Lúc Diệp Từ rời đi có thể đi ngang qua đó thu thập, thu toàn bộ những chai lọ chứng minh lai lịch của đống bia rượu kia lại, chỉ cần đặt nó trong hai thùng bia phổ thông.
Thùng bia này là loại đồ đựng bia thường thấy nhất trên Đại Lục, tại chỗ NPC và quán rượu bình dân sẽ có, hơn nữa Người Lùn là chủng tộc trời sinh yêu rượu, bia là loại bọn họ thích nhất, nên nơi bọn họ xuất hiện có những chai rượu này cũng không kì lạ.
Chỉ cần không phải loại rượi đặc thù của Nam Đại Lục, chỉ dựa vào mấy chai rượu này, dù là Sherlock Holmes còn sống cũng không thể tìm ra đầu mối trong tình huống như vậy.
Tàng Long hiển nhiên không ngờ Người lùn Hắc Thiết cư nhiên đã uống say, ngay sau khi anh vừa rời đi một lúc.
Chẳng qua, điều này không hề làm anh hoài nghi, dù sao trong Vận Mệnh, chủng tộc yêu rượu rất nhiều, chủng tộc thích uống say bí tỉ cũng không ít.
Chỉ là, tình huống bây giờ hiển nhiên đã vượt qua sức tưởng tượng của anh, anh vốn ôm mục đích quay về xác nhận một chút, không ngờ rằng cả ba NPC kia đều say bét nhét cả, điều này khiến việc xác nhận của anh không thể không ngừng lại.
Về phần Người lùn Hắc Thiết có phải bị game thủ chuốc say hay không, hiển nhiên Tàng Long không nghĩ tới vấn đề đó, điều này liên quan tới độ mẫn cảm trong game của anh không cao.
Tuy năng lực quan sát của anh rất mạnh, nhưng đôi khi nếu độ mẫn cảm trong game của game thủ không cao, muốn có được nhiều nhiệm vụ hơn thật sự không dễ dàng.
Diệp Từ chỉ thấy Tàng Long vây quanh Người lùn Hắc Thiết đi vài vòng, sau đó ngồi xổm xuống đẩy người này một cái, đẩy người kia một cái, nhưng vẫn không thể khiến Người lùn Hắc Thiết tỉnh dậy, anh đứng lên, triệu hồi ngựa chiến chuẩn bị rời khỏi.
Người này sẽ quay lại.
Diệp Từ khẳng định 100%.
Khi Tàng Long lại lần nữa xuất hiện trong tầm nhìn của cô, cô đã xác nhận vấn đề này rồi, giờ cô chưa thể động thủ với người nọ, càng không thể tùy ý tiếp tục tiến hành nhiệm vụ, chỉ có thể duy trì trạng thái hiện tại.
Cô tin rằng, sau hôm nay Tàng Long tuyệt đối sẽ đến thăm nơi này nhiều lần nữa, cô chỉ cần duy trì án binh bất động, sớm muộn gì người nọ sẽ phủ nhận suy nghĩ của bản thân, khi đó hi vọng Diệp Từ đã tìm ra phương pháp bảo vệ Bí Ngân Mạch Khoáng.
Có điều, phải ở đây một khoảng thời gian, Diệp Từ tuyệt đối không thể ngày nào cũng thủ tại chỗ.
Biện pháp tốt nhất chính là giao nơi này cho cấp dưới làm.
Nhưng Cập Thì Vũ có thực sự đáng tin hay không, nếu kể cho anh ấy nghe bí mật về Bí Ngân, anh sẽ không có ý đồ xấu chứ?
Vấn đề này khiến Diệp Từ có chút do dự.
Dù sao thời gian cô thường ở Công Hội không nhiều nên chuyện quản lý Công Hội cô luôn giao cho Bạch Mạch, phương diện này tự nhiên cô không thể tinh tường bằng Bạch Mạch.
Vì thế, cô không chút do dự liên lạc Bạch Mạch ngay.
Lúc này Bạch Mạch vừa họp với quản lý cao tầng của công hội xong, chuẩn bị mang Đoàn Tinh Anh đi luyện cấp, dù sao trước khi bộ tư liệu mới mở ra, có càng nhiều game thủ trên lv 60 chẳng khác gì nắm giữ càng nhiều tiên cơ hơn.
Anh đưa cho Cập Thì Vũ tọa độ mà Diệp Từ để lại cho anh, rất nhanh, nhóm quản lý cao tầng phân chia khu vực chiếm lĩnh và đội ngũ mà mỗi người họ cần phụ trách dẫn đi.
Đúng lúc, tin tức của Diệp Từ đến.
Bạch Mạch kết nối với Diệp Từ, im lặng nghe Diệp Từ kể tình huống của cô ở bên kia, anh không chút hoang mang nói cho Diệp Từ: “Cập Thì Vũ tin được.”
“Anh có quen người nọ ngoài đời không? Nếu như không quen, vậy chỉ với thân phận là bạn trên mạng, căn bản không thể đề cập đến việc nên tin hay không.”
“Ừ.” Về chuyện này, Bạch Mạch quên kể cho Diệp Từ: “Bọn anh là bạn cùng lớp hồi cấp 2, rất thân, vốn không hề nhận ra nhau, sau này có một lần trò chuyện mới biết, người này tin được tuyệt đối, em khỏi lo.”
“Vậy được, anh đã nói thế, việc này em liền ủy thác cho anh.” Học được tin tưởng thật sự không phải chuyện dễ dàng, ví như hiện giờ dù Bạch Mạch khẳng định đến mức đó, Diệp Từ vẫn sẽ lo lắng.
Nhưng cô hít một hơi thật sâu, dự tính sẽ tin tưởng Cập Thì Vũ đến cùng, giống như tin tưởng Bạch Mạch và Đàm Phá Lãng vậy.
Có đôi khi, bạn phải tin người khác, mới có thể nhận lại sự tín nhiệm của đối phương.
“Hay là em tự nói với Cập Thì Vũ đi, anh nghĩ chuyện này do em đích thân làm có hiệu quả hơn anh nói nhiều.” Sao Bạch Mạch có thể không hiểu tính cách của Diệp Từ chứ, loại thói quen không thể tin tưởng người khác của Diệp Từ gần như đã ăn sâu vào cốt tủy, giờ đã có cơ hội để cô sửa đổi tật xấu này, cớ sao không làm?
Câu nói của Bạch Mạch khiến Diệp Từ có chút do dự, cô nhướng mi, nói thật, bảo cô nói một bí mật lớn kiểu này cho bạn trên mạng, cô thật sự không dám.
Có điều, cô biết Bạch Mạch đang tạo dựng uy tín cho cô tại Công Hội, bây giờ cô chỉ như một thần tượng về tinh thần, khoảng cách trở thành linh hồn chân chính của cả Công Hộ vẫn còn thiếu một chút.
Vì thế, do dự một hồi, Diệp Từ đồng ý.
Lòng tin không thể giải quyết trong chốc lát, phải học tập từng chút một, bắt đầu từ giờ này khắc này.
Lấy Hồi Thành Thạch ra, Diệp Từ mau chóng về Hồng Hồ Thành, cô bước nhanh vào Trụ Sở Công Hội, tại đó, Cập Thì Vũ đã chờ Diệp Từ từ bao giờ.
Thực ra anh có chút nghi hoặc, sao lúc này Diệp Từ lại muốn gặp anh.
Theo sự hiểu biết của anh với Diệp Từ, sau khi Bạch Mạch đã trở về, Diệp Từ nhất định sẽ làm phủi tay chưởng quầy, tuyệt đối không quản những chuyện nhỏ nhặt trong công hội, vừa nãy anh nhận được tin nhắn của Diệp Từ bảo phải chờ cô ở Trụ Sở Công Hội, điều này không thể không khiến Cập Thì Vũ tò mò mục đích Diệp Từ tìm anh là gì.
Cước bộ của Diệp Từ rất nhanh, cô nhanh chóng vào phòng họp, Cập Thì Vũ vừa thấy cô đi vào, vội vàng đứng lên gật đầu chào Diệp Từ: “Công Tử, cô về rồi à?”
“Ừ.” Diệp Từ đến giờ vẫn chưa nghĩ ra nên mở lời thế nào, vì thế nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc.
“Có chuyện quan trọng à?” Cập Thì Vũ nhìn biểu tình mất tự nhiên trên mặt Diệp Từ trong lòng không khỏi lo lắng, chẳng lẽ phát sinh chuyện lớn rồi? Anh nhịn không được khẩn trương theo.
“Ngồi xuống trước.” Diệp Từ cũng phát hiện Cập Thì Vũ lo lắng, điều này khiến cô có chút áy náy, do cô gây ảnh hưởng đến tâm trạng của Cập Thì Vũ, vì thế cô hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu khống chế cảm xúc của mình, để cô không mất tự nhiên như lúc nãy.
Cập Thì Vũ đoán không ra Diệp Từ muốn nói điều gì, nên dù ngồi xuống rồi trong lòng vẫn còn bất an.
Diệp Từ cũng ngồi theo, hai tay đặt lên bàn, vùng xung quanh lông mày nhíu nhẹ, nhìn ra được, việc cô muốn thông báo là một việc vô cùng quan trọng.
Công Tử U luôn luôn khí phách, lúc này lại lộ ra vẻ mặt đó, ít nhiều gì cũng khiến Cập Thì Vũ khẩn trương kinh khủng, anh vội vàng hỏi: “Công Tử, có phải cô gặp chuyện gì khó khăn không?”
Cập Thì Vũ rất lo lắng nhìn Diệp Từ, Diệp Từ trầm mặc một hồi, sau đó bỗng nhiên nhướng mi, im lặng nhìn Cập Thì Vũ, rồi từ miệng cô nhẹ nhàng tuôn ra một tin tức gần như khiến Cập Thì Vũ ngất đi: “Cập Thì Vũ, tôi phát hiện một Bí Ngân Mạch Khoáng.”
“Ha?” Cập Thì Vũ cho rằng mình nghe lầm, hoặc giả là Diệp Từ nói sai, đột nhiên đứng bật dậy, thảng thốt nhìn chằm chằm vào Diệp Từ: “Cô đang nói gì đấy?”
“Tôi nói, tôi phát hiện một Bí Ngân Mạch Khoáng.”
“Bí Ngân… Mạch Khoáng…” Cập Thì Vũ chỉ cảm thấy bùm một tiếng, đầu anh đã nổ tung, anh căn bản không thể phân biệt đó là cảm giác gì, nó cứ thế đột ngột đánh vào anh, nhất thời khiến đầu óc anh choáng váng, ngay cả hít thở cũng trở thành một loại gánh nặng.
Nếu là một game thủ phổ thông, Cập Thì Vũ có lẽ sẽ không phản ứng đến mức đó, mặc dù biết Bí Ngân trân quý nhưng đối với đồ vật mình không thể có được, game thủ phổ thông chỉ đành tự sướng một lúc và không có phản ứng gì khác.
Nhưng Cập Thì Vũ không phải, tuy Thiên Thiên Hướng Thượng chỉ là một Công Hội nhỏ, nhưng chim sẻ dù nhỏ cũng có ngũ tạng đầy đủ, làm một người có toàn quyền quản lý tất cả việc nội bộ trong Công Hội – Cập Thì Vũ, dù level không cao bằng Diệp Từ, kiến thức không rộng như Diệp Từ, nhưng tuyệt đối biết Bí Ngân Mạch Khoáng là thứ gì.
Loại đồ vật đặc thù này tuy giờ chưa thể sử dụng, nhưng trong nó ẩn chưa giá trị vô cùng lớn, khiến tất cả các công hội đều đang tích lũy nó.
Dù là Công Hội uy tín lâu năm có cả triệu thành viên như Lang Tộc, Bí Ngân trong tay chưa quá 10 khối, hơn nữa phẩm chất cũng không cao.
Vậy mà, bây giờ Diệp Từ lại trực tiếp nói cho anh biết, cô phát hiện một Bí Ngân Mạch Khoáng.
Mạch Khoáng là gì? Đó chính là nơi sinh sản ra hàng triệu khối khoáng thạch.
Ngay bây giờ, Bí Ngân và Mạch Khoáng – hai từ này kết hợp lại với nhau, Cập Thì Vũ chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, choáng đầu hoa mắt, thậm chí còn cảm thấy thiếu máu sắp ngất tới nơi rồi.
May mắn anh đang ngồi trước bàn họp, anh có thể trực tiếp đưa tay chống lên bàn, chống đỡ cơ thể mình, khiến nó không đến mức vì chấn kinh quá lớn mà ngã xuống.
Nhìn gương mặt đỏ bừng cùng tiếng hít thở dồn dập của Cập Thì Vũ, Diệp Từ thật lo lắng, Cập Thì Vũ sẽ không xuất huyết não ngất luôn đi.
Cô cẩn thận hỏi: “Thì Vũ, anh, có khỏe không…”
Cập Thì Vũ phát hiện anh có thể nhìn từng cái bóng chồng lên nhau của Diệp Từ, anh dùng sức lắc lắc đầu, sau đó mới thở ra một hơi: “Công Tử, cô đang nói đùa à.”
“Anh nghĩ tôi là người rất có khiếu hài sao?” Diệp Từ cười khổ, không đến mức thế đi, phản ứng trực tiếp nhất mà Cập Thì Vũ cho cô chính là không tin.
Cập Thì Vũ trừng Diệp Từ, có vẻ đang cố tiêu hóa tin tức, tuy tin đó không dễ tiêu hóa cho lắm.
Tàng Long cúi đầu, ủ rũ về Công Hội, đoàn đội của bọn anh đang xếp hàng nộp chiến lợi phẩm.
Một chủ lực trong đoàn đội tên là Thánh Đản Dạ cười mỉa, trào phúng Tàng Long: “Tôi nói này, Tàng Long sao rồi? Tìm được manh mối chưa?”
“Chưa.” Tàng Long vốn đã uể oải vì không phát hiện ra manh mối gì, giờ còn bị Thánh Đản Dạ trêu chọc, càng thấy không thoải mái.
Có điều, vì anh chỉ là thành viên hạng ba trong Công Hội, ngay cả Mục Sư chủ lực trong đội ngũ cũng không phải, lời nói không có lực kêu gọi, nếu không phải vô tình học được Hồi Sinh Thuật, chắc chắn chẳng có đoàn đội nào tuyển anh, nên lúc anh đối đầu với Thánh Đản Dạ mới kìm nén như vậy.
Nghe Tàng Long nói thế, Thánh Đản Dạ không nể nang gì cười ha hả: “Tôi sớm biết là kết quả này rồi, bảo anh đừng đi anh cứ đòi đi cơ đấy, tuy lực trị liệu của anh không ghê gớm gì, nhưng vì loại chuyện nhỏ này mà thoát ly đoàn đội, nên nói anh ngu hay ngốc đây?”
Trong Công Hội Thiết Huyết, lúc đoàn đội đang làm nhiệm vụ, đánh phó bản hoặc luyện cấp, nếu rời đội không có lý do chính đáng, phải nhận một hình phạt vô cùng hà khắc.
Nếu còn vì vậy mà tạo ra hậu quả nghiêm trọng, mức phạt thậm chí đến mức trừ cả tháng lương.
“Thôi, không phải chuyện to tát, một mình anh trách cứ anh ấy làm chi.” Một nữ Mục sư trong đội tên là Phao Phao Đường liếc nhìn Tàng Long, cắt ngang Thánh Đản Dạ muốn tiếp tục nói.
Thánh Đản Dạ hiển nhiên không cho là đúng, anh hừ mũi, quay sang nói với Phao Phao Đường: “Phao Phao, việc này em đừng xen vào, tên kia chẳng phải chỉ biết một Hồi Sinh Thuật sao? Thứ khác không biết gì, ngày nào cũng theo đoàn đội chúng ta ăn ké uống ké, xem chúng ta là kẻ ngu chắc, anh đã sớm nhịn không nổi, hôm nay chỉ vì chút chuyện mà dám rời đội khi chúng ta đang luyện cấp ở Hắc Phong Sơn, tên kia xem quy định của Công Hội Thiết Huyết là gì?”
“Anh ấy vốn chỉ phụ trách Hồi Sinh, trừ nó ra không có nhiệm vụ nào cả, hôm nay không ai treo, anh cứ nói gì đâu? Hơn nữa, ai chẳng có lúc có chuyện gấp, anh cứ bắt lỗi không tha, không tốt.” Phao Phao Đường rõ ràng là một nữ Mục sư chính trực, tuy lực trị liệu của Tàng Long không tốt, công kích cũng không tốt nốt, một thứ giỏi duy nhất là Hồi Sinh Thuật, trong tình huống Hồi Sinh Thuật vẫn còn khan hiếm như bây giờ, có một kỹ năng như vậy đã đủ để đại biểu cho sự tồn tại cường đại của anh ấy, thực sự không có chỗ khác cần yêu cầu anh ấy nữa.
“Nếu lỡ hôm nay có người chết thì sao, anh ta tính làm gì?” Thánh Đản Dạ sau khi bị Phao Phao Đường thuyết giáo, càng không cam lòng, thậm chí phát tiết tất cả uất ức trong lòng lên người Tàng Long.
Tàng Long chỉ đứng tại chỗ, cúi đầu, nắm thật chặt nắm đấm, mím môi, một câu cũng nói không nên lời.
Tuy trong lòng anh giận lắm, thậm chí còn nghĩ tới việc đánh Thánh Đản Dạ, cơ mà anh không làm được, đầu tiên anh không mạnh bằng Thánh Đản Dạ, ngay cả Thánh Đản Dạ nói xấu mình, anh cũng không có năng lực phản bác.
Không sai, anh chính là người ở cuối toa tàu, mặc dù Thiết Huyết đã không như xưa, nhưng vẫn rất có thực lực trong Công Hội bậc trung, loại người như anh, cần năng lực không có năng lực, cần bợ đỡ không có bợ đỡ, gặp phải việc gì trong Công Hội đều phải nhịn.
Huống chi, gia cảnh anh nghèo khó, còn trông cậy vào đồng lương của Thiết Huyết sống qua ngày, ngay cả tức giận cũng không dám kêu một tiếng.
“Anh.” Phao Phao Đường bị Thánh Đản Dạ trách móc một trận cũng không thốt nên lời.
Tuy Thánh Đản Dạ có chút mạnh mẽ, có chút khắc khe, nhưng Phao Phao Đường không thể không thừa nhận điều anh nói thật sự có đạo lý, cô lại quay đầu nhìn Tàng Long đứng bên kia, vừa e sợ, vừa đáng thương, nhịn không được thở dài một hơi.
Tuy lòng cô càng thiên về kẻ yếu như Tàng Long, nhưng xã hội này là cá lớn nuốt cá bé, trong game càng như thế, nếu Tàng Long vẫn giữ nguyên dạng này, chính anh ấy không chịu lớn lên, cô có thế giúp anh vài lần?
Huống chi việc hôm nay vốn do Tàng Long làm không đúng, không thể trách Thánh Đản Dạ muốn chỉ trích.
Kỳ thực Phao Phao Đường hiểu tâm tư của Tàng Long, anh tự biết vị trí của anh giờ rất xấu hổ, lúc nào cũng có thể bị đá ra khỏi đoàn đội.
Anh nóng lòng muốn chứng minh NPC có phải đang làm nhiệm vụ hay không, chính vì muốn nhân cơ hội đó đề cao độ cống hiến của mình cho Công Hội, nếu như hôm nay anh phát hiện ra đây là một nhiệm vụ duy nhất hoặc là nhiệm vụ liên hoàn cao cấp, vậy độ cống hiến anh nhận được chắc chắn còn nhiều hơn độ cống hiến cả năm của anh tại công hội, đồng thời còn có thể nhận được phần thưởng như trang bị hoặc sách kỹ năng từ Công Hội.
Nếu có thể đạt được, vậy địa vị của Tàng Long cũng sẽ thay đổi lớn, chí ít anh cũng sẽ từ vị trí cuối toa tàu leo lên Mục sư hạng nhất trong đoàn, thay đổi đó đều có sức hấp dẫn với bất kỳ ai, chớ nói chi tới một tiểu nhân vật ở tầng dưới chót như anh ấy.
Chỉ tiếc, vận khí của anh có vẻ rất không tốt.
Phao Phao Đường thở dài một hơi, nhìn Thánh Đản Dạ khinh thường như trước, đành đứng ra làm người hòa giải: “Rồi, rồi, cứ nhắc chuyện đó làm gì, nhanh đi nhận điểm cống hiến rồi đi luyện cấp.”
“Nhận điểm cống hiến?” Thánh Đản Dạ cười lạnh một tiếng, ngạo mạn chỉ vào Tàng Long cách đó không xa nói: “Ý của em là em muốn tên kia cũng đi nhận điểm cống hiến của hôm nay?”
“Sao vậy?” Phao Phao Đường nhíu mày, thật ra đầu óc Thánh Đản Dạ không tính xấu, chỉ là cách làm người cót chút ỷ mạnh hiếp yếu, bụng dạ lại hẹp hòi, hôm nay xem ra anh nhất định phải dây dưa với Tàng Long đến cùng, tuyệt đối không bỏ qua một cách đơn giản như vậy.
“Anh không phải người ích kỷ, Phao Phao em đừng nhìn anh như thế, tuy bình thường anh rất ghét kẻ kéo chân sau như anh ta theo chúng ta, nhưng anh có nói qua câu nào không? Không có nha, đó là vì dù thực lực của anh ta rất rác rưởi, dù sao cũng xem như tận lực làm việc, vậy mà hôm nay? Hôm nay anh ta bỏ chạy, bỏ lại chúng ta đi tìm lũ NPC rắm thúi, cứ thế còn được đi nhận điểm cống hiến? Anh ta thấy chúng ta dễ ức hiếp lắm à, dù thực lực của chúng ta không đủ mạnh, nhưng không đồng nghĩa chúng ta phải nuôi loại ký sinh trùng này.” Thánh Đản Dạ càng nói giọng càng lớn, thậm chí có không ít thành viên trong đội đồng ý cách nói Thánh Đản Dạ, không ngừng quăng ánh mắt lạnh lùng về phía Tàng Long.
“Hơn nữa, Tàng Long anh đừng tưởng bọn tôi không biết bụng dạ hẹp hòi của anh, anh không phải muốn đi xem thử đó có phải nhiệm vụ duy nhất hoặc là nhiệm vụ liên hoàn cao cấp hay không? Nếu như có thì nhanh chóng đi báo cáo với Công Hội.
Bản thân anh liền có thể nhận điểm cống hiến, anh tính thật tốt nha, vậy bọn tôi là gì? Đá kê chân à.” Thánh Đản Dạ nhìn Tàng Long ngay cả kêu một tiếng cũng không dám, miệng càng không lưu tình.
Toàn thân Tàng Long bắt đầu run lên, ngay cả Bồ Tát cũng biết tức giận, chớ nói chi đến việc bị người ta chỉ trích đến vậy.
Bất luận thế nào, Tàng Long vẫn là một người đàn ông, dù uất ức, nhưng không thể để người ta leo đầu cưỡi cổ như vậy, anh muốn nhịn cũng nhịn không nổi nữa rồi, anh ngẩng đầu to tiếng với Thánh Đản Dạ: “Thánh Đản Dạ, anh rốt cuộc muốn sao đây? Tôi thừa nhận hôm nay tôi sai, nhưng anh đấy… anh muốn gì? Cùng lắm thì cứ làm theo quy định của Công Hội là được, có cần nhiều lời vô ích ở đây không?”
Thánh Đản Dạ hiển nhiên bị giọng nói to của Tàng Long trấn trụ, phải biết rằng, người nọ luôn như một người câm, đánh chết đều không nói câu nào, giờ biết phản kháng, đúng thật làm người ta giật mình.
Chẳng qua Thánh Đản Dạ nhanh chóng hồi phục tinh thần, anh cười lạnh: “Cái gì mà tôi muốn gì? Gì mà cùng lắm thì xử theo quy củ của Công Hội? Lẽ nào trong mắt anh, Công Hội là nơi nói không tuân thủ liền không tuân thủ.”
“Tôi không nói như thế.”
“Xem ra hôm nay tôi phải dạy bảo anh một chút, anh không biết quy cũ là gì, cũng không biết cái gì gọi là tôn ti trật tự.” Thánh Đản Dạ nói xong liền nhảy bật lên, vọt về phía Tàng Long.
Tốc độ của anh quá nhanh, ngay cả Phao Phao Đường đứng bên cạnh đều không kịp kéo lại, mà các thành viên trong đoàn khác hiển nhiên đã xem nó thành một loại giải trí, bắt đầu khen hay liên tục.
Tàng Long là một Mục sư, tuy kỹ năng hơi tệ, nhưng theo đoàn lăn lộn lâu, dù trang bị có kém đến mức nào cũng không đến mức cách cả đoàn quá xa, nên truy kích của Thánh Đản Dạ đối với anh không đến mức trí mạng, huống chi anh còn thể buff máu cho mình, hai người cứ thế dây dưa, dù Tàng Long chỉ biết ẩn núp, Thánh Đản Dạ vẫn không thể tìm được cơ hội giết chết anh.
Thiên Khỏa Vạn Giáng và Mị Sinh Mi Vũ vừa thảo luận cách đánh chiếm phó bản mới vừa đi ra khỏi phòng họp, vừa đi tới Quảng trường của Công Hội đã nghe âm thanh huyên náo từ dải đất trống truyền lại.
Đó là âm thanh cười cợt của game thủ kèm thêm âm hiệu đặc thù của kỹ năng.
Ngay từ đầu anh còn tưởng rằng game thủ đang luận bàn, nhưng không có lá cờ luận bàn treo lên, anh nhíu mày, chẳng lẽ game thủ trong công hội đang tư đấu?
Bất luận Thiên Sơn Tà Dương là hạng người gì, anh đã là Hội trưởng của một công hội, chuyện kiêng kị trong công hội anh đều biết.
Vì thế, lệnh cấm lớn nhất mà Thiên Sơn Tà Dương đề ra trong công hội chính là không cho phép game thủ xung đột nội bộ.
Tình huống bây giờ rõ ràng không phải luận bàn, tuy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng loại chuyện về đấu tranh nội bộ nhất định phải ngăn chặn.
Dù sao có một số việc tuyệt đối không thể có lần đầu, nếu đã có lần đầu thì tuyệt đối không thể quay lại quỷ đạo ban đầu của nó nữa.
Vì thế Thiên Khỏa Vạn Giáng lập tức bước nhanh về nơi game thủ vây quanh, Mị Sinh Mi Vũ cũng vội vàng theo sau.
Thiên Khỏa Vạn Giáng vốn có địa vị không thấp trong Thiết Huyết Chiến Qua, sau khi Thiết Huyết Chiến Qua phân chia, anh đi theo Thiên Sơn Tà Dương, tự nhiên địa vị sẽ không bị giảm xuống, anh giờ đã là trung tâm trong tầng lớp cấp cao rồi.
Chỉ một hồi anh liền chen vào trong đám người, đi đến nơi trong cùng, nhăn mày nhìn tính huống diễn ra trước mắt.
Tuy không thiếu game thủ liên tục kêu hay, chẳng qua có rất nhiều người nhìn thấy Thiên Khỏa Vạn Giáng tới, lập tức im lặng, ỉu xìu trốn sang một bên.
Thiên Khỏa Vạn Giáng chỉ nhìn thấy trên bãi đất trống có một chiến sĩ đang dùng hai tay dơ thanh kiếm lên không ngừng đuổi theo một Mục sư, Mục sư nọ căn bản không có sức đánh trả, trang bị trên người cũng xám ngắt, có điều khá biết cách chạy trốn, có mấy lần kém chút nữa liền bị giết, nhưng đều nhờ bản thân vừa buff máu vừa lẩn trốn mới thoát khỏi.
Chỉ là mana của người nọ không còn nhiều, khoảng cách bị chiến sĩ giết chết cũng không xa.
Lông mày anh càng nhíu chặt hơn, vừa hé miệng liền liên tiếp hát ra chú ngữ, phóng ra quầng sáng màu lam vào hai người đang ở bãi đất trống, cả hai lập tức bị cố định.
Đây là “Thúc Phược Thuật” ma pháp cao cấp mà Tế tự cấp 50 mới có thể học được, game thủ bị cố định bởi Thúc Phược Thuật, sẽ bị cố định mấy giây.
Chẳng qua, hiện tại chỉ cần mấy giây đã đủ rồi.
Thiên Khỏa Vạn Giáng bước nhanh tới trước mặt hai người nọ, lạnh lùng nói: “Cả hai đang làm gì?”
Thánh Đản Dạ vừa trông thấy Thiên Khỏa Vạn Giáng, liền ngẩn ra, sau đó lập tức nói: “Vạn Giáng lão đại, tên kia quá đáng, bọn tôi cùng một đội ngũ, hôm nay cùng đi Hắc Phong Sơn luyện cấp, anh ta tự dưng rời đội, đi tìm NPC gì đó, tôi nghĩ anh ta kiếm chút điểm cống hiến nhờ nhiệm vụ duy nhất đó cũng tốt, nhưng anh ta không hề tìm được gì cả, may mà cả đội không chết ai.
Nếu chết thật, cả đoàn bọn tôi chỉ có một Mục sư biết Thuật Hồi Sinh, anh ta không tại, có phải sẽ tạo thành thất thoát lớn cho công hội không.
Anh ta trở về tôi chỉ nói vài câu, cư nhiên còn không phục muốn còn động thủ với tôi.”
Mặc dù Tàng Long hết sức e ngại đầu lĩnh là Thiên Khỏa Vạn Giáng, nhưng nghe Thánh Đản Dạ đổi trắng thay đen, anh nhịn không nổi nữa, lớn tiếng rống lên: “Tôi chưa từng động thủ động cước với anh ta, chính anh ta xông lên."
Rồi hai người tiếp tục cãi nhau, mồm miệng của Tàng Long hiển nhiên không bằng Thánh Đản Dạ, mấy lần đều bị Thánh Đản Dạ nói tới đỏ mặt tía tai, hai mắt trợn tròn, cả người run rẩy, chỉ có thể không ngừng kể rõ sự ủy khuất của bản thân.
Người xem xung quanh đã sớm tản ra, mọi người đều biết công hội tuyệt đối không cho phép nội đấu, lúc nãy nội đấu diễn ra bọn họ đã không ngăn cản còn ủng hộ nhiệt tình, giờ không nhanh chóng lủi chẳng lẽ đợi đến lúc cấp trên tới phạt?
Ngay cả Phao Phao Đường cũng bị nữ game thủ khác kéo đi, vốn mảnh đất trống bị mọi người chen chúc, không tốn bao nhiêu thời gian liền chỉ còn lác đác vài người.
Thiên Khỏa Vạn Giáng là người phương Nam, giọng nói mang theo sự ôn nhuận của Giang Nam, anh cau mày nghe hai người không ngừng tranh luận, hiểu rõ đại khái.
Liền cắt ngang cuộc cãi vả của cả hai: “Được rồi, được rồi, tất cả im miệng cho tôi.”
Nếu Thiên Khỏa Vạn Giáng đã lên tiếng, hai người tất nhiên không dám tiếp tục nháo, chỉ đành câm miệng, đứng sang một bên, lẳng lặng nhìn Thiên Khỏa Vạn Giáng, chờ Thiên Khỏa Vạn Giáng tuyên bố quyết định xử lý hai người.
“Tôi mặc kệ lý do của cả hai là gì, cũng không quản ai đánh trước, tóm lại hôm nay cả hai cư nhiên dám nội đấu trong công hội, hai người có biết đây là chuyện bị cấm tuyệt đối trong công hội không hả?”
“Biết.” Hai người rầu rĩ trả lời, nói nhảm, điều này ai cũng biết, nhưng ngày thường người nội đấu không hề ít, chỉ là không bị bắt được mà thôi, cho nên hôm nay Thánh Đản Dạ mới cả gan khởi xướng công kích Tàng Long, ai ngờ anh xui xẻo đến vậy, cư nhiên gặp phải Thiên Khỏa Vạn Giáng đi dạo, có thể không khiến anh phiền muộn sao.
Việc nội đấu bị xử phạt rất nặng, nhẹ thì giảm lương, nặng hơn thì giáng cấp thậm chí bị đuổi ra khỏi công hội.
Thiên Khỏa Vạn Giáng nhìn hai người một chút, cẩn thận nhớ lại lời cả hai mới kể, có điều vẫn bất động thanh sắc nói tiếp: “Hai người đều biết, vậy tôi không khách khí nữa, xem hai người mới vi phạm lần đầu, tiền lương tháng này cả hai khỏi đi nhận.”
“Lão đại…” Tàng Long vừa nghe thấy trong lòng liền khó chịu, giờ mới đầu tháng, tiền lương đã bị trừ, vậy anh sống nổi qua tháng này bằng cách nào đây? Mà Thánh Đản Dạ hiển nhiên cũng không phục, anh nghĩ Tàng Long bị trừ lương, bị trừng phạt, đó là chuyện đương nhiên, còn bản thân hoàn toàn bị vạ lây.
Vì thế hai người khó được có lúc đồng lòng.
“Sao? Có phải hai người nghĩ tôi xử quá nhẹ không, hay để tôi đưa hai người tới chỗ hội trưởng?” Thiên Khỏa Vạn Giáng nhẹ nhíu mày, giọng nói vừa nhỏ nhẹ vừa mềm dẻo, chẳng qua cực kỳ có lực chấn nhiếp, nhất thời khiến cả hai không dám thở mạnh.
“Không dám.”
“Vậy thì đi đi.” Thiên Khỏa Vạn Giáng phất tay ý bảo hai người đi nhanh đi.
Sau đó anh nháy mắt ra hiệu cho Mị Sinh Mi Vũ luôn đứng vây xem ở bên cạnh, Mị Sinh Mi Vũ đương nhiên hiểu ý anh, lập tức đi theo hai người kia, đợi đến lúc cả hai tách ra, gọi Tàng Long lại: “Mục sư.”
Tàng Long quay đầu lại nhìn một chút, phát hiện là Mị Sinh Mi Vũ.
Có điều anh không tin Mị Sinh Mi Vũ đang gọi anh, dù sao từ thân phận của mình, cũng không phải có thể có chuyện để tầng lớp cấp cao trong công hội gọi lại, anh nhìn xung quanh, chỉ thấy quanh đấy không có Mục sư nào khác, nên lại quay đầu nhìn Mị Sinh Mi Vũ, nghi hoặc chỉ chỉ chính mình: “Gọi tôi?”
Mị Sinh Mi Vũ nhún vai, nở nụ cười: “Anh cảm thấy đâu?”
Mị Sinh Mi Vũ tuy vốn là người của đoàn hai, nhưng kỹ thuật của anh trong công hội tuyệt không kém, đã đủ để vào đoàn chủ lực, người như thế bất kỳ công hội bình thường nào cũng có.
Game thủ tinh anh trong đoàn chủ lực của Công Hội đại biểu cho việc được ưu tiên có trang bị, thu nhập cao, đương nhiên cống hiến cũng lớn nhất.
Người như thế, vẫn luôn là đối tượng Tàng Long kính ngưỡng, từ trước tới giờ chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày người như thế đến nói chuyện với mình, điều này khiến Tàng Long có chút khẩn trương.
Anh vội vã chạy tới trước mặt Mị Sinh Mi Vũ, chóp mũi vì khẩn trương mà toát ra mồ hôi, vội vàng nhỏ giọng hỏi: “Mị Sinh lão đại, có chuyện gì?”
“Đừng gọi tôi lão đại, tôi không phải lão đại, chỉ là một người làm công mà thôi.” Mị Sinh Mi Vũ mặc dù là tinh anh trong đoàn chủ lực, nhưng không có hứng thú với việc quản lý, cho nên không có chức vị, chỉ là loại người như anh dù không có chức vị, nhưng lời nói lại có trọng lượng hơn cả đội trưởng của một tiểu đội bình thường.
Vì thế, dù Mị Sinh Mi Vũ nói vậy, Tàng Long cũng không xem lời anh là thật, anh chỉ gật đầu liên tục, thậm chí còn bất an.
“Thiên Khỏa Vạn Giáng tìm anh.” Mị Sinh Mi Vũ chỉ chỉ Thiên Khỏa Vạn Giáng đang mỉm cười rồi xoay lưng đi về phía phòng họp ở sau lưng.
“A? Vạn Giáng lão đại tìm tôi…” Tàng Long lập tức khẩn trương, chẳng lẽ vì chuyện lúc nãy? Thiên Khỏa Vạn Giáng sẽ không đuổi anh khỏi công hội đi, trừ một tháng lương đã khiến anh đau đớn vô cùng rồi, nếu giờ bị đuổi, Tàng Long chỉ cảm thấy cuộc sống bây giờ nhất định rất họa vô đơn chí.
“Đừng lo lắng, không phải chuyện lúc nãy.” Mị Sinh Mi Vũ nhìn thấu Tàng Long khẩn trương, anh vỗ vỗ vai Tàng Long, cười đến rất xán lạn, sau đó xua xua tay về phía Tàng Long: “Mau đi đi, tôi đi trước.”
Nói xong anh liền đến chỗ truyền tống, mà Tàng Long vẫn luôn nhìn Mị Sinh Mi Vũ rời đi, lúc sau mới hít một hơi thật sâu, mang theo lòng bất an chạy chậm tới trước phòng họp Công Hội.
Trước cửa phòng họp, Tàng Long cố gắng bình phục tâm tình của mình mới gõ cửa.
“Vào đi.” Bên trong phòng họp truyền tới là tiếng của Thiên Khỏa Vạn Giáng.
Tàng Long vội vã đi vào, lại thấy Thiên Khỏa Vạn Giáng đang nghiên cứu tư liệu thông quan phó bản mới ở trên bàn, chẳng qua nghe thấy tiếng bước chân anh bước vào, Thiên Khỏa Vạn Giáng lập tức nghiêng đầu, tiện tay đóng tư liệu lại, sau đó mỉm cười với anh: “Ngồi đi.”
Tàng Long chưa từng hy vọng xa vời rằng thái độ của tầng lớp cao cấp như Thiên Khỏa Vạn Giáng có thể đối xử với mình ôn hòa như vậy, thậm chí có chút lo sợ vì được sủng.
Thiên Khỏa Vạn Giáng không có thời gian khách sáo cùng Tàng Long, trực tiếp hỏi thứ muốn biết: “Lúc nãy khi tranh chấp với Thánh Đản Dạ anh có nói tới anh tìm tới một vị NPC không có tác dụng gì?”
“Vâng…” Tuy trong lòng Tàng Long không nghĩ vậy, nhưng xem từ các góc độ hiện tại, ba Người lùn Hắc Thiết kia đúng là chẳng có ích gì cả.
“Rốt cuộc là dạng NPC gì mà không có tác dụng, khiến anh không để ý đến quy định của Công hội mà làm trái?” Mặc dù thực lực bây giờ của Thiết Huyết Công Hội không bằng trước kia, rốt cuộc vẫn là một trong 10 Đại công hội, bản lĩnh quan sát sắc mặt của quản lý cao cấp trong công hội như Thiên Khỏa Vạn Giáng không thể không mạnh, việc này anh đã cảm thấy kỳ lạ từ đầu rồi, giờ tất nhiên phải hỏi rõ.
Rốt cuộc là dạng gì NPC có thể khiến Tàng Long – loại người nhát gan kiểu này dám làm trái quy định công hội đây?
Cập Thì Vũ còn chìm trong trạng thái mê muội, tuy tốc độ tự thuật của Diệp Từ không nhanh, nhưng anh vẫn đưa tay làm ra tư thế dừng lại, trong miệng liên tục hô: “Đợi chút.”
Diệp Từ nhướng nhướng mày, dừng lại như anh mong muốn, sau đó nhún vai: “Sao rồi? Có gì không thể tiếp thu?”
“Tôi xin cô đấy, toàn bộ sự việc đều rất khó tiếp thu được không?” Cập Thì Vũ nắm tóc, khiến đầu tóc vốn loạn của anh càng loạn hơn.
Diệp Từ cúi đầu gảy gảy móng tay, rồi chẳng để tâm thổi thổi, mới cười nhạt nói: “Vậy chính anh từ từ tiêu hóa đi, giờ tôi có chuyện cần nhờ anh.”
“Gì?” Việc có thể khiến Diệp Từ thận trọng không nhiều, Cập Thì Vũ có chút khẩn trương.
Diệp Từ kể toàn bộ chuyện về Tàng Long xong, Cập Thì Vũ lập tức hiểu: “Cô đang nói, việc này rất có khả năng Thiết Huyết sẽ biết?”
“Đúng, nhưng bây giờ nhiệm vụ bị khóa, tôi không sợ bọn họ điều tra, chỉ là việc này một khi bị người ta chú ý, tôi sợ tôi khó mở được nhiệm vụ tiếp đó, dù sao…” Diệp Từ dừng một chút, cười khổ: “Giờ dù tôi mở nhiệm vụ, Thiên Thiên Hướng Thượng cũng không chắc sẽ bảo vệ được.”
“Tôi hiểu.
Cứ giao cho tôi, cô muốn sắp xếp nhân thủ thế nào, dặn dò là được.”
“Người của anh an toàn không?”
“Tôi tuyệt đối dùng người tốt nhất, này cô cứ yên tâm.”
Diệp Từ gật đầu: “Tạm thời không có gì, chỉ cần phái Đạo Tặc luôn nhìn chằm chằm bên kia là được, xem ra trừ Thiết Huyết chưa có công hội nào phát hiện ra việc này.”