Liệt Hỏa Kiêu Sầu

Edit: Yển

Beta: Phong Lưu Quân

Cùng một thời gian, trên đường biên giới bắc bộ, một đội chạy việc bên ngoài nhờ sự hỗ trợ của bộ đội biên phòng, đã tìm được mấy tâm phúc đào vong của Ngọc bà bà.

Nhóm ba người này đều chạy trốn theo Ngọc bà bà, không ngờ lão yêu bà tưởng như có thể trường sinh bất lão kia nói chết là chết, không báo trước lấy một tiếng, mấy kẻ này lại bị truy nã, lập tức cũng thành chó nhà có tang. Sau khi chạy khỏi trấn Thanh Bình, bọn họ hốt hoảng chôn xác Ngọc bà bà, rồi tiếp tục chạy về hướng bắc, bị bao vây khi đang ý đồ vượt biên trái phép.

Người phụ trách hành động bắt giữ tại hiện trường giơ chiếc loa mượn được: “Người trong xe chú ý, chống cự sẽ xử lý theo tội lạm dụng khả năng đặc biệt, tội tăng một bậc, ngồi tù mọt gông!”

Anh ta chưa dứt lời, cửa chiếc xe bị bao vây đột nhiên bật ra, một trong mấy đối tượng tình nghi loạng choạng nhảy xuống xe.

Đối tượng tình nghi ấy tóc dài đến vai, đều phản trọng lực mà dựng thẳng lên, kiểu tóc giống cây lau nhà đông cứng. Đội chạy việc bên ngoài giật mình trước tạo hình này, bảy, tám khẩu súng đồng thời chỉ thẳng vào hắn.

“Đứng lại! Không được nhúc nhích! Ôm đầu ngồi xổm… ối?”

Đối tượng tình nghi kia lảo đảo quỳ thụp xuống. Người chạy việc bên ngoài kêu gọi đầu hàng sửng sốt, đang lấy làm lạ rằng tại sao đối tượng tình nghi này phối hợp như thế, thì thấy miệng hắn không ngừng mấp máy, bên trái vẫn là hình người, nhưng nửa cơ thể bên phải đã bắt đầu nhập nhòe như một cái bóng.

Ngay sau đó, đối tượng tình nghi há miệng phun ra một búng máu đen, mùi tanh hôi xộc vào mũi, toàn bộ ngũ tạng lục phủ đều chảy ra theo máu đen. Chưa đầy nửa phút, đối tượng tình nghi đã tự nôn mình thành cái bao tải rỗng, gục xuống chết, máu vương khắp nơi, chính giữa có một hạt châu màu đỏ sậm, đặc biệt gai mắt.

Một người chạy việc bên ngoài thận trọng tiến lại: “Đây là cái gì?”

Không chờ cậu ta giơ tay nhặt, một chuỗi chữ nhỏ màu đen lướt qua trên “hạt châu”, nó tự mình bay lên. Tất cả vật phẩm tại hiện trường đều là vật chứng quan trọng, người chạy việc bên ngoài vội vàng cản lại. Cậu ta chống hai tay, một kết giới mỏng cản đường đi của hạt châu. Hạt châu ấy như thể có trí tuệ, tông thử vài cái rồi không nhúc nhích nữa.

Người chạy việc bên ngoài ấy quay đầu nói với đồng nghiệp: “Cho em một màng cách ly…”

“Cẩn thận!”

Cậu ta còn chưa dứt lời, hạt châu kia đột nhiên bùng ra một trận khói đen, trong khoảnh khắc đã ăn mòn kết giới, kế đó bắn vào trán người chạy việc bên ngoài, rồi xuyên ra từ gáy như một viên đạn. Trong sự kinh hoảng và tiếng quát tháo của mọi người, hạt châu bay lên trời, biến mất.

Nơi đây là tận cùng phía bắc của đường biên giới, lúc này, nhiệt độ đã xuống âm hơn ba mươi độ.

Gió tây bắc lạnh buốt xương cuốn tuyết dày bay lên, mà trên mặt đất lại mọc lên một lớp chồi cỏ ma quái.


Không chỉ có một.

Gần một đảo nhỏ Đông Nam Á, một con thuyền chật ních dân nhập cư trái phép thả neo tại cảng nghỉ ngơi. Trên thuyền, mùi người và mùi tanh hỗn tạp, hệt như thuyền chở đầy cá muối vậy. Người ở trên đó từ lâu vốn đã không còn cảm thấy hôi, nhưng nửa đêm hôm nay, một mùi tanh hôi còn nồng nặc hơn mười vại cá trích lên men của Thụy Điển đột nhiên tràn ngập trên thuyền, mọi người đã quen ăn cá muối lại bị mùi hôi đánh thức.

Mấy người nhập cư trái phép hùng hùng hổ hổ lần theo mùi hôi, tìm được một người đàn ông mặt chằng chịt sẹo ở trong một góc.

Người này tự xưng “Da Rắn”, nói là đã gây ra chuyện ở Nam Hải, bị cớm nước mình truy nã, ngồi thuyền đánh cá trốn tới đây, rỗi việc thích kể mấy chuyện rùng rợn hù dọa người khác, nhưng mọi người đều biết là hắn chém gió.

Một người nhập cư trái phép đạp hắn một phát: “Ông làm cái… á!”

Da Rắn bị đạp ngã chúi nhủi. Thấy rõ bộ dạng của hắn, mọi người tức thì hét toáng bằng nhiều thứ tiếng, tập thể lui một bước dài, khoang thuyền nhỏ hẹp bỗng chốc được chừa ra một khoảng trống huơ trống hoác. Trước mắt mọi người, phần eo trở xuống của Da Rắn đã biến thành đuôi như cá chạch, cái đuôi lỉnh kỉnh căng nứt da. Hắn mở mắt trừng trừng, đồng tử đã dãn ra, chết ngắc rồi.

Một lúc lâu sau, mới có người cẩn thận tìm cây gậy chọc hắn. Một tiếng “phụt” khẽ vang lên, trên người Da Rắn phát ra tiếng nứt. Da hắn dường như không còn co dãn, thành vỏ tỏi khô, vừa xé là bong ra.

Trên thuyền nhỏ nhập cư trái phép lặng ngắt như tờ. Dưới ánh trăng, rêu xanh bò đầy thân thuyền, lóe sáng trong nước biển, xanh biếc ướt át.

Tổng bộ Cục Dị khống Vĩnh An đã bị điện thoại đến từ các nơi gọi nổ.

“Báo cáo, một nhóm thực vật tại rừng phòng hộ Sơn Bắc xuất hiện hiện tượng sinh trưởng trái mùa, đồng thời phát hiện thi thể không rõ danh tính ở gần đó, đánh giá năng lượng dị thường cấp R, xin Tổng cục đưa ra chỉ thị.”

“Ba khu nhà trọ ở Đông Xuyên đồng thời bốc cháy, tại hiện trường có xác cháy đen, nghi là bè đảng còn sót lại của Nguyệt Đức Công, nguyên nhân cái chết chưa rõ… Hả, bao nhiêu người? Bao… bao nhiêu?? Lãnh đạo chờ một chút, bọn em còn phải xác nhận lại. Số lượng tay chân và đầu không khớp!”

“Mấy ngày nay, chúng tôi đang truy lùng một băng nhóm nhỏ bị nghi là tà giáo. Chi cục mới hạ lệnh bắt, còn chưa hành động thì mấy đối tượng tình nghi đã đồng thời nổ tan xác, cấp năng lượng tại hiện trường vượt qua quyền hạn xử lý của chúng tôi… À, đúng rồi, một cây anh đào chết khô trước cổng đột nhiên xác chết vùng dậy, còn nở đầy hoa.”

Phản ứng năng lượng dị thường quy mô lớn kèm theo hiện tượng dị thường xuất hiện, chiếc giày thứ hai cuối cùng đã rơi xuống rồi[1].

Các nơi đều xuất hiện tình hình giống tên mù.

“Đầu tiên là tử vong không rõ nguyên nhân, người chết đại đa số là ‘khả năng đặc biệt’, cũng có vài trường hợp là người thường. Tất cả thi thể đều da thịt tách rời, nếu người chết là người mang khả năng đặc biệt, trên thi thể còn xuất hiện một bộ phận đặc trưng phi nhân loại. Thứ hai, nhiều nơi báo cáo rằng họ dò thấy được hạt châu màu đỏ sậm tương tự nhau, thứ này sau khi ra khỏi thi thể dường như có trí tuệ nhất định, sẽ tấn công người định chặn nó lại, hơn nữa sức sát thương rất mạnh. Cuối cùng, thực vật trong phạm vi nhất định xung quanh thi thể có dấu hiệu sinh trưởng trái mùa, tốt tươi không bình thường, các tin tức khác còn chờ tập hợp thêm một bước.”

“Đột tử, yêu đan giả, còn có… Chậc, sau này tôi sẽ không bao giờ nói mình là ‘người gặp người thích, hoa gặp hoa nở’ nữa.” Tuyên Cơ phóng to một tấm ảnh chụp hiện trường mới gửi tới, thấy đó là một vùng đất tuyết, từng chùm hoa mẫu đơn to nở chen chúc, mọc bên cạnh thi thể, trông vô cùng quái dị, giống như một vòng hoa tự nhiên.


“Chờ chút, tôi không hiểu,” Vương Trạch nói, “bình thường không phải chỉ có điềm lành hoặc là thần thú qua lại mới nở hoa à? Thứ phối với nhân vật phản diện chẳng phải đều là ‘cỏ cây chết héo’ hay sao… Ơ kìa, tôi lại nói gì sai à? Chủ nhiệm Tuyên, ông trừng mắt nhìn tôi làm gì?”

Thịnh Linh Uyên “lên sân khấu tự có hiệu ứng cỏ cây chết héo” xen vào một câu: “Hoa nở hoa tàn đại diện cho thiên thời, khi có thiên tài địa bảo hoặc là điềm lành xuất thế, thường sẽ do hơi thở quá mạnh mẽ mà quấy rầy thiên thời xung quanh, không nhất định là dấu hiệu may mắn, chỉ là truyền thuyết dân gian thêm mắm thêm muối, dần dần lấy ‘hoa nở’ đại diện cho sự bất phàm mà thôi.”

“Nói một cách đơn giản, ông có thể hiểu thành năng lượng lưu động.” Tuyên Cơ nói: “Thực vật bị ảnh hưởng bởi năng lượng đặc thù nào đó, sẽ biểu hiện ra sức sống khác thường, sẽ nở hoa; còn bị hút đi năng lượng thì sẽ chết héo.”

“Lãnh đạo,” lúc này, một người chạy việc bên ngoài chạy tới báo cáo, “bọn em vừa kiểm tra thi thể Vảy Mắt Bạc, phát hiện một hiện tượng rất kỳ lạ. Sau khi chết, nhiệt độ cơ thể hắn giảm mạnh, tốc độ cứng xác và thối rữa nhanh hơn xa xác chết bình thường; chỉ trong vài phút, phản ứng ‘khả năng đặc biệt’ trên người hầu như không còn.”

Sau khi người mang khả năng đặc biệt chết một thời gian, thi thể đều có thể kiểm tra ra phản ứng năng lượng. Năng lượng cần thời gian mới có thể biến mất, một ly nước nóng để đó còn phải đợi một lát mới có thể nguội mà. Tiêu Chinh sửng sốt: “Trước khi chết, năng lượng dị thường tăng vọt, thân thể xuất hiện hiện tượng lại giống; sau khi chết, phản ứng khả năng đặc biệt lại lập tức biến mất, xác chết nhanh chóng giảm nhiệt độ. Sao nghe giống như…”

Vương Trạch tiếp lời: “Giống như bọn họ đã bị người ta luyện, trước tiên nén thành tinh hoa, sau đó nuốt chửng không còn cặn?”

Tiêu Chinh: “… Câm miệng.”

Vậy những hạt châu ấy đã chạy đi đâu? Bị ai… hoặc nên nói là, bị thứ gì hút đi rồi?

Tiêu Chinh vừa nghĩ đến đây là da đầu râm ran.

Tuyên Cơ hỏi: “Nạn nhân gồm những ai?”

“Theo tình hình trước mắt báo lên, rất nhiều người đều là tội phạm bị truy nã hoặc có tiền án.” Một người chạy việc bên ngoài phụ trách tập hợp tình hình trả lời, “Kỳ lạ… đây là cảnh sát nghĩa vụ gì à?”

“Lãnh đạo,” lúc này, tiến sĩ Vương của Phòng Phục hồi sách cổ mang cái cổ dài thòng, thở hồng hộc xuống lầu, “toàn bộ tư liệu của ngôi mộ cổ núi Bích Tuyền…”

Tiến sĩ Vương cũng biết sự tình quan trọng, chắc đã mở mã lực lớn nhất của bản thân, lết đến bên này bằng tư thế chạy. Còn chưa hô xong, tệp tài liệu ông đang ôm đã bị một làn sương đen cuốn bay.

Thịnh Linh Uyên lướt vèo tới bên cạnh ông, đón tệp tài liệu vào tay: “Đa tạ.”

Tiến sĩ Vương “chạy” quá gấp, cung phản xạ không theo kịp, đồ trong tay không còn, chính ông còn chưa biết, giữ nguyên quán tính “lao” đến phía trước: “… Tôi đã điều khẩn cấp đến đây!”


Tuyên Cơ: “…”

Đơn vị cùi bắp này, không cho hắn chút thể diện nào.

Thịnh Linh Uyên tìm một phòng họp yên tĩnh, nhanh chóng giở qua phần nói nhảm của các “chuyên gia”, mở ảnh chụp các đồ vật khai quật trong ngôi mộ cổ.

“Chuyện này ta biết, khai quật ba mươi năm trước.” Tuyên Cơ theo tới, tìm một cơ hội bắt chuyện với hắn.

Thịnh Linh Uyên không thèm để ý.

Tuyên Cơ nói một câu, âm thầm nhích đến phía trước một chút: “Khi mới rời khỏi Xích Uyên lên đại học, ta từng đặc biệt học thêm một môn vì nó, đã mượn đọc toàn bộ tài liệu, còn từng đến viện bảo tàng xem. Trong ngôi mộ ấy cũng chẳng có thứ gì, chủ nhân của mộ đã thối rữa ra rồi, chỉ khai quật được toàn các đồ vật bình thường năm xưa, văn tự yêu tộc trên đó phần lớn là nội dung mộ táng tế điện, không có ý nghĩa thực tế gì.”

Hắn nói đến đây, bả vai đã sán lại như có như không, thử chạm Thịnh Linh Uyên một chút.

Thịnh Linh Uyên ngẩng đầu lên với khuôn mặt không cảm xúc.

Tuyên Cơ lại vờ như chưa có gì xảy ra, lui sang bên cạnh một centimet. Con chim bằng cấp cao nhất thế giới này nói: “Mặc dù các ký ức khác đã bị đá niết bàn phong ấn, nhưng chữ thì ta vẫn biết.”

Khi ánh mắt Thịnh Linh Uyên ôn hòa, đôi mắt hắn tựa như một đôi hồ sâu, dưới sóng nước ấm áp là khoảng trống sâu thẳm, không nhìn thấy gì cả, không có đáy.

Lúc này lạnh lùng, lại giống đầm nước tháo khô, lộ ra màu nền. Không ôn hòa cũng không dễ thân nữa, rõ ràng tràn ngập nóng nảy và “Cút xa ra”.

Tuyên Cơ đột nhiên nghĩ: “Biểu cảm này chỉ có mình từng thấy.”

Tim hắn nóng lên, đầu óc chợt lóe sáng, ra vẻ dễ thương xong lại thừa cơ kể khổ: “Thật mà, đá niết bàn chỉ phong ấn chuyện đau lòng, không phong ấn thường thức.”

Thịnh Linh Uyên chăm chú nhìn hắn một lúc, rốt cuộc mở miệng – mặc dù là cười khẩy: “Thất kính, ngươi còn có thường thức cơ à?”

“Không có lắm, nhưng ít còn hơn không,” được một ánh mắt nhìn thẳng, Tuyên Cơ được đằng chân lân đằng đầu, vừa cảm khái kể khổ vẫn hữu dụng, vừa sán tới, “bệ hạ chỉ giáo.”

Thịnh Linh Uyên lấy ra một tấm ảnh trong số đó, là một thiết bài hình bát giác, trên khắc đầy các chữ nhỏ: “Đây là cái gì?”

Tuyên Cơ: “Sinh tử bài.”

Tập tục của yêu tộc không giống với nhân tộc, nhất là một số linh vật, sau khi chết rồi, thi thể cũng là vật báu, sợ người ta làm nhục di thể nên mộ huyệt của họ đều giấu rất kín, thông thường cũng không có bia mộ và đánh dấu. Những thứ như ngày sinh ngày mất, di ngôn, văn mộ chí đều được khắc vào tấm thẻ nhỏ đeo trên xác chết, còn gọi là “sinh tử bài”, tác dụng tương tự với bia mộ của nhân tộc.

Thịnh Linh Uyên: “Chủ nhân ngôi mộ sinh vào năm yêu vương chết, mười năm sau chết, không có tên.”


“Sau khi lửa Xích Uyên tắt, linh khí lại loãng đi, rất nhiều tiểu yêu bẩm sinh yếu ớt chết non.” Tuyên Cơ suy nghĩ một thoáng, lại nói: “Còn về tên… ta nhớ yêu tộc không giống với người, trước khi trưởng thành thường đều không có tên, nếu chủ ngôi mộ này mười tuổi đã chết, trong một số tộc có thể còn là trẻ con, chưa kịp đặt tên cũng rất bình thường mà.”

“Tộc ngươi thiên tính dã man, không biết luân thường giáo hóa, coi những đứa trẻ không có tên là đồ vật, thời điểm khó khăn, bị đại yêu khác bắt ăn cũng không bị coi là đồng tộc tương tàn.” Thịnh Linh Uyên lạnh lùng nói: “Năm Khải Chính thứ mười, lửa Xích Uyên tắt, yêu tộc thuần huyết gần như mai danh ẩn tích, thi thể tiểu yêu như vậy chẳng khác nào thiên tài địa bảo, dựa vào đâu có thể bình yên hạ táng? Cho dù thân phận nó cao quý, có người âm thầm bảo vệ, tại sao khi hạ táng không cho nó một cái tên?”

Tuyên Cơ sống trong nhân tộc từ nhỏ, mặc dù lớn lên thành chim, nhưng phương thức tư duy vẫn rất “người”, tất cả hiểu biết của hắn đối với yêu tộc ngoại trừ đến từ chiến trường thì đều từ Thiên yêu đồ giám mà ra, nhất thời ngẩn người.

Thịnh Linh Uyên ném tệp tài liệu vào lòng hắn: “Ta đến núi Bích Tuyền một chuyến.”

“Ta cũng đi!” Tuyên Cơ định thần lại, bám sát không rời, dày mặt nói, “Khỏi đi máy bay, cách đây không xa, ta trực tiếp chở ngươi bay qua đó. Ôi, Linh Uyên Linh Uyên, có phải ngươi vừa nói chuyện với ta rồi không, nói thêm vài câu…”

Thịnh Linh Uyên quay người lại, đưa lưng về hắn, biểu cảm dửng dưng trên mặt biến mất, hơi suy tư.

Đá niết bàn… phải rồi, Tuyên Cơ nói rằng mình “đã sống ba ngàn năm”, thấy hết mưa gió trong nhân thế, nghe thì rất lợi hại, nhưng tính ra, đá niết bàn trung bình mỗi một, hai trăm năm phải tạo lại một lần.

Theo những gì Thịnh Linh Uyên hiểu về Tuyên Cơ, thời điểm bị phong ấn ký ức, hắn hẳn chính là một tên ngốc vô tâm vô tư, sẽ không đi suy nghĩ mấy thứ như cấm thuật gì đó. Vậy thì Thề Non Hẹn Biển được nghĩ ra vào chính khoảng sau khi đá niết bàn vỡ đến tạo lại, đoạn thời gian này sẽ không quá dài.

Đá niết bàn tổng cộng vỡ ba mươi lăm lần, nói cho cùng số lượng có hạn, trong lúc này, hắn đã gặp ai, đã đi đâu, hẳn đều có dấu vết để tra.

Thịnh Linh Uyên nghĩ bụng: “Mình không tin hắn có thể tạo ra cấm thuật gì không giải được.”

Lúc này, do tình hình bất ngờ, tất cả nhân viên liên quan của Cục Dị khống đều nhận được cảnh cáo sự kiện cấp R.

Nhóm Thịnh Linh Uyên đang chuẩn bị lên đường, bỗng nhiên nghe thấy Vương Trạch lớn giọng gọi một tiếng: “Đội trưởng Yên?”

Yên Thu Sơn một tay chống gậy, một tay ôm búp bê Tri Xuân: “Tôi đã thấy cảnh báo.”

“Không liên quan gì đến người thương tật hết.” Tiêu Chinh nói, “Với lại anh đã không còn là người trong biên chế…”

Yên Thu Sơn khoát tay, ngắt lời hắn: “Cậu cho bọn họ lục soát hiện trường một chút, xem bên cạnh người chết có thứ tương tự hay không.”

Nói đoạn, hắn giơ điện thoại di động lên, cho xem một đồ đằng – đầu rồng, thân rắn, đuôi hổ báo, lưng có hai cánh.

[1] Chỉ một sự việc nào đó đã có dấu hiệu rõ ràng, từ đó có thể đưa ra biện pháp ứng phó. Cùng với đó, ta có khoảng thời gian “chờ đợi giày rơi”, lúc này, người ta sẽ ở vào trạng thái bứt rứt, chầu chực điều sắp xảy tới. Cách nói này dựa trên một câu chuyện ngụ ngôn Trung Quốc như sau:

Ngày xưa, có một ông lão và một thanh niên cùng sống trong một ngôi nhà, ông lão ở tầng dưới, thanh niên ở tầng trên. Thanh niên có thói quen mỗi lần về phòng là cởi giày, ném mạnh xuống sàn. Ông lão bị phiền không ngủ được, dần dà hình thành phản xạ là phải chờ qua hai tiếng giày mới có thể chợp mắt. Có lần, ông lão phàn nàn với người thanh niên, người thanh niên hứa là về sau sẽ sửa.

Nhưng tối hôm sau, khi về đến nhà, người thanh niên lại ném giày theo thói quen, ném xong một chiếc rồi mới nhớ ra, bèn dặt nhẹ chiếc thứ hai xuống. Nào ngờ điều này lại khiến ông lão tầng dưới mất ngủ cả đêm, bởi ông mới chỉ nghe thấy tiếng một chiếc giày rơi xuống, cả đêm trằn trọc vì lo mình vừa mơ màng thì lại bị tiếng giày thứ hai đánh thức, không tài nào yên tâm chợp mắt được. (Phong Lưu lược dịch)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận