Liễu Thanh Phong ngủ suốt một đêm không ngon giấc, cứ lật qua lật lại.
Tới tận sáng sớm, cậu mới mơ hồ nghe có tiếng nói.Trước đây vì tiện chăm sóc cho Dạ Du bị thương, hai người vốn ngủ cùng một phòng.
Dạ Du hôn mê ở trên giường, Liễu Thanh Phong trải chiếu nằm dưới đất ngủ.Khi Dạ Du tỉnh lại, tất nhiên không chịu, để một mình Liễu Thanh Phong ngủ trong phòng, còn mình dọn ra gian ngoài, ở giữa chỉ che bằng tấm màn dày bằng bông, lại ngăn cản tầm mắt của Liễu Thanh Phong.Liễu Thanh Phong vốn rất bất mãn.
Do hàng ngày chăm sóc khiến cậu quen vừa mở mắt đã nhìn thấy mặt Dạ Du...!tuy không thể nói là vô cùng anh tuấn nhưng rất thuận mắt.Sau khi Dạ Du dọn ra gian ngoài, Liễu Thanh Phong có một đợt tạo thành thói quen đi tiểu ban đêm, lặng lẽ vén màn lén nhìn anh chàng đẹp trai vạn năng mà mình nhặt được.Nhưng qua vài ngày, vết thương của Dạ Du đã lành lại tới bảy tám phần, cũng dễ tỉnh ngủ hơn.
Bình thường chờ tới giờ tý Liễu Thanh Phong đi vén rèm, Dạ Du đã đứng dậy bước xuống giường, cung kính cong lưng hỏi:- Chủ nhân có chuyện gì cứ căn dặn thuộc hạ làm là được rồi...Cứ vậy hai ba lần, Liễu Thanh Phong tất nhiên cũng ngượng ngùng, vì vậy thói quen thích nửa đêm rời giường biến thành thích sáng sớm nằm ỳ trên giường, chờ Dạ Du tới gọi.Dạ Du chắc chắn sẽ không vén màn bước vào, chỉ ở bên kia màn khẽ gọi.
Hắn luôn hạ thấp giọng làm trong lòng Liễu Thanh Phong thấy ngứa ngáy.
Vì vậy, tuy Liễu Thanh Phong rất ngóng trông khúc gỗ này có thể đi thẳng vào trong phòng, nhưng cũng thấy may mắn vì đối phương không làm vậy.Nếu không mỗi sáng mình cười khúc khích với vẻ mặt háo sắc, chỉ sợ sẽ dọa cho người ta chạy mất.Liễu Thanh Phong nghe tiếng là biết Dạ Du đã về, vì vậy lười biếng không muốn động đậy, nhắm hờ mắt, chỉ hơi cao giọng:- Dạ Du, là ngươi sao?- Vâng, chủ nhân...Đáp lại Liễu Thanh Phong là giọng nói trước sau vẫn trầm và khẽ làm trái tim người ta ngứa ngáy, nhưng nghe dường như ở ngay sát bên tai.Liễu Thanh Phong không khỏi kinh ngạc, mở mắt ra và nhìn thấy Dạ Du đang đứng ở cửa với ánh mắt phức tạp, nhìn chằm chằm xuống đất...Sao vậy?Liễu Thanh Phong cảm giác hơi kỳ lạ, suýt nữa thì đứng dậy.Dạ Du di chân trái xuống đất, có lẽ cũng cảm giác không được tự nhiên nên hạ thấp giọng hơn nữa:- Chủ nhân, có một số việc...Liễu Thanh Phong giơ tay lên ấn huyệt thái dương khẽ day và nói:- Dạ Du, ngươi qua đây hẵng nói.- Vâng.Dạ Du rất nghe lời, đi tới cách giường ba bước, lại lộ ra vẻ do dự ngập ngừng vừa rồi, lầm bầm hồi lâu mới hỏi:- Chủ nhân, ta có thể quỳ xuống nói chuyện không...!cảm giác...!Không thoải mái lắm.- Nói gì vậy? Lẽ nào ngươi quỳ xuống thì thoải mái à? Sao ngươi...Liễu Thanh Phong tức giận thật sự muốn trừng mắt với hắn.
Nhưng cậu suy nghĩ lạ, Dạ Du hiếm khi có ý kiến riêng, mình không nên đả kích hắn, vì vậy cậu đổi giọng:- Ngươi đến bên giường mà nói, chân giường có đệm lót.- Chủ nhân, thuộc hạ nhớ ngài từng nói sau này sẽ dẫn thuộc hạ cùng rời đi.
Ngài định bao giờ sẽ đi? Để thuộc hạ đi chuẩn bị đồ.Dạ Du chuyển sang ngồi xổm hình như cảm thấy quen hơn nhiều, trực tiếp tiến vào hình thức chủ tớ, nói chuyện cũng trở nên ngắn gọn lưu loát hơn.Liễu Thanh Phong vẫn còn hơi ngái ngủ, nhìn gương mặt Dạ Du ngoan ngoãn bình thản nhưng rõ ràng không bình thường, trả lời:- Không vội, ta vẫn chưa nghĩ kỹ...- Chủ nhân!Dạ Du thoáng cái đã trở nên sốt ruột:- Chủ nhân, thuộc hạ muốn, thuộc hạ muốn...- Hử...!sao?Liễu Thanh Phong hỏi.- Muốn...Dạ Du ngẩng đầu, ánh mắt lập lòe nhìn Liễu Thanh Phong rồi chợt quay mặt đi, nhắm mắt lại nói:- Chúng ta có thể xuất phát sớm hơn được không...Liễu Thanh Phong cúi xuống, ghé sát lại gần Dạ Du và nghi ngờ hỏi:- Đã xảy ra chuyện gì vậy?- Không...!Chỉ là...Thái độ đùn đẩy này khiến Liễu Thanh Phong cảm thấy không hài lòng, tính cố chấp đúng lúc nổi lên, tức giận nói:- Ngươi không nói rõ ràng thì chúng ta không đi nữa.Dạ Du cúi đầu...!trong lòng hắn soạn ra rất nhiều lời cầu xin và giải thích, nhưng trước sau không sao mở miệng nói ra được.
Hắn không biết nên giải thích thế nào cho rõ, còn không khiến cho chủ nhân hiểu nhầm, còn không có bất kỳ hậu quả xấu nào...Hắn bấm mạnh vào lòng bàn tay của mình, muốn cảm giác đau đớn làm mình tỉnh táo hơn.
Khi hắn định mở miệng lần nữa, đã nghe giọng nói đĩnh đạc của Vương Đức Như từ bên ngoài cửa sổ vọng vào:- Tiểu Liễu à! Ngươi đã tỉnh chưa? Ta có việc muốn nói với ngươi!Dạ Du cảm giác được Liễu Thanh Phong vỗ nhẹ vào vai mình.
Hắn ngây người ngẩng đầu lên, nhìn thấy đối phương nhìn mình cười trấn an rồi rời khỏi giường.
Hắn vội vàng đi theo, lấy áo khoác treo bên cạnh và hầu hạ đối phương mặc vào, sau đó ngơ ngác lại bất an nhìn đối phương vén màn đi ra ngoài..