Lúc Châu Cầm tan làm, đã hơn 2 giờ sáng. Cô là một nhân viên bồi rượu trong quán bar, mỗi tối mặc đồng phục hầu gái, đi qua lại giữa các bàn rượu, chuyên sản phẩm rượu bia ngoại địa mình bán cho khách. Mãi đến nửa đêm một giờ quán rượu đóng cửa, cô mới có thể tan làm. Ngày thường đều là bạn trai cô chạy xe máy đến trước cửa quán bar đón cô tan làm, nhưng tối qua, bạn trai cô có việc vội về quê, nên đêm nay không thể đến đón cô, cô chỉ có thể tự mình đi bộ về nhà. May thay trên đường có một đồng nghiệp nam đi cùng cô, cũng không phải quá lo.
Nhà Châu Cầm, ở đường Hồng Kì thành Tây, cách quán bar nơi cô làm việc khoảng hơn 20 phút đi bộ. Đồng nghiệp nam đó ở gần hơn, sau hơn 10 phút đã đến nhà, quãng đường còn lại, Châu Cầm chỉ có thể đi một mình. Đang là mùa hè, lúc nửa đêm, gió đêm thổi nhẹ qua, Châu Cầm mặc áo sơmi trắng và quần jean, cảm thấy hơi lạnh. Sau khi chia tay với đồng nghiệp, cô quẹo qua một khúc quanh, một mình đi trên đường Hồng Kì.
Đèn đường mập mờ, trên đường lớn vắng tanh, không thấy ai cả. Cô âm thầm tức giận, trong lòng vừa mắng bạn trai, vừa bước nhanh hơn. Bên đường, có một công viên, tên công viên Hồng Kì, lúc Châu Cầm đi học, thường đến đây chơi. Cô nhìn về phía công viên, trong công viên có 2 cây đèn chiếu sáng hắc ra bóng đen của cây và hòn non bộ, không biết từ gốc nào truyền đến âm thanh xào xạt đáng nghi. Vào lúc cô bước nhanh qua công viên, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng gào thảm thiết vang ra từ sau hòn non bộ: "A, mặt của tôi, mặt của tôi –"
Tiếng gào chưa hết, đã thấy một bóng đen bay ra từ sau hòn non bộ, chạy vào trong bóng đêm nơi đèn không thể chiếu đến. Châu Cầm ngây ra, bỗng nhiên ý thức được điều gì, không dám nhìn về phía công viên nữa, mau chóng bỏ chạy. Chạy ra xa, tim cô vẫn đập dồn dập. Tiếng gào thét thảm thiết lúc nãy, thật khiến người ta kinh sợ. Tuy cô không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể tưởng tượng, tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì. Cô lấy tay vỗ ngực thở mạnh, nhìn xung quanh, trên phố trống trơn không một bóng người, cũng không có xe ghé qua. Trong lòng cô đột nhiên sợ hãi, may thay nhà cô ở ngay phía trước, quẹo thêm một cái là đến, nhiều nhất cũng chỉ còn thêm một khúc nhỏ.
Cô không lo thở mà chạy nhanh về phía nhà mình. Vào ngay lúc cô quẹo qua đường khác, đột nhiên sau lưng truyền đến động tĩnh kì lạ, giống như tiếng bước chân của người, lại giống như chó hay động vật nào đó lặng lẽ đến gần. Cô lấy can đảm quay đầu xem, phía sau trống không, chỉ có mấy tấm lá rơi bị gió thổi xuống đất. Cô thở nhẹ một hơi, tiến lên trước mấy bước, âm thanh kì lạ đó lại theo lên. Lần này cô nghe rõ rồi, đó là tiếng bước chân của người. Cô quay phắc đầu lại, thấy có một cái miệng lớn há to, lộ ra hàm răng cùng hơi thở hôi tanh, cắn thẳng về phía mặt cô.
Cô giật mình, theo bản năng nghiên đầu, người đó không cắn trúng mặt cô, mà cắn trên mũi cô, cắn rơi nửa cái mũi của cô ra. Châu Cầm phát ra một tiếng "A –" thảm thiết, xém chút đau đến ngất đi. Người đó há to miệng, còn muốn cắn lên mặt cô, đột nhiên hai ngọn đèn sáng chiếu qua, một chiếc xe nhỏ từ xa chạy đến. Người đó run lên, giống như rất sợ bị đèn chiếu trúng, vội cong người, giống như con chó chạy nhanh vào trong hẻm đen bên cạnh. Vào ngay lúc thân hình của hắn chui vào trong bóng đen, Châu Cầm ôm lấy cái mặt đang không ngừng chảy máu, từ trong khe ngón nhìn rõ bóng lưng của hắn, cô nhận ra, đây là cái bóng đen cô nhìn thấy ở công viên Hồng Kì.
Chiếc xe nhỏ ghé ngang qua tiến đến gần, cô vừa ôm cái mũi bị thương kêu cứu, vừa chặn trước mặt chiếc xe. Chiếc xe hơi trắng thắng gấp, dừng lại trước mặt cô, một người đàn ông trung niên đeo kính từ trên ghế lái đi xuống, hỏi cô: "Cô à, cô sao vậy?" Cơ thể Châu Cầm hơi nghiêng, ngã xuống đất, vừa nói một câu: "Có quái nhân ăn người, mau báo cảnh.." đã hôn mê mất rồi. Người tài xế trung niên bây giờ mới nhìn thấy mặt cô đầy máu, cảm thấy không ổn, vội lấy điện thoại ra, gọi 120 cứu thương, sau đó lại gọi 110 báo cảnh sát.
Mấy phút sau, một chiếc xe cảnh sát và một chiếc xe cứu thương cùng chạy đến nơi xảy ra vụ án. Người dẫn đội là sở trưởng sở công an thành Tây lão Châu. Lão Châu hỏi thăm người báo án trước, người báo án cũng không rõ chuyện gì, chỉ nói là đang lái xe trong đêm, gặp phải cô gái này ngăn xe, cô chỉ nói với anh một câu "Có quái nhân ăn người, mau báo cảnh sát" đã ngất đi rồi. "Quái nhân ăn người?" lão Châu ngây ra, lại có chuyện như vậy? Cô gái có phải là xem nhiều phim kinh dị cương thi quá rồi hay không? Ông quay đầu nhìn cô gái bị thương đó. Cô gái ấy vẫn còn đang hôn mê, bác sĩ cấp cứu xử lí sơ qua vết thương, khiêng cô lên xe cứu thương.
Lão Châu lên trước hỏi bác sĩ: "Thương tích của cô ấy thế nào?" Bác sĩ nói mũi bị thương nghiêm trọng, do quá sợ hãi nên đã ngất đi, không nguy hiểm tính mạng, bây giờ phải đưa cô ấy đến bệnh viện cấp cứu. Lão Châu gật đầu, lên xe cảnh sát, theo đến bệnh viện. Qua cấp cứu của bác sĩ, vào khoảng 6 giờ sáng, cuối cùng Châu Cầm cũng tỉnh lại. Cô nói với cảnh sát, trên đường mình về nhà, ở đường Hồng Kì gặp một quái nhân cắn người, à không, là ăn người. Quái nhân đó giống như ma vậy, âm thầm tấn công cô từ phía lưng, chờ lúc cô quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một cái miệng lớn đầy máu cắn lên mặt mình. Cô theo bản năng nghiên đầu tránh né, đối phương không cắn được mặt cô, lại cắn mũi của cô xuống. Nếu không phải ở chỗ không xa vừa lúc có chiếc xe hơi nhỏ chạy đến, quái nhân đó chắc chắn sẽ cắn chết cô, sau đó ăn mất.
"Quái nhân ăn người?" sau khi lão Châu sở trưởng sở cảnh sát nghe xong, không nhịn được, nhíu mày nói "Cô gái, có phải cô xem quá nhiều phim kim dị, đem tình tiết trong phim lẫn lộn với chuyện xảy ra trong đời thật rồi không? Lão Châu tôi làm cảnh sát 30 mấy năm rồi, chưa từng nghe qua có quái nhân ăn người." Châu Cầm nói: "Tôi không lầm lẫn với tình tiết trong phim, thật sự có một quái nhân ăn người cắn tôi." Lão Châu hỏi: "Vậy cô có nhìn rõ tướng mạo của đối phương không?"
Châu Cầm nằm trên giường khẽ lắc đầu nói: "Không có, tôi vừa xoay người lại, đã nhìn thấy cái miếng há to cắn về phía tôi, chờ lúc tôi nhìn rõ đối phương, hắn đã bỏ chạy rồi, tôi chỉ thấy bóng lưng của hắn, cảm giác có lẽ là một người đàn ông." Lão Châu hiển nhiên không tin lời cô nói cho lắm, nói với cảnh sát bên cạnh: "Cậu ghi nhận loại tình hình cô ấy nói, chúng ta đi điều tra xem. Bất luận lời cô ấy nói có phải thật hay không, trên phố cắn mũi của người ta xuống, chuyện này đã phạm tội hình sự rồi." Châu Cầm thấy ông không tin mình, gấp gáp, vùng vẫy ngồi dậy trên giường bệnh nói: "Đồng chí cảnh sát, tôi không lừa ông, lời tôi nói là thật, vả lại bóng lưng đó, nửa đêm hôm nay lúc tôi đi ngang qua công viên Hồng Kì hình như cũng từng nhìn thấy. Lúc đó tôi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vang ra từ phía sau hòn non bộ của công viên, kêu:" Mặt của tôi, mặt của tôi. "Sau đó thì thấy một bóng người bỏ chạy, từ bóng lưng xem ra, có lẽ chính là cái người cắn tôi bị thương. Cho nên tôi nghi ngờ bản thân không phải người đầu tiên bị quái nhân đó cắn bị thương, hắn nhất định còn cắn người khác trong công viên."
Lão Châu lắc đầu nói: "Không thể nào. Công viên Hồng Kì ở trong khu quản lí của sở cảnh sát thành Tây chúng tôi, nếu nơi đó có người bị cắn, không thể nào không ai báo án." Châu Cầm nói: "Có lẽ quái nhân đó thật sự đã ăn người rồi." Lão Châu bị cô chọc cười nói: "Cho dù thật sự có cương thi ăn người xuất hiện, vậy cũng không thể nào ăn đến xương cũng không còn chứ?" Ông giao Châu Cầm cho cảnh sát bên cạnh, tự mình đứng lên đang muốn rời đi, đột nhiên một cảnh sát trẻ chạy vào phòng bệnh, thở dốc báo cáo: "Sở trưởng Châu, vừa nhận được báo án, có một nhóm người tập thể dục buổi sáng phát hiện một thi thể ở phía sau hòn non bộ công viên Hồng Kì, là một người đàn ông, mặt đầy máu me, trông giống như là bị thứ gì đó cắn chết."
"Cái gì?" lão châu nhìn Châu Cầm, ngây ra một lúc, mới nói với cảnh sát trẻ đó "Đi, chúng ta đến hiện trường xem thử!" Ông dẫn người đến công viên Hồng Kì, nhảy xuống xe cảnh sát, thấy một nhóm người vay quanh phía sau hòn non bộ. Ông chen vào đám người, quả nhiên nhìn thấy trong bụi cỏ dưới hòn non bộ có một người đàn ông nằm đó, mặt đã bị cắn nát, hai cánh tay cũng đầy vết cắn, nhìn lên cơ thể, ông mặc một cái áo thun kiểu cũ, trên chân là một đôi dày đơn màu xám, khoảng 50 tuổi. Người báo án là một bà dì mặc quần lồng đèn, tay xách kiếm thái cực.
Bà dì nói sáng sớm đến đây luyện kiếm, thấy có người nằm dưới đất, mặt mũi đầy máu, không nhúc nhích, chắc là đã chết rồi, cho nên lập tức gọi điện báo cảnh sát. Lão Châu hỏi: "Dì có đến gần ông ấy không?" Bà dì lắc đầu nói: "Không có, mặt bị cắn thành như vậy rồi, đáng sợ quá, ai dám đến gần chứ? Hơn nữa chúng tôi cũng biết trước khi cảnh sát đến phải bảo vệ hiện trường, không thể tùy tiện để lại dấu chân bên cạnh nạn nhân, phải không?"
Lão Châu gật đầu, đi đến bên cạnh nạn nhân, cuối người xuống kiểm tra, lại dùng tay sờ động mạch cổ của nạn nhân, đột nhiên nhảy dựng lên nói: "Ông ấy còn sống, mau gọi xe cứu thương." Cảnh sát trẻ giật mình, vội lấy điện thoại ra gọi cấp cứu. Không lâu sau, một chiếc xe cấp cứu chạy đến hiện trường. Bác sĩ lên trước xác nhận nạn nhân còn sống, nhưng đã rơi vào hôn mê sâu, có thể nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào. Lão Châu giúp y tá đẩy nạn nhân lên xe cứu thương.
Sau khi xe cứu thương đi, cảnh sát trẻ hỏi lão Châu: "Tiếp theo nên làm thế nào?" Lão Châu nhìn khu vật đầy máu dưới đất nói: "Chỗ này có lẽ chính là hiện trường số một. Kéo dây cảnh vệ trong phạm vi 50m xung quanh khu vực hòn non bộ này trước, còn nữa, lập tức gọi điện báo cục thành phố, vụ án này hơi lớn, có lẽ phải nhờ đội hình sự chi viện mới được."