Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Nữ tử duy nhất lại bị địch nhân bắt, Nguyên Na phải tìm cách giải thoát.
Dụng lực có lẽ không được, nếu dùng Hổ yên vụ thì làm sao có đủ cho toàn đạo quân, địch nhân đang phòng bị rất nghiêm trọng.
Để cứu nử tử, có lẻ phải phóng xá sáu sủng nam nhân, quyết định nhượng bộ rất ảnh hưởng đết tiết khí của nàng.
Nàng triệu lục nhân đến hầu, để thỏa mãn bao nhiêu ham muốn nhục dục đang có.
Ngày hôm sau, Nguyên Na thống lĩnh đại quân đến doanh trại của Bạch Dương tại thảo nguyên. Lần đâu trong thấy kẻ giam cầm nử tử của mình. Quả là một tuấn mỹ nam nhân làm động xuân tình.
"Nếu ta bắt hắn làm tù binh, dùng trọng sinh hoàn, không biết là sinh thú như thế nào!".
Hy bình trông thấy bằng hửu, quả đúng như hắn dự đoán. phong diện tươi sáng, dầu hơi có vẽ mệt mỏi, có lẻ bị làm lao động khá nhiều ?
Hy Bình vội lên tiếng:"Ngươi có phải là mẩu nương của tù nhân?"
Nguyên Na rất phẩn nộ với lời lẽ của kẻ nửa sống nửa chết dám gọi mình là mẹ của tù nhân của hắn .
Ta đây là Dã Mã tộc trưởng, chính thống của Thiên Kiêu. "Trước mặt lão nương , người còn dám phóng túng như vậy ?"
Hy bình chỉ ngay vào cái bánh bao Nguyên Chân ở bên cạnh rồi nói:"Ngươi lầm rồi, ngươi không phải là lão nương của ta, ngươi là lão nương của cái bánh bao nầy, thế nào ? muốn chiến tranh ? hay muốn giải quyết hòa bình ?"
Tứ cẩu nói nhỏ với Hoàng Đại Hải:" Đại ca ngươi, lúc nào cũng vô lại nhất".
Hoa tiểu Ba góp lời:"Đây là bản sắc của tỷ phu".
Nguyên Na trừng mắt:"Không cải với ngươi, tha nhi nử của ta, ta sẻ trao sáu đứa hổn đản cho ngươi, ta không nuốt lời".
Hy Bình cười:"Khá thông minh, dầu nữ nhân có khả năng, cũng phải khuất phục với nam nhân thôi, đồng ý".
Nguyên Na lưu luyến nhìn lục nhân:"Thôi, hãy trở về thế giới của các ngươi".
Đỗ Manh Manh và Tiểu Nguyệt vội đến ôm ngay Hoàng đại Hải, khi đồng bọn vừa đến với đạo quân Bạch Dương.
Lôi Long nói ngay với Hy bình:"Không ngờ huynh lại có may mắn như vậy, bọn đệ không thể nghỉ ra ".
Hy Bình cười:"Bọn nhà ngươi cũng vậy!".
"Ta đã tha người, sao ngươi chưa thả nhi nữ của ta ?" Nguyên Na hét lớn.
"Được rồi, thả", Hy Bình thối lui đến bên cạnh Nguyên Chân, cởi trói nàng và nói:"Đừng có quên, tối qua, ngươi yêu cầu ta cưỡng bức ngươi nhé".
Nghe được câu nói trên, Nguyên Chân hận mình không thế tát vào mặt hắn ta ngay bây giờ.
Gã hổn đản vô lại nầy, tối hôm qua, bị lưỡng nử kích động sắc dục, lại không thể phát tiết. bị Nguyên Chân chế nhạo làm hắn tưởng nàng khi dể nên động thủ động cước sờ mó trả thù, làm nàng động xuân tình.
Không ngăn được bản năng, nàng yêu cầu hắn chiếm hữu, nhưng hắn không làm gì hết, báo hại nàng cảm thấy khó chịu.
Lúc đó nàng tự phát thệ với bản thân, khi có tự do, nàng sẻ tát Hy Bình ngay.
Vừa đưa cánh tay lên, Hy Bình nắm mạnh, cánh tay kia vội ôm nàng và hắn hôn ngay vào đôi môi, thật lâu. "Sau nầy, nếu không có dịp hôn, hãy nhớ đến cái hôn ngọt ngào của ta!".
"Ta nhớ, lần sau, nếu ngươi có gặp ta, ngươi sẽ khổ sở ngay".
Nhìn Nguyên Chân sa vào lòng mẩu thân của nàng, và đạo quân Dã mã tộc, Hy Bình hỏi"Các ngươi có bị những nữ nhân cường tráng ngược đãi hay không ?
" Hoa tiểu Ba nói ngay:"Không, bọn đệ có những ngày uyên ương mỹ diệu".
Tứ Cẩu nói:"Nếu ngươi đến trể vài ngày nửa, ta còn có dịp để thân cận thêm một số thiếu nử khác".
Hy Bình nói:"Mẹ nó, ngươi làm hại ta, sáng sớm phải từ bỏ thê tử để đến giải cứu ngươi, các người quả là không có lương tâm".
Với Lôi Long bên cạnh, Hy bình ôm Hoàng đại Hải rồi nói: "Ngươi phải tận lực thỏa mản Manh Manh ngay, nàng ta cứ bám theo huynh suốt ngày, làm ta nổi điên đây".
Hoàng đại Hải đỏ mặt nói:"Đại ca, tiểu đệ sẽ làm".
"Ngay tôi nay đó", Hy Bình nhắc chừng.
Đỗ Manh Manh kháng nghị:"Hai huynh đệ nầy không phải là hảo nhân".
Hy Bình nhìn Triệu Tử Uy rồi nói:"Hắc tiểu tử, theo đuổi được xú khí nữ đó không ?"
Triệu tử Uy không còn có thành kiến về Hy Bình, mặc dầu không hẳn thích hắn lắm, nhưng không còn ghét bỏ như xưa:"Xú khí nữ thì khó theo rồi".
Hy Bình vổ vai hắn rồi nói:" Cố gắng lên".
Hy Bình giới thiệu cả bọn với Bạch Hùng và Bạch Tử, tất cả hàn huyên nhắc lại các chuyện xẩy ra, và dĩ nhiên Tiểu Nguyệt không thể thân cận với Hy Bình như lúc trước.
Lần gặp nhau nầy, mọi người rất vui vẻ, vì tự nhiên có thêm nhiều bằng hửu mới, cởi mở tấm lòng.
Tiểu Nguyệt thì lại sầu thảm, bây giờ nàng không thể có các hành vi quá thân cận với Hy Bình.
Nàng chỉ là một tiểu muội muội, trong khi nàng đích thật muốn làm tình nhân hay thê tử của hắn.
Cả bọn thật sự muốn trở về Bạch Dương tộc ngay, nhưng trời đã về chiều, quân lính phải tháo dỡ lều trại, nên tất cả phải đợi đến sáng ngày hôm sau.
Nhưng sự tình kỳ quái đã phát sinh. Trong đêm, bỗng bọn Lôi Long sáu người đều quay trở về Dã Mã tộc, cả bọn đều nói là tình nhân đang triệu hoán mình trở về chốn củ, họ không thể đề kháng được.
Hy Bình vô phương cản trở, cuối cùng phải để sáu người trở về bản doanh của Dã Mã tộc, trước khi rời, Hoa tiểu Ba có nói với hắn. bọn họ dù có đi đâu, cũng không thể rời được Nguyên Na, muốn cứu giúp thì phải tìm cách để phá hủy Nguyên Na tâm linh cảm triệu thuật mà thôi.
Đỗ Manh Manh lo ngại:"Đại ca, ta làm gì bây giờ ?"
Hy Bình chán nản nói:"Chỉ có nhìn, chứ ta không biết làm gì hết"
Tiểu Nguyệt giận lên:"Đại ca, nói gì ?"
"Oh, ta không nói gì hết".
"Tối hôm nay đại ca sẽ chết với muội!" Hy bình than thở:"Ta cảm thất hối hận đã phóng thích Nguyên Chân".
Nam nhân rất thống khổ về bản tính chiếm hửu của nử nhân, còn khổ hơn nửa là bản tính đó đến từ nữ nhân mình không ngờ được, vừa nhức đầu, vừa đau tim.
"Nàng ta không có khá đâu, đừng nuối tiếc, ta hãy trở về tướng bồng đi".
Hy bình bị Tiểu Nguyệt vận dụng phương cách nửa cứng nửa mềm , lôi đầu trở về tướng bồng, làm Bạch Hùng lẫn Bạch Tử đứng phía sau cười ngất lên.
Nữ nhân thật là phiền toái!
Tại tướng bồng, với lưỡng nữ sắc dục vượng thịnh, chỉ làm cho Hy Bình quẫn trí, nghĩ đến bọn Lôi Long đang có nữ nhân Dã Mã tộc bên cạnh, còn nơi đây, hai thiếu nữ đang hành hạ hắn ta, không biết nên cười hay khóc đây ?
Tại tình huống điên cuồng nầy, Hy Bình bổng nãy ra một quyết định cuồng điên.
Hắn phải đích thân đến Dã Mã tộc,tìm phương cách để phá đi Nguyên Na đích tâm linh cảm triệu thuật.
Lưỡng nữ khi nghe Hy bình nói, vội ngừng ngay các động tác khiêu gợi, phản đối, tại sao hắn muốn đơn độc đến nơi đó.
Phản đối vô hiệu, nên bọn họ nài ép Hy bình để cả ba cùng đi Dã Mã tộc ngay.
Lưỡng nữ thật sự không muốn Hy Bình đi, nử nhân khi nào cũng dùng sắc để lung lạc nam nhân.
Hy bình không thể từ chối được. Nguyên Na sau khi có được nhi nử, tâm tình có vẽ khá hơn.
Nàng quan sát nữ tử để xem có bị thương tổn gì không. Chỉ thấy được sự kiên cường cao ngạo,chứ không biết được tâm tình của tiểu nử thay đổi như thế nào.
Nguyên Na nhớ rõ, trước đại quân của hai tộc, Hy Bình đã làm nhi nữ nàng đỏ mặt khi bị hắn hôn, chắc nhi nữ cũng có chút tình ý gì với tên vô lại.
Hoàng Hy Bình đích thị là tuấn mỹ nam nhân, đương nhiên, nhi nữ phải động lòng.
Nguyên Chân đã 18 tuổi, cũng nên có nam nhân, Sau kỳ đại lễ nầy, ta phải tìm cho nhi nữ vài nam nhân mới được.
Nam nhân đúng là hảo kể vật của trời đất dành riêng cho nữ nhân.
Trong tim Nguyên Chân đang khủng hoảng, đường đường là công chúa của Dã mã tộc, lại bị Hy Bình hôn trước mọi người, hắn ta thật ra còn nhỏ bé hơn các nam nhân Dã mã tộc nữa, thật là khó chịu.
"Mẩu thân đang có toan tính gì đây ?
" Nguyên Na đáp:"Ngươi muốn thế nào ?"
Nguyên Chân nói một cách căm ghét:"Ta nên ra lệnh cho binh lính trở lại chiến trường, bất ngờ giết bọn chúng, rồi bắt tên hổn đản kia ".
Nguyên Na nói:"Mẩu thân đã hứa cho bọn chúng rời, bọn chúng không còn ý định tấn công ta nửa. Tại sao phải cần gây ra chiến tranh ?, ngày hôm qua, ta có biết bao nhiêu thương vong, ta cần phải tránh các cuộc chiến vô bổ , không cần thiết. Ta biết con oán hận Hy Bình, vì nó tạo ra các sự tình không đúng."
"Mẩu thân, hắn chiếm lấy tiện nghi, lừa dối con, rồi còn hôn nữa".
Nguyên Na cười:"Chuyện nầy không quan trọng, hôn nam nhân quả là chuyện nhỏ, nử nhân ta còn hoan hỉ với cả chục nam nhân thì sao ?, nữ nhân Dã mã tộc đâu có sợ".
Nguyên Chân nói:"Nhưng phải kinh qua buổi lễ đại điển, con vẩn là xử nữ, đâu có thể để cho tên hỗn đản làm như thế này ?.
Nguyên na nói:"Ta biết hắn có chút tiện nghi, ta muốn hắn phải hối hận từ các hành động trên".
"Vậy mẩu thân tính như thế nào ?"
Nguyên Na đắc ý:"Khi sáu nam nhân trở về quanh ta, lúc đó Hy Bình sẽ chịu phép".
"Bọn hắn xuất binh thì sao ?"
Nguyên Na nói:"Không có lý do đâu, sáu người tự nguyện trở về, ngoài ra, binh lính ta đã chuẩn bị, nay có hơn vạn tinh binh, ta đâu còn sợ !"
"Mẩu thân quả vĩ đại"
"Đương Nhiên"
Các nữ nhân được xưng tụng khi nào cũng kiêu ngạo lên.
Ngày hôm sau, Hy bình cáo biệt Bạch Tử và Bạch Hùng, cả hai lo ngại khi thấy Hy Bình cùng lưỡng nữ phiêu lưu đến Dã mã tộc. Bạch Hùng nói:"ngươi phải cẩn trọng, có gì Bạch Liên sẽ giết ta".
Hy Bình nói:"Không quan trọng đâu, muội muội của huynh đang mong ta chết sớm, để nàng có thể tìm một anh hùng thật sự."
Bạch Hùng cũng cười:"Muội ta bây giờ không còn cần anh hùng nữa, hắn ta lại cần một tên vô lại". Hy Bình nói:"Huynh nói dùm, tên vô lại sẽ trở về tìm nàng ".
Bạch Hùng ôm vai Hy Bình và nói:"Đáng mừng em ta cưới nhằm tên vô lại, nếu anh hùng thì hay dễ chết, lúc đấy lại trở thành góa phụ. Hảo, ta không cản trở ngươi, ta và Bạch Tử sẻ chờ đợi ngươi trở về, sau 10 ngày không có ngươi, ta sẽ đem hết tinh binh Bạch Dương tộc đến làm cỏ Dã Mã tộc ngay ".
Hy bình và lưỡng nữ đăng trình đến hướng Dã mã tộc.
Hắn có ý kiến, để đi nhanh mỗi người nên cưỡi riêng một ngựa, lưỡng nữ không đồng ý, cuối cùng, Tiểu Nguyệt ngồi trước, Đỗ Manh Manh ngồi sau, Hy bình ngồi giữa, cả ba cùng cưỡi Ô Long mã tìm đường đến Dã mã tộc.

Với tình trạng như vậy, Hy Bình mong đến sớm, vì trên thảo nguyên này, với hành vi của lưỡng nữ, Ô Long mã sẽ bị cảm nhiễm phát tình là nguy cho cả bọn.

Hy Bình trên đường đi, thầm nghỉ:"Chắc mấy tên sắc ma nầy đang du long hí phượng với Nguyên Na"

Thật ra, Nguyên Na không có tương hảo với bọn Lôi Long, tỉnh giấc từ sớm và đang bày mưu tính kế với Nguyên Anh tam nữ, suốt mấy canh giờ vẫn chưa có một kết quả nào.
Chiều đến, đến lúc chuẩn bị để khai xử đại điển. Hầu cận áp giải sáu nam nhân vào bản doanh để hưởng thụ.

Bổng nhiên, quân hầu thông báo, có Hy Bình xin gặp mặt tộc trưởng.
Nguyên Na thích thú hạ lệnh đưa hắn vào ngay.
Hy bình cùng lưỡng nữ tiến vào. Trông thấy đủ mọi người, Hy Bình vội nói:"Có lẽ ta đến đúng lúc, hãy tiếp tục, ta chưa thấy hết".

Lôi Long và Hoàng Đại Hải đang cùng Nguyên Anh và Nguyên Thu hoan hỉ, giật mình vội vã mặc y phục vào.

Đại Hải nói:"Manh Manh, tại sao nàng đến cùng với đại ca ?"

Manh Manh giận dữ:"Nếu ta không đến, thì làm sao biết được ngươi trông rất uy mãnh, đối xử với Manh Manh không ra gì, trong khi đối xử với nử nhân khác như dã cẩu đang khát tình"

Hoàng Đại Hải đưa ra hai tay, không biết phải làm gì, vội nói:"Ta không phải vậy ."

Đỗ Manh Manh nổi khùng lên:"Ngươi nói không được hả ?"

Hy bình mỉm cười:"Manh Manh, đừng làm khó Đại Hải"

Lôi Long thắc mắc với tình huống, vội hỏi:"Chỉ có ba người đến đây thôi ?"
Hy Bình trả lời:"Vậy là đủ rồi"
Lôi Long trả lời:"Thêm người thì tốt hơn chứ "
Sau khi Nguyên Anh tam nử chỉnh đốn y phục, hầu hết mọi người đều có chút quần áo ngoại trừ Tứ Cẩu, Triệu Tử Uy và Nguyên Na.
Hy Bình xem xét lưỡng nhân đang tiền hậu công kích Nguyên Na, cảm hứng và nói:"Tộc trưởng, có cần phụ giúp hay không?" .
Nguyên Na cất tiếng:"Có thêm tiểu tử ngươi nữa, lão nương rất hoan nghênh cả ba người"

Hy Bình đáp lời:"tộc trưởng vẫn không nghe nữ nhi nàng nói à ?, ta là người nhát gan, nên không dám đụng đến nữ nhi của nàng"
Nguyên Na hồi tưởng đến những lời nhi nữ nói, đã kích động nhi nữ rồi lại không tiến tới như một nam nhân.
Nàng nổi nóng lên, xô đẩy Triệu Tử Uy và Tứ Cẩu qua một bên, đứng thẳng không một mãnh vải che thân, rồi hét lớn:"Kẻ nhát gan, đừng có đứng trước mặt ta"
Hy Bình nhìn vào thân hình tuyệt mỹ đây sức sống của Nguyên Na rồi nói:"Xin hãy mặc y phục vào"
Nguyên Na nói:" Ta không thích y phục, ngươi cảm thấy thế nào ?"
Hy Bình đột nhiên nói lớn:"Tất cả hãy đi ra"
Mọi người đều nhìn hắn.
Nguyên Na nói:" Tại sao ngươi muốn mọi người rời khỏi đây ? Đây là địa phương của ta. Ngươi không có chút quyền lực nào cả "
Hy bình vừa cười và nói:"Khi lão tử hành động, ta không muốn ai nhìn, ngươi hiểu chăng ?"
Nguyên Na cảm thấy hứng thú:"Đúng"
Nguyên Na nhìn hắn rất lâu, bổnh nhiên đưa tay lên và nói:"Mọi người hãy lui ra"
Hy bình nói thêm:"Đi xa ra, đừng có cố ý lắng nghe, thám thính"
Chúnh nhân rất là thất vọng.
Tiểu Nguyệt nói:"Đại ca, đừng có tốt với người ta"
Hy Bình trả lời:"Muội muội hãy đi ra, đây là việc của đại ca"
Tiểu Nguyệt che mặt chạy nhanh, Đỗ Manh Manh vội theo sau, tất cả mọi người đều ra khỏi tướng bồng.
Hy Bình nhíu mày, biết rằng hắn đã làm Tiểu Nguyệt đau lòng, muội muội vẩn là muội muội, không thể thay đổi được.:"Nguyệt nhi, tha lỗi cho ta"
Nguyên Na nói:"Không còn ai ở đây, tốt lắm, bây giờ người hành động ngay đi"
Hy Bình nói:"Ta hãy giải quyết chánh sự sau đó sẽ có khoái hoạt"
Nguyên Na ngồi trên thảm, mời Hy Bình ngồi xuống trước mặt nàng và nói:"Ngươi nói đi"
Hy Bình trầm tư:"Ngươi có thể không tin, nếu muốn tiêu diệt Dã Mã tộc từ thảo nguyên này, quả không khó khăn đối với ta "
Mặt Nguyên Na nhăn lên:"Ngươi uy hiếp ta hay sao ?"
Hy Bình nói:"có thể như vậy"
Nguyên Na nói:"có lẽ, lúc trước ngươi có khả năng như vậy, hiện nay ngươi chỉ có một mình, cô độc, ta muốn biết ngươi làm sao để uy hiếp ta ?"
Hy Bình lôi từ trong thân người một thanh liệt dương chân đao, đây là đao Hoa tiểu Ba đem theo người, lúc gặp lại Hoa Tiểu Ba giao lại cho hắn. Có đao trong tay, hắn không biết sợ là gì !
Hy Bình nói:"dựa vào thanh dao nầy, ta có thể hại ngươi, rồi tẩu thoát, nhưng ta sẽ trở lại với đạo quân Bạch Dương và vũ sĩ Trung Nguyên, như vậy đủ để tiêu diệt Dã Mã tộc rồi.
Nguyên Na trầm mặc, nàng không nghĩ rằng gã nam nhân trước mặt có được khả năng như vậy.
Nàng không có sợ vũ sĩ Trung Nguyên, nhưng Bạch Dương tộc thì đáng ngại, nếu họ đem hết sức, sẽ có hai đến ba vạn nhân mã chưa hẳn đủ để diệt Dã Mã tộc, nhưng quả là lưỡng bại câu thương.
Nàng không thể chịu trách nhiệm lớn như vậy, ngoài ra, hắn có thể giết nàng ngay tại đây.
Nàng hơi thay đổi sắc diện:"Ngươi muốn ta làm gì ?"
Hy Bình nói:"Đơn giản lắm, hay cấp giải dược, chân chánh phóng tha bằng hữu của ta, sẽ không còn ân oán giữa chúng ta nữa"
Nguyên Na ca thán:"Trông rất đơn giản, nhưng ta thật sự không có giải dược"
Hy Bình kinh ngạc:"Ngươi nói gì ?"
Nguyên Na trả lời một cách thất vọng:"Ta cũng không biết, si tình hoàn là thánh dược được đặc chế để khống chế các nam nhân không phục tùng nữ nhân bọn ta, nó không có giải dược"
Hy Bình:"Ngươi nói thật à ?"
Nguyên Na thề thốt:"Nếu ta nói sai, ta không phải là nữ nhân"
Hy Bình nổi khùng lên:"Ngươi nói không phải nữ nhân, mẹ nó ngươi là nữ nhân trong các nữ nhân"
Bản tính cũ của Nguyên Na trở lại:"Sao ngươi không nếm thử mùi vị của nữ nhân trong các nữ nhân như thế nào ?"
Hy Bình nói:"Ta không hứng thú", vừa nói và vừa đứng lên quay người lại.
Nguyên Na nhìn vào ánh mắt của hắn, thật không thể hiểu hắn đang nghỉ gì ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui