Liệp Hung Kí

Không khí trong bệnh viên hơi nặng nề, trên chiếc ghế ngồi bên ngoài phòng nạo phá thai của khoa phụ sản, đã ngồi đầy người, trong đó còn hai thiếu nữ mặc đồng phục trường, trên mặt còn vẻ non nót, trông như hai học sinh trung học. Châu Lê Hoa im lặng ngồi ở cuối, chờ bác sĩ gọi tên cô. Cửa kính dán 3 chữ xanh "Phòng phá thai" bỗng mở ra, một người đàn bà trẻ xõa tóc, mặt trắng bệch, bước đi chao đảo đi ra. Y tá kéo dài âm thanh, mặt không cảm xúc nhìn vào hành lang gọi một cái tên, người đàn bà trên ghế dài đáp lại đứng lên, do dự đi vào phòng.

Vào giây phút cửa kính đóng lại, trong hành lang bỗng yên tĩnh, ngay cả hai học sinh trung học vốn không quan tâm, đang ở đó nói chuyện, cũng im lặng, trong mắt chứa sự kinh hoàng nhìn về cánh cửa kính thần bí đó. Cánh cửa kính không trong suốt đó, giống như miệng của một con quái thú, không ngừng nhổ ra ngoài từng người phụ nữ mặt không chút máu, biểu cảm tê dại từng bị nó giày vò qua.

Lúc hai nữ sinh trung học ôm bụng, chảy nước mắt từ trong phòng phá thai đi ra, trước mặt Châu Lê Hoa chỉ còn lại 3 người phụ nữ. Ba người phụ nữ này đều có bạn trai hoặc chồng đi cùng. Lúc cửa kính đó lại mở ra, 3 người đều không hẹn mà gặp cùng nắm chặt tay của người đàn ông bên cạnh. Nhìn thấy cảnh này, nước mặt của Châu Lê Hoa bất giác chảy xuống. Cô sờ bụng của mình, nơi bụng nhỏ đã nhô lên.

Lúc nãy khi kiểm tra, bác sĩ nói với cô, đứa bé trong bụng cô đã được 5 tháng, nếu muốn kết thúc sinh sản, không thể làm phẫu thuật phá thai, chỉ có thể dẫn sản. Nguy hiểm hơn phá thai, vả lại còn phải nằm viện, tốt nhất để cha đứa bé đến cùng cô. Cô lẳng lặng gật đầu, không dám nói với bác sĩ, cha của đứa bé không muốn cô nữa rồi.

Châu Lê Hoa ra đời ở một cái thôn nhỏ trấn Đu Gia của thành phố Nam Châu. Trấn Đu Gia ở gần Trường Giang, là một khu tụ hồng ven sông Trường Giang, trước khi đập tam hiệp được xây dựng, gặp Trường Giang bị lũ, chỗ này sẽ phải đấp đê thoát nước. Bởi vì thường bị ngập, nạn lũ lụt hoành hành, cho nên chỗ này trở thành nơi nghèo nhất thành phố Nam Châu.

Bởi vì gia cảnh bần hàn, sau khi Châu Lê Hoa tốt nghiệp trung học phổ thông, đã vào trong thành làm thuê, trước làm bảo mẫu trông con cho nhà người ta, sau lại ứng tuyển đến nhà hàng Nam Châu, làm một phục vụ. Hai năm trước, cô quen một người đàn ông thường đến nhà hàng mới khách ăn cơm.

Người đàn ông lớn hơn cô mười mấy tuổi, kinh doanh ở trong thành, lái xe sang, có thể xem là một người thành công. Người đàn ông đã kết hôn, con trai đang học tiểu học. Người đàn ông nói thích cô, muốn li hôn cưới cô. Cô từ chức, ở vào căn nhà hào hoa người đàn ông thuê cho cô ở Bích Quế Viên. Cứ như vậy, cô trở thành người tình của người đàn ông đó.

Sau đó, cô mang thai con của người đàn ông, lúc đang mơ giấc mộng phú bà, vợ của người đàn ông bỗng dẫn người tìm đến nhà, vừa đánh vừa mắng, sỉ nhục cô một trận. Cô khóc gọi điện cho người đàn ông, hắn không nghe máy. Mấy hôm sau, người đàn ông mới gọi lại cho cô, nói vợ hắn đã phát hiện quan hệ của hai người, vợ hắn uy hiếp hắn, nếu không rời khỏi cô, vợ hắn sẽ dẫn con trai đi, để hai cha con họ muôn đời không thể gặp nhau nữa.

Châu Lê Hoa biết, người đàn ông tuy không hợp với vợ, nhưng hắn rất thương con trai mình, đồng thời xem nó như người kế nghiệp của mình. Người đàn ông tuyệt đối sẽ không lấy con ra mạo hiểm. Quả nhiên, người đàn ông nói với cô: "Chúng ta chia tay đi!" Từ đó về sau, người đàn ông biến mất khỏi cuộc sống của cô. Bởi vì dựa vào đàn ông nuôi, cô không ra ngoài làm việc nữa, bây giờ đàn ông đi rồi, cuộc sống của cô rơi vào khó khăn, rất nhanh đã vì không có tiền trả tiền thuê nhà, mà dọn ra khỏi Bích Quế Viên. Cô mệt mỏi, quyết định phá bỏ đứa con trong bụng, rời khỏi thành phố khiến cô đau lòng này, trở vè quê sống cuộc sống bình dị.

Ngồi trên chiếc ghế dài ngoài phòng phá thai, nhìn mấy người phụ nữ ở phía trước đến phá thai đều có đàn ông của mình ở bên cạnh, nghĩ đến chuyện mình gặp phải, nghĩ đến tên đàn ông bội bạc đó, Châu Lê Hoa bất giác chua xót rơi lệ. Nước mắt men theo gương mặt xinh đẹp của cô rơi xuống, làm ướt cổ áo. Bỗng một tờ khăn giấy trắng tinh từ bên cạnh đưa đến.

Châu Lê Hoa ngây ra, nhận lấy khăn giấy, lau khô vệt nước trên mặt, lúc xoay đầu, mới phát hiện bên cạnh không biết khi nào đã có một người đàn bà trung niên ngồi đó, tóc xoăn, trên người toát ra mùi nước hoa thơm phức, trên mặt mang theo ý cười, trống rất thân thiện. Châu Lê hoa nặn ra một nụ cười nói: "Cảm ơn". "Mấy tháng rồi nhỉ?" Người đàn bà tóc xoăn bỗng mở miệng.

Châu Lê Hoa nhìn ánh mắt của cô ta rơi trên cái bụng đã nhô lên của mình, mới hiểu cô ta đang nói đứa bé trong bụng mình, gật đầu nói: "Đã 5 tháng rồi." Cô gái tóc xoăn thở dài một tiếng nói: "5 tháng à, thai đã sắp thành hình người rồi, phá bỏ thật đáng tiếc." Châu Lê Hoa trong lòng chua xót, lại sắp rơi lệ: "Ba của đứa bé không cần chúng tôi nữa, hiện tại tôi lại không có việc làm, cho dù sinh ra cũng không nuôi nổi, cho nên.." Cô nhìn cánh cửa kính thần bí đó lại mở ra, không nói nữa.

Y tá gọi tên một người, người đàn bà ngồi trước cô đứng lên đi vào phòng phá thai. Người tiếp theo, đến lượt cô rồi, trong lòng cô, bỗng nhiên sợ hãi, thậm chí có ý nghĩ muốn bỏ chạy. "Haizz, thế giới này lạ như vậy đó, có người nằm mơ cũng muốn có con, có người mang thai rồi lại không muốn." Người đàn bà tóc xoăn bỗng nhiên nói một câu.

Châu Lê Hoa ngây ra, ngườ đàn bà tóc xoăn dời mông đến bên cô, ghé sát tai cô nói: "Tôi quen một cặp vợ chồng, kết hôn nhiều năm cũng không có con, đến bệnh viện kiểm tra, nói là t*ng trùng của người đàn ông có vấn đề, không chữa được, đời này đừng hòng mang thai nữa." Châu Lê Hoa "ồ" một tiếng, người đàn bà tóc xoăn nói tiếp: "Hai vợ chồng họ muốn con đến phát điên, mấy hôm trước còn nói với tôi muốn nhận nuôi một đứa bé, nhờ tôi hỏi thăm giúp họ, xem ở đâu có trẻ thích hợp, bao nhiêu tiền họ cũng bằng lòng."

"Haizz" người đàn bà tóc xoăn giống như là nhớ ra điều gì, nhìn cái bụng nhô lên của Châu Lê Hoa "Hay là vậy đi, em gái, chẳng phải em thiếu tiền sao? Hay em sinh đứa bé này ra bán cho bạn chị, nếu là con trai, họ bằng lòng trả 10 vạn cho em." "Nếu sinh con gái thì sao?" "Con gái họ cũng muốn, chỉ cần khỏe mạnh là được, nhưng giá giảm đi một nửa, chỉ có thể ra 5 vạn." Châu Lê Hoa hơi ngạc nhiên, không ngờ sinh con cũng có thể kiếm tiền. Cô do dự nói: "Cái này tôi phải về suy nghĩ, dù sao sinh con không phải chuyện nhỏ."

Người đàn bà tóc xoăn thân mật kéo tay cô nói: "Được, em gái, em về suy nghĩ đi. Chỉ cần em bằng lòng sinh đứa bé này ra, bắt đầu từ bây giờ, toàn bộ tiền sinh hoạt cùng với khám thai, chữa trị, hộ lí v. V, toàn bộ do chúng tôi phụ trách. Em chỉ cần yên tâm dưỡng thai, sinh một đứa con khỏe mạnh ra là được." Cô cầm điện thoại của Châu Lê Hoa, ấn một số điện thoại: "Chị họ Trương, tên Trương Phương, người quen đều gọi chị Phương. Đây là số điện thoại của chị, ngày mai em suy nghĩ xong rồi, thì gọi cho chị."

Lúc này, y tá đẩy cửa kính ra, gọi tên của Châu Lê Hoa. Cô do dự một lát, cuối cùng không trả lời, từ trên ghế dài đứng lên, đi như chạy ra khỏi cửa lớn bệnh viện. Về đến căn nhà thuê, tâm trạng của Châu Lê Hoa không thể nào bình tĩnh nữa.

Cô nằm mơ cũng không ngờ, sinh con cũng có thể kiếm tiền. Sinh con trai 10 vạn, cho dù sinh con gái, cũng có thể kiếm được 5 vạn. Số tiền này đối với người làm thuê như cô mà nói, không phải con số nhỏ! Cô ở ngoài làm công nhiều năm trừ tiền sinh hoạt ngày thường gởi về quê cho cha mẹ, không giành giụm bao nhiêu. Nếu có thể kiếm được 10 vạn về nhà, ba mẹ nhất định sẽ rất vui nhỉ!

Cùng lúc cô cũng nghĩ đến tên đàn ông bội tình bạc nghĩa đó. Tôi chính là muốn sinh con anh ra, bán đến nhà người khác, để anh và con muôn thời không gặp được nhau, xem như là một loại trừng phạt đối với chuyện anh bỏ rơi tôi đi! Trong lòng cô hận hắn. Sáng ngày thứ 2, Châu Lê Hoa gọi điện cho Trương Phương nói: "Chị Phương, em nghĩ thông rồi, em muốn sinh con ra. Nhưng chị phải giữ bí mật thay em, nếu người khác biết em từng sinh con, sau này em muốn gả cũng không gả được nữa." Trương Phương ở trong điện thoại cười nói: "Được, em yên tâm, chị sẽ không nói với người khác. Em ở đâu? Chị lập tức qua đón em." Châu Lê Hoa đem địa chỉ của mình nói với cô, một lát sau, nghe thấy tiếng còi xe hơi từ dưới lầu vang lên.

Cô xuống lầu, thấy ở cửa cầu thang đậu một chiếc xe hơi phong điền màu xám trắng, người lái xe là một tên đàn ông đầu trọc đeo kính râm. Cô ngây người, đang thấy lạ, bỗng chị Trương Phương từ ghế phụ đi ra, ngoắc cô nói: "Lên xe đi." Châu Lê Hoa nói: "Em phải về dọn quần áo mang theo." Trương Phương nói: "Em gái ngốc, đừng dọn nữa, chị chuẩn bị hết cho em rồi, em chỉ cần đi theo bọn chị là được rồi, đảm bảo không bạc đãi em." Châu Lê Hoa hơi do dự, bán tín bán nghi lên xe. Tài xế kính râm xoay đầu xe, lái về phía Thành Tây.

Trương Phương xoay đầu đưa cho Châu Lê Hoa một cái chụp mắt nói: "Em đeo cái này lên đi." Châu Lê Hoa ngây ra, hỏi: "Tại sao phải đeo cái này?" Trương Phương nói: "Nơi bây giờ chúng ta đi phải giữ bí mật, không thể tiết lộ cho người ngoài biết, nếu không bọn chị sẽ rất phiền phức. Cho nên người lạ trước khi vào, đều phải đeo chụp mắt." Châu Lê Hoa nhìn chụp mắt màu đen hơi do dự.

Chị Phương cười nói: "Em gái ngốc, có phải em sợ chị bán em không?" Châu Lê Hoa nhìn cô, chỉ có thể đưa tay nhận lấy chụp mắt, đeo lên mắt. Trương Phương lại đưa người qua kiểm tra, xác định hai mắt của cô đã bị che lại, không thấy gì nữa, mới yên tâm. Sau khi Châu Lê Hoa đeo chụp mắt vào, hai mắt tối sầm, không thấy gì cả, dứt khoát dựa trên ghế nghỉ ngơi.

Sau khi xe hơi lái ra khỏi khu thành phố ồn ào, quẹo qua, lại lại thêm nửa tiếng, chắc đã ra ngoại ô. Tiếp đó xe hơi bỗng trở nên bập bềnh, giống như đi lên một đoạn đường đất khúc khuỷu. Lúc Châu Lê Hoa đang bị đảo đến buồn ngủ, xe hơi cuối cùng cũng dừng lại. Trương Phương nói: "Đến rồi, em tháo chụp mắt xuống đi." Châu Lê Hoa tháo chụp mắt xuống, dùng sức chớp mắt mấy cái, mới thích ứng với ánh sáng bên ngoài.

Cô mở cửa xuống xe, đưa mắt nhìn xung qunah, phát hiện xe hơi đậu trong một cái sân lớn. Ở đông tây nam bắc 4 mặt trong viện đều có một dãy nhà, hợp thành một hình vuông kín, nhìn thoáng qua, giống như tứ hợp viện của bắc kinh. Trương Phương dẫn cô vào trong một căn phòng, đó là một căn phòng nhỏ, một phòng ngủ một phòng khách, được trang hoàng rất đặc biệt, đồ dùng gia dụng và sinh hoạt đều có hết.

Trương Phương nói: "Em ở đây đi, ăn uống ngủ nghỉ, mọi sinh hoạt, đều có ý tá chuyên chăm sóc, ngoài ra còn có bác sĩ định kì đến khám thai cho em. Chỗ này có phòng sinh, sinh con cũng không cần đến bệnh viên. Chị có thời gian sẽ đến thăm em. Nói chung, em ở đây, không cần lo gì cả, chỉ cần yên tâm dưỡng thái, thuận lợi sinh con ra, là có thể lấy được tiền rồi."

Châu Lê Hoa trong lòng cảm thấy không ổn lắm, nhưng đã đến đây rồi, thì chỉ có thể nghe theo lời dặn dò của chị Phương này. Chỉ cần có thể kiếm được 10 vạn đó, những thứ khác cũng không quan trọng nữa. Cô gật đầu nói: "Em biết rồi. Cảm ơn chị Phương." "Còn nữa, để giữ bí mật, trong khoảng thời gian này, em không thể liên lạc với người bên ngoài, bao gồm người nhà của em, cho nên điện thoại của em cũng phải giao cho chị giữ trước. Chờ sinh con xong, chúng ta hoàn thành giao dịch, chị sẽ trả điện thoại cho em."

Châu Lê Hoa hơi khựng lại chút, nhìn thấy tái xế thân hình cao to tháo kính râm ra, đang đứng phía sau Trương Phương hung hăng trừng cô, trong lòng cô giật thót lên, chỉ có thể ngoan ngoãn lấy điện thoại ra, giao cho Trương Phương. Trương Phương nhận điện thoại, tắt máy, nhét vào trong túi xách của mình, lại dặn dò cô mấy câu. Sau đó chui vào trong xe hơi nhỏ, đi mất.

Châu Lê Hao nghỉ ngơi trong phòng một lát, lúc trưa, quả nhiên có một phụ nữ trung niên bộ dạng giống như bảo mẫu đến đưa cơm trưa cho cô. Thức ăn rất phong phú, mùi vị cũng không tệ. Lúc cô ăn cơm, bảo mẫu bận rộn dọn phòng cho cô. Bảo mẫu cười nói với cô: "Cô gọi tôi dì An là được, sau này mỗi ngày tôi sẽ đúng giờ đến chăm sóc cô, chờ lúc cô sắp sinh, tôi sẽ ở cùng cô cả ngày, nhất định đảm bảo cô bình an sinh con ra." Lúc trưa, Châu Lê Hoa xem tivi một lát, nhàm chán, ra sân đi dạo một vòng, phát hiện đây là một tứ hợp viện, lại có mấy bà bầu trẻ vác cái bụng như cô. Thấy cô ở trước cửa nhìn dáo dác, ai này đều cảnh giác khóa chặt cửa. Cô lại đi vòng vòng đến ngoài cửa sân. Cửa sắt khóa chặt, trong phòng bảo vệ bên cạnh có 2 bảo vệ ngồi đó, thấy cô đến gần, đều đứng lên, trầm mặt nhìn cô.

Tim cô đập thình thịch, mau chóng quay người về phòng của mình. Không cần suy nghĩ nhiều, trong lòng cô đã biết thân phận thật của Trương Phương này. Chị Phương này, tuyệt đối không phải một người đàn bà thường, từ tình hình của cái viện này xem ra, cô ta rất có thể là nhân vật lãnh đạo của tập đoàn mua bán người nào đó. Cô ta đi tìm kiếm cô gái trẻ sắp sinh, thuyết phục họ đến đây sinh con, sau khi sinh bán cho cô với giá cao, lại do cô chuyển tay bán cho người mua. Như vậy kín đáo hơn cũng an toàn hơn việc bắt trẻ từ nhà người khác đem bán. Xem ra lai lịch của Trương Phương này không nhỏ!

Nhưng đã đến rồi, thì yên lòng đi. Nếu đã đến đây rồi, cô cũng lười quan tâm chị Phương này rốt cuộc có thân phận gì, dù sao chờ mình sinh con xong cầm tiền đi, cũng không còn quan hệ gì với cô ta nữa. Nghĩ như vậy, trong lòng cô thoải mái nhiều, yên tâm ở lại trong cái sân thần bí này. Sau đó Trương Phương lại đến sân này mấy lần, mỗi lần đến, đều dẫn một hai cô gái trẻ có thai vào.

Mấy tháng sau, trong một đêm, Châu Lê Hoa bỗng cảm thấy bụng từng cơn đau nhói, dì An bảo mẫu ở bên cạnh cô biết cô sắp sinh rồi, mau chóng gọi điện cho Trương Phương. Trương Phương rất nhanh đã dẫn hai bác sĩ khoa phụ sản đến, đẩy Châu Lê Hoa vào trong một căn phòng sinh trong gốc sân lớn. Không bao lâu, Châu Lê Hoa thuận lợi sinh con ra. Bác sĩ đỡ đẻ ôm con cho Trương Phương: "Là bé trai, khỏe mạnh."

Châu Lê Hoa vùng vẫy ngồi dậy, muốn xem con, Trương Phương xoay người lại, giao cho con cho dì An nói: "Chăm sóc tốt, mấy hôm nữa người mua sẽ đến nhận con." Dì An trả lời, ôm con nhanh chóng rời đi. Châu Lê Hoa muốn xuống giường đuổi theo nhìn con, lại bị Trương Phương ngăn lại.

Trương Phương lấy một bao thư lớn ra vỗ lên gối cô nói: "Đừa bé này vừa sinh ra, đã không còn quan hệ gì với cô nữa. Tôi nói lời giữ lời, chỗ này là 10 vạn, cô giữ kĩ. Sáng mai, sẽ có xe đưa cô về." "Nhưng.." Châu Lê Hoa thấy cô xoay người muốn đi, vội gọi cô lại nói: "Chị Phương, con của tôi sẽ bán đi đâu?" "Chuyện này không liên quan đến cô." Trương Phương trầm mặt, trừng mắt nhìn cô nói: "Nếu cô còn muốn bám víu chuyện đứa con, thì đừng trách tôi trở mặt không nhận!"

Châu Lê Hoa bị trừng đến rung lên, cầm lấy 10 vạn đó, không dám nhắc đến hai chữ con cái nữa, suy nghĩ một lát nói: "Chị Phương, điện thoại của tôi bây giờ có thể trả tôi chưa?" Trương Phương nói: "Điện hoại có chức năng định vị, một lát là có thể tra được vị trí chỗ này, cho nên chỉ cần cô còn ở trong viện này, thì điện thoại chưa thể cho cô. Nhưng cô yên tâm, ngày mai lúc tài xế chở cô về, sẽ trả điện thoại cho cô." Châu Lê Hoa thấy mặt cô hơi khó chịu, không dám hỏi nữa.

Sáng ngày thứ 2, vẫn là ông tài xế đeo kính râm đó, lái chiếc xe hơi nhỏ màu xám trắng đến đón Châu Lê Hoa. Cô vừa lên xe, đã bị đeo chụp mắt. Chờ lúc lấy chụp mắt xuống, người đã đứng trước tòa nhà thuê lúc trước. Tài xế ném điện thoại cho cô, đạp ga, lái đi. Châu Lê Hoa đứng dưới tòa nhà thuê, nhìn cảnh trước mắt vẫn như cũ, chỉ là bản thân lại thêm một kinh nghiệm đặc biệt, cô nghĩ đến người đàn ông bỏ rơi cô, nghĩ đến đưa con sinh ra chưa kịp nhìn đã bị bán đi, cảm thấy mình giống như mơ một giấc mơ.

Bây giờ tỉnh mộng, cô lại cảm thấy mình già đi rất nhiều. Cô bò lên lầu, muốn về lại căn phòng lúc trước mình thuê, đem quần áo lần trước chưa kịp thu dọn, dọn dẹp một chút, nhưng phát hiện trong phòng đã có người khác ở.

Điều này cũng khó trách, cô mấy tháng không có tin tức, chủ nhà đương nhiên sẽ đem nhà thuê cho người khác. Mấy bộ đồ lúc trước để lại, chắc sớm đã bị người ta xem là rác ném đi rồi. Cô sờ túi, may thay, 10 vạn sinh con kiếm được còn đó. Khi Châu Lê Hoa kéo tấm thân mệt mỏi, ngồi xe về quê, trời đã tối, ba mẹ đang vì cô mất tích mấy tháng mà vội, nhìn thấy cô bỗng nhiên về, còn mang 10 vạn về cho nhà đương nhiên là rất vui mừng. Mẹ cô kéo tay của cô, nhìn trái nhìn phải, đau lòng nói: "Lê Hoa, sắc mặt con sao kém vậy? Có phải bệnh rồi không?" Châu Lê Hoa đương nhiên không dám nói mình vừa sinh con, còn chưa hồi phục, chỉ lắc đầu miễn cưỡng cười nói: "Mẹ, con không sao, chắc là mệt quá."

Ba cô nói: "Nếu mệt như vậy, vậy thì sau này đừng ra ngoài làm thuê nữa, yên tâm ở trong nhà, tìm một người đàn ông đáng tin gả đi. Tuổi của con cũng không nhỏ nữa, con xem mấy đứa con gái trong thôn bằng tuổi con, ai náy đều bồng con rồi." Châu Lê Hoa vốn đã cảm thấy lạnh nhạt với cuộc sống trong thành, nghe thấy lời này của cha, gật đầu nói: "Con biết rồi, cha, sau này con ở lại trong nhà, chuyên hầu hạ hai người." Cha mẹ cô nghe thấy, rất vui mừng.

Trên mặt người già nở nụ cười thân thiện, khiến Châu Lê Hoa phiêu bạc ở ngoài nhiều năm cảm nhận được sự ấm áp của nhà. Cô nhủ thầm trong lòng: Thành phố đau lòng đó, mình sẽ không đặt chân đến nữa! Sau mùa xuân, mẹ của Châu Lê Hoa mời bà mai, làm mai cho con gái mình, quen với một bạn trai. Bạn trai là giáo viên tiểu học, một thanh niên thật thà. Hai người quen nhau một năm mấy, cha mẹ Châu Lê Hoa nhìn hai người cũng quen nhau lâu rồi, bắt đầu chuẩn bị hôn sự cho con gái.

Vào lúc này, bỗng một người đàn ông trong thành lái xe hơi nhỏ đến thôn tìm Châu Lê Hoa. Châu Lê Hoa trốn ở trong phòng nói chuyện với hắn một lát, vội vã từ biết cha mẹ, ngồi lên xe hơi của hắn, lại vào thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui