Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành

Hôm sau ta liền hạ một chút dược vào đồ ăn sáng của Cơ Lưu Tiêu, cho nên trước lúc xuất chinh, hắn thành công bị ngã bệnh, Vũ Liên Nhi tất
nhiên là rất nóng vội, nhưng ngay sau đó lại cười đến sáng lạn, tâm tình khá tốt chúc chúng ta vừa xuất quân đã thắng lợi.
Ta tự nhiên hiểu được ý nghĩa của nụ cười tươi này, nàng là nhận
định chúng ta sẽ lại một lần nữa thất bại thảm hại, cho nên Cơ Lưu Tiêu
có thể tránh được một trận chiến này, tất nhiên là rất tốt.
“Chúng ta tất nhiên sẽ thắng ngay từ trận đầu.”

Ta cúi người ở bên tai nàng nhẹ nhàng mà nói: “Vũ Liên Nhi.”

Nàng ngẩn ra, kinh ngạc nhìn ta, ta lại chính là cười đến càng thêm
vô tội, quay đầu nói với Thủy Bất Nhàn: “Bất Nhàn, chúng ta xuất phát
thôi.”

Thủy Bất Nhàn từ trước đến nay ở trong quân đội của Đông Hải rất
được lòng người, cho nên mặc dù Cơ Lưu Tiêu không có ở đây, nàng cũng có thể một mình đảm đương một phía.
Nàng gật đầu, thanh âm trong trẻo vang lên “Xuất phát.”

Dưới gió lạnh, lá cờ ở trong gió lạnh rung động, Thủy Bất Nhàn một
thân chiến giáp màu xanh, uy nghiêm ngồi ngay ngắn ở trên lưng ngựa,
thật giống như một nữ chiến thần từ trong thần thoại viễn cổ bước ra.
Nàng như vậy, từng rong ruổi ở trên sa trường, bày mưu nghĩ kế.
Ta không khỏi nhìn nàng mỉm cười, sau đó giục ngựa đi về phía trước.
Giờ khắc này, toàn bộ đều đã ở trong kết cục đã định, Vũ Liên Nhi mặc dù đã biết, cũng không thể thay đổi được điều gì.
Đêm hôm đó, huyết nhiễm đỏ toàn bộ tuyết đêm, mà ngày hôm nay, chúng ta muốn quang minh chính đại từ Kỳ sơn mà qua.
Đêm qua, khi ba người chúng ta thảo luận chiến lược, ta cố tình bố
trí một cái bẫy, nói là trước tiên ở ban ngày phái một tiểu đội làm mê
loạn tầm mắt bọn họ, sau đó khi bọn họ đã thả lỏng cảnh giác, một nhóm
lớn mới tiếp tục xuất hiện.

Mưu kế là phương pháp dương đông kích tây,
nhưng thật ra ý chính là sát nhập quân.
Cho nên khi Vũ Liên Nhi nhìn thấy chúng ta dùng nhiều quân mã như vậy mà qua, thì nàng ta cũng đã biết được mình đã thất bại.
Nếu Vũ Liên Nhi lại một lần nữa đem mưu kế của chúng ta báo cho bọn
Mật Nhi biết, bọn họ giờ phút này nhất định không có mai phục, mà ngược
lại sẽ nghỉ ngơi dưỡng sức để buổi tối đem chúng ta một mẻ hốt gọn.
Cho nên lúc này đây, chúng ta thản nhiên mà qua.
Mật Nhi cũng là người thông minh, vốn cũng nên nghĩ đến những điều này, nhưng là nàng cố tình rất tin tưởng Vũ Liên Nhi.
Nói vậy nàng cũng không biết chuyện trước kia Vũ Liên Nhi giả mạo là ta, bằng không cũng sẽ không tin tưởng nàng ta như thế, bởi vì Vũ Liên
Nhi nhất định sẽ không đem chuyện khó xử như vậy nói ra.
Cho nên Mật Nhi nhất định cho rằng thân phận của nàng ta hoàn toàn cao quý.
Nhưng là nàng sai lầm rồi, sai ở chỗ nàng không biết ta cùng Vũ Liên Nhi ở giữa thiệt giả dây dưa.
Lúc này đây, cũng toàn dựa vào Vũ Liên Nhi giấu diếm, chúng ta mới
có thể không phí một chút sức lực, toàn quân đi qua, sau đó lại ở bọn họ trở tay không kịp là lúc bắt đầu công thành, không cho bọn họ có cơ hội thở dốc, một lần hành động đột phá.
Thành chủ Hạ thành – Lý Chí Tín, cũng là mới được đề bạt vài năm gần đây mà thôi, cho nên đối với ta tự nhiên không có ấn tượng gì, lại càng không sẽ vì ta mà phản bội bọn họ.
Chính là mặc kệ như thế nào, hắn vẫn là bị đánh bại, bại ở chỗ hắn rất nghe lời cấp trên phân phó.
Một người nam nhân nếu trung thành và tận tâm vì một nữ nhân, vậy
trong đó ngoài trừ lòng trung thành ra, nhất định còn mang theo vài phần ái mộ.
Nữ nhân này tất nhiên là Mật Nhi.
Ta vẫn đều biết Mật Nhi là một nữ nhân rất xinh đẹp, càng mang theo
một loại phong tình, muốn mê hoặc một người tất nhiên là rất đơn giản.
Có lẽ lúc trước, biểu ca của ta cũng là một trong số những người đó
đi.

Mà ta lại thiên chân cho rằng bọn họ là lưỡng tình tương duyệt.

Hắn
kỳ thật cũng ở giữa màn giết chóc kia biến mất, ta vốn luôn nghĩ chỉ một mình ta cam lòng tình nguyện, cho rằng Mật nhi thích hắn, cho rằng Mật
Nhi sẽ bỏ qua cho hắn, lại không biết được rằng thì ra từ đầu tới đuôi
đều là mình nghĩ sai.
Mật Nhi thích là Vân Tế Du.
Điểm này, ta tin tưởng vạn phần.
Mà nàng sở dĩ muốn giết ta, là vì Vân Tế Du sủng ái ta sao?
Tất cả, quả nhiên vẫn giống như ta đã nghĩ.
Dục ca ca, ngươi chung quy cũng không thể đối xử nhẫn tâm với ta,
phải không? Ở dưới đáy lòng ta thản nhiên thở dài, nghĩ đến không bao
lâu nữa sẽ phải gặp lại hắn, đáy lòng đúng là có chút do dự.
Đây mới là lần chúng ta chân chính gặp lại, mà trong lúc này ngăn
cách giữa chúng ta chính là quốc thù gia hận, sớm đã không còn như trước kia nữa.
Hạ thành công phá, hôm nay đúng là ngày 20 tháng 12 năm 1135.
Chúng ta nối đuôi nhau mà vào, sau khi dàn xếp tốt dân chúng, ta lại lấy thân phận công chúa của Nam Mạch quốc trấn an dân chúng, sau đó lại bố trí ổn thỏa những kẻ liều chết không phục ta.
Sau khi đã an bài tốt mọi chuyện, ta mới phái người đi tới doanh trướng đem những người đang ở đó về đây.
Hạ thành bởi vì có Kỳ sơn bảo vệ, cho nên đội quân hộ vệ phòng thủ
nơi này lực lượng rất mạnh, lực công kích đúng là yếu đi chút, mới làm
cho chúng ta dễ dàng chiếm được Hạ thành.
Sau khi ta tạm nghỉ ngơi một chút, liền một mình đi tới nhà tù.
Lý Chí Tín cũng được coi như là một người cứng cỏi, mặc dù bây giờ
đang làm tù nhân cũng không sửa được bản tính ngay thẳng này, người như
vậy đúng là một quân nhân tốt, nhưng cố tình một lòng không thay đổi
với Mật Nhi.
Cho nên lần này ta đến đây mục đích là để khuyên dụ.
Hắn vừa thấy ta, không khỏi hừ một tiếng, quay đầu đi không nói thêm bất kì một câu nào nữa.
Ta ra hiệu cho người canh tù mở cửa lao, lẻ loi một mình tiến vào, đứng ở bên cạnh hắn, thản nhiên nói: “Lý thành chủ.”

Hắn không trả lời ta.
Ta thản nhiên nở nụ cười “Đường đường là một đại thành chủ, ngay cả một chút độ lượng cũng không có sao?”

Quả nhiên hắn lập tức trả lời: “Không cùng kẻ tiểu nhân làm bạn.”

“Vậy gian tế đang ở trong doanh trại quân ta nhưng lại là do quân tử làm hay sao?”

Ta không khỏi hỏi lại.
Hắn đỏ mặt, không lên tiếng phản bác, xem ra cũng thật sự là một người ngay thẳng.
“Lý thành chủ, ta kính ngươi là người biết đối nhân xử thế, nhưng
đang tiếc ngươi đã lầm đường lạc lối.”

Ta không vội không chậm nói: “Ai
là thật, ai lại là giả, trong lòng ngươi hẳn là đã rõ ràng rồi.

Ta hôm
nay tiến đến, chỉ có một mục đích, đó chính là ngươi.”

“Ta sẽ không đầu hàng.”

Hắn trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng nói.
“Ta không phải muốn ngươi đầu hàng gia nhập vào quân ta, mà là cho
ngươi thể hiện lòng trong thành với quốc gia của mình.”

Ta như trước
thản nhiên nói “Nếu thật sự là một người yêu nước, liền không nên ngồi
nhìn ngoại nhân trở thành chúa tể của Nam Mạch quốc, ngươi xác nhận là
người hiểu chuyện, nên hiểu được tình hình trong triều mấy năm qua đi.”

Hắn thật lâu không nói, ta nhưng cũng không tính ở lâu, sau khi sâu
kín nói một câu liền xoay người rời đi ”

Nhi nữ tình trường, anh hùng
thoái chí sao? Nếu là như vậy cũng là lẽ đương nhiên thôi.”

Lý Chí Tín là một kì nhân, sảng trực, cho nên nếu vẫn tiếp tục
khuyên hắn quy thuận, tất nhiên sẽ có kết quả hoàn toàn ngược lại.
Cho nên ta liền chỉ có thể cùng hắn chỉ ra tất cả, sẽ không buộc
hắn, cũng không khuyên hắn, hoàn toàn dựa vào sự suy nghĩ của hắn mà
thôi.
Chính là ta đã nắm chắc được tám phần, hắn sẽ quy thuận ta.
Dù sao ở trong lòng hắn cũng hiểu được tất cả, ta chẳng qua chỉ là giáp mặt vạch trần mà thôi.
Trở lại đại sảnh, ta mới biết Cơ Lưu Tiêu cùng Vũ Liên Nhi cũng đã đến.
Một khắc khi tầm mắt của chúng ta chạm nhau, ta nhìn thấy một tia khó hiểu trong ánh mắt của Cơ Lưu Tiêu.
Xác thật, khôn khéo như Cơ Lưu Tiêu làm sao lại không biết được ta ở trong đồ ăn sáng của hắn đã động tay động chân một chút đây, nói vậy
hắn chẳng qua là đang oán ta không tín nhiệm hắn đi.
Nhưng là ta không có cách nào đem nguyên nhân nói ra khỏi miệng, bởi vì mặc dù có nói sự thật đi chăng nữa, hắn cũng không có khả năng tin
tưởng.
Mà Vũ Liên Nhi ở bên cạnh hắn là vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.
Ta không để ý đến bọn họ, cùng bọn họ hơi hơi gật đầu một cái, sau liền xoay người rời đi.
Chỗ bị thương đêm hôm đó quả nhiên vẫn không thể nhanh khôi phục lại như cũ hay sao? Mặc dù ta đã ăn vào Bách Hoa tửu do chính mình chế tạo, nhưng vẫn như cũ cảm thấy rất mệt mỏi, mệt chỉ muốn ngủ.
Lúc nghĩ như thế cũng là lúc trước mắt ta tối sầm lại, cả người liền ngã về phía sau.
Trước khi hôn mê, ta tựa hồ cảm giác có người gắt gao ôm lấy ta, cũng tựa hồ nghe thấy được vô số thanh âm ồn ào.
Từ sau đêm hôm đó, tiếng lòng tựa hồ càng thêm buộc chặt, mà giờ
khắc này vừa mới nới lỏng một chút, cả người đều đã như buông lơi.
Lúc tỉnh lại, đã thấy mình nằm trên giường, mà ở bên cạnh giường, Cơ Lưu Tiêu đang ngồi lặng im nhìn ta, vừa nhìn thấy ta tỉnh lại, liền
hỏi: “Liễu Lăng, nàng có thấy khá hơn chút nào không?”

Ta hơi hơi gật đầu “Không có việc gì, có lẽ là do gần đây quá mệt mỏi.”

“Liễu Lăng, ta…”

Hắn còn chưa mở miệng liền bị ta cắt ngang, ta nhìn hắn chân thành nói: “Tiêu, chàng có tin tưởng ta không?”

“Tin tưởng.”

Hắn không chút do dự trả lời.
Ta thoải mái cười “Như vậy mời chàng đừng hỏi cái gì cả, có một số việc đợi đến thời điểm nhất định, chàng sẽ biết rõ tất cả.”

Hắn há mồm muốn nói, lại cuối cùng cũng không nói cái gì, chính là nắm lấy tay của ta nói: “Được, ta không hỏi.”

“Tiểu Lục Lục từ khi nào đã biết nghe lời như vậy.”

Ta cười đến sáng lạn, trêu tức nói.
Hắn ngẩn ra, lại lập tức cười nói: “Nhưng chỉ vì nàng mà thôi.”

“Tiểu Lục Lục quả nhiên là Tiểu Lục Lục, chỉ có một bộ dáng dụ dỗ nữ nhân.”

Ta không khỏi bĩu môi, nhẹ giọng hừ nói.
“Ta nhưng cho tới bây giờ cũng không dụ dỗ nữ nhân, chỉ cần ta vừa
đứng, các nàng liền ước gì được dán lên người ta, còn muốn ta dụ dỗ
sao?”

Hắn nhìn ta cười mị hoặc, có vài phần trêu tức nói: “Có phải hay
không cảm thấy thực vinh hạnh?”

.
“Yêu nghiệt.”

Ta không khỏi nói ra ấn tượng đầu tiên ta gặp hắn lúc trước.
Hắn lại cười đến càng mê hoặc lòng người, đầu ngón tay ở trên gương mặt ta nhẹ nhàng mà xẹt qua, dụ dỗ nói: “Gọi lại …”

“Yêu nghiệt.”

Ta lại một lần nữa gọi, như lúc trước vậy.
Giờ phút này tựa hồ như xuyên qua thời không, về tới lúc trước, ở
trong bụi hoa Phượng Loan nở rộ kia, hắn nói ta câu dẫn hắn, mà ta gọi
hắn là yêu nghiệt.
“Liễu Lăng.”

Hắn vốc lấy một lọn tóc đen của ta, đặt ở chóp mũi nhẹ
nhàng hít lấy hương thơm “Ta thích nàng như vậy, huyênh hoang, lười
nhác, tựa như không đem bất luận kẻ nào đặt ở trong đáy mắt.”

“Này, này, huyênh hoang là chàng thì có.”

Ta bất mãn phản bác.
Hắn lại đột nhiên cúi người ôm lấy ta “Hiện tại nàng rất bình tĩnh,
có đôi khi ta thậm chí cảm thấy cách nàng rất xa, không thể chạm vào
được.

Ta biết như vậy mới là một quân vương, nhưng là ta lại vẫn thích
nụ cười tùy ý này của nàng.”

“Nếu thật sự rất khổ, thì hãy dựa vào ta, ta sẽ thay nàng giải quyết tất cả, nàng chỉ cần như trước sống theo ý mình là được.”

Hắn ở ta bên
tai thì thào khẽ nói, hơi thở ấm áp không ngừng mà thổi phun ở bên tai
của ta, lưu luyến không thôi.
“Có thể dựa vào cả đời sao? Ta thật sự là một người có lòng tham, hoặc là không cần, nếu cần chính là muốn cả đời.”

“Được, cả đời.”

Chúng ta gắt gao ôm nhau, không phát ra tiếng động.
Cửa đột nhiên mở ra, ta xuyên qua vai Cơ Lưu Tiêu, thấy Vũ Liên Nhi
xuất hiện ở tại cạnh cửa, vẻ mặt oán hận, mà ta cũng là không khỏi mỉm
cười, cười đến cực kì bừa bãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui