Liệu Nguyên

Đào Hiểu Đông không phải kẻ ngốc, Thang Sách Ngôn hết đau tay rồi lại hết thuốc, anh còn không hiểu rõ ngụ ý hay sao?

Anh cũng rất phối hợp, lập tức trả lời rằng: Đợi em về lấy cho anh.

Thang Sách Ngôn nói: Được rồi.

Đào Hiểu Đông đi hơn một tuần, nếu không phải xây lớp thì anh đã về trước rồi. Phòng cũ đã đập đi, ít nhất cũng phải xây ra hình ra dáng rồi anh mới đi, nếu anh đi rồi, ném hết chuyện này cho hiệu trưởng mắt mờ, như vậy sao coi được.

Trường học cho nghỉ mấy ngày, mấy đứa trẻ nhà trên núi đều quay trở về, mấy em khiếm thị thì không về, để các em ấy về lại cần phụ huynh đi đón, đi đi lại lại như vậy rất vất vả. Thực ra trong số này có mấy em đáng lý phải lên cấp hai, có mấy em đã học lớp sáu hai, ba năm rồi, bởi vì phụ huynh không tới đón, giao con ra đây rồi không quản nữa.

Ban ngày lúc thi công phần lớn các em ngồi ở ký túc xá lắng nghe, mấy em nhỏ không mù hoàn toàn thì sẽ tới xem ở khoảng cách gần một chút. Mùa đông ở đây không lạnh như phương Bắc, nhưng rất ẩm, trên núi lại càng ẩm ướt hơn. Tụi trẻ chỉ có thể tự lo một phần nào cuộc sống của mình, quần áo trên người không thể coi là rất sạch sẽ. Thậm chí mấy em nhỏ không được gia đình quan tâm còn không có áo bông để mặc, chỉ mặc một chiếc áo khoác ngoài, bên trong mặc mấy lớp áo len.

Các em gọi Đào Hiểu Đông là chú Đào, không biết trông anh ra sao, nhưng có thể nghe được qua lời hiệu trưởng đây là một ông chú.

Tụi nhỏ nghe tiếng công trường thi công, Đào Hiểu Đông cũng thường xuyên trông coi các em. Lúc nhìn các em anh lại nhớ tới Đào Hoài Nam, các em nhỏ khiếm thị đều giống nhau, ngồi lặng lẽ một chỗ, khi lại ngước đầu nhìn lên trời cao.

Những em nhỏ có thể cảm nhận ánh sáng đều rất thích mặt trời, dưới ánh mặt trời trước mắt như sáng bừng lên, mặt trời chiếu xuống gương mặt cũng cảm thấy ấm áp lây.

Khác với Đào Hoài Nam, các em là một quần thể nhỏ, một ngày hai mươi tư giờ sinh hoạt cùng với nhau, trở nên gần gũi, thân thuộc với nhau hơn. Các em ngồi lại thủ thỉ chuyện trò, những lúc nói đến câu chuyện thú vị thì bật cười khúc khích, cậu đẩy tớ một cái, tớ sẽ đẩy lại cậu, không khác biệt nhiều so với những đứa trẻ bình thường. So ra Đào Hoài Nam trầm lặng hơn các em nhiều, cả thế giới chỉ có hai người anh, không mấy tiếp nhận thế giới bên ngoài, Đào Hiểu Đông nhìn các em, lắm lúc có thể ngồi ngắm các em suốt một ngày dài.

Lúc dãy phòng học xây dựng được tương đối rồi Đào Hiểu Đông trở về. Trước khi đi anh mua quần áo cho các em nhỏ ở đây, mỗi em hai bộ đồ bông và bộ đồ ở nhà mùa thu, cũng thay mới hết chăn bông mùa đông.

Có người sinh ra đã vất vả, không nhiều người có thể giúp đỡ. Thực ra Đào Hiểu Đông không giúp được gì nhiều, không phải lúc nào anh cũng có thể nghĩ tới các em. Anh từng giúp rất nhiều ngôi trường như vậy, có nơi ủng hộ sau đó không hỏi tới nữa, có nơi năm nào cũng chi một ít. Anh nghe tin có thể giúp thì sẽ thuận tay hỗ trợ, nếu không biết tin thì anh cũng bất lực.

Có quá nhiều người khổ cực. Đào Hiểu Đông tự nhận mình không phải nhà từ thiện, cũng không có trái tim Bồ Tát, chỉ đơn giản vì bên cạnh anh có người mù, cho nên cũng muốn những người khiếm thị khác có được cuộc sống dễ dàng hơn.

Lúc Đào Hiểu Đông đi, hiệu trưởng và con trai ông tiễn anh tới nhà ga dưới núi, một tay Đào Hiểu Đông không tiện lắm, bây giờ chỉ có thể sử dụng một tay.

“Chú Đào à, tay chú không sao thật chứ?” Cậu nhóc lo lắng đau đáu mắt nhìn vào tay trái của anh.

Đào Hiểu Đông cười bảo: “Không sao đâu.”

Hiệu trưởng nằng nặc đòi mua vé xe cho anh, Đào Hiểu Đông bảo anh đã đặt vé qua điện thoại trước rồi. Hiệu trưởng cầm thẻ căn cước lấy vé giúp anh, đưa Đào Hiểu Đông đến tận cửa soát vé, ông không nhìn thấy rõ, nhưng vẫn cứ nhìn chòng chọc vào anh.

Cậu nhóc hỏi anh: “Chú Đào à, chú sẽ quay lại chứ?”

“Sẽ quay lại,” Đào Hiểu Đông nói, “Có việc gì thì gọi điện thoại cho chú.”

“Chú nhớ để ý tay đấy.” Cậu nhóc chau mày nói.

Đào Hiểu Đông cười xua cánh tay, tiến vào sân ga.

Ga xe lửa cũ kỹ ở chốn huyện thành nhỏ, Đào Hiểu Đông đeo balo trên lưng, đút tay vào túi áo, tay trái không đút được, chỉ có thể buông thõng bên người.

Hôm qua anh bị thương ở tay, một cậu bé mù đi nhầm hướng, suýt chút nữa đụng vào đống gạch, Đào Hiểu Đông đưa tay kéo cậu lại, tay bị đập. Chỉ vội đưa tay ra, cũng không dùng nhiều sức, lúc ấy không thấy đau mấy, hai tiếng sau mới cảm nhận được, nửa tay sưng vều lên.

Lúc lên máy bay cánh tay vẫn cứ đau giần giật, Đào Hiểu Đông muốn ngủ nhưng không thể ngủ say, cánh tay âm ỉ đau suốt cả chặng bay, anh không tài nào ngủ được.

Lúc máy bay hạ cánh Đào Hiểu Đông gửi tin nhắn cho Thang Sách Ngôn: Anh Ngôn à, anh tới nơi chưa?

Thang Sách Ngôn gửi tin nhắn thoại cho anh: “Hơi kẹt xe, chắc phải hai mươi phút nữa tôi mới tới được, em đến nơi rồi à?”

Đào Hiểu Đông nói: “Đến sớm nửa tiếng, không vội, em đợi anh ở bãi đậu xe.”

Thang Sách Ngôn nói với anh: “Thế em cứ thong thả.”

Lúc nói câu này trong giọng hắn mang theo ý cười, Đào Hiểu Đông cũng cười, trả lời hắn: “Được rồi, em bấm tay đợi, hai mươi phút nữa đi ra.”

Lúc xuống máy bay, tay phải Đào Hiểu Đông xách hành lý của mình, tay trái thả trước người, nhưng vẫn bị đụng mấy lần. Đụng đến mức Đào Hiểu Đông rịn mồ hôi.

Từ đêm đó đến giờ hai người chưa gặp mặt lần nào, theo lý mà nói Đào Hiểu Đông phải rất căng thẳng. Nhưng bấy giờ tay anh còn đau hơn cả, khiến tâm lý căng thẳng kia cũng bị phân tán đi nhiều.

Nhiệt độ trong xe ấm áp, Đào Hiểu Đông vào chỗ ngồi thở phào một hơi, sau đó gọi “Anh Ngôn”.

Cổng đón không cho phép xe đỗ lại lâu được, Thang Sách Ngôn lái xe đi, hắn nhìn con đường phía trước, cười bảo: “Đã lâu không gặp nhỉ.”

Câu này để trêu chọc anh, Đào Hiểu Đông bật cười.

Năm nay tuyết lớn, Đào Hiểu Đông đi hơn mười ngày, trời đổ mấy trận tuyết, Đào Hiểu Đông nhớ tới chuyện tay của Thang Sách Ngôn, hỏi rằng: “Tay còn đau không anh Ngôn?”

“Đau chứ.” Thang Sách Ngôn trả lời ngay tắp lự.

Hắn đặt tay phải lên cần số, Đào Hiểu Đông nhìn một chút, không cử động. Thang Sách Ngôn đưa mắt nhìn anh, sau đó đưa tay qua chạm vào tay Đào Hiểu Đông: “Không xem có lạnh hay không à?”

Vừa chạm vào Đào Hiểu Đông gần như nín thở.

Đào Hiểu Đông rút tay mình lại, Thang Sách Ngôn cũng cảm nhận được điều bất thường: “Tay sao vậy?”

“Bị đụng một cái.” Đào Hiểu Đông thở hắt ra, cười khổ nói, “Em không cảm nhận được có lạnh hay không, tê cứng rồi.”

Thang Sách Ngôn nhìn tay anh một chút, nó sưng to quá. Thang Sách Ngôn chau mày lại: “Bị khi nào vậy? Đi viện chưa?”

Đào Hiểu Đông lắc đầu nói: “Chưa đi, chắc không sao đâu, hôm qua bị đập một chút.”

Nhân lúc xếp hàng đợi nộp phí đi ra, Thang Sách Ngôn cầm cổ tay anh lên, nhìn kỹ tay anh. Thang Sách Ngôn hỏi: “Bị đập vào đâu? Ngã à?”

“Đập vào tường gạch, vung tay.” Bấy giờ tay Đào Hiểu Đông sưng vêu lên hai vòng, bản thân anh cũng tự thấy buồn cười, cười bảo, “Chuyện gì em cũng gặp được.”

Thang Sách Ngôn vẫn chau mày, “Còn cười nữa? Có đau không?”

Đào Hiểu Đông nói vẫn được.

Kết quả tối nay Đào Hiểu Đông không thể trở về nhà, anh bị Thang Sách Ngôn kéo thẳng tới bệnh viện, đi khám rồi chụp phim. Buổi tối viện ít người, không đông nghẹt như ban ngày, Thang Sách Ngôn đi bên trái, che chở cánh tay trái cho anh. Đào Hiểu Đông vẫn bảo: “Em cảm thấy không sao đâu, anh Ngôn à.”

“Chắc không,” Trên mặt Thang Sách Ngôn có phần hết cách với anh, “Tôi thấy chắc em gãy xương rồi.”

Đào Hiểu Đông còn khẳng định nói không sao đâu: “Lúc bị đập em không thấy đau, chắc là bị đụng bong gân thôi.”

“Giữ tay, đừng cử động.” Mặc dù Thang Sách Ngôn không biết bác sĩ cấp cứu ở bên đây, nhưng họ biết Thang Sách Ngôn, trông thấy hắn tới thì lên tiếng chào hỏi, Thang Sách Ngôn cũng gật đầu đáp lại.

Lấy phim chụp, Thang Sách Ngôn nhìn trước một chút, Đào Hiểu Đông hỏi hắn: “Gãy không anh?”

Lúc ấy anh vẫn còn cười, cảm thấy mình bị đụng nên bong gân, hai hôm nữa là đỡ sưng.

Thang Sách Ngôn liếc mắt nhìn anh, bảo gãy rồi.

Đào Hiểu Đông còn tưởng hắn đang đùa, đang đau mà vẫn còn muốn cười. Mãi đến khi Thang Sách Ngôn thở dài, nói với anh: “Để tâm chút đi, đừng cười nữa.”

Thang Sách Ngôn biết bác sĩ đang trực cấp cứu bên khoa chỉnh hình, dẫn thẳng Đào Hiểu Đông đi vào. Đã lấy phim chụp trước đó, Thang Sách Ngôn đưa phim chụp tới, nói với bác sĩ kia: “Gãy xương.”

Bấy giờ Đào Hiểu Đông mới có chút tin, anh hỏi Thang Sách Ngôn: “Thật hả anh?”

Thang Sách Ngôn đứng bên cạnh, không có tâm tư đâu để nói chuyện với anh, chỉ nhìn anh một cái.

Ngón áp út và ngón út bị gãy xương, ngón giữa bị tổn thương xương sụn.

Đào Hiểu Đông ngơ ngơ ngác ngác, anh chỉ đụng có một cái, lúc ấy cũng không cảm thấy đau đớn gì, hai người ở viện mấy tiếng, lúc đi ra đã là nửa đêm. Giữa chừng Đào Hoài Nam gọi điện thoại cho Đào Hiểu Đông, hỏi sao anh vẫn chưa về.

Đào Hiểu Đông không nói anh ở bệnh viện, chỉ nói không rõ mấy giờ về.

Đào Hoài Nam hỏi anh có chuyện gì vậy, Đào Hiểu Đông không nói, cuối cùng chỉ bảo anh đang ở với bác sĩ Thang. Đào Hoài Nam nghe vậy rồi không hỏi gì nữa, cười bảo anh không về cũng được.

Tay trái Đào Hiểu Đông bị cố định lại, bởi vì thời gian dài, qua 24 giờ rồi chưa xử lý, sưng vêu lên. Lúc nẹp cố định vị trí, Đào Hiểu Đông vã mồ hôi, đau cũng không dám lên tiếng. Thang Sách Ngôn đứng bên cạnh, đặt tay lên vai anh, có thể cảm nhận được mỗi lần anh đau cơ bắp kéo căng lại,

Thang Sách Ngôn chau mày, vỗ về lên bả vai anh.

Tạm thời không thể dùng tay bên này, trong vòng ba bốn tháng không dùng bình thường được. Đến tận khi ngồi vào trong xe rồi Đào Hiểu Đông vẫn còn thấy mê man, một tay không thể thắt dây an toàn vào được.

“Lúc đi còn lành lặn, lúc về lại gãy xương.” Thang Sách Ngôn giúp anh thắt dây an toàn: “Đau không?”

“Vẫn được.” Đào Hiểu Đông nói, “Mai anh còn phải đi làm nữa, thế mà cả tối nay phải theo em.”

Thang Sách Ngôn khởi động xe: “Tôi thà tối nay không cần phải theo em, em trở về lành lặn, ăn một bữa rồi tôi đưa em về nhà.”

“Thế làm sao bây giờ? Thành ra như vậy rồi?” Đào Hiểu Đông đau không chịu nổi, nhưng vẫn còn cười được, anh bảo: “Để anh phải bận lòng rồi.”

Thang Sách Ngôn không trả lời anh, đúng là không bớt lo được.

Đào Hiểu Đông đau đến độ mơ mơ màng màng, dựa vào ghế rồi chợp mắt một lúc. Lúc xe đỗ ở gara dưới nhà Thang Sách Ngôn, Đào Hiểu Đông ngồi dậy hỏi: “Đang ở đâu vậy?”

Thang Sách Ngôn giúp anh cởi dây an toàn: “Nhà tôi.”

“Không cần đâu, em về nhà là được rồi..” Đào Hiểu Đông không muốn làm phiền tới Thang Sách Ngôn, “Mai anh còn phải đi làm nữa, đừng bận tâm tới em.”

Thang Sách Ngôn không nhiều lời, xuống xe mở cửa ở phía anh: “Xuống đi.”

Đã đến đây rồi, Đào Hiểu Đông cũng không nằng nặc đòi về nữa, nếu làm quá lại có vẻ anh so đo. Thế là Đào Hiểu Đông xuống xe, Thang Sách Ngôn đỡ cánh tay trái của anh, vừa đi vừa nói: “Muộn như vậy rồi em còn muốn về đâu nữa.”

Đào Hiểu Đông chưa từng để người ta dìu mình như vậy, nhất thời cảm thấy khó xử, muốn cười: “Anh Ngôn à em tự đi được, anh như vậy làm em cảm tưởng như mình bị liệt nửa người không bằng.”

Anh dùng từ này khiến Thang Sách Ngôn chau mày lại: “Nói lung tung.”

Lúc tới cánh cửa, ký ức liên quan tới đêm hôm đó lại lóe lên trong đầu Đào Hiểu Đông. Vừa vào cửa, hương thơm thoang thoảng này khiến những hình ảnh mà Đào Hiểu Đông cố gắng muốn lãng quên đi lại ồ ạt ùa về.

Đôi dép lê anh đi còn chưa cất vào, Đào Hiểu Đông thay giày, có phần câu nệ đứng ngoài cửa.

“Tay em sẽ còn đau một thời gian nữa,” Thang Sách Ngôn cũng thay giày, hết sức tự nhiên đẩy Đào Hiểu Đông đi vào, “Tối đau không ngủ được thì bảo tôi, uống viên thuốc. Mai tôi đi làm em theo tôi, em cần phải tiêm mấy ngày.”

“Tôi đi chuẩn bị một ít đồ ăn cho em, em ngồi nghỉ một lát.” Thang Sách Ngôn lại dặn.

Đào Hiểu Đông cởi áo khoác bằng một tay, Thang Sách Ngôn giúp anh treo lên móc, thực ra Đào Hiểu Đông nhịn tiểu nãy giờ, từ lúc ở bệnh viện chưa xả được.

“Anh Ngôn à.” Anh gọi Thang Sách Ngôn, hắng giọng bảo, “Em phải đi tắm.”

Cả ngày hôm nay hết ngồi xe lửa lại đi máy bay rồi tới bệnh viện, nếu không tắm rửa thì tối nay không tài nào ngủ được.

Thang Sách Ngôn nhìn tay trái của anh, ngẫm nghĩ rồi bảo: “Tắm đi.”

Đào Hiểu Đông lại hỏi: “Anh cho em mặc bộ quần áo lần trước nhé?”

Bộ quần áo kia Thang Sách Ngôn đã giặt giúp anh, hắn vào tủ quần áo lấy ra đặt vào phòng tắm, quay đầu lại hỏi anh: “Em tự tắm được..”

Còn chưa đợi hắn dứt lời Đào Hiểu Đông đã đáp: “Tắm được! Được mà được mà được mà!!”

Thang Sách Ngôn bật cười, nhìn vào đôi mắt anh. Đào Hiểu Đông vẫn còn ngại ngùng, căn phòng này để lại ấn tượng quá sâu sắc trong trí não anh. Thang Sách Ngôn nói: “Được rồi, em tắm đi, chú ý một chút, có gì thì gọi tôi.”

Đào Hiểu Đông bảo được rồi.

Anh bước vào phòng tắm, Thang Sách Ngôn đóng cửa lại giúp anh. Đào Hiểu Đông dùng một tay chật vật cởi quần áo cả buổi, vừa cởi quần áo xong, Thang Sách Ngôn lại gõ cửa: “Hiểu Đông à?”

Đào Hiểu Đông giật mình, hỏi: “Sao vậy anh Ngôn?”

Thang Sách Ngôn nói: “Lấy đồ lót mới cho em, để ngoài cửa.”Lời tác giả:

Đông à, chắc cậu không biết, ở nhà bọn tôi ai kêu đau người ấy mới là công, chịu đựng được thì không phải.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui