Liệu Em Có Tồn Tại Trên Thế Gian Này

Tôi thấy hắn cứ mãi tránh né mà không đánh trả thì liền ngừng tay lại chĩa thẳng mũi kiếm vào hắn ta rồi hỏi.

"Sao ngươi không đánh trả?"

Hắn ta vẫn là giữ nguyên vẹn cái nụ cười nhạt nhẽo đó mà nhìn tôi đáp.

"Ta muốn kết bạn với ngươi."

Tôi thu kiếm lại vào vỏ rồi dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn.

"Ngươi biết ta?"

Hắn gật đầu, cười đáp.

"Rất rõ.."

Tôi bán tin bán ngờ mà tò mò nhìn hắn.

Hắn như đoán ra được, tôi không nhớ gì nên liền nhanh nói tiếp.

"Cô gái ma cà rồng ngươi vừa giết là em gái ta."

Tôi vẫn lạnh lùng nhìn hắn như không hiểu.

Hắn thì từ từ nhìn tôi mà nói thêm.


"Ta biết ngươi khi đó là bị bọn tổ chức Z điều khiển, vì thế mà vô tình giết em ta, cũng là bạn của ngươi"

Tôi nghe thế thì thấy hơi đau đầu, mà đưa tay lên ôm lấy nửa khuôn mặt đang dần nhăn nhó của mình.

"Bạn? Tôi giết bạn tôi sao?"

Hắn nhìn tôi thì lại nụ cười giả vờ đó mà nghiêm mặt nói.

"Đúng! Là ngươi, và người hại ngươi cũng như điều khiển ngươi mới đáng tội. Ngươi không nên tự thấy có lỗi, cũng may loại thuốc họ tiêm vào ngươi lại sinh ra tác dụng phụ mà khiến ngươi hết nghe lời bọn chúng."

Tôi cố gắng hiểu mọi thứ hắn nói, cũng dần hiểu ra mình bị lợi dụng. Nhưng tôi không nhớ người bạn đó, người bạn mà tôi đã giết, tôi chăm chăm nhìn hắn hơi nghi ngờ.

Hắn bình thản mà nói tiếp.

"Chắc do ngươi chưa nhớ ra hoặc kí ức tạm bị giam giữ lại đâu đó trong tiềm thức, chỉ cần ngươi theo ta, ta nhất định giúp ngươi tìm lại kí ức và sẽ giúp ngươi báo thù."

Tôi vẫn rất nghi ngờ mà đáp.

"Ta chấp nhận theo ngươi nhưng ngươi cũng phải đem ra bằng chứng người ta giết là em của ngươi, khi đó ta sẽ nguyện làm việc cho ngươi như để chuộc lỗi lầm mình đã gây ra."

Hắn ta gật đầu chấp nhận rồi bước đi.

"Theo ta!"

Tôi cũng cứ như vậy mà bắt đầu đi theo hắn.

* * * * * *

Tại phòng thí nghiệm mật của tổ chức.

Thời điểm trước khi tôi giết cô ấy và là ngay sau khi tôi bị bọn họ bắt được.

Vị lãnh đạo nhìn tôi bất tỉnh đang nằm trên giường giải phẫu, giọng điệu không vui mà trách móc Jen.

"Tại sao cô không báo cáo vụ này sớm hơn mà tự ý hành động như vậy?"

Jen cúi đầu đáp.

"Tôi xin lỗi."

Vị lãnh đạo hừ một cái rồi lại hướng mắt nhìn tôi cùng những thứ kì lạ đang được truyền vào bên trong người tôi.


"Hừ! Không ngờ một người tài giỏi như vậy lại có quan hệ thân thiết với bọn ác ma đó."

Jen nhìn vào mấy thứ dịch màu xanh lá đang truyền vào cơ thể tôi mà lo lắng.

"Cấp trên tính xử lý thế nào? Những thứ đó có gây hại đến cơ thể cô ấy không?"

Vị lãnh đạo vẫn nhìn thẳng về phía tôi mà đáp.

"Loại thuốc mới này, nó sẽ xóa sạch tất cả kí ức của cô ta."

Jen thắc mắc mà hỏi nhanh.

"Nhưng làm sao tìm được ả ma cà rồng kia khi mà cô ấy đã quên tất cả?"

Vị lãnh đạo nở một nụ cười mãn nguyện với thành tựu của mình mà tự tin đáp.

"Cô ta sẽ vô tình mà đi theo tiềm thức như thói quen, dù không biết là mình đi đâu nên có thể yên tâm, sau đó chỉ cần cấy vào não cô ta một nhiệm vụ nữa là được."

Jen hơi nghi ngờ về độ thành công, nhìn tôi đang nằm ở đó mà bắt đầu lo lắng, cô ấy nhỏ giọng như là không muốn ai nghe thấy.

"Nhất định phải thành công, và nhất định Ju sẽ không sao!"

Vị lãnh đạo nghe cô lầm bầm cái gì đó trong miệng, cứ nghĩ cô ấy lo lắng tính mạng của bạn mình nên giải thích thêm.

"Cô yên tâm, thuốc này trước đó đã thử lên người ma rồng lai và lẫn ma cà rồng thuần chủng rồi, hiện bọn thử nghiệm rất nghe lời chúng ta. Mà còn rất trung thành phục vụ chúng ta nữa."

Jen cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút mà gật đầu.

"Ừm."


Vị lãnh đạo đặt tay lên bả vai Jen như chuẩn bị giao nhiệm vụ quan trọng mà nghiêm mặt nói.

"Cô mau đi sắp xếp, chuẩn bị những người giỏi nhất hiện có ở đây mà tập hợp lại chuẩn bị cho kế hoạch đêm nay."

Jen nhanh gật đầu tiếp nhận mệnh lệnh rồi bước đi thật nhanh.

* * * * * *

Tại một lâu đài sang trọng, bọn ma cà rồng đang tụ tập lại với nhau, cùng cầm những ly rượu vừa uống vừa trò chuyện say mê.

Tôi theo Kat từ từ đi vào.

Ai nấy cũng ngạc nhiên khi thấy tôi, nhưng vì đi trước là Kat, là thủ lĩnh bọn họ, nên bọn họ chỉ dám lén liếc nhìn tôi, đầu vẫn cúi chào Kat.

Như thể Kat chính là vua của nơi này vậy.

Tôi cũng chẳng thèm dòm ngó những ánh mắt tò mò dán lên mình mà cứ hướng thẳng phía trước đi theo hắn ta.

Kat dẫn tôi lên lầu, vào trong một căn phòng rồi lên tiếng.

"Mấy người ở dưới đều là thủ hạ của ta, sau này ngươi cần gì cũng có thể sai bảo bọn chúng, ngươi chỉ dưới ta và trên tất cả bọn chúng."

Tôi cảm thấy nghi ngờ, khi hắn lại bỗng dưng cho tôi một đặc quyền lớn như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận