Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành

Đúng như lời Thủy Bất Nhàn đã nói, một khi quan hệ của bọn họ bại lộ thì Cơ Lưu Phong sẽ bị đặt ở chỗ sáng, ám tiễn khó phòng a~, đối với
việc tranh đoạt như thế này là phi thường bất lợi.
“Lục Vương gia, ngài muốn cái gì?” Thủy Bất Nhàn lại một lần nữa mở miệng, thanh âm so với vừa rồi đột nhiên cao vài phần.
Cơ Lưu Phong kéo Thủy Bất Nhàn lại, vẻ mặt đề phòng nhìn Cơ Lưu
Tiêu, “Bất Nhàn, để cho hắn nói đi, dù sao ta cũng định thỉnh phụ vương
tứ hôn.”

“Phong ca ca, muội vừa rồi đã nói, hiện tại không phải thời điểm làm rõ
tất cả, ở một nơi bí mật sẽ tốt hơn so với ở chỗ sáng.” Thủy Bất Nhàn
như trước kiên trì với ý tưởng vừa rồi.
“Bất Nhàn, ta biết là nàng vì ta mà lo lắng, nhưng là…” Cơ
Lưu Phong còn chưa có nói xong liền bị Thủy Bất Nhàn che lại miệng, nàng quay đầu nhìn Cơ Lưu Tiêu, con ngươi lạnh lùng “Lục Vương gia nói đi.”
“Bổn vương không muốn cái gì hết, chỉ là cần hai người không chọc ta không vui là tốt rồi, bởi vì khi ta không vui sẽ nói lung tung, nói
lung tung nói rất có khả năng đem chuyện của hai người nói ra.” Hắn
không vội không chậm nói, trên mặt ý cười càng thêm sáng lạn.
Cũng không nói mình muốn cái gì, nhưng là cố tình so với muốn, còn
làm cho người khác khó chịu hơn, mà bọn họ cũng phải thật cẩn thận không đi xúc phạm hắn, lúc đó hắn như thế nhưng vô tình ngồi một chỗ như ngư
ông đắc lợi, vốn bị vây ở trong hoàn cảnh xấu, hắn lại hòa được một ván.
Xem ra vị tà vương này quả thật là người không dễ đối phó.
Ở mặt ngoài hoa tâm phong lưu, phóng đãng không kiềm chế được, chắc đó không phải là bộ mặt chân thật của hắn ?
Ta nghĩ có lẽ không có người nào có thể chân chính hiểu biết được.
“Ngươi…” Cơ Lưu Phong đương nhiên cũng nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, vẻ mặt vốn lãnh liệt giờ mất hết kiên nhẫn, mà Thủy Bất
Nhàn mau kéo tay hắn đang siết chặt nói: “Đi thôi. Phong ca ca.”
Cơ Lưu Phong rất nhanh thả lỏng bàn tay, ánh mắt chính là tối tăm,
nhưng đối với Thủy Bất Nhàn lại hiện lên vài phần nhu hòa “Ừm.”
Bọn họ hướng chúng ta đi đến, lúc đi thoáng qua, Thủy Bất Nhàn sâu kín nói: “Vậy hi vọng Lục Vương gia lúc nào cũng đều vui vẻ.”
Tầm mắt dây dưa rất nhanh kết thúc.
Chỉ là bọn hắn đi được vài bước, lại đột nhiên ngừng lại, quay đầu
nhìn về phía ta “Hạ tiểu thư cũng có thể cam đoan không đem chuyện vừa
rồi nói ra chứ?”
Rốt cục cũng nhớ đến ta sao?
Ta còn tưởng bị bọn họ hoàn toàn quên mất rồi chứ?
“Con người của ta cái gì cũng tốt, chính là miệng không bền chắc,
nếu có cái gì không vui, ta đã nghĩ nói hết, một khi nói đều sẽ nói hết
ra.” Ta học Cơ Lưu Tiêu nói, trong con ngươi tràn đầy ý cười.
Các ngươi chán ghét ta đi, ta nhưng không cần.
Cơ Lưu Phong ánh mắt càng thêm lạnh, nhìn ta cơ hồ nghiến răng
nghiến lợi nói: “Ngươi không phải thích ta sao? Nếu ta theo lời ngươi,
ngươi…”
Hắn còn chưa có nói xong, ta liền phá lên cười “Tiểu Tam, ngươi tin thật a~.”
Xưng hô như thế làm cho hắn tức giận tái mặt, khuôn mặt vốn âm lãnh
lại tăng thêm vài phần, nhưng là hắn cũng không dám làm gì ta, sau lưng
của ta còn có vương thượng làm chỗ dựa, huống chi ta đã dám kiêu ngạo
như thế, sẽ không sợ bọn họ sẽ giết ta để diệt khẩu.
“Tốt lắm, ta cũng không nói nhiều lời.”
Ta cũng không quản bọn họ, thẳng thắn nói: “Trước tiên là nói về
mình một chút, ta cùng Tiểu Lục không có quan hệ gì, các ngươi hẹn hò bị ta gặp được là ta không may, bị hắn gặp cũng do các ngươi không may, ta cũng không muốn chọc giận đám vương gia các ngươi, ta chỉ muốn vài yêu
cầu. Thứ nhất, không cần đoán ta có mục đích gì, ta chẳng qua là một
tiểu nữ tử mà thôi. Thứ hai, không cần nghĩ giết ta để diệt khẩu, các
ngươi không động được đến ta đâu. Tiểu Tam, tiểu Lục ngươi tốt nhất
không cần chọc ta, bằng không ta đem quỷ kế của các ngươi toàn bộ nói
ra, các ngươi ai cũng không chiếm được ưu thế.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui