Liệu Em Còn Yêu Anh?


Cúp điện thoại rồi nó lăn qua lăn lại và ngủ lúc nào cũng chả biết, đến khi mở mắt ra là trời đã tối um lên. Nó lật đật ngồi dậy bước vô nhà vệ sinh tắm rửa thay quần áo rồi phóng xuống nhà ăn cơm cùng với ông nội.
Khi xuống đến nơi thì những âm thanh ồn ào trên phòng khách thu hút sự chú ý, nó liền quay sang hỏi một chị giúp việc.
– Ai trên đó vậy chị?
Chị giúp việc thấy nó bèn cúi đầu chào và từ tốn trả lời.
– Dạ! Hôm nay có bà Hai và cô Kim Thư đến chơi ạ!
– Vâng cám ơn chị.
Nó quay lưng bỏ đi một mạch vào phòng ăn dọn bác đĩa giúp bác quản gia còn khỏe hơn là lên ngắm nhìn bản mặt khó ưa của hai mẹ con họ.
Bác Hai trai của nó mất từ lâu rồi nên bác gái cứ tìm đủ mọi cách để lấy tài sản thừa kế của ông nội về phía mình. Do ông cứ một hai quyết định giao toàn bộ tập đoàn H&Đ cho nó quản lý nên hai mẹ con họ đăm ra ghét bỏ. Thực ra vốn nó cũng không ham của cải thừa kế gì của ông cả nhưng quãng thời gian nó đã cùng gắn bó với H&Đ nên nó đã xem nơi ấy như nhà của mình và mình cần phải bảo vệ chúng. Sâu xa hơn nữa thì đó chính là công sức cả một cuộc đời lam lũ khó nhọc của ông và ba nó nên nó không muốn giao lại cho người không có năng lực như bác Hai.
Giải thích:

- Nhã Trâm Anh: Vợ bác Hai trai, là một người đàn bà mưu mô xảo quyệt, năm xưa cưới bác nó cũng chỉ vì một chữ “tiền”, nay chồng đã mất nên bà ta cũng mất đi phần thừa kế của chồng nếu ông nó qua đời mà H&Đ lại được chỉ định giao cho nó nên bà rất căm tức, luôn thuê người thủ tiêu nó nhưng làm sao có chuyện đó khi nó chính là một sát thủ hàng đầu thế giới.
– Hoàng Thùy Kim Thư: Chị họ của nó, cũng là một con hồ ly thứ thiệt, có vẻ bề ngoài vô cùng xinh đẹp, đẹp hơn cả nó nữa nhưng tâm hồn bên trong lại vẩn đục như nước cống.
Nó đang sắp dĩa ra bàn thì Kim Thư bước vào, đứng dựa lưng vào tường nhìn nó khiêu khích.
– Bộ hết người làm rồi hay sao mà còn thuê con này ra dọn bát đĩa vậy? Dơ hết chén dĩa sao mà ăn?
Nó thở hắt ra một hơi, tay vẫn hoạt động làm hết công suất để đỡ ọi người trong nhà phần nào hay phần đấy nhưng miệng thì đả kích lại cô ta.
– Tôi đâu có ép cô ăn.
– Mày…
Đột nhiên ông nội bước vào cùng với bác Hai thì cô ta thay đổi thái độ một cách chóng mặt.
– Để chị giúp em một tay nha Nhi.
– Tùy.

Cô ta vờ xúm xít chạy vòng vòng hết bưng chén rồi bưng dĩa, nhìn muốn đỏ con mắt. Ủa nhưng nếu chỉ có thêm hai mẹ con bà ta cũng đâu nhiều chén và thức ăn đến vậy, hay là có ai nữa ta?
– Nhà mình còn khách hả ông?
– Ừ! Còn gia đình một người bạn ông nữa. Ông ta có một thằng con trai hình như hơn con một tuổi đấy.
Nó thì im lặng không nói gì, đối với nó khách của ông thì cũng là khách của nó, nhưng sao con Thư nó cứ hí ha hí hửng đến thế? Hay là…? Giỡn? Ông định làm mai cho nó với thằng nhóc kia hả? Ha ha ha…đời hài thật. Tội “thằng nhỏ”.
“Kính Koong”
– Lão gia, để tôi ra mở cửa cho.
Bác quản gia nhanh chân ra đón khách, tự nhiên nó thấy nôn nao đến lạ, nó đang nôn để được diện kiến dung nhan của tên xấu số đó ha ha ha. Rước ai không rước, rước nhầm con hám tiền lẫn hám trai nhà này thì chỉ khổ cái thân.
Nhưng nghĩ lại rước con này đi như vậy thì quá khỏe, đỡ còn đứa nào phá nó, từ giờ cuộc sống của nó sẽ freedom…yeah.
Ông nó thấy khách vào thì tí tởn chạy ra chào hỏi, nó ngước mặt để xem dung nhan tên đó thì…OMG!!!
– Ba? Anh hai?
– “He he…chào cục cưng của ba / anh” Hai người đồng thanh đồng nhịp ôm chầm lấy nó, còn nó thì vẫn ngơ ngà ngơ ngác.
Ô thế thì cái thằng xấu số mà nó chữi nãy giờ chính là ông anh quý hóa của nó sao? Ha ha ha…Ba ơi là ba, rước ai không rước lại đi rước cái con này. Ủa mà chưa chắc nha, đó cũng chỉ là suy đoán của nó thôi. Lạy trời hi vọng số anh nó không xui xẻo như thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận