Liệt Tinh Luyến Nguyệt

Qua nửa năm, Vũ Văn LIệt Tinh không báo trước đổ bệnh, tất cả kế hoạch chụp ảnh cưới phải hoãn lại, ngay cả chuyện hôn sự cũng không có khả năng tiếp tục. Chưa đến ba mươi tuổi, Vũ Văn Liệt Tinh được chẩn đoán bị căn bệnh không có thuốc chữa – Ung thư. Này thì vô hóa chất, trung y rồi y học dân gian tất cả đều thử qua nhưng mà Vũ Văn Liệt Tinh vốn ý đã không còn muốn sống, anh nhìn thấy Bạch Trân cũng không nói chuyện với bà, cuối cùng anh gầy tới mức chỉ còn da bọc xương, bác sĩ cho gia đình đem về nhà chuẩn bị hậu sự.

Trước chuyện đại biến này, Bạch Trân qua một đêm như già đi mười tuổi, ban đầu bà cũng chỉ có một ít tóc bạc bây giờ lại đầy đầu hoa râm, thân hình càng ngày càng lộ vẻ gầy yếu, làm bà đau lòng chính là Vũ Văn Liệt Tinh cho dù sắp chết, cũng không chịu nói chuyện với bà.

– Tôi muốn chôn cùng một chỗ với Kí Thế Ưu.

Lần duy nhất và cũng là cuối cùng Vũ Văn Liệt Tinh mở miệng nói chuyện với bà cũng chỉ có một câu di ngôn này, nhưng mà anh ngay cả một cái liếc mắt cũng không chịu, Bạch Trân nước mắt chảy điên cuồng, rất hối hận khi mọi chuyện đã hỏng hết.

Vũ Văn Chung cũng biết Vũ Văn Liệt Tinh bệnh nặng, vì con mình, ông ra mặt thuyết phục Bạch Trân, để cho Vũ Văn Liệt Tinh đến nước Mĩ an dưỡng, Bạch Trân yên lặng nghe, không tỏ thái độ gì, nhưng qua ngày thứ hai, bà để cho Vũ Văn Liệt Tinh qua Mĩ, giống như muốn cho anh đến viếng Kí Thế Ưu lần cuối cùng.

Vũ Văn Liệt Tinh được chuyển đến một bệnh viện tư ở Mĩ, Tiêu Trung Hòa vừa nhìn thấy bộ dáng của anh bây giờ mà ngăn không được nước mắt, không biết ông ta với Vũ Văn Chung tranh cãi cái gì, Vũ Văn Chung khóe miệng vặn vẹo không có trả lời. Nhưng mà sau khi nhập viện, Vũ Văn Liệt Tinh gặp lại một người mà anh nghĩ rằng không còn cơ hội nhìn thấy lần nữa.

Kí Thế Ưu gầy, nhưng chỉ là gầy hơn một chút, y nhìn thấy Vũ Văn Liệt Tinh trên giường bệnh thiếu chút nữa thì òa khóc, mặc dù đã nghe Tiêu Trung Hòa nói qua tình trạng rất nghiêm trọng, nhưng tuyệt đối không ngờ nghiêm trọng tới mức này.

Y căn bạn nhận không ra Vũ Văn Liệt Tinh nữa, nếu không phải đôi mắt đẹp vẫn còn mang theo một điểm sáng thì y nhất định tưởng rằng trước mặt mình chính là một xác chết.

– Thế Ưu, anh… anh đang nằm mơ phải không?

Vùng vẫy muốn đứng dậy, Vũ Văn Liệt Tinh bây giờ ngay cả sức ngồi dậy khỏi giường bệnh cũng không có, nhất là trải qua một đoạn đường dài đến Mĩ, tình trạng thân thể anh càng trở nên kém hơn.

Kí Thế Ưu ngồi trên ghế kê sát giường, nắm chặt cánh tay gầy yếu của Vũ Văn Liệt Tinh khóc nói:

– Em không có chết, em vốn là đang ngồi trên chiếc xe đó nhưng phát hiện để quên đồ nên quay về lấy, sau đó chiếc xe xảy ra tai nạn nghiêm trọng. Bob nói có lẽ đây là một cơ hội tốt, cố ý nói em chết rồi, như vậy mẹ anh sẽ không gây phiền toái cho em nữa, đợi thời gian qua một chút sẽ nói sự thật cho anh hay, chỉ bất bá sợ thế lực trong tay mẹ anh cho nên vẫn không tìm được cơ hội, không nghĩ chưa kịp nói cho anh hay thì anh đã bệnh đến như vầy.

Vũ Văn Liệt Tinh cũng rơi lệ đầy mặt, cả hai ôm nhau khóc to, nhưng mà có thể còn ôm được cơ thể ấm áp của Kí Thế Ưu, trái tim vỡ vụn của anh thoáng chốc lành lặn trở lại.

Thể lực Vũ Văn Liệt Tinh không tốt, khóc xong ngay cả muốn nói chuyện cũng không mở miệng được, không bao lâu anh rơi vào hôn mê, Kí Thế Ưu vẫn ngồi lại bên cạnh anh, không chịu rời đi.

Chờ sau khi Vũ Văn Liệt Tinh tỉnh lại, cả hai liền nắm tay, mặc dù không thể nói chuyện, nhưng mà bàn tay Vũ Văn Liệt Tinh đang bao phủ lấy tay y đã mang theo hơi ấm, hình như muốn nói tâm hồn lạnh băng giờ phút này đã hoàn toàn tan chảy nóng ấm, ban đầu thầm nghĩ mau rời khỏi thân xác này sớm ngày nào sẽ sớm được gặp lại Kí Thế Ưu ngày đó, nhưng mà lúc này anh lại hận không thể sống bên cạnh Kí Thế Ưu một trăm năm, một vạn năm, tốt nhất là vĩnh viễn không bao giờ chia lìa.

– Em ở đây đăng kí học tiếng Anh, đến lúc đó anh đừng có mà nói tiếng Anh của em kém cỏi, chỉ có thế đi bán cái kia.

Vũ Văn Liệt Tinh cười ha ha, trong tiếng cười nhưng lại mang theo nước mắt. Những gì Kí Thế Ưu nói chính là anh trước kia nổi điên với ý định đi Canada của Kí Thế Ưu mà nói lời châm chọc chối tai, nói tiếng Anh Kí Thế Ưu kém cỏi tới Canada ngoài bán thân thì còn biết làm cái gì.

Kí Thế Ưu hai mắt cũng rưng rưng, áp hai tay anh lên môi hôn khẽ khàng.

– Đợi anh khỏe lại, em sẽ cùng anh đi du lịch khắp nước Mĩ.

Rõ ràng Vũ Văn Liệt Tinh bệnh đến mức này, lại còn là bệnh nan y, nhưng mà ngữ khí Kí Thế Ưu lại giống như anh chỉ đang cảm sốt chóng mặt, mà Vũ Văn Liệt Tinh cũng liều mạng gật đầu.

Vì Kí Thế Ưu, anh nguyện ý sốt sót; vì Kí Thế Ưu, cho dù điều trị gian nan như thế nào anh cũng chấp nhận, chỉ cần có thể cùng Kí Thế Ưu bên cạnh nhau, cho dù phải chịu thống khổ như thế nào cũng đều trở thành tư vị ngọt ngào.

Kí Thế Ưu đọc rất nhiều sách về cách chăm sóc người bệnh, y toàn tâm toàn ý chăm Vũ Văn Liệt Tinh, có lẽ là do dụng tâm của y có kết quả, hoặc là do Vũ Văn Liệt Tinh tâm lí ham sống, bệnh tình của Vũ Văn Liệt Tinh có chuyển biến rất khả quan.

Nghe được Vũ Văn Liệt Tinh có thể chuyển sang phòng bệnh nhân thường, thậm chí bác sĩ nói anh có thể về nhà an dưỡng, Bạch Trân lập tức bay đến nước Mĩ, Vũ Văn Liệt Tinh mặc dù vẫn còn rất gầy, nhưng mà khí sắc anh so với trước khi tới Mĩ tốt hơn nhiều lắm.

Mặc dù biết rõ Kí Thế Ưu giả chết, hơn nữa Vũ Văn Chung cũng thẳng thắn nói với bà tin tức Kí Thế Ưu vẫn còn sống, nhưng Bạch Trân cũng không có khởi binh hỏi tội, cũng không liếc nhìn Kí Thế Ưu lấy một cái, chỉ hướng hai mắt đẫm lệ nhìn Vũ Văn Liệt Tinh

– Liệt Tinh, con đã tốt hơn nhiều rồi.

Biết Kí Thế Ưu không chết làm cho hận ý của Vũ Văn Liệt Tinh với bà tiêu giảm không ít, anh nói với bà

– Mấy ngày nay đều nhờ Thế Ưu chăm sóc tôi, tôi không thể không có em ấy, mẹ bây giờ có hiểu không?

Tiêu Trung Hòa nhẹ giọng nói giúp vào:

– Chị Trân, cho dù chị có bất mãn với Kí Thế Ưu cái gì, một mạng này của Liệt Tinh chính là nhờ Thế Ưu đem về, nó chiếu cố cháu rất cẩn thận. Vì Liệt Tinh, nó liền tham gia học rất nhiều khóa học làm thế nào để chăm sóc cho người bị ung thu, chị an tâm đi, chỉ cần Thế Ưu còn ở đây, Liệt Tinh nó nhất định sẽ được chăm sóc rất chu đáo.

Bạch Trân mặc dù không lên tiếng, sau đó bà mua một căn biệt thự rất yên tĩnh ở Mĩ cho Kí Thế Ưu đứng tên, để cho Kí Thế Ưu, Vũ Văn Liệt Tinh, Vũ Văn Chung và Tiêu Trung Hòa có thể ở cùng với nhau, để cho Vũ Văn Liệt Tinh có nơi yên tĩnh để an dưỡng, bà mặc dù không nói với Kí Thế Ưu một câu nhưng cũng cam tâm chấp nhận sự tồn tại của y.

Tĩnh dưỡng nửa năm, Vũ Văn Liệt Tinh chỉ cần đến bệnh viện tái khám theo lịch là được. Qua một năm, bệnh tình của anh cũng đã thuyên giảm hơn bảy tám phần, gần đây mỗi lần đến tái khám, bác sĩ đối với tốc độ phục hồi của anh cũng phải kinh ngạc.

Về đến nhà, Kí Thế Ưu nắm tay Vũ Văn Liệt Tinh chậm rãi dạo bước trong vườn hoa, hương hoa xuân ngập tràn, có rất nhiều hoa đều do Kí Thế Ưu tự tay trồng, phần lớn đều là những loài hoa anh mang về cho y khi y còn ở Đài Loan cùng Vũ Văn Liệt Tinh chung sống với nhau. Trong một thời gian ngắn mà có bao chuyện xảy ra, làm cho cả hai càng quí trọng những phút giây có thể ở bên nhau như lúc này.

Sợ anh mệt, Kí Thế Ưu cùng anh đi một lúc liền ngồi xuống.

– Anh xin em, anh bây giờ đã rất khỏe rồi.


Vũ Văn Liệt Tinh oán giận giống như trẻ con, nhưng mà Kí Thế Ưu vẫn rất lo lắng lấy tay chạm lên trán anh thăm chừng nhiệt độ, rót nước đưa anh uống. Hơn một năm trước nhìn thấy Vũ Văn Liệt Tinh bệnh nhìn qua chẳng khác gì người đã chết vĩnh viễn là cơn ác mộng trong cuộc đời y.

Anh cầm lấy li nước, nhưng mà tay rất không thành thật sờ mó lung tung, chính là muốn sờ tới cái mông của Kí Thế Ưu, Kí Thế Ưu bị anh trêu ghẹo mặt mũi đỏ bừng, cũng có chút nóng giận.

– Anh đang làm gì, trong đầu chỉ nghĩ tới chuyện đó thôi sao? Bác sĩ nói…

Vũ Văn Liệt Tinh dùng chính thân thể khỏe mạnh cười trán bẻ ngược lại lời y

– Bác sĩ nói anh cái gì cũng rất tốt, anh thậm chí còn vì suy nghĩ cho em hỏi bác sĩ nếu có làm mấy chuyện kia thì có được không? Ông ta nói cũng không có vấn đề gì. Em đừng có mà nhìn anh giống như một năm trước.

Kí Thế Ưu bị anh rống ngược lại bật cười, bởi vì anh sớm đã mang bộ dạng bất mãn. Vũ Văn Liệt Tinh thật muốn ném li nước trong tay, nhưng đây là tình ý của Kí Thế Ưu mỗi sáng dậy sớm nấu nước pha trà cho anh, anh chẳng đành lòng mà lãng phí, không thể làm gì khác hơn đành phải đặt bên chân, hướng Kí Thế Ưu thể hiện sự bất mãn.

– Bác sĩ nói thật sự có thể sao?

Kí Thế Ưu có hơi chần chờ hỏi.

– Anh việc gì phải lừa em mấy chuyện này! Lại đây, Thế Ưu, mỗi ngày đều uống đủ loại thuốc bổ ngang bổ dọc, bổ trái bổ phải, ở giữa cũng bổ luôn, bổ tới mức anh mỗi lần nhìn thấy em thì bên dưới không chịu được mà phải vểnh cao rất là lâu, em muốn hay không thì cũng tiện thể giúp nó bồi bổ chút xíu luôn đi.

– Kí Thế Ưu nghe những lời bại hoại này lăn ra cười, một tay đánh vào tay anh, xấu hổ cười nói:

– Em thì có thể bồi bổ cho nó cái gì? Chỉ nói lung tung thôi.

– Thì lấy nước mật của em cho nó uống, còn không thì đồ bổ của anh có rất nhiều, chờ lát nữa anh trực tiếp chia một chút cho em, em cũng hưởng sái được chút ít.

Tiếng Vũ Văn Liệt Tinh cười ngày càng thấp, Kí Thế Ưu trừng mắt liếc anh một cái, anh ngược lại rên một tiếng, bởi dưới quần anh đã có phản ứng phi thường phi thường nhanh chóng

– Lại đây, lại đây nhanh một chút đi.

Một giây sau anh liền kéo Kí Thế Ưu về phía mình, Kí Thế Ưu còn muốn giãy dụa một chút, anh kềm lại tiếng rên rỉ, nâng khuôn mặt y, cho y một nụ hôn nồng nàn. Kí Thế Ưu cũng đã nhịn hơn một năm, đấm anh được hai cái liền mềm mại ngồi vào lòng lòng, mặc cho anh liếm mút.

– Thật sự thân thể không có vấn đề gì phải không?

Kí Thế Ưu vẫn còn chút lo lắng.

– Nếu không được ân ái với em thì thân thể này mới xảy ra chuyện đó.

Vũ Văn Liệt Tinh nỉ non đầy phiến tình

Kí Thế Ưu chau mày một chút

– Em nói anh đứng đắn một chút.

– Anh nghiêm túc. Nói đứng đắn với em nha, anh phải nhẫn nại đúng là siêu cấp khổ sở, cảm giác mình sắp nổ tung tới nơi rồi. Bác sĩ kia nếu mà nói anh không được làm chuyện kia, anh nhất định cho ổng một dao cho tới khi nào nhận được đáp án mà mình muốn.

Uy hiếp của anh làm cho Kí Thế Ưu cười nói không thành lời:

– Sao lại có người dã man như anh, anh bị té núi hả!

– Anh không có bị té núi, nhưng mà nơi này thì đã dựng cao cao như núi rồi.

Vũ Văn Liệt Tinh nắm tay để y đụng vào bộ vị nóng như lửa, Kí Thế Ưu tay chạm đến nơi đang sưng to nóng rực kia, nhiệt độ cao thiếu điều muốn bỏng tay. Vũ Văn Liệt Tinh vừa hôn y vừa cởi áo ra, cắn nhẹ lên đầu nhũ nhỏ xinh.

Kí Thế Ưu phát ra một tiếng than nhẹ, tay y nhẹ nhàng lùa vào tóc Vũ Văn Liệt Tinh, tóc của anh so với trước dài hơn rất nhiều, hơi lạnh từ những sợi tóc thấm vào đầu ngón tay y, mỗi lần anh hôn lên đầu nhũ y, y liền nhẹ nhàng vò tóc anh, như muốn nói cho anh biết y có bao nhiêu thích khi anh hôn lên đó.

– Về phòng đi, vạn nhất cha anh hay cậu về thấy được… xấu hổ lắm!

– Hai người đó còn lâu mới về, để anh hôn một cái.

Vũ Văn Liệt Tinh cũng chẳng để ý quá nhiều việc, vừa ôm vừa hôn y. Y bị anh hôn đến cả người vô lực, vuốt ve cánh tay rất nhiều tinh lực của anh, cũng hôn lên đó mấy cái.

Cánh tay này không còn rắn chắc như mấy năm trước, nhưng ít ra cũng đã có chút thịt, khi vừa mới đến nước Mĩ, cánh tay Vũ Văn Liệt Tinh chỉ có da bọc xương, chẳng thấy một miếng thịt nào.

– Anh rốt cuộc cũng có thêm chút thịt rồi.

Vừa nâng niu vừa trân trọng, đầu ngón tay Kí Thế Ưu nhẹ vỗ về cánh tay anh, giống như là khi vừa gặp lại anh với bộ dáng không ra hình người lúc trước.


Vũ Văn Liệt Tinh cũng biết tâm tình của y, anh thở dài nói:

– Anh cho rằng tại anh mà em bị mẹ hại chết, cuộc sống này anh cũng không biết phải tiếp tục như thế nào, đột nhiên lúc đó lại trùng hợp bị bệnh, khi bị bệnh anh một chút cũng không muốn chữa trị, anh chỉ muốn được nhanh gặp lại em, chẳng có chuyện gì còn ý nghĩa với anh khi đó…

Xúc động dâng lên trong lòng, Kí Thế Ưu biết ban đầu Vũ Văn Liệt Tinh cố tình đối xử tàn nhẫn với y vừa là vì anh không muốn thừa nhận đoạn tình cảm này, mặc khác vốn là cố kị thủ đoạn của mẹ anh, tâm lí anh có bóng ma, vừa muốn vừa lại không dám yêu y, nghĩ muốn buông tay với y rồi lại không cách nào ngồi nhìn y rơi vào vòng tay người đàn ông khác.

– Khi anh còn nhỏ, trong nhà lúc nào cũng có những người trong xã hội đen ra vào, mẹ anh khi đó đã là người từa kế sự nghiệp của ông ngoại. Những năm đó phụ nữ không có địa vị, hơn nữa nếu sinh ra con gái lại càng không có địa vị, bà ngoại anh chính là sinh ra con gái cho nên vị trí của bà không cần nói tới.

– Mẹ anh ở đó có thể một tay nắm quyền chính là dựa vào đứa con trai là anh, mà bà với cha anh đã sớm bằng mặt không bằng lòng, rồi cậu với cha lại yêu nhau, từ trước khi mẹ và cha kết hôn thì bọn họ đã có quan hệ rồi, chỉ là khi đó Bạch Hổ muốn ông làm con rể, ông không có cách nào cự tuyệt, bởi vì chỉ cần cự tuyệt là cắt đứt đường sống của cả nhà, thế lực của Bạch Hổ khi đó rất lớn.

Kí Thế Ưu bình thản nghe, Tiêu Trung Hòa không muốn nói nhiều về chuyện cũ, Vũ Văn Chung càng ít đề cập tới hơn, nhưng mà chắp nối những chuyện rời rạc của hai người có thể biết Bạch gia không thể coi như một gia đình bình thường.

Kí Thế Ưu ngón tay nhẹ vỗ về lên mi mắt anh, vân vê đôi chân mày đang cau lại. gia cảnh Kí Thế Ưu rất đơn thuần, chưa từng xảy ra những chuyện phiền phức này nọ, nhưng mà Bạch gia khi đó thanh danh rất lớn, nhất định sẽ có những chuyện ngổn ngang bên trong.

– Vậy anh với mẹ nói gì trong điện thoại?

Kí Thế Ưu biết mấy ngày hôm trước Bạch Trân có gọi điện hỏi thăm tình hình của Vũ Văn Liệt Tinh, Vũ Văn Liệt Tinh cũng chỉ nói sơ về tình trạng của mình, sau đó cũng hàn huyên thêm vài câu về cuộc sống ở Mĩ.

– Mẹ anh nói mẹ nhờ hơi con, ở cái thời mà phụ nữa chỉ có thể dựa vào việc có con mà tranh đoạt cơ hội tự chứng tỏ, thì yêu hận liền trở thành chuyện dư thừa. Ông chủ gia đình muốn ngươi gả cho ai thì ngươi chính là bị gả cho người đó, thích thú hay thương yêu rồi cũng sẽ làm cho chính bản thân phải chịu hành hạ mà thôi.

Từ chuyện Bạch Trân mà nói, nhất định giống như thở dài không nói, cũng không trách được cá tính của bà hiện tại sao lại trở nên độc đoán.

– Ông ngoại anh chắc rất độc tài.

– Uh, khi anh còn nhỏ, chỉ cần ông ngoại anh đứng ra thì chưa từng có người nào có dũng khí nói thêm một câu, ông chính là người đàn ông như vậy.

Nói một hồi dài, Kí Thế Ưu cứ có cảm giác câu kết luận có gì đó lạ lạ, y hỏi một chuyện

– Nghe mẹ anh nói chuyện đó, cảm thấy hình như chính bà cũng thích một người, chỉ là bất đắc dĩ mới phải gả cho cha anh.

Vũ Văn Liệt Tinh gật đầu nói:

– Là một người đàn em trong bang hội, sau người đó chán ghét việc suốt ngày đánh giết nên rời khỏi xã hội đen về quê làm ruộng, mẹ anh từ đó cũng không còn liên lạc nữa.

Kí Thế Ưu yên lặng nghe, ngón tay còn lại mơn trớn trán Vũ Văn Liệt Tinh, biết được tình sử của Bạch Trân, Vũ Văn Liệt Tinh vẫn còn lấy làm kinh hãi.

– Anh hỏi bà lúc ấy sao không trốn đi với người kia, bà nói người kia cũng có đề nghị như vậy, nhưng bà không chịu, nếu cùng nhau trốn đi, nếu Bạch Hổ biết thì bọn họ đều không ai sống được, hơn nữa thế lực của Bạch Hổ lúc đó rất lớn, bà chỉ có một con đường để lựa chọn.

Nhớ đến Bạch Trân tuy không giận mà uy, nhìn ra được bà vốn là một người phụ nữ lợi hại, nhưng mà khi ấy phải dứt bỏ đối với bà đó cũng là một loại hành hạ.

– Hoàn cảnh của mẹ anh phải theo những người đàn ông như vậy mà lớn lên, cũng trách không được bà mạnh mẽ như vậy, như là miễn nhiễm với tình yêu.

Vũ Văn Liệt Tinh vùi mặt vào ngực y nói:

– Bà bây giờ nhu hòa hơn nhiều, trước kia người xung quanh đừng mong mà có thể làm trái lời của bà. Cũng bởi vì bà đã sống qua tuổi trẻ như vậy, cho nên bà mới nói cho anh biết, tất cả mọi chuyện đã vượt qua hết rồi.

Kí Thế Ưu ôm chặt đầu của anh, hôn lên tóc anh, cảm nhận hơi thở của anh

– Mẹ anh bây giờ cũng khoan dung hơn rất nhiều rồi.

– Uh, sau khi anh bệnh nặng, bà cũng nhận ra nhiều điều. Tâm tính bây giờ nhu hòa hơn rất nhiều, hơn nữa với những chuyện trước kia cũng rất áy náy, bà cũng muốn bù đắp. Bà để em đứng tên căn biệt thự này để có thể bày tỏ sự xin lỗi của mình. Hình như bà với người kia cũng gặp lại nhau rồi, cách đây một hay hai tháng gì đó. Người kia lúc đó đang làm ruộng, lúc nhìn thấy bà thiếu chút nữa đem vật dụng ném xuống chân mình.

Vũ Văn Liệt Tinh miêu tả lại quá mức buồn cười, Kí Thế Ưu bật cười, đề tài ban đầu thật nghiêm túc nói một hôi sao càng lúc càng có xu hướng thành kể chuyện cười thế này.

– Vậy là tái hợp rồi sao?

Kí Thế Ưu ngọt ngào hỏi. Lần trước mẹ Vũ Văn Liệt Tinh đến đây nhìn thấy y thì thoáng gật đầu, xem ra đó cũng là một hành động nhận thức y.

– Mẹ anh nói lúc bà còn trẻ vì chính mình rồi vì anh mà tạo nghiệt rất nhiều, bà cảm thấy bản thân cũng không có tư cách ở cùng anh.

– Mẹ anh vẫn còn rất trẻ mà, nói bà cũng đừng nghĩ ngợi nhiều.

Vừa nghĩ đến Bạch Trân cả đời đa đoan, trong lòng bà không chừng cũng rất khổ sở, bởi vậy cá tính mới trở nên cay nghiệt.


Thanh âm Vũ Văn Liệt Tinh buồn bực nói:

– Anh cũng muốn nhìn xem bộ dạng người đàn ông kia tròn méo ra sao, có thể làm cho mẹ anh nói những lời như vậy thì nhất định người đó làm cho tâm bà rất loạn, chỉ là bà đang cố áp chế tâm tình của mình, không chịu nói ra lời thật lòng.

Vũ Văn Liệt Tinh thở dài một hơi:

– Có lẽ bọn anh thật sự là mẹ con, nghĩ lúc đầu anh đối với em cũng giống như vậy, càng thích em thì lại càng đối xử tàn nhẫn. Cho dù sau này ở chung với nhau, sợ bà có thể tìm tới chỗ đó, nên cho dù là nửa đêm cũng nhất định phải rời khỏi em mà về nhà, anh đối với em thật là tệ hại, em còn có thể yêu anh, anh đúng là một người rất may mắn.

– Tự tạo áp lực cho bản thân không tốt chút nào, sẽ dễ sinh bệnh. Hơn nữa anh cũng không phải người xấu, anh chỉ là không biết phải nhìn nhận đoạn tình cảm này như thế nào.

Vừa mới nói xong, Vũ Văn Liệt Tinh liền bế bổng y lên, làm cho y trong không trung hơi lay động, sợ đến hét lên.

Vũ Văn Liệt Tinh trưng ra vẻ mặt tươi như hoa:

– Đúng vậy, anh bây giờ đã biết phải kiềm chế bản thân đúng là không tốt. Thế Ưu, em cũng đã nói như vậy rồi, cho nên em hẳn là không phải đối ha.

Tay anh đặt trên bắp đùi mình, bắt đầu vuốt ve bên ngoài lớp quần ngăn cách. Kí Thế Ưu bị anh khiêu khích toàn thân nóng lên, trong lỗ mũi thở hừ ra hơi thở nóng rực, dù sao lâu như vậy không có làm, chính mình thật sâu cũng có biết bao nhiêu là khát vọng với Vũ Văn Liệt Tinh, chỉ là trước đây lo lắng cho thân thể anh, thành ra cũng phải chịu đựng.

– Liệt Tinh, bác sĩ thật sự nói có thể phải không?

Kí Thế Ưu bất an hỏi thêm một lần, Vũ Văn Liệt Tinh cặp mắt trắng dã nói:

– Có thể, nếu em có thể đem anh ra hút khô được cũng không thành vấn đền.

Mặt Kí Thế Ưu cũng đỏ lên, y ra sức đánh một cái lên tay trái anh nói:

– Anh lại nói bậy bạ gì đó! Cái gì mà hút khô hử, nói khó nghe quá đi.

– Được, vậy thì để anh hút khô em cũng được.

Sau khi Vũ Văn Liệt Tinh bị bệnh gặp lại y, tựa hồ như đã dẹp yên được tất cả lo ngại, anh bây giờ toàn tâm toàn ý muốn trân trọng Kí Thế Ưu, chăm sóc cho đoạn tình cảm chẳng thể chặt đứt này.

Kí Thế Ưu hít sâu, Vũ Văn Liệt Tinh chỉ bằng một động tác đem quần y kéo xuống, ngón tay nhẹ nhàng đùa bỡn nơi nào đang dựng thẳng, ướt át của y, đôi môi lại liếm cắn lên đầu nhũ làm cho y cả người khô nóng.

– Mật của Thế Ưu thật là ngọt.

Vũ Văn Liệt Tinh liến chất lỏng dinh dính của Kí Thế Ưu rỉ ra trên tay mình, Kí Thế Ưu mặt đỏ tới tận mang tai, hết lần này đến lần khác hạ thân liên tiếp bị anh đùa bỡn, lại ngẩng đầu càng cao, chảy ra mật dịch cùng mùi vị *** mĩ.

– Nơi này anh thật lâu chưa có chiếu cố tốt.

Một cánh tay lặng lẽ hướng ra sau cánh mông hoa y sờ qua sờ lại, tại cửa động khẩu bôi lên một ít thuốc bôi trơn lành lạnh chuẩn bị, đem ngón tay xuyên thấu vào cơ thể, Kí Thế Ưu ngửa đầu thở ra những hơi nặng nề, mặc dù không phải rất đau, nhưng dù sao rất lâu cũng không có làm chuyện này, chung qui cảm giác động tác đâm vào rất kích thích.

– Thật chặt, lâu lắm không cùng một chỗ, cho nên mới trở nên chặt như vậy.

Hôn lên vành tai Kí Thế Ưu một cái, Vũ Văn Liệt Tinh ngữ khí khàn khàn, ngọt ngào hơn mật nói:

– Sau ngày mỗi ngày đều phải làm chứ không sẽ chặt quá ngay cả dùng tay cũng chẳng thể vào được.

Kí Thế Ưu trừng mắt liếc anh một cái, nhưng mà thái độ thong dong an nhàn của Vũ Văn Liệt Tinh liền biến mất, bởi vì tay Kí Thế Ưu nắm lấy hạ thân của anh, hơn nữa còn chậm rãi di chuyển lên xuống làm cho anh như đang ngồi trong kho đạn. Kí Thế Ưu dùng cả hai tay để vuốt ve, sờ mó loạn cả lên, nếu còn sờ nữa chắc chắn anh sẽ bắn ra hết.

– Chờ một chút, Thế Ưu, chờ một chút…

Anh vội vàng nói dừng lại, Kí Thế Ưu ngược lại càng vân vê nhu tình như nước, làm cho thắt lưng anh cũng run lẩy bẩy, Kí Thế Ưu ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng.

– Được rồi, chúng ta nói lại chuyện hồi tối hôm qua.

– Chuyện? Chuyện gì?

Anh bị nhào nặn sảng khoái cả thể xác lẫn tinh thần, hai mắt đăm đăm, ngay cả tiếng nói chuyện cũng run rẩy ko trọn vẹn. Kí Thế Ưu mỗi lần vân vê, thắt lưng anh trong tiềm thức lại đẩy lên một cái, hận không thể dùng bộ vị kia xoa dịu tinh thần kích động của anh.

– Chính là Chương Đình cùng cha anh ta muốn đến chơi nói chuyện với em.

Kí Thế Ưu qua Mĩ, Hồ ca, Ngụy Phách Uyển đều đến thăm y, Vũ Văn Liệt Tinh cũng không phản ứng gì, nhưng mà y nhắc đến Chương Gia, Vũ Văn Liệt Tinh sắc mặt tự nhiên tối sầm, chết cũng không chịu cho Chương gia bước vào cửa.

– Không… Không được, tên kia rất mê luyến em, tuyệt… tuyệt đối không được.

Vũ Văn Liệt TInh căn bản là một thùng giấm chua rất to, cho dù Kí Thế Ưu có nói với anh bao nhiêu lần, y đã nói rõ với Chương Đình, nói y và người yêu trước đây đã quay lại với nhau. Chương Đình trong điện thoại mặc dù cười ha ha nhưng rõ ràng cũng rất mất mát.

Chương Tùng Minh biết chuyện cũng chỉ có thể thở dài nói con mình không có phúc hưởng, nhưng mà cảm tình của bọn họ dành cho Kí Thế Ưu vẫn sẽ không thay đổi, nếu như có mở rộng thị trường sang Mĩ, nhất định sẽ đến chơi với Kí Thế Ưu.

Kí Thế Ưu đương nhiên nói được, nhưng mà Vũ Văn Liệt Tinh tâm lí vẫn còn vướng mắc đối với việc Chương Đình theo đuổi Vũ Văn Liệt Tinh trước đây. Tuần tới Chương gia sẽ qua Mĩ, Kí Thế Ưu muốn nói với Vũ Văn Liệt Tinh một chút, nghĩ không ra Vũ Văn Liệt Tinh chuyện gì cũng chiều y, nhưng lại kiên quyết không chịu để cho Chương Đình đến đây gặp y.

– Bọn họ cũng là bạn của em, em gặp họ thì có gì không tốt, anh tại sao không chịu nói lí như vậy?

Kí Thế Ưu tức giận, cố ý dùng lục nhào bóp Vũ Văn Liệt Tinh một cái, Vũ Văn Liệt Tinh thiếu chút nữa là phun ra. Anh đặt mông ngồi lên ghế, thở dài thổ lộ tiếng lòng


– Anh bệnh hơn một năm, vạn nhất em vừa thấy Chương Đình thân thể mạnh mẽ tráng kiện, kết quả lại muốn đi theo anh ta thì sao?

Anh vừa đang muốn hôn lên đầu nhũ Kí Thế Ưu, lại bị Kí Thế Ưu một phát đẩy ra. Kí Thế Ưu tức giận đến đỏ mắt, không để cho anh ôm nữa, quơ quần áo che lại thân thể.

– Em trong mắt anh hóa ra rẻ mạt như vậy? Đàn ông vừa kêu sẽ theo họ lên giường, thấy thân thể cường tráng của họ thì liền động tình?

Vũ Văn Liệt Tinh biết máu ghen của mình rất lớn, anh ngượng ngùng giải thích nói:

– Ý anh không phải như vậy.

– Ý anh đúng là như vậy. Em nếu là loại người đó, thời điểm năm ngoái khi anh ra như vậy em đã sớm chạy theo Chương Đình, chẳng cần hầu hạ anh suốt một năm làm cho mình vừa mệt vừa mất sức rồi mới gọi Chương Đình tới để có thể hồng hạnh vượt tường.

Kí Thế Ưu thật sự giận rồi, y kéo quần áo che người rồi đi thẳng về phòng, Vũ Văn Liệt Tinh vội vàng mặc lại quần, chạy theo sau y xin lỗi.

– Xin lỗi, Thế Ưu, anh nói sai rồi, sau này anh sẽ không bao giờ như vậy nữa. Đừng giận mà, Thế Ưu…

Anh đuổi theo vào phòng, thấy Kí Thế Ưu lôi vali bắt đầu tống quần áo vào trong đó, làm cho Vũ Văn Liệt Tinh thiếu chút nữa thì bị hù chết. Kí Thế Ưu hướng về anh rống giận:

– Em là đứa ăn quen nhịn không quen, em về nước tìm đàn ông khác, anh không cần phải đề phòng em như phòng cướp khiến cho mình lúc nào cũng mỏi mệt.

Lời đe dọa này đem Vũ Văn Liệt Tinh đổ ra một thân mồ hôi lạnh, Kí Thế Ưu một năm qua đối với anh có bao nhiêu là nỗ lực, thể hiện Kí Thế Ưu yêu thương anh sâu đậm bao nhiêu. Anh nói những lời này, làm cho Kí Thế Ưu giận dữ cực độ, bởi vậy phác tác càng thêm mạnh mẹ.

– Thế Ưu, xin lỗi.

Kí Thế Ưu hoàn toàn không muốn nghe anh giải thích, chỉ lo gom quần áo, Vũ Văn Liệt Tinh hít sâu một hôi, anh run một chút ngã ngồi xuống đất, lại còn cố ý kéo cho cái ghế đổ theo, ban đầu vẻ mặt Kí Thế Ưu chỉ toàn là tức giận lập tức tan biến, một giây sau chạy vội đến bên người anh, ánh mắt tràn ngập sự lo lắng:

– Làm sao vậy? Liệt Tinh?

– Ngực anh đột nhiên đau quá.

Vũ Văn Liệt Tinh giả mù sa mư kêu đau đớn, sờ cũng chẳng sờ lên ngực mình mà lại dựa vào ngực Kí Thế Ưu, Kí Thế Ưu lập tức dìu anh lên giường, sau đó òa khóc.

Y tự trách nói:

– Em đang làm gì vậy, cũng không phải là không biết tình trạng của anh, lại chỉ vì một câu nói mà nổi xung lên. Xin lỗi, Liệt TInh. Em, tại em không chịu được anh cho rằng em lúc nào cũng có thể tùy tiện lên giường với người đàn ông khác, em yêu anh như vậy, tại sao anh lúc nào cũng nói lời hoài nghi em?

Vũ Văn Liệt Tinh sau khi mất kiểm soát, anh chỉ muốn mãnh liệt chữ lấy người này, anh lo lắng Kí Thế Ưu tốt như vậy sẽ càng ngày càng bị nhiều người phát hiện.

Trời ạ, anh thật là một kẻ lòng dạ hẹp hòi mà.

Nhưng mà nói gì đi nữa, Kí Thế Ưu quả thật là rất hoàn mĩ không cần phải chịu đựng những vũ nhục cùng hoài nghi này, anh cũng ôm chặt Kí Thế Ưu thấp giọng nỉ non.

– Xin lỗi, Kí Thế Ưu, Anh sau này sẽ không bao giờ nói như vậy nữa. Em chào đón Chương Gia, vậy thì một nhà già trẻ bọn họ có đến cũng không sao. Anh yêu em, Thế ưu, anh chỉ là rất yêu em. Sau này anh sẽ chú ý không nói những lời như vậy nữa.

Kí Thế Ưu thút thít, lặng lặng dụi đầu vào lòng Vũ Văn Liệt Tinh

– Em yêu anh, Liệt Tinh, xin anh tin tưởng vào nó, đừng nên hoài nghi.

Vũ Văn Liệt Tinh thủ thỉ ân hận nói, khiến cho Kí Thế Ưu cũng nói áy náy, hai người lẳng lặng ôm nhau trong phòng, rất nhanh phía dưới Vũ Văn Liệt Tinh ngày càng nóng mà dựng đứng lên, anh thống khổ nói:

– Thế Ưu, phía dưới anh đau quá, anh có thể ôm em không?

Kí Thế Ưu do dự:

– Không được, anh mới rồi đột nhiên ngã xuống, không thể làm mấy chuyện kích thích này được.

Vũ Văn Liệt Tinh hung hăng cắn mạnh lên môi mình, thật sự là cả đời thông minh lại cũng có lúc ngu ngốc mà, không biết nhẫn nại qua bao lâu mới có thể làm cho Kí Thế Ưu thả lỏng, để anh có thể ân ái với y một chút.

– Nhưng mà anh rất khổ sở. Thế Ưu, chúng ta chỉ làm một chút thôi cũng được mà…

Anh gần như cầu xin.

Kí Thế Ưu nhỏ giọng nói

– Em có đọc sách, trong sách nói nói nếu có nhu cầu lúc đang bệnh thì có thể làm như thế nào. Liệt Tinh, nếu anh nhịn không nổi để em làm giúp anh.

Không kịp nghĩ có tốt hay không, Kí Thế Ưu đã tự chui sâu vào trong mền, sau đó kéo quần anh xuống, trong ngực anh chấn động phát ra tiếng kêu khổ.

Oài, chính mình tại sao lại có thể ngu ngốc như thế. Kí Thế Ưu yêu anh như vậy, vì anh mà tình nguyện làm tất cả những chuyện này, như thế nào có thể theo người đàn ông khác. Cả người anh thoải mái phát run, sau này anh nhất định sẽ càng nâng niu Kí Thế Ưu, để cho Kí Thế ưu vĩnh viễn không bao giờ phải thương tâm vì gắn bó với anh.

Đương nhiên, còn phải tìm cách làm như thế nào lựa gạt Kí Thế Ưu chịu lên giường với anh, chỉ là lần tới không thể xài chiêu ngất xỉu này nữa, nhất định phải nghĩ chiêu mới mau thôi.

Ngón tay Kí Thế Ưu tinh tế xoa nắn nơi đó, làm cho Vũ Văn Liệt Tinh trên mặt chảy tràn mồ hôi, suy nghĩ cũng bắt đầu rối loạn. Chờ cho đợt sóng này qua được một chút, đầu anh giờ đây hoàn toàn không thể hoạt động, chỉ lo hưởng thụ khoái cảm do Kí Thế Ưu mang lại.

Chờ chuyện này trôi qua, anh sẽ càng yêu càng yêu Kí Thế Ưu, làm cho chính mĩnh vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ nói ra những lời thương tổn Kí Thế Ưu nữa.

Hoàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận