Liêu Thần

Ba ngày sau, Durth gia đúng hạn cử hành yến hội. Lần này ngoại trừ toàn thể quý tộc của Kình đảo đều đến tham dự, những người ở các đảo lân cận vì một số nguyên nhân bị kẹt lại ở Kình cũng đều kéo đến chung vui.

Tuy hiện tại các con thuyền đều đã được chuẩn bị sẵn sàng, nhưng hễ nhớ tới loài động vật biển làm cả Kình đảo phải chấn động kia thì mọi người lại không thể nén được hoảng loạn, luôn sợ con bạch tuộc kia vẫn chưa thực sự trở về đại dương của nó. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng bọn họ vẫn cảm thấy ở lại trênđất liền có vẻ an toàn hơn, vì thế tạm thời không ai có ý định muốn rời khỏi Kình đảo.

sự kiện lần này đã làm không ít người phải sợ phát khiếp, trong khoảng thời gian ngắn không có ai dám bước chân ra khỏi Kình đảo.

Cứ như vậy, Kình đảo chỉ đành phải tiếp đãi các vị khách thật chu đáo mà thôi.

Elena niềm nở tiếp đón những vị khách đã có mặt tối nay. Tuy lượng khách mời vượt khỏi dự tính làm mọi người một phen luống cuống, nhưng sắc mặt bọn họ vẫn duy trì hòa nhã lịch sự, không có vẻ gì là vì chủ nhân tiếp đãi khách không chu đáo mà sinh lòng bất mãn.

Nhìn chung, bầu không khí vô cùng hòa hợp.

Mà thực tế, dù yến hội đêm nay tổ chức có bị gì chăng nữa, cũng không một ai dám đưa ra ý kiến.

Đối diện với thực lực, mọi thứ đều trở nên không còn quan trọng. Đứng trước sức mạnh và quyền lực, tự tôn hay thể diện quý tộc gì đó đều có thể vứt đi.

Elena tiếp đón khách khứa được một lúc thì dặn dò vài câu với Millers quản gia, sau đó mới xoay người đi lên lầu.

Trì An từ biển trở về chưa bao lâu thì đã tắm rửa sạch sẽ và bước ra phòng tắm, còn chưa kịp mặc xong quần áo thì Elena đã trực tiếp mở cửa tiến vào.

Elena tiếp lấy đồ trên tay con gái, phát hiện trang phục con bé mặc vẫn lại là nam trang, tuy rằng có chút không hài lòng nhưng thật không thể không thừa nhận, trang phục của đàn ông vẫn là thuận tiện hơn so với của phụ nữ. Đặc biệt là trong sự kiện đêm nay, bà tin Trì An với một thân nam trang sẽ càng rạng ngời tỏa sáng hơn bao giờ hết.

“Mẹ không ngờ hôm nay lại có nhiều người đến vậy.” Elena giúp Trì An cài lại cúc tay áo, thở dài nói: “Tuy đã căn dặn Millers sắp xếp thật chu đáo, nhưng kết quả vẫn bị thiếu sót. Đoán chừng các quý tộc tham gia tối nay đều sẽ cảm thấy yến tiệc này quá mức sơ sài rồi.”

Thân là một quý tộc, Elena tất nhiên hy vọng rằng các quý tộc tham dự đều sẽ khen ngợi yến tiệc đêm nay của Durth gia. Tuy nhiên bà cũng hiểu Durth gia sa sút đã quá lâu, có thể chiêu đãi các vị quý tộc được như bây giờ đã là quá tốt rồi.

Và tất nhiên, đoán chừng những quý tộc hiện có mặt ở đây cũng không dám có tâm tư đi soi mói Durth gia rồi.

Trì An thấy bà mặt mày ủ dột, nhịn không được bật cười: “Mục đích hôm nay con đãi tiệc mời đâu phải để bọn họ xem đây là nhà đâu. Người nào không hài lòng yến tiệc tối nay thì cứ để họ cút đi thôi!”

“Nhưng họ nhất định sẽ không cút, thậm chí còn ước gì con có thể giữ họ lại lâu hơn ấy chứ.” Elena tiếp lời con gái.

Hai mẹ con nhìn nhau, rốt cuộc không nhịn được phì cười.

Elena từng là thiên kim quý tộc, hiển nhiên cũng am hiểu được sự lừa lọc dối trá trong giới thượng lưu.

Quả thật yến tiệc tối nay của Durth gia có phần không chu toàn, phục vụ cũng không chu đáo. Có thể nói trong mắt rất nhiều quý tộc ở đây, yến tiệc tối nay hoàn toàn không xứng đáng là yến tiệc của giới thượng lưu, thậm chí có thể đem chuyện Durth gia là gia tộc thất thế mà khơi ra vô vàn khuyết điểm, sau đó mặc sức bắt bẻ cho thỏa lòng.

Chỉ đáng tiếc, bọn họ sao dám chì chiết Durth gia cho được. Dù có chỗ nào thực sự không được tốt, các quý tộc cũng ráng xem như không thấy, thoạt nhìn cứ vẻ như họ đang tham dự một yến tiệc bình thường vô cùng hoàn mỹ mà thôi.

Sau khi Trì An mặc xong quần áo, thấy Elena cao hứng thì bất chợt nói: “Elena, con không định làm đảo chủ!”

Elena sửng sốt, ý cười trên mặt cũng rút bớt vài phần. Bà nhìn con gái mình, thở dài đáp: “Con yêu, mẹ hiểu chứ! Chỉ là mẹ đã mừng quá sớm rồi.”

Trì An hơi cúi đầu, nói: “Elena, con thật xin lỗi!”

“không, không phải tại con!” Elena thế nhưng lại cảm thông cho Trì An, “Chức đảo chủ này thực chất chỉ một bên họ tình nguyện, con vẫn muốn ra biển hơn, mẹ hiểu mà! Chỉ có ở ngoài đại dương, con mới có thể thoải mái ở cùng vị nhân ngư tài năng kia, không cần phải như lúc này …”

Cứ mỗi đêm con bé đều phải chạy ra biển hẹn hò với nhân ngư, suy cho cùng cũng vì không hề có phương tiện di chuyển nào khác giữa đất liền và biển cả. Lại càng đừng nói tới một nơi có nhiều tai mắt như Kình đảo thì lại càng không phải là chỗ nhân ngư thích lui tới.

Ngay từ đầu bà đã hiểu rõ, chỉ là gần đây phát sinh nhiều chuyện nên bà mới hân hoan trong nhất thời, suýt chút đã quên đi.

“Con yêu, con chỉ cần hạnh phúc là tốt rồi.” Elena hôn lên mặt con gái mình, cười nói: “Chỉ cần con thấy hạnh phúc thì không cần thiết phải làm đảo chủ nữa. Con còn trẻ, cứ làm chuyện mình thích đi. Mẹ luôn ủng hộ con!”

Trì An không kìm được ôm chầm lấy bà, cười nói: “Elena, cám ơn mẹ!”

Trì An cẩn thận dìu Elena bước xuống lầu, nhìn xuống mọi người đang khiêu vũ trong phòng kia.

Các quý tộc ngó nghiêng tám hướng nên nhanh chóng phát hiện ra hai người, vội giơ ly rượu trong tay về phía họ, tỏ ý lịch thiệp gật đầu một cái.

Trì An thân là gia quyến, sau khi đọc xong diễn văn thì để các khách mời tự do giao lưu, sau đó tiến tới trước mặt hai nhà quý tộc của Edward Hill và Leslie Carter trò chuyện.

Những quý tộc còn lại thấy cảnh này, hiển nhiên đều sẽ vì muốn lưu lại ấn tượng tố với chủ nhân mà tận lực tìm cơ hội tiếp chuyện với Trì An. Nhưng đáng tiếc đối phương lại không cho họ chút cơ hội nào.

Đến tận sau khi yến tiệc kết thúc và ai nấy rời khỏi Durth gia, ngẫm lại biểu hiện của Angel Durth lúc ở yến tiệc, mọi người mới phát giác được Durth gia khá thân thiết với hai gia tộc nọ, đặc biệt là Edward Hill của Hill gia kia. Nếu không có sự tình ngoài ý muốn, chắc hẳn quý tộc này sẽ là thuộc hạ thân cận nhất của tân đảo chủ!

Khi đã sáng tỏ được điểm này, rất nhiều quý tộc đều hối hận đến đấm ngực giậm chân rằng sao mình lại có thể sai lầm đến thế. Sao lúc ban đầu Durth gia trở về Warner, họ lại không chạy lại giúp đỡ Durth gia như Edward Hill đã làm, được như vậy thì giờ đây người mà Durth gia ghi nhớ giao tình sẽ là bọn họ rồi.

Các quý tộc tuy trong lòng thất vọng não nề nhưng cũng không tiện thể hiện ra mặt, chỉ đành đợi đến ngày tranh cử nửa tháng sau.

Bọn họ đều ngầm hiểu được, buổi tranh cử lần này cùng lắm cũng chỉ làm cho có mà thôi, người kế nhiệm chức đảo chủ vốn đã được định sẵn, căn bản càng không có kẻ nào dám kiến nghị, chỉ cần đến thời điểm sẽ lập tức công bố ngay.

Rốt cuộc khi ngày trọng đại đến, vào thời khắc kết quả tranh cử được công bố, toàn bộ Kình đảo đều ngạc nhiên đến chấn động.

Đảo chủ lần thứ 102 của Kình đảo chính là Edward Hill.

Tất cả mọi người đều không tin được.

Chỉ có đám quần chúng tham gia cuộc tranh cử mới biết rõ, vị trí của Edward Hill là do chính tay Angel Durth nâng đỡ mà ra.

Vốn dĩ vị trí đảo chủ đã được hội đồng công nhận là Angel Durth, nhưng kết quả đương sự lại ở giữa cuộc bầu cử thẳng thừng tuyên bố chính mình muốn đề bạt Edward Hill làm tân đảo chủ, cho rằng nếu có một vị đảo chủ công chính liêm minh như Edward Hill, nhất định Kình đảo sẽ càng thêm phát triển.

Trong lúc Edward Hill tiếp nhận gậy và con dấu thuộc chủ quyền của đảo chủ, thì Leslie Carter vẫn đangthẫn thờ đứng một chỗ.

Thậm chí khi hắn cùng Edward Hill đến tận cổng nhà họ Durth, Leslie vẫn còn không kịp phản ứng.

Bởi vì hắn hoàn toàn không lường trước được!

rõ ràng sau khi hạ gục được Jones đảo chủ, vinh quang phải thuộc về Durth gia mới đúng, tại sao kết quả lại thành Hill gia được lợi, chuyện này thật không khoa học? Người nào ngu tới nỗi có lợi trước mắt mà lại dâng tay nhường cho kẻ khác?

Nhưng hết lần này tới lần khác, Angel Durth cứ luôn làm như thế.

“Vì sao?” Edward Hill hỏi. Leslie Carter hai mắt cũng phát sáng chờ đợi Trì An cho hắn đáp án.

sự thật thì không chỉ riêng họ, rất nhiều người cũng không thể hiểu vì sao Angel Durth lại cự tuyệt chức đảo chủ, nhường một cơ hội tốt cho Edward Hill như vậy. Chỉ cần có thực lực thì bất kể là tính tình hay tuổi tác, phụ nữ ở thế giới này vẫn có thể trở thành đảo chủ kia mà, rõ ràng không có lý do nào để cự tuyệt mới đúng.

“Bởi vì tôi phải ra biển.” Trì An cười tủm tỉm đáp, “Con thuyền của tôi cũng đã gần hoàn tất, rất nhanh tôi sẽ rời khỏi đất liền. Biển cả là nơi yêu thích của tôi, tôi không nghĩ mình sẽ ở trên đảo cả đời, chỉ nửa năm mới ra biển một lần, thời gian vậy là khá lâu. Nhưng hơn hết, tôi vẫn cảm thấy vị trí này vô cùng phù hợp với Edward Hill tiên sinh.”

Vậy thì cũng không cần thiết phải nhượng lại vị trí này cho Edward Hill mà, chẳng phải vẫn còn những khác sao?

Leslie Carter thực sự vô cùng đau đớn, không hiểu tại sao có nhiều sự lựa chọn như vậy nhưng cô lại chọn Edward Hill, rõ ràng hắn đáng tin hơn Edward Hill kia mà! Chẳng phải Carter gia và Durth gia là đồng minh của nhau hay sao?

Edward Hill nghe vậy, cuối cùng đã sáng tỏ.

“Là vì … ngài nhân ngư kia?” Edward Hill hỏi.

“Đúng vậy.” Trì An thản nhiên cười, “À phải rồi, các anh hẳn là còn chưa biết tên của anh ấy. anh ấy tên là Siren!”

“Sir---!”

Ngay lập tức, hai người đàn ông hít lấy một hơi khí lạnh.

Hải yêu vương – Siren, bất kỳ ai đều sẽ nghe đến cái tên này từ khi còn rất nhỏ! Đây là cái tên độc nhất vô nhị trên thế gian – chỉ duy nhất hải yêu vương mới có quyền sở hữu nó, đồng thời cũng là danh xưng được biển cả chấp thuận!

Thế gian này, không một nhân loại nào dám dùng danh xưng Siren để đặt tên cả, ngoại trừ - hải yêuvương.

Lúc này bọn họ mới minh bạch vì sao nhân ngư kia có thể triệu hoán và cưỡi quái vật biển cả lên bờ, đơn giản vì hắn là Hải yêu vương – Siren!

Chỉ cần là Siren, các loại sinh vật dưới biển đều sẽ nghe theo tiếng gọi của hắn. Đối với Hải yêu vương, chỉ cần là ở đại dương bao la, không có nơi nào mà hắn không thể đến.

Đến tận lúc này, hai người mới có ý thức thế lực sau lưng Durth gia là đáng sợ đến nhường nào. Chẳng cần tới đội quân hay nhóm Kiếm sư tài ba của con người, càng chẳng cần tới sản nghiệp dồi dào gì đó, chỉ riêng một Hải yêu vương là đã quá đủ rồi.

“Durth, Durth tiểu thư, lời cô nói là thật chứ?” Leslie Carter lắp bắp hỏi.

“không sai.” Trì An khẽ cười đáp.

Nghe được lời khẳng định, hai người đàn ông cùng nhất thời trầm mặc.

Cho tới khi họ rời khỏi Durth gia rồi, cả thể xác lẫn tinh thần vẫn còn bị chấn động, nói không nên lời.

một lúc lâu sau, Leslie Carter mời Edward Hill tới một hàng ghế trong góc Tây Muse và ngồi xuống. Hai người giữ trầm mặc trong chốc lát, đến cuối cùng vẫn là Leslie mở lời: “Edward, ngài may mắn thật!”

Edward Hill im lặng nhìn đối phương.

Chính xác thì thái độ này của hắn mới chính là điểm khiến Leslie Carter bất mãn nhất. Người đàn ông này cứ mãi như vậy, không biết làm gì để lấy lòng phụ nữ, lúc nào cũng lầm lầm lì lì đối diện với tất cả. Vậy mà cũng chính bản tính này mới khiến mọi phụ nữ xung quanh cho rằng hắn vô cùng đáng tin tưởng!

Đáng tin cái con khỉ!

“Nhưng, nếu vị kia thực sự là hải yêu vương, có lẽ chúng ta ….”

“không được!” Edward Hill ngắt lời.

“Tôi còn chưa nói hết.” Leslie bất mãn nhìn hắn.

Edward Hill nhấc lấy mũ để trên bàn, đội lên đầu, dùng thanh âm trầm thấp nói: “Hải yêu sẽ khôngnhúng vào chuyện của con người, mà tôi lại càng không muốn lợi dụng hải yêu.”

Leslie Carter suýt chút không kìm được nói tục, đầu óc của tên Edward Hill này đúng là có vấn đề thậtrồi.

một cơ hội tốt đặt ngay trước mắt mà không tận thì còn là người sao? Quý tộc có thể vì danh lợi mà vứt bỏ hết thảy kia mà, Edward Hill thực không xứng làm người của quý tộc!

Edward Hill nhìn đối phương chằm chằm, nói: “Carter tiên sinh, tôi khuyên ngài vẫn nên đừng động đến hải yêu thì hơn, bằng không Durth tiểu thư sẽ không để yên cho ngài đâu!” Ngừng một chút, hắn lại tiếp: “Ngài có biết vì sao cô ấy tình nguyện đề cử tôi đảm chức đảo chủ, cũng không chọn ngài không?”

Trước đây hai người họ cùng nhau giúp Angel Durth đối phó gia tộc Jones, theo lý mà nói, cô đối xử với Hill gia và Carter gia là bình đẳng như nhau.

“Bởi vì ngài từng cứu cô ta?” Leslie đùa cợt.

“không! Là bởi vì tôi kiên định! cô ấy biết tôi có nguyên tắc, nên nguyện ý đem vị trí này cho tôi.” Trong mắt Edward Hill rạng ngời ánh sáng, “Và tôi cũng sẽ không làm cô ấy thất vọng!”

***

Sau khi lễ nhậm chức đảo chủ Kình đảo trôi qua trót lọt, rốt cuộc Trì An cũng sắp xếp được một ngày dẫn mẹ mình ra biển gặp người kia.

Cuối cùng, Elena đã có thể diện kiến vị nhân ngư tiên sinh trong truyền thuyết.

“Elena, anh ấy là Siren! Siren, đây là Elena mẹ em!” Trì An giới thiệu hai người với nhau.

Siren ngồi trên thềm đá, hơi gật đầu với Elena, tiếp đó dâng cho bà quà gặp mặt do chính hắn chuẩn bị - một rương chất đầy châu báu trang sức đang phổ biến gần đây ở đảo Karan.

Đây là do hắn sai các hải yêu đem một ít vật phẩm dưới biển đổi chác với đảo Karan mới có được.

Về phần Elena, sau khi nghe thấy tên của đối phương, Elena gần như sợ đến ngây người.

Lâu nay vì không biết được tên thật của hắn, Elena vẫn luôn dùng kính ngữ “nhân ngư tiên sinh” để gọi đối phương, vì thế đây chính là lần đầu tiên bà nghe đích danh tên gọi của nhân ngư từ con gái. Trước đây Trì An chưa từng nói, bà cũng cho rằng hắn không có tên, nên càng không ngờ danh tính của đối phương hóa ra lại là thế này …

Tuy Elena cũng bị đả kích không hề nhẹ, có điều khi giây phút xúc động qua đi, bà cũng rất nhanh chấp nhận sự thật.

Dù có là hải yêu vương hay một nhân ngư bình thường thì cũng đều là tình nhân của con gái bà, vì thế càng nghĩ thì lại càng vui vẻ trong lòng. Elena không những nhanh chóng tiếp nhận sự tình, mà còn khoái trá khi phát hiện một vấn đề khác. Nghĩ tới sau này có hải yêu vương hộ tống, con gái bà sẽ thoải mái hoạt động trên biển rồi, cũng không đến phiên bà lo lắng cho con gái nữa.

Sau tiết mục gặp gỡ phụ huynh, Trì An tiếp tục bận rộn chuyện rời bến.

Vào một ngày tiết trời nắng ấm, thuyền Siren rốt cuộc cũng bắt đầu nhổ neo.

Ngày khởi hành, rất nhiều quý tộc nghe được tin tức đều đến tận bến thuyền đưa tiễn, có thể nói so với thời điểm các thuyền đảo lân cận rời đi còn hoành tráng náo nhiệt hơn.

Lúc này bến thuyền chật kín người, có điều bầu không khí cũng không đến mức ồn ào, bởi vì những người đến đưa tiễn đều sợ chẳng may chọc giận đến vị hải yêu đang trên con thuyền kia.

Dưới ánh dương ban ngày, nhan sắc của vị nhân ngư tuy đẹp đến hư ảo nhưng cũng không làm người khác quên mất sự nguy hiểm của hắn.

Trì An nói với Edward Hill: “Hill đảo chủ, lúc tôi không ở đây, phiền ngài giúp tôi chiếu cố cho mẹ Elena. Nếu có người dám khi dễ bà, ngài cứ việc sai người ra bờ truyền báo cho tôi một tiếng. Tôi nghe được tin sẽ lập tức quay trở về.”

Nghe như vậy, toàn bộ các quý tộc đang ở đây đều cùng lúc lạnh hết sống lưng.

cô gái này thật hung ác!

Càng hung ác hơn khi cô ta có thể để cho hải thay mình truyền tin. Nếu là như vậy, ai còn dám nhân lúc cô ta không ở đây mà khi dễ Durth phu nhân chứ?

Trì An ôm mẹ mình một chút, sau đó mới bước lên thuyền, nói lời tạm biệt với mọi người.

Thuyền Siren chậm rãi rời khỏi Kình đảo, đợi đến khi hòn đảo khuất khỏi tầm mắt, Trì An mới chậm rãi quay trở về phòng.

Thuyền Siren vô cùng rộng lớn, thuyền viên chỉ tổng cộng năm mươi người, miễn cưỡng xem như vừa đủ. Trì An quyết định về sau có cơ hội, cô sẽ chiêu mộ thêm một ít thuyền viên nữa.

Đẩy cửa ra, một gian phòng lớn liền phơi bày trước mắt. một nửa phòng là cảnh nhân loại sinh hoạt hằng ngày, nửa còn lại thì trở thành nơi cất chứa một hồ nước thật lớn.

Lúc này, một chàng nhân ngư đang ở hồ nước biển trong suốt, trong nước còn có một số thềm đá và thực vật nhân tạo, ánh sáng len lỏi từ cửa sổ rọi xuống, biến phong cảnh nơi đây càng thêm mộng ảo như tranh.

“An An, anh rất thích con thuyền này.” Nhân ngư thản nhiên vờn đuôi trong nước, nói với cô.

Trì An ngồi cạnh hồ, hai chân ngâm dưới nước, lấy ra một viên Lam Nguyệt Quả từ trong mâm trái cây đặt bên cạnh, “Nghe nói lúc thuyền còn đang kiến tạo, anh đã dạo chung quanh vài lần rồi, phải không?”

Thực ra không chỉ dạo quanh đơn giản như vậy, chủ yếu là vì Siren muốn các thợ xây sửa một vài chỗ theo ý hắn, thuận tiện cho hắn ra vào. Có thể nói, con thuyền này thực chất là thuyền của nhân ngư, tất cả đều được tạo ra vì hắn.

Về chuyện sau khi các thợ xây có bị dọa khi gặp nhân ngư hay không, Trì An không rõ. Dù sao những người thợ này cũng có vẻ hứng thú với nhân ngư, càng bởi vì thù lao nhân ngư trả cho họ cao ngất ngưỡng những người khác, cho nên họ tình nguyện làm việc cho nhân ngư.

hắn không trả lời, màu tím trong mắt hắn nhìn cô chằm chằm, đột nhiên giương tay, dụ dỗ kéo côxuống nước.

Mực nước biển tinh khiết trong nháy mắt bao phủ hai người. Giữa vầng sáng rực rỡ tỏa ra từ bên ngoài, Trì An nhìn thấy gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ kia sấn đến gần, bắt giữ lấy môi cô.

cô điều chỉnh hơi thở, vòng tay ôm lại hắn, vui vẻ đáp lại nụ hôn này.

Ào một tiếng, hai người ngoi mình ra khỏi mặt nước.

Tiếp đó hắn lại đặt cô lên thành hồ, tiếp tục hôn xuống.

Trì An bị hôn đến tâm can ngứa ngáy, hai tay vô thức ôm lấy cơ thể rắn chắc của đối phương, cứ hết sờ đến vây cá nơi lỗ tai rồi lại đi xuống mân mê đường vảy cá dọc sống lưng hắn. Cũng không biết chạm vào đâu mà cơ bắp hắn chợt căng cứng lại, Trì An lập tức cảm giác được mình bị một cỗ sức mạnh khủng khiếp đè trên bờ, chèn ép đến suýt không thở nổi.

cô ngẩng đầu lên, ngay lập tức thấy chàng nhân ngư xưa nay vừa kiêu ngạo lại quy củ nay bỗng dưng lộ dáng vẻ của dã thú săn mồi, trong mắt như có hai ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.

Trì An hơi mơ màng, mãi tới khi cảm giác được vật cứng rắn quen thuộc nào đó cạ vào bụng, cô mới sợ run cả người.

“Si … Siren …” cô lắp bắp hỏi: “anh muốn làm gì?”

“Cùng em, giao, phối!”

“…”

Trả lời huỵch toẹt không chút che giấu như vậy, thực suýt chút đã dọa Trì An bất tỉnh, cô có chút dở khóc dở cười nói: “anh, không phải anh là nhân ngư sao?”

Người đàn ông nhìn cô khó hiểu, là nhân ngư thì có làm sao?

Trì An cũng phát hiện mình đã hỏi một vấn đề thật ngu ngốc. Nếu hắn đã nói ra câu này thì đã chứng minh được nhân ngư cũng có được năng lực đó! Chỉ trách xưa nay cô ngây thơ cho rằng hắn rất thuần khiết, không nghĩ tới cấu tạo cơ thể của nhân ngư giống đực cũng có bộ phận sinh dục giống thế này …

Trì An nghía mắt nhìn xuống bụng hắn, quả nhiên nhìn thấy vị trí vốn dĩ luôn đóng vảy bằng phẳng nay đã bị co lại, vảy chung quanh đều bị dựng ngược, khiến quái thú lâu nay ngủ vùi trong kia được dịp thức tỉnh.

Vừa liếc mắt, Trì An liền không nhịn được run rẩy.

Vật này quá khủng khiếp rồi, Trì An cô muốn lùi bước quá!

Làm một nhân ngư đơn thuần thôi không được sao?

Người đàn ông dùng hành động nói cho Trì An biết, nhân ngư đơn thuần thực chất chỉ là tưởng tượng của một mình cô mà thôi. Nhân ngư từ xưa đến nay chưa bao giờ có tư tưởng thuần khiết.

hắn ôm lấy Trì An, nụ hôn của hắn lần lượt rơi xuống mặt xuống ngực, một tay lướt qua lưng bụng của Trì An rồi nâng lên cặp mông cao vút kia, một tay len vào giữa hai chân cô, nâng một chân của cô gác lên vai hắn, động tác vừa lớn mật lại đầy phóng túng.

Trì An bị hắn lăn lộn đến cả người như muốn bay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui