Liệt Hỏa Kiêu Sầu

Edit: Yển

Beta: Phong Lưu Quân

Tôm hùm gọi lúc nửa đêm khi xem World Cup, xiên nướng và que dầu cay dậy mùi khói lửa trong làng đại học, công việc làm thêm trong quán cơm Tây để vừa ăn vừa học, chợ đêm lớn nhỏ mình từng tìm kiếm ở các nơi trên thế giới khi đi du lịch… trong đầu Tuyên Cơ gấp gáp lướt qua một lượt tất cả những chua ngọt đắng cay từng đi qua đầu lưỡi mình trong đời, tư liệu sống phong phú, chắc có thể mang đi làm hai bộ Thế giới trên đầu lưỡi. Tiếc thay, vẫn không thể che được một chút ký ức ở nơi sâu nhất…

Linh vật tiên thiên trời sinh tích cốc, không biết đói rét, tiếc rằng Tuyên Cơ không phải.

Hắn sinh ra giữa một vùng tăm tối, thế giới chào đón hắn bằng tiếng ngựa hí, tiếng kêu la và tiếng kim loại va chạm ồn ào, trong “nôi” của hắn ngập tràn oán hận, phẫn nộ… và cả đói khát.

Đó là ký ức của máu bắn ở Xích Uyên trong hai cuộc chiến Bình Uyên trên lịch sử.

Có một âm thanh nhỏ nhoi xuyên thấu thân thể hắn, trực tiếp rơi ở chỗ sâu trong ý thức.

Âm thanh ấy nói: “Thủ hỏa nhân thứ ba mươi sáu… con à, ta… dừng ở đây, về sau…”

Truyền thừa không thành ngôn từ ngang ngược ùa thẳng vào, từ thủ hỏa nhân đời thứ nhất đến nay.

Tuyên Cơ bị bắt mở mắt ra, nhìn thấy một người đàn ông giống y hệt mình đứng ở trước mặt, chỉ kịp cười với hắn, rồi lập tức tan thành khói bụi, rơi xuống đất hóa thành một khúc xương, trên xương khắc một chữ “phong” rất dữ tợn.

Tình cảnh này lướt qua nhanh như một cái bóng, bị Tuyên Cơ cố gắng dằn xuống.

Hai mắt hắn lóe lên ánh sáng màu ngọn lửa, xiềng xích dài mang lửa từ trong lòng bàn tay hắn bay ra, đập xuống Thịnh Linh Uyên.

Hắn vừa nảy sinh ý nghĩ giết người, hẳn là Thịnh Linh Uyên có thể cảm thấy được, nhưng không biết tại sao, người đó lại sững sờ quên trốn. Nhìn thấy xích sắt to bằng cổ tay suýt nữa quất lên mặt bệ hạ, Tuyên Cơ vào khoảnh khắc cuối cùng kéo lý trí trở về, xích sắt dừng lại giữa không trung, ánh lửa chiếu mặt Thịnh Linh Uyên ra một chút màu máu, xung quanh tĩnh mịch – trùng hợp làm sao, liên hệ giữa hai người họ lại cắt đứt đúng vào lúc này.

“Ta rất tôn kính ngài, bệ hạ,” Tuyên Cơ nhấn từng chữ, “ta cảm thấy người chấm dứt hỗn chiến Cửu Châu là một anh hùng, cho dù ngài luôn tỏ ra như một tên cặn bã.”

Thịnh Linh Uyên ở trong mộ vu nhân, phun một búng máu bên cạnh cỗ quan tài đồng đen, tâm thần của hai người lần nữa nối kết, sau đó lại bị ép hợp tác.


Trong lúc này, mặc dù Thịnh Linh Uyên luôn dựa vào đếm số để kìm nén suy nghĩ trong lòng, nhưng rất miễn cưỡng, thật ra Tuyên Cơ có cơ hội thăm dò rất nhiều tin tức.

Nhưng hắn hiếm khi chính nhân quân tử một lần, không làm như vậy.

Một mặt, thành tựu công lao sự nghiệp của Vũ Đế quá khiến người ta phải ngước nhìn, hắn nhất thời có phần không dám khinh nhờn.

Mặt khác, chính Tuyên Cơ cũng không nói rõ được, rốt cuộc là Thịnh Linh Uyên đặc biệt giỏi mê hoặc lòng người, hay là bản thân hắn có bệnh gì… ví dụ như mê trai giai đoạn cuối chẳng hạn. Tóm lại, hắn vừa nhìn thấy Thịnh Linh Uyên này, là trong lòng có thứ gì đó, luôn toan tính vòng qua lý trí, gây tê sự cảnh giác của hắn.

Khi Thịnh Linh Uyên lại lần nữa phong ấn A Lạc Tân, thật ra Tuyên Cơ đã muốn hỏi, tại sao không trực tiếp hủy thi thể, nhưng không nói ra miệng, bởi vì hắn cứ cảm thấy ngụm máu người này nôn ra trong mộ vu nhân là một ngụm từ đáy tim, vì không đành lòng.

Trên đường trở về, Thịnh Linh Uyên cũng hiếm thấy không gây chuyện, vẫn luôn yên lặng, Tuyên Cơ còn tưởng là vì mình che giấu thân phận giúp hắn, bánh ít đi bánh quy lại, hai người đều có thể tự giác tôn trọng sự riêng tư của đối phương, từ đây đình chiến!

Xì!

Có nhân tính không thể làm nhân hoàng, đều là hạng “thà phụ thiên hạ, không để thiên hạ phụ ta”.

Đồng tử Thịnh Linh Uyên bị ánh lửa lóe hơi hơi co lại, chớp mắt ấy, vẻ mặt hắn gần như thảng thốt.

Tuyên Cơ không chú ý – di động vừa cắm sạc điện đổ chuông, hắn bị tiếng chuông điện thoại làm phân tâm một chút.

Hiển thị cuộc gọi là của Tiêu Chinh, Tuyên Cơ giơ tay ấn một cái, thu xích sắt lại, hai sợi xích sắt to dày co vào tiền xu, chui về trong lòng bàn tay hắn.

Tuyên Cơ lạnh lùng nói với Thịnh Linh Uyên: “Được, không thăm dò ra trên sịp người khác có mấy sợi chỉ là ngươi không sống nổi, phải chứ? Ngươi đều đã nhìn thấy rồi, thế ta cũng xin nói huỵch toẹt luôn vậy. Lúc ở trong mộ vu nhân, ta đã nói, nếu ta chết, lửa Xích Uyên sẽ cháy lên lần nữa, không phải lừa ngươi để giữ mạng. ‘Thủ hỏa nhân’ chúng ta, không phải là thủ ‘bạch hỏa’, ‘hồng hỏa’, phượng hoàng hỏa, ly hỏa gì, ‘hỏa’ ở đây chính là lửa Xích Uyên.”

Vẻ mặt Thịnh Linh Uyên cực kỳ phức tạp nhìn về phía hắn, đáng tiếc hai người họ lúc này đã ngắt “bluetooth” rồi, Tuyên Cơ không nghe thấy đối phương đang nghĩ gì.

“Ta sinh ra ở Xích Uyên, vừa chào đời đã là tộc trưởng, bởi vì tộc chúng ta luôn là nhiệm trước chết rồi, nhiệm tiếp theo mới ra đời. Đừng hỏi ta tại sao, ta cũng không biết, chắc là đều không muốn dạy trẻ con làm bài tập thôi, cho nên quyết chí dùng mạng truyền thừa lúc lâm chung luôn, dù sao cũng phải chết một lần, vừa bớt việc vừa không cần phí lời.

“Sứ mệnh trời ban của chúng ta chính là bảo vệ Xích Uyên, không thể để lửa Xích Uyên đã tắt hơn ba ngàn năm lại bùng cháy, lúc cần thiết còn phải lấy thân tuẫn đạo. Dưới Xích Uyên phong oán khí của hai trận chiến Bình Uyên, việc này ngươi biết, từ ba ngàn năm trước đến nay, mỗi lần có đại thiên tai, chiến hỏa, binh họa, Xích Uyên đều sẽ sinh ra cộng minh. Ta sinh vào chiến tranh thế giới thứ hai, tộc trưởng nhiệm trước chính vào khi đó dùng mình làm tế phẩm, bình ổn Xích Uyên suýt nữa bùng cháy. Ngươi muốn hỏi ta là linh vật gì biến thành, ngại quá, ta không biết, có thể ta không phải là linh vật gì, mà là quái thai thôi.”


Chỉ có ma đầu có thể trấn áp quần ma, thiên thần chỉ biết hi sinh, để chúng chia nhau ăn thịt.

Nếu ai bốc trúng vai diễn “thiên thần”, thật đúng là xui xẻo tám kiếp rồi.

“Cơ mà, cái công việc dở hơi ‘lấy thân tuẫn đạo’ này, ai thích đi thì đi, ta không làm được.” Tuyên Cơ vặn vòi nước, dùng nước lạnh xả tóc qua loa, sau đó hắn cũng không để ý có ai nhìn hay không, trực tiếp cởi “áo khoe lưng” trên người trước mặt Thịnh Linh Uyên, bốc đại một chiếc áo hoodie từ túi giấy bên cạnh tròng lên, “Ngại thật, truyền thống quang vinh truyền đến lứa ta đã đột biến gen, con người ta không tin đạo gì, không thích gánh trách nhiệm, càng không định ‘hi sinh’ vì cái gì. Xảy ra chuyện, ta chỉ có thể cố hết sức để Xích Uyên ổn định, nếu thật sự không quản được, như vậy thích động đất thì động. Ta thẳng thắn như thế được chưa? Ngài yên tâm chưa? Tính đến trước mắt, giữa hai ta không có xung đột lập trường gì, phải chứ?”

Thịnh Linh Uyên khẽ mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó, nhưng Tuyên Cơ chỉ cảm thấy khuôn mặt dịu dàng và đa tình ấy chỉ là mặt nạ, dù vui tai vui mắt như thế nào, vừa nghĩ đến bên dưới che giấu bản chất cặn bã, hắn cũng chẳng thèm ngắm.

Hắn thuận tay cầm ví tiền và di động của mình, lại xách túi thức ăn nhanh đi – dù sao bệ hạ người ta cũng coi thường thực phẩm rác rưởi – kéo cửa đi ra ngoài, “Bye ngài.”

Vĩ đại và đê tiện không hề xung đột.

Công chiếu thiên thu, không chiếu sáng được bụng dạ đen tối ngàn thu muôn năm của bệ hạ.

Có một số người cô độc một mình là bi kịch trong vận mệnh, có một số người thì là đáng đời. Hạng khốn nạn như họ Thịnh, treo trên sách lịch sử thì rất tốt, thật sự không cần thiết hạ phàm giao lưu thân quen.

Tuyên Cơ định tự mình xuống lễ tân thuê phòng khác, vừa vào thang máy thì di động lại đổ chuông, vẫn là Tiêu Chinh.

Tuyên Cơ nổi giận đùng đùng nghe máy, “Không cho người ta yên à? Bố vừa tăng ca xong, để bố yên tĩnh hai giây tụi bây có thể chết ngộp à? Cục ông trả tôi bao nhiêu tiền tăng ca… cái gì?”

Tuyên Cơ vừa đi khỏi, phòng khách sạn chợt trống vắng, trong không khí còn vương lại mùi khét – xích sắt ban nãy để lại một vệt xám trên bức tường trắng tinh.

Thịnh Linh Uyên đứng ngây ra một lúc lâu, đưa tay phất qua những tro tàn đó, tro bụi trên tường tự động bong ra, rơi một nắm lẻ loi xuống lòng bàn tay hắn.

“Sao hắn lại là…”

Tuyên Cơ nói không biết mình là do cái gì biến thành, nhưng Thịnh Linh Uyên chỉ thoáng nhìn đã nhận ra khúc xương có khắc chữ “phong” kia – bởi vì chữ đó là do tự tay hắn khắc.


Hắn khẽ nhắm mắt lại, tay nắm mớ tro kia lại hơi run rẩy.

Trên sử sách nói, Hỗn chiến Cửu Châu là do Bình Đế phát động. Trong các câu chuyện đời sau biên soạn, người này chỉ đóng hai kiểu nhân vật, một là kẻ dã tâm tham lam mặt xanh nanh vàng, hai là kẻ ngu ngốc không biết trời cao đất dày.

Nhưng thật ra một cuộc chiến tranh có thể đánh từ năm này qua tháng nọ, sinh linh đồ thán, là không thể quy tội cho một người phàm.

Ba ngàn năm trước, Xích Uyên còn chưa gọi là “Xích Uyên”, mà tên là “Nam Minh cốc”, là nơi thần điểu chu tước sinh sống.

Địa vị của thần điểu chu tước rất đặc biệt, vừa có địa vị cao quý trong yêu tộc, cũng vừa được nhân tộc tôn sùng là thần bảo vệ đất đai phương nam, nhiều đời có thần miếu thờ cúng, được xếp vào tứ thánh.

Dưới đáy Nam Minh cốc có dung nham địa hỏa, nhiệt độ cực cao, ngoại trừ loài chim lửa, người và yêu đều khó có thể tới gần, là một lạch trời. Nhân tộc và yêu tộc bị lạch trời này ngăn cách, tách biệt rõ ràng, vốn là đất ai nấy sống.

Thế nhưng, thiên tai phớt lờ nguyện vọng của con người.

Khởi nguồn của Hỗn chiến Cửu Châu, đại khái là một lần động đất xảy ra tại Nam Minh cốc trước cuộc chiến Bình Uyên.

Nghe nói trận động đất ấy lật ngửa cả Nam Minh cốc, từ kinh thành nhân tộc phía bắc, đến yêu đô phía nam, tất cả đều có cảm giác địa chấn mạnh. Mùa đông năm đó, băng ở yêu đô dày hơn các năm trước trên hai tấc, tới năm kế, đã là “tháng Tư khắp chốn hương tàn”[1], mà dương liễu trên đất yêu tộc vẫn chậm chạp không xanh.

Yêu vương hết sức lo sợ, đích thân chủ trì tế trời, tiếc thay, trời không thèm đoái hoài.

Đến năm thứ ba, ngay cả nhiệt độ của Nam Minh cốc cũng giảm xuống, linh khí trong địa phận yêu tộc ồ ạt trôi mất không rõ nguyên nhân. Yêu tộc không giống với nhân tộc, không phải cứ cắm cây giống xuống đất trồng ít lương thực là có thể sống tạm bợ, yêu tộc – đặc biệt là một số loài tương đối cao quý, vốn đã khó có con cái, bởi vì khí hậu trong địa phận yêu tộc thay đổi, linh khí trôi đi, tiểu yêu sinh ra năm ấy có hơn bốn phần là thai chết.

Vừa hay lúc này, Nam Minh cốc hạ nhiệt độ, rất nhiều yêu tộc đương nhiên muốn di chuyển sang địa bàn nhân tộc kiếm ăn.

Song nhân tộc cũng gặp phải vấn đề tương tự, con người mặc dù không cần “linh khí”, nhưng vẫn phải ăn cơm.

Khí hậu đột nhiên thay đổi, đương nhiên phải xảy ra nạn đói.

Khi mọi người áo cơm sung túc, khách ngoại lai là “bạn từ phương xa tới”, khi mọi người đều đói rã họng, khách ngoại lai tự nhiên thành “khách không mời mà đến”. Hơn nữa sự khác biệt giữa nhân tộc và yêu tộc rất lớn, lại tách biệt hàng ngàn hàng vạn năm, vốn đã không tiểu vào chung một bình, sinh ra xung đột quả thật là lẽ đương nhiên.

Cứ như vậy, thần điểu chu tước của Nam Minh cốc bị kẹp giữa hai tộc, rơi vào thế khó xử.

Tộc trưởng tộc chu tước không có biện pháp, thấy hai phương vài ba ngày lại đánh nhau một trận, có nguy cơ bùng nổ đại chiến, đành phải “mời” ra ly hỏa trong tộc, miễn cưỡng đốt cháy Nam Minh cốc, tách nhân tộc và yêu tộc ra.


Nhưng chính vào lúc này, Bình Đế đã làm một việc rất thất đức, đây cũng là nguyên nhân đời sau thường ụp chậu phân Cửu Châu hỗn chiến lên đầu ông ta: ông ta lập một đội “quân bình loạn” do tu sĩ nhân tộc hợp thành, nhằm thẳng vào những yêu tộc lén vượt qua Nam Minh cốc, lại bởi vì đường bị đóng mà tạm thời không thể quay về, cậy trên địa bàn mình người đông thế mạnh, công nhiên tàn sát vây săn những yêu tộc này, còn bắn tiếng rằng, yêu tộc nào dám bước vào đất vua nửa bước, tất giết.

Yêu vương bị chọc giận, cả yêu đô đều sôi sùng sục, chiến ý hừng hực.

Chu tước co lẽ là ăn nhang đèn lâu quá rồi, thật sự cho rằng mình là thần, đã đến nông nỗi này mà họ vẫn muốn dùng sức bản thân ngỗ nghịch đại thế của thời đại, quả quyết không chịu nhường đường.

Yêu vương vừa đấm vừa xoa không có kết quả, nhận định tộc chu tước lập trường không rõ, bèn giả vờ nhận lỗi thăm viếng, gài bẫy diệt toàn tộc chu tước, trong lịch sử được xưng là “chiến dịch đồ thần”.

Thần linh sụp đổ, chính thức mở ra loạn thế quỷ quái hoành hành.

Máu thần điểu nhuộm đỏ Nam Minh cốc, mở ra cuộc chiến Bình Uyên thảm thiết lần đầu tiên, trăm ngàn nhân tộc yêu tộc chết ở trong đó, bao gồm Bình Đế, từ đây Nam Minh cốc đổi tên thành “Xích Uyên”.

Tu sĩ nhân tộc sử dụng cấm thuật trong thần miếu chu tước mình đã thờ cúng mấy ngàn năm bên cạnh Xích Uyên.

Cấm thuật ấy rốt cuộc là gì thì không ai biết, có thành hay không cũng chẳng ai hay.

Lúc ấy có chín đạo thiên lôi đánh xuống, tám mươi mốt tu sĩ nhân tộc không còn thi cốt, thần miếu cũng sụp đổ trong vụ cháy lớn, chỉ để lại một pho tượng thần chu tước bị đốt trọi.

Ngay khi gặp ánh sáng mặt trời, tượng thần hóa thành bột mịn, sau đó, đế sư Đan Ly thân mang ly hỏa, hô mưa gọi gió hoành không xuất thế, quan hệ trong đây khiến người ta nghĩ ngợi rất nhiều.

Hai mươi mốt năm sau, yêu vương ngã xuống, hỗn chiến Cửu Châu kết thúc theo, nhưng Xích Uyên phẫn nộ vẫn đang cháy.

Nhân hoàng trẻ tuổi sau khi bình định tứ phương, rốt cuộc dùng năm năm nắm hết quyền hành, nhổ tận gốc Đan Ly cản tay, chém đầu ở ngoại thành. Mà hắn vẫn không cam lòng, đổ những phẫn nộ còn lại lên đầu tộc chu tước, đầu tiên là hạ chính lệnh san bằng tất cả thần miếu chu tước trên đất nhân tộc, sau đó lại dẫn người đào mộ tổ thần điểu, bới ra một mớ xương mà lửa Xích Uyên đốt không tan, khắc ba mươi sáu đạo phong cốt lệnh, trấn bên trong Xích Uyên.

Tiểu yêu kia chính là… khúc xương chu tước thứ ba mươi sáu.

Thịnh Linh Uyên đứng sững tại chỗ, hắn tuyệt đối không ngờ được, xương chu tước năm xưa bị hắn chà đạp lại có thần thức, hơn nữa ba ngàn năm sau vẫn tận trung chức trách ở Xích Uyên…

Còn một mực bảo vệ thi hài hắn ở Xích Uyên.

“Tại sao?”

[1] Nguyên văn: Nhân gian tứ nguyệt phương phi tận, một câu trong bài Đại Lâm tự đào hoa của Bạch Cư Dị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận