Mà hắn lại không chút quý trọng!
Hắn còn chưa có bồi y làm tất cả mọi việc, còn chưa uống trà y pha, xem hoa y trồng, còn không kịp…không kịp nói cho y tâm của hắn vẫn trước sau như một.
Mộ Diệp bởi vì bị pháp thuật định thân khống chế, chỉ có thể ngồi một chỗ không thể động đậy, mắt to mở nhìn Lâu Sâm quay đầu rời khỏi.
A…
Y hôm qua ở trong sân nhìn hắn, cũng có cảm thụ như thế này sao?
“Bệ hạ... Đừng đi...”
Hắn trời sinh tính tình quật cường, chưa bao giờ ở trước mặt Lâu Sâm cầu xin, nhưng lúc này không quan tâm mà mở miệng. Thân thể hắn vừa khẽ động, liền từ bên cạnh bàn nặng nề ngã ở trên mặt đất.
Lâu Sâm đương nhiên nghe thấy được tiếng động, nhưng y chỉ dừng chân một chút, cũng không có quay đầu lại.
“Bệ hạ!” Mộ Diệp tư thế chật vật té trên mặt đất, thanh âm đã khàn khàn, dù hai tay liều mạng cào trên mặt đất máu tươi chảy xuống, nhưng cũng không thể di động được chút nào.
Hắn sao có thể đóan được?
Lâu Sâm mặc dù có thất tình lục dục cũng vẫn như cũ tuyệt tình như vậy.
Bởi vì càng đa tình, lại càng vô tình.
Lâu Sâm càng đi càng xa, bóng lưng kiên quyết rất nhanh biến mất không thấy. Mộ Diệp ngẩng đầu nhìn cửa phòng trống trải, liên tục gọi tên của y gọi đến khi tiếng nói của hắn không phát ra được nữa mới có hai người hắc y thị vệ đi vào cửa, đem hắn từ trên mặt đất kéo lên.
“Bệ hạ có lệnh, mang Hoa thần đại nhân đến nhân giới.”
“Hoa thần đại nhân, xin thứ tội.”
Ầm ầm….
Lúc bọn họ đi ra, phía xa truyền đến tiếng vang quỷ dị, dưới chân mặt đất rung động rất lợi hại, làm cho người ta đứng không vững, hơn nữa động một chút liền có những hòn đá to lớn rơi xuống.
Thiên giới gặp đại kiếp nạn, khắp nơi đều là lòng người hoảng sợ.
Mộ Diệp biết Lâu Sâm biếm hắn hạ phàm, hoàn toàn là vì bảo hộ hắn, thế nhưng hắn một chút cũng không cảm kích. Chỉ cần có chút khí lực, hắn liền há mồm gọi tên Lâu Sâm, lúc đầu còn thảm thiết cầu xin, về sau lại lại hung ác nguyền rủa, hắn cảm thấy mình đã điên rồi.
Có thể vì liên tục giãy dụa, mái tóc đen của Mộ Diệp vấn lên bị bung ra, rơi một chút trên vai. Hắn không khỏi giật mình, trong đầu trống rỗng.
Hắn còn nhớ rõ ngón tay Lâu Sâm quấn vào tóc hắn như thế nào, hắn giống như còn cảm nhận được khí tức ấm áp từ ngón tay y, nhưng mà lúc đó sao lại buông tay ra?
Thiên giới sụp đổ thì đã sao?
Hắn cái gì cũng không quan tâm, chỉ thầm nghĩ cùng người kia ở một chỗ.
Mộ Diệp ngừng tất cả động tác, ngực từ từ dâng lên tình cảm ấm áp, năng lượng xa lạ kích động toàn thân, khiến hắn trong nháy mắt phá tan cấm chế mà Lâu Sâm hạ.
Đúng rồi, là nửa trái tim!
Tâm của hắn từ lâu đã cùng hồn phách của Lâu Sâm hòa vào nhau, tự nhiên có khả năng hóa giải pháp thuật của y.
Mộ Diệp vừa lấy lại tự do, không chút chần chờ, thân hình chuyển một cái, bàn tay vung lên, thuận lợi thoát khỏi kiềm chế của hai người thị vệ. “Đừng cản ta!”
Hắn chỉ bỏ lại một câu nói như thế rồi hướng về phía cấm địa chạy như bay.
Đương nhiên không có ai dám tiến lên ngăn cản.
Hắn bề ngòai nhìn yếu đuối, nhưng lúc này ánh mắt sắc bén lạnh thấu xương, thực sự tuyệt vọng.
Mộ Diệp không có bản lĩnh như Lâu Sâm, chỉ bằng pháp thuật là có thể quay lại cấm địa. Cho nên không thể làm gì khác hơn là như lần đầu tiên, đi qua đầm nước bên dưới địa lao hình đường xông vào.
May là lúc này thiên giới đại loạn, hình đường không người gác, hắn dọc đường không gặp phải trở ngại gì. Chỉ là hồ sâu lạnh lẽo thấu xương, lúc Mộ Diệр bơi đi, nhiều lúc cho rằng mình sẽ chết đuối ở đó. Chờ hắn thiên tận vạn khổ bò lên bờ thì cả người ướt đẫm, nước từ mái tóc dài chảy xuống không ngừng.
Thế nhưng hắn không rảnh quan tâm, chỉ lau qua loa gương mặt, giương mắt nhìn quanh.
Cảnh sắc cấm địa vẫn hoang vắng như cũ.
Bầu trời giăng đầy u ám âm trầm như muốn rơi xuống, khắp nơi trên mặt đất đều nứt nẻ.
Mộ Diệp chỉ đi vài bước, đã bị những hòn đá rơi loạn trúng trán, nhất thời máu chảy như suối. Tuy rằng cước bộ hắn lảo đảo, nhưng vẫn từng bước đi về phía trước.
Lâu Sâm đang ngồi dưới tàng cây thần mộc đã héo rũ.
Tóc y đã hoàn toàn biến trắng, nhưng dung nhan vẫn như trước tuấn mỹ vô song, lá cây khô vàng từng chiếc từng chiếc bay xuống, cảnh tượng tuyệt mỹ khiến lòng người run sợ.
Lâu Sâm không hề ngờ tới lại gặp Mộ Diệp, lúc đường nhìn chạm nhau, trên mặt lộ ra vài phần kinh ngạc. Nhưng lập tức lại dâng lên nụ cười, gần như sủng nịch thở dài, nói: “Hoa thần Mộ Diệp, ngươi dám kháng chỉ bất tuân?”
“Bệ hạ còn không biết tính tình của đệ sao? Đệ tuyệt sẽ không để người khác định đoạt số phận của mình.” Mộ Diệp rốt cục đi tới trước mặt Lâu Sâm, sau đó hạ thấp thân người, chậm rãi quỳ rạp xuống bên cạnh y.
“Cơ thể của ta sắp hóa thành trụ trời mới, đệ muốn lưu ở chỗ này với ta sao?”
Mộ Diệp cầm lấy tay Lâu Sâm, đan tay vào ngón tay y, dây dưa một chỗ, cười lắc đầu: “Chỉ là nhiều thêm một cây cột không phải sao?”
Mặt đất rung động càng ngày càng kịch liệt, bên tai tiếng sấm ầm ầm dọa người.
Mộ Diệp ngẩng đầu, chỉ cảm thấy đất rung núi chuyển thì ra là cảnh mê người như vậy. Bởi vì trước khi thiên địa hủy diệt, hắn cùng với y cũng sẽ không chia lìa nữa.
Lâu Sâm đem trán chạm vào trán hắn, nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao trở về?”
“Bệ hạ chỉ trả lại cho đệ nửa trái tim mà thôi.” Mộ Diệp đưa tay vuốt nhẹ lên ngực Lâu Sâm, dùng hết khí lực hôn lên môi y, “Còn lại phân nửa… vẫn luôn ở chỗ này.”
Lâu Sâm giật mình, sau đó mỉm cười đem hắn ôm vào lòng.
Thiên, băng, địa, liệt.