Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành

Vốn là tâm đã bình tĩnh, lại bởi vì lời nói của Cơ Lưu Tiêu mà nổi lên tầng tầng gợn sóng.

Chỉ có giờ phút này, ta mới hiểu được chính mình cũng không
có bình tĩnh như ta đã nghĩ, một khi ngụy trang bị phá vỡ, mới phát giác ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng có một loại cảm giác không thể thật sự
quên đi được hết mọi chuyện.

Một loại cảm giác phức tạp mà ngay cả chính mình đều không thể hiểu rõ.

Sắc trời đã tối đen, ta đi cực nhanh như là đang lẩn trốn một điều đáng sợ nào đó.

Cơ Lưu Tiêu rốt cuộc là vẫn không có đuổi theo, tâm của ta
càng loạn, cũng không biết là do cảm thấy may mắn hay là thất vọng nữa.

Chúng ta trong lúc đó bắt đầu từ lừa gạt, liền nên từ lừa gạt mà chấm dứt, hắn lại vì sao phải đến để nói lại chuyện xưa?

Giờ khắc này, ta không còn là Liễu Lăng vô tâm của ngày
thường nữa, giờ khắc này, ngay cả chính bản thân mình ta cũng không thể
hiểu rõ.

Đúng là vẫn còn…

Đấm mạnh ngực một cái, ta mạnh ngẩng đầu, đập vào mắt ta lại
là một chiếc mặt màu xanh lạnh như băng, mà biểu tình mờ mịt thất thố
kia của ta cũng toàn bộ được thu vào trong đáy mắt của hắn.

Ta giật mình, sợ run thật lâu sau, mới thì thào hỏi: “Mị Mị, ngươi như thế nào lại ở chỗ này?”

Hắn tới tìm ta sao? Hay chỉ là ngẫu nhiên gặp được?

“Liễu Lăng, ta có lời muốn nói với ngươi.” Dưới ánh trăng
mông lung, con ngươi của Mị thoạt nhìn thâm thúy không đáy, làm cho
người ta đoán không ra suy nghĩ trong lòng hắn.

Có lẽ ta cũng chưa bao giờ đoán được.

“Được.” Giờ phút này, có lẽ đem lực chú ý chuyển dời đến
người khác cũng tốt, có như vậy ta mới sẽ không tiếp tục suy nghĩ miên
man.

Lời còn chưa dứt, Mị liền vươn tay ôm lấy ta.

Còn chưa đợi ta kịp có phản ứng gì, hắn liền ôm ta nhảy lên nóc nhà.

“Mị Mị, để ta chính mình đi.” khinh công của ta cũng không
kém hắn, ta cũng cũng không phải là một người yếu đuối, cái gì cũng đều
phải dựa vào người khác.

Hắn không để ý đến ta, chính là cứ tiếp tục thi triển khinh công.

Khi ta đang nghĩ hắn sẽ không nói chuyện, hắn lại sâu kín mở
miệng “Gió rất lớn, sẽ không nghe thấy tiếng gì ngoài tiếng gió đâu.”

Ta sợ run một lúc lâu, sau mới hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn.

Quả thật là tác phong của Mị, ngay cả câu an ủi cũng mang theo hàm súc như vậy.

“Thả ta xuống, ta không nghĩ muốn khóc.” Mặc dù trong lòng đang loạn, ta cũng không muốn khóc a~.

Bất quá chỉ là một cuộc nói chuyện, bất quá chỉ là một lần
gặp nhau không nên tồn tại, bất quá chỉ là một người nam nhân mà thôi,
ta làm sao mà lại muốn khóc chứ?

Đó không phải là tác phong của Liễu Lăng ta, Liễu Lăng không tin nước mắt.

Mị không có buông tay, cũng là chế trụ sự giãy giụa của ta,
đem đầu của ta ấn về phía ngực hắn, lời nói theo gió truyền vào tai ta
“Dựa vào một chút cũng không sao cả, sau khi khóc xong ngươi vẫn là Liễu Lăng.”

Chỉ cần một câu, hắn đã dễ dàng phá tan sự kiên trì của ta.

Trong ba năm này, trừ bỏ ngẫu nhiên muốn làm nũng Dạ Khuynh
Thành, trừ bỏ ngẫu nhiên muốn dựa vào Dạ Khuynh Thành, ta cho tới bây
giờ cũng không muốn dựa vào bất luận kẻ nào, ta không cần dựa vào, cũng
không muốn rơi nước mắt, cho tới nay đều cười đến vô tâm vô phế, tựa hồ
cho dù trời có sụp xuống ta cũng không rơi nước mắt.

Chính là thật sự cái gì đều không cần sao? Thật sự cái gì đều không cần sao?

Giờ khắc này, ta không có lý do để lừa mình dối người nữa.

Một người dù có tiếp tục kiên cường như thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ có lúc cảm thấy mệt mỏi, làm sao mà lại không cần dựa vào đây?

Chẳng qua là ta sợ bản thân mình sẽ ỷ lại, ta sợ chính mình
sẽ có thói quen dựa vào người khác, nếu như vậy, một khi mất đi người có thể dựa vào, như vậy thế giới của ta sẽ trong nháy mặt sụp đổ.

Cho nên khi chưa tìm ra được người toàn tâm toàn ý chỉ vì ta
mà mở rộng vòng tay, để cho ta dựa vào, ta đều phải một mình chịu đựng.

Chính là vì sao sự giãy giụa của ta lại vô lực?

Chính là vì sao, ta đúng là vẫn còn tựa vào ngực Mị?

Chính là vì sao, nước mắt vẫn là chậm rãi chảy xuống?

Ta không nghĩ khóc, chưa bao giờ nghĩ tới muốn khóc, chính là cố tình bởi vì một câu của Mị mà rơi nước mắt, cũng vô pháp ức chế.

Giờ phút này nước mắt sớm không phải vì Cơ Lưu Tiêu mà rơi,
mà là do áp lực đã bị kìm nén từ lâu rốt cuộc đã tìm được cách phát
tiết, ba năm nay, áp lực ở dưới đáy lòng ta quả thực là rất nhiều, những chuyện nghĩ muốn xóa bỏ vĩnh viễn cũng nhiều lắm, một khi bùng nổ liền
càng không thể thu kịp.

Lúc để cho Mị thí nghiệm thuốc trên người, mặc dù có đau, ta cũng không có rơi dù chỉ là một giọt nước mắt.

Lúc bị người trên giang hồ cười nhạo, đuổi giết, mặc dù có khổ sở cũng không muốn khóc.

Sau khi đã biết hết thảy chân tướng, lúc hiểu được Dạ Khuynh
Thành chỉ lợi dụng ta, mặc dù có đau thương đến mấy, cũng không cho phép bản thân mình ở trước mắt hắn tỏ ra yếu đuối dù chỉ là một chút ít.

Còn có vừa rồi, lúc đối mặt với những câu nói của Cơ Lưu Tiêu, cũng chỉ dùng bộ dáng vô tâm để ngụy trang chính mình.

Chính là giờ khắc này, hoàn toàn không còn khống chế được nữa.

Ta liền như thế cuộn mình ở trong lòng Mị, khóc rối tinh rối mù.

Cái loại cảm giác dựa vào này, thì ra lại tốt đẹp như vậy a~. Giờ khắc này, ta tham luyến sự ấm áp của Mị.

Tựa hồ thật lâu trước kia, ta cũng dựa vào một người như vậy.

Là Mị sao? Có phải là Mị không?

Chôn mặt ở trong lòng hắn, tùy ý phát tiết, hoàn toàn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Thẳng đến khi ta đã khóc đủ, cố hết sức ngẩng đầu lên, mới phát giác Mị sớm đã đưa ta tới một chỗ, đang lẳng lặng chờ đợi ta.

Toàn bộ quẫn cảnh của ta đều bị hắn thấy được, giờ khắc này
đáy lòng ta lại có chút thầm oán hắn, vì cái gì muốn làm cho ta khóc?

“Mị Mị, ngươi gạt ta, hôm nay gió thổi vẫn là quá nhỏ.” Ta chỉ vào lệ chưa khô trên mặt mình nói với hắn.

Mị nhưng lại nhẹ nở nụ cười, tuy rằng thanh âm thô ách kia
khi cười rộ lên, cũng không phải là dễ nghe, nhưng lại là đủ để cho ta
khiếp sợ nửa ngày.

Mị thế nhưng nở nụ cười? Mị luôn luôn lạnh lùng thế nhưng sẽ cười?

Đây có thể được coi là kỳ tích nha~.

Không biết đằng sau chiếc mặt nạ màu xanh kia sẽ là vẻ mặt
như thế nào, bởi vì Mị chưa bao giờ cười ở trước mặt ta, cho nên ta căn
bản không thể nào tưởng tượng được bộ dáng khi hắn cười rộ lên sẽ ra sao nữa, nhưng tuyệt đối sẽ không giống Dạ Khuynh Thành.

Bọn họ mặc dù có dung mạo giống nhau, nhưng là tính tình lại
hoàn toàn bất đồng, cho nên Mị mỉm cười nhất định không phải như nụ cười ôn hòa của Dạ Khuynh Thành.

Là như thế nào đây? Ta lại có loại xúc động muốn tháo mặt nạ của hắn xuống.

Hắn vẫn là cười, nhu hòa nói: “Đúng, là ta sai lầm rồi.” Sau đó vươn tay, mềm nhẹ lau đi nước mắt trên mặt ta.

Mị chưa bao giờ nhân nhượng với ta như vậy.

Ta lại chính là kinh ngạc nhìn chằm chằm mặt nạ của Mị, lẩm
bẩm: “Mị Mị. Ngươi trước kia không phải là chán ghét ta đụng tới ngươi
sao?”

Tay hắn dừng lại một chút, sau đó cười nói: “Đúng vậy.”

“Tại sao bây giờ lại làm vậy?” Ta rất ngạc nhiên vì Mị là
người chán ghét nữ nhân đụng vào như thế, vì cái gì lại sẽ bắt đầu không chán ghét ta đụng vào.

Hắn suy nghĩ một lát, khóe môi hơi hơi nhếch lên “Bởi vì có
người đã nói, cho dù có bị đánh chết vẫn quyết tâm sẽ thay đổi được thói quen nôn mửa khi bị nữ nhân chạm vào của ta. Cho nên căn bản là không
để ý tới ta, dám muốn chứng minh mình là đúng.”

Ta biết Mị nếu bị nữ nhân đụng tới, sau khi bị nghiêm trọng
đụng vào hắn sẽ nôn mửa. Cho nên mặc dù chỉ có chạm nhẹ qua góc áo hắn,
thì kiện quần áo kia cũng sẽ chỉ gặp một kết cục duy nhất, đó chính là
bị vứt bỏ.

Chính là theo như lời của hắn, thì thật đúng là ta sẽ nói như vậy.

“Sự thật đã chứng minh là ta đúng.” Ta đắc ý nói: “Cho nên Mị Mị, về sau không cần tiếp tục kháng cự nữ nhân nữa. Không cần tiếp tục
nôn mửa khi bị nữ nhân đụng vào nữa thì sẽ không còn chán ghét nữ nhân.” Giờ phút này ta sớm đã quên mới vừa rồi là ai ở bên kia khóc rối tinh
rối mù.

Trách không được có đôi khi Mị nói ta là một nữ nhân vô tâm vô phế.

Lời nói vừa thoát ra khỏi miệng, khóe môi Mị vốn là đang khẽ
nhếch, nhưng lại bỗng dưng trở nên cứng ngắc, mặc dù là cách một chiếc
mặt nạ, ta cũng có thể cảm giác được ý cười kia đã nhanh chóng bị thu
lại.

Ta biết ta đã nói sai rồi.

“Không cần.” Câu nói này của hắn có chút lạnh lùng.

Có lẽ ba năm này đã hình thành thói quen trong ta, cho nên
đối với Mị ta cuối cùng vẫn là mang theo vài phần sợ hãi, mặc dù sớm đã
hiểu được hắn cũng không từng muốn thương tổn ta.

“Mị Mị không muốn làm thì không làm.” Ta cười nói.

Hắn hơi hơi gật đầu, lại không có loại nhu hòa như vừa rồi.

Hắn giờ phút này, lại làm cho người ta đoán không ra rốt cuộc là hắn đang suy nghĩ cái gì.

“Mị Mị, vừa rồi ngươi nói có chuyện muốn nói với ta, là chuyện gì vậy?” không khí như thế, nói như thế nào cũng có chút quỷ dị, ta giờ phút này từ người được an ủi, lại trở thành người đi an ủi người khác.

“Liễu Lăng, Truy Phong cùng Tu La ở bên cạnh ngươi sao?” Mị xoay người nhìn ta nói.

Ta nhìn quanh bốn phía, mới phát hiện Mị đem ta đưa đến một căn phòng không có bài trí gì, không có chỗ để cho người ta ẩn nấp.

Xem ra Mị là đã biết chút gì đó.

Gặp ta không nói, Mị lại nói: “Liễu Lăng, ngươi cứ nói thật,
đây là gian phòng cách âm, cho nên mặc dù là Tu La thật sự đang ở bên
cạnh ngươi, cũng vô pháp nghe thấy.”

Ta gật đầu “Đúng vậy. Bất quá đi theo bên người ta chỉ có Tu La, Truy Phong bị ta phái đi điều tra một vài chuyện rồi.”

“Tu La vẫn đi theo bên cạnh ngươi?” Mị gắt gao bắt lấy bả vai của ta hỏi.

Ta gật đầu nói: “Đúng vậy. Tu La cùng Truy Phong tự nguyện đi theo ta…”

“Nhưng là, ngươi có nói cho bọn họ biết thân phận của ngươi
không?” Mị bất đắc dĩ nói: “Rõ ràng là một người rất khôn khéo, như thế
nào có đôi khi lại không có đầu óc như vậy. Truy Phong cùng Tu La xác
thực trước kia rất trung thành với ngươi, nhưng không phải là ngươi hiện tại. Mặc dù bọn họ là thật thưởng thức ngươi, muốn làm tùy tùng của
ngươi, nhưng nếu là gặp phải chuyện của cung chủ trước kia thì sao
đây ?”

“Liễu Lăng, nếu một người có dã tâm lợi dụng điểm này. Lợi
dụng địa vị của ngươi trước kia mà làm cho Truy Phong phải làm việc vì
hắn thì sao.” Mị gằn từng tiếng nói: “Bởi vì không lâu trước, Tu La đã
được ta phái đi về phía Bắc, trừ bỏ ta cùng Truy Phong, ai cũng không
biết.”

“Mị Mị, ngươi là nói Tu La hiện tại là do người giả trang sao?” Ta còn chưa thể tiêu hóa được lời nói của Mị.

Mị gật đầu nói: “Ta phái hắn đi tranh Kính Nguyệt cung, muốn
tìm Truy Phong đi tìm ngươi trở về, nhưng là người của Kính Nguyệt cung
lại nói Truy Phong cùng Tu La mấy tháng trước đã sớm rời đi, nói là muốn đi bảo hộ cung chủ. Tu La rõ ràng không có ở đó, người của Kính Nguyệt
cung lại nói như vậy, cho nên ta mới vội vàng đuổi tới tìm ngươi.”

Xác thực, nếu mấy tháng này không có bọn họ ở phía sau bảo hộ ta, ta có lẽ sớm đã bị người do Dạ Khuynh Thành phái tới sát hại rồi.

Vốn Truy Phong nói là Mị gọi bọn họ tới bảo hộ ta, ta cũng
không nghĩ ngợi nhiều, nhưng là giờ phút này ta mới nhớ lại, lúc trước
khi Mị nghe thấy ta nói Dạ Khuynh Thành sai người đuổi giết ta, biểu
tình của hắn là ngạc nhiên không thể tin nổi, xem ra bọn họ thật là nói
dối, nhưng là ta không có chú ý tới.

Chính là, nếu người kia có dã tâm muốn lợi dụng Truy Phong, lại vì sao phải ở phía sau bảo hộ ta?

Tu La hiện nay đang ở bên cạnh ta là ai?

Ta nhìn Mị, hắn lại vươn tay kéo ta qua: “Liễu Lăng, đáp ứng ta, ở lại bên cạnh ta, ta sẽ bảo vệ ngươi.”

“Mị Mị, ngươi không đuổi ta đi sao?” Ta không có kháng cự hắn cho dựa vào, lại chính là thản nhiên hỏi.

“Nếu Truy Phong đã bị người có dã tâm lợi dụng, ta cũng vô
pháp phóng tâm mà đem ngươi giao cho hắn.” Mị mềm nhẹ vỗ về mái tóc dài
của ta, nói: “Yên tâm đi, ta sẽ bắt được người ở phía sau bức màn này.”

Ta hơi hơi gật đầu, không có nói cái gì nữa, đáy lòng lại ẩn
ẩn có chút suy đoán, nghĩ muốn nói cho Mị lại cuối cùng cũng không có mở miệng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui