"Lúc bàn tay đang sắp phủ lên thì Ian lại lặng lẽ dời tay sang chỗ khác."
Ian bật cười giữa tiếng tưng bừng của chương trình talkshow, hắn vừa cười vừa lắc đầu. Chút mù mịt luôn che phủ trên mặt hắn dần nhạt đi.
Leon lẳng lặng chú ý tới nét mặt của hắn từ nãy đến giờ mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
"Xin lỗi, đúng ra ta phải nói ngài biết trước. Mức độ nhân tính hóa của Asura rất cao, ngay cả ta cũng không ngờ nổi nữa."
Ian nói: "Hèn gì con lại dùng lại gọi là "hắn" chứ không phải "nó". Đúng là hắn khác biệt so với tất cả ai khác."
"Ta cũng rất ngạc nhiên khi thấy đám người hiện giờ tháo hết module cảm xúc khỏi máy móc nữa đấy." Asura chọt mỏ vô, "Làm vậy để tiết kiệm bộ nhớ hả? Bốn nghìn năm trôi qua rồi, bạn tôi ơi, vậy mà loài người vẫn keo kiệt như vậy. Chỉ là một bộ nhớ thôi mà..."
"Asura," Leon đành chịu, "Xin hãy giữ yên lặng đi bạn ta ơi. Ta có chút lời muốn nói với Ian."
"Vô mode công việc." Asura trở nên cực kỳ nghiêm túc trong chớp mắt, talkshow cũng ngừng lại, cuối cùng khoang phòng trong phi toa cũng khôi phục sự yên tĩnh.
Leon thở phào nhẹ nhõm rồi định nắm lấy tay Ian theo thói quen.
Lúc bàn tay đang sắp phủ lên thì Ian lại lặng lẽ dời tay sang chỗ khác.
Leon đứng hình. Nhưng Ian lại rất bình tĩnh như thể vừa chẳng có chuyện gì xảy ra hết. Leon tự hiểu trong lòng và rụt móng vuốt về đàng hoàng.
"Ta có chút chuyện muốn nói với ngài," Leon, "Ngài vẫn ổn sau chuyện tối qua chứ?"
"Thương thế của ta đã ổn rồi." Ian nói bình thản, "Còn về mấy chuyện khác, ta đã là người trưởng thành rồi Leon à, ta lớn hơn con những tám tuổi luôn mà. Đây hoàn toàn cũng không phải lần đầu ta nhìn thấy cái chết đâu. Suốt những năm qua, ta đã chủ trì không biết bao nhiêu lễ tang rồi nữa. Cho nên, đừng xem ta là một Omega yếu đuối và dễ thấy sợ hãi, được không?"
Leon nhạy bén cảm nhận được chút giận dữ trong giọng nói của Ian. Chàng thanh niên nhíu mày một cái trước nguy cơ sống còn, trong lòng lại đang rất căng thẳng.
"Ta biết rồi." Leon bẽn lẽn nói khẽ, "Ta hi vọng ngài biết rằng bọn ta không kể hết toàn bộ kế hoạch cho ngài không phải là vì không tin tưởng ngài mà chỉ cảm thấy ngài không cần mạo hiểm làm những chuyện này thôi. Bọn ta cũng không ngờ Felix lại liều lĩnh bắt giữ ngài như thế. Còn ta thì lại không bảo vệ ngài thật tốt, Ian..."
"Đảo chính luôn là một trò may rủi mạo hiểm mà." Ian nói giọng lạnh nhạt, "Trước khi chạm tới kết thúc thì không thể để cho bất cứ chuyện không may nào xảy ra hết. Ít nhất, hiện giờ, Hoàng đế đang nằm trong quan tài, còn chúng ta lại đang tự do hít thở dưới ánh nắng mặt trời. Như vầy đã đủ rồi."
Phi toa chạy dọc theo đường lớn với một tốc độ không đổi.
Hôm nay, đế đô cực kỳ chán nản và yên tĩnh. Số người đi bộ và xe cộ trên đường phố giảm mạnh, có thể nhìn thấy mấy cửa hàng treo vải đen. Trên những cột đèn ven đường đều có treo cờ quốc tang và vòng hoa trắng.
Nhưng bước xuân lại không rũ xuống như chiếc vương miện. Ánh nắng mặt trời rực rỡ soi sáng cả thủ đô và khiến đỉnh núi tuyết Gloria trông óng ánh và lộng lẫy. Trời đất luôn sống mãi, chúng chẳng bao giờ để ý tới chuyện một đế vương ở nhân gian vừa qua đời đâu.
"Kế hoạch của cha đã được bắt đầu từ rất nhiều năm về trước." Leon nói với Ian, "Năm đó ngay sau khi ngài cho ông ấy manh mối có liên quan tới âm mưu về cái chết của ông bà ta, ông ấy đã bắt đầu lén điều tra rồi. Ông ấy có một gián điệp rất đáng tin hay giúp ông ấy thu thập tình báo ở bên ngoài. Đương nhiên, trước hôm nay, ta cũng không ngờ tên gián điệp đó lại là ——"
"Cha đẻ của con."Lúc này Ian mới nở một nụ cười, "Gorcia tiên sinh đúng là một người rất thú vị. Bây giờ ta đã hiểu con kế thừa chút tính cách hoạt bát này từ ai rồi. Nhưng trước đây, ta luôn cảm thấy buồn vì những gì mà hắn đã gặp phải, thậm chí ta còn cho rằng hắn đã qua đời nữa cơ."
"Không chỉ có mình ngài mới nghi ngờ như vậy đâu!" Vừa nhắc tới vụ này, Leon lại giận dữ dội, "Ta có thể hiểu chuyện ông ấy không thể rời khỏi ta và cha, nhưng ta không thể tha thứ cho chuyện hai người họ không nói sự thật với mình. Thành thực mà nói, nếu không nhờ ngài xuất hiện trong cuộc sống, Ian, ta cũng không dám tưởng tượng hiện giờ ta sẽ là một người như thế nào nữa."
"Ta tin con vẫn sẽ trở thành một chàng thanh niên xuất sắc thôi." Ian nghiêm túc nhìn Leon một cái, "Ta rất vui khi cả nhà con được sum vầy đó Leon. Có vẻ tình cảm của ba con và công tước cũng rất tốt nữa, hoàn toàn khác với những gì con đã kể với ta nhé."
"À... vụ này hả..." Leon cười ha ha, "Lúc đó ta còn quá nhỏ nên ký ức hơi sai lệch đó mà."
Đương nhiên anh không thể nói với Ian rằng lúc trước mình kể chuyện của hai người cha theo hướng bi thảm như vậy là để có thể giành được lòng thương lại và mến yêu của tiểu cha xứ đâu.
Nói tới chuyện xúc động năm đó mới nhớ, Ian còn dịu dàng ôm cậu bé và an ủi nó bằng một giọng nói ấm áp nữa. Để có thể được cha xứ yêu dấu ôm trong lồng ngực thêm một lúc, Leon còn dụi dụi và ra dáng dễ thương các kiểu nữa, chỉ kể vụ của cha đẻ thành một chuyện tình khổ sở của tiểu bạch hoa thì đã xi nhê gì đâu?
"Sau khi ly hôn với công tước, Gorcia tiên sinh trong miệng con phải trải qua một khoảng thời gian rất oan ức và không mấy sung sướng gì cơ mà." Ian cảm thán.
Một giọt mồ hôi lạnh lặng lẽ lướt xuống trán Leon: "Đúng là ba ba ta ông ấy... thường phàn nàn vì cha hay tới thăm ông ấy mà..."
Hình ảnh ký ức trên thực tế lại là: Công tước bước vô cửa nhà, Gorcia nhào tới cho ông một bạt tai. Công tước lại túm người đàn ông tới và bắt đầu hôn. Sau đó hai người sẽ vừa hôn môi điên cuồng vừa lăn lên ghế sô pha, hoàn toàn mặc kệ bé Leon đang cầm sách bài tập đứng một bên.
"Trong đầu ta, ba con luôn là một người thích đánh đàn giữa bóng đêm cô quạnh đấy." Ian tiếp tục cảm thán.
Leon: "Đúng là ba ba... thích đánh đàn và ca hát lắm đó chứ..."
Trên thực tế: Gorcia tự đàn tự hát dưới ánh trăng, bộ đồ trên người nửa trong suốt, cử chỉ mời gọi người ta. Công tước về nhà khi tối đến rồi một tay tóm người đàn ông đè lên đàn dương cầm. Hai người làm tình trong điên cuồng và cũng hoàn toàn làm lơ bé Leon mặc đồ ngủ xuống lầu tìm ba ba...
"Thậm chí ta còn tưởng chuyện tình của họ là một vở bi kịch và sẽ tạo ra những ảnh hưởng không tốt với con nữa..."
Trên thực tế: Bé Leon đeo cặp về tới nhà, đói đến nỗi bụng kêu cồn cào. Trong phòng ngủ chính đang đóng chặt cửa lại vang lên tiếng hú la dữ dội của hai người cha. Cậu bé đành tự mình đi tới nhà bếp mở tủ lạnh ra...
"Ta còn tưởng..."
"Nói tóm lại, cha đã bắt đầu sắp đặt từ tám năm trước rồi." Leon mạnh mẽ xoay đề tài về quỹ đạo an toàn, "Kẻ mà Giáo chủ Hạ Lợi cố giấu là thế thân của Hoàng đế Adam và cũng là bạn thân của ông ta."
"Chả trách tổng giáo chủ lại chấp nhận rủi ro và giấu người này đi." Một mặt coi trọng tình nghĩa này của tổng giáo chủ Hạ Lợi cũng khiến Ian cảm thấy hơi bất ngờ.
Leon nói: "Ba năm trước sau khi chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, ba đã bắt đầu bước đầu tiên trong kế hoạch báo thù. Ba ẩn núp bên cạnh Hoàng đế và bắt đầu liên tục cho ổng uống thuốc phá hủy hệ thần kinh cơ theo liều lượng nhỏ trong một khoảng thời gian dài. Loại thuốc này rất dễ bị chuyển hóa, chỉ cần thời gian kê đơn được khống chế, bác sĩ sẽ không kiểm tra ra được."
Ian nhìn chằm chằm Leon với một vẻ kinh ngạc.
"Ta biết ngài đang nghĩ gì." Leon bình tĩnh nói, "Từ xưa tới nay chưa ai nói báo thù là một việc tốt lành cả. Ian, ngài có biết bệnh độc "Pandora" sẽ phá hủy sinh mạng của con người bằng cách nào không?"
Đương nhiên là Ian biết rồi.
"Pandora" luôn tấn công vào dây thần kinh trong não và khiến người ta điên lên, làm ra những chuyện khó mà tin nổi ví dụ như tấn công người khác hoặc tự làm hại mình... Sau đó khi thần kinh não dần bị hoại tử, người sẽ rơi vào trạng thái hôn mê, cuối cùng sẽ là tử vong.
"Ông bà của ta cùng hơn một nghìn tên lính và nhân viên trên chiến hạm đều chết như vậy đấy!" Mặt Leon lạnh như băng, giọng điệu cũng đầy lạnh lẽo, "Bọn họ gặp phải chuyện thảm thương như vậy cũng chỉ vì Felix ham mê chiếc vương miện trên đầu kia thôi!"
Ian cúi đầu không nói gì.
Leon nói: "Lúc cha ta lấy được băng ghi hình trên chiến hạm lúc đó, ông ta, Adam bệ hạ là người phát bệnh đầu tiên. Để không làm tổn thương tới bà ta, ông ấy tự khóa trái bản thân trong phòng. Sau khi nghe thấy tiếng kêu đau khổ thảm thiết của chồng ở căn phòng kế bên, bản thân bà nội Eugenie cũng phát bệnh... Mãi đến lúc qua đời rồi nhưng hai người họ vẫn không thể nhìn thấy đối phương!"
Ian cúi đầu rũ mắt, khuôn mặt thanh tú trông rất căng thẳng, giữa hai đầu lông mày nhăn thành mấy nếp nhăn vướng víu.
"Đó là lý do tại sao cha ta lại muốn Felix tự nhìn cơ thể của mình đang ngày càng trở nên suy yếu với một cái đầu thật tỉnh táo, để gã nhìn hai đứa con trai mình tự chém giết lẫn nhau, để lúc chết gã cũng phải biết rằng chiếc vương miện mà mình đã cướp đi cuối cùng gì cũng phải trở về trong tay chủ nhân vốn có của nó!"
Đôi mắt mờ mịt của Felix lại nhảy vào đầu Ian lần thứ hai.
Hai đầu lông mày của Ian nhăn lại dữ dội.
"Cậu nên nói cho hắn biết chỗ khúc mắc trong lòng mình." Giọng nói của Quang Kỷ chợt vang lên trong óc.
Ian nhanh chóng bình tĩnh lại: "Không được! Khi đó ta cũng không hề hỏi ý kiến của nó lúc đưa ra quyết định kia. Vì vậy, ta phải gánh chịu hết mọi hậu quả của chuyện này. Chết do tai nạn và cố tình bị giết là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau."
"Nhưng có thể cậu cũng đang thấy lo thôi." Quang Kỷ nói: "Dù cậu nói thật với hắn, có khi hắn còn ủng hộ phương pháp này của cậu vì lòng thù hận của bản thân hắn với Felix nữa. Nếu vậy, mâu thuẫn khủng khiếp về vấn đề này sẽ xuất hiện giữa cậu và hắn, nhưng cậu lại không muốn có bất cứ xung đột gì mới hắn cả."
Ian không trả lời Quang Kỷ.
Hắn hỏi Leon: "Thế thật ra vụ cả nhà con bị Hoàng đế gọi về đế đô cũng là một bước trong kế hoạch của công tước hả?"
"Đúng vậy." Leon nói, "Ngài cũng biết đại khái chuyện sau đó rồi."
Asura quẹo ở một giao lộ và chạy thẳng vào đường lớn. Cuối đường lớn là Tháp Trắng cao chót vót. Phân bộ của giáo đình nằm ở quảng trường phía Đông của Tháp Trắng, đó là đích đến trong chuyến đi lần này của Ian.
Nhưng hắn biết, đích đến của Leon còn nằm ở đằng trước xa xôi.
Trong đế quốc này, kẻ địch số một của họ cuối cùng cũng ngã xuống, Raphael sắp kế vị có tư chất rất bình thường, không đáng gờm gì cho mấy.
Công tước Oran đã trở thành nhiếp chính đằng sau quốc gia này. Cha con họ sẽ đi tiếp từng bước dọc theo đường lớn này, giết chết tất cả những ai cản đường mình, mãi cho tới khi họ tự tay lấy chiếc vương miện trên đỉnh đầu kia xuống được.
Ian cũng không biết bây giờ mình đang cách vị trí của Leon bao xa nữa.
*
Lễ tang của Felix IV kết thúc vào một ngày xuân uể oải.
Lễ tang được cử hành tại nhà thờ Thánh Milan ở Gloria, độ long trọng và trang nghiêm của nó không cần phải bàn.
Có lẽ Hoàng hậu Iris thật là người khóc thật lòng nhất giữa cả đám người trong lễ tang. Ian may mắn được đi theo nhóm tổng giáo chủ tới tham dự lễ tang, sau khi tận mắt thấy được biểu hiện của hoàng hậu thật, hắn chỉ muốn dâng một đóa hoa tươi thể hiện lòng kính nể với màn trình diễn trước đó của Gorcia tiên sinh thôi.
Theo đúng như di chúc của Felix, thi thể của ông ta sẽ được an táng trong nghĩa địa phía sau căn nhà tổ tiên của gia tộc Coleman chứ không chịu an táng trong nhà thờ Thánh Milan như Adam – anh trai ông, Nữ hoàng Catalina – mẹ ông hoặc những vị Hoàng đế Coleman khác.
"Ông sợ phải gặp họ hả, chú Felix?" Công tước Oran cười lạnh với chiếc chiến hạm chở quan tài của tiên đế đang bay đi xa.
"Ông ngây thơ quá rồi chú ơi. Chỉ cần tới thế giới kia, dù ông tránh né kiểu nào cũng phải gặp lại họ thôi. Ông mãi mãi không thể nào trốn khỏi sự thẩm vấn đâu."
Có một chuyện xen giữa buổi lễ tang này, đó là Hoàng tử Lewis, đứa con trai mà tiên đế yêu thương nhất, lại vắng mặt. Điều này khiến đám tộc lão cực kỳ không vừa lòng.
Theo lời đề nghị của công tước Oran, Raphael vẫn chưa dám trở mặt công khai với Lewis.
Tân đế tuyên bố rằng Hoàng tử Lewis đang bị điều tra về vấn đề tài vụ nên không thể gặp gỡ công chúng được. Vậy mà Lewis đang trên đường chạy trốn ngay lúc này lại chẳng khác gì một con chó mất chủ. Ngay cả sức để thở còn không có, gã không thể nào phản lại lời tố cáo của anh trai.
Sau khi lễ tang kết thúc, tân đế Raphael I chính thức nhậm chức. Gã phát biểu trên TV, gặp gỡ đại biểu các ngành và sứ giả tới thăm, có mặt ở nghị viện, tham gia hoạt động từ thiện...
Nếu không phải vì lễ tang của tiên đế chưa được cử hành, có khi đêm nào gã cũng đã tổ chức tiệc rượu long trọng trong cung đình để chúc mừng bản thân cuối cùng cũng tới ngày nở mày nở mặt rồi.
Tân đế đang ở tuổi trung niên, tuấn tú nhanh nhẹn và còn từng là một Omega nổi tiếng về vụ chơi bời trăng hoa các kiểu nữa. Nhờ mấy lời bôi nhọ suốt năm này qua tháng nọ của Hoàng tử Lewis lúc đây, dân chúng và quan lại cũng không có cảm tình gì với vị tân đế này cho mấy.
Gã không cần phải là một vị minh quân, chỉ xin gã đừng trở thành một tên hôn quân dâm đãng hiếu sắc thôi —— đây là suy nghĩ trong lòng của tất cả mọi người lúc ấy.
Nhưng sau khi thoát khỏi cái bóng của cha, cuối cùng Raphael cũng thể hiện một mặt nghiêm chỉnh và chững chạc của mình. Nhờ được dạy dỗ như một Thái tử, dù gã không khiến đám quan lại ngạc nhiên gì khủng khiếp nhưng cũng không làm cho họ thấy quá thất vọng.
"Ít nhất mở đầu cũng không tồi." Đám quan lại bắt đầu lén trò chuyện với nhau, cả đám ai cũng tán thành lời đánh giá này hết.
"Ngay cả công tước Oran cũng thay đổi rồi đó."
"Đúng rồi, điều này thực sự làm tôi phải thay đổi cái nhìn hồi trước đó!"
Dường như chỉ sau một đêm, công tước Oran trở thành một nhân vật cực kỳ quan trọng trong trung tâm chính trị của đế quốc.
Tựa như cái câu Thiên tử ban tặng sắc màu cho nhân gian, Raphael I vừa lên ngôi đã điều chỉnh chức vụ của vài vị quan. Hành động lớn kể nhất là phong công tước Oran thành tham mưu trưởng của mình.
Cứ như thế, công tước Oran trở thành một kẻ quyền quý dưới một người trên vạn người!