Diệp Từ ngẩn người.
Kỳ thật cô ngẩn người rất lâu, nếu không phải vì Mạch Thủy Thâm thúc giục cô, có lẽ cô vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Cô cười với Bạch Mạch, sau đó không hề do dự kích vào xác nhận.
Kênh thế giới liền thông báo tin tức cô vào công hội.
Hệ Thống: Công Tử U gia nhập Công hội Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước.
Nhất thời, kênh thế giới lại loạn.
Ngày hôm qua các công hội lớn trong đại lục phía Đông điên cuồng tranh đoạt cô, thậm chí trên diễn đàn còn mở cả cá cược, cược xem cô sẽ vào công hội nào, nhưng không ngờ cô lại gia nhập công hội như vậy.
Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước là công hội của ai? Thần thánh phương nào thế? Dĩ nhiên có thể mời chào Công Tử U?
Diệp Từ đã sớm đoán trước tình hình, đóng tất cả các kênh, sau đó mới có thể yên tĩnh xem xét bảng thông tin công hội.
Công hội này thật là sạch sẽ quá đáng.
Trừ tên hai thành viên thì chẳng còn gì khác.
Hội trưởng: Mạch Thủy Thâm.
Hội viên: Công Tử U.
Mạch Thủy Thâm điều chỉnh vài thứ liền biến Diệp Từ thành phó hội trưởng, sau đó vừa cười vừa nói:“Em đã là phó hội trưởng, sau này tha hồ ức hiếp dân chúng.”
Diệp Từ nhìn danh sách hội viên rỗng tuếch, đen mặt:“Anh nói ức hiếp dân chúng là chỉ ức hiếp anh à?”
Dĩ nhiên, điều này làm cho Mạch Thủy Thâm phản đối mãnh liệt.
Tâm trạng Diệp Từ bỗng nhiên tốt lên, đóng lại bảng thông tin công hội, cưỡi ngựa chạy vào Phế Tích Rét Lạnh.
Đoàn đội chủ lực của công hội Chiến Thiên Hạ đã sớm tập trung đầy đủ chờ tại cửa Phế Tích Rét Lạnh, Thủy Nguyệt Vô Thương vừa thấy Diệp Từ đến, liền đứng lên, giới thiệu cho mọi người.
Rồi sau đó anh nghi hoặc hỏi:“Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước là là công hội lớn đến mức nào? Sao có thể hấp dẫn cô lưu lại vậy?”
Diệp Từ cười gượng:“Của người thân.”
Thủy Nguyệt Vô Thương lập tức hiểu rõ, còn có chút không cam lòng:“Để toàn bộ đến công hội của tôi đi, quyền lợi có thể thương lượng.”
“Thật có lỗi, chí hướng của tôi không ở công hội.” Diệp Từ lắc đầu, từ chối thẳng.
Thủy Nguyệt Vô Thương cũng là người sáng suốt, không nhắc lại đề tài này nữa.
Giới thiệu từng thành viên cho Diệp Từ, Diệp Từ gật đầu, nói:“Trong 4 MT phòng ngự cao nhất đến bao nhiêu?”
“382.” Chủ T Long Vu báo ra.
Quả nhiên không hổ danh MT của công hội đứng hàng top trong cả nước.
“Đón đỡ có bao nhiêu?”
“21%.”
Không ai ở đây có tấm chắn nghịch thiên, 21% xác suất đón đỡ xem như đạt trình độ trung bình của MT cấp 20.
Tuy vẫn còn cách khá xa với lí tưởng của Diệp Từ nhưng như vậy cũng đủ dùng rồi.
Cô lại hỏi MT khác có phòng ngự và đón đỡ ra sao.
Sau đó gật đầu hài lòng, ngay cả MT thứ 4 đều có phòng ngự 345, đón đỡ lên đến 19.7%.
“Tôi đi nhận nhiệm vụ.” Diệp Từ thông báo với mọi người một tiếng rồi đi tới.
Phó bản khó khăn trong Vận Mệnh chia làm 5 cấp.
Gồm: bình thường, khó khăn, tinh anh, địa ngục và ác mộng.
Đoàn đội năm người chỉ có thể đi phó bản bình thường, khó khăn, tinh anh.
Mà địa ngục với ác mộng là phó bản dành cho đoàn đội 25 người.
Ngoài ra, phương thức lựa chọn phó bản của đoàn đội 5 người và 25 người hoàn toàn bất đồng.
Đoàn đội năm người đi phó bản không thể lựa chọn đi vượt cấp.
Chỉ có thể đánh qua độ khó bình thường, tiếp đó đánh khó khăn, cuối cùng mới đến tinh anh.
Còn đoàn đội 25 người không bị giới hạn vào quy luật đó, có thể tùy ỳ lựa chọn cấp bậc.
“Công Tử U, bạn muốn mở phó bản Phế Tích Rét Lạnh dành cho đội ngũ 25 người?”
“Xác nhận.”
“Mời lựa chọn độ khó cho đội ngũ của bạn.”
Trước mặt Diệp Từ lập tức xuất hiện một vài sự lựa chọn.
Cô không chút do dự chọn kéo xuống dưới, độ khó ác mộng.
Từ trước đến giờ cô không phải là người thích an nhàn, trong máu của cô tràn ngập tinh thần mạo hiểm.
Nếu muốn chơi, vậy phải chơi lớn, chỉ thông quan độ khó bình thường, không có tính khiêu chiến gì cả.
Hệ thống thông báo trong kênh đoàn đội:“Chiến Thiên Hạ mở ra phó bản Phế Tích Rét Lạnh cho đội ngũ 25 người, cấp bậc: ác mộng.
Một ác mộng mới bắt đầu sinh ra, nguy hiểm trong đó hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của mọi người, các anh hùng hãy vào đi, mang theo sự nhiệt huyết của mọi người, vì đại lục Larya mà viết nên một trang sử thi mới.”
Khi mở ra phó bản độ khó Ác mộng mới có thể xuất hiện dòng chữ trữ tình được đọc diễn cảm như vậy, sau đó hệ thống sẽ căn cứ nội dung mà tặng kèm buff tương ứng, đến lúc kết thúc phó bản mới mất hiệu lực.
Quả nhiên, trên đầu bất kì thành viên trong đội ngũ nào cũng xuất hiện dòng chữ đỏ, đạt được chúc phúc của Larya: Tăng toàn bộ thuộc tính 15 điểm.
Tuy được buff như vậy rất thích, nhưng nhìn cấp bậc Ác Mộng lại khiến mọi người trầm mặc hẳn.
Trời ạ, dĩ nhiên là Ác mộng, bọn họ còn chẳng đánh xong lão nhất ở phó bản bình thường kìa, cấp bậc Ác mộng này……
Thủy Nguyệt Vô Thương cả kinh, anh vội vàng đến cạnh Diệp Từ, lo lắng hỏi:“Công tử, có phải lựa chọn sai rồi không? Đây là độ khó ác mộng……”
“Không sai.” Diệp Từ nghiêng người nhìn Thủy Nguyệt Vô Thương, lộ ra nụ cười nhẹ:“Sao thế? Thành viên của Chiến Thiên Hạ không tự tin đến vậy à?”
“Đây không phải là vấn đề tin hay không tin……” Thủy Nguyệt Vô Thương thở dài.“Nếu không chúng ta đổi lại đánh bình thường trước?”
Diệp Từ lắc đầu:“Là ác mộng, tuyệt không thay đổi.
Nếu thấy không được, vậy hủy hợp đồng đi.” Giọng nói không lớn nhưng vẫn để mọi người nghe rõ, bọn họ càng trầm mặc hơn, nhìn chăm chú vào nữ Thợ Săn.
Cô bình tĩnh cực, không có chút đùa giỡn nào, chính sự trấn tĩnh ấy, khiến rất nhiều người chơi phải bội phục.
Tuy có chút không yên tâm với cô nhưng luôn có một thanh âm gào thét trong lòng bọn họ – phải đi.
“Thử một lần đi, Thủy Nguyệt.
Cậu phải tin tưởng thành viên của Chiến Thiên Hạ.” Bỗng nhiên một Đạo tặc lên tiếng, ngay sau đó càng có nhiều người đệm vào, nhất thời sự nhiệt tình tăng cao, nhiệt huyết sôi trào.
Thủy Nguyệt Vô Thương bị bọn họ cuốn hút, cuối cùng gật đầu, mỉm cười với Diệp Từ:“Được, cô chỉ huy, bọn tôi tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh.”
Diệp Từ không nói thêm, xoay người tiến về cửa phó bản, cô vung tay lên:“Tiến lên.”
Độ khó bình thường quả nhiên không thể so sánh với độ khó ác mộng, ngay cả quái trông cửa cũng hung hãn dị thường.
Chẳng qua so với hỏa lực của Chiến Thiên Hạ thì nó chẳng là gì, rất nhanh bọn họ đã tiến đến chỗ khó, Diệp Từ bắt đầu giảng giải cách thông quan.
“Lát nữa tôi dụ quái, mọi người bảo trì đứng cách tôi 15m, đợi Ấn nấp giả của phế tích đi ra, mọi người cứ chạy theo khẩu lệnh của tôi.
Sau đó mới tập thể đánh quái, nơi này không bị OT, chức nghiệp viễn trình cứ công kích mạnh vào, dùng thời gian nhanh nhất giết chết nó.
Nhớ kỹ, trong vòng 1 phút phải tiêu diệt 20% máu của nó, nếu không liền diệt đoàn.
Nhóm viễn trình, phải phối hợp tốt các kỹ năng và thời gian hồi phục của nó, đừng bỏ lỡ giây nào, cũng cần chú ý Lam của mình.”
Yêu cầu quả nhiên không thấp, vừa phải phối hợp tốt tiết tấu vừa phải khống chế Lam, điều này không phải một người chơi bình thường nào cũng có thể làm được.
Nhưng nếu Chiến Thiên Hạ làm không nổi vậy quá uổng công được công nhận là tinh anh của công hội này.
“Vậy cận chiến thì sao?” Thủy Nguyệt Vô Thương hỏi.
“Cận chiến chỉ cần chạy theo, bảo đảm không chết là được.
À quên…… Mục sư không được buff, tất cả đều chuyển sang công kích.”
Mọi người nhìn nhau, chưa ai nghe qua vào phó bản mà không cần buff cả.
Có điều, nếu Thủy Nguyệt Vô Thương đã giao quyền chỉ huy cho Diệp Từ, dù có nghi vấn bọn họ cũng không đề suất, chỉ cần nghe mệnh lệnh mà làm.
Bắt đầu đánh quái, Diệp Từ nhẹ nhàng thực hiện xong đặt món ăn đúng chỗ, sau đó về đứng giữa đội ngũ, cú nhảy cao kèm theo tốc độ nhanh của cô khiến mọi người phải bái phục.
Đặc biệt Thủy Nguyệt Vô Thương, bởi vì anh cũng là Thợ Săn nên rất cẩn thận xem từng cử, chỉ động tác của Diệp Từ.
Tất cả cao thủ đều do không ngừng học đến rèn luyện sau đó siêu việt nhau, đây là định luật vĩnh viễn không thể thay đổi.
Ấn nấp giả của Phế Tích hét lớn một tiếng, Diệp Từ nhìn chằm chằm đồng hồ tháp bằng băng, lúc kim đồng hồ duy nhất của nó bắt đầu di chuyển, cô lập tức ra lệnh:“Hướng 7 giờ.”
Ban đầu, mọi người đã tập trung tinh thần cao độ, chỉ đợi Diệp Từ mở miệng, liền lập tức thực hiện theo yêu cầu.
“Đứng lại, công kích.”
Không hổ danh là công hội đã qua huấn luyện cao cấp, 25 người chơi cứ như một người ấy, toàn bộ đồng thời tiến đồng thời lui.
Thủy Nguyệt Vô Thương cẩn thận xem xét, quả nhiên Diệp Từ không đánh quái.
Dù trong tình huống đòi hỏi khống chế DPS nghiêm ngặt, cô vẫn không hề động thủ.
Kỳ thật, không phải Diệp Từ lười, mà vì cô muốn nhìn toàn bộ quá trình của cả đội ngũ toàn bộ tiến lên kháng quái, công kích từ xa có thể đạt bao nhiêu lực sát thương.
Kết quả khiến cô hài lòng, tuy cô không tham gia đánh Ẩn nấp giả, nhưng nhóm viễn trình của Chiến Thiên Hạ vẫn có thể hoàn thành công kích tốt nhất trong thời gian chỉ định.
Lúc Ấn nấp giả ngã xuống, hệ thống liền thông báo.
“Phía trước dường như không rét lạnh như cũ nữa rồi.”
“Đi sờ thi thể thôi.” Diệp Từ cười với Thủy Nguyệt Vô Thương.
“Qua?” Thủy Nguyệt Vô Thương không thể nào tin được, đã qua cửa?
Sự thật chứng minh như thế.
Chỗ khó khiến bao người phải bó tay liền thông quan đơn giản như thế.
Hơn nữa còn là cấp bậc ác mộng.
Ngẩn người vài giây, đoàn đội Chiến Thiên Hạ vui mừng hoan hô, nếu nói trước kia còn có chút không tin Diệp Từ cho lắm, vậy bây giờ đã hoàn toàn thần phục cô.
Thủy Nguyệt Vô Thương bị đẩy lên sờ thi thể, sự may mắn của anh không kém, lấy ra một kiện trang bị thuật sĩ cấp 18, trong đội ngũ có hai thuật sĩ bọn họ so roll điểm để phân trang bị.
Tiếp tục đi về phía trước, một lát liền xuất hiện một đám quái tự do.
Đếm sơ sơ, ít nhất cũng đến 17 – 18 con, mỗi con lượng máu đến 2W, đã bằng lượng máu với Boss lớn nhất trong phó bản bình thường.
“Có thợ săn nào học ngất chưa?”.