Từ sau cái lần ầm ĩ ở quán cà phê hôm ấy, mọi chuyện cứ thế trôi qua, không ai nhắc đến chuyện này nữa, Vũ cũng không xuất hiện trước mặt Kiều Vy nữa, cũng không còn bó hoa hồng trắng ngoài cửa mỗi sáng nữa. Mọi chuyện tưởng như đã quay trở lại như nó vốn thế nhưng mầm mống của sự bất ổn đã dần dần nảy sinh. Kiều Vy và Tử Du vẫn không hề cãi nhau, nhưng giữa họ dường như có một tấm kính vô hình nào đó. Họ vẫn gặp nhau, vẫn nói chuyện vui vẻ cười đùa nhưng bản thân cả hai đều có một cảm giác không an toàn nảy sinh trong lòng. Cả hai đều muốn che giấu, không cho đối phương biết, nhưng chính sự cố chấp đấy của họ lại càng làm cho tình hình trở nên tồi tệ hơn.
Hôm nay là chủ nhật, Tử Du lại phải tăng ca và như thường lệ, anh lại tóm cổ con mèo lười thích ở nhà ngủ nướng đến tăng ca cùng anh. Cũng giống như những lần trước, thường thì Tử Du sẽ chăm chú làm việc, còn Kiều Vy sẽ lăn qua lăn lại trên ghế sofa lúc thì nghe nhạc, khi thi xem phim hoặc đọc sách, thỉnh thoảng lại kêu gào chán quá. Hôm nay cũng vậy, trong khi Tử Du đang trả lời nốt những email từ khách hàng thì Kiều Vy cũng chăm chú đọc sách, chẳng là cô vừa mượn được một quyển truyện khá hấp dẫn từ chỗ Krystal. Đang nằm đọc sách yên lành, bỗng dưng, Kiều Vy luống cuống thế nào lăn từ ghế sofa ngã bịch xuống đất, kèm theo tiếng cô rơi uỵch xuống đất là tiếng hét thất thanh.
- Chết rồi!
Đang ngồi làm việc chăm chú lại bị tiếng kêu của Kiều Vy dọa cho giật mình, khi Tử Du vội vàng ngó lên thì đã thấy Kiều Vy ngồi bịch dưới đất, tư thế ngã vô cùng oai phong, miệng vừa kêu đau, mắt vừa nhìn xem có bị sứt sẹo chỗ nào không. Bó tay với tính không cẩn thận của cô, cái ghế sofa to như thế mà vẫn rơi xuống được, Tử Du đành rời bàn làm việc đến kéo cô đứng dậy.
- AAAAA, từ từ, đau em.
- Bé con, em sợ đau mà sao chẳng cẩn thận gì cả, nay ngã mai vấp.
Cô bé này vốn sợ đau mà một ngày không va cái nọ, vấp cái kia thì không chịu được. Đi qua cái bàn, không chịu được cũng phải va vào nó một cái, đi qua cái ghế cũng phải đụng chạm một tí mới chịu được. Mà da cô còn vô cùng dễ bị bầm tím, còn nhớ hôm qua, cô mang gương mặt phụng phịu đi vào phòng anh, vừa ngồi xuống đã kêu ca.
- Sao ở bắp chân em mới có vết tím, chả biết từ bao giờ này.
- Là vết em va vào bàn làm việc của anh ngày hôm qua.
- …
- Thế còn vết tím ở cổ chân em?
- Là do hôm kia em đá vào cái ghế ở phòng họp.
- …
Những cuộc hội thoại như thế của hai người không biết đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần. Lần nào cũng kết thúc bằng tràng cười ha ha của Tử Du và khuôn mặt tức tối, không nói được gì của Kiều Vy. Bản thân cô cũng biết mình đuối lí nên lần nào cũng chỉ có thể biện minh bằng đúng một câu “Đồ vật trong công ty của anh đều có thù với em hết, đều chẳng biết lí, không tránh đường để nó va vào em.” Hôm nay cũng vậy, vừa nhấc cô lên, đặt lại trên ghế sofa, Tử Du đã lại trêu cô.
- Mai có thấy tím tái ở đâu thì đừng hỏi anh vì sao nữa nhá.
Kiều Vy câm nín mất mấy giây. Gì vậy, người yêu với chả người đương, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Nhưng còn chưa kịp trách anh thì cô bỗng nhớ đến lí do vì sao cô lại ngã xuống đất thê thảm như thế.
- Chết rồi, Tử Du, em quên cái video quảng cáo rồi.
- Giờ em mới nhớ ra à?
Cô bé này cũng thật là, chuyện của mình mà cứ như ở trên mây rơi xuống ý. Nếu không phải đến ngày cuối cùng của hạn nộp, anh bỗng muốn chỉnh sửa lại rồi gửi lại bản đã chỉnh sửa đi thì có phải là mọi thứ đều công cốc rồi không. Hôm anh đến tận nơi để gửi mới phát hiện ra là cô chưa gửi bản nào đi cả, liền biết ngày là cô đã quên, định về giáo huấn cô một bài mà lại nhiều việc nên không để ý. Thế mà đến giờ, qua ngày hẹn gần một tuần rồi cô mới nhớ ra.
- Em quên mất, làm thế nào bây giờ?
Trong lúc này, Kiều Vy không nhận ra rằng, từ bao giờ cô lại có thói quen dựa dẫm vào Tử Du như vậy. Cứ làm sai điều gì, hay không làm được việc gì, cô lại quay sang anh hỏi “Tử Du, em làm sai rồi, phải làm sao bây giờ?” Tử Du cũng không nhận ra rằng, dần dần anh đã quá quen với câu hỏi đó của Kiều Vy đến nỗi giờ nhìn thấy khuôn mặt nhận lỗi và câu hỏi cầu cứu của cô là anh sẽ lập tức có phản ứng là nghĩ cách giúp cô giải quyết êm xuôi mọi chuyện. Lần này cũng vậy, đối mặt với khuôn mặt hối lỗi của cô, tuy anh đã thay cô gửi đoạn video đó đi nhưng lại vẫn muốn trêu chọc cô một chút liền ra giọng trách cứ.
- Em ý, chuyện quan trọng như thế mà cũng quên được, giờ phải làm sao đây?
- Em không biết mà. Sau khi anh gửi lại cho em, em đã nhớ là tối hôm đấy phải gửi rồi, cuối cùng chẳng hiểu sao lại quên mất. Aaaaa, phải làm sao đây, phải làm sao đây?
- Thôi đi, còn làm sao được nữa. Đằng nào cũng hết hạn nộp rồi.
- Nhưng mà… nhưng mà, anh với bạn anh mất bao công sức giúp em mới làm ra được đoạn video hoàn chỉnh như thế, giờ lại không gửi đi vì em quên…
Nhìn thấy khuôn mặt hối lỗi đến sắp khóc của Kiều Vy, anh bỗng thấy tội nghiệp. Cô bé này thì ra là không phải lo là không được giải mà lo vì anh đã bỏ ra công sức như thế là vô nghĩa. Thôi được, dù sao cũng vẫn biết nghĩ đến công sức của anh, tha cho cô lần này.
- Thật không biết làm sao với tính đãng trí của em. Cũng may mà anh gửi đi cho em rồi, không thì giờ cũng chăng biết làm sao thật.
- Hả? Anh nói gì cơ? Anh gửi đi cho em rồi á?
Còn đang mải kêu ca, Kiều Vy nghe Tử Du nói thế liền kích động nhào vào lòng anh bắt anh nói lại. Thấy cô kích động lao đến mình như thế, anh cũng không quên đưa tay ôm lấy cô, sợ cô không cẩn thận lại ngã xuống đất lần nữa.
- Ừ, sau khi gửi cho em, anh lại muốn chỉnh sửa lại một chút nên đã gửi lại bản mà anh đã chỉnh sửa lại trực tiếp cho công ty kia.
Nghe anh giải thích như vậy, Kiều Vy mới nhẹ nhõm thở phào. Trong vô thức, cô lại chủ động vòng tay qua cổ anh,
- Hi hi biết mà, có anh là mọi chuyện sẽ ổn hết.
Nhìn bộ dạng làm nũng của Kiều Vy, Tử Du lại không giấu được cảm giác hạnh phúc. Mấy ngày hôm nay, anh vẫn cứ luôn trăn trở về lần gặp với Vũ mà cảm thấy bất an, vẫn có chút hối hận đáng nhẽ ra không nên để Kiều Vy đi gặp Vũ ngày hôm đó, nhưng giờ đây, ôm Kiều Vy trong lòng, anh bỗng cảm thấy hạnh phúc. Ừ thực ra, hạnh phúc đúng là rất đơn giản, cứ như bây giờ, anh được ôm cô trong vòng tay, thế là đủ rồi phải không?
Ở đây rất hạnh phúc, nhưng không ai biết trong giới buôn bán, kinh doanh trang sức đang nổi lên một làn sóng mới. Đúng như Tử Du từng dự đoán, cái tên Hàn Vy xuất hiện trở lại, nhất là lại dưới tên một nhà thiết kế với cái tên Hàn Kiều Vy đã gây nên sức hút vô cùng lớn. Không ít người cảm thấy vô cùng tò mò về cái tên này và sự liên kết của nó với thương hiệu trang sức nổi tiếng một thời Hàn Vy trước đây. Câu chuyện về sự đổi chủ rồi sau đó là sự biến mất, diệt vong của cả một tập đoàn lớn như Hàn Vy tuy không được công khai rộng rãi nhưng chính điều đó lại thu hút sự tò mò của rất nhiều người.
Rất nhiều bạn làm ăn của tập đoàn năm đó đã không ngừng suy đoán về nguyên nhân vì sao Hàn Băng Giang lại rút lui khỏi công ty mà không có lí do gì. Hầu như ai cũng đoán đó là do tranh đấu nội bộ nhưng đều không có chứng cứ để khẳng định chính xác được. Còn sự sụp đổ sau này thì gần như là thiết yếu vì ai cũng biết tập đoàn Kiều Vy trên danh nghĩa là tập đoàn gia đình nhưng hầu như lại chỉ hoạt động dựa vào sự lao động, quản lí không biết mệt mỏi của Hàn Băng Giang.
Nhưng khi đó, ít người biết được Hàn Băng Giang còn có một thiên kim tiểu thư là Hàn Kiều Vy. Do không muốn gia đình bị báo chí quấy rầy mà Hàn Băng Giang đã che giấu gia đình của mình khá kĩ lưỡng. Nên tất nhiên, khi cái tên Hàn Kiều Vy xuất hiện, không ai có thể chắc chắn đó có liên quan gì đến Hàn Băng Giang hay không nhưng dù sao, đó cũng là một giả thiết có lí.
Tất nhiên, với một chuyện đang gây nên sóng gió trong giới nhà nghề như thế thì chuyện này không sớm thì muộn cũng sẽ lọt đến tai những người họ hàng của Kiều Vy. Trong một căn hộ cao cấp, có một nhóm người đang tụ tập lại bàn tính.
- Con ranh con đó, cuối cùng là muốn làm gì vậy?
Đó là lời cô út nói, nhìn bộ mặt cô ta đã không còn trẻ trung gì nữa, nhưng khuôn mặt đầy phấn son lại nói rõ, cô ta không muốn chấp nhận sự thật này.
- Nghe nói là người trao đổi với hãng trang sức đó không phải là con ranh đấy mà là tổng giám đốc của khách sạn Trấn Phong.
- Khách sạn Trấn Phong? Có phải là chi nhánh ở đây của tập đoàn Trấn Phong?
- Chính xác.
Lúc này, một người có vẻ đứng tuổi hơn lại lên tiếng.
- Lần trước gặp nó ngoài đường, đang có chút xô xát thì lại xuất hiện một thằng thanh -niên đưa nó đi.
- Có phải là người này không?
Người vừa lên tiếng lại được đưa ột bức ảnh, trong ảnh người ta nhìn thấy một chàng trai tuấn tú đang đứng phát biểu trong một hội trường lớn.
- Đúng rồi. Thằng ranh này là ai đấy?
- Còn ai nữa, chính là tổng giám đốc khách sạn Trấn Phong, CEO của tập đoàn Trấn Phong cũng chính là thiếu gia của tập đoàn.
- Không ngờ con ranh đấy lại có thể quen được một nhân vật tầm cỡ như thế.
- Vấn đề không phải chỉ là quen mà còn là bạn gái. Chàng trai này chưa từng có scandal tình ái gì đủ để hiểu cậu ta không phải là người yêu đương qua đường. Hơn nữa, tập đoàn Trấn Phong này nhìn ở một góc độ nào đó thì cũng chính là do cậu ta đòi lại từ tay của ông chú họ. Nên có thể nói, cậu ta đối với hoàn cảnh của con ranh kia chính là đồng bệnh tương lâm.
Nghe đến đây, một giọng nói tràn đầy e sợ vang lên.
- Vậy chúng ta phải làm sao? Lần này có vẻ khó đụng rồi. Mà nhỡ chẳng may để nó lấy lại được mọi thứ rồi đem vụ việc năm xưa điều tra lại thì biết làm sao? Đừng quên, sau khi đòi lại tập đoàn Trấn Phong, cậu ta đã bắt chú mình đi tù. Thủ đoạn chúng ta dùng với con bé năm đó nếu bị phanh phui thì kết cục của chúng ta cũng không kém thê thảm đâu.
- Tất nhiên là phải tương kế tựu kế rồi. Phải dùng mọi cách để tách hai đứa đấy ra.
Thế là trong phòng liền xuất hiện một cảnh ba người phụ nữ bàn mưu tính kế…Tất nhiên, mọi kế hoạch xấu xa chỉ nhằm hướng đến một mục đích, nhiều khi con người ta cảm thấy sợ, sợ thay ột chữ con người, nhất là đối với những con người mà lại có phần con lớn hơn phần người…
Anh muốn trở thành mặt đất, còn em luôn muốn mình là một cơn gió. Một cơn gió luôn mong muốn tự do, nhưng nó không nhận ra tự do luôn đi kèm với cô đơn. Càng tự do bao nhiêu thì càng cô đơn bấy nhiêu. Khi cơn gió đã mệt mỏi với sự cô đơn, nó sẽ cần một nơi ổn định để dừng lại, đó chính là mặt đất. Mặt đất ổn định, không thay đổi vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi nó… Có anh ở bên cạnh, em sẽ không còn thấy cô đơn nữa...
******---------*******-------*******
Nhoáng một cáimà đã một tuần liền Kiều Vy chưa gặp Tử Du. Mặc cho anh dùng mọi biện pháp mua chuộc, dụ dỗ, cô vẫn quyết tâm đóng cửa, ở nhà... ôn thi. Phương pháp học của cô chính là, chơi đã, khi nào thi rồi học sau, học trước, đến lúc thi lại quên. Thế nên mới xảy ra cảnh một ngày đẹp trời cách đây một tuần, khi Tử Du gọi điện rủ cô đi chơi thì nhận được câu trả lời nhẹ nhàng nhưng vô cùng dứt khoát của cô: "Vô cùng xin lỗi nhưng trong một tuần, đừng rủ em đi đâu, em đang ở nhà tu luyện. Em sắp thi hết môn rồi. Thế nhé! Bye bye!" Khi Tử Du kịp định hình lại là hình như mình vừa bị từ chối thì điện thoại đã bị cúp.
Tất nhiên Tử Du cũng muốn tỏ ra là một người bạn trai hiểu chuyện nên trong hai ngày đầu tiên, anh cũng vô củng an phận, ngày nào cũng nhắn tin động viên cô cố gắng ôn thi. Nhưng đến ngày thứ ba, Tử Du bỗng cảm thấy buồn phiền, cảm giác này hình như anh nhớ cô. Cả ngày cứ liên tục mất tập trung làm Krystal cứ nhắc nhở anh mãi. Đến ngày thứ tư, anh lại không kìm được mà nhắn tin cho cô.
- Em yêu, bạn trai em đang bị thiếu thốn tình cảm. Nếu em không mau bồi đắp tình cảm cho bạn trai em, cẩn thận bạn trai em sẽ bị người khác cướp đi đấy.
Tin nhắn gửi đi một lúc mới thấy có tin nhắn lại.
- Anh yêu, còn ba ngày nữa thôi, hãy cố gắng giữ gìn chờ bạn gái anh chiến thắng trở về bồi đắp tình cảm.
Nhận được tin nhắn của Kiều Vy, Tử Du quả là dở khóc dở cười. Thực ra bốn ngày không gặp nhau đối với nhiều người yêu nhau vẫn có thể xem là bình thường. Cũng không phải hai người chưa từng xa nhau một tuần. Có những lần anh phải đi công tác, có thể một tuần cũng không gặp được nhau nhưng đó cũng do điều kiện không cho phép. Chưa bao giờ hai người ở trong cùng một thành phố với nhau như thế mà lại không gặp nhau được. Lúc này, Tử Du mới thấy thật thấm thía.
Có người từng nói với anh tình yêu khác tình thân ở chỗ, tình thân, bạn có thể không gặp người thân của mình trong một thời gian dài cũng không vấn đề gì nhưng tình yêu thì khác. Tình yêu ích kỉ hơn, luôn yêu cầu và muốn người kia phải dành thật nhiều thời gian ình. Lần này, Tử Du đã sâu sắc cảm nhận được điều đó.
Cuối cùng thì một tuần cũ trôi qua, Kiều Vy trong tình trạng tinh thần hưng phấn sau khi thi xong cùng Tử Du đi dã ngoại bồi đắp tình cảm. Gọi là đi dã ngoại cho oai thôi chứ thực ra chính là ra biển hóng gió. Thời tiết hôm nay cũng khá đẹp ột buổi vui chơi ngoài trời. Do Kiều Vy nói thi xong phải ngủ bù nên họ xuất phát khá muộn. Đến lúc hai người có thể nhìn thấy biển thì cũng đã là chuyện của buổi chiều rồi.
Trước mặt là mặt biển rộng mênh mông không bờ không bến, trên cao là bầu trời trong xanh bao la vô tận, Kiềy Vy bỗng cảm thấy bản thân trở nên tự do hơn nhiều, tự do giữa một không gian vô tận. Chạm vào dòng nước biển mát lạnh khiến cô có cảm giác vô cùng tỉnh táo và sảng khoái. Kiều Vy vốn là người không thích nước nhưng cô lại rất thích ra biển. Không chỉ vì gió biển luôn khiến cô cảm thấy thư giãn mà là cái cảm giác nhìn bầu trời và mặt biển luôn khiến cô cảm thấy vừa tự do lại vừa cô đơn. Nó khiến tâm hồn cô lắng lại.
Còn đang chìm vào suy nghi của chính mình, cô không để ý có người đang đứng đằng sau mình. Khi cô nhận ra thì đã được anh ôm lấy. Hơi ấm từ anh truyền sang khiến cô chợt nhận ra bản thân bị lạnh mà không để ý.
- Ra biển mà còn ăn mặc phong phanh như vậy, em định thi gan với gió biển à?
- Tử Du, anh nói xem, nếu anh được chọn, anh sẽ chọn trở thành biển, gió hoặc mặt đất?
- Mặt đất. Vì sao em hỏi thế?
- Không có gì ạ.
Lúc này, Kiều Vy đã quay lại nhìn anh. Mái tóc của cô bị gió biển thổi bay trong gió. Ánh nắng nhạt chiếu lên hai người. Tử Du bỗng cảm thấy ánh mắt của cô lấp lánh dưới ánh mặt trời. Anh chợt nhận ra mắt cô rất sâu, cô đang cười với anh, còn anh thì đã chìm sâu trong ánh mắt của cô không thể thoát ra được nữa rồi. Nhìn vào mắt Tử Du lúc này, Kiều Vy có thể nhìn thấy bóng hình của mình phản chiếu trong đó, trong mắt anh có cô.
Thực ra một tuần không gặp cô cũng rất nhớ anh. Hôm qua sau khi thi xong, cô đã thấy rất vui, nhưng niềm vui lần này lại không giống với niềm vui sau khi hoàn thành xong một bài kiểm tra mà cô vui vì biết rằng hôm sau cô sẽ được gặp anh. Tự bản thân Kiều Vy cũng không biết từ bao giờ cô đã biết nhớ anh, từ bao giờ cô đã… thích anh nhiều đến thế. Lúc đầu nhận lời anh chỉ là vì trái tim cô cảm thấy cô đơn, cần có người để dựa vào. Anh lại có điều kiện khá tốt, có thể trở thành chỗ dựa cho cô, đó là lí do. Nhưng rồi, dần dần, anh lại dùng sự kiên trì, che chở, quan tâm của mình để bước vào trái tim cô, để đến bây giờ, trái tim cô đã rung động…
Khi em hỏi anh, anh nói anh muốn trở thành mặt đất, còn em luôn muốn mình là một cơn gió. Một cơn gió luôn mong muốn tự do, nhưng nó không nhận ra tự do luôn đi kèm với cô đơn. Càng tự do bao nhiêu thì càng cô đơn bấy nhiêu. Khi cơn gió đã mệt mỏi với sự cô đơn, nó sẽ cần một nơi ổn định để dừng lại, đó chính là mặt đất. Mặt đất ổn định, không thay đổi vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi nó... Có anh ở bên cạnh, em sẽ không còn thấy cô đơn nữa...
Theo nguyện vọng của Kiều Vy, hai người ở lại đến tối để ngắm sao. Đối với Tử Du, làm gì không quan trọng, quan trọng là làm với ai, có Kiều Vy ở cạnh anh, dường như nhưng việc bình thường anh vẫn coi là nhàm chán như ngắm biển rồi ngắm sao lại trở nên thú vị hơn nhiều. Cô muốn gì, chỉ cần anh có thể, anh đều sẽ làm cho cô. Tử Du bỗng cảm thấy bầu trời đêm hôm nay hình như đẹp hơn mọi khi thì phải.
- Du, anh nhìn kìa, đó là chòm sao Sư Tử đấy, không ngờ ở đây mà cũng có thể nhìn được.
Giọng nói của Kiều Vy đã lôi Tử Du trở về hiện thực. Nhìn theo hướng tay cô chỉ, anh cũng chỉ nhìn thấy sao trên trời chứ cũng không thể tưởng tượng ra được hẳn một chòm sao như cô nói. Từ bé đến lớn, anh luôn không có hứng thú với trăng hay sao. Những thứ đó với anh mà nói không có tính thực tế, không liên quan đến cuộc sống hiện tại của anh, anh không quan tâm. Nhưng nhìn vẻ thích thú hiện lên rõ trên gương mặt Kiều Vy, anh bỗng tò mò những ngôi sao xa vời tít tắp đó thì có gì thú vị mà lại thu hút cô đến vậy.
- Vì sao em thích ngắm sao vậy?
- Anh không thấy chúng rất đẹp sao? Hơn nữa, còn rất bí ẩn. Nhìn bằng mắt thường từ đây, không ai biết thực ra những đốm sáng lấp lánh, lung linh ấy thực ra là có hình thù như thế nào, cũng không thể tưởng tượng được nó cách chúng ta bao xa. Nhìn qua thì sẽ thấy cũng không xa lắm, nhưng càng nhìn sâu vào bầu trời, anh mới càng nhận ra nó cách chúng ta rất xa rất xa, dù có với như thế nào cũng không thể với tới.
Nghe Kiều Vy nói xong, Tử Du cũng không nói gì nữa. Có lẽ anh hiểu những gì cô nói, mà dường như cũng không hiểu lắm. Kiểu Vy luôn có cách khiến anh cảm thấy cô rất khó hiểu, dù anh có cố gắng đến đâu thì trong tâm hồn cô vẫn có những ngõ ngách anh không thể chạm tới. Có lẽ, cô cũng giống như những ngôi sao kia, tưởng gần nhưng thực ra lại rất xa, tưởng cô đơn giản nhưng thực ra cô lại suy nghĩ rất sâu sa. Không sao, anh sẵn sàng dành cả đời mình để tìm hiểu ngôi sao ấy. Nhưng trước khi tìm hiểu được ngôi sao ấy, anh lại có điều cần phải nói với cô.
- Vy, công ty trang sức mà em đăng kí mẫu dự thi vừa gọi điện cho anh, họ có hỏi anh về lí do vì sao em chọn tên là Hàn Vy và mối quan hệ của em với tập đoàn Hàn Vy trước đây.
- Anh trả lời sao?
- Anh nói không có lí do gì đặc biệt cả. Dù sao anh cũng không biết em dự định thế nào nên cũng chưa nói gì cả. Nhưng họ ngỏ ý là nếu em thực sự là người của tập đoàn Hàn Vy thì họ sẵn sàng giúp đỡ em gây dựng, lấy lại tên tuổi của tập đoàn.
Nghe Tử Du nói, Kiều Vy biết anh đang chờ đợi câu trả lời của cô. Thực ra cô chưa từng có suy nghĩ muốn cho Hàn Vy trở lại giới trang sức, nhưng cô lại không nỡ cứ để cái tên này như thế mà biến mất. Cô muốn mọi người vẫn nhớ đến cái tên này một chút. Chính vì thế mà khi Tử Du đưa ra đề nghị sử dụng cái tên “Hàn Vy” ẫu thiết kế của cô, cô đã đồng ý. Giờ lại đối mặt với lời đề nghị này, quả là nằm ngoài dự định của cô.
- Sao? Em nghĩ sao?
- Em không muốn đưa “Hàn Vy” trở lại.
Câu trả lời này của Kiều Vy không khiến Tử Du ngạc nhiên. Với tính cách của cô, anh biết cô sẽ làm như vậy. Nếu đưa Hàn Vy trở lại, chắc chắn, những người họ hàng của cô sẽ không để yên, mọi chuyện sẽ lại rùm beng lên. Có lẽ, cô không muốn ồn ào như vậy.
- Em không muốn làm rắc rối mọi chuyện sao?
- Cũng không hẳn. Thứ nhất là chuyện này đã là quá khứ rồi, giờ em chỉ muốn sống một cuộc sống đơn giản, không tranh đua, mưu tính gì cả. Bản thân em cũng không đủ trình độ để đi theo con đường thiết kế chuyên nghiệp. Từ trước đến nay, em vẽ hay thiết kế đều vô cùng tùy hứng, chủ yếu là vẽ để giải tỏa tâm trạng. Em không thể thiết kế kiểu chuyên nghiệp được nên nếu nói là kế nghiệp bố thì em không làm được. Hơn nữa, lí do quan trọng nhất là, chuyện này dù sao đã trở thành vết thương trong lòng bố em. Giờ dù có làm gì thì cũng sẽ đụng đến chuyện cũ, đụng đến vết thương đó, bố em sẽ vẫn đau lòng. Em không muốn điều đó xảy ra.
Lần này thì câu trả lời của Kiều Vy khiến Tử Du có chút kinh ngạc. Đặc biệt là ánh mắt cô lúc đó, trong đó là sự kiên định và mạnh mẽ mà anh hiếm khi nhìn thấy ở cô. Nếu như phải nhận xét, bình thường, Kiều Vy luôn cho người ta một cảm giác cô là một người yếu đuối, luôn cần người khác bảo vệ che chở. Cô như một bông hoa mỏng manh, cô độc trong gió nhưng ánh mắt cô vừa rồi lại hoàn toàn khác. Đó là sự kiên cường, sẵn sàng bảo vệ những gì quan trọng với cô. Ánh mắt lúc đó của cô như nói với anh rằng, cô sẽ làm tất cả để bảo vệ gia đình của mình. Dù có xảy ra chuyện gì, dù có khó khăn, vất vả đến đâu cô cũng sẽ gánh vác hết để bảo vệ hạnh phúc của gia đình. Trong khoảnh khắc đó, anh bỗng cảm thấy lòng mình rung động. Anh bỗng hiểu vì sao mình lại không chỉ yêu cô mà lại yêu cô nhiều đến thế, luôn sẵn sàng hi sinh mọi thứ vì cô, cho cô mọi thứ cô muốn, bảo vệ cô bằng mọi giá, bởi vì cô xứng đáng với những điều đó.
Thấy Tử Du nhìn mình chằm chằm, Kiều Vy bỗng thấy giật mình.
- Sao anh nhìn em như thế?
Nghe cô hỏi, anh chỉ cười, vòng tay qua vai Kiều Vy, ôm cô vào lòng.
- Không có gì, chỉ là hình như anh lại yêu em nhiều hơn rồi.
Bầu trời đêm nay thật đẹp, và đôi tình nhân đang ngồi ngắm sao ở dưới kia, tình yêu của họ cũng thật đẹp, phải không?