Trần Mao Thịnh ăn xong cơm tối, trời đã tối sầm. Đèn đường cũng dần sáng lên, bên đường có một cây hương chương, lá cây xum xuê, cửa hàng nhỏ của Trần Mao Thịnh vừa đúng lúc ở trong bóng cây nơi ánh sáng không chiếu đến được, đèn đường sáng lên, cửa hàng này của anh ta càng tối hơn. Dù sao cũng không có ai mua, anh ta cũng lười mở cây đèn trước cửa hàng.
Trên bàn ăn còn lại cái đầu cá, anh ta dùng đĩa đựng, chuẩn bị đem đi nuôi mèo. Lại phát hiện con mèo đen mất tiêu rồi. Anh ta vừa học tiếng mèo kêu, vừa tìm kiếm dưới kệ hàng. Con mèo đen đó tên tiểu Hắc, là một người bạn gửi nuôi ở nhà Trần Mao Thịnh. Cha của người bạn đó qua đời rồi, cả nhà người bạn đó phải về quê đeo tang, khoảng nửa tháng mới có thể về thành, mèo trong nhà không ai chăm sóc, do đó ôm đến gửi nuôi ở chỗ của Trần Mao thịnh. Đương Nhiên, tuy là bạn, nhưng cũng không thể để Trần Mao Thịnh nuôi không, trước khi đi, người bạn đó nhét 200 đồng vào trong tay Trần Mao Thịnh, xem như là thù lao nhờ anh ta chăm sóc tiểu hắc nửa tháng.
Trần Mao Thịnh cầm tiền, vỗ ngực đảm bào: "Các người yên tâm, tôi nhất định chăm sóc tốt tiểu hắc!" Nhưng bây giờ, anh ta tìm một vòng trong nhà, cũng không thấy con mèo đen đó. Tiểu hắc ngày thường rất ngoan, đều ở trong cửa hàng nhỏ, không chạy lung tung, hôm nay sao lại mất tiêu rồi? Trần Mao Thịnh đột nhiên nhớ đến buổi chiều, bởi vì tiểu hắc đái bên chân anh ta, lúc đó hình như anh đã đá nó một cái, không lẽ nó giận, chạy ra ngoài rồi?
Anh ta đã vỗ ngực đảm bảo với bạn, nếu làm mất con mèo này thật, không những phải trả 200 đồng đến tay cho người ta, chỉ sợ còn phải bù thêm tiền mua mèo cho người ta. Anh ta vội khép cửa lại, ra ngoài tìm mèo. Mèo thích leo cây, anh dùng đèn pin chiếu lên cây hương chương, không thấy tiểu hắc, lại tìm một vòng hai bên đường, cũng không thấy bóng của con mèo đen đó.
Con đường này tên Triều Dương, cách trung tâm thành phố rất xa, buổi tối, người xe trên phố ít, trông hơi lạnh lẻo. Sở dĩ loại khu phố hào hoa như Trung Cảnh Hào Đình xây ở đây, chính là vì nhìn trúng sự yên tĩnh ở đây. "Yên lặng trong sự ồn ào" lúc trước cũng trở thành câu bán nhà ở đây. Trần Mao Thịnh thấy trong khu nhà ở đèn sáng trưng, lòng thầm nghĩ: Không lẽ tiểu hắc chạy đến đây chơi rồi?
2 bảo vệ ở cửa Trung Cảnh Hào Đình thường xuyên đến cửa hàng anh ta mua thuốc, cũng xem như là quen với anh ta. Anh ta chạy qua hỏi, một bảo vệ lắc đầu nói: "Không thấy con mèo nào đến khu này cả." Bảo vệ còn lại chỉ qua kia nói: "Lúc chiều, hình như thấy một con mèo đen đi lại dưới tường rào ở tiểu khu, chắc là mèo treo tường đi về phía trước rồi, không biết có phải con mèo anh muốn tìm không."
Trung Cảnh Hào Đình tọa lạc ở ngã cua đường Triều Dương, cửa lớn đối diện với phố, 2 hai bên trái phải là khu cây xanh, trồng một số cây cỏ hoa lá, phía sau là một ngọn núi nhỏ, tường rào bốn phía đem tiểu khu hào hoa này vay thành một bầu trời riêng. Dưới chân tường ngoài tường rào, là một con đường nhỏ trải đá hoa cương. Trần Mao Thịnh vừa gọi tên tiểu hắc, vừa tìm quanh chân tường, ánh sáng của đèn pin, soi qua lại trong bồn hoa, mấy con chuốt núp trong lùm hoa kiếm ăn sợ hải, đột nhiên chạy xộc ra, làm Trần Mao Thịnh giật mình.
Trong lùm hoa không có bóng của tiểu hắc, đi lên trước quẹo qua, là sau lưng khu này. Sau lưng khu này là một ngọn núi nhỏ, giữa tường rào và núi nhỏ, chỉ cách khoảng hơn 1 mét, chỗ này ngày thường rất ít khi có người đến, cũng không có lao công dọn vệ sinh, dưới đất đều là rác từ các hộ cao tầng ném xuống, thậm chí còn một số bao cao su bốc mùi hôi. Trần Mao thịnh nghi ngờ, số bao cao su này rất có thể đều mua ở chỗ của anh ta. Chỗ này không có đèn đường, chỉ có chút ánh sáng chiếu ra từ trong cửa sổ của các nhà ở trong tiểu khu.
Anh lắc đèn pin, tìm ở kẽ tường với vách núi, vẫn không thấy tiểu hắc. Anh ngẩng đầu lên, dùng đèn pin chiếu tường cao trước mặt, trong lòng thầm nghĩ: Có khi nào tiểu hắc leo qua tường, chạy vào trong khu rồi không? Anh ta đang do dự, có cần xin bảo vệ, thả anh vào tìm tiểu hắc không, đột nhiên nhìn thấy trong vách tường, trong cửa sổ lầu 3 xuất hiện hình bóng của một cô gái trẻ, đèn trong phòng rất sáng, người con gái đưa lưng về phía cửa sổ trong suốt, tóc xoăn dài rủ xuống, trông vừa đẹp vừa gợi cảm.
Trần Mao Thịnh vừa nhìn đã nhận ra, người con gái này chẳng phải là Anny ban ngày mua nước suối ở cửa hàng của anh sao? Thì ra cô gái này nhà ở đây! Trần Mao Thịnh khẽ gật đầu, lúc trước anh biết Anny ở trong Trung Cảnh Hào Đình, nhưng cụ thể ở lầu nào phòng số mấy, không hay biết. Anh ta nhìn hai bên lầu, trong lòng khẽ tính toán, nhà Anny, có lẽ ở tòa D nhà số 307 Trung Cảnh Hào Đình.
Anh ta đứng ngoài tường vay, ngẩng đầu, lặng lẽ ngắm nhìn gái đẹp, sau đó liếm môi khô ráp, đang chuẩn bị tiếp tục đi tìm tiểu hắc, bỗng thấy Anny hai tay giao nhau nâng lên, hiển nhiên là cởi chiếc váy liền thân trên người xuống. Cô đứng dựa cửa sổ, tuy tường che lại bộ phận từ eo xuống, nhưng Trần Mao thịnh vẫn có thể nhìn thấy nửa thân trên lõa lồ của cô, ngay cả áo ngực cũng không mặc. Anh ta bỗng dưng mở to mắt, làm gì còn bước nổi nữa!
Anny khỏa thân, đôi vai khẽ nhúng, hình như đang nói chuyện với người còn lại trong nhà. Sau đó, thấy người đàn ông khỏa nửa thân trên – rất có thể bên dưới cũng không mặc quần, nhưng Trần Mao Thịnh không nhìn thấy – bỗng bổ nhào lên, đè Anny đến bệ cửa sổ. Mặt của người đàn ông thoáng qua cửa sổ, Trần Mao Thịnh nhận ra, tên này chính là cái tên đàn ông già buổi chiều, lái xe hơi đến cửa hàng anh mua bao cao su.
Anny đẩy nhẹ người đàn ông đó một cái, người đàn ông ngây người, nhưng Anny rất nhanh lại như rắn quấn lên, người đàn ông hồi thần lại, hai người lập tức ôm nhau, trầm miên trước cửa sổ. Trần Mao Thịnh là một tên đàn ông đơn thân, bỗng nhìn thấy một màn xuân tình như vậy, chỉ cảm thấy hô hấp tăng nhanh, cả người nóng bừng, đèn pin trong tay cũng không giữ được, bịch một tiếng rơi xuống đất.
Trong cửa sổ hai người đang trầm miên hình như nghe thấy động tĩnh gì, đồng thời nhìn ra ngoài cửa sổ. Trần Mao Thịnh lập tực ngồi xỏm xuống chân tường, dùng tay che mũi miệng, sợ đến không dám thở mạnh. 2 người ở lầu 3 ló lầu nhìn xuống, không phát hiện gì cả, nhưng vẫn thuận tay kéo rèm lại. Chờ lúc Trần Mao Thịnh đứng lên, chỉ còn nhìn thấy bóng dáng hai người hợp làm một phản chiếu trên rèm cửa, ngoài ra không thấy gì nữa. Anh ta hơi thất vọng, một màn xuân tình hấp dẫn, cứ như vậy bỏ lỡ rồi.
Không can tâm, đột nhiên phát hiện cửa sổ đó không đóng chặt, có lẽ là vì để trong phòng thông hơi, có một cửa sổ còn chừa lại khe nhỏ, gió đêm thổi vào phòng, nhẹ nhàng thổi tung một gốc của tấm rèm lên. Nhìn rèm cửa bay theo gió, Trần Mao Thịnh hận mình không thể biến thành một con thằng lằng, có thể bò từ vách tường đến trước khe cửa sổ đó, lén nhìn cảnh xuân trong phòng. Bỗng nhiên, trong đầu anh ta thoáng qua một ý nghĩ, vội chạy về cửa hàng, lấy cần câu cá ngày thường hay dùng ra. Đó là một cần câu thu rút, sau khi kéo dài, độ dài hơn 8 mét.
Anh ta đem điện thoại của mình dùng băng keo quấn trên đỉnh cần câu, lại vội vả chạy ra phía sau tiểu khu, nhưng trên rèm cửa phòng 307, không còn hình bóng của đôi nam nữ kích tình đó nữa. Chẳng lẽ họ xong việc nhanh vậy sao? Trần Mao Thịnh hơi thất vọng, đang tính mất hứng trở về, bỗng nghe thấy từ trong cánh cửa lầu 3 truyền ra tiếng thở dốc, trong lòng anh ta thít lại, biết chuyện của người đàn ông này với cô gái đẹp Anny còn chưa xong, chỉ là đem địa điểm làm việc từ trước cửa sổ chuyển vào trong phòng. Anh ta bỗng nhiên lại hưng phấn hẳn lên, mở chức năng quay video của điện thoại lên, sau đó kéo dài cần câu, từ từ giơ điện thoại đến trước chỗ rèm cửa bị gió thổi tung lên..