Liệt Tinh Luyến Nguyệt

Kí Thế Ưu nụ cười càng thêm nhợt nhạt, y không giống như trước để tình cảm vây hãm, ngược lại khí chất càng trở nên nhu hoa thánh khiết.

Bởi vì càng hiểu rõ hơn thân thế Vũ Văn Liệt Tinh, cũng rõ ràng cá tính của anh, hơn nữa Vũ Văn Liệt Tinh quả thật cũng rất tuân thủ lời anh đã hứa – Khi hai người ở bên nhau sẽ dùng mọi khả năng nâng niu y, cho nên y không có hận cũng chẳng có oán.

Hết thảy dấu vết của Vũ Văn Liệt Tinh đều khắc sâu trong lòng y, tất cả những oán hận đều được kỉ niệm dịu dàng xóa tan. Tuy rằng y cùng Vũ Văn Liệt Tinh mặc dù làm chung một công ty nhưng mà kể từ lần đó hình như chưa bao giờ gặp lại, đôi khi chỉ ngẫu nhiên bắt gặp bóng lưng thoáng qua ở góc ngoặc xa xôi.

Thông tin Vũ Văn Liệt Tinh cùng tiểu thư tập đoàn Thiên Kim đính hôn thì được các tạp chí cập nhật hàng ngày, trái tim y như có bàn tay thò vào bóp nát, tất cả những đớn đau ngay sau đó cũng được trấn an mà tan ra, giống như y cũng phải tự thừa nhận chuyện đến mức này cũng không có cách nào thay đổi.

– Hồ ca, tôi tìm được việc khác rồi.

Y dồn tất cả tâm trí vào trong công việc, Hồ ca mặc dù cảm giác được y có điều gì đó lạ lùng, nhưng mà công việc của y vẫn bình thường, không uể oải giống như trước, thật sự nhìn không ra được vấn đề ở đâu, cho nên Hồ ca cứ tưởng mình nghe lầm.

Mối quan hệ với khách hàng của y cũng có sự thay đổi, đầu tiên là những vị khách hàng lớn tuổi rất hữu lễ hỏi thăm, bây giờ thì liên tục có những khách hàng trẻ tuổi cũng suốt ngày gọi điện thoại đến công ti, hỏi về thời gian Kí Thế Ưu sẽ đi nước ngoài, trong đó có một vị khách họ Chương đặc biệt nóng ruột.

Ban đầu ông chủ trẻ họ Chương điều kiện trong nhà xem ra cũng không tồi, nhưng mà anh ta mang sẵn trong người dòng máu nổi loạn, lão cha kinh doanh buôn bán truyền thống, anh ta lại càng muốn làm khác, tình nguyện mệt chết cũng không chịu về nhà, mặc dù buôn bán chẳng bao nhiêu tiền nhưng rất vui vẻ tự tại.

Nhưng mà sau khi ông Chương bệnh nặng, mấy người em trong nhà gánh không nổi trọng trách, ông chủ Chương cần anh ta trở về tiếp quản cơ nghiệp.

Anh ta không cam lòng nhưng vẫn phải trở về, đem công ti ra chỉnh đến mức người ngả ngựa đổ, làm cho những thành viên trong gia đình cũng muốn nổi điên lên, anh ta cá tính không sợ trời không sợ đất thiếu chút nữa đem chính lão cha nhà mình làm cho tức giận mà chết.

Ông chủ Chương còn nói, ông không bệnh chết thì cũng bị đứa con này làm cho tức chết.

Hơn nữa anh ta còn kiên trì muốn đổi nhà cung cấp trước kia, kí hợp đồng mới với Kí Thế Ưu, làm đắc tội với không ít người trong công ti, nhưng nghĩ không ra sau khi đổi sang sử dụng sản phẩm do Kí Thế Ưu cung cấp năng suất tiêu thụ sản phẩm công ti họ lại tăng mạnh, việc kinh doanh trì trệ mấy năm qua dưới một tay của anh ta mà khởi sắc trở lại, lợi nhuận tăng cao, lấy lại được sức sống. Bây giờ anh ta muốn làm gì cũng không ai dám ngăn trở.

Ông chủ Chương vốn nói ông ta có ngày sẽ tức chết trên giường bện, bây giờ gặp ai liền phểnh râu, khen ngợi con mình có bao nhiêu là ưu tú, ông sớm biết nó nhất định cũng giống như mình, nhất định sẽ kế thừa được khả năng kinh doanh của mình.

Mà ông chủ trẻ họ Chương có một việc rất muốn làm, chính là muốn Kí Thế Ưu chuyển sang công ti anh ta, như lời anh ta vẫn nói thì Kí Thế Ưu muốn chức danh nào cũng có thể, dù sao anh ta đúng là xem Kí Thế Ưu rất vừa mắt, không có Kí Thế Ưu anh ta cũng chẳng muốn làm việc.

Chuyện này nghiêm trọng tới mức ông chủ Chương muốn giơ chân, từ trên giường bệnh cũng phải chồm dậy, còn tự mình đích thân đi đến công ti Kí Thế Ưu, nghĩ muốn nhìn xem Kí Thế Ưu này rốt cuộc là loại người như thế nào, lại có thể bắt cóc được thằng con bướng bĩnh còn hơn quỉ sứ của mình.

Vừa thấy Kí Thế Ưu từ trong cửa đi ra gật đầu mỉm cười, sau lại bắt đầu tự giới thiệu, nụ cười hòa nhã ôn nhu đó còn muốn xoa dịu lòng người hơn cả gió xuân, hơn nữa kiên trì muốn đưa ông trở về bệnh viện, để tránh ảnh hưởng đến bệnh tình, lại còn chăm sóc tỉ mỉ, bộ dạng so với thằng con mình còn muốn giống con ông hơn.

Điều này làm cho những lời mắng chửi khó nghe mà ông chủ Chương chuẩn bị sẵn cũng chẳng thể nói thành lời, ban đầu còn chuẩn bị mà đến, định nói cho con hồ li tinh không biết xấu hổ Kí Thế Ưu này một trận. Trên đường Kí Thế Ưu đưa ông trở về bệnh viện, ông ngược lại thở vắn than dài, nói không dứt lời, nói đều là ông không có phúc chẳng thể có đứa con như y.

– Cậu cũng biết A Đình con tôi đó, bất quá từ thời học đại học, nó gọi điện thoại cho tôi nói nó là người đồng tính, hắn cần phải tham gia vào câu lạc bộ những người đồng tính, sau đó kéo nguyên nhóm đội viên rầm rầm rộ rộ đến nhà tôi thảo luận hoạt động, thành lập câu lạc bộ tên Mĩ Kì, trên thực tế chính là A Đình cố ý làm cho lão cha này mất mặt.

Vừa thản nhiên nói ra vừa thống khổ lắc đầu:

– Tôi còn biết như thế nào nữa! Dù sao nó cũng là đứa con tài hoa nhất của tôi. Tôi nói được rồi, nếu thích đàn ông cũng không thành vấn đề, tìm ai con nhà lành một chút, nó vậy liền quen những người xăm trổ đầy mình, cậu xem, nó đúng là cố ý công kích tôi, chẳng biết kiếp trước tôi có nợ nần gì với nó mà bây giờ bị nó làm cho tức giận đến mức này.

– Kêu nó về kế thừa sự nghiệp gia đình, thật vất vả mới đưa mọi việc vào quĩ đạo được, nó tự nhiên nói nó không muốn làm nữa, dù sao tiền kiếm cũng đủ rồi, cứ tiếp tục mô hình như vậy mà làm cũng sẽ tự động có tiền, nói tôi kiếm người khác làm. Cả đời tâm huyến của tôi, rõ ràng có một đứa con cũng rất phụ hợp, tại sao lại muốn để người khác làm?


– Sau đó nó dứt khoát nói thẳng ra, nói trừ khi cậu đến công ti, bằng không nó không làm! Cậu xem nó lại còn uy hiếp tôi, tôi làm cha nó mà phải chịu bao nhiêu là uất ức, cuộc sống có ý nghĩa gì nữa! Không bằng trong bệnh viện chết phức đi chứ sống làm gì nữa.

– Ông chủ Chương, ông còn trẻ, hơn nữa cậu chủ Chương cũng chỉ bất quá nói miệng như vậy thôi, ông không cần để ý đâu.

Chương Tùng Minh vẻ mặt thỉnh cầu

– Cậu có thể không phải là người đồng tính, nhưng mà cậu có thể khuyên nó vài câu không, nó hình như rất nghe lời cậu, từ khi sinh nó ra tới giờ tôi chưa từng thấy nó dùng lời như vậy nói với bất kì ai.

Kí Thế Ưu bán sản phẩm cho bọn họ, hơn nữa còn hợp tác rất nhiều lần, Chương gia muốn đem tất cả những thứ trong công ti có liên quan đến đến sản xuất đổi mới lại toàn bộ. Đây là hợp đồng lớn nhất trong năm nay mà Kí Thế Ưu kí được, thật sự là rất không muốn đồng ý nhưng chẳng thể làm gì khác ngoài gật đầu.

Bất quá y phần lớn đều là đến bệnh viện gặp Chương Tùng Minh, dù sao ông cũng là người rất nhiều kinh nghiệm, những điểm nào không biết liền yêu cầu Kí Thế Ưu giải thích thật rõ những điểm khác biệt giữa sản phẩm của Kí Thế Ưu với những thứ đã có trong công ti, Kí Thế Ưu chẳng biết phải làm gì khác hơn là mỗi ngày lại phải tới bệnh viện.

Chương Đình chỉ cần biết khi nào y xuất hiện ở bệnh viện của lão cha thì cũng sẽ lập tức phóng tới bệnh viện. Vừa thấy Kí Thế Ưu tới, Chương Tùng Minh trên mặt khó khăn thế nào mặt mũi cũng lập tức hớn hở, nhất là thằng ranh con Chương Đình này, giờ giống như là vệ sĩ bên người, hơn nữa ánh mắt nó nhìn Kí Thế Ưu thấy mà ghê.

Chương Tùng Minh ngẫm nghỉ, thằng con Chương Đình của ông đúng là người đồng tính, nếu như nó có thể tìm được một người đỡ đần, trợ giúp nó, lại thêm con mình cá tính kích động, mặc dù có năng lực nhưng chẳng tránh được va chạm, nếu có thể cùng với Kí Thế Ưu cá tính ôn hòa cùng một chỗ thì đúng là rất xứng đôi.

Quan trọng nhất là người nào ông nhìn vô cũng phải thấy vừa mắt một chút, đáng tiếc là năng lực nhìn người của thằng con quá tệ. Rõ ràng bề ngoài nhìn vô cái gì cũng tốt mà tại sao mắt nhìn người lại kém đến như vậy, lần nào cũng chọn người ông xem không vừa lòng chút nào, hơn nữa sau lưng lại còn nói những lời độc địa không ngờ, bao nhiêu nhiệt tình ban đầu của ông đều biến thành phiền não.

Rốt cuộc cũng đào ra được một người ưu tú như Kí Thế Ưu, nói đùa nếu Kí Thế Ưu có thể trở thành vợ của thằng con, ông tâm lí không những chẳng có kháng cực, ngược lại cảm thấy không tệ lắm. Nói tóm lại, nếu Kí Thế Ưu là con dâu ông thì ông đúng là rất có phước.

Dù sao A Đình là con của ông, nếu có được một tình nhân tốt bên cạnh cũng dỡ được hòn đá đè nặng trong lòng, cho nên bây giờ chỉ cần mỗi lần ông gọi cho Kí Thế Ưu đến ông liền bốc điện thoại gọi luôn cho thằng con mình để nó đến trước chuẩn bị.

Chương Đình trước kia rất là ngỗ ngược, mặc kệ ông vểnh râu trừng mắt ra sao. Bây giờ lại ngoan ngoãn nhận sự trợ giúp của lão cha, lại còn ân cần thăm hỏi, so với bộ dạng bất hiếu lúc trước đúng là khác xa một trời một vực, đây đúng là phúc của Kí Thế Ưu mang lại.

– A Đình hả, lát mời Thế Ưu cùng ăn cơm đi.

– Dạ, ba.

Lại còn dùng khẩu hình cất tiếng cảm ơn, làm cho Chương Tùng Minh thiếu chút nữa bật cười.

Kí Thế Ưu cũng thấy bất tiện nhưng trước thịnh tình của Chương Đình cũng không thể từ chối cho nên hai người cùng đi ăn cơm. Lại thêm Chương Tùng Minh động tay động chân đặt sẵn một nhà hàng xa hoa để cho hai người có thể thưởng thức bầu không khí lãng mạn một chút.

Ông xem trên báo thấy nói nơi này là chỗ những người trẻ tuổi rất yêu thích, hi vọng thằng con nhìn thấy lão cha này vì sự nghiệp theo đuổi tình yêu của nó mà làm cho biết bao nhiêu chuyện, nó còn không lo hiếu thảo với ông thêm một chút, ít làm cho ông nổi cáu.

Hai người chạy xe đến nhà hàng, Kí Thế Ưu nhìn thấy mà nuốt không trôi, đây là nhà hàng rất cao cấp, thu nhập của y căn bản là chẳng thể đặt chân vào đây, đây là tài sản tập đoàn Tiểu Khai, chỉ có những ai mạnh gạo bạo tiền mới có thể đủ sức dùng cơm ở đây.

– Không hợp khẩu vị anh sao? Tôi nghe nói đầu bếp ở đây rất nổi tiếng đó.

Chương Đình thấy sắc mặt y không tốt, quan tâm hỏi.

– Ăn ngon lắm, chỉ là hôm nay nhiều việc nên tôi hơi mệt.


Kí Thế Ưu chậm rãi lắc đầu, sau lưng lại truyền đến ánh mắt chòng chọc, thời đại học y chung qui cho rằng đó vốn là do mình đa tâm, nhưng bây giờ y biết rõ, đó chính là do ánh mắt Vũ Văn Liệt Tinh không cách nào tự khống chế.

Trong nhà hàng xa hoa, Vũ Văn Liệt Tinh cũng đang đưa hôn thê bên tập đoàn Thiên Kim đến đây dùng cơm, vừa vặn ngồi ngay sau lưng y, ánh mắt người sau lưng làm y giống như đang có một mũi nhọn ghim thẳng vào lưng.

– Thế Ưu, ba tôi ông rất thích anh đó, ông từ trước tới giờ chưa từng có thích bất kì người bạn nam nào mà tôi quen cả. Ông từng nói nếu tôi mà sống chung với người đàn ông nào thì ông ấy sẽ tự sát để tránh cho hai mắt khỏi bị ngứa.

Giọng điệu Chương Đình hết sức buồn cười làm cho Kí Thế Ưu nhịn không được mà cười thành tiếng, bởi vì ấn tượng mà y biết về Chương Tùng Minh quả là người rất hào khí cùng thẳng thắn, chắc chắn sẽ nói ra những lời như thế này.

– Anh chắc cũng nghe ba tôi nói rồi. Tôi thích đàn ông. Thế Ưu, mặc dù trước khi tôi cũng quan hệ bữa bãi để làm cho ông già tức chơi, cũng quen không ít người mà biết chắc ổng rất không đồng ý, nhưng mà tôi đảm bảo tôi là người rất chung thủy, cũng là người đàn ông rất ôn nhu, anh đừng có thấy tính tình tôi nóng nảy…

Kí Thế Ưu cắt ngang lời anh ta đang nói, mỉm cười

– Tôi biết, ông chủ Chương, anh là người tốt.

Miệng y cong lên thành một nụ cười càng thêm ôn nhu, thanh âm nhưng lại mang theo chút vị đắng:

– Hơn nữa tôi cũng biết anh nhất định đối xử rất tốt với người anh yêu bởi vì anh có một người cha tốt như vậy.

Chương Đình vốn muốn nói ưu điểm của mình, nghe y nói như vậy, ngược lại mặt mũi đỏ bừng

– Nói thật là, ông già tôi có thể chịu đựng tôi nhiều năm như vậy, ông ấy đúng là người cha rất tốt, ngẫm lại nếu chính tôi sinh ra một đứa con ngỗ ngược giống như mình, tôi vừa sinh ra chắc đã đem nó đi câu sấu để sau này tránh cho mình một kiếp nạn.

Anh ta tự giễu nói làm cho Kí Thế Ưu cười khúc khích, Chương Đình cũng cười ha ha sảng khoái, bởi vì đề tài đều xoay quanh Chương Tùng Minh, mà Chương Tùng minh lại là một con người rất thú vị, cho nên càng nói lại càng mắc cười, Kí Thế Ưu vốn là con người không có quá nhiều hứng thú nhưng cũng một câu trước tiếp câu sau lăn ra cười, ăn cũng được nhiều hơn một chút.

Chương Đình đại khái nhìn ra y có phản ứng, lại càng hoa chân múa tay kể chuyện, giả bộ bộ dạng lão cha Chương Tùng Minh của mình làm cả hai cười to, đến mức bồi bàn phải lại nhỏ giọng nói bọn họ đừng làm ảnh hưởng đến khách khác dùng cơm thì Chương Đình mới đứng đắn lại được một chút, bất quá Kí Thế Ưu thì cười đến đau hết cả bụng.

– Tôi không biết những chuyện gây cười trước kia của ông già lại có thể giúp tôi kết giao bạn gái đó.

Kí Thế Ưu không khước từ cũng không phụ họa, sau khi ăn xong trà được đưa lên, uống xuống một ngụm hồng trà cảm giác rất ôn nhuận. Uống xong cảm giác cũng rất tốt.

– Thế Ưu, anh không thích bị đàn ông theo đuổi sao?

Thấy y một mực im lặng không lên tiếng, Chương Đình có chút khiếp đảm mà hỏi. Anh ta cả đời này đều là phổi to gan lớn, muốn gì liền làm không cần quan tâm tới hậu quả, nhưng mà từ khi gặp được người đàn ông mà mình ngưỡng mộ trong lòng lại đột nhiên trở nên nhát gan, sợ Kí Thế Ưu trả lời một câu “Không được, cảm ơn!”

– Tôi vừa mới chấm dứt một đoạn tình cảm, còn cần một ít thời gian.

Hai con mắt Chương Đình lòe lòe sáng, đây có phải là ý tứ Kí Thế Ưu muốn nói y cũng không chán ghét anh ta theo đuổi y, chính mình cũng có chút  cơ hội?

– Thế Ưu, tôi nói thật, anh nghe xong cũng đừng để ý, nếu anh buông tay chuyện anh với người kia, nhất định trong đó đã có chuyện, tôi chỉ muốn nói, cho dù anh có đưa ra điều kiện khó khăn tới mức nào, tôi cũng sẽ muốn được theo đuổi anh. Đương nhiên lão cha tôi cũng sẽ giúp cho tôi.


Chương Đình nói xong còn kèm thêm một nụ cười, làm cho Kí Thế Ưu cũng cười theo.

Y biết y cùng Vũ Văn Liệt Tinh không có tương lai, hơn nữa y thật sự rất thích ông lão Chương Tùng Minh này, Chương Đình cũng là người rất được yêu thích, nếu như chỉ là bạn bè, hai người bọn họ cũng rất không tình nguyện vứt bỏ mối quan hệ đó; nếu làm tình nhân, Chương Đình chắc chắn là một người tình rất tốt, rất nồng nhiệt, hay cười, hoạt bát lại có can đảm biểu hiện cảm giác của anh ta.

Anh ta và Vũ Văn Liệt Tinh là những người cá tính hoàn toàn bất đồng.

Ánh mắt phía sau càng thêm sắc bén, mỗi lần tiếng cười của Chương Đình nâng cao, thì lập tức cảm giác lạnh như băng đâm lên người lại càng sâu, Kí Thế Ưu không có dũng khí quay đầu lại nhìn, cũng không có lí do để quay đầu lại.

Vũ Văn Liệt Tinh đang muốn đi trên con đường riêng của anh, mà y thì không nên trở thành chướng ngại của anh. Vũ Văn Liệt Tinh như vậy sẽ rất thống khổ, bởi vì anh không thể vứt bỏ được cảm giác đối với mình.

Chấm dứt tất cả thôi, không nên khoét sâu hơn thống khổ của hai người.

– Ông chủ Trương, tôi ăn no rồi, chúng ta có thể đến nơi khác không?

Biết rõ Vũ Văn Liệt Tinh đang nhìn nhất cử nhất động của y, nhưng y vẫn nắm lấy tay Chương Đình, chặt đứt những cảm tình như tơ nhện quấn quan giữa y với Vũ Văn Liệt Tinh. Chương Đình hiển nhiên thụ sủng nhược kinh, anh ta trả lời cũng cà lăm:

– Uh, được, được, tôi nghĩ một lát nữa, một lát nữa muốn mời… muốn mời đến chỗ kia… một nơi rất vui.

Anh ta hưng phấn vội vã tính tiền, vội vã hộ tống Kí Thế Ưu lên xe, mang theo bộ dạng vui vẻ đến cực điểm.

Ánh mắt đâm sau lưng đã dời đi, Kí Thế Ưu thở phào nhẹ nhõm, y ngay cả khi bước qua dãy bàn của Vũ Văn Liệt Tinh cũng không có dũng khí nhìn Vũ Văn Liệt Tinh một cái – cho dù chỉ là một cái liếc mắt với người mà y yêu thương nhất. Bởi vì y biết, tận mắt nhìn thấy anh cùng người phụ nữ tựa như trời sinh ra một đôi kia sẽ tạo cho y không biết bao nhiêu thương tổn cùng thống khổ, đó là con đường mà Vũ Văn Liệt Tinh đã chọn rồi.

Gió nhẹ phất qua bên tai, y vén những sợi tóc đã quá dài ra sau tai, vuốt nhẹ đầu vai từng bị Vũ Văn Liệt Tinh trong cơn ghen cắn bị thương, vết thương nơi đó giờ đã lành không còn lưu lại chút dấu vết nào.

Sẽ có một ngày cũng giống như vết thương này đã lành lại, y nhất định cũng sẽ không còn đau lòng nữa, mặc dù không biết cần bao nhiêu lâu, nhưng mà sẽ có ngày đó, nhất định có, y nhất định sẽ quên được những nỗi đau cùng thống khổ mà Vũ Văn Liệt Tinh đã gây ra cho con tim y, mà Vũ Văn Liệt Tinh cũng sẽ quên được tình ái điên cuồng của anh với y.

Sẽ có một ngày, một ngày biến tất cả kí ức trở thành những dấu vết không còn quan trọng.

Kí Thế Ưu đến khuya mới trở về nhà, Chương Đình đề nghị đi pub, nhưng mà Kí Thế Ưu không thích những chỗ đó, thành ra bọn họ đi dạo quanh thành phố, chỗ này một chút, chỗ kia một tẹo tốn cũng không ít thời gian, cho nên đến khi Chương Đình đưa y trở về nhà cũng đã là mười hai giờ đêm rồi.

Y uể oải lấy chìa khóa mở cửa, khi đóng cửa lại bởi vì bên trong chỉ toàn là bóng tôi, y không chú ý trong phòng còn có thêm một người.

Y cất chìa khóa vào trong túi xách, trong lúc xoay người một thân thể cao lớn đã đứng bên cạnh y.

Y kinh hô một tiếng, người đàn ông kia đã chế trụ lưng y, dùng môi phong bế tiếng kinh hô, nụ hôn quen thuộc của người mà y luôn hoài niệm làm cho y lập tức biết người kia là Vũ Văn Liệt Tinh.

Nhiệt liệt mà cuồng bạo, cơ hồ muốn trút xuống tất cả nhiệt tình cho y, làm cho Kí Thế Ưu hốc mắc chứa đầy nước mắt, Vũ Văn Liệt Tinh hôn như đang cắn nuốt hết thảy, như thể đang trong cơn yêu điên cuồng, anh như thế nào có thể nghĩ rằng chỉ cần thời gian trôi qua thì kí ức sẽ trở nên mờ nhạt?

– Anh ghen ghét đến mức muốn giết người đàn ông kia!

Ngữ khí bạo lệ lại tràn ngập đố kị, làm cho Kí Thế Ưu mềm yếu lẫn run sợ không động đậy được, Vũ Văn Liệt Tinh rít giọng:

– Vừa nghĩ đến người đàn ông kia có thể có được em, anh không thể chịu được, anh tối nay cũng chỉ muốn nhìn em, nhớ đến mùi hương cơ thể em, nhớ đến nét tươi cười cùng tiếng rên rỉ của em có bao nhiêu là thoải mái.

Anh cứ thế tỉ tê bộc bạch làm cho y ban đầu còn có động tác cự tuyệt lại thành ra tiến sát vào trong lòng Vũ Văn Liệt Tinh, hai tay run rẩy dò xét vào trong áo của anh, vuốt ve thân thể nóng rực của anh.

Vũ Văn Liệt Tinh thở ra hơi thở nóng rực, anh gần như là xé bỏ áo của y, rồi đến quần, ôm y đến bên giường để cho chân y chỉ vừa chạm đất liền vặn bung hai cánh mông trắng nõn, đem nam căn sớm nhiệt trướng đâm mạnh vào trong cơ thể y, cảm nhận tư vị mềm mại ở trong đó.

Kí Thế Ưu sau lưng cứng ngắc, không có thời gian vuốt ve động khẩu mềm mại, nhưng bởi vì khát vọng Vũ Văn Liệt Tinh mà cũng tự động ẩm ướt, Vũ Văn Liệt Tinh nắm lấy eo y, cuồng bạo xỏ xuyên quất tống, làm cho y không ngừng phát ra tiếng rên rỉ


– Liệt Tinh,… uhm…uhm…

Hai tay y trong khoái cảm vô thức vươn lên bị Vũ Văn Liệt Tinh tóm lại, sau đó lại tiếp tục đem cả người y đưa vào hư vô, làm cho y có thể ngửa đầu khẽ gọi, sau đó lại một lần, một lần tiến lên, cả cái giường rung lên, Vũ Văn Liệt Tinh trong tim y chính là cuồng bạo như vậy.

– Thế Ưu, Thế Ưu, Anh yêu em. Anh yêu em biết bao nhiêu, em có biết không? Nếu anh có thể lựa chọn, anh muốn cả đời này vĩnh viễn không rời khỏi em.

Theo động tác cuồng bạo, Vũ Văn Liệt Tinh cũng như không khống chế được tiếng lòng của mình, Anh khàn cả giọng nỉ non bên tai Kí Thế Ưu, anh chính là không được lựa chọn con đường sống, mới có thể đối đãi với Kí Thế Ưu như vậy.

Động tác cắm vào càng lúc càng nhanh, Vũ Văn Liệt Tinh điên cuồng hét lên thành tiếng, Kí Thế Ưu cùng anh đồng thời phóng ra nhiệt hỏa bắn tung tóe thấm ướt cả tấm chăn mỏng.

Y cả người vô lực, được Vũ Văn Liệt Tinh ôm lại, trong mắt đong đầy nước mắt vui sướng. Y nghe được, y nghe được Vũ Văn Liệt Tinh nói anh có bao nhiêu thương y rồi, một câu thương này y đợi bao nhiêu năm qua, mặc dù không hiểu tại sao Vũ Văn Liệt Tinh luôn không chịu nói ra, nhưng mà y hôm nay rốt cuộc cũng đã nghe được rồi làm cho y có chết cũng không còn gì nuối tiếc…

– Em cũng yêu anh, Liệt Tinh…

Y vươn hai tay vòng quanh cổ Vũ Văn Liệt Tinh, nước mắt vui mừng nóng hổi lăn dài xuống cổ Vũ Văn Liệt Tinh, Vũ Văn Liệt Tinh thở gấp gáp, hạ thân anh lại trướng lên, mà nước mắt của Kí Thế Ưu làm cho trái tim anh nóng lên như bị lửa thiêu, càng dập càng bùng lên mạnh mẽ, đốt tới mức anh căn bản không có cách nào khống chế, anh chẳng thể nào nghĩ được nếu chính mình không có Kí Thế Ưu thì có thể sống được ra sao.

Không có Kí Thế Ưu thế giới của anh chỉ tồn tại những mảng màu đen trắng, tất cả những điều tốt đẹp và ấm áp cũng chẳng chạm được đến trái tim anh; nhiều tiền thì sao, giàu có thì sao, chỉ cần mất đi Kí Thế Ưu tất cả đều trở nên không còn ý nghĩa.

Anh nâng hai chân Kí Thế Ưu lên vòng lấy thắt lưng mình, cái eo nhỏ phía trước rơi thật sâu vào bộ vị ấm nóng, Kí Thế Ưu cả người chịu kích thích mà cả người phát run dịu ngoan động lòng người, anh không muốn bất kì người đàn ông nào nhìn thấy nét mê người này của Kí Thế Ưu.

– Anh không muốn đem tặng em cho bất kì người đàn ông nào!

Anh oán hận chính mình tại sao buông tay với Kí Thế Ưu.

Kí Thế Ưu hôn lên môi anh

– Vậy thì cứ yêu em là tốt lắm rồi.

– Anh nghĩ cũng không muốn bất kì người nào có thể nhìn thấy bộ dạng của em lúc này.

Kí Thế Ưu yêu thương vuốt ve vầng trán lấm tấm mồ hôi của anh, khóc nói:

– Em cũng chỉ có duy nhất một mình anh.

– Anh yêu em, Thế Ưu, từ thời đại học anh đã yêu em rồi, anh không thể có được em, anh cũng không muốn người đàn ông khác có được em, anh là tên đàn ông lòng dạ hẹp hòi, hèn hạ hạ lưu. Bởi vì anh biết có bao nhiêu người đàn ông muốn yêu em, vừa nghĩ đến người khác có thể có được em, anh liền chịu không được.

Kí Thế Ưu ôm sát lấy anh, để cho hai người có thể cảm thụ được nhịp đập trong lòng đối phương có bao nhiêu mãnh liệt, y muốn để cho Vũ Văn Liệt Tinh biết khoảnh khắc hai người tương liên vốn là duy nhất.

– Anh đã sớm có được em rồi.

Vũ Văn Liệt Tinh cười, nhưng mà trong đáy đôi mắt sáng như tinh quang đó nháy mắt mất đi những tia sáng rực rỡ, ngược lại càng trở nên thâm thúy. Động tác của anh giữa hai cánh mông Kí Thế Ưu trở nên kịch liệt mãnh liệt, mỗi một lần đâm vào đều đưa đến chỗ sâu nhất, anh tựa như không chịu nổi sự mềm mại bên trong mà thở dài, định rút ra rồi lại muốn nhanh hưởng thụ cảm giác vây hãm chặt chẽ bên trong mà lại điên cuồng rong ruổi.

Hai chân Kí Thế ưu quấn chặt lấy lưng anh, thắt lưng y được đỡ lên cao, cao trào làm cho lí trí y mê muội, y tiết rất nhiều lần, thẳng cho đến khi cả người mệt lả, Vũ Văn Liệt Tinh cũng làm cho đến tận khi không thể bắn được nữa mới nằm ngã vào bên cạnh y.

Nhưng mà cánh tay anh gắt gao ôm lấy y, không cho y rời khỏi người mình, Kí Thế ưu cũng ôm chặt anh. Y biết Vũ Văn Liệt Tinh không phải chỉ bị hành hạ bởi chuyện của cha anh mà còn vì rất nhiều chuyện khác nữa.

Những chuyện đó là gì y không biết, chỉ biết là Vũ Văn Liệt Tinh so với y càng thương y hơn, cũng bởi vậy mà chịu rất nhiều dày vò, chỉ là anh không nói ra nguyên nhân cho y biết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận