Một khoảng thời gian dài Trình Tử Diệp đã được xuất viện nhưng nó lại lạ quá đi, cậu không biết mình giờ đi đâu hai người bọn họ cứ cãi nhau giống hai con hổ giành một chú thỏ con vậy. "Ngài ấy sẽ về bang đảng của chúng tôi!", "Em ấy sẽ về nhà tôi! Cậu dám giành người của tôi sao!", "Anh có quyền gì mà đưa ngài ấy về nhà anh chứ?!", Hàn Châu tức mà nói: "Được!" Anh gật đầu rồi kéo Trình Tử Diệp về phía mình. Trình Tử Diệp không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết đứng lặng để hai con hổ đó gầm gào với nhau. Một lúc sau khi đã quyết định Khắc Khuê đành chịu đưa Trình Tử Diệp cho Hàn Châu chăm sóc một tuần rồi cứ thế thay cho nhau. Nhưng chuyện lại không được lường trước và Trình Tử Diệp đã biết mất ngay tức thời. Mọi người lo lắng đến tột cùng còn Hàn Châu thì lại càng bối rối hơn, anh kêu gọi tập thể đi tìm Trình Tử Diệp xung quanh bệnh viện nhưng không tìm được bóng dáng của người đó, anh dường như tuyệt vọng nhưng trong đầu anh hiện ra một khung cảnh, chợt nhớ anh liền chạy ra chỗ đó cách bệnh viện không xa. Đứng trước một gốc cây, lá bắt đầu ngả vàng những chiếc lá rơi xuống đầu cậu, một bàn tay nhỏ bé trắng mũm sờ lên đầu phủi đi. Thật đáng yêu khi có một người đúng ngoài xa nhìn vào.
[Bộp bộp bộp]
Tiếng chạy của đôi giày da chạy lên làn gạch công viên bước chân càng rõ ràng. Trình Tử Diệp quay lại, mỉm cười rồi nói:
"Anh đến rồi!"
Vòng tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ ấy hình như nó chứa đựng được cảm xúc bên trong anh và đã được giải phóng ra bên ngoài ấy vậy.
Trình Tử Diệp nhẹ nhàng xoa tấm lưng cao lớn ấy mà khẽ nói.
"Hàn Châu à! Anh làm như vậy em sẽ cảm thấy đau hơn đấy!"
"A! Anh xin lỗi! Đã làm em đau rồi!"
Rồi anh ngỡ ngàng mà nắm lấy bờ vai nhỏ bé ấy mà nói
"Sao em lại biết được trên của anh?!"
"Em không được biết sao?!" Trình Tử Diệp nghiêng đầu mà cười.
"Em nhớ ra được rồi sao!" Anh buông cậu rồi ôm cậu vào lòng.
"Em không có quyền được nhớ lại hay sao?!"
Hàn Châu nhìn chằm chằm vào cậu khiến cậu giật mình mà lên tiếng.
"Bộ anh không thích em nhớ lại ra anh hay sao hả?!"Cậu tức giận mà phụng mà lên. Anh nhìn vậy mà mỉm cười.
"Đấy là lần đầu tiên mình thấy anh ấy cười! Thì ra anh Hàn Châu cười lên lại đẹp như vậy!"Trình Tử Diệp mỉm cười khuôn mặt lại đỏ lên. Hàn Châu thấy câu cười như vậy liền ngỡ ra và ôm lấy cậu vào lòng lẩm bẩm điều gì đó.
"Mong em có thể ở cạnh bên anh một lần nữa!"
"Hàn Châu! Anh nói gì vậy?!"
"Không có gì đâu!"
Hai người ôm nhau một hồi thì mấy người đã tìm thấy bọn anh. Tiếng gọi vang lên cùng những tiếng chân ngày càng gần.
"Hàn Châu! Anh có thể buông em ra được không, em mỏi chân rồi!" Trình Tử Diệp vỗ lưng Hàn Châu mà nói.
Đột nhiên anh bế cậu lên mà nói.
"Lẽ ra em nên nói rằng! 'Anh Hàn Châu mau bế em! Em mỏi chân lắm rồi!' Như vậy thì tốt hơn không?"
Trình Tử Diệp đỏ mặt lên mà nói:
"Hàn Châu! Anh cũng to gan lắm rồi đúng không?! Dám dùng những lời nói đó để trêu trọc em dùng không!!!"
Cậu nói xong rồi véo má Hàn Châu. Hai người cười đùa với nhau thì bọn họ cũng đến.
"Thì ra hai người đang ở đây! Làm chúng tôi lo gần chết!"
Đào Mễ đi đến mà ngỡ ngàng nhìn hai bọn họ mà nói.
"Hai người này đang làm cái quái gì vậy?!"
Lệ Thành đi đến đập vào vai cô mà nói.
"Cô nhìn là biết rồi còn gì?!"
"Không lẽ hai bọn họ thích nhau sao?!"
"Chắc thế đấy!" Lệ Thành đập vào vai cô rồi đi đến chỗ hai người. Anh đến chỗ của Trình Tử Diệp mà nói
"Cậu đã nhớ ra người ấy chưa?!"