“Thật sao?”
Bạch Mạch dĩ nhiên không tin tưởng chút nào.
Buồn cười, nếu như chỉ là đánh nhau.
Lưu Niên sẽ ở trong kênh bản đồ phân bố tin tức sao? Bạch Mạch đột nhiên cảm thấy chính mình ở cùng đám bà tám ở công hội quá lâu, bắt đầu lây nhiễm rồi.
Thế nhưng tâm tình của anh rất kích động!
Người khác mục tiêu đều là đại thần, là đỉnh cấp người chơi.
Nhưng với anh, mục tiêu của bát quái lại là em gái yêu dấu nhà mình.
Loại cảm xúc này rất kì lạ, vừa kì lạ vừa kích động muốn moi từ miệng em ấy một chút tin tức mà người ngoài không biết được.
Cảm xúc này khó diễn tả thành lời, nếu không phải là thành viên của hội bát quái thì không thể nào hiểu được.
Bạch Mạch lau lau gương mặt, cảm thấy mình không xứng đáng là anh của Diệp Từ.
Gặp chuyện này đáng lẽ anh phải lo lắng em gái có nhầm đường lạc lối không, thế nhưng trong lòng lại hiếu kì mạnh mẽ, rất muốn có chuyện gì đó để hóng… aiz, có nên tự đánh bản thân không đây?
“Đúng vậy”
Diệp Từ hít sâu một hơi, sức trả lời còn không đủ.
Thế nhưng, bồ câu đưa thư về toàn là chữ.
Bạch Mạch cũng đâu nghe được tiếng nói yếu ớt của cô, càng không thể phát hiện ra được khác lạ trong giọng nói của cô.
Vì lẽ đó, Diệp Từ không sợ Bạch Mạch có thể từ giọng nói của cô mà suy luận ra chuyện gì khác.
Bạch Mạch nhìn thấy ngôn từ giản đơn trong thư cười trừ.
Anh tất nhiên không tin rồi, có lẽ ngay cả Diệp Từ cũng không biết.
Cô từ nhỏ đã có thói quen này, nếu trong lòng đang muốn nói dối, hoặc suy nghĩ rối rắm, cô sẽ nói cực ít.
Bình thường chỉ có một hai câu, chỉ cần là người hiểu rõ tính tình của cô.
Đều có thể từ phản ứng của cô mà biết được Diệp Từ có nói ra toàn bộ sự thật hay không.
Bí mật này dĩ nhiên không qua nổi Bạch Mạch.
Thế nhưng anh cũng không vạch trần Diệp Từ làm gì.
Chỉ là gật gật đầu giả vờ không phát hiện ra, đóng thư anh bật cười ha hả rồi chuyển chủ đề.
“Bây giờ em mở cấp lên giới hạn cao nhất rồi, bao giờ thì về lại?”
“Một lát nữa, em muốn mua một ít đồ.
Em phát hiện ra một cửa hàng không tồi trong Anh Hùng thành”
Diệp Từ dĩ nhiên là nói thật vấn đề này.
Cô thấy Bạch Mạch dời đề tài, không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm, lau lau mồ hôi lạnh trên trán.
Cuối cùng cũng buông tha rồi.
“Ừm, vậy em đi đi, nhớ là tối nay công hội khai hoang Hẻm Núi Nóng Rực, em có đến không đó?”
Bạch Mạch hỏi Diệp Từ vấn đề quan trọng nhất khi tìm cô.
Diệp Từ suy nghĩ một chút cũng gật đầu.
“Đến”
“Được, vậy em giải quyết chuyện bên đó nhanh lên.
Sau đó về đây, mọi người đều mỏi mắt mong chờ”
Bạch Mạch nói xong cũng gửi thêm tin tức nào nữa.
Mà Diệp Từ cũng không đáp lại gì nữa, chạy thẳng đến cửa hàng nhỏ sâu trong Anh Hùng thành.
Tiệm này ẩn giấu sâu bên trong thành, là khu rắc rối và phức tạp nhất.
Đường phố nhiều ngõ ngách rất khó nhớ đường.
Mà điểm đặc biệt là bán nhiều vật phẩm quý hiếm, mỗi cửa hàng lại bán số lượng có hạn.
Nếu mua hết rồi chỉ có thể chờ đợi lần sau.
Đời trước, có rất nhiều công hội lớn chọn nơi này thành nơi cắm trại, cứ mỗi lần nó đổi mới là lao vào cướp giật mua đồ.
Lúc ấy phải so xem ai nhanh tay hơn, ai mắt tinh hơn thì vớ được đồ tốt.
Thế nhưng, ở đời này.
Cửa hàng nhỏ thuộc về Ngõ Tối Rượu Ngon, ngoại trừ Diệp Từ ra thì không ai biết cả.
Anh Hùng Thành mới mở cửa, phần lớn người chơi với bản đồ này còn chưa quen thuộc.
Ở giai đoạn này, người chơi không đến những nơi ngóc ngách thế này để tìm kiếm.
họ sẽ đến những nơi buôn bán náo nhiệt hơn.
Cùng với kiến trúc đẹp, hoặc là phong cảnh đẹp, chứ không đến nơi này làm gì.
Mà với Diệp Từ, phong cảnh kia không hấp dẫn với cô chút nào.
Cô chỉ muốn đến nơi người khác chưa phát hiện để lại dấu chân thôi.
Tuy rằng một đời trước bị các công hội vây quanh, người chơi tự do không có cách nào từ tay họ cướp đồ.
Nhưng không có nghĩa Diệp Từ không quen thuộc nơi này.
Phải hiểu rằng, cô cũng là người thường thường sẽ đến cố gắng chen chúc ăn may, đôi khi may mắn, cô cũng kiếm được một hai vật phẩm thuộc tính rất tốt.
Như vậy đã là rất tốt rồi.
Diệp từ rẽ trái, lượn một vòng đến một hẻm nhỏ.
Tại ngõ này có một nhà gọi là tiệm tạp hóa nhỏ của David.
Cửa hàng này bề ngoài không lớn, ván cửa cũng cổ xưa.
Người ngồi trong quầy mơ mơ màng màng muốn ngủ gục.
Nhìn sơ qua thì chẳng có đồ tốt gì.
Mà ở phía sau anh ta bày đều là đồ vật bình thường hơn cả bình thường.
Nếu như người bình thường vào nơi này, nhất định sẽ không ham muốn gì ở đây.
Dù sao loại tiệm kiểu này trong thành còn thiếu sao.
Bán đồ cũng không đặc sắc, nếu có thêm vài cửa hàng thế này cũng chẳng khiến ai bận tâm.
Chỉ là, nếu người chơi có thể chú ý đến nó, nhất định sẽ bị những thứ nơi này bày bán làm cho giật mình.
Chỉ là, ở đời việc trông mặt mà bắt hình dong là một tệ nạn lớn.
Với cửa hàng nhỏ này càng không ngoại lệ.
Diệp Từ tiến vào cửa hàng, người bán đang ngủ gà ngủ gật.
Cô đến gần gõ gõ xuống mặt bàn.
Người làm việc mới giật mình tỉnh dậy, nhìn Diệp Từ một chút, có thể ngủ lâu nên anh ta mơ mơ màng màng.
Người giúp việc ngáp dài, tự hỏi…
“Cô muốn gì?”
“Tôi muốn mua đồ”
“Ừ, cô ra ngoài đi thẳng, thấy một cột mốc đường, cứ đi theo đến khu buôn bán thì thôi.
Nơi đó có một tiệm tạp hóa có nhiều hàng hơn ở đây”
Người giúp việc vừa nói vừa ngáp, nói năng cũng không rõ ràng.
Gặp người khác, dĩ nhiên sẽ đi thẳng ra cửa.
Vốn một cửa hàng mà ngay cả đồ mình bày bán cũng không tự tin, mở miệng ra là giới thiệu quán khác, chẳng lẽ bạn còn hứng thú mua đồ tiếp sao? Diệp Từ thậm chí còn nghĩ, nếu như cô trọng sinh thì cũng bị người không sức sống này đuổi đi.
“Tôi muốn mua gì đó ở đây”
Diệp Từ cười lắc đầu một cái, cự tuyệt đề nghị kia, nói ra mục đích của cô.
Diệp Từ nói xong người giúp việc có chút giật mình, anh ta nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá cô, bấy giờ mới lầm bầm lẩm bẩm nói.
“Thật là người quái dị”
Nói xong mới đứng dậy
“Tôi đi gọi ông chủ, cô đợi một lát”
Thế rồi xoay người vào phòng phía sau, chỉ chốc lát có một người lùn đi ra.
Ông ta mang một mắt kính rất dày, ăn mặc cũng lôi thôi.
Nếu như đi trên đường cái sẽ không khiến ai chú ý cả.
Ông ta như vậy mà lại là ông chủ của cửa hàng này- David.
“Cô muốn mua đồ?”
“Đúng vậy”
Người lùn David vuốt vuốt đầu trọc lóc của mình, nói:
“Chỗ tôi không bán đồ mà tạp hóa bình thường bán”
“Tôi biết”
Diệp Từ mỉm cười, cô biết việc này nên mới tới, nếu không thì cô cũng không đến đây làm gì.
“Vậy cũng tốt, nếu như cô kiên trì như vậy, tôi sẽ cho cô xem đồ chúng tôi bán.
Thế nhưng, nếu đúng như tôi nghĩ cô không cần thì biến đi, tôi không có thời gian cùng cô nói chuyện phiếm”
David tính cách không tốt mấy, đôi với khách hàng đầu tiên cũng không rào đón gì cả.
Nói xong, cũng không cho Diệp Từ phản ứng gì, quay đầu nói với người giúp việc.
“Cho cô ấy xem danh sách hàng của chúng ta, ta rất bận rộn, nếu không có chuyện lớn thì đừng tìm ta.”
Người giúp việc gật đầu liên tục, nhìn ông chủ rời đi rồi đưa danh sách vật phẩm ra.
Đồ vật trong này đều không rẻ, may mà Diệp Từ vẫn mua được.
Bên trong đều là vật phẩm hi hữu của công trình học.
Không phải tinh tế như công trình học địa tinh, nhưng sát thương và vũ khí thì nhiều hơn hẳn.
Giống như tên lửa dưới nước, lưới điện, bom hẹn giờ… và hàng ngàn đồ vật khác.
Mỗi một loại chỉ có đúng hai mươi, nếu như mua hết thì phải đợi lần sau.
Diệp Từ nhìn tiền của mình, sau đó không chút do dự mua tên lửa dưới nước, một tá lưới điện, toàn bộ bom hẹn giờ cỡ trung bình và lớn.
Mua xong đồ vật này, trên người hết sạch tiền.
Nếu như một hồi nữa hết đồ ăn nước uống, cô đành phải tìm Bạch Mạch thôi.
Diệp Từ mua một lần như thế rất nhiều đồ vật, người giúp việc giật mình một đỗi.
Anh ta không để ý đến việc David cảnh cáo, chạy gấp gáp vào bên trong, một mạch nói lại với ông chủ.
Không lâu sau, David chạy ra, David giơ kính rồi nhìn chằm chằm Diệp Từ từ trên xuống dưới, khẩu khí khách sáo đi không ít.
“Tinh linh, cô rất biết xem hàng”
Diệp Từ gật gật đầu, đối với tán thưởng của David gật đầu,
“Không phải tôi biết hàng, mà là đồ vật của ông tốt nhất ngõ hẹp này”
Diệp Từ tâng bốc lên là hiển nhiên thôi, David cũng vì vậy mà gật gật đầu.
Ông ta cười hắc hắc vài tiếng rồi hoan nghênh Diệp Từ trở lại.
Điều này làm cho Diệp Từ hơi thất vọng, cô cảm thấy mình là khách hàng đầu tiên, lại là người rộng rãi như vậy.
David ít nhất phải cho cô một cái gì đó như chiết khấu chứ… nhưng không ngờ ông ta cái gì cũng không cho, xem ra người ta đồn rằng người lùn là chủng tộc hẹp hòi nhất Vận Mệnh cũng có nguyên nhân của nó.
Ra David tiệm tạp hóa, Diệp Từ triệu Lão Tứ ra rồi leo lên chạy đi.
Cô định đến Phi Hành Thạch ở Anh Hùng Thành, giá cả so với Sư Thứu gấp ba lần.
Cũng vì lẽ đó, nhân viên cai quản Phi Hành Thạch suốt ngày làm ăn không được tốt, người chơi chọn Sư Thứu chứ ít chọn đến đây, xem ra sau này làm ăn sẽ ngày càng ảm đạm,
Diệp Từ đã đến gần Phi Hành Thạch, chuẩn bị đối thoại với nhân viên về Thành Hồng Hồ thì bị ai vỗ vỗ lên vai kéo lại, theo sau với việc đầu óc choáng váng là âm thanh khiến cô tâm phiền ý loạn, như ma quỷ truyền tới.
“Ha, Tiểu Công Tử, lại gặp em rồi”
Diệp Từ theo bản năng hét lớn, sau đó lập tức nhảy ra, lúc nãy cô suýt thì đi về rồi.
Bây giờ tự nhiên nhảy ra một kẻ ngăn cản là sao.
Ngẩng đầu, chăm chú nhìn chằm chằm người không biết vô sỉ đang chào hỏi mình, gần như nghiến răng.
“Lưu Niên, sao anh lại ở chỗ này?”
“Anh ở đây dĩ nhiên vì em ở đây rồi, vì em ở đây nên anh phải tới đây chứ sao”
Lưu Niên híp mắt trả lời Diệp Từ, hơi mỉm cười.
“Anh…”
Diệp Từ trừng mắt nhìn Lưu Niên, trong thời gian ngắn không biết phải nói gì.
Không ngờ, Lưu Niên thế nhưng choàng khăn chùm đầu lên, cúi người xuống, gần sát bên tai Diệp Từ nói khẽ:
“Em đừng nhìn anh như thế, rất nguy hiểm”
Anh mang áo choàng, âm thanh rất nhẹ, trong khoảng thời gian ngắn xung quanh hai người như ngăn cách với cả thế giới, bên trong cuồn cuộn sóng ngầm.
“Lưu manh!”
Diệp Từ nghiến răng nghiến lợi, trên mặt dần ửng đỏ.
Vốn cô tưởng có thể quên chuyện vừa nãy phát sinh ở vườn hoa Tử Đằng.
Nhưng sự thật chứng minh, chỉ cần có tên lưu manh này ở đây, thì việc lừa mình dối người cũng là chuyện không dễ làm.
“Lưu manh à?”
Lưu Niên không tức giận chút nào, trái lại còn cười đến vui vẻ.
Anh trầm ngâm một chút, sau đó nói tiếp:
“Anh không thấy mình nói gì quá đáng cả, nếu như em đã vì câu nói này mà mắng anh lưu manh, anh không thể không suy đoán… em vừa nghĩ đến việc gì nha…”
Anh vừa nói vừa cười nham hiểm.
“Anh muốn chết à???”
Diệp Từ lần này là thật sự nổi giận, bất kể là thẹn quá hóa giận hay là gì, cô thật sự phát điên.
Trên thế giới này tại sao lại có người vô sỉ đến vậy! May mà cô cảm thấy ở Tây Bộ Đại Lục phối hợp với anh ta cũng được, nên ấn tượng với anh ta mới thay đổi một chút, không ngờ bây giờ mới biết anh ta vốn là kẻ mặt dày không biết xấu hổ.
Ấn tượng gì đó vỡ nát hết! Quả thật không chết một trăm lần không hả giận! Trong thanh âm của cô lạnh như băng, lạnh đến mức không khí xung quanh cô đọng lại.
Trong tay dao găm cũng rút ra, rất nhanh đâm về hướng Lưu Niên.
Diệp Từ đã sớm khiến thân thể quen với chiến đấu, cho dù trong đầu cô không nghĩ sẽ làm gì, nhưng thân thể vẫn theo bản năng mà biết được đối phương chỗ nào là tử huyệt.
Cũng như hiện tại, Diệp Từ mới rút dao, trong thời gian chớp mắt, dao găm đã đâm vào Lưu Niên.
Đó là vị trí yếu ớt nhất trên cơ thể người- Trái tim.
Bị đâm vào tim, chỉ một con đường, giây sát.
Thế nhưng, ngay khi dao găm đâm vào tim mình.
Lưu Niên không hề né tránh, điều này khiến Diệp Từ rất ngạc nhiên.
Dựa theo những gì Diệp Từ biết về Lưu Niên….
Nếu gặp phải nguy hiểm, anh ta nhất định sẽ né.
Hơn nữa còn rất đẹp đẽ mà tránh, lại không ngờ kết quả lại thành thế này.
Diệp Từ sửng sốt một hồi, mới hỏi:
“Sao anh không tránh?”
Lần này thật sự trúng tử huyệt, Lưu Niên trong nháy mắt mất đến 90% HP, còn có trạng thái không ngừng rớt máu.
Anh nhìn thanh HP dần dần tiến về 0, không định làm gì chỉ khẽ mỉm cười, dán vào tai Diệp Từ nói:
“Chỉ cần em muốn giết anh, anh tuyệt đối không đánh trả”
“Anh có ngốc không?...”
Diệp Từ còn chưa kịp dứt lời, chỉ thấy Lưu Niên ngã xuống trước mặt mình.
Mà hệ thống vang lên bên tai rất rõ ràng.
“Bạn giết hại người vô tội ở Anh Hùng Thành, đang chịu truy nã của vệ binh, mời đầu thú để được khoan hồng”
Diệp Từ giật giật khóe miệng, cái gì??????.