mạnh đến mức bao trùm cả phòng của cô.
Đôi mắt Trì An bị ánh sáng rọi vào không mở ra được, chỉ có thể nhắm mắt lại.
một luồng gió không biết từ đâu thổi tới, Trì An cảm thấy thân thể rét run, mái tóc dài mềm mại rũ xuống sau lưng bị gió tốc lên, sau đó một sức mạnh dịu dàng bao vây lấycô, sự đau đớn của ánh mắt cũng đã rút bớt.
Trì An chậm rãi mở to mắt, điều đầu tiên đập vào mắt cô chính là một chiếc lông trắngđang bay xuống từ từ trước mặt, lướt qua tầm mắt cô.
Còn không kịp thấy rõ cô đã triệu hồi ra cái cái gì, thì đột nhiên có một đôi tay mạnh mẽ dùng sức ôm cô vào lòng…