"Được rồi, tôi sẽ chú ý.”
Nguyệt Thanh Khâu suy nghĩ một hồi, vẫn nhịn không được nói:
“Đúng rồi, tôi vẫn không nghĩ ra liệu có phải cô đã biết trước quan hệ mờ ám giữa Du Du Phi Vân và Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn rồi không?”
“Ha ha.” Diệp Từ chỉ cười khan vài tiếng, không trả lời Nguyệt Thanh Khâu:
"À, được rồi, tôi mới login nên còn vài việc cần làm.
Chờ khi xong việc tôi sẽ liên lạc với anh sau.”
Nói xong, cô liền vội vàng đóng khung chat.
Dù sao cùng người thông minh như Nguyệt Thanh Khâu nói chuyện nếu không cẩn thận sẽ lộ ra hết.
Không phải Diệp Từ không tin Nguyệt Thanh Khâu, chỉ vì Diệp Từ là kẻ có quá nhiều bí mật.
Nếu người khác biết càng nhiều bí mật của cô thì càng không an toàn.
Cho nên khi nói chuyện cùng Nguyệt Thanh Khâu, Diệp Từ luôn luôn phải cẩn thận.
Sau khi tạm biệt Nguyệt Thanh Khâu, Diệp Từ tạm thời hạ tâm trạng xuống.
Lúc này việc nên làm chính là án binh bất động, lấy bất biến ứng vạn biến.
Trong một tháng vừa qua, toàn bộ trò chơi đều có những chuyển biến không nhỏ.
Đầu tiên là hầu hết các người chơi đều đã chạm ngưỡng cấp 40.
Diệp Từ nghĩ chắc chắn cấp bậc của Lưu Niên đã vượt qua mình, cho nên trong thời gian gần đây, Diệp Từ đi luyện cấp là chủ yếu.
Tiếp theo là các công hội lớn trên cơ bản đều thông qua phó bản Tòa Thành Phế Tích độ khó bình thường dành cho 100 người.
Mà đoàn chủ lực của Thiên Thiên Hướng Thượng đang khai hoang Tòa Thành Phế Tích cấp tinh anh 100 người, hiện giờ đã qua được Lão Tứ, chỉ còn Lão Ngũ nữa thôi.Mà tốc độ của Lang Tộc còn nhanh hơn Thiên Thiên Hướng Thượng.
Bọn họ nhiều người, khai đoàn nhiều, tinh anh dự bị cũng nhiều, cho nên đánh phó bản phải nhanh hơn bọn Diệp Từ rồi.
Hơn nữa tinh anh cũng phải có trụ cột vững chắc, chủ yếu là xem khả năng phối hợp và vận dụng có nhuần nhuyễn không, chỉ cần đoàn đội đủ độ cứng thì việc gì cũng dễ dàng.
Cũng chính nguyên nhân này mà thủ sát Tòa Thành Phế Tích cấp tinh anh đã rơi vào tay Lang Tộc.
Về điểm này, Thiên Thiên Hướng Thượng dù có chút bất bình nhưng cũng chẳng ai thể hiện ra bên ngoài.
Chỉ là một đám nghẹn khuất ở trong lòng, chuẩn bị theo sát Lang Tộc.
Khi Diệp Từ và Bạch Mạch vào trò chơi là buổi tối, chuẩn bị dẫn Thiên Thiên Hướng Thượng đánh phó bản cấp tinh anh.
Tranh thủ giành lấy ngũ giáp của Tòa Thành Phế Tích.
Mọi người đều chuẩn bị mọi thứ vì chuyện này.
Trang bị kháng ma pháp, dược phẩm tăng thuộc tính và thức ăn, cường hóa vũ khí, khảm bảo thạch,...Ai cũng vì lần này mà gắng sức.
Trước đó, Diệp Từ đi một chuyến đến Đồi Đao Phong, tuy rằng việc chính là luyện cấp và đánh phó bản nhưng là Diệp Từ vẫn không quên cái nhiệm vụ sử thi kia của mình.
Không biết một tháng vừa qua, cái người ất ơ tên Bella kia đã nhớ được ra tấm huy chương kỳ quái đó chưa?
Đáp án là nhớ ra rồi.Tuy rằng chẳng biết cô ta nhớ ra lúc nào nhưng trải qua một tháng trời, Bella đã nhớ rõ xuất xứ của tấm huy chương kia.
Cho nên khi Diệp Từ xuất hiện, cô ta cực kỳ thân thiết bắt tay với Diệp Từ, sau đó nói:
“Bạn thân ái, tôi luôn ở nơi này chờ cô, cô có chuyện gì à? Tại sao không quay lại gặp tôi? Tôi còn tưởng cô quên tôi luôn rồi chứ.”
“Thực xin lỗi Bella, tại tôi bận chút việc, phiền cô lo lắng rồi.” Diệp Từ cười cười xin lỗi.
May mà danh vọng của cô tại hội thổ phỉ Dolan đã vượt qua ngưỡng thân mật cho nên khi đối thoại Bella rất thân thiện, không vì mình chậm trễ mà cảm thấy buồn bực.
Sau khi nghe lời xin lỗi của Diệp Từ, Bella liền giải thích cho cô ý nghĩa của tấm huy chương.
Thì ra tấm huân chương này là một vật mà Andrea rất trân trọng.
Andrea từng làm đại nguyên soái dũng mãnh, thiện chiến của triều đình.
Tấm huân chương là vật quốc vương trao tặng cho Andrea, ông ta vẫn rất quý trọng.
Chỉ tiếc, sau khi lão quốc vương chết đi, quốc vương đương nhiệm nghe theo lời gian trá của bọn nịnh thần hãm hại Andrea, khiến hắn ta trở thành thảo khấu, rồi đứng đầu hội thổ phỉ Dolan.
Ngoài việc kỉ niệm một thời vinh quang của hắn, tấm huân chương còn là chìa khóa kho báu của Andrea.
Chỉ tiếc, sau khi Bella chết, nơi đó đã biến thành nghiã địa.Andrea đưa tấm huân chương là muốn Diệp Từ cùng Bella mở kho báu của hắn ra, hơn nữa còn phải lấy vũ khí được mà hắn ta từng sử dụng.
“Vậy tôi nên tới đâu để tìm được nó?” Diệp Từ không phải người mới, cũng sẽ không vì hai chữ kho báu này mà nhảy cẫng lên.
Cô biết cái gọi là kho báu trong game chính là một đống đá quý sáng lấp lánh cùng kim tệ xếp thành núi nhỏ.
Nhưng thứ có thể lấy đi được chỉ là vài vật thường thường.
Thật sự không hề giống như mọi người tưởng tượng, gặp kho báu là phát tài.
“Thế nào? Cô có muốn đi nữa không?” Bella rất kinh ngạc khi nghe được yêu cầu của Diệp Từ, lông mày nhướng lên ngoài dự liệu.
"Có.” Diệp Từ kiên định gật gật đầu.
“Nhưng mà nơi đó đã trở thành nghiã địa, cực kì nguy hiểm.” Bella thở dài một hơi:
“Lúc còn sống tôi có năng lực trừ tà nhưng sau khi tôi chết nó cũng biến mất luôn.
Ngoài việc chỉ cho cô địa điểm thì tôi chẳng thể cùng cô tới đó.
Như vậy cô vẫn muốn đi sao?”
“Đương nhiên.” Diệp Từ gật gật đầu.
Thật sự cô cũng không muốn đi nhưng đây chính là nhiệm vụ nhận phần thưởng giai đoạn thứ hai của nhiệm vụ cấp sử thi đó.
Nếu cô không đi thì chẳng phải rất lãng phí sao? Hơn nữa, NPC luôn muốn người chơi làm theo ý mình, dù cho có là thời điểm chịu chết thì vẫn muốn người chơi theo đến cùng mà không bỏ cuộc.
Cho nên cô chẳng thèm để mấy lời can ngăn của Bella vào tai, chẳng qua nó chỉ là những dãy lập trình mà thôi.
“Cô đã kiên trì như vậy thì tôi cũng không ngăn cản nữa.
Nào tôi dẫn cô đi.”.