Biên tập: Sunny & Xiaoxin
Hiệu đính: Xiaoxin
Ánh sáng mờ ảo mông lung, tiếng nhạc lắc lư.
Trong phòng bao trên tầng hai quán bar lại mang vẻ vô cùng yên tĩnh, trái ngược hoàn toàn với sự ồn ào bên ngoài.
Chỉ mười phút, nhưng lại dài đằng đẵng như một thế kỷ vậy.
À không, mười phút nhưng thực chất mới trôi qua chưa đến một nửa.
Điện thoại bị tịch thu, xung quanh không có bất cứ thứ gì có thể dùng để giết thời gian, căn phòng mới được tu sửa cách đây không lâu, trong phòng vẫn thoang thoảng một mùi gỗ nhàn nhạt, cũng không khó chịu lắm.
Chu Lai khẽ hắng giọng một tiếng, mượn ánh sáng từ đèn chùm hắt xuống nhìn về phía Lâm Tư Dật đang ngồi đối diện mình.
Anh dựa lưng vào ghế sofa, tư thái lười biếng dang rộng đôi chân thon dài, đầu hơi ngửa về phía sau, thờ ơ nhìn vòi phun nước chữa cháy trên đỉnh đầu, cũng không biết anh đang nghĩ gì.
Không gì có thể khiến con người ta cạn lời hơn khoảng thời gian này.
Bạn cũ nhiều năm không gặp, nay lại vì một trò chơi mà bị phạt nhốt chung trong một căn phòng của quán bar, hai người ngồi đối diện, bốn con mắt nhìn nhau, lẳng lặng không lên tiếng.
Ngày 15 tháng 12 năm 2014.
Hôm nay, sau bảy năm xa cách, Chu Lai gặp lại bạn cũ thời trung học – Lâm Tư Dật.
Đối với Chu Lai mà nói, việc gặp lại bạn cũ thời cấp 3 ở một thành phố rộng lớn như vậy cũng được coi là một loại “bất ngờ”.
Mấy năm nay cô không tham gia tiệc họp lớp cấp ba, cũng không liên lạc gì với bạn cùng lớp trước kia, tất cả mối quan hệ xã giao hiện giờ đều tập trung ở thành phố H.
Gần như không có bất cứ điểm giao gì với Lâm Tư Dật, lại càng không có bất kỳ mối liên hệ nào.
Nói là người lạ thì không đúng, nhưng quan hệ giữa hai người họ cũng chẳng thân thiết hơn người lạ là bao.
Nhìn Lâm Tư Dật có vẻ hơi mệt, dáng vẻ uể oải thờ ơ, cả người tản ra loại khí chất lạnh lùng xa cách.
Một thân áo quần màu đen không thể che đậy vẻ bề ngoài của anh, ngược lại còn tôn lên làn da trắng nõn dưới ánh đèn.
Tóc tai nhìn không giống kiểu được chăm sóc tạo kiểu cẩn thận, độ dài vừa phải, thanh tú tự nhiên.
Từng đường nét trên gương mặt không thay đổi nhiều lắm, nhưng lại giống như đã trải qua biến hóa triệt để.
Năm tháng có thể sánh ngang với phẫu thuật thẩm mỹ.
Lâm Tư Dật người này từ đầu đến chân phảng phất như thay da đổi thịt, hoàn toàn lột xác.
Trong ấn tượng của Chu Lai, người này trước kia chính là một tên “mọt sách” quê mùa.
Suốt quãng thời gian đi học không ai nói chuyện với anh, mà Lâm Tư Dật cũng không chủ động mở miệng.
Thậm chí Chu Lai còn hoài nghi phải chăng Lâm Tư Dật đã quên mất người bạn cũ thời cấp 3 là cô đây.
Cô không thể tìm thấy một lời giải thích nào phù hợp hơn lý do này, nếu không phải vậy thì đúng là năng lực xã giao của người đàn ông này quá kém cỏi rồi.
Bạn cũ lâu ngày gặp lại, ít nhiều gì cũng phải hàn huyên mấy câu nhưng anh thì không, từ đầu đến cuối không nói một lời dù chỉ là mấy câu nhảm nhí dư thừa.
Cứ như vậy, thời gian từng giây từng phút trôi qua, mãi cho đến khi hết mười phút.
Cuối cùng.
Lâm Tư Dật đứng dậy trước, cất tiếng nói với Chu Lai một câu đầu tiên trong buổi tối ngày hôm nay: “Hết giờ rồi.”
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng, trầm thấp mà có sức hút.
Chu Lai khẽ gật đầu đáp lại: “Đi thôi.”
Hai người quay trở lại chỗ ngồi, đủ loại âm thanh tiếng động ập đến đập vào lỗ tai, ánh mắt tò mò của mọi người đảo qua đảo lại giữa Chu Lai và Lâm Tư Dật.
Chu Lai bưng ly cocktail nhấp một ngụm, cô cũng chẳng thèm để ý tới.
Lâm Tư Dật sải bước đi đến quầy bar, tránh đi ánh mắt dò xét của đám bạn.
Mấy người ở đây đều quen biết nhau, tụ lại một chỗ nhìn rất nổi bật.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, nút áo vừa khéo rơi xuống dưới yết hầu nhô lên.
Tay áo sơ mi được xắn gọn lên, bàn tay với những khớp xương rõ ràng đang cầm một chiếc ly thủy tinh.
Ngón tay thon dài đẹp đẽ không đeo bất cứ trang sức nào, nhìn qua vô cùng sạch sẽ tươi mát chẳng phù hợp chút nào với câu lạc bộ đêm ồn ào này.
Cả đêm không thiếu phụ nữ tới làm quen với Lâm Tư Dật nhưng sắc mặt anh lạnh lùng, mang vẻ thong dong của một vị lão tăng.
Lúc Chu Lai lại tới quầy bar uống cocktail, không ngờ lại nghe thấy anh thờ ơ từ chối lời mời của người khác: “Tôi không dùng WeChat.”
Cô suýt chút nữa thì cười chết mất.
Lấy cái cớ rách nát gì vậy.
Chu Lai không nhịn được nở một nụ cười, cô ngẩng đầu lên vừa hay bắt gặp ánh mắt của Lâm Tư Dật.
Giây phút bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt Chu Lai bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt Lâm Tư Dật, không hề có ý định lùi bước.
Ánh sáng mờ ảo, cô không thể nhìn rõ màu sắc trong đồng tử của anh, nhưng cô có thể nhìn thấy rõ ràng những đường nét góc cạnh trên khuôn mặt.
Nếu nhìn kỹ, xương hàm của người đàn ông này rất hoàn hảo, các đường nét trên khuôn mặt anh rất sắc cạnh, lên hình hẳn là sẽ rất ăn ảnh.
Lâm Tư Dật khẽ gật đầu với Chu Lai, coi như là một lời chào hỏi.
Anh cư xử rất lịch thiệp, nhưng lại chẳng khác nào một người xa lạ.
Dường như Chu Lai ở trước mặt cũng chỉ như những cô gái khác tới bắt chuyện với anh mà thôi.
***
Phương Tinh đến trễ, vừa bước vào quán bar liếc mắt nhìn đã thấy Chu Lai.
Gương mặt Chu Lai rõ ràng, ngũ quan rõ nét, trên mặt cũng không trang điểm, trong câu lạc bộ đầy màu sắc này cũng thu hút rất nhiều sự chú ý.
Phương Tinh sau khi thấy Chu Lai thì nhướng mày, tặc lưỡi hai tiếng: “Phong cách này của mày có vẻ thú vị nhỉ.”
Chu Lai nghe vậy thì cúi đầu nhìn trang phục của mình.
Hôm nay, cô thay không biết bao nhiêu bộ quần áo, cả người đã mỏi nhừ.
Trang phục đang mặc trên người là một chiếc váy búp bê cổ cánh sen, nhìn thoáng qua không khác gì học sinh cấp ba lén lút đến câu lạc bộ đêm.
Chu Lai cũng hùa theo phong cách của bộ trang phục trên người, giả vờ như là một em gái còn đi học, chớp chớp đôi mắt vô tội nhìn Phương Tinh:
“Chị gái ơi, cho em hỏi tới trường Trung học thành phố C đi đường nào vậy? Hình như em bị lạc đường rồi ạ.”
Toàn thân Phương Tinh nổi da gà: “Được rồi được rồi, mới trêu mày một chút mà mày đã làm quá hết cả lên.”
Đầu năm nay Chu Lai xuất hiện trên Weibo và trở thành một KOL với hơn 5 triệu người hâm mộ, đồng thời doanh số bán hàng của shop House Laura trên Taobao lọt vào top 3 ở hạng mục quần áo nữ.
Trong một năm nay, sự nghiệp của Chu Lai lên như diều gặp gió.
Đó cũng là năm mà cô bạt mạng nhất.
Trong quán pub phát bài hát của Lana Del Rey – một viên ngọc quý mà Chu Lai mới biết gần đây.
Cơ thể của cô không khỏi lắc lư theo điệu nhạc.
Trong điện thoại hiển thị tin nhắn có nội dung liên quan đến công việc từ trợ lý Bách Hoa Hoa.
Thực ra công việc trong năm nay đã lên kế hoạch hết rồi, bây giờ Chu Lai bận đến quý một sang năm.
Thậm chí là đến cả quý hai.
Phân khúc trang phục và phụ kiện không giống như những thứ khác, ít nhất phải triển khai công việc trước một quý.
Với phong cách làm việc điên cuồng của Chu Lai thì phần lớn công việc của quí một sang năm đều đã đâu vào đấy rồi.
Chỉ là trong bộ sưu tập thời trang mùa xuân liên quan đến quần áo dành cho các cặp đôi, ekip tìm một vài người mẫu nam nhưng Chu Lai vẫn cảm thấy không phù hợp lắm với kiểu mà cô muốn.
Cho nên việc chụp hình vẫn chưa tiến triển được gì cả.
Trợ lý gửi vài tấm hình và tài liệu người mẫu nam, giới thiệu từng người cho cô.
Chu Lai lướt vài tấm, vẫn thấy thiếu thiếu gì đó.
Trợ lý nói: “Sếp à, mấy anh này đều cao tầm 1m88, phù hợp với yêu cầu chiều cao của chị.
Với lại họ cũng đẹp quá trời…”
Chu Lai không hài lòng, nói với Bách Hoa Hoa: “Tìm tiếp, chị hi vọng trước Tết tất cả công việc của quý một đều đã được lên kế hoạch.
Mà mọi người cũng có thể được nghỉ Tết sớm.”
Trợ lý trả lời: “Ok, em sẽ cố gắng hết sức.”
Nhân lúc đang đông, tháng 12 vừa mới trôi qua một nửa, những người kinh doanh thương mại điện tử đã bắt đầu chuẩn bị cho các sản phẩm mới của mùa xuân.
Chu Lai vừa hết lu bu ngày hội 12/12.
Cuối cùng thì cô cũng có những ngày thư thả.
Nhưng cũng lạ là dù bận rộn thế nào thì cô vẫn không biết vì sao mình cảm thấy trống vắng.
Cô vừa ngẩng đầu lên, tầm mắt vừa hay rơi vào thân hình của Lâm Tư Dật cách đó không xa.
Chu Lai bỗng nảy ra một ý tưởng: Lâm Tư Dật hình như rất thích hợp làm người mẫu.
Tối nay, những người trong pub đều quen nhau.
Theo lý thuyết không gian sáu độ: “Một người chỉ có cần thông qua sáu người quen thì có thể biết bất kì ai đó trên thế giới.”
Chu Lai không ngờ rằng mình vẫn có thể gặp lại Lâm Tư Dật.
Sau khi học xong đại học H, cô vẫn luôn ở đây vì cô lười.
Cô thích những thứ mới mẻ nhưng lại lười phải di chuyển.
Trước đó, Phương Tinh nói nhỏ với Chu Lai rằng cô ấy không muốn đến khai trương quán pub vì thấy quá nhạt.
Chu Lai cũng thấy vậy, nhưng hôm nay cô lại máu dồn lên não nói nhất định phải đến.
Lúc này Phương Tinh khoác vai Chu Lai, cô ấy nhìn theo hướng mắt của cô, cười nói: “Hihi, tao nghe Thiệu Uy nói mày vừa chơi trò trừng phạt.
Không ngờ mày và học sinh giỏi đại học Z Lâm Tư Dật là bạn học chung cấp 3.”
Chu Lai chế giễu: “Học sinh giỏi? Khác gì mọt sách?”
Phương Tinh nhướng mày: “Giống mọt sách chỗ nào? Gặp lại bạn cũ, mày nên tìm người ta chào hỏi một tiếng chứ.”
Chu Lai lắc đầu, chẳng buồn giải thích.
Cô nhấp một ngụm cooktail, phản bác: “Thôi, chắc là người ta không nhớ tao.”
Phương Tinh ‘xì’ một tiếng: “Mày khiêm tốn thì có.
Ai mà không biết Chu Lai nổi tiếng của chúng ta.”
Chu Lai đẩy phắt cánh tay của Phương Tinh khỏi vai mình: “Cút.”
Chu Lai là KOL có lượng người hâm mộ Weibo đông đảo.
Trường hợp nhan sắc của cô ở ngoài không giống trên ảnh rất hiếm gặp.
Không những thế, cô còn nổi tiếng nhờ những bức ảnh chụp của người qua đường.
Bởi vì phải chụp ảnh ngoại cảnh nên Chu Lai thường gặp người trên mạng.
Cô trên mạng và ngoài đời không quá khác biệt, thậm chí còn truyền nhau một câu trên mạng: Cô ấy ở ngoài còn xinh hơn, đẹp hơn trên mạng.
Mà ban đầu Chu Lai nổi tiếng cũng vì một bức ảnh trên Weibo.
Làn da trắng không tì vết, mái tóc bồng bềnh, đôi chân dài.
Dù tĩnh hay động thì cô đều đẹp, và nhan sắc của cô phù hợp với thị hiếu của số đông.
Tối nay Chu Lai đúng là quan tâm Lâm Tư Dật nhiều hơn một chút.
Thứ nhất, anh bạn cũ như có thêm lớp filter trên mặt.
Thứ hai, cô cảm thấy anh rất hợp làm người mẫu.
Thậm chí Chu Lai còn nảy ra một ý tưởng táo bạo là chụp chung bộ ảnh đôi với anh.
Phương Tinh thấy Chu Lai hơi mất tập trung, nói: “Thiệu Uy nói lát nữa sẽ chơi trò chơi.”
“Vẫn còn?” Chu Lai day thái dương, nhưng cô không muốn chơi nữa.
Phương Tinh giải thích: “Không chơi thật hay thách.”
Chu Lai chán chường: “Tao đi vệ sinh.”
Phương Tinh đi kế bên Chu Lai: “Tao đi với mày.”
Lúc đến nhà vệ sinh, Phương Tinh châm thuốc lá.
Chu Lai ngửi thấy mùi thuốc lá thì bất giác nhíu mày.
Chu Lai không có thói quen hút thuốc, uống rượu cho nên hôm nay mới gọi cooktail.
Cô không biết món này nhìn thì có vẻ như không có cồn nhưng lại có tác dụng chậm.
“Không thoải mái?” Phương Tinh dập thuốc lá.
Chu Lai dựa vào bồn rửa tay để dịu lại, cô ở trong gương có vẻ sáng sủa nhưng nét mệt mỏi trong đôi mắt lại không lừa được người khác.
Cô làm việc liên tục nên ngủ không đủ giấc, đôi mắt không sáng, thậm chí còn vương tơ máu.
Phương Tinh dặm lại phấn: “Nói thật đi, mày không quên được thằng nhóc minh tinh à?”
Chu Lai ngước mắt nhìn Phương Tinh: “Mày hiểu lầm gì tao đấy?”
“Có thể hiểu lầm cái gì nữa, tụi mày chia tay cũng hơn một năm rồi mà mày vẫn vườn không nhà trống, tao rất hiểu tâm trạng của mày.”
“Cảm ơn, không cần.” Chu Lai chẳng mảy may cảm kích.
Lương tâm của Phương Tinh bị quẳng cho chó ăn: “Uổng công tao lo lắng cho mày.”
Chu Lai thản nhiên nói: “Công việc của tao bận đến quí một sang năm rồi.”
Phương Tinh kinh ngạc: “Móa, cần gì bạt mạng như vậy? Mày cũng không thiếu tiền.”
“Dù sao rỗi cũng rỗi.”
“Công việc một năm dày đặc như vậy mày còn nói rỗi? Đừng cứ vùi đầu vào mỗi công việc, phải phát triển toàn diện về mặt thể chất và tinh thần.
Không có đàn ông thì mày sẽ mất cân bằng nội tiết tố mất.”
“Biến.”
Hai người đứng trước bồn rửa tay dặm lại lớp trang điểm, nói chuyện câu được câu không.
Phương Tinh cũng không biết đang nghĩ cái gì mà tràn đầy hứng thú nói Chu Lai: “Mày nói hồi trước Lâm Tư Dật là tên mọt sách? Tao thấy thú vị đấy, mày có muốn chơi không?”
Chu Lai ngà say, cúi đầu nhìn bộ móng tay giả, dài, trong suốt vừa mới làm không lâu.
Trên móng tay còn đính kim cương.
Biểu cảm trên mặt cô thể hiện sự chán chường: “Chơi gì?”
Phương Tinh nói: “Đánh cược xem bao lâu mày tán đổ anh ta?”
Có lẽ quá nhàm chán nên Chu Lai nghiêm túc suy nghĩ tính khả năng của vấn đề này rồi đưa ra kết luận: “Ba tháng.”
“Với sức hút của mày thì không quá ba tuần”
Chu Lai không nói nữa, cô cảm thấy không cần bàn thêm gì về giả thuyết này nữa.
***
Không ai hay biết rằng Lâm Tư Dật đang đứng dựa tường bên ngoài, hai người cách nhau bởi một bức tường.
Sắc mặt của anh ẩn giấu dưới ánh đèn lập lòe.
Hai tay anh đút vào trong túi, đuôi mặt hạ xuống, đầu hơi cúi nhìn xuống nền gạch mosaic.
Anh nghe thấy rõ từng chữ một.
Lời của tác giả:
Một tác phẩm ngọt ngào cho mùa đông.
Mặc dù nam nữ chính đều chưa bóc tem nhưng bác nào thích sạch tinh tươm thì hãy nên thận trọng nhá!
Nữ chính không phải là gái ngoan, nghĩ gì làm nấy, muốn chơi thì chơi!!
Các bé ngoan nghiêm túc không hợp nhá!!!.