Quả nhiên phó bản vẫn có thể đánh lại lần nữa.
Mặc dù Diệp Từ không biết có thể đánh bao nhiêu lần, nhưng mà cô vẫn ôm ý nghĩ có thể đánh thêm một lần liền tuyệt đối không thể lãng phí, mấy ngày tiếp theo Diệp Từ đều ngâm mình trong phó bản.
Cuộc sống bỗng chốc trở nên đơn giản khiến cô chỉ nghĩ đến hai địa điểm trong cuộc sống, mỗi ngày cô đều từ Hồng Hồ thành đến phó bản, sau đó lại từ phó bản về Hồng Hồ thành tiếp viện.
Cuộc sống như vậy vừa đơn sơ mà lại giản dị, cô giống như trở thành một người chơi bình thường.
Ngoại trừ kiếm huân chương thì không có việc gì khác.
Cạm bẫy, trả thù, hay gió bão, thịnh thế gì gì đó đều trở nên thật xa xôi.
Đến khi Diệp Từ gom đủ năm vạn Huân Chương Vong Linh đi đến nơi cất giữ kho báu của bọn cướp, tìm được Thương Nhân Thương Phẩm Đặc Thù, chuẩn bị mọi thứ mua bán khắp nơi một phen.
Nhưng, cô nhanh chóng phát hiện ra, bộ phận kế hoạch tuyệt đối không phải kẻ ngốc, chỉ cần game thủ có thể tìm ra chỗ sơ hở, đương nhiên bọn họ cũng tìm được.
Như Diệp Từ kiếm được nhiều huân chương như vậy, cũng đủ để mang đi bán lấy rất nhiều trang bị, nhưng đợi đến thời điểm chính thức đi đổi mới phát hiện ra căn bản là không thể đổi.
Thì ra tất cả mọi thứ đều có điểm hạn chế.
Cô chỉ có thể mua một kiện trang bị trong từng chuỗi trang bị, nói cách khác, Diệp Từ có ý muốn mang những trang bị sáo trang nghịch thiên đi bán lấy tiền là không thể nào.
Mặc dù điều này làm cho Diệp Từ phải bóp cổ tay thở dài, nhưng bộ kế hoạch làm vậy cũng có đạo lí.
Tuy rằng nhiệm vụ sử thi không phải ai cũng có thể tiếp nhận, nhưng một khi người làm nhiệm vụ quá tham lam,trang bị sẽ xuất hiện một lượng lớn vào trò chơi, không nói đến cái khác, chỉ riêng với trò chơi nó sẽ làm ảnh hưởng rất lớn đến sự cân bằng của trò chơi.
Không có một nhà sáng chế nào muốn trò chơi mình sáng tạo ra bởi vì sai sót của bản thân mà không thể cứu vãn.
Trong tay cô cầm năm vạn Huân Chương Vong Linh để đổi lấy một bộ sáo trang Thợ săn và một món vũ khí, vài kiện trang sức và còn đặc thù phối phương thì không còn dư được bao nhiêu nữa.
Xem ra, cho dù Diệp Từ muốn mua bán những thứ kia rồi đem toàn bộ đổi đi, nếu không có năm mươi lăm chiếc Huân Chương Vong Linh thì hoàn toàn không có khả năng.
Đây là một công việc lâu dài, cũng là một công trình khổng lồ.
May là những sáo trang đó phải hơn cấp năm mươi lăm mới có thể mặc, mà hiện tại người chơi trung bình đều ở cấp bốn mươi, muốn đạt tới cấp năm mươi lăm còn có khoảng cách rất dài, vậy nên cô có rất nhiều thời gian để chuẩn bị mấy thứ này.
Hiện tại Diệp Từ chỉ hi vọng trước khi Thịnh Thế Công Hội chính thức đi vào Vận Mệnh cô có thể thu thập những thứ này vào trong tay là tốt rồi.
Nguyệt Thanh Khâu vẫn không có tin tức gì, Diệp Từ cũng không chủ động tìm đến hỏi.
Cô tin tưởng năng lực làm việc của Nguyệt Thanh Khâu nên cô tuyệt đối sẽ không thúc giục, hay gây ra áp lực cho hắn.
Việc cô cần làm trước khi Nguyệt Thanh Khâu trả lời là nỗ lực làm tốt theo những gì đã chuẩn bị sẵn, còn những cái khác thì không cần nghĩ nhiều.
Vì cô liên tục đánh phó bản, mà quái bên trong đó đều là cấp 55, Diệp Từ đánh trong thời gian dài như vậy cuối cùng cũng lên tới cấp 60, giai đoạn này rõ ràng có khả năng đạt tới cấp bậc cao nhất, mà sau khi đạt tới cấp 60 liền cảm thấy nhu cầu đối với trang bị càng lúc càng cần thiết.
Mặc dù hiện tại cô đang mặc bộ Độc Hạt sáo trang không kém, nhưng mà dù sao bộ sáo trang đó cũng chỉ là trang bị cấp 30, cấp 60 mặc trên người đi đánh phó bản, đúng là có cảm giác lực bất tòng tâm.
Cho dù là lúc nào, trong trò chơi gì, chủ thể trò chơi vẫn là đánh quái và đổi trang bị, không thể thay đổi, Vận Mệnh cũng như vậy.
Không chỉ như vậy, Vận Mệnh còn là một trò chơi cực kì ỉ lại vào trang bị, nếu như có trang bị tốt, phụ ma cao cấp, bảo thạch được khảm sắc bén thì khi đánh phó bản tuy không thể tự mình Solo nhưng nếu so với người có trang bị kém, không có phụ ma, không có bảo thạch được khảm và cường hóa trang bị thì thoải mái hơn nhiều.
Trên người cô mặc bộ Độc Hạt sáo trang cuối cũng cũng thay ra, thay vào đó là bộ sáo trang vừa đổi được.
Vì bộ sáo trang này cô mua ở Dolan đạo tặc hội, nên tên của nó cũng cực kì thông dụng.
Mũ giáp của Thợ săn thì gọi là Dolan Thợ săn Mũ Giáp, khôi giáp Chiến sĩ thì kêu Dolan Chiến sĩ Khôi Giáp… Đúng là làm cho người ta nhìn một cái liền hiểu.
Cái được gọi là sáo trang, ngoại trừ đặc tính rất tốt, quan trọng nhất là vì thuộc tính của nó.
Như những Dolan Thợ săn sáo trang khác, nó tổng cộng 8 kiện gồm có mũ giáp, miếng lót vai, áo choàng, áo, bao tay, đai lưng, quần, giầy.
Ngoài ra còn có nhẫn và vòng cổ không được tính trong kiện sáo trang.
Trang bị đủ 2 món có thể tăng tỉ lệ trúng mục tiêu PVE thêm 25 điểm, trang bị đủ 4 món có thể tăng công kích vật lí 20 điểm.
Trang bị đủ 6 món có thể tăng tránh né /nhanh nhẹn 30 điểm nếu kiếm đủ cả 8 món thì có thể mở ra một kĩ năng biến thái - Ẩn thân chiến đấu.
Bởi vì mỗi bộ sáo trang đều có chức nghiệp không giống nhau vậy nên thuộc tính của nó cũng khác nhau.
Giống như bộ sáo trang Thợ săn có kỹ năng chiến đấu ẩn thân lúc này, Diệp Từ vốn dĩ chưa từng tiếp xúc qua.
Đặc biệt là trong tin tức kiếp trước của cô chưa từng xuất hiện.
Cô nghĩ có thể do người làm nhiệm vụ Sử thi này ở kiếp trước không phải là là một Thợ săn, vì vậy hắn không biết thuộc tính của bộ sáo trang này, hay giả sử người đó có biết đi chăng nữa cũng chưa chắc đã công bố, khiến cho người thu thập tin tức không biết đến.
Thay đổi vũ khí và trang sức, Diệp Từ cũng không mở Kim Châm Lừa Gạt nữa, cô cúi đầu quan sát bề ngoài bộ sáo trang trên người, quả thật không cảm thấy nó hoa lệ chút nào.
Mặc dù nếu nhìn kĩ có thể thấy trên bề mặt như ẩn như hiện ám kim hoa văn, có vài người chơi tinh anh biết rõ đây không phải vật phẩm bình thường, nhưng màu sắc của bộ sáo trang cũng không khiến người khác chú ý tới.
Toàn bộ bộ sáo trang đều có màu xám, màu này so với màu đen thì có chút xám tro, nếu như ẩn vào trong trong bóng râm thì người khác sẽ không tìm được.
May mắn là bộ quần áo này được Diệp Từ mặc, nếu đổi lại là 1 cô gái khác, cho dù thuộc tính của nó tốt đến đâu, phỏng chừng cũng bị ghét bỏ.
Dù sao bộ sáo trang này cũng không xinh đẹp, nó quá mức mộc mạc, thậm chí có dính ít bụi đất nhếch nhác, quả thật không có một cô gái thích chưng diện nào sẽ thích bộ dạng đó.
Tuy nhiên, đối với Diệp Từ thì bộ sáo trang này cũng có chỗ tốt của nó.
Cô thường xuyên đi SOLO một mình nên mặc bộ sáo trang này đi lại ở những phó bản âm u và trong những khu rừng rậm rạp, cho dù không mở ra Kim Châm Lừa Gạt để giấu đi màu sắc và kiểu dáng của nó thì cũng có thể đạt được khả năng ẩn nấp hiệu quả nhất.
Về phần nó có đẹp mắt hay không… Diệp Từ đúng là không có nghĩ đến.
So sánh với bộ sáo trang mộc mạc kia.
Dolan vong linh Thợ săn cung tên nhìn hoa lệ hơn rất nhiều, không những chế tác tinh xảo, mà màu sắc còn là màu xanh biếc đẹp mắt.
Diệp Từ thay đổi vũ khí, thuần thục lắp mũi tên vào, nhắm đến nơi xa kia có một đầu quái Hùng Lộc tinh anh quái cấp 45 đang cúi đầu ăn cỏ, cô bắn ra một công kích bình thường.
Vốn Diệp Từ còn muốn bắn thêm 1 mũi tên nữa mới có thể đưa con quái đó vào chỗ chết, nhưng không ngờ rằng con Hùng Lộc kia ngay cả đầu cũng không quay lại mà chỉ ngước đầu lên trời kêu thảm một tiếng rồi té ngã trên mặt đất.
Rõ ràng là giết quái tinh anh 40 trong chớp mắt, phải biết rằng trong trò chơi Vận Mệnh những người chơi trên cấp 60 muốn giết quái tinh anh 40 cũng ko phải dễ dàng gì.
Mà mang cái bộ sáo trang này vào rõ rành lại làm được dễ dàng như thế.
Quả thật là nghịch thiên.
Bởi vì bộ sáo trang này thật sự giản dị, hơn nữa Diệp Từ cũng cảm thấy sử dụng Kim Châm Lừa Gạt không thể ngụy trang tốt hơn màu sắc vốn có của bộ sáo trang này, vậy nên cô chỉ ẩn đi thuộc tính của nó, còn kiểu dáng thì vẫn để nguyên như vậy, sau đó cô mới trở về Hồng Hồ Thành.
Bởi vì gần đây luôn vùi đầu trong phó bản cho nên Diệp Từ rất ít khi chú ý những chuyện xảy ra ở trong trò chơi.
Vừa thay xong bộ đồ mới trong lòng cảm thấy rất thoải mái, cho nên quyết định đi dạo bên trong Hồng Hồ thành.
Vừa từ nhà kho đi ra, cô liền thấy nhà thi đấu ở cách đó không xa có không ít người đang kêu gọi.
"Sân thi đấu Cổ Lan, hình thức 5v5, phải tự mình DPS, yêu cầu khống chế cực mạnh, yêu cầu bộ đồ để PVP từ cấp 7 trở lên."
"Hình thức 3vs3, người nào cũng được, vào thẳng đội nằm thi, không yêu cầu thao tác, đánh liên tục đến trưa, không được ra vào quấy nhiễu ”
Hính thức 5v5, cần người đến tổ đội là vú em ( buff ), yêu cầu kỹ thuật tốt, biết chọn vị trí, trình độ lão luyện, bộ đồ cấp 8 trở lên ~~
Sân đấu Cổ Lan?
Hình như đã mở ra được một thời gian rồi, nhưng mà gần đây Diệp Từ còn bận hoàn thành nhiệm vụ Sử Thi, cho nên không có thời gian đi xem xét.
Hôm nay cô đã đến đây nếu mà không vào đi dạo một vòng thì thật có lỗi với chính mình rồi.
Nếu Diệp Từ đã có chủ ý này thì trước hết cô phải vào bên trong công hội xem một chút trước, xem có người nào muốn thi đấu hay không.
Tuy nhiên trong thời gian này, tất cả mọi người đều gấp rút đánh phó bản để kiếm sáo trang, bởi vì phó bản Hỏa Diễm Địa Ngục cấp 40 sắp được mở ra, nên có rất ít người hao tổn sức lực đến đánh ở sân thi đấu này.
Mọi người gắng sức như vậy làm cho Diệp Từ chảy cả mồ hôi, hình như cô vẫn không tích cực trong việc nhanh chóng kiếm thêm sáo trang, tất nhiên vấn đề là do tay cô quá đen.
Nếu như DiệpTừ thường xuyên đánh ra được trang bị tốt thì chắc chắn mọi người chán ghét rồi vứt bỏ cô mất.
Dạo gần đây, DiệpTừ thường xuyên dùng lí do này để tự thuyết phục bản thân, cô tự nhủ rằng mình không nên tham gia việc đẩy nhanh tốc độ kiếm trang bị, thật là ở trong tình huống bất đắc dĩ.
Nhưng hiện tại nhìn mọi người cố gắng như vậy khiến trong lòng cô có cảm giác không yên, vì vậy Diệp Từ hỏi một câu trên kênh trò chuyện của công hội.
“Có đội nào cần thêm người dự bị không, thêm tôi vào cùng đánh phó bản.”
Bình thường, khi Diệp Từ lên tiếng đều được rất nhiều người tích cực đáp trả, nhưng mà hôm nay lại không giống, sau khi cô nói câu đó, trên kênh công hội liền im ắng một cách lạ thường.
Câu nói của cô giống như bị rơi vào hố đen, không có một câu đáp trả nào.
Yên lặng khoảng chừng 3 phút,Diệp Từ vẫn chưa bỏ cuộc, cô tiếp tục hỏi một lần nữa.
“Tôi hiện giờ đang rảnh, có đoàn đội nào cần thêm người dự bị không?”
Lại tiếp tục vắng lặng 3 phút nữa, DiệpTừ thật sự cảm thấy lúng túng, cô không cam tâm hỏi tiếp: “ Ở công hội còn người hay không vậy? ”
Nhưng mà lần này không cần cô phải đợi lâu, khoảng chừng 1 phút sau liền nghe Giấc Mộng Thân Cao 1m7 buồn bã trả lời lại: “Không phải gần đây cô bận nhiều việc lắm sao? Như thế nào lại có thời gian rảnh?”
Giây phút này Diệp Từ thật sự muốn ôm lấy chân của Giấc Mộng Thân Cao 1m7 khóc một trận, cuối cùng cũng có người để ý tới cô rồi: “Ừ, hiện tại không có việc gì làm, có cần tôi giúp đỡ gì không?”
“Tôi nghĩ như vậy, nếu cô đã rảnh rỗi thì nên kiếm nơi nào mát mẻ mà ở lại đó đi, đừng có đi dạo lung tung, đặc biệt là khi đánh phó bản, cô chỉ cần giết chết boss là được rồi, những cái khác…cô không nên chạm vào thì hơn.” Nhưng lập tức Thạch Hoa Quả nói tiếp một câu làm cho Diệp Từ bị đả kích đến giận dữ.
Nhưng Diệp Từ chưa kịp đáp trả thì một người ở Đội 1 lúc trước đi theo Diệp Từ đánh tới Đội 2 là Mỹ Niên Đạt nhỏ giọng nói: "Hội trưởng à, tôi thấy Đội 2 mình không dễ gì chiến đấu được tới vòng tinh anh, cô cũng không nên ..."
“Vì sao?”
“Này…này…lão Mạch, có phải lão muốn đưa người xui xẻo này đến đây không? Nhanh đem cô ta đi tới nơi khác đi, không nên để trong công hội nữa, bọn tôi sợ cái vận xui của cô ấy lắm rồi.” Tiểu Thủ Băng Lương lớn giọng trả lời trực tiếp vấn đề của Diệp Từ.
Lần này đến lượt Diệp Từ im lặng, trong lòng cô thương cảm tràn vào như nước chảy ngược dòng, khốn khiếp, đây mà là công việc gì chứ.
Nếu như công hội không cần cô (thật ra là không cần vận xui xẻo của cô…), vậy cô liền yên tâm đi sân thi đấu Cổ Lan.
Thay lại Vinh Dự sáo trang, Diệp Từ liền hướng về phía đại sảnh sân thi đấu đi tới.
Vinh Dự sáo trang có được là nhờ vào lần dã ngoại đánh người chơi Tây Bắc Đại Lục, Diệp Từ đã lấy điểm vinh dự trực tiếp đổi lấy PVP sáo trang, thuộc tính bên ngoài của nó so với sáo trang của sân thi đấu không khác nhau là mấy.
Nhưng mà kiểu dáng của nó lại đẹp hơn rất nhiều.
Ví như bộ sáo trang hiện tại Diệp Từ đang mặc là sáo trang cấp nguyên soái, cũng vì cô đánh được điểm vinh dự quá nhiều nên dùng không hết, vậy nên cô dứt khoát đổi lấy một bộ sáo trang cấp nguyên soái để mang đi chơi đùa.
Lúc bình thường, muốn khai chiến thì trực tiếp đánh luôn, làm gì có cơ hội thay đổi sáo trang rồi mới đánh.
Bởi vì thời điểm gặp phải đối thủ, ngươi cũng không thể nói với người kia rằng “Thật xin lỗi, chờ ta thay quần áo trước đã”, nên đây là lần đầu tiên cô có cơ hội mặc bộ Vinh Dự sáo trang này.
Mặc dù khi Diệp Từ còn ở kiếp trước đã biết bộ sáo trang này rất “phongcách”, nhưng mà đợi đến khi chính bản thân mặc lên người cô mới thật sự cảm nhận được, bộ sáo trang này… Hoàn toàn là chuẩn bị cho người chơi yêu thích COSPLAY, không những có màu sắc lòe loẹt mà bề ngoài của nó cũng rất khoa trương.
May mắn là khi đi lại không bị tai nạn, nếu không Diệp Từ nhất định sẽ mắng chửi người mất, nhưng mà khi Diệp Từ mặc bộ sáo trang này đi đến đại sảnh sân thi đấu thì lập tức thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Nói thừa, nếu có người toàn thân mang bộ giáp hoàng kim xuất hiện trước mặt ngươi, ngươi có thể không nhìn sao?
Bây giờ Diệp Từ muốn mở ra kim châm lừa gạt cũng không kịp rồi, cô thở dài một hơi, cố gắng bỏ qua hết tất cả những ánh mắt đánh giá kia.
“Oa oa oa, đó là sáo trang gì nha, thật lấp lánh.”
“Trời ạ, là sáo trang cấp nguyên soái, điểm vinh dự của tôi còn không mua nổi một kiện sáo trang cấp binh lính, lại có người mặc sáo trang cấp nguyên soái, thật là đẹp.”
“Nói nhảm, cậu cũng không nhìn xem một chút là ai mặc.”
“CôngTử U…”
“Tim của tôi…”
“A, CôngTử U mà cũng tham gia sân thi đấu a…Đây là lần đầu tiên tôi trông thấy cô ấy đấy, chứ bình thường tôi có bao giờ gặp được đâu?”
“Ông xã…ông xã, em đi đến bên người Công Tử U đứng, anh phải nắm chắc thời gian chụp cho em một bức ảnh.”
“Tôi đi trước đây, mấy người đi xếp hàng đi.”
……...