Liệu Nguyên

Thang Sách Ngôn không muốn ba mẹ bận lòng vì chuyện cuộc sống của mình, hắn đã từng này tuổi rồi, như vậy không được chín chắn. Hắn và Đường Ninh vẫn chưa thực sự chia tay, nhưng bây giờ đúng là không hoàn toàn ở với nhau.

Tối nay Đường Ninh cũng không về, Thang Sách Ngôn muốn nói chuyện với anh, nhưng rõ ràng Đường Ninh không muốn nói chuyện.

Đường Ninh là thiên tài bác sĩ khoa ngoại, vì Thang Sách Ngôn về nước nên mới theo trở về. Họ đã bên nhau rất lâu, rất nhiều năm rồi.

Lúc Thang Sách Ngôn theo đuổi Đường Ninh hẵng còn trẻ, còn chưa học xong tám năm ở trường y. Đường Ninh kém hắn một khóa, là một đàn em rất kiêu ngạo, rất sáng sủa đẹp trai, rất lóa mắt. Nhưng dẫu có lóa mắt tới mấy cũng không thể bằng Thang Sách Ngôn, hắn là nhân vật ưu tú truyền kỳ. Giáo sư Từ quý học sinh, rất xem trọng hắn, lúc làm phẫu thuật ở bệnh viện cũng đưa hắn theo cùng, hạng mục nghiên cứu khoa học nào cũng dành phần cho hắn.

Sự kiêu ngạo của Đường Ninh cũng phải nhường bước trước mặt Thang Sách Ngôn, anh không cần Thang Sách Ngôn theo đuổi quá lâu, chỉ hai tháng là gật đầu. Thời đại đó chưa cởi mở với xu hướng tính dục như bây giờ, hai người ưu tú đều thu hút lẫn nhau tới gần với nhau, là chuyện may mắn tới nhường nào.

Ngoài cửa ra vào treo một khung ảnh của họ, trong ảnh Đường Ninh từ phía sau nhảy lên cho Thang Sách Ngôn cõng, anh cười đến là rạng rỡ đẹp trai. Lúc đó Thang Sách Ngôn mới hai mươi ba, giờ hắn đã ba mươi sáu. Giữa chừng tan tan hợp hợp, họ cũng đã chia tay nhau mấy lần rồi.

Đường Ninh từng nói, chuyện chia tay này, lần đầu đau thắt, lần hai nhẹ nhàng hơn, giày vò mấy lần rồi cũng tê dại.

Anh là một người sống rất rõ ràng, muốn mình sống thật thoải mái, sống một cách kiên cường. Năm ngoái có một lần anh quá chén, lúc ra ngoài còn không cởi chiếc áo trắng, hai tay vòng ôm cổ Thang Sách Ngôn, vùi mặt vào hốc cổ hắn, vậy mà lại khóc nức nở.

Người trưởng thành đều không khóc nhiều, giống như lớn lên rồi lại khóc là một chuyện rất mất mặt. Đó giờ Đường Ninh rất giữ thể diện, cho dù là trước mặt Thang Sách Ngôn.

Cho nên đã rất nhiều năm rồi Thang Sách Ngôn không thấy Đường Ninh khóc, lần đó anh khóc quá nhiều. Chiếc sơ mi trắng cũng trở nên nhăn nhúm khó coi.

Anh ôm cổ Thang Sách Ngôn nói: “Em không muốn bên anh nữa, nhưng mà em.. em lại không bỏ được. Thang Sách Ngôn à, bên anh bao nhiêu năm như vậy là tra tấn lẫn nhau, là chuyện không kiên cường nhất.. cuộc đời này của em.”

Thang Sách Ngôn không hiểu vì sao Đường Ninh lại cảm thấy họ bên nhau là giày vò lẫn nhau, cái câu người say nói chẳng đúng chút nào.

Bởi vậy nên hắn chỉ hôn tai Đường Ninh một chút, giống như bao lần dỗ dành anh.

Thi thoảng Đường Ninh lại sắc sảo, lại độc miệng. Thế nhưng anh không thường xuyên như vậy, cũng có lúc anh ngoan ngoãn. Giống như mỗi lần chia tay anh lại tìm Thang Sách Ngôn muốn quay lại đều rất ngoan, anh dịu dàng hòa thuận, nói anh sai rồi, nói anh không nên như vậy.

Anh không keo kiệt lời xin lỗi và vòng ôm của mình, thu lại những chiếc gai bén nhọn và cái cằm kiêu ngạo, cười nói rằng bác sĩ Thang à tha thứ cho em đi. Trong mắt Thang Sách Ngôn họ chưa từng thật sự chia tay, chỉ đơn giản là Đường Ninh làm loạn, làm loạn xong thì cho anh mấy ngày để bình tĩnh lại, sau đó có thể nghĩ thông suốt.

Nhưng lần này thời gian Đường Ninh giận dỗi hơi dài, từ ngày đông đến khi trời chuyển sang xuân mà Đường Ninh vẫn chưa trở về. Không biết anh đã thu dọn rất nhiều đồ của mình từ khi nào, có lẽ là nhân lúc Thang Sách Ngôn đi làm.

Khoảng thời gian ấy Thang Sách Ngôn tới tìm anh mấy lần, Đường Ninh chỉ nói anh mệt rồi, muốn thay đổi cách sống.

Năm ngoái Đào Hiểu Đông nợ một đống hình, sang năm mới từ từ trả. Có rất nhiều khách hẹn anh, họ vung tiền như rác, chờ một năm hai năm chỉ vì muốn Đào Hiểu Đông xăm một cái hình.

Dù rằng danh tiếng của Đào Hiểu Đông trong giới không tốt, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc anh kiếm tiền. Mắng thì mắng, thưởng thức thì thưởng thức. Có vài thợ xăm trong giới mắng Đào Hiểu Đông không ra gì trên tài khoản mạng xã hội, chê anh không thuần chất, chê anh cầm tiền bẩn, nhưng đến khi anh mở lớp vẫn cầm học phí sáu chữ số tới.

Đây cũng là điểm đáng hận nhất của con người, bạn chán người này, cảm thấy trên người anh ta nồng mùi tiền, nhưng bạn lại không thể không thừa nhận tay nghề của anh ta rất cừ khôi, hình xăm của anh ta vượt xa trình độ trong nước, mang tới đâu cũng là đại sư.

“Ông dặm lại màu cho tôi, tôi cảm thấy màu này không tươi nữa.” Hà Viễn lái xe từ xa tới đây, muốn hẹn Đào Hiểu Đông tối đi ăn một bữa, tiện thể nhờ Đào Hiểu Đông dặm lại màu hình xăm cho mình.

“Tôi bận lắm, không rảnh.” Hình Đào Hiểu Đông đang làm đã sắp được một tuần rồi, một hình toàn thân kiểu Nhật, từ cổ tới tận chân. Khách hàng không muốn để người khác làm, mấy thợ xăm khác trong tiệm ngỏ ý muốn giúp đi nét anh ta đều từ chối, bao nhiêu tiền không quan trọng, hình này chỉ cho một mình Đào Hiểu Đông làm. Dạng hình này làm một lần không xong hết, còn chưa hoàn thành đã có chỗ muốn đóng vẩy, chỉ đành phải chia ra mấy lần từ từ làm.

“Lát nữa ông xong việc thì bớt chút thời trang cho tôi, cái hình nhỏ xíu thôi mà.” Hạ Viễn kéo ghế an vị bên cạnh anh.

Đào Hiểu Đông đeo khẩu trang, làm việc rất chăm chú, còn không ngẩng đầu lên. Xung quanh có mấy thợ xăm quan sát, hết sức thưởng thức Đào Hiểu Đông xăm hình.

“Cái hình của cậu để ai làm mà chẳng như nhau, dặm lại màu chứ có phải làm hình mới đâu.” Hoàng Nghĩa Đạt lật đật chuyển đồ lên tầng, ôm tách trà to đùng vừa đi vừa uống.

“Muốn để cậu ta làm cơ.” Hạ Viễn không đổi ý.

“Cậu chẳng tin tưởng bọn tôi gì cả,” Hoàng Nghĩa Đạt bật cười, “Bọn tôi đứa nào mà chẳng xăm hình được.”

“Không phải không tin tưởng,” Hạ Viễn nhún vai cười ha hả, “Có mỗi cậu ta em mới tiện xăm chực, đổi lại người khác em cũng ngại chứ bộ.”

Hoàng Nghĩa Đạt “hừ” một tiếng: “Tiền bạc cái gì chứ.”

Đào Hiểu Đông ngồi bên cạnh cười giễu: “Đã ki bo mà cũng đòi thể diện.”

Hạ Viễn là bạn tốt của Đào Hiểu Đông nhiều năm, quen nhau từ hồi còn đi học, đã mười mấy năm rồi.

Người này bán thiết bị chữa bệnh, một thương nhân làm ăn rất ra dáng, ra trường không chút do dự lăn vào biển thương mại, đến bây giờ làm ăn vẫn rất xuôi chèo mát mái.

“Hôm nay lão Điền có trực không?” Hạ Viễn ngồi bên cạnh hỏi.

“Tôi không biết nữa.” Chiếc máy trong tay Đào Hiểu Đông vẫn cứ kêu rè rè, âm thanh này người khác nghe có lẽ sẽ cảm thấy ầm ĩ, nhưng đối với thợ xăm mà nói, phải nghe thấy nó mới cảm thấy an tâm.

Hạ Viễn cúi đầu hí hoáy gọi điện thoại cả buổi, một lúc sau nói: “Cậu ta không trực, lát nữa qua đón cậu ta.”

Cuối cùng cái hình nhỏ của Hạ Viễn không thể dặm lại, buổi tối anh ta uống rượu, Đào Hiểu Đông không dặm màu cho anh ta.

“Tôi ghét bệnh viện các ông nhất, tắc kín.” Hạ Viễn nói chuyện với Điền Nghị ngồi hàng ghế sau, “Rẽ ở cái đèn đỏ cũng phải đợi nửa tiếng.”

Hôm nay Điền Nghị có người tới đón, không cần tự lái xe, rất ung dung: “Ông đi cổng sau là được mà, cổng sau không tắc.”

“Tắc, bản đồ đỏ au.” Còn phải vòng từ đường kia về, mỗi lần đèn xanh chỉ đi được ba xe, Hạ Viễn hết cách chỉ đành xếp hàng, “Chỗ ông tắc, chỗ Hiểu Đông còn tắc hơn, cả ngày hôm nay tôi chỉ ngồi trên đường đến chỗ hai ông.”

“Thôi ông đừng lắm lời nữa.” Điền Nghị dựa vào ghế trước, đập thành ghế anh ta, “Ông lắm lời khiến Hiểu Đông nhà chúng ta ngủ luôn rồi đấy.”

Đúng là Đào Hiểu Đông đã ngủ rồi, vẫn trong trạng thái mơ mơ màng màng. Điền Nghị đẩy anh một cái, “Này” một tiếng gọi anh: “Sao mệt đến nông nỗi này?”

“Mệt mỏi.” Đào Hiểu Đông nhắm mắt đáp lời.

“Thức đêm à?” Điền Nghị hỏi anh.

“Vội làm cái hình.” Đào Hiểu Đông vẫn nhắm mắt lại, bởi đã quá quen Điền Nghị rồi nên không cần cố ý mở mắt chào hỏi.

“Lại làm cho minh tinh à?”

Đào Hiểu Đông đáp “Ừ”, Điền Nghị cười bảo: “Chả hiểu sao minh tinh bọn họ toàn xăm đêm.”

“Cú đêm cả, ban ngày không tỉnh dậy.” Đào Hiểu Đông nói.

Đào Hiểu Đông từng xăm cho rất nhiều ngôi sao, trong đó có mấy người thích xăm hình rất thân quen với anh. Con người Đào Hiểu Đông giao thiệp rộng, nhiều bạn bè, có đôi khi quen một người chẳng khác nào quen cả giới, bạn bè trong wechat của anh đã sắp tới giới hạn.

Đào Hiểu Đông không biết cái người mình xăm đêm qua tên gì, người khác giới thiệu cho, nhưng chắc anh cũng từng thấy ở nơi nào rồi, trông quen mắt lắm. Là một tiểu sinh không thể coi là trẻ tuổi, từ studio qua thẳng đây, tới tẩy trang ở chỗ Đào Hiểu Đông, làn da tẩy trang rồi trông rất tệ.

Đào Hiểu Đông có tổng cộng ba cửa hàng, đến giờ vẫn còn giữ cửa hàng đầu tiên ở khu dân cư, bình thường qua đó làm hình rất đắt. Đây cũng là lý do Đào Hiểu Đông bị mắng, ngoài miệng nói không có thời gian, nhưng lúc làm hình có thể chen ngang, suy cho cùng vẫn là nói chuyện dựa vào tiền.

Có người nói Đào Hiểu Đông không có chút giới hạn nào, đưa tiền cho liền làm cháu trai.

Đào Hiểu Đông làm việc không thích nói chuyện, nhưng khi đối phương quá đau hoặc căng thẳng anh vẫn phải trò chuyện để phân tán sự chú ý.

Tối hôm qua lúc tiểu sinh kia mở miệng gọi một tiếng “Thầy Hiểu Đông”, Đào Hiểu Đông lắc đầu cười bảo: “Đừng gọi tôi như vậy, nghe giống thợ cắt tóc.”

Thế là đối phương cười nắc nẻ cả buổi, sau đó gọi “anh Đông” rất thân thiết.

Ngoại hình Đào Hiểu Đông rất đẹp trai, nhìn một lần lại nén lòng nhìn lần nữa. Cái cằm nhạt màu gốc râu toát lên vẻ rắn rỏi tùy ý, mái tóc lỡ buộc trên đầu, trên người mặc áo cộc tay đơn sắc, lộ ra cơ bắp rắn rỏi. Mặc dù vẫn luôn đeo khẩu trang cúi đầu xăm hình, nhưng động tác và thần thái của anh khi xăm rất quyến rũ. Anh chẳng phải thanh niên, người gì cũng từng gặp, thái độ nói chuyện và ánh mắt của đối phương rất rõ ràng, Đào Hiểu Đông vừa liếc mắt nhìn đã hiểu rõ.

Vị trí hình xăm ở bên trong bắp tay, Đào Hiểu Đông phải giữ cánh tay cậu ta xăm hình, anh đeo găng đen, bóp một chút khiến cánh tay đối phương ửng đỏ.

Đối phương giơ tay còn lại lên chạm vào mu bàn tay Đào Hiểu Đông, khẽ nói “Anh hơi mạnh tay”.

Thế là Đào Hiểu Đông buông tay, đứng lên nói: “Nghỉ ngơi một lát.”

Lúc quay về đối phương thu thái độ, không nói lời nào nữa. Trước khi đi cậu ta hỏi có thêm wechat được không? Đào Hiểu Đông nhắc nhở những điều cần chú ý, không trả lời câu này.

Giữa người xa lạ với nhau vẫn có chút thăm dò và hiểu ý, chuyện này thường xảy ra, Đào Hiểu Đông cũng đã quá quen với những chuyện này rồi.

Đêm nay ba người họ tìm một chỗ tụ tập, uống chút rượu. Bạn bè cũ với nhau trò chuyện đủ thứ trên trời dưới biển, tâm sự những chán chường khi xã giao luồn cúi với người ngoài, đã lâu lắm rồi họ không ngồi lại với nhau. Thực ra cũng còn mấy người anh em như vậy nữa, chỉ là không phải cuối tuần cũng không hẹn trước, mấy người khác đều không rảnh.

Địa điểm là nhà hàng một người bạn của Hạ Viễn, mới mở, Hạ Viễn khen nhiều lắm.

Nơi này không tệ, mặc dù mới mở nhưng không ít khách khứa.

Đào Hiểu Đông và Điền Nghị vào trước, Hạ Viễn tìm bạn mình chào hỏi. Điền Nghị quay video cho vợ mình, còn cố ý quay cả Đào Hiểu Đông, vừa quay vừa nói: “Vợ yêu ơi anh đi nhậu, với Hiểu Đông và Hạ Viễn. Không có ai khác đâu, không làm loạn gì cả. Báo cáo hết.”

Đào Hiểu Đông ở bên cạnh buồn cười.

“Ông đừng có cười, sao mà ông hiểu được niềm vui của người đã kết hôn.” Điền Nghị gửi video đi, vợ anh ta gửi biểu cảm “OK”.

“Đúng là tôi không hiểu được.” Đào Hiểu Đông gật đầu, vẫn cứ cười khúc khích.

Một lúc sau vợ Điền Nghị gửi tin nhắn cho Đào Hiểu Đông: Tối đưa anh ấy về thẳng chỗ anh nhé, đừng đưa về nhà, uống nhiều em ngại hầu hạ anh ấy.

Đào Hiểu Đông ném điện thoại về phía Điền Nghị: “Người ta ghét bỏ ông rồi.”

Điền Nghị cầm điện thoại của Đào Hiểu Đông trả lời: Đã xem.

Hai người họ uống xong một chén rồi Hạ Viễn mới quay lại. Không những quay về còn dẫn một người nữa tới.

“Trùng hợp quá, gặp được một đàn em.” Trông Hạ Viễn vui lắm, nhìn anh chàng mặc sơ mi trắng đứng cạnh, “Tôi giới thiệu với mấy ông một chút, đây là.. à phải rồi, chắc lão Điền biết đấy, ông có còn nhớ không?”

Điền Nghị nhìn chàng trai ôn hòa rất có khí chất đứng bên cạnh Hạ Viễn, hơi ngạc nhiên, cười bảo rằng: “Đương nhiên nhớ rồi, lâu lắm rồi không gặp.”

Đào Hiểu Đông không có ấn tượng gì, anh chưa từng gặp, cũng không biết.

Hạ Viễn giới thiệu hai người một chút, Điền Nghị ngồi bên cạnh anh cười rằng: “Đường Ninh đó, không nhớ à? Hồi trước Hạ Viễn nhắc suốt.”

Anh ta nói vậy Đào Hiểu Đông lập tức có chút ấn tượng, lúc đó Hạ Viễn muốn cong không cong, suốt ngày tơ tưởng tới một cậu em khóa dưới. Sau này còn chưa kịp nghĩ thông thì người ta đã thành hoa có chủ, Hạ Viễn day dứt điều này mãi.

Sau này Hạ Viễn cong thật, lãng tử tình trường không còn ngây thơ như vậy nữa, lắm lúc rượu vào hoài niệm chuyện xưa vẫn còn nhớ mình từng có một ánh trăng sáng.

Anh ta nhắc hoài, Đào Hiểu Đông nhớ đúng là từng có chuyện như vậy.

Đào Hiểu Đông đưa tay ra: “Đào Hiểu Đông.”

Đối phương cũng đưa tay ra bắt tay anh, lòng bàn tay lành lạnh, cười nói: “Đường Ninh.”Lời tác giả:

Mọi người nhớ chú ý an toàn, bảo vệ bản thân thật tốt.

M: Trong bộ Hình Xăm thì lúc A Đào xuất hiện đã để đầu trọc lốc giống Lục Tiểu Bắc rồi á.. xem ra tuyến thời gian khá lâu rồi. Bộ Ly Hôn thì đợi Nguyên Dã trẹo chân, bộ này thì đợi A Đào cạo đầu chăng?_?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui