Liêu Trai Đại Thánh Nhân

May mắn chính mình một đao đem nó chém, không phải hôm nay tất nhiên sẽ hối hận không kịp, không, cho dù là ngày hôm đó không có giết hắn, hắn hiện tại cũng muốn xông vào trong huyện nha, đem hắn kết quả.

- Con ta, thương thế vi phụ đã chuyển biến xấu, không ngoài sở liệu chỉ sợ sống không quá nửa tháng. Nếu vi phụ không may đi sớm, Lý gia sẽ dựa vào mình con mà chống đỡ.

Lý Đại Phú thở dài nói.

Ông là người khôn khéo, sao không thấy được tình huống hiện tại.

Hơn nữa chính ông cũng gần năm mươi, gặp phải kiếp nạn này không vượt qua khỏi cũng rất bình thường.

- Phụ thân đừng ủ rũ như vậy nữa. Đây chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, ta sẽ nghĩ biện pháp thay cha chữa trị, xin phụ thân đừng bi quan như vậy.

Lý Tu Viễn nói.

- Con ta hiếu thuận, vi phụ có mất cũng không tiếc.

Lý Đại Phú vui mừng nói.

Lân nhi nhà ông đã trưởng thành, gia nghiệp Lý gia to như vậy có thể phó thác cho nhi tử rồi. Mà chính ông cũng tâm nhắm mắt, không hổ thẹn khi gặp liệt tổ liệt tông.

Lý Tu Viễn khuyên phụ thân vài câu, nói ông ấy đừng như vậy bi quan, dù sao phụ thân vẫn còn trẻ, sống thêm vài chục năm là chuyện thường, sao có thể dễ dàng bị côn bổng đánh chết được.

Bất quá hiện tại tâm tư Lý Tu Viễn hoàn toàn đặt vào việc làm sao để trị liệu cho cha mình.

Sau một phen ngắn dài trò chuyện, Lý Tu Viễn liền rời khỏi phòng của phụ thân hắn.

- Ngô Phi, đại phu chẩn trị cho phụ thân trước đó là ai? Dẫn hắn tới đây.

Lúc này Lý Tu Viễn mới gọi đám người Ngô Phi, Hàn Mãnh và Thiết Sơn.

Ngô Phi nói ra:

- Là Tiền đại phu, để ta gọi hắn tới.

Chỉ chốc lát sau, một vị đại phu ước chừng ngoài ba mươi bị một tráng hán kéo tới.

- Chậm một chút, chậm một chút.

Tiền đại phu thở hổn hển nói,

- Ngươi là Tiền đại phu?

Lý Tu Viễn quan sát đối phương một chút.

- Vâng, tiểu nhân là đại phu ở đây.

Tiền đại phu cung kính đáp.

Lý Tu Viễn nói:

- Vết thương của phụ thân ta thế nào, ngươi có thể nhìn ra không?

- Bẩm báo đại thiếu gia, y thuật tiểu nhân nông cạn, bất lực với thương thế Lý lão gia.

Tiền đại phu nói.

- Ta không hỏi ngươi có thể trị liệu không, mà hỏi ngươi có nhìn ra nguyên nhân phụ thân ta bị thương không.

Lý Tu Viễn nói.

Tiền đại phu do dự một chút:

- Mặc dù y thuật tiểu nhân nông cạn nhưng thời điểm tầm sư học đạo đã được sư phụ chỉ dạy chút ít. Dược liệu trị không được a, vết thương của lão gia phải… phải tìm cao nhân đắc đạo mưới cứu được.

- Đạo thuật?

Lý Tu Viễn nhíu nhíu mày, đầu tiên liền nhớ tới sư phụ của mình là đạo nhân mù.

Nhưng lại thấy bất đắc dĩ, sư phụ đã về sư môn luyện đan gì gì đó, không có ở huyện Quách Bắc. Hơn nữa hắn cũng không biết sơn môn sư phụ nơi đâu. Mà dù biết thì lúc này xuất phát cũng không kịp a.

- Trừ cao nhân đắc đạo ra, ngươi còn biết có biện pháp nào khác hay không?

Lý Tu Viễn nói.

Tiền đại phu suy nghĩ kỹ một lúc, bất đắc dĩ lắc đầu:

- Cởi chuông phải do người buộc chuông, chuyện đạo thuật cần tìm đạo nhân hóa giải. Tiểu nhân chỉ là đại phu trị liệu thương thế bình thường, đối với việc này cũng bất lực, xin đại thiếu gia chớ trách.

- Ta biết Tiền đại phu đã tận lực, ta không trách ngươi, ngươi đi xuống đi.

Lý Tu Viễn phất tay ra hiệu cho Tiền đại phu rời đi.

- Đa tạ đại thiếu gia.

Tiền đại phu cung kính thi cái lễ liền muốn rời đi, bất quá đi chưa được mấy bước lại chợt nói:

- Đúng rồi, đại thiếu gia, có một chuyện không biết tiểu nhân có nên nói hay không.

- Chuyện gì, nói đi.

- Năm ngoái lúc tiểu nhân hái thuốc ở núi Vọng Xuyên từng gặp một lão giả râu tóc bạc trắng bay lên không trung giữa núi rừng. Thiết nghĩ có lẽ là thần tiên ẩn cư. Nếu đại thiếu gia có thể tìm được ngài ấy, may mắn có thể cầu lão thần tiên tìm cách trị liệu cho Lý lão gia.

Tiền đại phu nói.

- Ngươi đã biết sao không nói sớm.

Ngô Phi trừng mắt liếc đối phương một cái:

- Nói sớm ta đã sớm phái người đi tìm.

Tiền đại phu có khổ khó nói:

- Chuyện thần tiên từ trước đến nay hư vô mờ mịt, tiểu nhân chỉ sợ việc này không có thật, làm trễ nải quá trình điều trị cho Lý lão gia.

- Ngươi cũng là một mảnh hảo tâm, ta hiểu được.

Lý Tu Viễn nhẹ gật đầu nhưng đối với này chuyện thần tiên cũng tự có suy nghĩ riêng.

Nếu Tiền đại phu gặp được lão giả râu tóc bạc trắng đằng không phi hành thì hẳn không phải giả. Cơ mà đó có phải thần tiên thật hay không thì khó mà nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui