Rời khỏi tam trung, trên đường lái xe về cục thành phố, Long Nghị cuối cùng cũng không nhịn được cảm thán một tiếng: "Con nít bây giờ, thật không biết chúng đang nghĩ gì!" Âu Dương Nhược nhìn anh hỏi: "Đội trưởng, anh cảm thấy lời Tống Nhuệ nói có phải lời thật không?"
"Tôi cảm thấy có lẽ là thật." Long Nghị vừa lái xe vừa nói: "Lúc nãy tôi đã gọi điện bảo Phương Khả Kì tra qua, Tống Nhuệ là người ngoại địa, cha mẹ làm ăn nhỏ ở thành phố Nam Châu chúng ta, không hề quen với tài xế taxi Vu Thành Toàn. Điều quan trọng hơn là, hung thủ mưu sát Vu Thành Toàn, hiển nhiên là đã có ý từ lâu, có chuẩn bị trước. Nhưng tôi nghĩ Tống Nhuệ đứa bé này, không thể nào mang một gói thuốc diệt chuột trên người đến khách sạn mở phòng với bạn gái, sau đó tiện thể đầu độc chết tài xế taxi trên đường đến trường được."
"Nếu Tống Nhuệ không phải hung thủ, vậy thì chỉ còn lại một khả năng." Âu Dương Nhược nói "Đó chính là, trước khi Tống Nhuệ lên xe, thuốc diệt chuột đã bị người len lén bỏ vào trong ly trà của Vu Thành Toàn, chỉ vì anh ta mãi không cầm ly lên uống nước, cho nên không trúng độc ngay. Mãi đến Tống Nhuệ họ lên xe, lúc xe taxi chờ đèn xanh ở ngã tư, Vu Thành Toàn mới cầm ly nước lên uống. Cũng chính vì một ngụm nước này, khiến anh ta lập tức độc phát, chết trước mặt Tống Nhuệ họ." Long Nghị nói: "Suy đoán của cô, rất có lí." "Vậy thì người khách ngồi qua xe của Vu Thành Toàn trước khi Tống Nhuệ họ lên xe, tương đối khả nghi rồi."
"Không chỉ là người khách trước Tống Nhuệ họ, tôi cảm thấy toàn bộ khách ngồi qua chiếc xe taxi này vào sáng nay, đều khả nghi, người hạ độc, không hẳn là người trước Tống Nhuệ họ, có lẽ là người khách trước người khách đó nữa cũng không chừng. Sau khi hắn hoàn thành đầu độc lập tức xuống xe, khách ở trên xe taxi không ngừng thay đổi, mãi đến Vu Thành Toàn cảm thấy khát nước, cầm ly lên uống nước, mới xuất hiện triệu chứng trúng độc."
"Có lý, nhưng từ lúc Vu Thành Toàn lái xe ra khỏi nhà, đến lúc hắn độc phát tử vong, ở giữa này chỉ có mấy chục phút, mà lại vào sáng sớm, tôi nghĩ người ngồi qua xe của anh ta, chắc sẽ không quá nhiều. Chúng ta điều tra ra, chắc cũng sẽ không quá khó." Âu Dương Nhược suy nghĩ một lát lại nói: "Đội trưởng, hay tôi chạy đến công ty taxi một chuyến, làm rõ tuyến đường chạy xe, cùng với điểm dừng xe lên xuống khách của Vu Thành Toàn vào sáng nay."
Long Nghị nói: "Được." Lại gọi điện cho Phương Khả Kì và lão Tất, bảo họ đến khu phú lâm uyển một chuyến, điều tra rõ tình hình sáng nay lúc Vu Thành Toàn ra khỏi nhà, xem thử trong đó có chỗ nào đáng nghi không. Chiều Âu Dương Nhược, Phương Khả Kì và lão Tất họ về đến đại đội hình sự, báo cáo kết quả điều tra của mình với đội trưởng. Tổng hợp tình hình điều tra của ba người, quỹ tích hành động và thời gian ra ngoài vào sáng nay của nạn nhân Vu Thành Toàn đã được làm rõ.
6h20 sáng, Vu Thành Toàn bị đồng hồ báo thức gọi dậy, khoảng 6h30, anh mang theo ly đựng đầy nước trà lên xe, lái xe ra khỏi nhà. 6h32, anh lái chiếc xe taxi màu đỏ ra khỏi cửa lớn tiểu khu. Máy quay giám sát ở cửa tiểu khu hiển thị, lúc anh dừng xe ở trước cửa tiểu khu chờ bảo vệ mở cửa điện tử, từng mở nắp ra uống một ngụm. Độc tính của thuốc diệt chuột rất mạnh, trong mấy phút đã có thể khiến người ta tử vong. Sau lần uống nước này anh không hề xuất hiện triệu chứng trúng độc, điều này chứng tỏ lúc anh ta ra khỏi nhà, trong ly chứa nước sạch, không hề bị người ta đầu độc. 6h35, Vu Thành Toàn đậu xe ở cửa hàng bánh bao Tiểu Thái trên đường Phú Dân cách cửa lớn của khu anh ở không xa để ăn sáng. Theo như ông chủ của cửa hàng bánh bao hồi tưởng lại nói, lúc Vu Thành Toàn ăn sáng, uống nước mình tự mang theo, điều này càng chứng tỏ, lúc đó trong ly không hề có thuốc diệt chuột.
Vu Thành Toàn ăn xong bữa sáng rất nhanh, 6h42, ở bên đường cách cửa hàng bánh bao không xa, anh chở vị khách đầu tiên của sáng nay. 9 phút sau, 6h51, vị khách này xuống xe ở gần cửa chợ hoa điểu đường nhân dân. Vu Thành Toàn lái xe trống, men theo đường nhân dân tiến về phía trước mấy phút, dừng ở trước cửa khách sạn Văn Hoa, chở Tống Nhuệ họ. Sau mười mấy phút, 7h15, xe taxi đậu ở ngã tư giao giữa đường Nhân Dân và đường Hướng Dương chờ đèn xanh, trong quá trình chờ, anh cầm ly lên uống nước. Sau đó, tuy đèn xanh sáng, nhưng xe của anh lại không khởi động nữa, anh đã bị độc chết trong xe taxi của mình.
Long Nghị liệt kê ra các mốc thời gian quan trọng này trên giấy, sau đó dùng bút chì vẽ một vòng tròn trên mốc thời gian "6h35" nói: "Vu Thành Toàn 6h35 ăn sáng ở cửa hàng bánh bao, uống nước trong ly của mình, sau đó không hề có triệu chứng trúng độc, chứng tỏ lúc này, nước trong ly của anh ta là sạch, Thuốc diệt chuột chỉ có thể là sau khi anh ta ăn sáng xong, đến lúc anh ta dừng xe ở ngã tư đường Hướng Dương chờ đèn xanh, trong khoảng thời gian này bị bỏ vào trong ly trà của anh ta. Mà trong khoảng thời gian này, xe của anh ta tổng cộng chở qua 2 đợt khách: Người thứ nhất, là cái người lên xe ở gần cửa hàng bánh bao, người thứ 2, là hai người Tống Nhuệ họ. Rất hiển nhiên, hung thủ nằm ở giữa 3 người khách từng ngồi qua xe của anh ta. Bây giờ, chúng ta cơ bản đã loại trừ khả năng gây án của Tống Nhuệ họ, vậy thì hung thủ chỉ có thể là người đầu tiên ngồi xe taxi của Vu Thành Toàn lúc sáng rồi."
Phương Khả Kì nói: "Tôi hỏi thăm qua khách ăn sáng ở cửa hàng bánh bao sáng nay, có người thấy người khách đó lên xe ở bên đường cách cửa hàng bánh bao tiểu thái không xa, bởi vì có mấy người nhìn thấy, tôi nghĩ thân phận của ông ta chắc không khó tra ra." Long Nghị gật đầu nói: "Vậy được, cậu cùng tiểu Nhược mau chóng đi điều tra, tranh thủ làm rõ thân phận người khách này. Có tình hình gì, thì báo tôi ngay." Lúc Âu Dương Nhược và Phương Khả Kì đến đường Phú Dân, đã là chiều, sạp bán đồ ăn sáng ở trước cửa hàng sớm đã dọn vào, cửa sổ bày bán thuốc lá, quẹt lửa được dựng lên, lâu lâu có một hai người đi qua mua mấy gói thuốc lá chất lượng kém. Lúc Âu Dương Nhược họ đi vào cửa hàng, chủ cửa hàng Thái Cường đang mặc áo trong quần đuồi, ngồi trên bàn nhào bột.
Trong cửa hàng nhỏ không có máy lạnh, áo trong trên người hắn sớm đã bị mồ hôi làm ướt. Phương Khả Kì sáng nay từng đến cửa hàng hỏi thăm tình hình qua, cho nên Thái Cường nhận ra họ, thấy 2 người vào nhà, một bên nhào bột trong tay, một bên hỏi cảnh sát: "Tìm tôi còn chuyện gì không?" Phương Khả Kì nói: "Sáng nay, sau khi Vu Thành Toàn ăn qua bữa sáng ở chỗ anh, chở một người khách ở bên phố cách đây không xa, đúng không?" Thái Cường gật đầu nói: "Đúng vậy, cái này tôi cũng thấy rồi." Âu Dương Nhược hỏi: "Anh có quen cái người ngồi xe đó không?"
Thái Cường nói: "Lúc đó tôi đang chào hỏi kinh doanh trong cửa hàng, cũng chỉ liếc sơ qua, người ngồi xe anh ấy hình như là một ông lão, đeo kính, thân người trung bình, hơi ốm.. ái, anh hỏi vậy, tôi thật sự cảm thấy hơi quen, hình như từng gặp ở đâu rồi." Phương Khả Kì nói: "Ông nghĩ kĩ xem, từng gặp ông ta ở đâu?" Thái Cường suy nghĩ một lát, bỗng nhiên vỗ đầu, bột mì trên tay dính đầy đầu: "Tôi nhớ ra rồi, từ hẻm cửa số 3 ở phía trước đi vào không xa, có một tòa nhà kí túc xá dành cho giáo viên trường trung cấp chuyên ngành người lớn, tôi từng gặp qua ông lão đó 2 lần ở trước cửa tòa nhà kí túc xá, mỗi lần đều thấy trong tay ông ta cầm một cái lồng chim đang đi dạo ở đó. Nghe người ra vào tòa nhà chào hỏi ông ta, hình như gọi ông ta là thầy Cảnh. Các anh có thể đến đó hỏi một chút."
Âu Dương Nhược và Phương Khả Kì đến trước tòa lầu kí túc xá dành cho giáo viên của trường trung cấp chuyên nghiệp người lớn, rất nhanh đã hỏi thăm ra thầy Cảnh thích chơi chim đó. Ông ta tên Cảnh Trung Hoa, là một giáo viên đã nghỉ hưu của trung chuyên, vợ đã qua đời, con cái làm việc ở nước ngoài, một mình ông ở nhà, ngày thường không có sở thích đặc biệt gì, chỉ thích chơi chim, dạo chợ hoa điểu gì đó. Lúc hai người tìm thấy Cảnh Trung Hoa, trong tay ông xách một cái lồng chim, đang chuẩn bị ra khỏi nhà chơi chim, bỗng thấy 2 cảnh sát tìm đến, bất giác ngây ra. Âu Dương Nhược đưa thẻ công tác ra hỏi: "Xin hỏi ông có phải Cảnh Trung Hoa không?" Ông lão đánh giá cô, gật đầu nói đúng vậy.
Phương Khả Kì nói: "Chúng tôi nghi ngờ ông có liên quan đến một vụ mưu sát, xin mời ông theo chúng tôi về cục công an một chuyến." "Cái gì? Mưu sát?" Tay ông lão rung rẩy, lồng chim trong tay rơi xuống đất, một con họa mi trong đó sợ hãi nhảy loạn. Sau khi Cảnh Trung Hoa bị dẫn đến cục công an, trên dưới cả người đều đang rung rẩy. Nhưng Long Nghị nhìn ra được, khác với những người tình nghi bị "mời" vào cục công an, người khác là sợ đến rung, nhưng ông lão tóc bạc này, mặt gầy guộc, thì là giận đến rung lên.
"Các anh dựa vào đâu bắt tôi? Dựa vào đâu nói tôi là hung thủ giết người?" ông còn chưa ngồi xuống, đã nổi giận với bọn người Long Nghị "Tôi làm giáo viên cả đời, trước giờ chưa từng làm chuyện thẹn với lòng, các người ở trước mặt nhiều người như vậy, bắt tôi đến cục công an, người khác sẽ nghĩ thế nào? Học sinh của tôi sẽ nhìn tôi thế nào?" Long Nghị không ngờ vị giáo viên già này lớn tuổi như vậy, lửa giận lại lớn như vậy. Chờ ông nổi giận xong, sau khi âm thanh dần nhỏ lại, anh mới nhẹ giọng nói: "Ông lão, ông hiểu lầm rồi, chúng tôi không hề nói ông là hung thủ giết người, cũng không bắt ông, chúng tôi chỉ là mời ông đến hỗ trợ chúng tôi điều tra một vụ án. Nếu đồng nghiệp của tôi có chỗ nào bất kính với ông, tôi thay họ xin lỗi ông."
Cảnh Trung Hoa thấy bộ dạng ôn hòa của anh, bỗng không còn tính khí nữa, hỏi anh: "Các anh mời tôi đến hỗ trợ vụ án gì?" Long Nghị nói: "Sáng nay, ông từng ngồi một chiếc xe taxi ở gần cửa hàng bánh bao tiểu thái ở đường Phú Dân, phải không?" Cảnh Trung Hoa gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi muốn đến chợ hoa điểu dạo, cho nên sáng sớm đã ngồi xe đi. Có vấn đề gì không?" Long Nghị hỏi: "Ông còn nhớ tài xế taxi đó không?" Cảnh Trung Hoa suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: "Không nhớ nữa, tôi cũng chỉ ngồi có mười mấy phút, hình như cũng không có giao lưu gì với anh ta, cho nên không có ấn tượng về anh ta cho lắm." "Sau khi ông xuống xe không bao lâu, tài xế đó đã chết rồi." "Chết rồi?" Cảnh Trung Hoa giật mình: "Chết như thế nào? Đã xảy ra tai nạn sao?" "Không, anh ta trúng độc chết." "trúng độc?"
"Ông có nhớ bên cạnh chỗ ghế lái của anh ta có một ly trà không? Chính là loại bình giữ ấm thường thấy, nhưng dung lượng lớn hơn so với ly thường một chút." Cảnh Trung Hoa lắc đầu nói: "Không nhớ nữa, tôi không để ý, tôi ngồi ở chỗ ghế phụ bên cạnh tài xế, nhìn về phía trước, tình hình trong xe không nhìn rõ lắm." "Có người đầu độc vào trong ly trà của tài xế, khiến tài xế sau khi uống nước đã trúng độc chết. Bây giờ đã chứng thực, trước khi tài xế mang cái ly lên xe, nước trà vẫn sạch sẽ không độc, cho nên chúng tôi nghi ngờ hung thủ đầu độc giết người chính là khách từng ngồi qua chiếc xe này." Cảnh Trung Hoa gật đầu nói: "Ừm, nghi ngờ của các anh có lý, nếu tôi là cảnh sát, tôi cũng sẽ nghĩ như vậy." Ông lại nghĩ cho cảnh sát.
"Sáng nay, ông là vị khách đầu tiên ngồi chiếc xe này." Lúc nói câu này, Long Nghị nhìn chằm chằm mặt của đối phương. Trên mặt ông lão bất kì biểu cao biến hóa nhỏ nào cũng không thoát khỏi mắt anh. Nhưng trên mặt của Cảnh Trung Hoa không hề có biến hóa gì cả. Ông lão "ồ" một tiếng nói: "Tôi là người đầu tiên? Nhưng chắc không phải người duy nhất chứ hả?" "Sau ông, còn một đợt khách ngồi qua chiếc xe này, 2 học sinh trung học đó, sau khi chúng tôi điều tra, đã loại trừ tình nghi gây án của họ."
"Ồ, nếu thật sự là 2 học sinh, vậy khả năng giết người quả thật rất thấp." Cảnh Trung Hoa dùng khẩu khí của một giáo viên già nói: "Tôi làm qua mấy chục năm giáo viên, tin là học sinh sẽ không làm chuyện như vậy." Long Nghị nhìn ông nói: "Sau khi loại trừ 2 học sinh này, người tình nghi duy nhất còn lại, chỉ có ông rồi."
"Ồ, thì ra là vậy, nghi ngờ của các anh rất có lý, ai cũng sẽ nghĩ như vậy, ít nhất từ tình hình hiện tại xem ra, tôi quả thật là người tình nghi lớn nhất." Trung Cảnh Hoa lúc này ngược lại bình tĩnh lại nói: "Nhưng có mấy điểm như vậy, tôi phải nói rõ với các anh: Thứ nhất, tôi không quen tài xế này, càng đừng nói chi là có thù oán gì với anh ta, cho nên tôi không có động cơ giết người, thứ 2, tôi làm giáo viên cả đời, cũng xem như là một người nho nhã, tôi ghét nhất là dùng thủ đoạn cực đoan giải quyết vấn đề, nếu tôi thật sự có hiềm khích gì với người khác, tôi nhất định sẽ thông qua con đường pháp luật chính quy giải quyết, thứ 3, trong giai đoạn trinh phá vụ án, các anh xem tôi như người tình nghi bắt lại, tôi không có ý kiến, bởi vì tôi quả thật không thể tự chứng minh trong sạch, nhưng xin các anh đừng dừng điều tra, nói không chừng tra thêm nữa, thì có thể bắt được hung thủ thật sự. Tôi làm một lần người tình nghi không sao, nếu vì vậy mà bỏ qua hung thủ thật sự, vậy thì tội lỗi lớn rồi." Quả hiên là một phần tử tri thức, nói chuyện câu nào câu náy đều có lý, điềm tĩnh, làm cảnh sát hình sự già như Long Nghị cũng không có lời gì để nói nữa.
Sau khi kết thúc thẩm vấn, ở ngoài hành lang, Âu Dương Nhược hỏi đội trưởng Long phải làm sao. Long Nghị nói: 'Tôi xem biểu cảm của ông ấy rất bình thản, như là không sợ gì cả, nếu không phải thật sự không thẹn với lòng, vậy thì ông ta là hung thủ giết người ẩn giấu sâu nhất mà chúng ta từng gặp. Tôi thấy vậy đi, giữ ông ta 24 tiếng trước, chúng ta điều tra kĩ hơn. Tuy phá án rất quan trọng, nhưng cũng tuyệt đối không thể oan uổng người tốt. "
Ngày thứ 2, Phương Khả Kì báo cáo với đội trường, nói sau khi xe taxi của Vu Thành Toàn chở Cảnh Trung Hoa, từng đi ngang qua một ngân hàng ở đường Nhân Dân. Bên ngoài ngân hàng lắp camera giám sát chất lượng cao, sáng nay cậu đến ngân hàng xem camera giám sát, lúc taxi ghé qua ngân hàng, clip đúng lúc thông qua kính thủy tinh quay được tình hình trong xe. Lúc đó Cảnh Trung Hoa quả thật ngồi ở ghế phụ phía trước, trên người còn thắt dây an toàn.
Âu Dương Nhược bổ sung thêm, lúc đó ly trà của Vu Thành Toàn đặt trên kệ ly bên tay trái ghế lái, phía sau thắng tay. Vị trí này, đúng lúc nằm giữa cuối hai dãy trước. Cảnh Trung Hoa ngồi trên vị trí ghế phụ, nếu muốn mở nắp ly, bỏ thuốc diệt chuột vào, lại lau đi vân tay trên ly mình để lại, thì phải xoay người trên ghế ngồi. Như vậy thì, tài xế Vu Thành Toàn ngồi cùng dãy với ông không có lý do gì không phát hiện ra động tác của ông." Ừm, còn một điểm quan trọng, các cậu không nói ra. "Long Nghị sau khi nghe báo cáo xong nói:" Nếu Cảnh Trung Hoa là hung thủ, vậy thì lúc ông ấy lên xe, sẽ không chọn ngồi dãy trước. Nếu ông ấy ngồi ở vị trí dãy sau, bỏ độc vào trong ly trà chẳng phải kín đáo hơn sao, càng không dễ bị tài xế phát hiện? "Âu Dương Nhược gật đầu hỏi:" Vậy chúng ta còn cần giữ Cảnh Trung Hoa lại thẩm vấn không? "
Long Nghị nói:" Không cần đâu, hung thủ không phải là ông ta, lập tức thả ông ấy đi, cô và Phương Khả Kì lái xe đưa ông ấy về nhà, tốt nhất là có thể giải thích với hàng xóm ở cùng tầng với ông ấy, ông lão rất xem trọng danh tiếng của mình, ông ấy sợ nhất chính là người khác hiểu lầm ông từng bị cảnh sát bắt. "Âu Dương Nhược và Phương Khả Kì nhìn nhau cười nói:" Đã hiểu."