Liệu Nguyên

Đào Hiểu Đông đã có tuổi chứ không phải cậu nhóc ngây ngô e thẹn, nếu Thang Sách Ngôn đã nói vậy, thế thì mặc thôi. Anh không động vào bộ đồ ngủ mới, kéo lấy bộ đồ ngủ trên giường kia.

Anh muốn mặc bộ này, nếu không thì không mặc gì, mặc đồ ngủ đâu dễ chịu bằng cởi trần. Nhưng mặc đồ ngủ của Thang Sách Ngôn thì lại khác.

Sáng hôm sau Thang Sách Ngôn đứng ngoài cửa gọi anh dậy, Đào Hiểu Đông còn chẳng đắp chăn che chắn, Thang Sách Ngôn cũng đoán được có lẽ anh sẽ mặc bộ đồ này, mỉm cười đánh thức anh.

Đào Hiểu Đông không ngái ngủ, nghe thấy tiếng gọi liền mở mắt ra trả lời.

“Tôi đi pha sữa nóng, lát nữa gội đầu cho em.”

Đào Hiểu Đông ngồi dậy bảo: “Em tự gội là được mà.”

“Đã chừa thời gian lại rồi.” Thang Sách Ngôn nói, trước khi quay người đi nhớ ra điều gì đó, hắn dừng lại, cười hỏi anh: “Áo ngủ giặt sạch không?”

Đào Hiểu Đông vừa mới ngủ dậy, bị hắn hỏi như vậy, vô thức sờ tay vào vạt áo phần bụng, Sờ xong mới tỉnh người, đứng dậy vừa đi dép vừa nói: “Có sạch hay không không quan trọng, dù sao sau này lại phải bẩn.”

Thang Sách Ngôn ngạc nhiên, hắn nhướng mày, ngủ một đêm có vẻ thả lỏng hơn nhiều.

Đào Hiểu Đông nói xong bật cười “hì hì”, đi về phía phòng vệ sinh, “Trước đó em chưa hồi sức, đợi em hồi đầy bình rồi anh đừng hòng đùa em, anh Ngôn à. Mấy cái chuyện đối đáp này anh nói không lại em đâu, em là dân xã hội, bẩn lắm.”

Anh nói anh bẩn lắm, không biết Thang Sách Ngôn nghĩ tới chuyện gì, không trả lời anh, hắn cười cười lấy cháo nóng cho anh ăn.

Đào Hiểu Đông cứ như vậy ở lại nhà Thang Sách Ngôn.

Sáng sớm Thang Sách Ngôn gội đầu cho anh, sau đó sấy qua một chút, hai người ăn sáng xong thì đi làm. Thang Sách Ngôn tới phòng làm việc, Đào Hiểu Đông đi truyền. Truyền xong cần làm gì thì làm, tối Thang Sách Ngôn tan làm lại tới đón anh.

Trước giờ tan làm, phòng bếp chuẩn bị xong cơm tối cho Đào Hiểu Đông và Thang Sách Ngôn, để anh mang về.

Hôm ấy Đào Hiểu Đông gặp một khách hàng ở tầng một, khách đi rồi chú đầu bếp đi ra bảo: “Chuẩn bị cho cậu xong rồi, đừng quên mang về.”

Đào Hiểu Đông trả lời: “Cháu nhớ rồi.”

“Được đãi ngộ thế cơ mà,” Một chị thợ xăm trong tiệm cũng đang ở dưới tầng, nói đùa với Đào Hiểu Đông, “Lắc mình hóa thành đại bảo bối.”

Đại Hoàng nói: “Không phải trước kia đã vậy rồi hay sao.”

“Trước kia có mình anh nghĩ như vậy thôi, bây giờ ngày nào cũng được người ta hầu hạ như ông tướng ấy.” Cô gái nói.

“Để anh đây hưởng thụ cuộc sống một chút chứ.” Đào Hiểu Đông cười bảo.

Trước khi tới Thang Sách Ngôn sẽ gọi điện thoại cho anh, Đào Hiểu Đông nhận máy rồi cầm đồ đạc ra ngoài, chỗ anh không tiện đậu xe, cũng không cần Thang Sách Ngôn cố ý tìm chỗ đậu xe.

Bình thường anh đều lặng lẽ rời đi, nếu không bị mọi người trong tiệm nhìn thấy lại trêu chọc. Có khi có người đứng ở cửa sổ hóng hớt, dù sao cũng không sợ bị người ta nhìn thấy.

Thang Sách Ngôn nói: “Mai không cần phải mang về đâu, em cần ăn đồ thanh đạm, để tôi nấu cho là được rồi.”

“Sợ anh mệt.” Đào Hiểu Đông nói.

Thang Sách Ngôn cười bảo không mệt đâu.

Hôm sau là cuối tuần, Thang Sách Ngôn không phải đi làm.

Buổi tối hai người ngồi lại xem một bộ phim, Thang Sách Ngôn chuẩn bị khăn nóng cho anh, tay anh cần phải thường xuyên chườm nóng cho máu lưu thông. Đào Hiểu Đông hỏi: “Mai em còn cần phải đi truyền không? Em thấy cũng ổn rồi mà?”

“Không muốn đi nữa à?” Thang Sách Ngôn hỏi anh.

“Không muốn đi cho lắm.” Đào Hiểu Đông ăn ngay nói thật, “Anh đi làm em còn đi chung coi như tiện đường, anh không đi làm em không muốn tới bệnh viện, giày vò quá, ngồi ở đấy hơn hai tiếng mệt quá.”

Giờ anh ở chỗ của Thang Sách Ngôn, ngày nào hai người cũng ở bên nhau, có lẽ chính bản thân anh cũng không ý thức được bây giờ mình nói chuyện với Thang Sách Ngôn thả lỏng thế nào. Thậm chí trong giọng có phần dịu dàng yếu đuối, rất dễ thương lượng với người ta.

Anh đã nói bằng giọng này rồi, Thang Sách Ngôn còn có thể nói được gì nữa, chỉ có thể gật đầu: “Được, thế thì không đi nữa.”

Đào Hiểu Đông nhìn hắn, cười bảo: “Em còn tưởng anh sẽ lạnh lùng từ chối chứ.”

“Tôi không nói được.” Thang Sách Ngôn cũng hết cách, “Em đã nói như vậy rồi, sao tôi nhẫn tâm cho em đi, đáng lẽ hôm nay em phải nói trước với tôi, để tôi lấy thuốc về truyền cho em.”

“Anh đã tốt lắm rồi,” Đào Hiểu Đông bán ngoan, lấy một quả táo trên bàn ra, đổi lại bình thường là có thể bẻ đôi quả táo rồi, nhưng bây giờ chỉ có một tay không làm được, anh đưa quả táo tới.

Thang Sách Ngôn hỏi anh: “Có ăn không?”

Đào Hiểu Đông nói: “Không ăn, tối ăn nhiều đầy bụng.”

Thang Sách Ngôn cũng không ăn, đặt lại lên bàn. Ban đầu hai người ngồi không tính là gần nhau, ở giữa còn cách một khoảng. Thang Sách Ngôn cầm chiếc gối, đặt bên chân Đào Hiểu Đông. Còn chưa đợi Đào Hiểu Đông đặt câu hỏi, Thang Sách Ngôn đã nằm xuống, gối đầu lên chiếc gối, cũng gần như gối đầu lên chân Đào Hiểu Đông.

Tư thế đột nhiên trở nên thân thiết hơn.

Bàn tay Đào Hiểu Đông bị thương đặt bên cạnh, bây giờ Thang Sách Ngôn nằm xuống, chiếm hết chiếc sofa, anh không có chỗ để tay. Anh giơ tay lên không có chỗ đặt, Thang Sách Ngôn vẫn còn dõi mắt nhìn TV, không nhìn anh, chỉ là cầm cổ tay anh đặt lên người mình.

Đào Hiểu Đông thực sự rất ngạc nhiên, nhưng không thể hiện rõ ra, chỉ là trong lòng không ngừng chửi thề “Đạ mấu đạ mấu”.

Bàn tay Đào Hiểu Đông đặt lên người Thang Sách Ngôn, ở dưới bả vai một đoạn.

Thang Sách Ngôn làm như không để ý tới chuyện này, xem tivi còn trò chuyện đôi câu cùng với anh. Dù sao tay Đào Hiểu Đông cũng không tiện làm gì, không nhạy cảm như vậy.

Hai người đã tắm rửa xong xuôi thay đồ ngủ, Đào Hiểu Đông vẫn mặc bộ đồ kia của Thang Sách Ngôn, hai người họ mặc cùng một kiểu nhưng khác màu. Bây giờ một người nằm bên chân người kia, giống như một cặp đôi yêu nhau đã lâu, quá đỗi dịu dàng.

Buổi tối như này thật dễ chịu, một lúc sau Đào Hiểu Đông cũng thả lỏng mình, thoải mái ngả người về phía sau, hai người vừa xem vừa trò chuyện.

Sau đó còn chưa xem hết phim, Thang Sách Ngôn đã nhắm mắt lại.

Đào Hiểu Đông hỏi hắn: “Mệt rồi à?”

“Đau đầu.” Thang Sách Ngôn nhắm mắt nói.

Đào Hiểu Đông khẽ hỏi: “Em xoa bóp cho anh nhé?”

Anh dùng tay phải nhẹ nhàng day huyệt thái dương, sau đó lại dùng lòng bàn tay xoa bóp trên da đầu Thang Sách Ngôn. Lúc day hai bên huyệt thái dương anh dùng lực nhẹ nhàng, lúc xoa da đầu thì mạnh tay hơn một chút.

Thang Sách Ngôn thoải mái thở hắt ra, cuống họng phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

Đào Hiểu Đông xoa bóp cho Thang Sách Ngôn mãi, từ đầu tới cuối Thang Sách Ngôn đều luôn nhắm mắt lại, Đào Hiểu Đông đinh ninh rằng hắn ngủ rồi.

“Sếp Đào à.” Lúc Thang Sách Ngôn đột nhiên cất tiếng, Đào Hiểu Đông còn sửng sốt một lúc, không ngờ hắn còn thức.

Đào Hiểu Đông trả lời: “Hửm.”

“Em ở chỗ tôi, cảm thấy ổn chứ?” Thang Sách Ngôn hỏi.

“Tốt mà..” Đào Hiểu Đông bật cười với câu hỏi của hắn, “Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?”

“Tôi làm điều tra độ hài lòng.”

Ngón tay Đào Hiểu Đông nhẹ nhàng xoa bóp trên đầu hắn, trả lời: “Hài lòng.”

“Thế thì tốt rồi.” Thang Sách Ngôn nắm lấy tay anh, không để anh xoa bóp nữa, bảo rằng: “Nghỉ ngơi đi, mỏi tay đấy.”

“Không mỏi tay.” Đào Hiểu Đông nói, “Dù sao cũng là thợ thủ công.”

Lúc nói ba chữ này, có lẽ cả hai người đều nghĩ tới chuyện khác. Thang Sách Ngôn mở mắt ra, hai người đối mặt với nhau, cả hai không nói gì. Chuyện lần trước đến giờ Đào Hiểu Đông vẫn còn thấy lúng túng, lần này anh không dám làm càn.

Thang Sách Ngôn “Ừ” một tiếng, lại bảo: “Được chứng kiến rồi, không mỏi thật.”

Đào Hiểu Đông xua xua tay trước miệng hắn: “Hảo hán tha cho em.”

Miệng Thang Sách Ngôn bị anh bịt lại, nhưng vẫn có thể thấy được ý cười vương trong đôi mắt, hắn chớp mắt, lấy tay anh ra bảo rằng: “Tôi không phải hảo hán, gọi tôi như vậy cũng vô dụng.”

Đào Hiểu Đông nhận thua, mỉm cười gọi một tiếng “Anh Ngôn à”.

Thang Sách Ngôn đáp “Ừ”, mỉm cười nhắm mắt lại, không nói nữa.

Thoạt đầu Đào Hiểu Đông không thể nhớ lại chuyện lần trước, quá xấu hổ, cũng không dám đề cập tới.

Nhưng mấy hôm nay Thang Sách Ngôn cứ trêu chọc anh hoài, Đào Hiểu Đông bị trêu chọc tâm lý cũng đã thay đổi, tuy rằng lúc nhắc tới vẫn ngượng ngùng, nhưng không còn ngạt thở như trước đó.

Sau đó bộ phim thế nào hai người không còn để ý nữa, mãi đến khi phim chiếu xong lâu rồi, Thang Sách Ngôn mới ngồi dậy: “Ngủ đi.”

Đào Hiểu Đông “Ừ” một tiếng, đứng dậy.

Trải qua tối hôm ấy, hai người gần gũi hơn nhiều, sáng hôm sau Thang Sách Ngôn không phải đi làm, không cần dậy sớm, Hôm nay Đào Hiểu Đông phải tới cửa tiệm, thế nhưng vẫn thong thả.

Anh thức giấc sửa soạn cho mình, anh đã gội đầu xong, Thang Sách Ngôn vẫn chưa ngủ dậy.

Đào Hiểu Đông đứng ngoài cửa phòng hắn nhìn một chút, thấy Thang Sách Ngôn không có ý định dậy, dự định chuẩn bị bữa sáng.

Thang Sách Ngôn đột nhiên cất tiếng gọi anh: “Hiểu Đông à.”

“Ơi.” Đào Hiểu Đông đứng ở đó hỏi, “Sao vậy?”

Thang Sách Ngôn không nói gì, Đào Hiểu Đông tự đi tới, nghe thấy Thang Sách Ngôn từ từ cất tiếng hỏi: “Ai cho em gội đầu.”

Đào Hiểu Đông bật cười: “Sao vậy?”

“Anh gội cho.” Thang Sách Ngôn vẫn nhắm nghiền đôi mắt không mở ra, hắn chau mày lại.

Đào Hiểu Đông ngồi xuống, bảo rằng: “Phiền phức quá, em gội được thì tự gội.”

Thang Sách Ngôn không nói lời nào.

Đào Hiểu Đông rất thích những lúc anh còn ngái ngủ như vậy.

Dáng vẻ nghiêm túc tỉnh táo bình thường không còn nữa, ngược lại còn có vẻ tùy hứng, còn có chút trẻ con. Đào Hiểu Đông thăm dò hỏi: “Thế lát nữa gội lại nhé?”

Thang Sách Ngôn vẫn không nói lời nào.

Đào Hiểu Đông nhích lại gần về phía hắn, mỉm cười dỗ dành, “Em không tự gội nữa.”

Qua nửa buổi Thang Sách Ngôn mới “Ừ” một tiếng.

Trái tim Đào Hiểu Đông như nhũn ra, muốn dựa sát vào gương mặt hắn, nhưng vẫn không thích hợp, chỉ có thể ngồi ở đó cười hì hì.

Bây giờ tay Đào Hiểu Đông không còn đau như vậy nữa, để nó một bên không động đậy thì không thấy đau. Vừa đỡ đau anh lại không ngồi yên được, nhiều ngày rồi không làm việc, ngứa ngáy tay chân. Đúng lúc mấy hôm nay có vị khách đang cần gấp, là một học sinh, muốn làm xong trước kỳ nghỉ đông, không là phải quay về.

Đào Hiểu Đông hẹn cô hôm nay tới.

Ăn sáng xong hai người ra khỏi nhà, Đào Hiểu Đông buộc tóc ra phía sau.

Lúc làm việc không thể xõa tóc, cúi đầu không tiện.

Hồi sáng anh tự gội đầu, dạo này sáng nào hai người họ cũng phải giao lưu đầu tóc. Thang Sách Ngôn gội đầu rồi sấy tóc giúp anh, hắn thực sự rất thích hí hoáy với mái tóc của Đào Hiểu Đông. Hôm nay Đào Hiểu Đông lại tự mình thực hiện, để đền bù, trước khi đi anh lấy chun buộc trong túi ra, để Thang Sách Ngôn buộc tóc giúp anh.

Điều này đúng là làm khó đôi tay bác sĩ rồi, hắn có thể sử dụng thuần thục nhiều dụng cụ tinh xảo, nhưng lại chưa buộc tóc bao giờ. Hai người lúi húi nửa tiếng trời.

Thang Sách Ngôn buộc tóc anh lên như một kiếm khách cổ đại, Đào Hiểu Đông không nhịn được cười, bảo rằng: “Đuôi mắt cũng bị kéo tít lên rồi, buộc vậy cả ngày tối đến da đầu em phế mất.”

Thang Sách Ngôn cũng cười, Đào Hiểu Đông mặc kệ hình tượng, để mặc hắn buộc lung tung. Thang Sách Ngôn vừa cười vừa hỏi: “Buộc lỏng thôi không được à? Cái kiểu buộc của em.. Sao có thể buộc cho nó dựng lên được?”

Đào Hiểu Đông cười đau cả bụng, sau đó bảo: “Anh muốn buộc lỏng cũng được, chỉ là buộc như vậy trông buồn cười quá, như cái bím tóc ấy.”

Người đàn ông ba mươi mấy tuổi vì câu này của anh mà cười cả buổi.

Sau đó có khó đến mấy cũng buộc được, Thang Sách Ngôn còn rất hài lòng, nói đẹp ghê. Đào Hiểu Đông cũng khen đẹp.

Đến khi ra khỏi nhà rồi hai người vẫn còn cười, ra khỏi thang máy Đào Hiểu Đông hỏi: “Không phải bác sĩ khéo tay lắm hay sao?”

“Buộc đẹp thế còn gì?” Thang Sách Ngôn lại nghiêng đầu nhìn anh.

Họ vừa nói chuyện vừa đi về phía xe, Thang Sách Ngôn đưa Đào Hiểu Đông tới cửa tiệm trước, rồi đi lấy thuốc truyền cho anh. Vẫn phải tiêu viêm cho tay, sưng to quá, để lỡ quá nhiều thời gian chữa trị tốt.

Hai người nói chuyện, cũng không để ý tới xung quanh.

Mãi đến khi họ đi tới trước xe, có người đột nhiên gọi một tiếng “Bác sĩ Thang”.

Hai người ngạc nhiên nhìn sang, là một người đàn ông áng chừng năm mươi tuổi, đôi mắt đỏ bừng, ông nhìn Thang Sách Ngôn nói: “Bác sĩ Thang, là tôi đây, chúng ta từng gặp nhau ở viện rồi.”

Không đợi Thang Sách Ngôn trả lời, Đào Hiểu Đông vô thức kéo Thang Sách Ngôn ra sau lưng mình, chau mày khẽ hỏi ông ta: “Ai vậy?”

Thang Sách Ngôn nhìn đối phương, lạnh lùng hỏi: “Sao ông biết tôi ở đây?”

Đối phương nói chuyện lộn xộn: “Tôi có lỗi, tôi biết cậu ở đây, tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn cầu xin cậu cứu vợ tôi.”

Ông ta tới gần, Đào Hiểu Đông cản Thang Sách Ngôn lại, đứng ở giữa. Thang Sách Ngôn kéo cổ tay anh, nhẹ nhàng nắm lấy, ra hiệu không sao đâu.

“Những gì cần nói tôi đã nói với ông rồi.” Thang Sách Ngôn bình tĩnh nói với ông ta, “Ông cũng biết tình trạng của vợ mình rồi, khả năng phẫu thuật không cao, không có ý nghĩa thực tế, vả lại quá mạo hiểm, tôi sẽ không lặp lại với ông nữa.”

“Chúng tôi có thể bỏ tiền ra, cậu mau cứu bà ấy, mau cứu bà ấy đi.” Giọng đối phương nức nở, “Không phải bệnh nhân người khác không nhận cậu đều nhận hay sao? Bác sĩ Thang à cậu cứu bà ấy với, cậu mở lòng từ bi, mở lòng từ bi với.”

Thang Sách Ngôn không muốn nói nhiều với ông ta, những gì cần nói hắn đã nói không chỉ một lần.

“Sao ông lại biết tôi ở đây?” Thang Sách Ngôn hỏi ông ta, “Theo dõi tôi à?”

Đối phương không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ kể chuyện của mình.

Thang Sách Ngôn chỉ nói: “Ông bám lấy tôi cũng vô dụng, nếu phẫu thuật còn có ý nghĩa nhất định tôi sẽ sắp xếp cho bà ấy, trước giờ tôi không chủ động bỏ bệnh nhân. Ông còn gì muốn nói thì nói với bệnh viện, sau này ông còn tới chặn đường tôi tôi sẽ báo cảnh sát.”

Đối phương vẫn nằng nặc đòi làm phẫu thuật, Thang Sách Ngôn không thể nói chuyện rõ với ông ta, cuối cùng bảo: “Nếu ông nằng nặc đòi nhập viện thì đi khám đăng ký phòng bệnh sắp xếp giường.”

“Vâng, vâng. Cảm ơn bác sĩ Thang, cậu cứu bà ấy với.” Đối phương chắp tay trước ngực, lại nói lời cảm ơn.

Gặp chuyện như vậy, hơi ảnh hưởng tới tâm tình.

Người kia đi rồi hai người lên xe, Đào Hiểu Đông hỏi: “Bệnh gì vậy?”

Thang Sách Ngôn nói: “Ung thư, di căn tới gan, hạch bạch huyết, mạch máu, thần kinh, tràn dịch màng bụng, nhịp tim hơn 160, không thể làm phẫu thuật, có cắt bỏ nhãn cầu cũng vô nghĩa.”

Đào Hiểu Đông thở dài, vẫn chau mày lại: “Thế sao ông ta có thể tìm tới đây? Theo anh từ bệnh viện đến đây à?”

“Chắc là vậy.” Thang Sách Ngôn nói.

“Quá đáng quá.” Đào Hiểu Đông vẫn cảm thấy không vui.

Thang Sách Ngôn nhớ lại chuyện ban nãy, quay đầu nói với anh: “Lần sau đừng cản trước mặt tôi, tay em còn bị thương, để đụng vào tay. Lại nói tôi cũng không cần em cản giúp làm gì, tôi có kinh nghiệm, em không có.”

Đào Hiểu Đông nói “Không sao đâu mà”.

Bởi vì bị một chuyện nhỏ xen vào, tâm tình vui vẻ buổi sáng cũng bị giày vò vơi đi một nửa. Thế nhưng Thang Sách Ngôn nói chuyện này không sao, trên đời có đủ thể loại bệnh nhân và người nhà, không cần để trong lòng. Hắn nói vậy rồi sau đó Đào Hiểu Đông thấy cũng đỡ hơn.

“Chộ ôi, buộc tóc cơ à?” Đào Hiểu Đông vừa đi vào, Địch Dã trông thấy anh thì hỏi một câu.

Đào Hiểu Đông nói “Ờ”.

Địch Dã nhìn bàn tay kia của anh còn chưa thể cử động được: “Một tay còn có thể buộc tóc cơ à? Siêu quá nhỉ.”

Đào Hiểu Đông nhướng mày lên, bảo rằng: “Thằng nhóc này nói chuyện mà cứ quanh co lòng vòng.”

Địch Dã cười hì hì.

Đào Hiểu Đông còn rất thản nhiên: “Có người buộc tóc cho đấy, có vấn đề à.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui