Liệt Tinh Luyến Nguyệt

Bộ vị thẳng đứng cao cao không ngừng rỉ ra những giọt chất lỏng, tiếng cuồng loạn rên rỉ từ trong miệng không ngừng phát ra, hơi thở mỏng manh vui sướng không thể lừa được người khác, tất cả mạch máu trong người chảy dồn dập mang theo sự khoái cảm càng làm cho toàn thân y hư nhuyễn.

Vũ Văn Liệt Tinh mê muội nhìn chất lỏng trắng đục mà y đang tiết ra, hắn dùng bàn tay xoa bóp miệng nhỏ đang không ngừng khép mở trên đỉnh, để cho ngân dịch dính đầy lòng bàn tay. Kí Thế Ưu nghe thấy được mùi vị của chính mình, một mùi hương đặc biệt khó có thể dùng lời để hình dung, mà Vũ Văn Liệt Tinh yết hầu rung động, ngoài tất cả sự dự liệu, hắn cúi đầu trực tiếp ngậm lấy bộ vị y.

– Hả… Không, không nên…

Y liều mạng gào thét, âm thanh thoát ra nhỏ đến đáng thương, Vũ Văn Liệt Tinh liếm bộ vị kia, nuốt lấy mật dịch thơm tho, mồ hôi từ trên trán hắn chảy xuống. Khuôn mặt đẹp tựa ngôi sao của Vũ Văn Liệt Tinh, trên bờ môi quyết rũ tràn ngập mật dịch của y, hắn lại một lần nữa phun ra nuốt vào tựa như bao nhiêu mật ngọt tiết ra cũng không thể làm cho hắn cảm thấy ăn đủ no.

Mỗi một giọt mật dịch tiết ra liền bị người đàn ông đó dùng môi liếm láp sạch sẽ, loại sắc tình này còn hơn cả trong phim AV, Vũ Văn Liệt Tinh đẩy y ngồi dịch ra sau, khiến cho y cảm thấy bộ vị làm người ta ngượng ngùng kia toàn bộ hiển hiện trước mặt Vũ Văn Liệt Tinh. Phía trước mật dịch rỉ ra khôn ngừng cùng với nước bọt của Vũ Văn Liệt Tinh không ngừng liếm mút lưu lại, chảy cả xuống động khẩu phía sau, làm cho cửa động cũng trở nên ướt át co rút không ngừng.

Dường như chỉ liếm láp phía trước y vẫn là chưa đủ, đầu lưỡi ướt át của hắn chậm rãi lần ra sau. Y kêu thảm, Vũ Văn Liệt Tinh thế nhưng ngoảnh mặt làm ngơ đem đầu lưỡi chôn sâu vào trong hang nhỏ, lại còn bướng bĩnh khuếch trương ra.

Hành động kì quái giống như đang diễn ra trong mộng, trần xe vốn gần y là như thế nhưng hai cánh tay bị trói không có cách chi với tới, thân thể y cũng không cách nào khống chế, tinh hoa cứ thế trào ra. Y tiết một lần lại một lần rồi lại một lần.

Sau lần thứ hai, Vũ Văn Liệt Tinh ngay cả áo y cũng cởi ra, bắt đầu đùa bỡn đầu nhũ y, làm càn cắn lên, sau đó cũng đem quần của mình cởi ra, nâng eo lên trực tiếp xuyên vào trong cơ thể y. Động tác của hắn phi thường cuồng bạo, căn bản là không thể tự ngăn được khát khao mãnh liệt của bản thân.

Thân thể ẩm ướt trơn trượt, cho nên khi dương khí của Vũ Văn Liệt Tinh đưa vào cũng không mang theo chút đau đớn nào, y sảng khoái cả người phát run, bên dưới thắt lưng tê dại, cảm giác từng gặp một lần ở đại học quay trở lại mạnh mẽ hơn gấp bội.

Cảm giác tê dại lan truyền như bệnh truyền nhiễm, nhanh chóng lan tràn khắp tất cả mọi ngóc ngách trong cơ thể, y giãy giụa thân thể như muốn trốn chạy khỏi cảm giác đáng sợ này, nhiệt độ nóng rực tê dại như một cái lưới lớn chụp xuống toàn thân y.

Người đàn ông phía trên dùng toàn bộ sức nặng đặt đên người y, không ngừng điên cuồng xỏ xuyên vào, vào càng sâu hắn càng thống khoái. Vũ Văn Liệt Tinh ghé vào sát lỗ tai y thở ra từng hơi nặng nề, mỗi lần tiến vào lại nghe được tiếng thở dốc của hắn phát ra, hình như nghe được khoái cảm mãnh liệt của hắn chính mình cũng không chịu nổi.

Trao cho nhau tiếng rên rỉ nồng đậm, phía sau đâm vào càng lúc càng nhanh, âm thanh ngâm nga trong cổ họng đã trở nên cuồng loạn không biết được chính mình đang gọi cái gì, làn sóng cao trào đánh thẳng lên tận não đưa y lên đỉnh khoái cảm, mà người đàn ông trên người y lúc này cả thân hình run lên phát ra tiếng gầm gừ cuồng bạo.

Chẳng biết đã bao lâu, Kí Thế Ưu từ trong cao trào mà lí trí bừng tỉnh lại, y hoàn toàn không biết tay mình đã được Vũ Văn Liệt Tinh cởi trói từ lúc nào, đợi đến khi thần trí y hoàn toàn tỉnh táo thì Vũ Văn Liệt Tinh đã quay về ngồi lại ghế chính của hắn.

Nửa người y lõa lồ ẩm ướt, dịch thể của Vũ Văn Liệt Tinh chảy ra từ vị trí tư mật đau đớn, trong không gian khép kín tràn ngập mùi vị giống đực phát tình. Y liếm liếm môi, trên làn môi khô khốc tràn ngập mùi của Vũ Văn Liệt TInh, mùi vị ấy làm tim y run rẩy.

– Tại sao? Tại sao làm như vậy?

Kí Thế Ưu phát ra âm thanh khàn khàn, Vũ Văn Liệt Tinh nhìn thẳng về phía trước, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy sự trống rỗng, tựa như đang hối hận với hành vi mới vừa phát tác của mình.

Hắn chuyển hướng nhìn y, ánh mắt quét lên thân thể trần trụi không tha cho một phân một tấc nào, nhưng tay lại nắm chặt thành hai đấm, hình như ánh mắt không cách nào rời đi khỏi được thân hình kiều mị của y, chỉ còn biết dựa vào sức lực ý chí ép mình phải lấy lại tinh thần, lực lượng phản chấn quá mức cường đại làm cho thanh âm của hắn trở nên vặn vẹo.

– Xuống xe!

– Tôi hỏi anh tại sao làm như vậy?

Kí Thế Ưu gầm nhẹ, chưa bao giờ lại muốn trở nên yếu thế rơi lệ trước mặt Vũ Văn Liệt Tinh, nhưng giờ phút này nước mắt y rơi xuống, khoảng thời gian ở đại học làm y tổn thương còn chưa đủ hay sao, bây giờ lại khuấy đảo cuộc sống của y, khống chế những thứ xung quanh y, hơi không vừa ý liền chỉ trích y chỉ biết theo những người kia lên giường, nói như là y thèm khát quá chẳng khác gì *** phụ, hắn lại còn gấp gáp nhìn y chằm chằm là như thế nào? Tại sao?

– Tôi nói em xuống xe!

Giọng Vũ Văn Liệt Tinh gầm gào, ngữ khí cuồng bạo hiển nhiên là tâm tình hắn đang bên bờ vực không thể khống chế. Kí Thế Ưu cầm lấy túi xách của mình, quyết tâm chặt đứt tất cả những gì đã qua. Trước kia Vũ Văn Liệt Tinh cũng dùng âm thanh cay nghiệt như vậy đối với y, rồi im lặng bỏ đi, chỉ còn lại một người trốn trong góc nhà òa khóc, bây giờ y cũng không thể chịu đựng được thêm nữa, Vũ Văn Liệt Tinh rốt cuộc đem y trở thành cái gì, y chưa bao giờ trêu trọc hắn, hắn lại ba lần bốn lượt tìm y phiền toái, thậm chí còn dùng đến phương thức tàn khốc này với y.


Vũ Văn Liệt Tinh ném túi xách của y ra, nổi giận nói:

– Bớt giả bộ thuần khiết, em chẳng phải mới rồi cũng rất sướng sao? Tôi bất quả chỉ mới xỏ vào một ngón tay, em thế nhưng lên cao trào đến hai lần, càng không cần nói lúc tôi đi vào, phản ứng của em có bao nhiêu nhiệt liệt. Hai mắt hắn nhìn thẳng về phía trước, căn bản ngay cả nhìn cuãng chẳng liếc qua một cái, miệng càng nói ra những lời hạ lưu:

– Xuống xe! Nếu em cảm thấy vẫn chưa đủ thì cứ ra đứng đường tìm thêm đàn ông khác về mà thỏa mãn đi.

Đôi môi y run rẩy, hốc mắt ngập tràn nước mắt đớn đau, câu trả lời của hắn y chịu không nổi, còn nói y chẳng khác nào những kẻ hạ tiện.

– Tôi xuống, không cần anh đuổi, tôi cũng sẽ xuống xe.

Y khóc mặc lại quần áo, đầu nhũ bị Vũ Văn Liệt Tinh cắn tuốt da, ứa máu, mặc quần lót vào liền cảm thấy dịch thể Vũ Văn Liệt Tinh đọng lại, y cảm thấy chính mình thật rẻ mạt.

Lần này Vũ Văn Liệt Tinh dứt khoát cho y xuống xe. Y lảo đảo mở cửa trốn đi, hai chân dâng lên từng cơn đau tê dại, đã rất lâu chưa từng làm những chuyện va chạm thân thể, hơn nữa Vũ Văn LIệt Tinh lại hết sức thô bạo, hai chân y căn bản không đỡ nổi sức nặng cơ thể, nhưng y thà chịu đau đớn cũng không muốn ở cùng một chỗ với Vũ Văn Liệt Tinh.

Y quên không đem hoa, phân bón theo, cái gì cũng quên. Y ngả nghiêng chật vật đi lên cầu thang, móc ra chìa khóa, như con thú bị thương lê thân trở về tổ, không gian quen thuộc làm cho y òa khóc lên thành tiếng.

Có lẽ nghỉ việc mới là lựa chọn tốt nhất của y, y đáng ra phải nghỉ ngay từ khi Vũ Văn Liệt Tinh tiếp nhận công ty, rời đi khỏi nơi này.

Vũ Văn Liệt Tinh trừng mắt nhìn y gian nan đi lên cầu thang, hắn cắn chặt răng, vung quyền từng đấm từng đấm giáng xuống chính chân mình, bắp đùi vì nguyên nhân này mà tê dại đau đớn, nhưng mà vẫn chưa đủ. Hắn biết rõ bản thân tuyệt đối không thể gặp mặt Kí Thế Ưu, nhưng mà đó chỉ là những lời lí trí nói, không phải là lời từ trái tim.

Chính mình khi gặp lại Kí Thế Ưu, lí trí tất cả đều đặt lên người y, cho dù Kí Thế Ưu trước mặt biểu hiển thật thong dong lãnh đạm nhưng mà trong tâm hắn biết, hắn chỉ trích Ngụy Phách Uyển, Hồ ca dám nảy sinh quan hệ với Kí Thế Ưu, chính là bởi vì hắn căn bản không thể chịu đựng được chính mình không thể chạm vào Kí Thế Ưu.

Hắn muốn Kí Thế Ưu, muốn vô cùng, nhất là sau lần gặp lại, hắn áp chế không được khát vọng nhiều năm qua, biết rất rõ đây là chuyện không được cho phép, thậm chí có thể tạo thành nguy hiểm cho Kí Thế Ưu, hắn thế nhưng không cách nào khống chế chính mình, hắn không thể làm cho sự bảo hộ nhiều năm qua dành cho Kí Thế Ưu tất cả đều tan tành.

Mặc dù lí trí nói rất rõ với bản thân như vậy, nhưng mà trái tim càng ngày không chịu khống chế, có thể nghe lời lí trí hay không?

– Cái gì? Cậu muốn nghỉ việc?

Âm thanh Hồ ca phi thường lớn, khắp phòng làm việc đều nghe thấy, Kí Thế Ưu không có phủ nhận, Y gật đầu bình tĩnh nói:

– Tôi muốn tìm một việc khác, tôi cảm thấy tôi không thích hợp làm việc ở đây.

Ai còn có thể thích hợp làm việc ở đây hơn Kí Thế Ưu, y vừa hiền lành lại ôn nhu, chưa bao giờ nói ra những lời ác độc, công việc biểu hiện xuất sắc, chỉ tưởng tượng nếu y nghỉ việc thì có bao nhiêu khách hàng giơ chân kháng nghị, Hồ ca đau đầu không thôi, bởi vì có rất nhiều khách hàng bởi vì thích con người Kí Thế Ưu mới kí hợp đồng.

– Thế Ưu, có phải gặp vấn đề gì trong chuyện tình cảm không? Cậu nói cho anh nghe, cậu mấy nay nhìn rất tiều tụy đó.

Gần đây Kí Thế ưu vốn là rất gầy gò, thật vất vả đưa Ngụy Phách Uyển đến sắc mặt của y mới tốt lên được một chút, nhưng hôm nay hai mắt lại sưng đỏ, vẻ mặt xanh xao nói chuyện muốn nghỉ việc, làm cho Hồ ca thật sự không biết rốt cuộc chuyện gì đang tác động tới y.

– Là tiền sao? Thế Ưu, hay là tiền lương thấp quá? Hay là cậu chê hoa hồng kinh doanh thấp?

– Không liên quan đến tiền bạc.


– Hay là cậu bị áp lực công việc?

Hồ ca áy náy, bởi vì những hợp đồng Kí Thế Ưu tiếp nhận là do khách hàng cực kì thích Kí Thế Ưu, Kí Thế Ưu có mị lực rất riêng, mặc dù lễ tình nhân khách hàng cố ý gởi hoa đến chọc ghẹo, nhưng mà tất cả số hoa hồng đó đều là tinh phẩm giá trị rất cao. Khách hàng nhất định là rất thích y mới có thể đưa đến loại hoa hồng xa hoa đắt đỏ đó.

Sau Hồ ca còn đem những hợp đồng rối rắm siêu cấp khó hoàn thành trước kia giao cho y, hắn tin tưởng Kí Thế Ưu nhất định làm được. Quả nhiên số lượng khách hàng khiếu nại ngày càng ít, nhưng mà Kí Thế Ưu lại càng ngày càng tái nhợt.

– Không có, không liên quan đến việc này.

– Như vậy đi, tôi sẽ đích thân phụ trách mấy khách hàng khó khăn, như Chu Đổng, ông chủ Đinh của Hồng Kí, hợp đồng này cậu từng làm qua rồi, có được không?

– Chu Đổng hay ông Đinh đều đối xử với tôi rất tốt. Hồ ca, cũng không liên quan đến những chuyện này, tôi muốn nghỉ việc, càng nhanh càng tốt. Tôi sẽ bàn giao công việc cho Phách Uyển, tuần sau tôi sẽ không đến văn phòng nữa.

– Cậu rốt cuộc muốn cái gì? Kí Thế Ưu, có người nào nghỉ việc như cậu không? Chẳng lẽ muốn thoát khỏi công ty đến mức không thể chờ đợi nữa sao, tôi làm quản lí của cậu thật thất bại, để cậu đợi thêm một ngày cũng đem đến thống khổ cho cậu sao?

Hồ ca mặc dù hào sảng, nhưng cũng đã tức giận đến cực điểm, tính tình nóng nảy cứ thế mà bạo phát, Kí Thế Ưu không chịu nói lí do, một lòng muốn nghỉ việc thật nhanh, người nào làm quản lí không bốc hỏa?

– Xin lỗi, Hồ ca, xin lỗi.

Kí Thế Ưu nói thế nào cũng chỉ có xin lỗi, làm cho Hồ ca càng giận, từ hôm đó Hồ ca cũng không chấp nhận nói chuyện với Kí Thế Ưu nữa.

Kí Thế Ưu cũng biết mình vô lí, nhưng y không có cách nào nói cho Hồ ca biết lí do thật sự của mình, hơn nữa cũng sẽ không có ai tin tưởng Vũ Văn Liệt Tinh làm ra loại chuyện này với y, thậm chí còn nói y ra đứng đường gọi đàn ông…

Mấy ngày sau, Ngụy Phách Uyển hiển nhiên là vì tâm tình không tốt của y mà bày trò cho y vui vẻ, thế nhưng tinh thần của y lại sa sút hơn. Ngụy Phách Uyển là cô gái tốt, Vũ Văn Liệt Tinh trong nhà tiền bạc chất chồng, lại là con trai độc nhất, do dù trên danh nghĩa là tổng giám đốc, hắn nếu có ý với cô, hơn nữa cũng rất vui khi nói chuyện với cô, nhất định sẽ là đối tượng rất hoàn hảo.

Y đem những lời này nói với Ngụy Phách Uyển, Ngụy Phách Uyển mặt đỏ như trứng tôm, xấu hỏi cười nói:

– Đừng đùa như vậy, Thế Ưu. Tôi đọc trên tạp chí thấy có bài giới thiệu về mẹ của tổng giám đốc. Bà ta nhìn qua rất khôn khéo, nhất định là loại siêu cấp hành hạ con dâu, chưa kể còn có lời đồn đãi bà ta vốn là con gái duy nhất của trùm xã hội đen. Bà ta nhất định rất kinh khủng! Nói không chừng gả vô nhà đó cũng chẳng thể sống tốt lành gì.

– Đó là lời đồn thôi, tóm lại tổng giám đốc thích bạn, tôi ít ra cũng chưa từng thấy anh ta có vẻ mặt ôn hòa như vậy với người khác.

Hắn đối với Ngụy Phách Uyển thì ôn nhu chăm chút, còn đối với mình thì tàn nhẫn lãnh khốc…

– Nói như là anh biết tổng giám đốc từ rất lâu rồi vậy.

Ngụy Phách Uyển nói, làm cho Kí Thế Ưu cười khổ một chút, y nói thật:

– Uh, thật ra chúng tôi vốn là bạn thời đại học, sau đó tôi chuyển sang trường khác.

Ngụy Phách Uyển ngạc nhiên, Kí Thế ưu cũng không muốn nói thêm gì nữa. Y ở công ti công việc rất nhiều, vì bàn giao công việc cho Ngụy Phách Uyển mà rất mệt mỏi. Khi y lê thân hình suy nhược bước ra khỏi công ti, lại thấy chiếc xe xa hoa sang trọng đang đứng đợi bên trong, khi y vừa mới đi ra liền chạy lại bên người.


Vũ Văn Liệt Tinh mở cửa xe nói:

– Vào đi, tôi có chuyện muốn nói với em.

– Không cần, tổng giám đốc, tôi rất mệt, muốn về nhà. Duy trì ngữ điệu khách sáo, Kí Thế Ưu cho cùng vẫn là người hiền lành, ngay cả khi Vũ Văn Liệt Tinh đối xử với y rất tàn nhẫn, y cũng không nói ra được những lời độc địa, hơn nữa nửa thân người bên dưới của y hôm nay vẫn còn rất đau đớn, cả người không còn hơi sức, cho dù bây giờ mắng chửi người khác cũng cảm thấy rất mệt.

– Lên xe! Trong cốp xe tôi còn hoa của em, tôi tiện đường đưa em về. Vũ Văn Liệt Tinh ngữ khí có vẻ xúc động, như thể nếu y không lên xe thì hắn không thể nói chuyện.

Đã định nhanh chóng rời khỏi công ty, sau này không bao giờ còn có thể gặp Vũ Văn Liệt Tinh, một cảm giác không muốn chút nào cứ thế dâng lên.

Chính mình từng yêu người đàn ông này sâu đến chừng nào, cũng bị chính người đàn ông này hung hăng chà đạp, bây giờ phải rời khỏi, nhưng lại cảm giác hết thảy quá khứ giống như giấc mộng phù hoa; tất cả thống khổ đâm nát cõi lòng cũng biến thành hoài niệm khắc khoải, trái tim Kí Thế Ưu tan chảy liền bước lên xe.

Nói có việc, thế nhưng Vũ Văn Liệt Tinh cũng không nói gì, chỉ là chạy xe về phía trước, Kí Thế ưu nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của hắn, sự đau lòng cùng cảm giác xót xa đồng thời dâng lên trong ngực, cuối cùng bình thản biến thành một đao chém vào trái tim rách nát.

– Tuần sau tôi sẽ rời khỏi công ty.

Y nói ra những lời này, Vũ Văn Liệt Tinh mặt đang nhìn thẳng con đường trước mặt lộ ra chút vặn vẹo, qua hơn hai phút đồng hồ mới trả lời:

– Hồ Xương Hùng hôm nay đã báo với tôi rồi.

– Tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa. Trong tiếng cười khổ mang theo âm thanh đắng chát.

Vũ Văn Liệt Tinh dừng xe dưới khu nhà y, hắn hít sâu một hơi mới nói:

– Chuyện ngày hôm qua, tôi rất xin lỗi, tôi không muốn em nghỉ việc, em làm việc rất tốt, cũng không cần phải nghỉ.

Kí Thế Ưu lắc đầu, có thể nói chuyện một cách lí trí như vậy làm cho tâm tình bi thương của y lại dâng lên, y bình thản thừa nhận tâm tình chính mình:

– Tôi cần rời khỏi tầm ảnh hưởng của anh, tìm kiếm tình cảm mới. Tất cả mọi điều của anh đều ảnh hưởng đến tôi, tôi cứ cho rằng mình đã quên được anh, kì thật… Hít sâu một hơi, mới có thể nói ra sự thật:

– Kì thật cũng không có.

Vũ Văn Liệt Tinh vẫn nhìn thẳng về phía trước, đối với bộc bạch của y tựa hồ không chút động lòng, chỉ có huyệt thái dương của hắn chuyển động, hình như để ngăn lại bất kì phản ứng nào của mình, nhưng trống ngực của hắn bắt đầu đập dồn dập, chính tai nghe được lời bộc bạch của Kí Thế Ưu thì trống ngực hắn không thể như bình thường được nữa rồi, nhưng hắn cũng không đẩy mình tới tình trạng mất kí trí, những lời muốn nói hắn nhất định sẽ không nói ra.

– Em tốt nhất quên tôi đi, tôi với đàn ông không có hứng thú.

Hắn hết lần này đến lần khác trêu chọc y, rồi lại làm ra những chuyện ác liệt với y, dùng ngón chân nghĩ cũng biết Vũ Văn Liệt Tinh không có cảm giác với đàn ông, y mệt mỏi nói:

– Tôi biết, tôi chỉ muốn rời khỏi Đài Bắc, đến một nơi khác làm việc.

Vừa nghe đến y phải rời khỏi Đài Bắc, Vũ Văn Liệt Tinh quay đầu nhìn y:

– Không cần, em cứ tiếp tục ở lại đây, tiếp tục làm công việc của em, tôi cam đoan những việc ngày hôm qua sẽ không bao giờ xảy ra nữa.

Kí Thế Ưu lại lắc đầu, y muốn tránh Vũ Văn Liệt Tinh càng xa càng tốt, tốt nhất làm cho chính mình cũng không thể nhìn thấy hắn, y cần một khoảng thời gian để chữa vết thương lòng.

– Không, tôi định ra nước ngoài, tôi có người bạn thành lập công ty ở Canada, nếu tôi có thể đến phụ người đó sẽ rất cảm kích.


Vừa nghe đến bằng hữu muốn y ra nước ngoài, Vũ Văn Liệt Tinh thoáng chốc trở nên hấp tấp, y không nên rời xa hắn, cho dù bọn họ không thể ở cùng nhau, nhưng chỉ cần có thể nhìn thấy Kí Thế Ưu, hắn lại có cảm giác chính mình lại có thể sống thêm một ngày.

Hắn hấp tấp đến mức lời nói ra hết sức khó nghe, chỉ vì hắn không nên để Kí Thế Ưu nghe được tâm ý của mình:

– Tôi nói rồi, chuyện ngày hôm ra sẽ không lặp lại nữa, em rốt cuộc muốn tôi nói lại bao nhiêu lần? Hơn nữa đến Canada em có thể làm cái gì? Tiếng Anh của em không tốt, vậy em qua đó định qua đó để làm trai bao sao? Nói không chừng ngay cả bạn của em cũng có vấn đề?

Vũ Văn Liệt Tinh nói những lời khó nghe làm cho Kí Thế Ưu gầm nhẹ, tại sao hắn lúc nào cũng nói ra những lời công kích đầy ác ý.

– Anh mỗi câu đều hạ nhục tôi, tôi rốt cuộc đã đắc tội gì với anh, anh làm như vậy để chuẩn bị đối phó với tôi lần tiếp theo sao?

– Tôi muốn em ở lại nơi này, tôi muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy em! Vũ Văn Liệt Tinh rống lên còn muốn to hơn so với y.

Kí Thế Ưu run rẩy lắc đầu:

– Tôi không hiểu được. Vũ Văn Liệt Tinh! Anh một mực tổn thương tôi, rốt cuộc anh muốn nhìn tôi để làm gì? Tôi có ở đây hay không đối với anh căn bản không quan trọng.

Giống như bình thường không bao giờ trực tiếp trả lời câu hỏi, nhưng lại đặt ra thêm một câu hỏi siêu kì quái:

– Người bạn thành lập công ty ở Canada là nam hay là nữ?

Kí Thế Ưu không thể né được, câu hỏi của hắn lúc nào cũng rất kì cục, Kí Thế Ưu mở cửa xuống xe, Vũ Văn Liệt Tinh không đồng ý cho y rời đi, càng bướng bỉnh mà hỏi, hình như không có được câu trả lời thì thề không bỏ qua.

– Là nam hay là nữ?

– Có gì quan trọng sao? Kí Thế Ưu nhanh chóng bị hắn làm cho phát điên.

– Em lại muốn trốn đến Canada cùng đàn ông sao, sau đó cả đời cũng không bao giờ nhìn tôi?

Nói cứ như là Kí Thế Ưu vứt bỏ hắn, trên thực tế vốn là trái ngược lại như vậy, hai người bọn họ đều biết, tuyến lệ yếu ớt của Kí Thế Ưu lại bắt đầu không kềm được nước mắt.

– Vũ Văn Liệt Tinh, anh đủ chưa! Sau khi xảy ra chuyện với anh, anh bảo tôi ra đứng đường tùy tiện tìm bất kì thằng đàn ông nào để thỏa mãn; bình thường anh suốt ngày nghi ngờ tôi có lên giường với người đàn ông nào không, sự nghi ngờ của anh sao không dùng nó cho bạn gái anh, tại sao hết lần này đến lần khác đều muốn tạo thành thống khổ cho tôi?

Y ra sức đạp cửa mở cửa xe, ngay cả hoa cũng không muốn cầm theo cứ thế lao lên cầu thang, từ phía sau vang lên tiếng chạy đuổi, y biết Vũ Văn Liệt TInh đang đuổi theo ngay phía sau, nhưng y lao nhanh lên cầu thang vào nhà đóng sập cửa lại.

Nghĩ muốn co ro khóc một mình, ngoài cửa liền vang lên tiếng lách cách, Vũ Văn Liệt Tinh mở cửa đi thẳng vào căn phòng mà y thuê, y chỉ biết trợn mắt há hốc miệng

– Anh như thế nào lại có… có… Hắn như thế nào lại có chìa khóa phòng của mình.

– Tôi là chủ nhà.

– Cái gì? Kí Thế Ưu nổi giận

– Anh đừng có nói lung tung, chủ nhà rõ ràng là một ông lão.

– Tôi nói ông ta bán lại cho tôi, ông ta có nói với em là nhà đã đổi chủ, tôi cũng có gọi điện thoại đến nói cho em.

Kí Thế Ưu ngây người, hơn một năm trước, chủ nhà nói ông ta đã bán nhà, sau đó người chủ mới đem tất cả phòng ốc tu sửa lại rất đẹp, y lo ngay ngáy có thể đủ sức thuê phòng nếu giá tăng cao hay không vì phòng mới được thiết kế lại rất hiện đại.

Nhưng mà chủ mới ngược lại còn cho y thuê với giá thấp hơn trước, y tưởng rằng chính mình trúng số, nhưng lại không nghĩ tới chủ nhà lại là Vũ Văn Liệt Tinh, bởi vì y căn bản chưa từng gặp chủ nhà mới, tất cả hợp đồng đều kí với người đại diện…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận