sao có sức lực lớn như vậy."
Tứ Cẩu cả mừng: "Hy Bình, nhanh qua đây, giúp bọ ta cởi đây, ta muốn đòi lại tự do của bản thân, tuyệt không muốn cùng Triệu Tử Uy ở hỗn tạp cùng một chỗ, người hắn rất hôi."
"Con mẹ ngươi không thế chắc?" Triệu Tử Uy hét lớn.
"Hắc hắc…"
"Do không nhìn thấy trong bóng tối, ta nói không thấy sắc mặt của ngươi đang cười" Triệu Tử Uy nói.
Tứ Cẩu mơ hồ hỏi: "Thấy thì như thế nào?"
Triệu Tử Uy kiên định nói: "Ta đấm ngươi!"
"Ngươi dám?"
"Ngươi là muội phu của ta, ta mẹ nó không cảm thấy xa lạ!"
Tứ Cẩu lẩm bẩm nói: "Nhìn cái bộ dạng này-"
"Quá tốt, ta lập tức thả các ngươi ra, các ngươi và ta đánh, ta bị ràng buộc bởi tấm bảng gỗ, phải ít cử động gân cốt" Hy Bình cố sức duy trì nói.
Tử Cẩu la lớn: "Hy Bình, ta không thấy."
"Ta thấy nên tính toán lại." Triệu Tử Uy cũng hạ giọng nói nhỏ.
Trong bóng tối này, thiên tài Hoàng Sơn thôn thật sự không có bao nhiêu thuận lợi, hơn nữa, toàn thân công lực của bọn họ lại bị phong bế!
"Các ngươi nên bồi tiếp ta xướng ca. Triệu Tử Uy ngươi thấy phải không?"
Triệu Tử Uy đè nén cảm giác đau khổ trong lòng, lên tiếng giống như khóc nói: "Hay a! Ta đáp ứng ngươi, ngươi thả chúng ta ra, lần tới ta sẽ bồi tiếp ngươi xướng ca."
"Thật chứ? Ngươi phụ trách gõ bàn" Hy Bình rất có kế hoạch nói.
"Ta …ta làm đội viên cổ vũ?" Triệu Tử Uy cuối cùng hy vọng được như thế này.
Hy Bình suy nghĩ nói: "Cũng được, trái lại ngươi cũng có vẻ như không có thiên phú âm nhạc."
Trong bóng tối Triệu Tử Uy phảng phất nhìn thấy rất nhiều ngôi sao - hắn uể oải! Thình lình bị thứ âm nhạc ngốc nghếch từ Hoàng sơn thôn nói Triệu nhị công tử hắn không có thiên phú âm nhạc? Điều này phát ra từ đâu, từ đâu ra!
Mong muốn của Hy Bình được thoả mãn, chuẩn bị giúp bọn họ tháo dây thừng, nhưng vào lúc này, lại nghe có tiếng bước chân, nhìn vào ánh sáng - ah! Có ba gương mặt nữ nhân ngàn lần không muốn thấy xuất thiện lúc này, nâng ngọn đèn lên đến tìm nam nhân trong bóng tối địa lao.
Các nàng trong chu vi chiếu sáng của ngọn lửa, thật sự thiêu đốt tâm linh mỏng manh của bọn chúng thành tro tàn, trái tim này, thình lình rơi xuống địa ngục, một màu đen tối.
"Hoàng Hy Bình ngươi muốn cởi dây thừng à?" là thanh âm ôn nhu ngọt ngào của Âu Dương Đình Đình.
Tứ Cẩu Cảm thán: "Bọn họ lại đến sớm 1 bước, thật đáng tiếc."
Triệu Tử Uy đột nhiên nói: "Hoàn hảo, không phải làm đội viên cổ vũ, sau khi đáp ứng ta thực có chút hối hận."
Hy Bình chuyển thân nhìn khuôn mặt dịu dàng và xinh đẹp đầy nữ tính của Âu Dương Đình Đình, cười khổ: "Ta nghĩ nàng không gọi ta nhanh như vậy."
"Ta đến chết cũng không thể quên được ngươi."
"Thật vinh hạnh! Nhưng, ta hy vọng nàng có thể quên ta."
Âu Dương Dương Đình Đình nói: "Ngươi không phải muốn cởi dây thừng sao? Ta nghĩ ngươi có thể cởi."
Hai tay của Hy Bình thả lỏng, đưa ngón tay chỉ Triệu Tử Uy, nói: "Ngươi từng nói muốn cùng ta xướng ca, nhưng ngươi lại bội ước, ta cũng bội ước không cởi trói cho ngươi."
Âu Dương Đình Đình nói: "Có vẻ như khí lực của ngươi rất cường đại."
Hy Bình đáp: "Không cường đại sao có thể ôm nàng chặt như vậy?"
"Ngươi…." Hoàn Ngọc và Tử Ngọc liền khoá chân tay chàng lại, sau đó dùng niệu bố khoá miệng chàng lại.
Hy Bình rất phối hợp, liền lập mã toạ trên đất, người xuất song thủ song cước, nhìn thấy Tử Ngọc và Hoàng Ngọc quá khích vung tay vung chân tiến qua, chàng hân hoan nói: "Không nhìn thấy niệu bố, ha ha, đại hạnh trong bất hạnh."
Tứ Cẩu và Triệu Tử Uy lắc lắc đầu, không thể nói được gì nữa.
Sau khi tất cả kết thúc, Âu Dương Dương Đình Đình nói: "Vô luận ngươi sức lực to lớn đến đâu, cũng không thể tránh thoát cái cùm này."
Hy Bình cười: "Ta không nghĩ như thế, ta thật sự chỉ có một điểm khó tránh thoát sự trói buộc của nàng trong tâm linh ta. Đối với ta một thiên tài mà nói, dây trói này trên thân ta không tính toán làm gì, thịêt đ! Tứ Cẩu?"
Triệu Tử Uy thay Tứ Cẩu hồi đáp: "Ta không nghĩ ngươi là thiên tài, ta chỉ nghĩ ngươi là bạch si."
Mặc dù nói như thế, nhưng Hy Bình vì bọn họ mà đi đến nơi này, trong tim Triệu Tử Uy hắn có một loại tình cảm không thể nói nên lời, tuy bọn họ nhìn bát nháo không ngừng, thật sự trong tim bọn họ - đều hiểu những từng lời nói đó là tình bạn.
Tứ Cẩu đột nhiên nói: "Hai mỹ nhân của các ngươi ra ngoài đã trở về chưa?"
Âu Dương Đình Đình lập tức biến sắc, không hồi đáp, nhưng bọn họ từ trong biểu hiện của nàng, đã biết đuợc hai mỹ nhân ra ngoài chưa trở về - nhất định bị Hoa Tiểu Ba và Độc Cô Minh bắt giữ.
Triệu Tử Uy nói: "Ta không quên Tiểu Ba là thần chạy trốn, Độc Cô Minh hắn nhìn giống như đánh như phân chó."
Tứ Cẩu nói: "Ở đây có chúng ta một đám sắc lang, nếu như…."
Sắc mặt của Âu Dương Đình Đình biến sắc thật khó coi, chuyển thân đi ra, "Tử Ngọc, Hoàng Ngọc, chúng ta đi"
Sau một khắc, đại môn địa lao đóng lại, bóng tối lại bao trùm.
Triệu Tử Uy nói: "Bọn họ có thể mang chúng ta ra khỏi địa bàn."
Hy Bình đột nhiên cảm thán: "Ta đã đạp lên mông nàng ta!"

Hoa Tiểu Ba cảm thấy mình hạnh phúc giống như 1 tiểu nam hài, hắn và Độc Cô Minh đặt lưỡng nữ ngồi xuống ghế, sau đó cùng Độc Cô Minh đứng dậy trước mặt lưỡng nữ, cẩn thận ngắm nhìn hai nàng, điều này thật không thể thiếu, bọn họ luân phiên hoán đổi vị trí, ngươi nhìn người này ta nhìn người kia, ta nhìn người này ngươi người kia, bộp bộp!
"Đôc Cô lão huynh, đệ trông thế nào ấy, bọn họ rất giống một điềm gở, đệ e sợ đệ sau này không trụ nổi."
Độc Cô Minh nói: "Nhưng ngươi nhìn như thế nào, so với các lão bà của chúng ta, bọn họ thực sự rất đẹp. Tiểu Ba, nếu như ngươi cảm giác họ là điềm gở, vậy của ngươi cũng nhường cho ta thì quá tốt."
Chúng ta không phải lão bà của các ngươi!" Lưỡng nữ kháng nghị nói, bọn họ bị bắt đến đây mọi thứ của bọn họ giống như hầu tử, trong đầu rất tức giận.
"Ồ, mỹ nữ tức giận, Độc Cô lão huynh, lời tán tỉnh của huynh lợi hại lắm, mau dỗ ngọt bọn họ đi."
"Không có tiên hoa." Độc Cô Minh thở ra nói.
Hoa Tiểu Ba nói: "Lúc đệ đến! À, có đến hai mỹ nữ, bọn họ thật sự hấp dẫn làm đệ nghĩ nếu cùng bọn họ trên giường, để bọn họ gọi đệ là thân ca ca như loại…. Độc Cô lão huynh, thấy thế nào?"
Lời nói của hắn quá thẳng thừng, quay mặt về phía Độc Cô Minh cầu cứu.
Độc Cô Minh nói: "Dục vọng và sự bồng bột."
"A… loại dục vong và sự bồng bột này! Chúng ta kỳ thật là 1 nam nhân rất tốt, các ngươi hãy nhìn, cả hai chúng ta, có cơ hội làm tiểu bạch diện, nhưng, tiểu bạch diện không thể cường tráng như chúng ta. Chúng ta có một thân thể cường tráng và anh tuấn, trông rất phong nhã phải không? Mặt khác, các ngươi bị mỹ nam tử bắt đi, không nên có cảm giác đau khổ, mà nên có cảm giác thích thú mới đúng!
"Trên thế giới này, chúng ta giống như là những ánh sao trên bầu trời, nhiều thiếu nữ muốn lựa chọn ta, đặt vào ngực nàng ta một cách chu đáo, hắc hắc, cho nên, các ngươi hãy vui lên, chấp nhận số mệnh đi, tựa như lúc này các ngươi đang gặp sắc đẹp, tựa như lúc này các ngươi đang hái sao trên bầu trời. Nữ nhân các ngươi chẳng phải giấc mộng hàng ngày, đều là mơ thấy được bạch mã vương tử sao? Nói thật, chúng ta là bạch mã vương tử của các ngươi!"
"Độc Cô lão huynh, không nên nói như thế à?"
"Ta nôn mửa!" Độc Cô Minh làm động tác nôn mửa, " Ta đây là huynh đệ của hoà thượng đối với các bà quan âm không nói những lời tán tỉnh này của ngươi, may quá, ta không có thu nhận ngươi làm đồ đệ."
Hoa Tiểu Ba oan uổng nói: "Kỳ thật đệ cũng có lúc nói những lời rất hoàn mỹ, có thể điều này không quá chân thự! Để đệ nghĩ lại xem."
"Các ngươi muốn như thế nào?" Lục Ngọc tức giận nói.
Hoa Tiểu Ba lòng hoảng hốt trong, nói: "Ta muốn như thế nào à? Ta muốn thế này này!"
Độc Cô Minh nhìn Lam Ngọc, ánh mắt chứa đầy thâm tình, đè nén cổ họng, sử dụng một loại thanh âm mang lôi cuống (từ tính) nói: "Lần trước cùng nàng đánh nhau, ta đã nghĩ nàng là một nữ nhân rất hung ác. Nhưng hiện giờ ta phát giác ra, nàng rất ôn nhu! Thực sự nàng rất thích lam y, có lẽ trong lòng nàng tàng ẩn cả một đại dương nhu lam. Ta nghĩ, tên của nàng cũng ứng với chữ "Lam" có phải không?"
Nàng ta nghe lời nói của hắn - trong trận chiến lần trước, nàng bổn lai có thể chiến thắng, nhưng bất ngờ lại giống như bị hắn làm cho lo lắng, vào khoảnh khắc đó, trong mắt hắn xuất hiện một tia huyết hồng điên cuồng, sau đó nàng tự thua, bây giờ nghĩ lại, trong lòng vẫn còn có phần khiếp hãi.
Nhưng, lúc này Độc Cô Minh lại biểu hiện phong độ của hắn, kỳ thật hắn có rất nhiều phong độ của nam nhân, một loại tư thái anh tuấn tiêu sái xuất hiện, nhưng cũng có cảm giác đa tình thật khó nói.
Nang không nghĩ vào lúc này hắn có thể phong độ đối với nàng phảng phất nhu tình như thuỷ, trong ngôn ngữ của hắn chứa đầy một biễn sắc lam mị lực, giống như nàng thích cả biển trời sắc lam, trong tim nàng có một thắng lợi vô thanh vô tức bắt đầu từ từ khuất phục…. điều đó nàng không thể hiểu rõ được.
Nàng không tự chủ được ánh mắt mỹ lệ của mình long lanh nhìn Độc Cô Minh, đột nhiên không tự giác hồi đáp: "Vâng, ta tên là Lam Ngọc…"
"Lam Ngọc, ngươi để hắn mê hoặc à?" Lục Ngọc đề tỉnh.
"Ta không có." Lam Ngọc mặt ửng hồng.
Hoa Tiểu Ba cười nói: "Lục Ngọc, nàng cũng để ta mê hoặc phải không?"
Lục Ngọc đáp: "Quay ngay cái vẻ mặt tươi cười đó sang chỗ khác, nhìn nụ cười dâm đãng của ngươi thật độc ác, ta không thích."
"Ta không cười thì được à?" Hoa Tiểu Ba mặt mày đau khổ, sắc mặt của hắn vốn là một chiêu vô cùng lợi hại, so với lời nói dối của hắn cũng không hề thua kém, tính tình như hài tử của hắn đột nhiên có biến hoá bất thình lình, khiến cho Lục Ngọc còn có thể không cười?
"Xéo đi!" Lục Ngọc mỉm cười nói.
Hoa Tiểu Ba tất nhiên có mị lực của Hoa Tiểu Ba, mị lực của hắn giống như hình thái thuần chân của thiếu nam, tạo thành một loại biểu tình xuất hiện rất nhiều biến hoá, bất tri bất giác đánh động vào phương tâm thiếu nữ, hoặc có thể nói làm mẹ là thiên tính của nữ nhân. Nói tóm lại, cái loại như Hoa Tiểu Ba trong mắt một số nữ nhân, thật là khả ái.
Hiện tại mà nói, Lục Ngọc bất ngờ cảm thấy Hoa Tiểu Ba rất khả ái - tuy nhiên trong lòng nàng dẫu có đánh chết cũng không chịu thừa nhận.
"Nàng đã cười, ha ha, nàng đã cười, thật là tuyệt đẹp." Hoa Tiểu Ba thật sự giống như tiểu hài - hắn bổn lai là vị thành niên mà! chỉ là đã sớm thành thục, khó có thể nói sớm thành thục là cái tội?
"Cũng có thể không nhất thiết là rất đẹp!"
Từ xa nghe thanh âm của Lạc Thiên truyền lại, 4 người trong đại thính quay mặt ra nhìn, có một đám người đang đi đến đây, trong đó đại đa số là người của Bắc Lăng trang, khoảng hơn 40 - 50 người.
Hoa Tiểu Ba lập tức nói: "Độc Cô lão huynh, Lạc Thiên có muốn vồ lấy nữ nhân của chúng ta không vậy?"
"Ta thấy không phải, bởi vì Minh Nguyệt phong cùng đại biểu các phái tất cả cùng đến."
Lạc Thiên tiến lại, thật bất ngờ lại vỗ vai Hoa Tiểu Ba, nói: "Các ngươi làm việc rất tốt."
Lạc Thiên tự dưng lại đi tán thưởng hắn? Ánh mắt Hoa Tiểu Ba như ánh sao.
Lạc Thiên quay sang lưỡng nữ nói: "Ta muốn biết Thái Âm giáo đang ở chỗ nào, các ngươi có thể nói cho ta biết không?"
"Thái Âm giáo?" Hoa Tiểu Ba và Độc Cô Minh kinh ngạc hét lên.
"Đúng, bọn họ là nữ đồ của thái Âm giáo."
Độc Cô Minh nói: "Nguyên lai ngươi nói bọn ta làm việc tốt, thì ra là việc này."
Lạc Thiên đáp: "Chúng đã đến đây vài ngày, tất cả đều không biết chỗ ở của Thái Âm giáo, nhưng người của bổn minh ta bị hại rất nhiều. Nhưng bọn họ không thể khám phá ra manh mói, các ngươi bắt được bọn chúng trở về, thực sự nằm trong sở liệu của ta."
"Sớm biết thế, ta đã không dẫn nàng ta đến đây." Hoa Tiểu Ba rất hối hận.
Độc Cô Minh liền nói: "Bọn ta căn bản không biết bọn họ là Thái Âm giáo, bây giờ thì đã biết, ta nghĩ ta đã làm một việc ngài ý liệu."
"Cái gì?" Hoa Tiểu Ba hỏi.
"Ta phải sơm sớm thả bọn họ ra."
Hoa Tiểu Ba tán thành: "Đệ cũng có ý nghĩ đó."
Lạc Thổ nói: "Hai người các ngươi vẫn đang tỉnh táo đấy chứ! Thái Âm giáo là đại địch của võ lâm trung nguyên, hai nữ nhân này tuyệt đối không thể thả, ít nhất phải để chúng ta đến thẩm vấn một lần."
"Con mẹ ngươi dám hả?" Hoa Tiểu Ba đầu bốc hỏa, muốn thẩm vấn mỹ nữ của ta, không biết đám người các ngươi sẽ làm mỹ nữ của ta thành ra dạng gì? Hoa tiểu Ba ta tuyệt không nguyện ý đứng nhìn."
Độc Cô Minh nhìn khuôn mặt bị che của Mộng Hương, rất chân thực nói: "Mộng Hương tiểu thư, nàng đến đây cũng là vì thế?"
Mộng Hương chậm rãi nói: "Vì võ lâm…"
"Nàng không cần phải nói." Độc Cô Minh ngắt lời Mộng Hương, tiếp tục nói: "Tiểu Ba, để bọn họ mang đi!"
Hoa Tiểu Ba kinh hãi nói: "Thế này là sao? Đám người bọn họ so với chúng ta còn điên hơn, đệ không biết vì sao bọn họ lại hận Thái Âm giáo, người ta không trêu chọc chúng ta, thì bọn họ lại đi trêu chọc người khác trước, hiện tại lại đến muốn tiêu diệt toàn phái của người ta, nếu như để bọn họ mang người đi, bọn họ sẽ chết chứ không cần nói, chúng ta không thể để hình ảnh mỹ nữ phải chịu tội."
Độc Cô Minh nhìn Lam Ngọc, hắn thấy trong ánh mắt nàng có nét khủng hoảng và bất lực, trong lòng hắn cảm thấy khó chịu, lại không dám nhìn nàng, thật sự dùng một ngữ khí rất bình tĩnh nói: "Các ngươi muốn thẩm vấn bọn họ cũng được, ta để các ngươi thẩm vấn, nhưng, nếu ta biết bọn họ có một chút gì thương hại, ta, Độc Cô Minh, tại đây phát thệ, lấy tất cả cẩu mệnh của các ngươi!"
Hoa Tiểu Ba hùa theo: "Ta cũng thế."
Lạc Thổ chửi: "Hai người các ngươi vì nữ nhân mà không biết đến đại nghĩa võ lâm, bằng vào các ngươi à? Chúng ta đối với bọn họ muốn như thế nào là như thế ấy, các ngươi không cần quản! Người đâu tới đây, mang bọn họ trở về Bắc Lăng trang."
Độc Cô Minh lạnh lùng nói: "Lạc Thổ, dường như ngươi sống rất nôn nóng phải không? Việc của Thi nhi, ta đã bỏ qua cho ngươi một lần, đừng có đứng trước mặt mà công kích ta, ta tuy tu dưỡng rất tốt, nhưng không thể tiếp thụ sự công kích lớn này."
Lạc Thiên lạnh lùng nhìn Độc Cô Minh, hạ lệnh: "Đừng nghe lời nói thừa, động thủ bắt người."
"Lạc Thiên, tất cả người của ngươi đi ra, ở đây không hoan nghêch ngươi." Thanh âm của Hoàng Đại Hải ngoài cửa truyền vào, người của tứ đại võ lâm thế gia không biết vì sao tất cả đều đến bên ngoài đại thính, gần hơn 200 người.
Lôi Long và Triệu Tử Hào cùng mọi người tiến vào đại thính, Triệu Tử Hào nói: "Lạc Thiên, hai nữ nhân này không thể để ngươi mang đi."
"Nếu như ta thật sự muốn mang đi thì sao?"
Hoàng Đại Hải trầm lãnh nói: "Trước hết ngươi phải giết sạch bọn ta, ngươi còn lời nào khác để nói không."
Lạc Thiên lóng ngóng: "Hay lắm! Các ngươi để cho ta giải thích, chúng ta đến đây là vì chuyện gì? Hiện tại ở đây là yêu nữ Thái Âm giáo, các ngươi đều là đồ háo sắc hết sao? Hoàng Đại Hải, ta ngĩ ngươi không phải hạng người như vậy."
"Cũng có khả năng…. Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, ta đã nhận được truyền tin của Thái Âm giáo, Hy Bình, Triệu Tử Uy, Tứ Cẩu đang trong tay bọn họ, bọn họ muốn dùng người của chúng ta hoán đổi lấy hai thiếu nữ này, ngươi cũng biết đó, bọn họ không thể có nửa điểm thương hại, hơn nữa, các ngươi hiện tại không có tư cách thẩm vấn bọn họ, bởi vì 3 người của chúng ta đang nằm trong lao của bọn họ."
"Vì môn đồ của ta, có chết hôm nay ta cũng phải mang bọn họ đi, hy vọng các ngươi đánh giá lại thực lực của võ lâm Tứ đại đại gia, rồi hãy quyết định, hơn nữa, không chỉ chết 3 người bọn họ, mà còn có các ngươi và võ lâm tứ đại thế gia, tất cả trừ danh trong võ lâm, bởi vì, các ngươi che trở cho Thái Âm giáo."
"Người trẻ tuổi, đừng quá bốc đồng."
Toàn trường kinh ngạc, câu nói này thình lình xuất hiện từ miệng của Từ Phiêu Nhiên, nhưng đúng vào thời khắc này ông ta là người của Thiên Phong bảo xuất hiện ngoài cửa đại thính, ông ta cùng hai nữ nhân tiến vào: "Hoàng Hy Bình chết, ta rất cao hứng, tuy nhiên, muốn võ lâm tứ đại thế gia tuyệt diệt, trừ khi Lạc Sơn sống lại, cũng không thể xảy ra."
Hoàng Đại Hải và Triệu Tử Hào cùng hét lên vui mừng: "Từ thúc!"
Từ Phiêu Nhiên lúng túng cười: "Đêm qua ta có một giấc mộng, mộng thấy nhi tử chửi ta, lão tử bị nhi tử chửi, mùi vị đó không thể tiếp thụ được!"
Trong mặt ông ta xuất hiện dòng lệ của tuổi già….
Triệu Tử Hào hét lên: "Lạc Thiên, muốn mang người đi, chỉ bằng vào ngươi, cũng không thể cả gan đánh Triệu Tử Hào ta."
Lạc Thiên nói: "Có vẻ như võ lâm tứ đại thế gia đã quên đi đại nghĩa võ lâm."
Triệu Tử Hào đáp: "Điều đó không thể đè nén được chúng ta, nếu huynh đệ của mình sống chết còn không rõ, thì còn gì là võ lâm đ*o nghĩa hả?"
"Ha ha! Triệu Tử Hào, mặc các ngươi muốn nghĩ sao thì nghĩ. Người của Thái Âm Giáo ở trước mặt trước tiên hãy để bọn ta mang đi."
Độc Cô Minh hỏi: "Như vậy là thế nào?"
"Hay lắm, hay lắm, Lạc Thổ, động thủ mang người đi, ai cản trở thì sẽ là địch nhân của võ lâm chánh đạo trung nguyên!" Lạc Thiên hạ mệnh lệnh cuối cùng.
Thình lình, một tiếng hét lớn ngoài đại thính truyền đến!
"Thả bọn họ ra!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui