06.
Một ngày sau hôm gặp Diệp Thầm, Mạnh Hà Xuyên quay trở lại làm việc.
Lúc hắn rời đi vẫn còn rất sớm, trời chưa sáng hẳn, chỉ có chút ánh ban mai lọt vào qua khe hở trên rèm cửa.
Diệp Thầm vẫn đang ngủ, khuôn mặt vùi vào giữa gối với chăn bông, ánh sáng lờ mờ không thể nhìn rõ nét mặt và biểu cảm, hơi thở đều đặn mà kéo dài.
Dường như rất hiếm khi Diệp Thầm ngủ được an ổn như vậy, nhất là vào mùa đông.
Mạnh Hà Xuyên nhẹ nhàng đứng dậy, hắn không bật đèn, chân trần dẫm lên sàn rời khỏi phòng ngủ, lúc mở cửa lại nghe thấy Diệp Thầm trên giường trở mình.
Hắn đứng lại một lát nhưng không nghe thấy gì nữa, dường như Diệp Thầm lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Mạnh Hà Xuyên cẩn thận đóng cửa lại, xuống lầu mới gọi điện cho trợ lý Tề Thụy, bảo cậu ta tới đón mình.
Tề Thụy đã chuẩn bị sẵn hành lý cho Mạnh Hà Xuyên, lúc Mạnh Hà Xuyên gọi tới thì cậu ta đang ở trên đường.
Tề Thụy là trợ lý sinh hoạt đã gắn bó với Mạnh Hà Xuyên từ khi ra mắt, người do Diệp Thầm lựa chọn.
Ưu điểm lớn nhất chính là kiệm lời, biết cái gì nói, cái gì không nên nói.
Tề Thụy yên lặng lái xe suốt quãng đường, trong lúc chờ đèn xanh, Mạnh Hà Xuyên ngồi ở ghế sau nhìn cái gáy Tề Thụy, đột nhiên hỏi:
"Cậu nghỉ phép xong rồi à?"
Một đoạn thời gian trước Tề Thụy xin nghỉ, nghỉ rất dài, tới cả khi Mạnh Hà Xuyên bắt đầu quay phim mới thì cũng đều dùng trợ lý tạm thời do Triệu Sở thuê.
Mãi đến hai hôm nay cậu ta mới quay lại, chuẩn bị tiến vào đoàn làm phim với Mạnh Hà Xuyên.
"Nghỉ xong rồi ạ."
"Cậu xin nghỉ là do sức khỏe không tốt hay do stress quá?" Mạnh Hà Xuyên hỏi như một ông chủ quan tâm đến nhân viên của mình.
Tề Thụy do dự một lúc mới trả lời, "Ở nhà có chút việc."
Mạnh Hà Xuyên thoáng nhìn vẻ mặt né tránh của Tề Thụy trong gương chiếu hậu, hỏi: "Lúc trước, chuyện anh tiếp xúc với những công ty khác, là cậu nói với sếp Diệp à?"
Cả người tề Thụy cứng đờ, lắp bắp nói: "Anh Mạnh, không phải em...!Tự nhiên sếp Diệp hỏi...!em...em..."
Thực ra Mạnh Hà Xuyên biết thừa Tề Thụy luôn báo cáo động tĩnh của hắn với Triệu Sở và Diệp Thầm, ấy cũng là chuyện đương nhiên, quản lý và ông chủ hoàn toàn được biết tất cả mọi thứ về nghệ sĩ.
Huống chi Mạnh Hà Xuyên ra mắt sớm, khó trách gặp phải một ít phiền toái, Tề Thụy làm vậy cũng có thể giúp Diệp Thầm giải quyết kịp thời cho Mạnh Hà Xuyên.
Nhưng bây giờ Mạnh Hà Xuyên không còn là một ngôi sao nhỏ ngoài Diệp Thầm ra thì chẳng còn chỗ dựa nữa, không ít hành vi của Tề Thụy nay đã trở nên rườm rà vô nghĩa.
Tề Thụy là một trợ lý tốt, ngoài việc biết cái gì nói được, cậu ta còn biết cái gì Mạnh Hà Xuyên không nói được.
"Em xin lỗi, anh Mạnh." Tề Thụy nói nhỏ.
Chuyện Mạnh Hà Xuyên liên lệ với những công ty khác trước khi hợp đồng hết hạn đúng là Tề Thụy nói với Diệp Thầm.
Trong lần Mạnh Hà Xuyên gặp Diệp Thầm, Diệp Thầm hỏi cậu ta về lịch trình gần nhất của hắn, Tề Thụy tiết lộ tin tức rằng có lẽ Mạnh Hà Xuyên không muốn gia hạn hợp đồng với Mạn Thanh nữa.
Nhưng cậu đã đi theo Mạnh Hà Xuyên nhiều năm như vậy, không thể tránh khỏi cảm giác có chút áy náy, thế nên đã xin nghỉ phép một thời gian dài, đợi đến khi Mạnh Hà Xuyên ký tiếp hợp đồng với Mạn Thanh mới dám quay trở lại.
Vốn nghĩ là Mạnh Hà Xuyên không để ý nữa, nhưng hắn vẫn hỏi.
"Đèn xanh sáng rồi," Mạnh Hà Xuyên thản nhiên nhắc nhở Tề Thụy, "Đừng để lỡ chuyến bay."
Lúc Mạnh Hà Xuyên trở lại đoàn phim thì trời đã xế chiều.
Hắn vừa vào đến hậu trường đã thấy Quản Đồng đang tranh chấp gì đó với một thanh niên – cũng không hẳn là tranh chấp, chẳng qua là người nọ cứ ngoan cố đi theo sau Quản Đồng, vẻ mặt Quản Đồng có hơi mất kiên nhẫn, muốn kéo dài khoảng cách với cậu ta.
Mạnh Hà Xuyên đến gần.
Nghe thấy thanh niên gọi Quản Đồng là "anh", hắn nói đùa: "Sao không nghe nói anh có em trai."
Mạnh Hà Xuyên đánh giá cậu thanh niên đang dây dưa với Quản Đồng.
Chắc cũng tầm hai mươi tuổi, tóc dài búi loạn sau đầu, cằm lún phún râu.
Khuôn mặt hơi hốc hác, trên người khoác một chiếc áo gió dài dính vài vệt màu lạ, ba lô sau lưng vừa cồng kềnh vừa căng chặt, cả người vấn vương hơi thở văn nghệ sĩ phóng túng.
Mặc dù hiện tại cuộc sống của Quản Đồng khá lành mạnh, nhưng sai lầm nào mà chẳng có nghiệp quật.
Trước đây thỉnh thoảng Mạnh Hà Xuyên cũng bắt gặp mấy bông hoa đào thối của Quản Đồng, hắn thầm nghĩ chắc lần này cũng vậy thôi, mình tiện tay thì giải vây cho Quản Đồng một chút.
"Anh Đồng..." Thanh niên kia muốn kéo cánh tay Quản Đồng, lại chỉ bắt được ống tay áo, cậu ta không nhìn Mạnh Hà Xuyên mà cười với Quản Đồng, "Em chỉ muốn tới chào anh thôi.
Hôm nay gặp được anh, em thực sự rất vui."
Quản Đồng rụt tay lại, "Chào hỏi xong rồi, cậu cũng đi được rồi, Cố Trầm Hồng."
Thanh niên nói tiếp: "Vậy thì để lại thông tin liên lạc, nhé?"
"Tôi không nhớ số điện thoại của mình." Quản Đồng nói rất cầm chừng.
Thanh niên hơi do dự, cậu ta rút một chiếc bút chì với một tập phác thảo từ trong ba lô ra, viết xoẹt xoẹt lên một dãy số rồi gấp lại đưa cho Quản Đồng.
Cậu ta dùng ánh mắt nóng bỏng quấn lấy y, Quản Đồng đành phải đưa tay nhận lấy.
Người thanh niên còn muốn nói gì nữa, bỗng từ xa có một giọng nói vang lên" "Trầm Hồng---"
"Anh Đồng, gọi lại cho em nhé." Thanh niên quyến luyến.
"Biết rồi, giáo sư Cố kêu cậu kìa, cậu mau đi đi." Quản Đồng thúc giục.
Chờ người đi hẳn, Mạnh Hà Xuyên mới hỏi: "Ai thế, đối xử với anh còn rất..." Mạnh Hà Xuyên nhớ lại ánh mắt nóng rực của người thanh niên, "Rất nhiệt tình."
"Cố Trầm Hồng, con trai của Giáo sư Cố," Giáo sư Cố là cố vấn lịch sử của đoàn làm phim, "Nói là tiện đường tới đưa tài liệu cho Giáo sư Cố." Quản Đồng cầm tờ giấy trong tay, ném cũng không được mà giữ cũng không xong, y hơi do dự, đành phải nhét vào trong túi áo.
"Hai người biết nhau?"
Quản Đồng im lặng một lúc, nhìn bóng dáng Cố Trầm Hồng đã chạy đi xa, nói: "Cậu ta là cháu của Cố Giang."
Quản Đồng chưa bao giờ trốn tránh việc mình từng là nhân tình của Cố Giang, nhắc đến cái tên Cố Giang có khi còn dễ hơn ăn uống, hoặc có thể bởi vì quá nhiều người biết rồi, muốn tránh cũng không được, thà nói thẳng ra còn tốt hơn.
Cái tên Cố Giang không chỉ là một phần quá khứ của y, mà còn là hiện tại không thể tránh khỏi, thậm chí là cả tương lai.
Cuộc đời y đã bị chôn vùi dưới cái bóng của Cố Giang trong một thời gian dài, không ngừng trả giá cho sự ngu ngốc trong quá khứ.
Nhưng thái độ của Cố Trầm Hồng đối với Quản Đồng lại khác xa với thái độ của người bình thường với nhân tình của chú mình.
"Xem ra anh không ưa cậu ta lắm."
"Tôi nghĩ chắc cậu cũng chẳng ưa người nhìn được hết thảy những tháng năm ngu xuẩn của cậu." Quản Đồng cười khổ, sau đó có hơi lơ đễnh nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Cố Trầm Hồng.
Khi ấy Cố Trầm Hồng vẫn là cậu học sinh cấp ba mặc đồng phục màu xanh xa trời, vợ chồng Giáo sư Cố xuất ngoại giảng dạy, còn phải ở lại một thời gian, thế nên Cố Trầm Hồng được gửi tới sống tại nhà Cố Giang.
Lúc Cố Trầm Hồng được đưa đến, Quản Đồng đứng trên ban công nhìn Cố Giang dẫn cậu bé vào.
Giá vẽ khổng lồ trên lưng dường như muốn đè bẹp cậu, bàn tay rụt rè sợ lạ, run rẩy ngước nhìn Quản Đồng.
Cố Giang bảo cậu gọi là anh Quản Đồng, Quản Đồng nghĩ lại vẫn thấy buồn cười, gọi Cố Giang là chú lại còn gọi Quản Đồng là anh, loạn hết cả vai vế rồi.
Quản Đồng theo Cố Giang ba năm, cũng sống với Cố Trầm Hồng ba năm.
Nhìn thấy Cố Trầm Hồng, cũng dường như nhìn thấy quãng thời gian ngu ngốc nhất trong đời Quản Đồng.
Thấy y lâu không nói, Mạnh Hà Xuyên gọi tên y.
Quản Đồng tỉnh táo lại, có vẻ như chủ đề nói chuyện đã rơi vào phần Quản Đồng không muốn nhắc tới.
Mạnh Hà Xuyên không có sở thích đi tọc mạch chuyện riêng tư của người khác, huống chi giao tình của hắn và Quản Đồng còn chưa thân tới mức đó, liền chuyển lời, "Phần của anh sắp quay xong rồi thì phải?"
Quản Đồng hơi suy tư, "Còn hai ba cảnh nữa thôi." Y nhớ lại chuyện xảy ra trước khi Mạnh Hà Xuyên xin nghỉ.
"Sếp Diệp có biết chuyện trong đoàn không?"
"Triệu Sở nói cho anh ấy rồi."
"Nhìn cậu thế kia, chắc chuyện cũng giải quyết xong rồi..."
Chuông điện thoại của Mạnh Hà Xuyên cắt ngang lời nói của Quản Đồng, Quản Đồng nhìn dòng chữ "Sếp Diệp" trên màn hình điện thoại di động, biết điều tránh đi.
Thực ra rất hiếm khi Diệp Thầm gọi điện thoại cho Mạnh Hà Xuyên, số lần nhận được cuộc gọi phần lớn đều liên quan đến công việc.
Mạnh Hà Xuyên nhấc máy, gọi:
"Sếp Diệp."
Hắn nghe thấy giọng nói xa lạ của Diệp Thầm bên kia ống nghe: "Cậu tới đoàn làm phim chưa?"
"Tới rồi."
"Sao buổi sáng ra ngoài mà không nói cho tôi một tiếng?"
"Hiếm khi thấy anh ngủ ngon như vậy," Mạnh Hà Xuyên nói, "Không muốn quấy rầy anh."
Dường như Diệp Thầm không gọi tới vì công việc, nói được hai ba câu rồi lại im lặng.
Cả hai hầu như không nói chuyện điện thoại, sau một hồi hỏi rồi trả lời, họ không nói thêm gì, sự im lặng truyền qua đầu dây.
Mạnh Hà Xuyên chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều của Diệp Thầm, Diệp Thầm hỏi hắn: "Cậu ăn chưa?"
Câu hỏi rất đột ngột bộc lộ sự vụng về khi cố gắng tìm đề tài ở đầu dây bên kia.
Mạnh Hà Xuyên nhìn đồng hồ, ăn trưa thì quá muộn mà ăn tối thì lại quá sớm.
Hắn không nhịn được cười, "Nếu anh hỏi bữa trưa thì ăn rồi", lại hỏi Diệp Thầm, "Hôm nay thế nào? Hình như gần đây sắp đổ tuyết, chân anh có ổn không?"
"Ổn lắm." Diệp Thầm đáp.
Không hiểu sao Mạnh Hà Xuyên lại nhớ tới câu hỏi bị nụ hôn ngày hôm qua che lấp, bất chợt nói: "Chuyện của đoàn phim không giải quyết được cũng không sao, dù sao đây cũng không phải bộ phim cuối cùng của tôi, lần sau...!lần sau mà có hợp tác với Truyền thông Vạn Phong thì cẩn thận chút là được."
Diệp Thầm trầm mặc một hồi, mới nói: "Cậu không cần lo lắng, quay phim cho tốt là được."
Sau khi cúp điện thoại, Quản Đồng đi tới, y không thể nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Mạnh Hà Xuyên với Diệp Thầm, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt của hắn rõ mười mươi.
Y nhìn Mạnh Hà Xuyên, "Hà Xuyên, cậu và sếp Diệp..." Y do dự một lúc mới nói: "Đừng hãm quá sâu...!Đừng để cảm xúc vào mối quan hệ này."
Mạnh Hà Xuyên nhìn y, hắn không lên tiếng, ánh mắt vừa thâm thúy vừa thần bí rơi dưới ánh đèn, khiến người ta nhìn không ra cảm xúc.
Quản Đồng hé miệng cười, "Thật ra tôi chẳng đủ tư cách nhắc nhở cậu nhỉ?"
"Anh nói đúng," Mạnh Hà Xuyên cũng cười, giọng điệu nhẹ nhàng thoải mái như đang nói về một chủ đề không quan trọng, "Đề cảm xúc vào mối quan hệ này, thật nực cười."
....