Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành

Đoạn ngắn nhất: về tình yêu.
Sáng sớm ở trong núi, mang theo vài phần trong lành mát mẻ, hàng cây xanh ngát đung đưa theo từng trận gió thổi, trong một tòa trang viên
ngự trên sườn núi, hẻo lánh mà yên tĩnh, mang theo một phần bình thản
sau khi vừa trải qua tang thương.
Trong viện, nam tử mặc quần áo hồng y tựa vào dưới tàng cây, ngửa
đầu nhìn phía chân trời, lại không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Vốn là một mĩ nam cực kỳ huênh hoang, tuấn mỹ phong lưu, không nên ở ẩn tại nơi vùng núi hẻo lánh này, nhưng bây giờ trên gương mặt tuấn mỹ
kia giờ phút này cũng là mang theo vài phần hờ hững thản nhiên của một
người khi đã nhìn thấu sự đời, khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ
cười, ánh mắt cũng là sâu thẳm mà mờ ảo.

Hắn đang tưởng niệm đến một người, một người không biết hiện giờ đang ở phương nào.
Gần năm năm thời gian, hắn chỉ có thể một lần lại một lần tìm kiếm
dung nhan, giọng nói, dáng điệu và vẻ mặt nụ cười của nàng ở khắp chốn,
hắn sợ, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa hắn chỉ sợ người ở phương xa kia sẽ
quên mất hắn, cho nên hắn cố ý mặc hồng y.
Bởi vì hắn biết mặc dù đã quên dung mạo, đã quên thanh âm, lại vĩnh
viễn sẽ không quên được màu sắc mà cả hai người cùng cực kỳ yêu, huênh
hoang mà yêu dã.
Năm năm qua, nàng nhưng lại thật sự không có trở lại.
Có phải là nàng thật sự kiên quyết như thế hay không? Có phải là nàng thật sự sẽ không trở về hay không?
Có phải là hắn qủa nhiên đã bỏ lỡ hay không?
Trước kia không chịu buông tay, là vì nghĩ đến giang sơn cùng giai
nhân có thể có cả hai, lại không biết chính mình ở bên trong vô hình đã
bỏ lỡ rất nhiều, trước kia cũng từng một lần mất đi, mặc dù trong lòng
chưa bao giờ quên, nhưng vẫn có thể tiêu sái phong lưu như cũ, nhưng là
hôm nay cũng rốt cuộc không thể từ thân ảnh của người khác tìm ra sự tồn tại của nàng, mà cũng vô pháp thoải mái quên đi nàng.
Thì ra, lúc này đây quả nhiên là đã khắc sâu vào trong tận xương tủy, không thể quên được.
Cười, càng nồng đậm thêm vài phần, lại không biết là vui vẻ, hay là đang tự giễu.
Giờ phút này, từ cửa truyền đến một tiếng đập cửa, đột nhiên xóa tan đi một mảnh yên tĩnh.
Hắn khoan thai đứng dậy, đi về phía cửa, trên mặt mang theo một nụ
cười yếu ớt, rất nhẹ rất nhẹ, thì ra sau khi cất giấu sự huênh hoang lại là một loại lạnh nhạt này.
Tất cả nhiệt tình, tất cả tưởng niệm, tình yêu của bản thân toàn bộ
đều đã theo người kia ra đi, duy nhất còn lại cũng chỉ là dung nhan tuấn mỹ này, cùng với một phần nhẹ nhàng thanh thản này.
Ai cũng đều giống nhau, bởi vì không có ai có thể giống với người đã rời đi kia.
Cửa mở, đứng ở ngoài cửa là một cô gái mặc váy phấn hồng bạch sam,
trong ánh mắt mang ý cười, đôi con ngươi sáng long lanh đủ để cho người
ta hiểu rõ nàng đang yêu, đầu hơi hơi cúi thấp xuống, tay cũng là duỗi
về phía người đứng trước mặt mình, đưa cái rổ trong tay mình cho hắn.
“Tiêu công tử, cái này cho ngươi.”

thanh âm thanh thúy mang theo vài phần ngượng ngùng, đây là cô gái lần đầu tiên rung động, mang theo một
chút màu sắc hoa đào dệt lên giấc mộng của thiếu nữ.
Từ lúc tiếng đập cửa vang lên, hắn liền đã biết người ngoài cửa là ai.
Năm năm qua, hắn luôn mong đợi một người, nhưng chờ lại chờ cũng chỉ có những gái ở thôn trang dưới núi đến đây, mặc dù là lưu lạc ở nơi sơn dã, nhưng hắn vẫn như cũ không thể che dấu được sự tao nhã vốn có của
mình.
Thản nhiên cười, hắn dĩ nhiên biết trái tim của thiếu nữ này đã đi lạc hướng.
Chính là các nàng không phải là nàng, ai cũng đều không phải, mặc dù trong ánh mắt có vài phần rất giống, mặc dù cười rộ lên có vài phần
quen thuộc, nhưng vẫn không phải là nàng.
Lúc này đây, hắn sẽ không bao giờ giẫm lên vết xe đổ một lần nữa,
thu nạp một đám nữ tử, chỉ vì muốn ở trên người các nàng tìm kiếm thân
ảnh của nàng, lúc này đây hắn không bao giờ nữa muốn cho nàng có cơ hội
lấy cớ, làm cho nàng nghĩ rằng không có nàng hắn thật sự cũng có thể
sống rất tốt.
Hắn đã nói qua, lúc này đây hắn chỉ có nàng, nếu là không có nàng, như vậy hắn liền mất tất cả.
Cho nên hắn sẽ chờ, vẫn chờ, năm năm không đủ, thì mười năm, mười năm còn chưa đủ, thì hai mươi năm, tóm lại hắn vẫn sẽ chờ đợi.
Đáy lòng, chưa bao giờ lại rõ ràng như thế, tinh tường hiểu được cái gì có thể bỏ qua, cái gì lại là quan trọng nhất.
“Cám ơn ngươi, Trầm cô nương, nhưng là ta không thể nhận.”

Cười
nhạt, cũng là bình thản nhưng không phải là tạo bất hòa, hắn cầm chiếc
rổ trong tay giao trả lại cho cô gái đang ngượng ngùng kia, không có một chút lưu luyến.
Nếu không thể cho đi, thì vẫn là sớm nên cắt đứt hy vọng của bọn họ.
Cô gái hơi hơi sửng sốt, lại cuối cùng cũng không có tiếp nhận chiếc rổ trong tay hắn, cũng là ngẩng đầu nhìn vào hắn, trong ánh mắt dĩ
nhiên là chứa đựng vài phần ảm đạm nhàn nhạt, sau đó xoay người chạy đi, để lại hắn đứng đó một mình thản nhiên cười.
Hắn cũng không mang theo chiếc rổ vào nhà, mà là đặt ở cạnh cửa.

Bởi vì hắn biết, nàng sẽ trở về.
Xoay người, đóng cửa, lại đi đến dưới gốc tàng cây vừa rồi ngồi xuống, tiếp tục mộng chưa dứt.
Nhớ lại, tưởng niệm dĩ nhiên đã trở thành điều quan trọng nhất trong cuộc sống của hắn.
Cũng không biết là đã trải qua bao lâu, tiếng đập cửa lại một lần nữa vang lên, mang theo vài phần chần chờ cùng e dè.
Hắn không khỏi cau mặt mày đẹp lại, lớn tiếng nói: “Trầm cô nương,
ngươi trở về đi.

Sau này cũng đừng làm bất cứ chuyện gì cho ta nữa.”


Nói như vậy, là cự tuyệt, mặc dù hắn sớm đã cự tuyệt rất nhiều lần, mặc dù những người đó vẫn vui vẻ chịu đựng như trước.
Người ở ngoài cửa dường như dừng một chút, nhưng ngay sau đó tiếng
đập cửa lại một lần nữa vang lên, lúc này đây cũng là dồn dập.
Hắn không nghĩ tới nàng kia lại kiên trì như thế, vì thế đơn giản
làm chính là không hề để ý đến nàng ta, chính là ngoài cửa tiếng đập cửa như trước không ngừng, dường như cũng không muốn buông tha.
Mày kiếm nhíu chặt lại, hắn cuối cùng đứng dậy, mang theo vài phần không vui đi về phía cửa.
Nàng quấy rầy đến hắn tưởng niệm.
“Trầm cô nương, ngươi…”

lời còn chưa nói xong, lại nhìn thấy diện
mạo của người tới làm cho phần còn lại bị nuốt quay ngược trở lại, không còn thốt được lên lời.

Đáy lòng lại tức thì dâng lên một trận mừng như
điên, khoảnh khắc trong lúc đó liền bao phủ toàn bộ.
“Liễu Lăng…”

một tiếng đã lâu không gọi, mang theo thiên hồi trăm chuyển, xuyên qua tất cả thản nhiên vang lên.
Nàng thật sự đã trở lại sao? Hắn sợ rằng là hắn đang nằm mơ.
“Trầm cô nương?”

trong ánh măt mang theo sự trêu tức mà hắn quen
thuộc, nàng cười nói: “Tiểu Tiêu, ta hình như không có sửa thành họ Trầm nha ~.”

Năm năm thời gian, đủ để hiểu rõ tất cả, cuối cùng vẫn là một lần nữa đặt chân lên mảnh đất này.
Kỳ thật nàng cũng không có tuyệt đối tin tưởng, nàng cũng vô pháp
cam đoan hắn thật sự sẽ vẫn ở chỗ này mà chờ đợi nàng hay không.
Cho nên khi giọng nói quen thuộc mà lại mang theo một chút xa lạ vang lên, làm cho lòng của nàng trở nên mềm nhũn.
Có lẽ năm năm thời gian thật sự là đã quá dài, nhưng nàng cũng biết
lúc này đây mình là thật sự quay trở lại, không bao giờ nữa sẽ rời đi.
Chính là mị lực của hắn dường như vẫn như ngày đó không hề giảm đi,
vị Trầm cô nương kia có lẽ là vị cô nương che mặt chạy mà vừa rồi ở trên đường nàng gặp được.
Vì thế lời trêu tức cũng tự nhiên mà bật thốt ra.
Mà nam tử trước mắt không để ý đến lời nói trêu tức của nàng, chính
là run run vươn tay ra, chậm rãi sờ hai má của nàng, như là muốn chứng
minh nàng là thật, chứ không phải là hắn đang nằm mơ.
“Liễu Lăng, thật là nàng, nàng thật sự đã trở lại.”

Hắn cuối cùng
cao hứng, cực nhanh đem nàng ôm vào trong lòng, không bao giờ nữa muốn
buông tay, không bao giờ nữa muốn cho nàng rời đi.
Nhiều năm chờ đợi, nhiều năm tưởng niệm, nàng rốt cục là đã quay trở lại.
Bỏ qua gì đó, rốt cục vẫn là quay đầu lại.
Lúc này đây, hắn sẽ không bao giờ nữa buông tay.
Liễu Lăng của hắn, rốt cục là đã trở lại, vẫn mang theo phong thái như xưa, tựa hồ cái gì cũng chưa có biến mất.
Nhưng là hắn biết đó là nàng đã nghĩ thông suốt, cho nên mới buông gánh nặng ở trong lòng xuống.
Tất cả yêu thương ở trong lòng cuối cùng bởi vì một câu nói của hắn
mà lan tràn mở ra, nàng ngược lại ôm lấy hắn, lẩm bẩm: “Tiêu, ta đã trở
về.”

Đúng vậy, nàng đã trở lại, không bao giờ nữa sẽ rời đi.
Giờ khắc này, tất cả lời nói đều là dư thừa, trong đôi mắt không hề che giấu sự tưởng niệm kia sớm đã nói rõ tất cả.
Từ nay về sau, cùng nắm tay nhau sống đến già.
***************
Đoạn ngắn nhị: cái gọi là hạnh phúc
Trong viện, một lớn một nhỏ trừng mắt nhìn nhau, không ai chịu nhận thua.
“Mị Thành, mẫu thân của con đã sinh cho con một muội muội …”

một nam nhân cực kỳ cẩn thận nhìn chăm chú đứa bé mới chỉ có tám tuổi ở trước
mặt mình.
Ba năm thời gian, nàng cuối cùng cũng có đứa nhỏ của hắn.
Thiếu niên cực kỳ già dặn hơn tuổi gật đầu nói: “Con biết.”

“Mị Thành, nếu vậy thì phụ thân cùng mẫu thân thành thân được chưa?”

lời nói đầy ý lấy lòng.
Chính là thiếu niên cũng là cực kỳ kiên định nói: “Không được.”

“Vì cái gì?”

Hắn thủy chung không rõ đứa nhỏ trước mắt này vì sao
lại cứ khăng khăng một mực không đồng ý cho hắn cùng nàng thành thân.
“Không được chính là không được.”

Thiếu niên hừ một tiếng, làm ra biểu tình không thương lượng.
Trong lòng không khỏi dâng lên vài phần bất đắc dĩ, hắn nói với đứa bé: “Ta là cha của con a~.”


“Chỉ cần mẫu thân cùng muội muội, không cần phụ thân.”

Thiếu niên không để cho hắn một chút mặt mũi nói.
“Vì cái gì?”

Hắn thủy chung không rõ nguyên nhân trong đó, mà vấn đề lại quay trở về điểm xuất phát.
Thiếu niên đánh giá hắn từ trên xuống dưới một phen, hừ một tiếng
rồi đi vào trong phòng, để mặc hắn một mình ngây ngốc đứng ở tại chỗ.
Rất nhiều năm về sau, hắn mới hiểu được, thì ra do hắn “Bắt nạt”

nữ
nhân của mình, hắn không cẩn thận bị vị thiếu niên kia bắt gặp được, vì
thế “bắt nạt”

thật sự trở thành bắt nạt, thiếu niên vì không cho hắn
tiếp tục bắt nạt mẫu thân của mình nữa, cho nên kiên quyết không đồng ý
cho bọn họ thành thân.
*************
Đoạn ngắn tam: Lâm vào vĩnh hằng
Trong phòng của bọn họ có treo một cái tua rua màu đỏ đã cũ, mà mặt
trên tua rua là một cái túi thơm, thủ công cực kém, mặt trên còn có một
chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: Mị.
Đây là tác phẩm đầu tiên khi nàng học thêu, tuy rằng rất kém cỏi,
nhưng là tác phẩm nàng tặng cho nam tử đã được chôn sâu dưới đáy lòng,
là sự tiếc nuối đời này của nàng.
Tuy nói là tài nữ, nhưng tại lĩnh vực này, ngộ tính của nàng giống như cực kém.
Hắn tự nhiên cũng hiểu được lòng của nàng, nhưng không có một tia đố kị.
Có rất nhiều chuyện, sau khi đã suy nghĩ cẩn thận mới phát giác ra mình may mắn hơn người kia rất là nhiều.
Ở trên phương diện tình cảm, hắn là hướng tới chiếm hữu cực mạnh,
nhưng là bây giờ lại dường như mới chính thức hiểu được, có đôi khi chỉ
cần nhìn thấy nàng hạnh phúc thì mình cũng sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.
Có lẽ đây mới là tình yêu chân chính.
Giờ khắc này, hắn dường như hiểu được vì sao Mị lại buông tay, cũng
thản nhiên tiếp nhận sự tồn tại của Mị ở trong lòng nàng vĩnh viễn không thể xóa bỏ được.
Có mấy lời, hai bên không cần nói, cũng có thể dĩ nhiên hiểu được.
***********
Đoạn ngắn tứ: Vẫn như cũ không biết
Một nhà bốn người bọn họ đi du lịch, tất nhiên hắn cũng biết tổ chức thề sống chết đi theo nương tử của mình cũng bám theo phía sau, chính
là nếu bọn họ không muốn hiện thân, hắn cũng làm như là không biết.
Mẫu tử ba người bọn họ ở trong nhà trọ nghỉ ngơi, mà hắn thì đi mua một chút đồ dùng.
Từ bên trong một đám người, hắn đột nhiên cảm thấy có một thân ảnh rất quen thuộc hiện lên.
Trong giây lát quay đầu lại, hắn không khỏi ngơ ngác giật mình ở tại nơi đó, một giọng nói cực kỳ nhỏ xen lẫn kinh ngạc vang lên “Mị?”

Hắn biết kia không phải là Dạ Khuynh Thành, bởi vì Dạ Khuynh Thành đã sớm mất rồi.
Đáy lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi, lúc nhìn lại căn bản không còn nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia đâu nữa.
Là hắn hoa mắt sao?
Hay là người kia thật sự vẫn còn sống?
Chính là thật giả lại như thế nào?
Hắn chỉ biết phải thật quý trọng mọi thứ trước mắt, hắn sẽ không làm cho bọn họ trong lúc đó lại có tiếc nuối.
Chuyện tương lai, không ai có thể đóan trước được, cho nên nắm chắc hiện tại mới là hạnh phúc.
*************
Chương 232 : Nhiều năm về sau ②
Đoạn ngắn ngũ: Con đường của quân vương
Hơi lạnh của nắng chiều chiếu vào trong cung điện, từng tia sáng
nhợt nhạt xuyên qua đám mây chiếu hắt xuống bóng hình của một nam tử ở
trên tường thành.
Giờ phút này, đúng là đầu mùa đông, không phải rất lạnh, nhưng cũng mang theo vài phần hàn ý.
Nam tử mặc một kiện y bào màu vàng, đứng ở dưới ánh tịch dương, mang theo vài phần côi cút tịch liêu.
Ngửa đầu trông về phía xa, kia giang sơn vạn dặm, tất cả đều ở dưới
chân hắn, chính là tâm lại nổi lên vài phần cô đơn thản nhiên.
Mười năm qua, chinh chiến nơi sa trường, nay đã hai mươi bảy tuổi, hắn đã thống nhất thiên hạ.
Có lẽ ở trong mắt người khác, hắn là một thần thoại, nhưng là chỉ có chính hắn mới biết, hắn đã bỏ qua bao nhiêu, cũng phản bội bao nhiêu.
Cho tới bây giờ hắn mới biết, đường đi của đế vương có bao nhiêu
gian khổ, cho tới bây giờ hắn mới biết, muốn trở thành một đế vương nhất định phải chịu được cô đơn, nhưng là đến lúc trên tay nắm được tất cả
quyền lực, lại nhịn không được tự hỏi bản thân, lựa chọn lúc trước là
đúng hay là sai?
Hắn kỳ thật hiểu được, hiểu được lúc trước những người đó nếu thật
sự có tâm tranh đoạt thiên hạ, thì hắn căn bản không phải là đối thủ của bọn họ, mặc kệ là đông tà tây độc đã từng lừng danh thiên hạ, hay là nữ tử chiếm vị trí rất lớn trong cuộc đời của hắn cũng vậy, hắn không phải là đối thủ của bọn họ.
Mà sự may mắn duy nhất của hắn chính là đã từng được nàng bảo hộ, chính là thời điểm hắn gặp gỡ nàng lần đầu tiên đó.
Là hắn đã lấy oán trả ơn, làm cho chính mình cùng nàng từ nay về sau trở thành những người xa lạ.
Có rất nhiều việc, là do hắn lựa chọn, cho nên hắn cũng đã buông tha rất nhiều, nay mỗi khi nghĩ lại, lại phát giác khoảng thời gian mình
vui vẻ nhất lại chính là khi cùng nàng ở chung một chỗ.

“Bệ hạ, trời lạnh lắm.”

Phía sau truyền đến một giọng nói ngọt ngào, một kiện áo choàng khoác lên trên vai Lâu Sở Ngọc.
Hắn quay đầu lại, nhìn nữ tử phía sau, không khỏi cười nhẹ “Hoàng hậu như thế nào lại đến đây?”

Nữ tử đi lên phía trước, cùng hắn sóng vai nhìn giang sơn vạn dặm
dưới chân, sâu kín nói: “Thần thiếp sợ bệ hạ cảm lạnh, cho nên mang áo
choàng đến cho người.”

Tay cầm tay nữ tử có hơi chút lạnh lẽo, hắn vươn tay ôm lấy nàng.
Cũng đúng, dù sao hắn cũng không phải có một mình, hắn còn những
người phía sau cần dựa vào hắn, hoàng hậu, phi tử, thần tử, dân chúng.
Cho nên mặc kệ là như thế nào, hắn cũng không được phép ngã xuống.
Nữ tử không nói gì thêm, chính là nhẹ nhàng mà rúc vào trong lòng hắn.
Kỳ thật nàng hiểu được, trong lòng bệ hạ có một người, nhưng là nếu
bệ hạ không nói, nàng cũng sẽ không hỏi, chuyện đã trôi qua cứ để cho nó trôi qua, mấu chốt chính là giờ phút này.
Nàng mới là người đứng ở bên cạnh hắn, nàng mới là người cùng hắn sống đến đầu bạc răng long.
Đều nói, vừa vào cửa cung đều phải thâm trầm như nước, nhưng đây
chính là sự lựa chọn của nàng, mặc kệ tương lai có như thế nào đi chăng
nữa, nàng đều sẽ không hối hận.
Nàng hiểu rõ rằng có được ắt có mất, trên thế gian này vốn dĩ không có gì là hoàn mỹ.
*************
Đoạn ngắn lục: Đã qua thời đại hỗn loạn
Một đoạn yêu hận đan xen vào tình cảm, nhất định không có kết quả.
Ở dưới đáy lòng của mỗi người đều có một đoạn kí ức khắc cốt ghi tâm, Cơ Vô Nhai cũng vậy.
Cơ Vô Nhai vì để bảo vệ Cơ Lưu Ẩn mà làm cho hắn ăn vào một loại dược, làm cho hắn bảo trì thiên tính hồn nhiên.
Tại bên trong trần thế này, cũng chỉ có hắn mới trong sáng hồn nhiên ngây thơ giống như một đứa trẻ.
Cơ Vô Nhai nghĩ rằng tất cả đều theo như kế hoạch mà hắn đã lập ra, đến cuối cùng là đem giang sơn giao vào trong tay Cơ Lưu Ẩn.
Chính là từ lúc hắn lựa chọn bảo hộ Cơ Lưu Ẩn đó, có một số việc dĩ nhiên là không còn như lúc trước nữa.
Mặc dù cuối cùng Cơ Lưu Ẩn cũng khôi phục lại thần trí, nhưng hắn
cũng vẫn là còn giữ lại được tâm hồn trong sáng đó, quyền lợi đối với
hắn mà nói, cũng không phải là chuyện trọng yếu.
Đối với Cơ Lưu Ẩn mà nói, kết quả như vậy cũng không phải là tồi,
hắn cuối cùng là khuyên Cơ Vô Nhai, mang theo hắn, Thiết Ưng, còn có
Mạnh Y Nhiên rời khỏi Bắc Thương quốc.
Gặp gỡ Mạnh Y Nhiên là do ngẫu nhiên, đơn giản là tên của nàng phát âm gần giống với tên của một người khác.
Chính là nữ tử cả đời này hắn ghi nhớ rõ nhất trừ bỏ Thiết Ưng ra.
Mặc dù là hắn cũng không biết tại sao lại như thế.
Chính là nàng cùng hắn, cũng bất quá chỉ là những người khách qua
đường gặp gỡ nhau trong cuộc đời của mỗi người.

Có lẽ từng tâm động, có
lẽ bởi vì bỏ qua mà thương cảm, chính là hắn biết là cần phải buông,
cũng chưa bao giờ nghĩ tới tranh thủ.
Từ lúc gặp được Mạnh Y Nhiên, hắn liền đã muốn buông.
*************
Đoạn ngắn thất: Cuối cùng cũng thành đôi
“Chàng hối hận sao?”

Thủy Bất Nhàn cười hỏi nam tử bên cạnh.
Cơ Lưu Phong lắc đầu, thản nhiên nói: “Yêu nàng, ta cho tới bây giờ đều không có hối hận.”

Gặp nàng, là số kiếp của cuộc đời hắn.
Từng, nàng đã từng vì một nam tử khác mà lừa gạt hắn.
Từng, hắn từng vì nàng mà đi đến nơi tận cùng.
Từng, mặc dù biết là nam tử kia lợi dụng nàng, nhưng nàng vẫn ở lại bên cạnh hắn.
Từng, hắn đã từng oán, nhưng cũng chưa từng hối hận.
Từ lúc là một Vương gia nắm binh quyền trong tay, đến khi trở thành
một thường dân sống tại một trấn nhỏ, rồi sau đó là quay trở về Đông Hải làm quốc vương, đến cuối cùng cho tới bây giờ là ẩn cư nơi núi rừng,
cuộc đời hắn chập chùng, nhấp nhô, mà điều duy nhất không thay đổi chính là hắn vẫn yêu nàng say đắm.
Cuộc sống bốn năm ở cái trấn nhỏ đó, đổi lấy cùng nàng gặp lại nhau, mặc dù chỉ là bằng hữu, mặc dù không quan hệ đến tình yêu nam nữ, hắn
cũng đã thấy mãn nguyện rồi.
Tám năm hậu cung không một bóng ai, cuối cùng đổi lấy là tình yêu
say đắm của nàng, từ nay về sau dắt tay nhau đi đến nơi chân trời góc
bể.
Thời gian như vậy cũng có thể gọi là quá dài, nhưng là trái tim của hắn lại chưa bao giờ thay đổi.
Từng, hắn từng muốn mình chinh phục thiên hạ, nhưng khi trở thành
người đứng đầu Đông Hải quốc, lại chính là lúc buông tay cho mơ tưởng
đó.
Nay, thiên hạ đã quy làm một, đó coi như cũng là chuyện tốt.
Hắn cũng không lưu luyến cái ghế đế vương kia, cũng có lẽ hắn đã sớm buông tay, bây giờ hắn chỉ cần có nàng ở bên cạnh, như vậy cho dù đi
đến đâu đối với hắn cũng là thiên đường.
Thủy Bất Nhàn tựa vào vai hắn, khẽ cười ngọt ngào “Cám ơn chàng, Phong.”

Nàng, cho tới bây giờ cũng không phải là một người dễ dàng thay đổi, nhưng nam tử bên cạnh lại dùng mười mấy năm chờ đợi của hắn làm nàng
cảm động.
Có lẽ tình yêu của bọn họ không có sóng to gió lớn, nhưng lại mang theo một phần nước chảy đá mòn.
Nàng tin tưởng, lúc này đây nàng đã thật sự tìm được hạnh phúc của mình.
Nàng thiếu hắn nhiều lắm, chỉ có thể dùng cả đời này để bù đắp lại cho hắn.
Thì ra, tình yêu cũng có thể chậm rãi phát sinh.
************
Đoạn ngắn bát: Tiêu dao giang hồ
Mười năm sau trên giang hồ, Kính Nguyệt cung lại tái xuất giang hồ.
Mười năm sau trên giang hồ, xuất hiện thêm một Thần Tiên giáo.
Trên giang hồ, lại một lần nữa nổi lên đồn đãi.
Có người nói, Kính Nguyệt cung cùng Thần Tiên giáo không đội trời chung.
Có người nói, cung chủ của Kính Nguyệt cung từng là nữ vương Nam
Mạch quốc, mà giáo chủ của Thần Tiên giáo từng là quốc chủ Đông Hải

quốc.
Có người nói, cung chủ của Kính Nguyệt cung cùng giáo chủ của Thần Tiên giáo kỳ thật vốn là một đôi.
Có rất nhiều, rất nhiều lời đồn đãi, làm cho mọi người đối với Kính Nguyệt cung cùng Thần Tiên giáo tràn ngập hứng thú.
Ở bên trong thành các của Kính Nguyệt cung, trầm hương thản nhiên
lượn lờ quấn quanh, có một nữ tử vận một thân hồng y đang lười biếng dựa vào phía trên nhuyễn tháp bên cạnh cửa sổ, khóe môi khẽ nhếch lên tạo
thành một nụ cười, tròng mắt lại chăm chú nhìn vào rèm che cửa ở cách đó không xa.
Nàng, đang đợi người.
Không đến một lát sau, liền có người vén rèm che cửa lên, đi đến.
Người tới cũng là một thân hồng y, khuôn mặt tuấn tú, khóe môi khẽ nhếch, tất cả đều mang theo một mị lực câu phách lòng người.
Hắn bước nhanh đi tới nhuyễn tháp phía trước, vươn tay kéo nữ tử mềm mại không xương vào trong lòng, làm cho nàng gắt gao dán tại trên người mình, ánh mắt mang theo nhu tình không cần phải che dấu.
“Tiêu, lúc này đây là chàng đã thua nha~.”

đầu ngón tay của nàng dọc theo khuôn mặt đẹp như bức tượng điêu khắc của nam tử, khẽ cười ra
tiếng.
Hắn duỗi tay cầm lấy tay nàng, nắm chặt trong lòng bàn tay mình,
tròng mắt lại mang theo vài phần bất đắc dĩ “Liễu Lăng, ta nhận thua,
trò chơi kia khi nào thì chấm dứt?”

Nàng xây dựng lại Kính Nguyệt cung, mà hắn cũng là giáo chủ của Thần Tiên giáo.
Đơn giản là nàng cùng hắn chơi một trò chơi, xem ai có thể còn hơn ai một bậc.
Trò chơi như vậy, người nào đó tất nhiên là không thích chơi, nhưng cố tình là nàng lại rất thích thú.
Bất quá như hiện tại cũng tốt, hắn thua, về sau cũng không còn có lý do gì để cho nàng viện cớ mà mời hắn ra khỏi Kính Nguyệt cung.
Mặc dù năm năm, nhưng là một khắc hắn cũng không muốn rời khỏi nàng.
Hắn sủng nàng, tùy ý nàng tùy hứng.
Mà nàng lại tìm về được sự sảng khoái khi tùy theo ý mình như ban đầu, chân chính tiêu dao giang hồ.
Khóe môi nàng ý cười càng sâu “Tiêu, ta bồi dưỡng Mị Thành, chàng
bồi dưỡng Sơ Nhi, sau đó nhìn xem ai lợi hại hơn ai, chàng có chịu
không?”

Hắn cũng là cúi người hôn lên môi nàng, từ khe hở giữa hai môi tràn ra một tiếng bất mãn “Không tốt, nàng về sau đừng mơ tưởng rời xa ta.”

Tươi cười lại càng sâu thêm vài phần, nàng đáp lại nụ hôn của hắn, nhưng là ở trong lòng lại đang tính toán ra trò chơi mới.
Cuộc sống về sau của bọn họ nhất định sẽ phấn khích liên tục.
**************
Đoạn ngắn cửu: Đệ nhất võ lâm nhất tuyệt
Thiên hạ đệ nhất cung : Kính Nguyệt cung.
Thiên hạ đẹ nhất giáo : Thần Tiên giáo.
Thiên hạ đệ nhất lâu: Hồng Lâu Vong Vũ.
Còn có đệ nhất cao thủ: Kiếm Thần Thu Mị Thành.
Thiên hạ đệ nhất mỹ nữ : Cơ Nhược Sơ.
Hai mươi năm sau trên giang hồ, không có người nào có thể địch lại
Kiếm Thần Thu Mị Thành, cũng không ai có thể ngăn trở Cơ Nhược Sơ mỉm
cười.
Có người nói, bọn họ là huynh muội.
Có người nói, bọn họ là vợ chồng.
Cũng có người nói, bọn họ căn bản không quen nhau.
Có giang hồ, thì sẽ còn có lời đồn đãi.
Trong đại hội võ lâm náo nhiệt, có nhiều người đã bắt đầu khởi động, có một nam tử thân thanh sam đứng một mình ở bên trong đình viện, trên
người tản mát ra một khí chất tự nhiên.
Một nữ tử xinh đẹp đứng ở phía sau hắn, ngượng ngùng gọi: “Thu thiếu hiệp.”

Nam tử quay đầu lại, nhìn nữ tử trước mắt, tròng mắt mang theo vài phần trong trẻo lãnh đạm “Cô nương, có chuyện gì?”

“Gia phụ từ lâu đã nghe qua uy danh của thiếu hiệp, muốn mời thiếu
hiệp ở lại sơn trang mấy ngày.”

Nói là như thế, chính là tâm tư nữ tử
lại đã thể hiện ra quá rõ ràng.
Thu Mị Thành làm sao có thể không biết… .

.

.
Hắn vừa định lên tiếng cự tuyệt, một thân ảnh màu đỏ lại như gió cuốn nhào vào trong lòng hắn “Mị Thành.”

Nữ tử như thế không coi ai ra gì, như thế lớn mật, làm cho nữ tử vừa rồi đứng ở một bên không khỏi ngơ ngác đứng hình tại chỗ.
“Ngươi…”

Nàng ta muốn nói nàng không biết liêm sỉ, nhưng khi nhìn thấy dung nhan của nàng lại á khẩu.
Đúng là tuyệt đẹp.
Nàng xem một đôi trước mắt đúng là trai tài gái sắc, cực kỳ xứng đôi.
Cũng chỉ có nữ tử như vậy, mới xứng đôi với Thu Mị Thành tuấn mỹ bất phàm mà thôi.
Tình yêu say đắm mới vừa được nhen nhóm, ở trong khoảnh khắc này lại bị dập tắt, nàng không khỏi lui về phía sau mấy bước, che mặt mà chạy.
Đợi cho đến khi bên trong đình viện to như vậy, chỉ còn lại có hai
người bọn họ, Thu Mị Thành mới nhíu mày, bất đắc dĩ nói: “Sơ Nhi, muội…”

Chính là hắn còn chưa có nói xong, Cơ Nhược Sơ liền đã muốn giành
nói trước: “Ca, vì huynh là ca ca của ta, coi như cho ca chút tiện nghi, chỉ tính ca một ngàn lượng thôi.”

“Nếu cho mọi người biết được đệ nhất mĩ nhân trong thiên hạ Cơ Nhược Sơ mà bọn họ vẫn sùng bái, có tính tình như thế này, thử xem còn ai dám thú muội nữa hay không.”

Thu Mị Thành lời nói tuy là châm chọc, nhưng
lại mang theo vài phần sủng nịch.
Cơ Nhược Sơ không đồng ý nói: “Ca, là muội giúp huynh mà.”

Bọn họ trong lúc đó, liền là giúp đỡ lẫn nhau như vậy, mới làm cho lời đồn đãi trên giang hồ có hơn vài phần màu sắc kiều diễm.
END


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận