Liêu Nhiễu Kình Thương

Không giống Lục quốc một đường tiến công, Kình Thương rất tôn trọng chủ quyền quốc gia cũng không khai chiến với những quốc gia khác, trong quá trình đến Phù quốc, mặc dù có vài quốc gia đầu hiệu Hiển quốc, nhưng không phải toàn bộ, nói cách khác, hiện tại bố cục Hiển quốc là một phần quốc thổ cũ, một phần Phù quốc, một phần quốc gia đã đầu hiệu, ba bộ phận không trọn vẹn nối với nhau, cũng là nói, trong phạm vi lãnh thổ thuộc về Hiển quốc, còn một vài quốc gia không thuộc về Hiển quốc, tình thế như vậy rõ ràng không thích hợp để bố cục chiến lược, dù Kình Thương không thích xâm lược, vì bố cục tương lai cũng không thể không xuất thủ gom lại những quốc gia này.

Thời gian nửa năm, đủ để Hiển quốc thâu tóm những quốc gia ấy, trước thực lực của Hiển quốc, cũng không có quốc gia nào có can đảm chống lại, thuận lợi, nửa năm sau, Hiển quốc như Lục quốc chiếm cứ một nửa giang sơn thế giới.

Từ lúc bắt đầu đối ngoại tác chiến, viết lên là một quá trình rất nhanh, nhưng trong đó cũng trải qua hai năm, Kình Thương trở lại Hiểu đô.

Chuyện thứ nhất khi Kình Thương trở lại Hiểu đô, là đến xem hai đứa bé của mình, bây giờ hai đứa đã có thể bước đi nói chuyện, mái tóc màu đen, mắt màu đen rất giống mình, khuôn mặt tròn vo không lạnh lùng lãnh khốc như mình, trái lại kế thừa sự nhu hòa của Ngự phu nhân, mở to đôi mắt tròn vo, gò má mập mạp trắng trẻo, đáng yêu cực kỳ, da dẻ oánh nhuận khiến Kình Thương có một loại kích động muốn niết một hồi, âm thanh mềm mại gọi phụ thân đại nhân, khiến Kình Thương cảm thấy linh hồn như đang run rẩy, đó là cảm giác khi làm cha.

Hai đứa bé không có cảm giác xa lạ với Kình Thương đã lâu không gặp, theo lý thuyết trẻ con còn bé như vậy sẽ không nhớ được, nhưng khi hai đứa bé này thấy Kình Thương, không cần người dặn dò liền gọi phụ thân đại nhân, trong mắt đều là quấn quýt ngập tràn, Kình Thương tiến lên hai bên trái phải ôm hai đứa bé, “Ta đã trở về, Kỳ, Lân.” Kỳ Lân chính là nhũ danh Kình Thương đặt cho hai đứa.

Thế giới này không có loại sinh vật Kỳ Lân này, một loại thụy (may mắn) thú trong truyền thuyết thần thoại, nhân (nhân là nhân ái, lòng nhân từ) thú, cũng ngụ ý là người kiệt xuất, đối với nhà ai đó sinh con, ở quốc gia kiếp trước có xưng hô Kỳ Lân nhi, điều này cũng là mong đợi của Kình Thương với hai đứa bé, chẳng có cha mẹ nào không hy vọng con mình không xuất sắc.

Có lẽ là sinh ra ở thế giới này đã là bất đắc dĩ và bi ai, cũng hoặc hai đứa bé đều vô cùng trưởng thành sớm, nên chúng không có lờ mờ mà con trẻ vào lúc này nên có, ngây thơ có, hồn nhiên cũng có, nhưng lại hiểu lí lẽ.


Cùng với hai đứa bé, Kình Thương hỏi hai đứa bình thường xem gì, hai đứa bé mồm miệng rõ ràng, ngôn ngữ lưu loát, đem mọi việc nói tới minh minh bạch bạch rõ rõ ràng ràng, đọc sách luyện võ, vì chúng người hầu nói, phụ thân đại nhân đa số thời gian đều xem khá nhiều sách.

Nhìn ánh mắt sùng bái của hai đứa bé, Kình Thương không khỏi có chút chột dạ, phải biết y xuất sắc như vậy, một phần lớn nguyên nhân là vì y có trí nhớ kiếp trước, có điều đây cũng là bí mật của Kình Thương, bí mật lớn nhất, bí mật không nói cho bất cứ người nào.

Bởi vì kiếp trước là hoài luyến thuộc về chính y, một quá khứ như giấc chiêm bao, y ghi khắc, sẽ không quên, một mình thưởng thức phần ký ức này, không ai có thể cùng y sẻ chia, hồi ức chỉ thuộc về mình, cũng chỉ có thể là hồi ức, y sống ở thế giới này, nên những điều ấy sẽ chỉ là hồi ức.

Ba cha con vượt qua đoạn thời gian ấm áp, hai đứa bé vô cùng kính yêu người cha đã lâu không gặp, Kình Thương cũng không khỏi nhu hòa ánh mắt, nhìn huyết mạch của y, đây là một hình ảnh đẹp đẽ.

“Ngô chủ.” Thế nhưng trong mắt Túc Dạ Liêu, lại vô cùng chướng mắt.

Kình Thương ngẩng đầu nhìn Túc Dạ Liêu chẳng biết tiến vào lúc nào, “Liêu.” Kình Thương gọi một tiếng.

Hai đứa bé Kỳ, Lân nhìn thấy Túc Dạ Liêu không hiểu sao cả người cứng đờ, đáy mắt hiện lên thần sắc sợ hãi, nguyên bản khuôn mặt tươi cười với Kình Thương không thấy, nét mặt đều xám xịt lại, rụt rè trốn phía sau Kình Thương, tựa hồ rất sợ dáng vẻ của Túc Dạ Liêu.


Kình Thương rất kỳ quái chuyện này, nhìn lại Túc Dạ Liêu, trừ Túc Dạ Liêu ra không còn gì khác, lẽ nào điều chúng sợ là Túc Dạ Liêu? Không đâu a, Liêu và y cùng xuất chinh, cùng trở về, cùng y chăm sóc hai đứa, cũng không thấy Túc Dạ Liêu làm cái gì với chúng a, chỉ là mỗi lần giao chúng vào tay Túc Dạ Liêu, chúng đều yên tĩnh dị thường, lẽ nào khi còn bé loại phản ứng kia chính là sợ sệt, cái gọi là phản ứng với thiên địch?

Mày Túc Dạ Liêu khẽ nhướn, tuy hắn rất ghét hai đứa bé này, nhưng cũng không đến nỗi làm gì với chúng a, hai đứa nó là huyết mạch của quân vương hắn, hắn cũng không dám liều lĩnh nguy cơ một phần vạn bị quân vương hắn phát hiện mà động đến hai đứa bé này, vì vậy, hai đứa này sao lại sợ hắn như vậy, chính hắn cũng khá kỳ quái.

“Phụ thân đại nhân, chúng con xin cáo lui.” Kỳ, Lân hai đứa cáo từ thêm, nhưng tên gia hỏa khủng bố kia trở về, chúng rất sợ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu là vô vàn oan ức đáng thương.

Hai đứa bé Kỳ, Lân này lúc còn rất nhỏ đã có ký ức, hơn nữa trí nhớ còn rất tốt, chúng nhớ phải cẩn thận ôm cha mình, nhớ tới khuôn mặt lạnh lùng kia, cũng nhớ tới dáng vẻ Túc Dạ Liêu, hai đứa nó vô cùng mẫn cảm với người, tình cảm dao động của những người khác, thái độ tốt xấu với chúng, chúng đều có thể cảm giác được.

Nói thí dụ như, chúng có thể cảm giác được quan tâm phụ thân đại nhân dành cho, ấm áp khiến chúng quyến luyến, tuy phụ thân đại nhân không hay cười, nhưng chúng biết phụ thân đại nhân là chân tâm với chúng.

Nói thí dụ như, cái kẻ đáng sợ này, chúng cũng có thể cảm giác rất rõ ràng cảm tình dao động trên người những người khác, nhưng người này hầu như không có, có cũng chỉ nảy sinh với một mình phụ thân đại nhân mà thôi, cũng không biết là nguyên nhân gì, hai đứa nó chính là cảm thấy người này rất nguy hiểm, rất sợ hắn, nguyên nhân chính chúng đều không rõ, thế nhưng chúng còn nhỏ, cũng là thuận theo cảm giác của trái tim, chúng sợ hắn.


Nhìn khuôn mặt vô cùng đáng thương của con trẻ, Kình Thương sau khi cảm thấy đáng yêu, cũng không có ý đồ xấu tiếp tục thưởng thức vẻ mặt đáng thương của bọn nhỏ, vì vậy đồng ý yêu cầu của chúng, nhìn động tác bọn nhỏ bước chân ngắn chạy trốn như thế, Kình Thương làm sao không cười.

Tuy khiến Kình Thương lộ ra nụ cười không phải mình, nhưng Túc Dạ Liêu làm sao không mê muội nụ cười ấm áp ít có của quân vương hắn.

“Ngươi đến tột cùng làm cái gì, không chỉ Kỳ, Lân sợ ngươi, ánh mắt Minh Thạch Tú nhìn ngươi cũng sợ hãi.” Kình Thương hỏi Túc Dạ Liêu.

“Thần không dám làm gì với hai vị Thiếu Quân, còn Minh Thạch Tú…” Túc Dạ Liêu cười không nói, hồi tưởng chuyện mình từng ra tay với Minh Thạch Tú.

Đối với Minh Thạch Tú, Túc Dạ Liêu đương nhiên có địch ý, chỉ chút thời gian năm đó, liền khiến quân vương hắn ủy thác trọng trách cho Minh Thạch Tú, không khỏi làm Túc Dạ Liêu tính toán trong lòng, vương của hắn có phải càng thưởng thức Minh Thạch Tú hơn hắn hay không, vì sự quan tâm của Kình Thương, Túc Dạ Liêu cảm tình đạm bạc cũng không khỏi rầu rĩ thêm chuyện dĩ vãng không vui, tự nhiên cũng có chút khó chịu với Minh Thạch Tú.

Có điều là vi thần đồng điện, Túc Dạ Liêu vẫn có thể làm chuyện hữu hảo mặt ngoài, nhưng Minh Thạch Tú là ai, còn không phải từng ở chung với Túc Dạ Liêu lúc mười ba tuổi đã rất thành thục, tự nhiên biết bản tính của Túc Dạ Liêu, tiếp thu mặt ngoài hữu hảo của Túc Dạ Liêu, kỳ thực trong lòng rất rõ ràng Túc Dạ Liêu khá xa lánh mình.

Nhưng một mực, Minh Thạch Tú có một ánh mắt sắc bén không tồi, cũng là người không theo khuôn phép cũ, nên gã thường nghĩ tới những chuyện không thể nào kia, cũng chính không lâu sau khi gặp lại Kình Thương một lần nữa, Minh Thạch Tú từ ánh mắt Túc Dạ Liêu chú thị đến Kình Thương mà nhìn thấy thứ quen thuộc, nếu như trước khi nhìn thấy nữ nhân kia, Minh Thạch Tú có lẽ sẽ không biết đó là gì, thế nhưng hắn lại gặp nữ nhân vì yêu mà đánh đổi mạng sống ấy, ánh mắt nữ nhân ấy nhìn Phù quốc Lệ vương, rất tương tự ánh mắt Túc Dạ Liêu nhìn Kình Thương, ánh mắt phảng phất như thể cả thế giới chỉ có duy nhất một người, yêu thương mềm mại ấy, là không hối, chỉ cần yêu là có thể trả giá hết thảy cuồng nhiệt quyết liệt.


Không giống là, nữ nhân ấy yêu đến nhát gan, không dám tranh đấu, ánh mắt Túc Dạ Liêu càng thêm điên cuồng, nữ nhân ấy thỏa mãn vì hiểu rõ, ánh mắt Túc Dạ Liêu lại là thỏa mãn ngầm chứa hi vọng.

Minh Thạch Tú lúc đó cũng vô cùng khiếp sợ, gã không biết Túc Dạ Liêu vậy mà lại ôm thứ tình cảm này với vương, nam tử không nói, còn là thần tử, loại thỏa mãn mang theo hi vọng lúc đó, khiến Minh Thạch Tú không khỏi nghĩ, vương sẽ không cũng có cảm tình như vậy với Túc Dạ Liêu chứ, sau lại phát hiện, không phải, cảm tình của vương với Túc Dạ Liêu không cường liệt, lúc đó cũng có một chút bất đồng với Túc Dạ Liêu, rất hiển nhiên, vương biết tình cảm của Túc Dạ Liêu dành cho y, Vương ngầm đồng ý Túc Dạ Liêu? Hay là cái khác?

Minh Thạch Tú thừa nhận chính mình rất tò mò, nên gã tìm tới Túc Dạ Liêu, đi thẳng vào vấn đề nói ra chuyện gã phát hiện, nhưng lại cứ, Minh Thạch Tú đụng tới vảy ngược của Túc Dạ Liêu, chuyện Kình Thương không yêu hắn, tuy Túc Dạ Liêu rất rõ ràng, lúc đó lại bị người nói thẳng ra ngay trước mặt, Túc Dạ Liêu cũng không phải không cảm giác được, khiến mặt u ám của Túc Dạ xông ra, không thể giết, vậy làm Minh Thạch Tú chịu chút dằn vặt, hắn nhưng từ mấy lời vương hắn nói mà rõ ràng, năm đó vương của hắn sở dĩ chịu tội ở Phù quốc, tên Minh Thạch Tú này cũng có làm chuyện lửa cháy thêm dầu.

Công lao gì, Túc Dạ Liêu không thèm để ý, dằn vặt không được Lệ vương, tên Minh Thạch Tú này cũng vừa hay đụng vào lưỡi thương, thù mới hận cũ, Túc Dạ Liêu dùng nụ cười xán lạn cực kỳ, kéo Minh Thạch Tú đến địa ngục.

“Gã cần chịu quản giáo một hồi.” Túc Dạ Liêu cũng không nói rõ quá trình.

Kình Thương quả thật lý giải, mặc dù nói Minh Thạch Tú tận trung với y, tính cách Minh Thạch Tú lúc đó không chịu nổi ràng buộc, có thể nói không sợ trời không sợ đất, làm sao quản thúc Minh Thạch Tú, Kình Thương cũng không biết, không nghĩ tới Túc Dạ Liêu làm được, làm thế nào, Kình Thương không khỏi muốn biết.

“Ta dùng chính là cái này.” Trong phòng ngoại trừ Kình Thương và Túc Dạ Liêu, không còn những người khác, nên Túc Dạ Liêu làm ra hành vi thân mật, tới gần Kình Thương, trán chạm trán Kình Thương.

Vốn dùng ngón tay là có thể, nhưng Túc Dạ Liêu như thế nào sẽ bỏ qua cơ hội thân cận Kình Thương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận