Lần này Đạo tặc đã thông minh không ít, chờ hồi lâu mới đứng lên, thật không ngờ, hai tiếng “Phốc phốc” lại vang lên nữa, chỉ cần hai mũi tên vừa ra đã để anh rơi vào cái ôm ấm áp của đất.
“Cô lại làm gì vậy hả! Cô chơi đủ chưa!” Đạo tặc gần như phát cuồng.
Tiếng cười Diệp Từ sang sảng từ xa truyền đến: “Không ai dạy anh trước khi đứng lên phải quan sát kỹ bốn phía à? Lần này tôi thật sự đi rồi ~~”
Đạo tặc bực tức đến độ muốn khóc, hôm nay anh thật sự quá xui xẻo, vốn chỉ muốn kiếm 2 điểm Vinh Dự Kích Sát, sao lại chọc đến một tổ ong vò vẻ thế này.
Lúc này đây dù Diệp Từ nói gì, đánh chết anh cũng không đứng lên nữa.
Có điều giờ Diệp Từ không hề gạt anh, cô thật sự cưỡi ngựa chạy về Hồng Hồ Thành rồi.
Từ nơi hoang vu đến Hồng Hồ Thành phải chạy ba năm bản đồ, trong đó đó có bản đồ cấp 50, Diệp Từ đi đường cẩn thận, mất hơn 3 giờ mới về tới Hồng Hồ Thành.
Cô hỏi thăm trong kênh Công hội, đã tập hợp chưa, đạt được tin tức đại khái, cô lập tức đem cần câu và giỏ cá trên người xếp vào kho hàng, sau đó nhanh chóng chạy tới phó bản.
Tuy cô rất vất vả mới từ Nơi hoang vu trở về nhưng Diệp Từ vẫn thấy có chút áy náy.
Đặc biệt lúc tập hợp tất cả thành viên trong Công hội trước mặt phó bản Ky Giáp Trận cô càng ngại ngùng hơn.
Cô chưa bao giờ cho rằng mình đặc biệt hơn người khác, Công hội tổ chức hoạt động tập thể lại để mọi người chờ một mình cô lâu như vậy, thật sự có chút quá đáng.
Vì thế tiến đoàn đội, Diệp Từ khiêm tốn xin lỗi toàn đội.
“Ngại quá, xin lỗi mọi người tôi đến muộn.”
“Không sao, tôi nghe Lam nói, cô về từ Nơi hoang vu.” Đáp lời là Linh Hào Tỳ Sương, anh vẫn giữ nguyên bộ dáng cười tủm tỉm.
Anh là Pháp sư, không có trang bị giống với Kim Châm Lừa Gạt, mặc một thân trang bị tinh xảo vừa nhìn đã biết GS chắc chắn trên 200.
Linh Hào Tỳ Sương là phó hội trưởng Công hội, cũng là pháp sư chủ lực, mặc trang bị hào hoa như vậy dù đứng trong đám người cũng có thể nhận ra anh.
Nếu Linh Hào Tỳ Sương đều nói thế, Diệp Từ không phải giải thích gì thêm, chỉ gật đầu.
“Lúc trở về rất nguy hiểm đi, tôi nhớ rõ phải chạy qua vài bản đồ cao cấp, giờ còn thoải mái sao?” Linh Hào Tỳ Sương mỉm cười, ánh mắt có vẻ rất dịu dàng, thanh âm cũng như thế nhưng Diệp Từ lại có cảm giác ánh mắt ấy không đúng lắm.
Giống như hồ ly, thử thăm dò con mồi của nó.
“Chỉ cần chạy trên đại lộ, dù người chơi chỉ một cấp cũng có thể an toàn trở về.” Diệp Từ cản trở sự thăm dò của Linh Hào Tỳ Sương.
Ánh mắt đầy ý cười của Linh Hào Tỳ Sương biến thâm một ít, giấu sâu trong đôi ngươi, khiến người khác không thể tài nào đoán được suy nghĩ của anh.
Anh gật đầu, không trò chuyện cùng Diệp Từ nữa, mà quay đầu nói với đội ngũ: “Hôm nay có hai tổ đội cùng nhau tiến vào phó bản, mục đích đều là khai hoang, mọi người không cần tham nhiều, chỉ cần cố gắng hết sức, mặc kệ thông quan hay không thông quan, mỗi người đều được thưởng 5 điểm DKP.
Nếu thông quan tất nhiên sẽ được thưởng thêm.”
Mọi người hoan hô, có thể thấy nhờ sự kích thích của tiền tài, rất nhiều người đều nóng lòng muốn thử sức.
Dặn dò mọi người xong, Linh Hào Tỳ Sương sắp xếp Diệp Từ vào đoàn 2, sau đó liền phân phó hai chỉ huy vào phó bản.
Phó bản Ky Giáp Trận yêu cầu 25 người chơi.
Hiện giờ chủ lực của Thiết Máu Chiến khoảng 100 người, vì khai hoang Đầm Lầy Rét Buốt nên chia làm hai đoàn, mỗi đoàn đội có 50 người chơi.
Mà giờ đi phó bản Ky Giáp Trận có 50 người, là tinh anh của tinh anh, được sàng lọc kỹ càng.
Bọn họ không những phối hợp ăn ý, ý thức của đoàn viên cũng cao, dã đội không thể nào so sánh.
Trung bình Gs của toàn bộ đoàn đội cao hơn 240, đứng tại chỗ tập hợp lập tức khiến người khác chú ý.
Diệp Từ đi theo đoàn 2 vào Ky Giáp Trận, bỗng nhiên cảm thấy trang bị của cô bị ẩn đi số liệu có chút thấp đến đáng thương, đi trong đám người của đoàn 2, cô cứ như một con chuột hôi vậy.
Chỉ huy của đoàn 2 là Thiên Khả Vạn Giáng, giọng nói của anh mang sự mềm mại đặc trưng của Giang Nam, rất dễ nghe, nhưng hơi thiếu chút quyết đoán.
Nhưng đánh phó bản, thông quan mới là mục tiêu mấu chốt, những thứ khác chẳng là gì.
Dọc theo đường đi Diệp Từ đều đứng ở vòng ngoài, không ra mặt, không đoạt cừu hận, lại càng không thể hiện kỹ năng khoa trương nào, gần như đứng cọc đánh quái.
Dù thế, vì trang bị của cô tốt nên DPS vẫn đứng đầu bảng, khiến cho pháp sư có lực sát thương đứng đầu của đoàn số 2 là Mị Sinh Mi Vũ rớt xa phía sau.
Thiên Khả Vạn Giáng theo thói quen vừa chỉ huy vừa mở ra bảng thông tin, mới liếc mắt một cái, anh liền kinh ngạc không thôi.
Trong bảng thông tin, đứng đầu bảng là Công Tử U, cao hơn Mị Sinh Mi khoảng mấy trăm ngàn điểm sát thương, mà trên bản thương tổn [bị quái vật công kích tạo nên giá trị thương tổn] Công Tử U cư nhiên đứng cuối cùng , hơn nữa tổn thương là 0!!!
Điều này không khỏi khiến Thiên Khả Vạn Giáng phá lệ chú ý đến Thợ Săn có một thân trang bị cùi bắp này.
Tuy cô đạt được hai First kill của phó bản, gần đây cũng đi theo công hội Chiến Thiên Hạ đạt được First kill của Dã Trư Vương, nhưng Thiên Khả Vạn Giáng không như Linh Hào Tỳ Sương coi trọng Công Tử U như vậy, anh có lối suy nghĩ giống Khổng Tước Lam, có lẽ người này có vận khí tốt, còn thao tác chỉ bình thường thôi.
Từ lúc tiến phó bản, Thiên Khả Vạn Giáng cũng để ý Công Tử U vài lần, có điều cô chỉ công kích từ xa, thao tác trung quy trung củ nên càng tin tưởng phán đoán của anh hơn.
Mãi cho đến lúc nhìn bảng thông tin, anh mới bắt đầu kinh hãi.
Trong Ky Giáp Trận, có nhiều nhất chính là quả cầu nhỏ biết bay, đồ vật này như quả bom, sẽ nổ mạnh.
Hơn nữa phạm vi rất lớn, cho dù 2 đoàn đã chọn vị trí cẩn thận để ẩn nấp nhưng cũng bị thương đến hơn 100 ngàn điểm, mà Thợ săn này đến giờ không hề bị thương chút nào!!
Trong mắt người chơi bình thường, bảng thông tin này chỉ biểu hiện mỗi con số.
Nhưng trong mắt một cao thủ, nhất là trong mắt chỉ huy, đây là số liệu biểu hiện khả năng thao tác và tương lai phát triển sau này của từng đoàn viên.
Tổng giá trị sát thương cao nhất, thương tổn nhận được bằng 0.
Hệ thống tự động ghi nhớ chắc chắn không có sai lầm.
Lúc nhìn bảng thông tin thì Thiên Khả Vạn Giáng cũng phủ định phán đoán anh đã đánh giá về Công Tử U, Thợ Săn này không chừng đúng như lời nói của Linh Hào Tỳ Sương, thâm tàng bất lộ (cô giấu nghề)!
Vì thế Thiên Khả Vạn Giáng bình tĩnh đóng lại bảng thông tin, chỉ huy như bình thường: “Dps khống chế cừu hận, không cần tham lam, cẩn thận OT.”
Diệp Từ nghe Thiên Khả Vạn Giáng nói cần khống chế cừu hận,dù cừu hận của cô thấp nhất nhưng cô vẫn buff cho quái kỹ năng Xạ Kích Ngộ Đạo, đem cừu hận chuyển cho chủ T.
Mà Mị Sinh Mi nghe lời của Thiên Khả Vạn Giáng, cũng mở ra bảng thông tin, mục đích đơn giản chỉ xem một chút, nhưng không ngờ vừa nhìn thấy, sắc mặt của anh liền khó coi.
Anh chơi game không được 7 cũng đến 8 năm, chủ tuyến luôn là Dps, lực sát thương không thể chê vào đâu, thao tác không ra tật xấu gì.
Hơn nữa trang bị trên người khá tốt, không nhắc đến việc lực sát thương tốt nhất trong đoàn 2, cho dù so sánh với Linh Hào Tỳ Sương hiện giờ cũng không kém bao xa.
Người như anh luôn luôn đứng đầu bảng Dps, hôm nay lại đành đứng thứ hai, hơn nữa chênh lệch quá lớn, làm sao không khiến anh mất mặt?
Vì Thợ Săn, Pháp sư, Thuật sĩ đều là viễn trình chức nghiệp (đánh nhau từ xa) nên đứng cùng một chỗ, Diệp Từ phát hiện sau khi Mị Sinh Mi nhìn bảng thông tin, sắc mặt có chút kém.
Tiếp đó liền tăng lực công kích, cố ý đuổi kịp và vượt qua Diệp Từ.
Pháp sư và Thuật sĩ không giống nhau, lúc ban đầu chơi game không có kỹ năng khống chế cừu hận một cách có hiệu quả nhất, một khi không quan tâm lực công kích, giá trị cừu hận cũng vì thế mà tăng lên.
Chỉ qua mấy chục giây, chủ T và phó t đã quản không được Vệ sĩ Tinh Anh, vệ sĩ bỗng nhiên thoát khỏi sự khống chế của bọn họ, chạy về nhóm người chơi viễn trình công kích.
Nói thật, tình huống như vậy là lần đầu tiên Thiên Khả Vạn Giáng gặp phải, từ trước đến giờ anh đều chỉ huy theo sở trường là ổn định, tình huống Dps chuyển sang OT chưa từng xuất hiện qua.
Nên lúc vệ sĩ Tinh chạy đến bên chức nghiệp viễn trình, anh cũng phải ngẩn người một lát.
“Pháp sư Mị Sinh Mi phát ra OT!” Hệ thống lập tức cảnh báo, tiếp đó Thiên Khả Vạn Giáng lớn tiếng kêu :“Mị Sinh Mi cậu dừng tay cho tôi, cậu OT rồi! Chủ T tiến lên giữ quái, đừng để nó lại gần chỗ mấy người công kích viễn trình!”
Lời còn chưa dứt, chủ T chưa kịp chạy lại, Thiên Khả Vạn Giáng liền thấy một thân ảnh từ đám người viễn trình chạy ra, sau đó trên đầu vệ sĩ Tinh Anh lập tức xuất hiện dấu hiệu đỏ chót.
Trong lòng anh cả kinh: “Thợ Săn Ấn Ký!” Anh thật không ngờ trong đoàn của mình có người học được kỹ năng này của Thợ săn!
Khi anh thấy rõ người này là ai, liền lập tức hiểu được.
Đương nhiên là Công Tử U rồi.
Cường hóa Thợ Săn Ấn Ký, Liệp Ưng Thủ Hộ, Độc Hạt Đinh Châm, thuận tiện phóng xuất Lão Tam đi kéo cừu hận, một chuỗi động tác được Diệp Từ thực hiện liền mạch chỉ trong chớp nhoáng.
Sau đó cả người cô ở trên không trung xoay tròn 180 độ, trực tiếp nhảy về phía bên kia.
Vừa nhảy Diệp Từ vừa không ngừng phóng kỹ năng Bắn liên hoàn và Xạ Kích Ngộ Đạo, sau khi bắn ra bốn năm tên cộng với Bạo kích để lực sát thương tăng đến 2000 mới kéo cừu hận của vệ sĩ Tinh Anh từ người Mị Sinh Mi chuyển dời đến trên người mình.
Chỉ thấy vệ sĩ Tinh Anh đang chạy vào đám người viễn trình bỗng nhiên xoay một vòng chuyển sang phía Diệp Từ, giải cứu nguy hiểm cho đoàn đội.
Động tác của cô cực nhanh, từ giữ OT đến kéo cừu hận chưa tới 3 giây, thao tác hoa lệ lại không kém phần sắc bén khiến người xem phải trợn mắt há mồm, đặc biệt Thợ Săn cùng đoàn, toàn bộ đều bị chấn trụ.
Ngay cả Thiên Khả Vạn Giáng cũng đứng hình, anh có chút hoài nghi hai mắt của mình, Thợ Săn bình thường cũng có thể thao tác như vậy à? Có thể thoát khỏi lực hút trái đất không ngừng bay cao sao?
“Con người! Ngươi chọc giận ta!” Vệ sĩ Tinh anh dù không phải Boss nhưng nó cũng là quái to số một số hai trong phó bản, nó chỉ cần hét vài tiếng hoặc chạy vài bước, trong nháy mắt tới gần Diệp Từ liến tung ra kỹ năng “Run rẩy”.
Không ngờ bị trúng mục tiêu!
Diệp Từ vừa rơi xuống đất dự tính nhảy lên lần nữa, liền bị khóa chặt, cả người run run, không thể làm động tác gì, tư thế cứng ngắt.
Đây là biểu hiện bình thường sau khi trúng ‘run rẩy’.
Run rẩy thời gian hoạt động là 5 giây, Diệp Từ tính toán một chút, trong 5 giây này, Vệ sĩ Tinh anh có thể thả ra thêm 2 công kích, không biết cô có thể chịu đựng nổi hay không.
Bên tai truyền đến tiếng gió vù vù, Vệ sĩ Tinh anh đã chạy đến bên Diệp Từ, giơ tay lên, liền chém xuống…….