Sau khi Thiết Ưng cùng Hạ Nguyệt Nhiễm rời khỏi, Cơ Vô Nhai chỉa vào người của ta nói: “Tiểu Ẩn, còn nhớ nàng ta không?”
“Không phải là nữ vương của Nam Mạch quốc sao?”
Cơ Lưu Ẩn hơi hơi
nhếch khóe môi, thản nhiên nói: “Phụ thân, bắt nàng đến đây làm gì?”
Thiếu niên có nụ cười tinh thuần, con ngươi trong suốt đã không còn
tồn tại nữa rồi, mà nay người đứng ở trước mặt ta, bên trong ôn hòa mang theo vài phần xa cách, làm người ta nhìn không mấy thân thiết lắm.
Hắn cuối cùng cũng không thể thoát được vận mệnh trêu cợt.
Cơ Vô Nhai dường như rất vừa lòng với câu trả lời của hắn, tròng mắt mang theo vài phần sủng nịch, hứa hẹn nói: “Chỉ cần có nàng ta ở đây,
phụ thân cuối cùng cũng sẽ đem tất cả những thứ vốn thuộc về con, đều
trả lại cho con.”
Hắn nhưng chỉ cười mà không nói.
Cơ Vô Nhai cũng không có ở trước mặt ta nói thêm cái gì nữa, sau khi nhìn ta liếc mắt một cái liền theo Cơ Lưu Ẩn đi ra ngoài.
Loảng xoảng một tiếng, cửa lại bị khóa.
Chờ toàn bộ trong phòng chỉ còn lại có ta, ta mới ngồi cuộn mình xuống một bên mép giường.
Vừa rồi tranh luận tương đối lớn, ta như vậy bén nhọn, như vậy kiêu
ngạo, mà giờ phút này lại dường như đã mất hết khí lực, chỉ có thể tựa
vào trên mép giường, hơi hơi thở dốc.
Bởi vì giờ phút này, không cần phải ngụy trang.
Bữa tối là được người đưa tới, nhưng là ta cũng không có chút cảm
giác muốn ăn, nhưng là lại nhớ tới sinh mệnh ở trong bụng đành phải ép
buộc mình ăn mấy miếng.
Mấy ngày sau, Cơ Vô Nhai cùng Cơ Lưu Ẩn đều không có xuất hiện, chỉ
có một nha hoàn, cứ vào thời gian dùng bữa lại đưa cơm tới trong phòng
cho ta.
Bọn họ chắc đang bố trí tất cả mọi chuyện.
Chính là ở trong lòng ta vẫn luôn cầu nguyện cho Cơ Lưu Tiêu đừng xuất hiện.
Ta không muốn trở thành gánh nặng cho bất kỳ kẻ nào.
Hốt hoảng qua mấy ngày, tâm trạng nặng nề, khó có thể đi vào giấc ngủ.
Tối nay, cũng giống như mấy đêm trước, ta nằm ở trên giường triền
miên khó ngủ, cố gắng thật lâu, đúng là vẫn không thể ngủ được.
Nửa đêm, cửa đột nhiên truyền đến một tiếng vang nhỏ.
Ta không khỏi nhìn về phía cửa, lại phát giác cửa đột nhiên được mở ra, một bóng đen từ bên ngoài tiến vào.
Ai?
Ta không khỏi cố gắng nín thở, nhìn người nọ càng lúc càng chạy tới gần, đi tới trước giường của ta.
“Tiểu Nhiễm, tỉnh lại đi.”
Là giọng nói của Cơ Lưu Ẩn.
Hắn gọi ta là Tiểu Nhiễm, hắn thế nhưng còn nhớ rõ ta.
Ta kinh ngạc mà trợn tròn mắt, cũng muốn hỏi một chút, nhưng lại
không thốt được lên lời, đến cuối cùng chính là gian nan mà thốt ra được mấy từ “Tiểu Ẩn?”
“Hiện tại không có thời gian để nói chuyện, chúng ta trước rời đi rồi nói sau.”
hắn cầm lấy bọc quần áo của ta ở một bên.
Hắn là muốn dẫn ta đi ra bên ngoài sao?
Ta không khỏi nhẹ giọng đáp: “Được.”
“
Xem ra hắn cũng không có quên ta, cũng không có quên một đoạn năm tháng đơn thuần kia.
Giờ phút này, tâm tư vốn là nặng nề không khỏi thoải mái hơn vài phần.
Ta theo Cơ Lưu Ẩn vụng trộm ra khỏi phòng, lại tránh được thị vệ trong phủ, theo mật đạo đi ra khỏi phủ.
Cơ Lưu Ẩn đã sớm an bài tốt tất cả, chờ chúng ta vừa ra khỏi phủ đệ, đã có một chiếc xe ngựa liền chạy tới, xa phu cung kính nói với hắn:
“Phò mã, mời lên xe.”
Sau khi chúng ta vào bên trong xe ngựa, ta mới phát hiện bên trong
vẫn còn một người, là công chúa của Bắc Thương quốc – Mạnh Y Nhiên, cũng là nữ tử ta gặp trong lần lễ hội còn duyên kia, hiện nay là thê tử của
Cơ Lưu Ẩn.
Ta không khỏi sửng sốt ngẩn người, không rõ dụng ý của Cơ Lưu Ẩn.
Mà hắn cũng là cởi bỏ bộ y phục dạ hành ra, bên trong là bộ trường
sam thường ngày, hắn đem y phục dạ hành giấu ở một hốc tối bên trong xe
ngựa, sau đó mới cười nói với ta: “Tiểu Nhiễm, ngươi đã gặp qua Tiểu
Nhiên rồi đúng không?”
“
Lời vừa ra khỏi miệng tựa hồ lại cảm thấy thật không thích hợp, vì
thế thản nhiên nở nụ cười, trong tròng mắt vẫn là sự trong suốt như
trước mà ta quen thuộc.
Hắn đã thay đổi? Hay là không thay đổi?
“Gọi ta Liễu Lăng đi.”
ta cuối cùng không phải là Hạ Nguyệt Nhiễm,
mà ta cũng không muốn dính dáng một chút quan hệ nào với nàng ta.
“Là ta sơ sót.”
Ý cười trong mắt hắn vẫn chưa biến.
“Các ngươi đây là có ý gì?”
”
ta hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Lúc này đây, ngược lại là Mạnh Y Nhiên lên tiếng trả lời: “Tất nhiên là đưa ngươi ra khỏi thành.”
Mạnh Y Nhiên vẫn tươi cười ngọt ngào như cũ, giống như một tiểu muội nhu thuận.
“Đưa ta ra khỏi thành?”
ta không tự chủ được mà lặp lại nói.
“Tiểu… Nhiễm, không, Liễu Lăng, bắt ngươi đến đây, tất cả đều là chủ ý của phụ vương ta.”
Cơ Lưu Ẩn nhìn ta, bên trong bắt đầu nổi lên một
chút thâm thúy ”
Ta sẽ không thương tổn ngươi.”
“Tiểu Ẩn Ẩn, ngươi…”
Vừa định mở miệng, lại cảm thấy sực nhớ ra một
điều gì đó, ngượng ngùng nhìn Mạnh Y Nhiên liếc mắt một cái, mới nói:
“Ân cứu mạng của Phò mã, Liễu Lăng ngày khác chắc chắn sẽ báo đáp.”
Ta có rất nhiều lời muốn hỏi hắn, nhưng là trước mặt Mạnh Y Nhiên một lời cũng không thể thốt lên lời.
“Liễu Lăng, ngươi có tức giận không? Có giận ta một lần đó không
nhận ra ngươi không?”
”
Cơ Lưu Ẩn cũng là nở nụ cười “Bất quá ngươi cũng không nhận ra ta, chúng ta huề nhau.”
Một lần kia? Là chỉ lần gặp mặt nhau ở lễ hội còn duyên sao?
Thì ra hắn nhưng lại vẫn nhớ rõ ta.
Chỉ là ở trước mặt Mạnh Y Nhiên mà nói chuyện như vậy, dù nói thế nào cũng đều có chút kỳ quái.
Ta không khỏi lại một lần nữa nhìn về phía Mạnh Y Nhiên vẫn như cũ
đang dựa mình vào phía trên nhuyễn tháp, nàng cũng là cười nói: “Chuyện
của các ngươi trước kia ta đều đã biết, ngươi có cái gì muốn nói cứ việc nói ra, không cần để ý đến ta.”
“
Thì ra nàng đã biết hết a~, trách không được Cơ Lưu Ẩn không có một chút kiêng kị nào.
Lúc này ta mới thoải mái hỏi: “Tiểu Ẩn, thì ra ngươi vẫn đều nhớ rõ ta sao?”
“Đó là tất nhiên, trừ bỏ Thiết thúc thúc, ngươi là người duy nhất
làm cho ta nhớ kỹ.
Ta tất nhiên là sẽ không quên ngươi.”
Trong lời nói
của Cơ Lưu Ẩn mang theo vài phần lưu luyến của ngày xưa, ấm áp, rất là
ôn hòa.
Hắn dừng một chút, lại nói: “Khi đó, kỳ thật ta đã khôi phục lại
thần trí, chính là không muốn để cho người khác biết mà thôi, ta biết
Thiết thúc thúc vẫn không thích ngươi, cho nên lúc đưa cho ngươi con rối gỗ kia ta cũng không dám nhận là biết ngươi, chỉ sợ Thiết thúc thúc lại tìm ngươi gây phiền toái.”
“Nhưng là một câu nói ở yến hội đó của ngươi cũng đã đủ cho Thiết Ưng để ý đến.”
ta cười khổ nói.
Hắn có chút ủy khuất nói: “Vì lúc đó ngươi cũng không để ý đến ta a~ “
Ta vừa bực lại vừa buồn cười, quả nhiên là Cơ Lưu Ẩn, tuy rằng đã
khôi phục lại thần trí, nhưng tính nết kia lại vẫn như cũ không sửa
được, vẫn là một tiểu hài tử hay dỗi hờn.
Chính là ta lại thích tính cách này của hắn.
“Thật xin lỗi, là ta nhất thời nhanh mồm nhanh miệng.
Chỉ là do
nhiều năm không được gặp ngươi, nên ta nhớ ngươi.”
tuy rằng trong lời
nói có mang theo vài phần ái muội làm cho người ta mơ màng, nhưng là Cơ
Lưu Ẩn lại nói rất thẳng thắn vô tư.
Đúng vậy, nhớ, đó là một loại tưởng niệm đến bạn hữu đi.
Cho nên mới sẽ ở trước mặt Mạnh Y Nhiên trực tiếp nói ra như vậy.
“Tiểu Ẩn, ta cũng nhớ ngươi, ngươi là người duy nhất đối đãi thiệt tình với ta ở Đông Hải quốc.”
ta không khỏi cảm khái nói.
Cho dù sau đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng là lúc trước thật sự cũng chỉ có một mình hắn là đối xử thật tâm với ta, tất cả những người
còn lại đều mang theo vài phần tính kế.
“Ngươi cũng là người thật tâm đối đãi với ta, cho nên ta mới có thể
nhớ kỹ ngươi.”
Cơ Lưu Ẩn cười đến phá lệ sáng lạn, ta không khỏi chột dạ nói: “Không, ta lừa ngươi.
Ta giả dạng thành tỷ tỷ của ngươi.”
“Nhưng là ta thích ngươi.”
Cơ Lưu Ẩn cũng là chân thành tha thiết nói: “Liễu Lăng vĩnh viễn là người ta thích nhất.”
Lời nói như vậy thật giống hắn trước kia, chính là giờ phút này không thích hợp lắm để nói ra những lời này.
Tuy rằng Mạnh Y Nhiên nói là nàng đã biết hết tất cả mọi chuyện
trước kia của chúng ta, nhưng là ta cuối cùng vẫn cảm thấy là lạ.
Mà Cơ Lưu Ẩn nói như vậy, khi nghe vào tai nàng có thể trở thành một loại ý tứ khác hay không?
Ta không khỏi nhìn về phía nàng, nàng vẫn như cũ ngọt ngào cười, không có chút gì là không vui.
Giờ khắc này, ta nhưng thật ra cảm thấy có hơn vài phần thân thiết với nàng.
Cơ Lưu Ẩn gặp gỡ được nàng, có lẽ cũng là phúc khí của hắn.
Bọn họ nhất định sẽ sống thật hạnh phúc.
“Tiểu Ẩn Ẩn, về sau ở trước mặt người mà ngươi yêu không được nói
như thế với bất kỳ nữ nhân nào nha~.”
Ta không khỏi trêu ghẹo nói: “Ngay cả vị tỷ tỷ là ta này cũng không được.”
Cơ Lưu Ẩn cũng là một phen ôm lấy Mạnh Y Nhiên, sủng nịch nói: “Tiểu Nhiên của ta sẽ không tức giận.”
Nàng nhẹ nhàng mà tựa vào trên vai hắn, cười gật đầu “Tỷ tỷ của Ẩn
cũng là tỷ tỷ của ta, ta rất vui khi gặp được ngươi, tỷ tỷ.
Ta vẫn đều
rất muốn làm quen với tỷ.”
“Ta cũng thật cao hứng khi quen được muội.”
với nữ tử như vậy, ánh
mắt đầu tiên sẽ cảm thấy nàng chỉ là một cô ngốc hồ đồ đáng yêu, nhưng
nhìn lại sẽ lại cảm thấy là nàng giả ngây giả dại, che dấu mũi nhọn của
mình, sau khi nhìn kỹ mới phát hiện thì ra nàng chỉ là muốn che giấu
mình, không muốn đem mình liên lụy vào trong vòng tranh đấu.
Nhận thức như vậy làm cho ta yên tâm không ít.
Như vậy bọn họ so với bất kỳ ai trong chúng ta sẽ cực kỳ hạnh phúc.
Biết được tất cả, ta lại nói về đề tài ban đầu “Tiểu Ẩn, ngươi thả ta đi như vậy, nếu bị cha của ngươi phát hiện ra …”
“Liễu Lăng, ta sở dĩ đem theo Tiểu Nhiên đi cùng cũng chính là không nghĩ muốn làm cho phụ thân biết được ta đã thả ngươi.”
Hắn hơi hơi thở
dài “Phụ thân vẫn rất sủng ta, muốn đem tất cả để lại cho ta, cho nên ta không đành lòng đối nghịch với người.
Mang theo Tiểu Nhiên ra khỏi
thành, chỉ làm như là chúng ta ra ngoài đi du ngoạn, phụ thân tất nhiên
sẽ không nghĩ đến là ta.
Ta đây cũng không làm thương tổn trái tim của
người.”
“Tiểu Ẩn, nếu ngươi thật sự không muốn tranh quyền đoạt lợi, nên nói rõ ràng với phụ thân ngươi.”
Ta mang theo vài phần cảm xúc nói: “Thật
sự quyền lợi này không phải là thứ gì tốt đẹp cả.”
Hắn gật đầu “Ta sẽ nói rõ ràng với phụ thân, sau đó mang theo Tiểu Nhiên đi du sơn ngoạn thủy.”
“Mấy ngày trước đây, ngươi là cố ý để cho Thiết Ưng rời đi đúng
không.”
giờ phút này ta mới hiểu được Thiết Ưng vì sao lại nhìn ta phẫn
hận như thế.
Có đôi khi ta đã nghĩ, Thiết Ưng chán ghét ta như thế, sẽ không chỉ là do ta đoạt mất vị trí duy nhất của hắn.
“Đúng vậy, nếu có Thiết thúc thúc ở đây, chỉ sợ tất cả sẽ không được thuận lợi như vậy.”
Giờ phút này, xe ngựa cũng là dừng lại, thanh âm từ bên ngoài truyền vào trong cắt ngang cuộc nói chuyện của chúng ta “Bên trong xe là người nào, đêm khuya còn ra khỏi thành để làm gì?”
“
Cơ Lưu Ẩn vén rèm che xe ngựa lên, đưa cho thị vệ một khối lệnh bài “Ta cùng công chúa muốn ra khỏi thành có việc cần làm.
“
Hai tên thị vệ kia vừa nhìn thấy lệnh bài, lập tức cung kính nói: “Thuộc hạ thất lễ.”
“Mở cửa thành đi.”
Mạnh Y Nhiên hợp thời mở miệng.
Thị vệ lập tức lại hướng nàng thi hành lễ, sau đó vội vàng chạy tới mở cửa thành.
Ra khỏi Võ thành, lập tức một đường đi thẳng, chờ đến khi bọn họ đưa ta đến một cái trấn nhỏ giáp với Võ thành, sắc trời đã sáng rõ.
“Liễu Lăng, ta cũng chỉ có thể đưa ngươi đến đây được thôi, đợi lát
nữa ta giúp ngươi chuẩn bị tốt xe ngựa, ta sẽ đưa ngươi về Nam Mạch
quốc.”
sau khi đến trấn nhỏ, Cơ Lưu Ẩn mở miệng nói với ta.
“Cám ơn ngươi, Tiểu Ẩn.
Hành trình kế tiếp ta tự mình đi được rồi.”
ta chân thành cảm tạ nói.
Tầm mắt của Cơ Lưu Ẩn dừng ở bụng ta một lúc lâu, muốn nói lại thôi.
Ta biết hắn muốn nói cái gì, vì thế đơn giản mở miệng nói cho hắn an tâm “Ta không sao, ta đã nghĩ ra một nơi rất tốt để đi đến, ta sẽ ở đó sống một cuộc sống bình thản.”
“Vậy là tốt rồi.
Ta hiện tại liền giúp ngươi đi chuẩn bị xe ngựa.”
Cơ Lưu Ẩn nói xong liền vén rèm che lên đi xuống xe ngựa, bên trong xe
ngựa chỉ còn lại ta cùng Mạnh Y Nhiên, không khí nhưng lại mang theo vài phần ngột ngạt.
Tuy rằng nàng ở mặt ngoài không để ý, nhưng là ta không dám cam đoan rằng trong lòng nàng có không để ý hay không.
Giống như muốn xác minh cho phán đoán của ta, nàng đột nhiên mở miệng nói: “Ẩn thích tỷ.”
Ta không khỏi ngẩn ra, quay đầu nhìn nàng, đã thấy trên mặt của nàng vẫn tràn ngập tươi cười như cũ.
“Chúng ta chỉ là bạn bè.”
nàng đúng là vẫn còn hiểu lầm sao?
Cũng đúng thôi, mặc kệ là như thế nào, đối mặt nói chuyện như vậy, đáy lòng tất nhiên là sẽ có vài phần để ý.
Mạnh Y Nhiên lại là nhìn thẳng vào ta, tươi cười như trước “Cái tua
rua kia là của tỷ cho chàng đúng không.
Chàng vẫn đều mang theo bên
người.”
Ta không biết Mạnh Y Nhiên rốt cuộc là muốn như thế nào?
Từ cặp mắt tràn ngập ý cười kia của nàng, ta không nhìn ra được một chút manh mối gì.
“Công chúa, hắn chính là coi ta như là tỷ tỷ, hắn thích ngươi, về sau cũng là cùng ngươi sống đến già.”
“
Ta không hy vọng trong lòng Mạnh Y Nhiên có khúc mắc gì.
Ta không nghĩ bởi vì ta mà làm cho Cơ Lưu Ẩn mất đi hạnh phúc nên có.
Nàng lại lúc này cười càng tươi hơn “Ta chỉ là nói sự thật mà thôi,
không ý tứ gì khác.
Hơn nữa ta còn muốn cám ơn tỷ, nguyên nhân là tỷ nên ta cùng Ẩn mới có bắt đầu.”
“
Khi đã xác định được là nàng thật sự không để ý, ta mới cười nói: “Là tên sao?”
“
Tuy rằng là tên khác nhau, nhưng khi phát âm nghe ra cũng là giống nhau.
“Đúng vậy, là tên.
Ngay từ đầu chàng đem ta làm như thế thân, bất
quá bây giờ ta hiểu được chàng là thật sự thích ta, chúng ta sẽ sống
thật hạnh phúc.”
biểu tình của nàng có chút mờ ảo, giống như đang hồi
tưởng lại những chuyện trước kia.
Ta vừa định mở miệng, Cơ Lưu Ẩn lại đúng lúc này trở lại, vén rèm
che lên, vươn tay về phía ta “Liễu Lăng, xuống dưới đi.
Ta đã chuẩn bị
tốt xe ngựa cho ngươi rồi.”
Ta hướng Mạnh Y Nhiên cười nhẹ, sau đó được Cơ Lưu Ẩn dắt xuống xe ngựa.
“Tỷ tỷ, về sau ta sẽ cùng Ẩn đến thăm tỷ.”
phía sau, Mạnh Y Nhiên đột nhiên lên tiếng.
Ta quay đầu lại, tươi cười như nắng tỏa “Được, ta chờ các ngươi.”
“
Nói lời từ biệt, luôn lưu luyến, lại đúng là vẫn còn có vài phần khó nói lên lời.
Sau khi nói lời cảm ơn bọn họ đã chiếu cố ta, nói vài câu ly biệt
sầu tư, ta tiễn bọn họ rời khỏi trấn nhỏ, sau đó mới ngược lại nói với
xa phu: “Nửa canh giờ sau xuất phát.”
Sợ chính mình mệt nhọc, vì thế ở bên trong xe ngựa nghỉ ngơi một
lát, sau đó mới rời khỏi trấn nhỏ, đi tới Đồ thành của Tây Việt quốc.
Cơ Lưu Ẩn đã chuẩn bị cho ta rất nhiều đồ dùng, đủ để dùng cho đi chung đường.
Xe ngựa cũng không có đi quá nhanh, không vội không chậm hướng Đồ thành đi tới.
Chính là chưa đi được bao lâu, phía sau liền truyền đến tiếng vó ngựa, còn ẩn ẩn mang theo tiếng gọi to.
Ta không khỏi vén rèm che lên, nhìn phía sau xe, đã thấy người ngồi
trên lưng ngựa đang không ngừng hướng ta vẫy tay, đợi cho đến gần, ta
mới nhìn rõ dung nhan của người kia, đúng là Cẩm Hoàng.
Phân phó xa phu dừng xe lại, ở tại chỗ chờ Cẩm Hoàng đi đến.
Cẩm Hoàng rất nhanh đi tới bên cạnh ta, vừa thấy ta nhân tiện nói: “Liễu Lăng, ta rốt cục đã đuổi kịp ngươi.”
“Cẩm Hoàng, ngươi có nhận được lời nhắn của ta không?”
ta cười khoác tay Cẩm Hoàng, đáy lòng tràn đầy vui sướng.
Đã lâu không thấy, nàng so với trước kia càng thêm vài phần thần thái thoát tục.
Cẩm Hoàng ngược lại cầm lấy tay ta “Ừm, ta đã nhận được.
Sau lại
phái người đi tìm ngươi, mới biết được ngươi nhưng lại bị người ta đưa
tới Bắc Thương quốc.
Ta vừa phái người đi cứu ngươi, lại phát hiện ngươi đã được cứu ra.”
“Hiện tại không có việc gì rồi.
Cẩm Hoàng, ta tính đi Đồ thành,
ngươi…”
ta còn chưa nói xong đã bị Cẩm Hoàng cắt ngang lời, nàng lôi kéo tay của ta nói: “Liễu Lăng, ngươi hãy nghe ta nói, sau khi nghe xong
phải đi hay là ở lại là do ngươi quyết định.”
Ta nhìn vẻ mặt thận trọng của Cẩm Hoàng, không khỏi hỏi: “Làm sao vậy?”
“Liễu Lăng, Cơ Vô Nhai muốn lợi dụng ngươi dẫn Cơ Lưu Tiêu đến Bắc
Thương quốc, mà nay ngươi mặc dù đã được cứu ra, nhưng là Cơ Lưu Tiêu
cũng đã một mình tiến đến đây, giờ phút này hắn đang ở ngay tại Võ
thành, chỉ một chút nữa thôi là các ngươi có thể gặp nhau.”
Cẩm Hoàng
nhìn ta, chân thành hỏi: “Liễu Lăng, ngươi vẫn giữ ý đi Đồ thành như
trước? Hay là cùng ta đi đến Võ thành?”
Cơ Lưu Tiêu thế nhưng thật sự đến đây? Nhưng lại là một mình đi trước?
Hắn… …
Đáy lòng không khỏi nao nao, vội vàng cầm lấy tay của Cẩm Hoàng, nói: “Chúng ta trở về Võ thành.”
“
Mặc kệ là ai, cũng là vì ta mà đến, ta làm sao có thể bỏ qua đạo lý
chính mình đi trước được.
Huống chi người kia lại là Cơ Lưu Tiêu, là
người mà ta đã chôn sâu trong đáy lòng.
Khi nghe được tin tức này, nói không cảm động là gạt người.
“Được, chúng ta trở về.”
trong giọng nói của Cẩm Hoàng cũng mang
theo vài phần sung sướng “Ta nhất định sẽ để cho các ngươi an toàn rời
đi.”
Nàng lôi kéo ta đi về phía hắc mã, ta không khỏi kéo tay nàng lại “Cẩm Hoàng, ta…”
“Làm sao vậy?”
Cẩm Hoàng kinh ngạc quay đầu nhìn ta.
Ta chỉ chỉ bụng mình: “Đứa nhỏ.”
Tuy rằng ta rất muốn trở về thật nhanh, nhưng là ta không thể không để ý đến sinh mệnh ở trong bụng mình được.
Cẩm Hoàng lúc này mới chú ý tới bụng của ta, lẩm bẩm: “Ngươi có thai sao?”
Ta gật đầu, đáy lòng không khỏi nổi lên tia chua xót nhàn nhạt.
Không nghĩ muốn cho Cẩm Hoàng hỏi lại, cũng không muốn trì hoãn thời gian, ta phân phó xa phu nói: “Đi Võ thành.”
“
“Cẩm Hoàng, người của ngươi ở bên kia sẽ giúp hắn có phải hay
không?”
đáy lòng cuối cùng vẫn là sốt ruột, sợ chính mình sẽ đến chậm
một bước.
Cơ Lưu Ẩn để ý đến ta, nhưng là hắn cũng không thèm để ý đến Cơ Lưu Tiêu, cho nên ta cũng vô pháp trông cậy vào hắn.
Hắn nhất định là đứng về phía Cơ Vô Nhai, trừ bỏ chuyện vì ta mà hắn đối nghịch với Cơ Vô Nhai, mọi chuyện khác sợ rằng cũng sẽ không cùng
hắn đối nghịch.
“Đừng lo lắng quá, ta đã phái người đi cứu hắn.
Hơn nữa Cơ Lưu Tiêu
cũng sẽ không thật sự ngốc đến mức không có chuẩn bị gì liền tiến đến,
cho nên ngươi yên tâm đi.”
Cẩm Hoàng xoay người nhảy lên ngựa, nghiêng
đầu nói với ta: “Chúng ta đi thôi.”
“
Ta hơi hơi gật đầu, ngồi vào trong xe, phân phó xa phu lên đường.
Giờ khắc này tâm là lo lắng, hận không thể lập tức liền bay đến Võ thành.
Ta sợ bởi vì mình mà làm liên lụy tới hắn, ta sợ hắn sẽ phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn.
Tuy rằng đáy lòng hiểu được, hắn là người khôn khéo sẽ không thật sự một mình tiến đến, nhưng lại vẫn là sợ, sự sợ hãi khó hiểu.
Nửa năm thời gian không thấy, lại không biết hắn thế nào ?
Giờ khắc này, ta so với bất cứ thời khắc nào đều muốn nhìn thấy hắn.
Cũng không phải vì sự lâu dài về sau, cũng không có tính cùng hắn
tiếp tục tiền duyên, chẳng qua là muốn nhìn hắn một chút, biết hắn bình
an là tốt rồi.
Sau đó, ta liền rời đi, tìm một nơi yên bình để sống.
Cả đời này ta cũng coi như là đã trải qua sóng to gió lớn, giờ phút này thầm nghĩ tìm một nơi bình yên để sống.
Mặc dù chỉ có một người cũng tốt.