Liệt Tâm

Diệp ảnh kinh ngạc trừng mắt lúng túng nhìn Mộ Diệp. Dưới chân đứng không vững, “Phanh” một tiếng té nằm dài trên mặt đất, trên người y dính đầy bùn đất. Nhưng Diệp Ảnh tuyệt không để ý, vẫn là hình dạng ngơ ngác, một hồi lâu mới hậu tri hậu giác đỏ mặt.

Mộ Diệp thấy Diệp Ảnh bị té như vậy, cũng không có ý tứ, lấy tay kéo y đứng lên, nói: “Đừng đùa, trở về phòng nghỉ ngơi đi.”

Diệp Ảnh lần này đã ý tứ, vô thanh vô tức cùng Mộ Diệp đi vào trong phòng, chỉ là khóe miệng len lén mỉm cười, sau đó dường như đã hiểu rõ gì đó gương mặt càng thêm đắc ý, càng cười thêm tươi.

Liễu Duệ nhìn thấy biểu tình của Diệp Ảnh cũng không biết là đã nhìn ra mánh khóe gì, quay về với việc của mình, cái gì cũng không có hỏi, chỉ lầm lũi làm việc của mình.

Diệp Ảnh sau đó thường quấn quít lấy Mộ Diệp cử chỉ ngon ngọt lấy lòng, tất cả đều xem hắn là trọng yếu là người thân duy nhất của mình. Có đôi khi Mộ Diệp cũng để ý đến y, nhưng phần lớn thời gian còn lại là đối với y cũng như trước. Diệp Ảnh cũng không nổi giận, hình dạng thủy chung cũng như vậy cười hì hì.

Nói tóm lại, hai người rất ăn ý, quan hệ thật ra càng ngày càng tốt.

Mộ Diệp phát hiện Diệp Ảnh kỳ thực rất thông minh, người khác nói qua, y chỉ nghe một lần là có thể học xong, chỉ là thích lười biếng, cả ngày tên của y cũng không nói ra khỏi miệng.

Mộ Diệp không có cách nào, thôi thì mọi việc tùy vào y, ngược lại dạy y nhận thức tự viết chữ.

Diệp Ảnh đối cái này rất có hứng thú, cầm bút viết loạn trên giấy, sau đó đứng thẳng thắt lưng, nói: “Ta muốn học viết tên của Mộ.”

Thái độ của y làm cho người ta nghĩ y đầy bụng kinh luân là uyên bác chi sĩ.

Mộ Diệp nén cười đến khó chịu, lấy tay gõ cái trán của y, phụng phịu nói: “Nói bậy bạ gì đó? Trước tiên phải học những chữ đơn giản trước. (Tiên giản lược đan đích học khởi).”

Diệp Ảnh sợ nhất là Mộ Diệp tức giận, kháng nghị vài lần đều không thành công, sau đó không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng nghe lời.

Chỉ là luyện chữ thì phải cầm tay chỉ dạy, hai người khó tránh khỏi có chút động tác thân mật, làm cho Diệp Ảnh vô tình chiếm được không ít tiện nghi.

Diệp Ảnh là một thiếu niên có tính nhẫn nại cao, dĩ nhiên nhận thức chăm chú thực sự học viết chữ, đồng thời mỗi ngày lại chuyên tâm luyện chữ với Mộ Diệp tới hai canh giờ.

Mộ Diệp đối với việc này thập phần vui mừng. Về sau Mộ Diệp đối với việc làm của Diệp Ảnh cũng mắt nhắm mở, chỉ cần không bước ra khỏi kết giới, thì tùy vào y đi đâu chơi cũng được.

Diệp Ảnh tính tình rất hoạt bát đáng yêu, lẽ ra sẽ được nhiều thảo nhân yêu thích, nhưng y cùng với Liễu Duệ quan hệ luôn luôn ôn hoà, hai người cùng chỗ một cùng một nhà, nhưng tựa như hai người xa lạ dường như không hề cùng xuất hiện.

Mộ Diệp bắt đầu cũng hiểu được sự kỳ quái này, sau ngẫm lại có lẽ là do Liễu Duệ trời sinh tính lạnh lùng nên không có để ở trong lòng.

Thời gian như vậy trôi qua hơn nữa tháng. Một ngày kia Mộ Diệp nửa đêm tỉnh lại, phát hiện bên cạnh vắng vẻ yên tĩnh không một người, trái lại bên cạnh bàn có ánh sáng từ ngọn nến chớp động, mơ hồ có thể thấy được Diệp Ảnh ngồi ở chỗ kia.

Mộ Diệp tâm trạng nghi hoặc, không có gọi y, cố gắng nhẹ nhàng lay động thân thể nhìn y. Mất nửa ngày công phu, mới nhìn rõ Diệp Ảnh trong tay nắm cây bút, hết sức chuyên chú cúi đầu viết chữ. Hơn nữa là toàn tâm toàn ý chuyên tâm viết hơn nửa canh giờ, cuối cùng thoải mái vung cánh tay, chắc đã viết xong lấy tay nhét trang giấy vừa viết vào sách, sau đó thổi tắt ngọn nến, bước chân nhẹ nhàng trở về trên giường.

Người này ban ngày chơi đùa như điên, thế nào ban đêm lại lén lút đi luyện chữ?

Mộ Diệp ghi nhớ kỹ việc này, ngày thứ hai liền cố tình thức dậy sớm, nhân lúc Diệp Ảnh còn chưa tỉnh lại, đi tới chỗ y hôm qua tập viết chữ tìm kiếm sách mà Diêp Ảnh cất giấu.

Kết quả là tìm được một điệp giấy Tuyên thành, trên mỗi trang đều rậm rạp tràn ngập chữ, nét mực không đồng đều, chữ viết càng xiêu xiêu vẹo vẹo không hề kết cấu, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy được Diệp Ảnh viết ra đều là cùng một chữ.

Mộ Diệp thấy giật mình, ngực một trận khó chịu tay vẫn không có ngừng, tiếp tục mở ra lật xem ở phía dưới, càng xem những chữ viết sau thì chữ viết lại càng rõ ràng đoan chính, hiển nhiên là thể hiện quá luyện tập có hiệu quả.

Nhưng từ đầu tới cuối tất cả chỉ là viết có một chữ – tên của Mộ Diệp.

Không sai, tất cả các chữ trên các trang giấy điệp chỉ, đều tràn ngập tên của hắn.

Rõ ràng lúc trước Mộ Diệp tùy ý viết qua tên mình mấy lần, nhưng Diệp Ảnh lại nhớ kỹ, kết cục một mình len lén luyện tập lâu như vậy?

Mộ Diệp nghĩ trong lòng rung động, ngón tay chậm rãi mơn trớn từng chữ mà nét mực đã khô từ lâu. Bên tai chợt như nghe được âm thanh tựa như trẻ con của Diệp Ảnh.

Mộ —

Rốt cuộc là Mộ Diệp chia nữa trái tim cho Diệp Ảnh hay chính Diệp Ảnh đã đi vào tâm hắn từ lúc nào?

Hắn cũng không tài nào phân cho minh bạch.

Hắn thở dài nhắm mắt lại, lần thứ hai mở thì nhãn thần trong mắt tràn đầy hơn vài phần nhu tình, mỉm cười lấy tay vuốt ve những chữ trên giấy một lần nữa, rồi đi tới bên giường thay Diệp Ảnh cẩn thận đè nhét lại góc chăn.

Diệp Ảnh ngủ thật say, ở trong mộng lẩm bẩm một tiếng, trở mình một chút rồi tiếp tục ngủ.

Mộ Diệp cứ như vậy nhìn y, chờ một lúc cho tim đập bình ổn mới đứng dậy đi ra khỏi cửa.

Bên ngoài sắc trời quang đãng.

Sáng sớm gió nhẹ thổi phản phất qua hai bên bờ hồ làm cho mặt nước tạo nên tầng tầng rung động. Theo làn gió nhẹ nhàng những cành liễu ở hai bên hồ cũng theo gió phiêu lãng. Ở dưới tàng cây là nhân ảnh của một người tuấn tú xuất trần.

Mộ Diệp tiến lên vài bước, kêu: “Liễu huynh. ”

Liễu Duệ vẫn không quay đầu lại, như cũ nhìn hình ảnh gương mặt mình soi trong nước, nhàn nhạt nói: “Đệ hôm nay thức dậy sớm thế.”

“Đúng rồi, đệ có việc muốn nhờ Liễu huynh tương trợ.”

“Lại là chuyện liên quan đến tiểu tử thối kia?”

“Không, lúc này là chuyện của đệ.”

Liễu Duệ cuối cùng cũng liếc nhìn Mộ Diệp, hỏi: “Chuyện gì?”

“Đệ mặc dù ở thiên giới làm thần tiên đã mấy trăm năm, nhưng từ trước đến nay pháp lực thấp, ngoại trừ các phép thuật cơ bản còn lại tất cả đều không am hiểu. Tương phản Liễu huynh đều là mọi thứ tinh thông, bởi vậy đệ nghĩ cầu Liễu huynh chỉ điểm một… hai…, phép thuật lợi hại.”

“Đệ muốn học phép thuật phòng thân hay là thuật đả thương người?”

“Đệ học tất cả.”

Nghe vậy, Liễu Duệ nhíu mày, nói: “Ta nhớ kỹ đệ trước sau không thích những… kiểu phép thuật chém chém giết giết gì đó.”

“Bây giờ thì không thể giống ngày xưa.” Mộ Diệp cười cười, đáy mắt một mảnh thanh minh: “Đệ phải cố gắng khiến cho mình trở nên cường đại, bởi vì… Đệ hiện tại có trách nhiệm phải bảo vệ một người.”

Liễu Duệ quay đầu nhìn phía Diệp Ảnh đang ngủ trong nhà, chần chừ suy nghĩ một chút rồi gật đầu, nói: “Không sai, đệ cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, ngày mai bắt đầu có thể theo ta cùng nhau tu luyện.”

Dừng một chút, lại nói một câu: “Ta nghĩ hay là tốt nhất là nhìn gương bắt đầu luyện.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui