Biên tập: An Thuần
Hiệu đính: Xiaoxin
Lúc Chu Lai trang điểm xong rồi đi ra nhà vệ sinh thì không nhìn thấy Lâm Tư Dật đâu nữa.
Thiệu Uy thấy Chu Lai nhìn xung quanh, tò mò hỏi: “Tiểu Lai, cậu đang tìm ai thế?”
“À thì Lâm Tư Dật đâu rồi?”
“Cậu cũng tìm anh ấy à?” Thiệu Uy cười nham hiểm: “Chẳng biết nên nói hay không nhưng đàn anh của chúng mình rất được chào đón.
Tối nay cô nào cũng như yêu tinh nhền nhệt đều muốn giăng tơ anh ấy.”
Chu Lai à một tiếng, “Vậy thì đàn anh tới đây nhiều hơn, gắn lên bảng hiệu quán bar.”
“Tớ ngay cả nằm mơ cũng muốn.”
Thật sự thì Thiệu Uy rất ngưỡng mộ Lâm Tư Dật.
Nói thật thì ngay từ đầu Thiệu Uy cũng như các cô gái đều nông cạn cho rằng chẳng qua Lâm Tư Dật chỉ có ngoại hình, không có gì đặc biệt hơn người.
Anh ta nghĩ rằng Lâm Tư Dật cũng như những học sinh giỏi khác, chỉ biết cắm đầu vào học cho đến khi bị Lâm Tư Dật “hành” trên sân thì anh ta mới bắt đầu có suy nghĩ khác.
Anh ta phát hiện rằng anh khác hoàn toàn so với ấn tượng đơn giản của anh ta.
Thiệu Uy nhỏ hơn Lâm Tư Dật ba khóa.
Ấn tượng ban đầu của anh ta về Lâm Tư Dật là từ hồi mới vào học năm nhất.
Vào lễ khai giảng dài suốt 2 tiếng năm ấy, nắng nóng đổ lửa.
Đến lúc Lâm Tư Dật lên phát biểu, mọi người phía dưới đã không còn kiên nhẫn.
Nhưng sự xuất hiện của anh như một làn gió mới, tất cả những sinh viên phía dưới đều sôi nổi bàn tán.
Nhất là những cô gái, tất cả đều mê như điếu đổ trước vẻ đẹp của Lâm Tư Dật.
So với những bài phát biểu dài dòng của các thầy cô lãnh đạo thì phần diễn thuyết của Lâm Tư Dật quả thực là lời ít ý nhiều.
Anh lên đài cùng lắm một phút, ngay cả giấy đọc cũng không có, giọng nói trầm khàn vang lên trong loa phóng thanh từ bốn phương tám hướng đến tai của tất cả học sinh, chỉ một câu nói ngầu hết sức: “Hãy tận hưởng mọi khoảnh khắc! Chúc các bạn có cuộc sống đại học vui vẻ!”
Bên dưới mọi người vỗ tay như sấm.
Những thầy cô ngồi khu vực lãnh đạo đều nhìn Lâm Tư Dật với ánh mắt hài lòng, sinh viên bên dưới càng sùng bái tôn anh là nam thần.
Sau này, Thiệu Uy cảm thấy Lâm Tư Dật rất nam tính.
Điều khiến Thiệu Uy thực sự phải thay đổi suy nghĩ là một lần trên sân bóng rổ có một bạn học đột nhiên lên cơn động kinh.
Lúc đó, tất cả mọi người xung quanh trong đó có Thiệu Uy đều sợ tới mức không nói nên lời, chỉ dám đứng nhìn từ xa.
Lâm Tư Dật không hề do dự ném trái bóng rổ trên tay xuống, chạy về phía bạn kia.
Mọi người thấy Lâm Tư Dật bình tĩnh đỡ bạn ấy nằm xuống, một tay bảo vệ cổ, tay còn lại cởi phần cổ áo và thắt lưng của người bạn đó.
Nhân lúc cậu ấy mở miệng liền ấn thật mạnh vào nhân trung.
Động tác của Lâm Tư Dật liền mạch dứt khoát, chỉ trong vòng một phút đã xử lý ổn thoả tình huống cấp cứu.
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Lúc đó Lâm Tư Dật trong mắt Thiệu Uy như có hào quang bao quanh.
Lâm Tư Dật không hề cao ngạo cũng chẳng hề nóng nảy, anh đem đến cho người khác cảm giác khác với với vẻ ngoài trầm tính, ít nói.
Mới 26 tuổi đã học tiến sĩ song ngành, được trường tiến cử.
Trường đại học Z còn vì Lâm Tư Dật mà còn bỏ nhiều quy tắc.
Lâm Tư Dật trong suy nghĩ của người khác chính là con nhà người ta.
Sau này dù trong lĩnh vực nào cũng đều là chiến binh toàn diện, làm gì đều giỏi.
Thiệu Uy nhìn sắc mặt Chu Lai có vẻ không ổn liền hỏi: “Sao vậy? Thua cược nhiều quá nên không vui?”
Chu Lai cười: “Trông tớ giống người keo kiệt vậy sao?”
Thiệu Uy cười haha: “Giống.”
“Nghỉ chơi đi.”
“Người vừa mới đi, cậu ra cửa vẫn đuổi kịp theo anh ấy.”
Chu Lai khựng lại, quay đầu nhìn ra phía cửa, “Thế thôi.”
Bỗng nhiên Thiệu Uy trở nên nghiêm túc: “Quan tâm anh ấy vậy sao?”
“Có vấn đề gì ư?”
Thiệu Uy nói với Chu Lai: “Tớ nghe Phương Tinh nói về vụ cá cược của cậu.
Nếu cậu muốn tìm người để đùa thì đừng tìm đàn anh của tớ.”
“Cậu có ý gì?”
“Lâm Tư Dật không phải kiểu người để chơi rồi thôi.” Thiệu Uy thoáng nhìn Chu Lai: “Cậu hiểu không?”
Chu Lai đáp: “Tớ không.”
Thiệu Uy hơi kích động: “Dù sao thì hai người không phải là người cùng một thế giới.”
Chu Lai bật cười, lông mi dài dưới ánh đèn chớp chớp, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng người: “Thế nào? Tớ là Bách Cốt Tinh sao? Có thể ăn thịt người à?”
Thiệu Uy dở khóc dở cười, “Đúng đúng, thật sự không phù hợp với anh ấy.”
Cách đó không xa, chàng ca sĩ cầm guitar bước ra giữa sân khấu gảy dây đàn, cất tiếng hát.
Tiếng nhạc vang lên, ánh đèn trong quán bar ban đầu đã mờ ảo, giờ lại được chỉnh tối hơn, toàn bộ ánh sáng đều tập trung về phía sân khấu, bầu không khí cũng trở nên nóng hơn.
Chu Lai gọi một ly nước uống, lắng nghe ca sĩ hát.
Cùng với tiếng ca được cất lên, khung cảnh bắt đầu tỏa sáng hệt như bầu trời đêm.
Không lâu sau đó, dải ngân hà trong hệ mặt trời mô phỏng được chiếu lên, các hành tinh bắt đầu quay xung quanh mặt trời.
Tất cả mọi người ở đây đều chìm đắm trong bữa tiệc thị giác.
Trong một khoảnh khắc, họ quên mất rằng mình đang ở quán bar chứ không phải trong một buổi triển lãm nghệ thuật.
Chu Lai hỏi Thiệu Uy: “Gần Mặt trời nhất là hành tinh gì?”
Thiệu Uy trả lời: “Sao thuỷ”
Chu Lai nhớ tới mình có một cái tài khoản tên sao thuỷ không có nước.
Cô tự dưng hỏi Thiệu Uy một câu: “Trên sao thuỷ có nước không?”
Thiệu Uy nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Chu Lai: “Chậc, đương nhiên là không có.”
***
Không biết có phải do đêm đó chơi quá khuya hay là do dạo gần đây nhiều việc bộn bề, sức đề kháng của Chu Lai kém hẳn.
Và rồi cô bị cảm.
Vì không muốn lây ốm cho người khác nên cô ở nhà hai ngày, cũng coi như đây là ngày nghỉ của chính mình.
Chu Lai tỉnh lại sau khi nằm trên giường rất lâu, nếu không phải vì mắc tiểu thì có lẽ cô sẽ nằm lì trên giường cả ngày.
Sau khi ra khỏi giường cô sửa soạn đơn giản, tiện gọi luôn một phần cơm hộp.
Cuối năm 2014, Meituan* vừa tròn một năm thành lập, nhiều khu vực vẫn chưa có chi nhánh nên Chu Lai còn chưa từng nghe qua app đặt đồ ăn này.
Hiện tại các app đặt đồ ăn vẫn chưa phát triển và tiện lợi như những năm về sau, cái Chu Lai gọi chính là gọi thẳng từ quán ăn giao tới.
Sau khi đặt đồ ăn, Chu Lai buồn chán đăng một tấm ảnh làm tổ ở nhà lên trang cá nhân với chú thích: [Có ai thấu cảm giác bị nghẹt mũi không?? [biểu cảm đáng thương x3 ]
Bức ảnh vừa đăng lên lập tức nhận được rất nhiều bình luận từ người hâm mộ.
Đúng lúc này, trợ lý Bách Hoa Hoa cũng gửi tin nhắn tới, nói đã tìm được mẫu nam thích hợp, sau đó gửi bộ ảnh qua cho Chu Lai.
Chu Lai cau mày nhìn ảnh chụp, nhìn thấy có cái không đúng lắm, hỏi Bách Hoa Hoa: [Em cảm thấy thích hợp chỗ nào?]
Bách Hoa Hoa đáp lại bằng một biểu cảm ngây thơ vô tội.
Chu Lai uyển chuyển nói: [Hình tượng không đạt yêu cầu của chị, còn ai đẹp trai hơn nữa không?]
Bách Hoa Hoa: [Anh này còn chưa đẹp trai sao?]
Bách Hoa Hoa lại gửi thêm một tấm ảnh chụp khác cho Chu Lai: [Vậy mấy tấm này thì sao?]
Tự dưng Chu Lai nghĩ đến Lâm Tư Dật một cách khó hiểu: [Chắc chắn còn người đẹp trai hơn.]
Bách Hoa Hoa: [Ở đâu cơ? Em sẽ đi tìm ngay.]
Chu Lai: [Mẫu nam để cho chị tìm, chị đã tìm được người ưng ý rồi.]
Bách Hoa Hoa: [Hứ, thế mà còn không nói sớm.]
Thực tế thì lúc ở nhà vệ sinh hôm đó, Lâm Tư Dật đã đồng ý với yêu cầu một ngày làm mẫu của Chu Lai rồi.
Biểu cảm của anh lúc đó rất thong dong, gật đầu nói đồng ý, tiện tay tắt vòi nước, rút khăn giấy, thong thả lau tay.
Chu Lai chỉ thuận miệng hỏi anh, nào dám mời vị thần này.
Ngoài ý muốn là Lâm Tư Dật rất tự giác đưa thông tin liên lạc cho cô.
Bây giờ nghĩ kỹ lại thì Chu Lai cảm thấy Lâm Tư Dật là mẫu nam hoàn toàn đáp ứng được nhu cầu của cô.
Nếu bỏ lỡ thì rất khó có thể tìm được người thứ hai như anh.
Sau khi cơm được giao tới, Chu Lai nhận được một cuộc gọi từ Phương Tịnh.
Phương Tịnh lướt Weibo biết cô bị cảm nên gọi điện tới hỏi thăm.
Chu Lai buồn chán cầm lấy điều khiển từ xa mở TV, Phương Tịnh nói: “Buổi tối tới chỗ tao không?”
Phương Tịnh nói: “Tao đang đi công tác ở thành phố B rồi.”
“Đi xa thế sao?”
“Đứng nhắc tới nữa, tao gọi điện để báo với mày đây, tờ báo này không thể cứu được đâu, chuyến công tác này của tao còn đang gặp rủi ro, tao phải mau tìm việc khác thôi.”
Chu Lai đề nghị: “Hay mày làm cho tao đi.”
Phương Tịnh từ chối: “Thôi đi tao không muốn làm trợ lý của mày.”
“Chậc chậc, mày keo kiệt thật đấy.” Chu Lai không nói đùa: “Tao nghĩ truyền thông là xu thế để phát triển.
Mày lăn lộn ở toà soạn nhiều năm như vậy chắc chắn có không ít mối quan hệ.
Mày có thể cân nhắc chuyện đăng ký MCN.
Tao sẽ là đối tác của mày, hai ta cùng nhau trở thành bà chủ.”
Phương Tinh hơi hứng thú: “Bé con, mày còn thấy chưa đủ bận sao?”
“Làm gì có chuyện đó, giờ tao đang ở nhà một mình cũng chán muốn chết.”
“Ở không vậy thì tìm đàn ông đi.
Tìm kiếm một niềm vui.”
“Chậc chậc”
“Đi tìm bạn học cũ, Lâm gì gì đó ấy…”
“Lâm Tư Dật.”
“Ây da, nhớ rõ tên người ta ghê.”
“Phắn nhanh.”
Hai người nói chuyện một hồi rồi cúp điện thoại, căn phòng rộng lớn bỗng chốc yên tĩnh trở lại.
Chu Lai tắt TV, bật nhạc lên, kết nối bluetooth điện thoại với loa, phát bài hát Breaking My Heart.
Tiếng nhạc vang lên, lấp đầy sự trống vắng trong lòng.
Chu Lai ngồi dựa sô pha lướt Weibo, cũng chẳng biết được bao lâu, vừa ngẩng đầu đã thấy bầu trời phía ngoài cửa sổ đã chuyển sang màu đen.
Âm nhạc rất hợp với cảnh mà chuyển sang bài A Thousand Years.
How to be brave
How can I love when I’m afraid to fall
But watching you stand alone
All of my doubt
Suddenly goes away somehow…”
Trời chưa tối hẳn, Chu Lai đi chân trần tới bên cửa sổ sát đất, nhìn bao quát mọi thứ trước mắt.
Ngôi nhà ven sông đầy cảm giác hiện đại, đứng trên ban công có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đẹp của thành phố H.
Hoàng hôn buông xuống, khoảnh khắc giao giữa ngày và đêm, rặng mây đỏ phủ kín nửa bầu trời.
Dần dần những ánh sáng đó cũng biến mất, trong phòng không bật đèn, tối đen mù mịt.
Tự dưng Chu Lai có một cảm giác không thể giải thích được, cảm giác bị thế giới bỏ rơi.
Cô đơn.
Chu Lai đi lại phía ghế sô pha, tìm được điện thoại mình chơi cả ngày đến giờ chỉ còn 3%, ma xui quỷ khiến thế nào mà gọi vào một dãy số không có tên gọi.
Khi tiếng tút tút vang lên, trong đầu Chu Lai hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
Nếu cuộc gọi không ai bắt máy thì cô cũng sẽ không gọi lại.
Nếu điện thoại hết pin sập nguồn thì âu cũng do trời định không có duyên phận.
Nếu…
Nhưng mà,
Điện thoại được kết nối.
Phía bên kia rất nhanh truyền đến giọng nói của Lâm Tư Dật, trầm thấp giống như âm thanh của một loại nhạc cụ nào đó đánh thẳng vào màng nhĩ, từng câu chữ cũng rất dễ nghe: “Xin chào, cho hỏi là ai vậy?”
Chu Lai không biết sao khi nghe thấy giọng nói của anh, trên người nổi da gà, sau đó nói tên: “Tớ là Chu Lai.”
Lâm Tư Dật hơi khựng lại, có vẻ là chuyện ngoài ý muốn, rất nghiêm túc mà gọi tên cô: “Chu Lai, cậu tìm tớ có chuyện gì sao?”
Chu Lai nói: “Lần trước cậu đồng ý làm người mẫu cho tớ, có tính nữa không?”
Lâm Tư Dật ừ một tiếng.
Chu Lai cười: “Vậy thì đến nhà tớ đi.”
“Ừ.”
Sau này lúc nhớ lại ngày đó, khoé miệng Chu Lai sẽ tự giác cong lên.
Nếu đây là chuyện đánh cược với Phương Tinh thì đã có việc ngoài dự đoán, mới ngày thứ 3 mà cô đã lôi Lâm Tư Dật tới nhà của mình..