Xe cứ thế lăn bánh bon bon trên đường, hôm nay Tử Du lại trở nên bí hiểm một cách kì lạ. Cả đường đi, việc anh không nói không rằng gì cũng khiến Kiều Vy có chút giật mình. Bình thường họ sẽ nói chuyện với nhau vô cùng tự nhiên, vô cùng vui vẻ thế mà hôm nay anh lại chẳng nói gì với cô. Vừa lên xe đã chuyên tâm tập trung lái xe, bộ dáng có vẻ vô cùng nguy hiểm. Cô nói gì, hỏi gì, anh cũng chỉ đáp cho có lệ rồi lại tập trung vào lái xe. Không khí trong xe có phần quỷ dị. Một người thì nhàm chán, không có việc gì làm cứ loay hoay nhìn trước, ngó sau, nhìn trái ngó phải, một người thì trầm tĩnh, yên lặng lái xe. Xe càng đi thì đường càng trở nên vắng vẻ, nhìn thấy nhà hai bên đường càng ngày càng thưa thớt. Thôi xong rồi, lúc này thì cô bắt đầu sợ rồi nha. Anh không phải muốn mang cô bán sang Trung Quốc thật chứ.
- Tử Du, anh không phải muốn mang em bán sang Trung Quốc thật chứ?
- Giờ em mới biết à?
- Aaaaaa, cứu tôi với, cứu tôi với.
- Em cho rằng sẽ có người nghe thấy tiếng em kêu sao? Ha ha…
Kiều Vy chỉ biết trợn tròn mắt lên nhìn anh kinh ngạc. Sao anh vừa nói vừa cười mà lại làm cô vô thức thấy nụ cười của anh vô cùng mờ ám, đen tối thế nhỉ? Không phải hôm nay anh mặc cả cây đen nên cô cũng liên tưởng anh thành quỷ dữ luôn chứ.
- Không đúng, anh đâu có nghèo đến nỗi phải mang em đi bán lấy tiền đúng không?
- Tích tiểu thành đại, em không biết sao?
- Em mà bị bán sang Trung Quốc sẽ quyết tự tử để thủ tiết, rồi về làm ma ám anh cả đời.
- Ha ha, nhớ lời em nói, nhớ phải ám anh cả đời đấy.
Lúc này Tử Du chỉ nghĩ, đúng thật là đang muốn lừa cô bé này, chỉ có điều là không phải lừa bán sang Trung Quốc mà chính là lừa để cô bé chịu ở bên anh. Đến độ tuổi này rồi, anh cũng không ngờ suy nghĩ đấy lại xuất hiện trong đầu mình. Sao giống như anh đang mưu đồ lừa con gái nhà lành về làm bạn gái mình vậy. Không được, không được nghĩ lung tung nữa. Kiều Vy vẫn đang cười đùa, đâu biết là tâm trạng của người ngồi bên cạnh cô đang trở nên vô cùng phức tạp như thế.
- Xí!
- Đùa em thôi. Đến nơi rồi.
Đùa người sao? Trước mặt chẳng phải là bãi đất trống sao? Quanh đây làm gì có gì mà anh đưa cô đến. Cô còn đang ngơ ngác thì anh đã nhanh chóng xuống xe, rồi đi vòng sang bên mở cửa xe cho cô.
- Xuống xe đi em.
Bước xuống xe, cô không quên trao cho anh một ánh mắt hoài nghi. Vì trời đã khá tối, nhưng cơn gió mùa hè của vùng ngoại ô khiến mái tóc ngang vai của cô bay bay. Bầu không khí trong lành xung quanh khiến cô cảm thấy thực thoải mái. Nhìn thấy Kiều Vy khẽ run, lúc này Tử Du mới để ý. Chiếc váy hôm nay Kiều Vy mặc khá là mỏng, dù thời tiết đã vào hè từ lâu nhưng sương đã bắt đầu xuống nên nhiệt độ cũng hạ xuống khá thấp. Nhìn dáng vẻ của cô trong bộ váy trắng đứng giữa những cơn gió đang thổi qua, Tử Du bỗng có chút sững sờ mà quên mất phải lấy áo cho cô. Nhìn Kiều Vy lúc này vừa có dáng vẻ tự do, nhưng cũng không che giấu được chút cô liêu, đơn độc. Khi cô quay lại, lại thấy Tử Du đang ngơ ngẩn nhìn mình. Cô không đi nữa mà đứng lại nhìn anh.
Lúc này anh mới giật mình, nhẹ nhàng với cái áo khoác của anh trong xe tiến lại gần cô. Lúc anh khoác chiếc áo lên vai cô mới cảm thấy người cô đã khá lạnh. Anh bỗng đặt tay lên vai cô, kéo cô sát vào người anh, muốn che bớt gió cho cô. Tư thế này của hai người tạo cảm giác như một đôi tình nhân thực sự vậy.
Còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì bỗng vang lên những tiếng nổ pháo hoa. Khi Kiều Vy ngẩng đầu lên, trước mắt cô chính là một màn pháo hoa đặc sắc. Trên nền trời, pháo hoa tạo thành chứ “Chúc mừng sinh nhật” thật đẹp. Rồi liên tiếp những hình mặt cười ngộ nghĩnh hiện lên trên nền trời. Màn pháo hoa này cũng quá kì công rồi. Nhưng pháo hoa dù đẹp đến đâu thì trong mắt cô lúc này lại chỉ có khuôn mặt của người con trai đang vòng tay qua vai mình. Khuôn mặt anh đang ở ngay gần cô, chỉ cần cô giơ tay ra là có thể chạm vào. Anh ở gần như vậy, làm trái tim cô khẽ lỡ nhịp, cô là đang rung động trước anh sao? Chỉ biết lúc này, trái tim cô thực sự cảm thấy ấm áp.
Sau màn pháo hoa, khi anh cúi xuống cũng là lúc bắt gặp ánh mắt cô đang nhìn anh chăm chú. Trong ánh mắt ấy, anh nhìn thấy đó là sự cảm động, sự hoài nghi, sự mong đợi cũng như sự cô đơn. Anh bỗng muốn ôm cô vào lòng mình, dùng hơi ấm của anh để sưởi ấm cô, giúp sự che chở của anh để rồi đây trong mắt cô sẽ chỉ còn lại sự ấm áp. Đến bây giờ, anh không biết vì sao anh luôn cảm thấy ở cô chính là một sự chênh vênh, bấp bênh, thiếu an toàn, giống như dù cô ấy có gần gũi, vui vẻ, nói cười với bạn đến đâu nhưng xung quanh cô ấy vẫn luôn có một bức tường rào cản trở. Chỉ cần bạn không cẩn thận một chút thôi thì cô ấy sẵn sàng rời xa bạn, để bạn không có cơ hội làm tổn thương cô ấy.
Anh không biết bẩm sinh cô sinh ra đã thiếu cảm giác an toàn như vậy hay trong quá khứ cô đã gặp phải chuyện gì khiến cô như thế, anh cũng không cần biết. Anh chỉ biết rằng, vào ngay lúc này đây, trong cái khoảnh khắc này, anh muốn đứng bên cạnh cô, muốn là bờ vai để cô dựa vào, muốn cho cô cảm giác an toàn mà cô luôn tìm kiếm. Nhìn sâu vào mắt cô, anh khẽ cười.
- Chúc mừng sinh nhật em, Kiều Vy.
- Cảm… cảm ơn anh.
- Đi. Anh còn có món quà khác cho em.
Hiện tại, Kiều Vy chẳng thể nào mà suy nghĩ được gì nữa rồi. Cô chỉ ngơ ngẩn được anh dẫn đi. Mọi sự vượt quá khỏi tầm tưởng tượng của cô. Tại sao anh lại chuẩn bị cho sinh nhật của cô cầu kì đến vậy? Liệu có phải như cô nghĩ không? Nhưng câu hỏi của cô đã sớm có lời giải đáp. Trước mắt cô lúc này chính là một tấm bảng quảng cáo ở xa xa, và trên tấm bảng ấy, thay vì quảng cái xe BMW như lúc mới đến cô nhìn thấy, chính là dòng chữ “Hàn Kiều Vy, em làm bạn gái anh nhé!” phía dưới dòng chữ còn có hình một chú gấu đang cầm bó hoa giơ về phía cô.
Quá ngạc nhiên, khi cô kịp định thần quay ra nhìn thủ phạm bên cạnh thì đã thấy một bó hoa hồng công chúa ngay trước mặt cô. Hoa giơ lên mãi mà vẫn chưa có người nhận, lúc này Tử Du mới để ý đến khuôn mặt ngơ ngẩn của cô. Thực ra là từ lúc giơ bó hoa ra đến giờ, anh đã không dám nhìn cô, anh sợ sẽ nhìn thấy biểu hiện chán ghét, hoặc ngại ngần muốn từ chối của cô. Nhưng khuôn mặt ngơ ngác của cô lúc này lại càng khiến anh hoảng hốt hơn. Rút cuộc là cô nhận lời hay không vậy?
- Anh biết là em thích hoa hồng trắng nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thấy đi tỏ tình mà tặng hoa hồng trắng thì… ừm… có chút kì lạ. Nên à thì tìm mãi anh mới tìm được loại hoa hồng này, em xem, nó cũng màu trắng mà chỉ là có viền hồng chút xíu thôi.
- …
Lúc này, tâm trạng Kiều Vy đã hoàn toàn không như bình thường rồi, giờ mà trọng tâm lại là hoa hồng trắng hay không phải hoa hồng trắng sao. Cô có đang nằm mơ không vậy, nếu đang nằm mơ thì ai đó làm ơn đánh thức cô đi. Nhưng tại sao, tại sao lại như thế. Cô đã không biết mình phải nói gì nữa rồi.
- Ừm… em không cần phải cảm thấy khó xử, nếu em không đồng ý cũng không sao mà. Yên tâm, anh nam nhi đại trượng phu có thể chịu được.
- Em… anh mới quen em được không lâu mà?
- Vấn đề này có chút khó trả lời. Thực ra ở đám cưới không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy em, đó chỉ là lần đầu tiên chúng ta làm quen, chính thức nói chuyện với nhau thôi.
- Em từng gặp anh sao?
- Không. Là anh từng gặp em thì đúng hơn.
- …?
Sao mọi chuyện càng ngày càng trở nên rắc rối vậy. Kiều Vy rất tò mò muốn biết vì sao anh lại nói với cô như thế. Nếu tính từ lúc cô gặp anh đó không phải là một khoảng thời gian dài, mà Tử Du cô tin cũng không phải là một người dễ dãi trong chuyện tình cảm. Vậy thì vì sao? Cô thực sự muốn biết nhưng lại cảm thấy không thể hỏi anh cái câu hỏi cũ rích trong tiểu thuyết là “Vì sao lại là em được?” nên đành kiên nhẫn nghe anh nói tiếp.
- Một năm trước, anh có đến trường em có chút việc. Lúc lấy xe về, ngồi trong xe có tình cờ nhìn thấy em đi qua. Lúc đấy đã cảm thấy em rất đặc biệt. Vì sao thì anh cũng không biết, chỉ biết lúc đó, tình cờ quay ra nhìn thấy em, rồi không sao quên được khuôn mặt em lúc đó.
- Lúc đó khuôn mặt em như thế nào? Cuốn hút sao?
- Ừm…thực ra là có chút khó gần, có chút lạnh lùng.
- …
Đây có được gọi là định mệnh không? Anh tình cờ nhìn thấy cô rồi không thể nào quên gương mặt ấy. Dù vẫn cứ muốn vẽ ra cho bản thân một khung cảnh màu hồng nhưng Kiều Vy vẫn phải quay trở lại với thực tế là liệu có cái gọi là định mệnh như cô vẫn hằng mong hay không? Trong lòng Kiều Vy bỗng thấy rối loạn, cô nên phản ứng thế nào đây? Đáp lại hay là từ chối? Có cần xin thêm thời gian để suy nghĩ không? Sao mọi chuyện lại giống như trong phim truyền hình nhiều tập thế này. Ô cô không biết đâu, làm sao cô biết phải làm thế nào bây giờ? Ai đó đến nói cho cô biết kịch bản được không? Lúc này đây nếu như mọi chuyện là một bộ phim, cô thực sự muốn biết trước kịch bản tiếp theo cô nên làm gì.
- Thực ra chỉ là tình cờ nhìn em một cái, đáng ra sẽ chẳng nhớ gì nhưng chẳng hiểu sao, lúc gặp em ở đám cưới, anh lại nhận ra em ngay. Lúc đó, bản thân anh cũng thấy rất ngạc nhiên, sao mình lại có thể nhớ khuôn mặt này như thế. Do đó cảm thấy rất tò mò về em. Từ đó cảm thấy luôn muốn tìm hiểu về em, càng tiếp xúc lại càng cảm thấy em rất thú vị, luôn muốn ở bên em.
- …Anh… thật là… thật thà…
- …
Không ngờ anh lại nói nhiều như vậy, Kiều Vy bỗng thấy có chút không biết phải làm thế nào. Đúng là từ trước đến nay, cô vẫn có cảm tình rất tốt với anh, điều kiện của anh cũng quá tốt đi. Thực sự, Kiều Vy biết cô gái nào được anh để ý hẳn là nên cảm thấy may mắn. Thời gian gần đây, bản thân cô cũng cảm giác mình bị anh cuốn hút, thỉnh thoảng không có việc gì làm, rảnh rỗi sẽ ngồi nghĩ đến anh. Nhiều lúc ngồi nói chuyện với Krystal cũng sẽ bất giác nói đến chuyện của anh. Nhưng cũng chỉ như thế thôi, thích anh hay không, điều này thực sự cô vẫn chưa hề nghĩ đến. Giờ bản thân anh lại nói thích cô, muốn cô làm bạn gái anh? Cô không muốn tùy tiện với tình cảm của mình, nhưng một phần nào đấy trong trái tim cô lại không muốn từ chối anh.
- Vy, em đừng im lặng thế được không?
- Du, em thực sự không biết. Em quan tâm đến anh, có để ý đến anh nhiều hơn mọi người một chút nhưng bản thân em cũng không xác định được đó là loại tình cảm gì. Anh hỏi em có muốn làm bạn gái anh không? Lý trí em nói nếu em chưa chắc chắn với tình cảm của mình thì đừng tùy tiện với tình cảm của người khác. Nhưng trái tim em lại không muốn từ chối, sợ rằng sẽ bỏ lỡ một người thật lòng với em.
Lúc này, Tử Du cũng đã nhìn ra cảm xúc bối rối trong ánh mắt cô. Anh hiểu vì sao cô lại cảm thấy như thế. Với một người luôn thiếu cảm giác an toàn như cô, với việc họ chưa quen nhau được bao lâu, việc cô thích anh là gần như không thể. Nhưng như cô nói vừa rồi, chẳng phải là trái tim cô đang muốn cho anh một cơ hội sao? Trái tim cô đang dần dần chấp nhận anh, nghĩ đến anh, hướng về anh. Anh có nên cảm thấy hạnh phúc vì điều này không?
Im lặng nhìn cô, khoảnh khắc ấy giữa hai người, cả hai đều đang cố dùng trái tim của mình để chạm vào trái tim và tâm hồn của đối phương. Một lúc sau, anh mới nhẹ nhàng nói:
- Vy, anh hiểu cảm giác của em. Anh hiểu em chưa chắc chắn về tình cảm của mình, nhưng anh không ngại thử thách, cũng không ngại thất bại. Hay là mình cứ thử yêu nhau đi em, thử cho anh cơ hội để làm không chỉ trái tim em rung động mà lý trí của em cũng tin tưởng anh, được không?
NGOẠI TRUYỆN 1: Xin chào, tôi là Kiều Vy
Sinh nhật lần này đúng là thật bất ngờ, thôi thì cho phép tôi được hồi tưởng lại hơn hai mươi năm sống trên cuộc đời này đi. Bản thân tôi tự thấy mình là một cô gái vô cùng bình thường, bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn. Tôi không chăm chỉ, thậm chí còn có phần lười biếng. Tôi cũng chẳng phải là tuyệt sắc giai nhân gì, cũng chẳng có thân hình chuẩn như người mẫu. Tôi cũng chẳng phải kiểu người lương thiện, thuần khiết như thiên sứ hay thánh nữ. Nhưng bản thân lại không đủ sắc sảo, nhạy bén để trở thành bông hoa anh túc hay ly rượu khiến người ta say, dù biết là không tốt mà vẫn muốn dính vào. Tóm lại, con người tôi bình thường, sinh ra và lớn lên trong một gia đình bình thường nên tôi luôn hi vọng cũng sẽ có một cuộc sống bình thường.
Thời học sinh của tôi nói đúng ra thì cũng không có gì đặc sắc lắm. Trong khi mọi người đều có vài mảnh tình vắt vai thời học sinh thì thiên tình sử của tôi gần như là trang giấy trắng. Tình cảm với người đó, đến giờ tôi vẫn không biết thực ra thì nó là gì? Nếu nói là yêu thì có vẻ là không mãnh liệt như thế, nếu nói là bạn thì hình như cũng không phải. Tóm lại là chúng tôi cũng chưa từng gọi nhau là người yêu hay nói với nhau những câu sến súa của mấy đôi yêu nhau.
Bạn bè hỏi tôi có hối hận vì cái thời học sinh không một mảnh tình vắt vai của mình không thì tôi đều nói thực ra không có gì phải hối hận cả. Thời học sinh gặp được người đó, có những kỉ niệm đẹp với người đó, thế là đủ rồi. Đúng tôi là người hay mơ mộng nhưng sâu thẳm trong tâm hồn mình, tôi không mấy hi vọng vào một tình yêu thời học sinh lại có thể thực sự trải qua bao sóng gió, năm tháng để cùng nhau nắm tay nhau đi đến cuối cuộc đời. Tôi với người đó chính là ví dụ điển hình cho sự nhận định đó.
Thế nên tôi lại càng cảm thấy không cần phải đặt tên cho quan hệ của chúng tôi. Dù sao thì cũng chẳng đi đến đâu, tự bản thân chỉ cần lưu giữ lại những kỉ niệm có thể coi là đáng nhớ để sau này về già, nhàn rỗi có cái để hồi tưởng về một thời thanh xuân của mình cũng được rồi. Tôi cũng không hi vọng người ấy sẽ đọc được những dòng tâm huyết này, cũng không biết nếu đọc được rồi thì liệu có nhận ra là đang nói về mình hay không, nhưng mà thôi cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi. Tôi không phải là người thích hướng về quá khứ.
Có người từng nói với tôi “người thông minh phải biết kết hợp cả đầu óc lẫn trái tim. Phải có khả năng phối kết hợp sử dụng cả khối óc với con tim cùng một lúc.” Tôi tự nhận mình không thông minh, hành vi đòi hỏi sự kết hợp cao như vậy, tóm lại tôi vẫn là không làm được. Khi tôi đã dùng trái tim để hiểu người khác thì thực sự sẽ không còn chỗ cho lí trí, sẽ tin tưởng hoàn toàn vào người đó, như bạn tôi đã từng nói là “bị người ta bán đi còn ngồi đếm tiền hộ.” Nhưng cũng không phải lúc nào tôi cũng thỏ con ngốc nghếch như thế. Nếu ai đó làm tôi phải quyết định gạt bỏ tình cảm, nghĩa là hoàn toàn sử dụng lí trí thì chính là người đó gặp họa rồi, vì thực sự khi tôi phải dùng đến lí trí thì mọi hành động sẽ trở nên vô cùng nhẫn tâm, tàn nhẫn, bất chấp không nể mặt ai cả. Tất nhiên, bình thường tôi sẽ không như thế. Tôi còn có một tính cách vô cùng không tốt đó là bình thường thì ai nói gì cũng được, nhưng tốt nhất đừng nên chọc giận tôi. Khi tôi tức giận lên thì đúng là không khác gì cuồng phong, gió lốc đâu.
Tôi còn là người đặc biệt thích ghi thù với người khác. Kiểu như có những chuyện xa lắc xa lơ rồi, chả ai nhớ đến nữa nhưng chẳng hiểu sao tôi lại vẫn có thể nhớ được mới tài. Tất nhiên là bình thường thì cũng chẳng sao đâu nhưng nếu những chuyện kiểu như thế tích tụ lại quá nhiều, oán khí quá nặng thì khụ… lúc đấy đừng hỏi vì sao tôi không nhìn mặt bạn nữa nhé. Bạn bè thường bảo tôi chính xác là kiểu người sẽ “hủy diệt trong im lặng.” Thế đấy, tính cách của tôi chính là cực đoan như thế đấy. Thế nên tôi mới nói tôi vừa không thông minh lắm lại cũng không khéo léo lắm.
Hơn hai mươi tuổi đầu rồi, nhiều khi tôi cũng suy nghĩ lắm. Nghĩ xem rút cuộc mình là ai, nhân cách có bị phân liệt không mà lúc thế này lúc thế kia. Cuối cùng là cũng chẳng tìm được câu trả lời, đành cứ để vậy thôi. Tổn thương về tình cảm trong quá khứ lại chính là một nỗi ám ảnh khiến tôi luôn không có cảm giác an toàn. Nếu bạn ở vào hoàn cảnh của tôi thì bạn cũng thế thôi, đến người thân còn có ngày phản bội bạn thì bạn biết phải tin tưởng vào ai đây? Cho nên suy nghĩ của tôi luôn là nếu không thể sở hữu, nắm giữ hoàn toàn thì sao có thể chắc chắn được?
Nhưng tất nhiên, là con người không phải con vật hay đồ vật. Con người vỗn không bao giờ hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của người khác được thế nên chưa từng có ai có thể tạo cho tôi cảm giác thật sự an toàn. Dù cho là có thân thiết đến đâu cũng không có gì đảm bảo một ngày nắng đẹp kia, người đó không bỏ rơi mình để đến một chân trời mới. Chính vì suy nghĩ đó mà bản thân tôi luôn xây dựng một bức tường bảo vệ xung quanh mình. Cũng rất ít khi sống hết mình với người khác, tin tưởng người khác hay nói cách khác là luôn chừa ình một đường lùi, để đề phòng nếu có bị người ta bỏ rơi thì mình cũng không quá thảm hại. Thế nên rất nhiều người nói, lần đầu tiên tiếp xúc, cảm thấy tôi rất lạnh lùng, cảm giác là người cực kì khép kín, khó gần.
Ờ, tính cách của tôi kì lạ như thế, thế mà vẫn có người không sợ chết vẫn cứ muốn lại gần tôi. Mà kì lạ là, ở bên cạnh anh, tôi lại thấy vô cùng ấm áp. Dường như cảm giác an toàn biến mất bấy lâu lại đang tìm đường quay trở về. Có nên nhẹ dạ mà giao trái tim này cho anh không? Bức tường một khi đã phá đi rồi sẽ không thể xây dựng lại được nữa. Nếu như thật sự có một ngày anh bỏ đi thật thì còn lại trong tôi chỉ có thể là đau thương vô hạn. Vậy phải làm sao giờ? Bản thân anh cũng không cho tôi cơ hội, hay là cứ liều thử xem nhỉ?